Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 29 Tháng Ba, 2024, 08:36:11 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Chuyện ở C20-E95-F325  (Đọc 191190 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
thaiminhhung
Thành viên
*
Bài viết: 760


CHÀO NHÉ MÁI TRƯỜNG ƠI !


« Trả lời #80 vào lúc: 06 Tháng Tư, 2012, 02:57:41 pm »

    Chuyện của Bác Quân hấp dẫn quá. Mà sao bác nhớ từng chi tiết thế ? Tưởng những năm tháng đi làm Thủy Điện ở những miền rừng núi đã làm cho bác quên hết rồi , ai dè nhớ lâu quá . tiếp tục đi bác nhé he he
Logged

Bừng bừng cháy, lửa nhiệt tình đầy niềm tin mơ ước bao la
Ta về đây vui ca vang, bài ca đi dựng xây nước nhà....
quanvietnam
Thành viên
*
Bài viết: 202


« Trả lời #81 vào lúc: 08 Tháng Tư, 2012, 02:05:36 pm »


   *Cảm ơn anh TP đã có lời động viên  quanvn
   *Cảm ơn TMH và các đọc giả đã đọc bài của quanvn. Nhân TMH nhắc, quanvn mới nhớ. Thực ra, những năm tháng lần mò theo các dòng sông của đất nước để đi làm thủy điện. Quanvn lại càng nhớ những kỷ niệm xưa, nhớ và day dứt nhất vẫn là quãng thời gian trong quân ngũ, có rất nhiều kỷ niệm đẹp, song cũng không ít kỷ niệm buồn. May mắn cho quanvn là được đóng góp một phần sức lực nhỏ bé của mình vào cuộc kháng chiến vĩ đại của dân tộc, lại càng may mắn hơn khi quanvn được tham gia các chiến dịch: Quảng trị; Giải phóng thị xã Buôn mê thuột; Chọc thủng vành đai phòng thủ Long khánh Xuân lộc; Chiến dịch Hồ chí Minh giải phóng Sài gòn. Chiến thắng, quanvn quay trở lại trường cũ tiếp tục theo học, quanvn học về thiết kế các công trình thủy điện, ra trường quanvn theo các bậc tiền bối tham gia thiết kế và quản lý thi công một vài công trình thủy điện trên các dòng sông từ bắc vào nam. Những công trình thủy điện, đầy ắp những kỷ niệm của quá khứ chiến tranh và của hiện tại xây dựng.
  Đại đa số các công trình thủy điện được xây dựng trên các dòng sông có độ dốc tự nhiên lớn, lắm thác nhiều gềnh để lợi dụng thế năng của dòng chảy. Tìm được những vị trí này,  nó thường chỉ có ở những khu vực rừng sâu núi cao. Những khu vực này, trong các cuộc kháng chiến của dân tộc lại là những căn cứ địa vững chắc của lực lượng cách mạng. Vì vậy, có thể nói vị trí xây dựng các công trình thủy điện thường là gắn liền với các khu căn cứ địa. Nói đến khu căn cứ địa cách mạng, anh em CCB cũng đã hình dung nó có những gì và nó quan trọng như thế nào trong các cuộc kháng chiến.
   Nhìn chung, các công trình thủy điện đều phải có hồ chứa nước, không to thì bé, rất hiếm những công trình thủy điện không có hồ chứa. Đã gọi là hồ chứa thì cái bé nhất cũng phải từ vài trăm hecta, cái lớn nhất cũng vài trăm Km2. Như vậy những hồ chứa này, vô tình đã  bao trùm và nhấn chìm những khu căn cứ địa cách mạng, những chứng tích chiến tranh của một thời oanh liệt… Để lưu lại những giá trị lịch sử của nó, chỉ còn có cách các địa danh này được chép vào sử sách để lưu truyền mãi mãi
    Với chỉ hai đặc điểm này, chắc tất cả anh em CCB đã hình dung được quanvn đi làm thủy điện, ngoài kỹ thuật chuyên môn ra còn phải đi đến tận nơi để khảo sát, được nhìn thấy những đau thương mất mát,  được nghe những gương hy sinh và lòng quả cảm của các chiến sỹ cách mạng. Tất cả những chiến công hào hùng của dân tộc, đều được gắn liền với những địa danh lịch sử nóng bỏng đầy bom đạn. Những khu căn cứ địa cách mạng oai hùng một thời đã làm cho biết bao kẻ thù phải run sợ, để cách mạng đi đến thành công. Rồi những địa danh lịch sử ấy bây giờ lại gồng mình lên để gánh vác nhiệm vụ khác, nhiệm vụ xây dựng kinh tế của đất nước. Vẫn biết rằng ở dưới mặt đất, khi mở móng ra để xây dựng công trình, thường bắt  gặp những bộ hài cốt không rõ là của bên nào, nhưng đều có điểm chung là không biết tên tuổi quê quán… Chiến tranh đã qua đi  gần 40 năm, nhưng đã để lại biết bao nhiêu đau thương trên mặt đất,và còn mang đi biết bao nhiêu những điều bí mật ẩn sâu trong lòng đất.
    Không kể miền bắc, kể từ vĩ tuyến 17 trở vào, quanvn được tham gia thiết kế kế và Quản lý dự án 10  công trình thủy điện cả lớn và nhỏ:
   -Công trình thủy điện Trị an, tỉnh Đồng nai
   -Công trình thủy điện An điềm, tỉnh Quảng nam Đà nẵng.
   -Công trình thủy điện Đrayhlinh, tỉnh Đắc lắc.
   -Công trình thủy điện Vĩnh sơn, tỉnh Bình định.
   -Công trình thủy điện Sông hinh, tỉnh Phú khánh.
   -Công trình thủy điện Yaly, Tỉnh Gia lai Kontum.
   -Công trình thủy điện Rylinh, tỉnh Gia lai.
   -Công trình thủy điện Sê san 4, tỉnh Gia lai Kon tum.
   -Công trình thủy điện Pleykrong, tỉnh Kon tum.
   -Công trình thủy điện Rào quán(Quảng trị), tỉnh Quảng trị.
   Bất kể công trình nào quanvn cũng đều có ít nhiều kỷ niệm gắn với thời gian trong quân ngũ, rất tiếc thời gian và sức khỏe chưa cho phép viết ra mong các CCB thông cảm.
 
Logged
qtdc
Thượng tá
*
Bài viết: 3299


« Trả lời #82 vào lúc: 08 Tháng Tư, 2012, 02:44:18 pm »

Hơ..hơ...Chuyện chiến trường, trinh sát, tình báo-tình yêu của bác quanvietnam chuyện nào em cũng thấy hay cả, lại còn chuyện thủy điện thủy hại lang thang khảo sát thiết kế khắp rừng xanh núi đỏ nữa chứ. Theo em, trừ những năm về trường học tiếp, còn ngoài ra bác đâu đã ra quân, vẫn đi suốt thế thì khác gì bộ đội bác nhỉ. Chúc bác khỏe và viết tiếp cho chúng em mở mang tầm mắt.
Logged
quanvietnam
Thành viên
*
Bài viết: 202


« Trả lời #83 vào lúc: 10 Tháng Tư, 2012, 02:16:24 pm »


NHỮNG NGÀY Ở NẠI CỬU
          Kể đến đấy, Vân dừng lại quay sang nhìn tôi. Ánh sáng của một đêm không trăng  nhiều sao, không đủ sáng để soi rõ được hai khuôn mặt đang ngồi cạnh nhau, tôi không thể mường tượng được khuôn mặt của Vân lúc này thế nào, nhưng qua giọng kể của Vân tôi đoán là Vân đang xúc động. Vân khẽ xoay người, hai vai chúng tôi chạm vào nhau, một hơi thở ấm phả vào mặt tôi, lại tạo cho tôi một cảm giác râm ran khó tả như hồi sáng, lần này tôi bình tĩnh và chủ động hơn, tôi ngồi im không nhúc nhích.
   Một lúc sau, Vân lại nói tiếp:
   -Tóm lại, câu chuyện mọi người tạo điều kiện vun đắp cho em với anh Quảng là như vậy. Kể từ đó em và anh Hai rất ít gặp nhau, em tìm mọi cách để không gặp anh, vì nếu gặp là anh em lại đối đầu, tình cảm anh em lại thêm xa cách. Đối với anh Quảng, từ trước đến nay em cũng chưa nói gì khác ngoài những chuyện tình cảm anh em, còn chuyện giữa anh Hai và anh Quảng hai người nói với nhau thế nào em cũng không biết.
   Tôi vẫn ngồi yên, Vân hỏi tôi:
   -Anh thấy em làm vậy có gì quá đáng không? Chuyện sáng nay anh đặt vấn đề với em có liên quan đến chuyện này, nên em kể cho anh nghe. Theo anh em  phải làm như thế nào?
   Tôi vẫn im lặng, thực chất là tôi chưa tìm được câu trả lời. Theo tôi nghĩ, trong hoàn cảnh này. Nếu đúng như lời Vân kể thì tôi nghiêng về ý kiến của anh Hai, bởi vì xét trên mọi phương diện, anh Quảng là người có đầy đủ ưu thế, vấn đề ở chỗ là Vân có Yêu anh Quảng hay không?  Nếu như hai người thực sự yêu nhau, thì tôi cho là không có gì có thể tốt hơn thế. Nhưng vì sao Vân lại chưa đồng ý, tôi cố gắng lý giải nhưng chưa đủ thuyết phục.
   Thấy tôi cứ ngồi im, không trả lời. Vân dục:
   -Anh nói đi chứ, tại sao cứ ngồi im?
   Tôi nhoài người lên phía trước, bức mấy cộng cỏ, dùng ngón tay cái và ngón tay trỏ xoa nát, đưa lên mũi ngửi, mùi tinh dầu cỏ thơm hăng hắc dễ chịu. Tôi đưa cho Vân rồi nói:
   -Vân ngửi thử xem, thơm hăng hắc nhưng dễ chịu.
   Chúng tôi lại chìm vào im lặng. Lúc này không biết Vân nghĩ gì, còn tôi, tôi nghĩ: Nếu như tôi với Vân cứ ngồi lâu ở đây là hoàn toàn không lợi, mà nên về nhà để nói chuyện. Ngồi đây, nếu có người bắt gặp thì rất phiền phức cho tôi với Vân. Tôi nói với Vân:
   -Câu chuyện này còn dài, có khi nói hết đêm nay cũng chưa kết thúc. Anh nghĩ, hay là anh em mình về nhà ngồi nói chuyện. Giờ này chắc bà chủ và Lan đã đi ngủ, ngồi ngoài này khuya quá cũng không tiện, chẳng may có ai bắt gặp thì không thể thanh minh được,mặc dù chúng ta trong sạch. Về nhà, anh sẽ nêu quan điểm của anh,em đồng ý không?
   Vừa nói, tôi vừa nắm tay Vân kéo Vân đứng dậy. Về nhà, mọi người đã đi ngủ từ lâu,Vân vào trong nhà thắp đèn rồi mang chiếc trõng tre để giữa sân. Chúng tôi lại tiếp tục nói chuyện.Tôi nói với Vân:
   -Chuyện của em với anh Quảng, anh thật sự không muốn biết, vì đấy là chuyện của hai người. Nhưng em đã hỏi thì anh nói:
   Thấy tôi nói có vẻ to, Vân ra hiệu nói nhỏ lại. Tôi hạ giọng chỉnh lại âm lượng rồi lại tiếp tục:
   -Theo anh nghĩ, anh đồng ý với quan điểm của anh Hai. Nếu loại trừ tình yêu đôi lứa ra không nói đến ở đây, còn lại những vấn đề khác có liên quan đến đời sống kinh tế xã hội thì anh cho rằng quá tốt. Vì sao như vậy:
   Thứ nhất, nói về hoàn cảnh và điều kiện kinh tế của gia đình anh Quảng trong điều kiện hiện nay, ở miền bắc cũng không có nhiều.Có thể nói rất ít người có điều kiện và hoàn cảnh kinh tế tốt như vậy.
    Thứ hai, nói về hoàn cảnh xã hội. Gia đình anh Quảng rất căn bản, tham gia và chấp hành đầy đủ mọi chế độ chính sách của Đảng và pháp luật của nhà nước. Anh trai anh Quảng, đi bộ đội chiến đấu ở chiến trường miền nam, bản thân anh Quảng cũng là bộ đội đang học ở học viện kỹ thuật quân sự, ấy là còn chưa kể đến các anh rể và em rể cũng đang tham gia quân đội.
   Về bản thân anh Quảng, theo em nói thì cũng rất tốt. Như vậy, vấn đề còn lại là em và anh Quảng có yêu nhau không? Nếu hai người yêu nhau, theo anh là quá tốt, không còn mong gì hơn. Còn nếu hai người không yêu nhau, thì tất cả những điều anh nói nãy giờ đều không có ý nghĩa gì với em.
   Tôi dừng lại suy nghĩ rồi nói tiếp:
   - Bây giờ em hỏi anh em phải làm thế nào? Đây là câu hỏi khó.Trước hết anh phải hỏi lại em là em có yêu anh Quảng không? Em trả lời câu này anh sẽ có đáp án cho em.
   Vân cứ ngồi im lặng. Trời lúc này cũng đã về khuya, gà trong xóm đua nhau gáy, ngoài sân sương xuống nhiều, tôi mặc hai chiếc áo mà vẫn cảm thấy hơi lành lạnh. Chúng tôi di chuyển chiếc trõng tre vào ngồi dưới mái hiên cho đỡ sương, tiện tay tôi cởi chiếc áo khoác mỏng đưa cho Vân khoác cho đỡ lạnh. Vân không từ chối, Vân vừa khoác áo vừa nói:
   -Câu hỏi mà anh hỏi lại em, chính em đã hỏi em nhiều lần nhưng em vẫn chưa có câu trả lời rứt khoát, cuối cùng thường là em tặc lưỡi: “Thời gian còn dài vội gì”. Hôm nay anh hỏi em, em xin thú thật là em vẫn chưa có câu trả lời. Anh cũng biết đấy, thời gian em tiếp xúc với anh Quảng còn quá ít, em không có nhiều cơ hội để tìm hiểu về anh ấy. Song em nghĩ, giữa em với anh Quảng có một cái gì đó rất khó nói đang ngăn cách chúng em. Em cảm nhận, từ lời nói đến tình cảm đối xử của anh Quảng đối với bố mẹ em, cũng như mọi người ở gia đình em, có thể nói là rất tốt.  Nhưng em cảm thấy rất khác, có cái gì đó nó xa lạ, khách sáo. Tất nhiên là em vẫn hiểu, ở hoàn cảnh anh Quảng bây giờ phải như vậy, bao giờ thực sự là người của gia đình thì sẽ khác, nhưng liệu có thể khác được không?
   Ngừng một lát, Vân lại nói tiếp: Còn một vấn đề nữa mà em thấy nó làm sao ấy. Em cứ tự hỏi đấy có phải là tình yêu không? Theo em nghĩ, chắc chắn đấy không phải tình yêu, nếu là tình yêu thì hai con tim nó phải rung động và cộng hưởng khi hai người yêu nhau nghĩ về nhau, xa nhau thì thổn thức nhớ thương chỉ mong được gặp nhau, gần nhau thì quấn quýt lấy nhau đắm chìm trong hạnh phúc của tình yêu đôi lứa… Đằng này em thấy mình chẳng thổn thức hay rung động gì, vậy thì sao có thể gọi là tình yêu. Vậy liệu thời gian có là phương thuốc hữu hiệu cho căn bệnh này không? Em nghĩ chắc là khó. Nếu là anh thì anh có nghĩ vậy không?
   Trong nhà, lúc này bà chủ tỉnh giấc, hỏi vọng ra giọng còn ngái ngủ:
   -Ai ở ngoài đó? Giờ này vẫn chưa đi ngủ à, sao thức khuya vậy?
   Vân vội vàng chạy vào, ghé sát vào tai bà chủ nói:
   -Bà cứ ngủ đi! Cháu với anh Quân còn dở tý việc cho ngày mai,xong việc chúng cháu sẽ đi ngủ.
   Bà chủ nhà là người hiền từ phúc hậu,có lẽ bà là người cả đời vất vả, thấy bà sống rất hoàn cảnh nên chúng tôi thương bà lắm, coi bà như mẹ mình. Thấy Vân nói thế, bà không nói gì lại tiếp tục ngủ, nhưng chúng tôi đoán bà sẽ không ngủ say, cũng may bà lại bị điếc nên chắc là nghe được câu chuyện của chúng tôi. Còn Lan giờ này chắc là ngủ say, có khênh vứt xuống ao cũng không biết, nếu Lan có biết thì cũng chẳng sao, vì cũng đã nhiều lần chúng tôi thức khuya để nói chuyện với nhau hay học bài. Chúng tôi lại tiếp tục câu chuyện, Vân nói tiếp:
   -Còn chuyện này, em muốn nói với anh, không biết nó có đại diện cho tầng lớp phụ nữ hay không, cái đó em không giám chắc, nhưng chí ít nó cũng phản ảnh lên những tâm tư tình cảm của những người như chúng em. Anh ạ! Bất kỳ người phụ nữ nào cũng muốn mình có một gia đình hạnh phúc, có chồng có con, trong đó người chồng là trụ cột của gia đình, người chồng phải biết yêu vợ và thương con, sống chân thật giản dị, giầu lòng vị tha và sẵn sàng giúp đỡ mọi người, cho dù ở hoàn cảnh nào cũng luôn thể hiện mình là người có trách nhiệm, lo lắng cho công việc gia đình cũng như xã hội. Người chồng phải là điểm tựa vững chắc cho vợ và các con thực hiện trách nhiệm của mọi người, để cho gia đình hạnh phúc.
   Vân dừng lại, quay sang hỏi tôi:
   -Thế có nhiều quá không anh?
   Tôi trả lời Vân:
   -Biết bao nhiêu cho đủ. Nhưng anh không hiểu tại sao chúng ta đang nói chuyện về chúng ta, sao em lại chuyển sang đề tài này? Điều mà em mơ ước chỉ đúng khi đất nước đã hòa bình không còn chiến tranh, hoàn cảnh của chúng ta hiện tại không phải là như vậy. Hiện nay có đến triệu triệu người phụ nữ, đã tiễn chồng tiễn con tiễn người thân ra mặt trận, ở  hậu phương họ vẫn đảm đang thay chồng thay con làm những việc của nam giới, trong khi đó họ vẫn làm đầy đủ thiên chức làm mẹ, nuôi nấng và dậy giỗ con cái khôn lớn và trưởng thành, tuy có vất vả nhưng họ sẵn sàng chấp nhận gánh vác vì người thân của họ ở nơi xa, họ xứng đáng là những người vợ hiền dâu thảo.
   Vân vội vàng cắt lời tôi:
   -Anh nói rất đúng, nhưng cũng không thiếu những trường hợp, có những gia đình, có những người phụ nữ đang né tránh nhiệm vụ, một nhiệm vụ quan trọng mà cả nước đang chung vai gánh vác. Đã có người bảo em: Tại sao lại không đồng ý yêu và lấy anh Quảng, nếu lấy được anh Quảng thì tất cả mọi thứ đều tốt, nguyên cái chuyện không phải đi  chiến trường vì đã có anh trai đang chiến đấu ở trong đó, cũng đủ đánh đổi tất cả mọi thứ rồi v.v.
   Ngừng một lát,Vân lại tiếp tục:
   -Việc ấy không biết thực hư có hay không, đúng hay sai em cũng chưa biết nhưng em nghe nói thế em lại cảm thấy buồn,cảm thấy mình kém cỏi tìm cách né tránh,trong khi tất cả mọi người giám chấp nhận, kể cả phải hy sinh.
     Tôi bắt đầu lơ mơ đoán ra suy nghĩ của Vân, nếu sâu chuỗi lại thì tất cả câu chuyện Vân nói ở trên đều toát lên ý là Vân không yêu anh Quảng,hay nói đúng hơn là chưa yêu anh Quảng. Nghĩ vậy, nhưng chưa giám khẳng định điều mình nghĩ, tôi hỏi Vân thêm một câu để làm rõ hơn:
   -Nghe em nói từ đầu đến giờ, như anh hiểu thì em chưa thực sự chấp nhận việc vun đắp của mọi người cho em với anh Quảng. Anh hiểu thế không biết có đúng không? Vậy ý em thế nào?
   Vân im lặng không nói gì, có lẽ tôi đoán đúng. Bây giờ lại đến lượt tôi hệ thống lại tình cảm của Vân, đối xử với tôi từ khi chúng tôi biết nhau. Rất nhanh tôi có thể khẳng định lại được là không có vấn đề gì, nếu như không muốn nói là tốt. Tôi nghĩ, có lẽ đây là cơ hội tốt để tôi đặt vấn đề. Sự im lặng của Vân đang tạo điều kiện cho tôi,nếu không tận dụng được cơ hội này, kể như tôi lại bỏ qua một dịp may hiếm có mà Vân tạo ra.
   Sau thời gian im lặng kéo dài, tôi quàng vai Vân kéo về phía tôi, một tay nắm lấy tay Vân,Vân ngoan ngoãn phục tùng. Tôi nghĩ chắc đây là thời cơ chín muồi rồi, cần chớp lấy thời cơ. Tôi nói trong hồi hộp:
   -Sáng nay anh đã đặt vấn đề chính thức với em là anh yêu em, nhưng em vẫn chưa có câu trả lời, không biết em có đồng ý không? Như em nói lúc đầu, chuyện này nếu không rõ ràng thì sẽ ảnh hưởng đến học tập. Vậy anh rất muốn em nói luôn hôm nay, có được không em?
   Chờ đợi mãi Vân cũng chưa trả lời, thời tiết thì lạnh nhưng mặt tôi nóng bừng bừng, tai o o tiếng ve sầu. Tôi không đủ bình tĩnh chờ đợi, tôi lắc lắc vai Vân, giọng ngập ngừng thiếu bình tĩnh:
   -Em có yêu anh không?
   Vân gỡ tay tôi ra khỏi tay Vân, rồi nói:
   -Nếu anh yêu em, thì anh phải vượt qua rất nhiều áp lực, trong đó ví dụ như những chuyện mà em đã kể, không biết anh có đủ dũng cảm để vượt qua không? Em sợ rằng khi gặp khó khăn anh để em một mình, em đi cũng dở mà ở cũng dở. Ấy là chưa nói đến việc nay mai anh đi chiến trường, em lại vò võ chờ đợi. Em đủ kiên nhẫn chờ đợi để đi tới tận cùng, còn nếu như có chuyện gì bất khả kháng, thì âu cũng là số phận, em sẵn sàng chấp nhận. Em chỉ sợ sự phản bội.
   Nghỉ một lát Vân lại tiếp tục:
   -Để yêu được nhau đã khó, đến khi lấy được nhau lại càng khó hơn. Em thực sự bối rối không biết trả lời anh thế nào.
   Chúng tôi lại ngồi lặng đi. Tôi nghĩ, Vân nói thế  có vẻ cũng đã ngã lòng, chỉ cần mình thể hiện quyết tâm thêm chút nữa để khẳng định niềm tin cho Vân trong lúc này:
   -Em vẫn là người hay lo xa, chúng ta còn có thời gian để chúng ta chứng tỏ chúng ta có can đảm và nghị lực để vượt qua mọi thử thách. Điều quan trọng nhất của chúng ta bây giờ là: Hãy tin nhau và tin tưởng vào sức mạnh của tình yêu, có được điều này chúng ta sẽ có tất cả.
   Thời gian cứ lặng lẽ trôi, càng về khuya trời càng lạnh, bốn bề im lặng chỉ nghe tiếng côn trùng kêu rỉ rả. Tôi hồi hộp chờ đợi phản ứng của Vân, vẫn không thấy Vân có động tĩnh gì. Lúc này tôi không thể chờ đợi thêm được nữa, tôi chủ động ôm ghì lấy Vân, tay nắm lấy tay Vân. Vân thổn thức trong hơi thở gấp:
   -Em sợ lắm!
   Chúng tôi ôm nhau,hai đôi môi nóng bỏng gặp nhau, chúng tôi hôn nhau,cả hai không thở được. Chiếc trõng tre chúng tôi đang ngồi, cứ đung đưa kêu cọt kẹt, không hiểu nó phản đối hay nó vui sướng để chia vui với chúng tôi.
   Một đêm thức trắng, hương của nụ hôn đầu đời cứ phảng phất mãi trong tôi. Có lẽ sẽ không bao giờ quên được.
(Còn nữa)
   


   
   


Logged
thaiminhhung
Thành viên
*
Bài viết: 760


CHÀO NHÉ MÁI TRƯỜNG ƠI !


« Trả lời #84 vào lúc: 10 Tháng Tư, 2012, 04:45:53 pm »

Hay quá Bác Quân ơi, đúng là tình yêu sinh viên, tình yêu của những năm tháng mơ mộng, nhưng rất rõ ràng và tinh khiết.
« Sửa lần cuối: 10 Tháng Tư, 2012, 07:15:25 pm gửi bởi thaiminhhung » Logged

Bừng bừng cháy, lửa nhiệt tình đầy niềm tin mơ ước bao la
Ta về đây vui ca vang, bài ca đi dựng xây nước nhà....
tranphu341
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 2432


« Trả lời #85 vào lúc: 10 Tháng Tư, 2012, 05:20:23 pm »

              Chào bác quanvietnam! Tranphu341 đọc chuyện kể tình yêu của bạn, những lời nói, nhưng phân tích rất "ngày xưa" cùng nụ hôn của tình yêu, nụ hôn đầu đời của người yêu và được yêu- "Người chiến thắng".

              Chuyện của bạn thật hay, chân thật, mà cuốn hút đúng như chuyện của nhà văn chuyên nghiệp mà TP cũng đã từng được đọc. Đúng rồi tiểu thuyết "Vùng Trời" Lúc kể về tình yêu của cô giáo với chiến sỹ lái máy bay cũng có những nụ hôn vụng dại đầu hè, đầu đời như vậy. Tiếng chõng kêu, tiếng thở gấp gáp hổn hển và cơ thể của cô gái bừng nóng. Làm chàng phi công lại tưởng cô giáo bị ốm hay bị bệnh Tim mới chết chứ. Grin

              Hay thật hay quá! Chuyện của bạn đóng thành sách được đấy. TP sẽ đăng ký mua ngay loạt đầu xuất bản. Vì trái tim của ông cựu U60 VẪN ĐANG THỔN THỨC ĐÂY NÀY  Grin Grin Grin

             Tiếp đi bạn nhé! Rất nhiều anh em đang chờ đợi chuyện kể của bạn!
Logged
linhcnn72
Thành viên
*
Bài viết: 56


« Trả lời #86 vào lúc: 10 Tháng Tư, 2012, 09:43:44 pm »

Câu chuyện thật hấp dẫn và chân thật ,đúng là tình yêu mãnh liệt,trong sáng của lứa sinh viên ngày ấy. Giờ đây ,sau hơn 40 năm, có khi lớp trẻ bây giờ không chắc đã tin có một thời người ta yêu nhau như thế ?
Chúc bác có nhiều thời gian để cho anh em được nghe tiếp .
Logged
quanvietnam
Thành viên
*
Bài viết: 202


« Trả lời #87 vào lúc: 11 Tháng Tư, 2012, 04:27:14 pm »


     *Bác TP và TMH, Linhcnn, qtdt, cùng toàn thể anh em CCB đã đọc bài viết của quanvn, và có lời động viên. Quanvn chỉ biết nói lời cảm ơn đến tất cả mọi người.
     *BácTP kính mến! Trước hết là xin cảm ơn bác, sau là quanvn muốn tâm sự với bác là: Quanvn chưa bao giờ đọc tác phẩm Vùng trời gì đấy mà bác TP nói, nếu trong bài viết của quanvn có chỗ nào giống với tác phẩm ấy thì chắc là sự trùng hợp ngẫu nhiên, quanvn không cố ý sao chép. Mong bác TP thông cảm.
     *@Qtdt! Bài trước quanvn chưa cảm ơn qtdt đã có những chia sẻ với quanvn về nghề thủy điện. Quanvn thành thật cảm ơn qtdt, nhưng biết làm sao được, khi đã mang lấy nghiệp vào thân, quan trọng hơn cả nó lại là kế sinh nhai, cho bản thân cho gia đình. Nghĩ lại cũng có lúc thấy mủi lòng, quanvn làm bài thơ tặng những người làm thủy điện, là có hàm ý động viên mình. Qtdt chịu khó xem ở trang này, nhưng ở mục: Văn công –Quanvn. Xin cám ơn.
Logged
tranphu341
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 2432


« Trả lời #88 vào lúc: 12 Tháng Tư, 2012, 09:42:42 am »


 
     *BácTP kính mến! Trước hết là xin cảm ơn bác, sau là quanvn muốn tâm sự với bác là: Quanvn chưa bao giờ đọc tác phẩm Vùng trời gì đấy mà bác TP nói, nếu trong bài viết của quanvn có chỗ nào giống với tác phẩm ấy thì chắc là sự trùng hợp ngẫu nhiên, quanvn không cố ý sao chép. Mong bác TP thông cảm.
   
                 Chào bạn quanvietnam! Chuyện của bạn thật hay. Thật hấp dẫn. Tranphu341 cùng anh em VMH đọc rất thích. TP đọc thật say mê. Còn chuyện TP nói chuyện yêu đương tỏ tình cùng những nụ hôn đầu đời vụng dại đó thật sự là quý giá.

                 TP không có 1 ý gì về vấn đề bạn nêu mà chỉ nhớ, rất nhớ câu chuyện tình yêu trong Tiểu thuyết đã được đọc hồi nhỏ. Những dòng viết của bạn, của nhà văn TP được đọc thật quý, thật giá trị. Thật đáng trân trọng. Như vây là bạn có ý chưa chuẩn về thành ý của mình rồi. Hoặc cũng có thể TP nói không rõ làm bạn nghĩ xa. Thì TP THÀNH THỰC XIN LỖI CÙNG SỰ RÚT KINH NGHIỆM.

                                           CHÚC BẠN LUÔN VUI KHỎE VÀ TIẾP TỤC BƯỚC HÀNH QUÂN.
                                         TP CÙNG ANH EM RẤT ĐANG HÁO HỨC NGHE CHUYỆN CỦA BẠN.
Logged
quanvietnam
Thành viên
*
Bài viết: 202


« Trả lời #89 vào lúc: 13 Tháng Tư, 2012, 02:07:50 pm »


NHỮNG NGÀY Ở NẠI CỬU
          Bẵng đi một thời gian dài, tôi không tiếp tục kể chuyện như mọi khi. Do yêu cầu công tác, ban chỉ huy đại đội biệt phái tôi lên C bộ làm công tác quản lý, giúp đồng chí Xuân ra bắc công tác một thời gian.(Đồng chí Xuân lúc đó là quản lý của đại đội, cũng là sinh viên trường ĐHXD) Công việc thì chẳng có gì khó đối với anh em sinh viên chúng tôi, vào đơn vị cùng đợt với tôi là 10 người, một vài anh đã hy sinh và bị thương, một vài anh chuyển công tác, vẫn còn lại  mấy anh nữa, nhưng tôi chẳng hiểu tại sao ban chỉ huy đại đội lại chỉ đích danh tôi. Trong quân đội, ở chiến trường, khi ban chỉ huy gọi lên nhận nhiệm vụ là không có quyền từ chối, tất nhiên là tôi sẵn sàng nhận nhiệm vụ, nhưng trong lòng thấy không vui. Lại một nhiệm vụ mới, tôi lại phải tốn công khổ luyện, tuy nhiên tôi cũng ý thức được đây là nguồn sống và là sức chiến đấu của toàn đơn vị. Vì vậy, dù công việc có dễ dàng, tôi cũng tốn khá nhiều thời gian để lo toan, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.
          Thời gian này, đang là cuối tháng 11 đầu tháng 12 năm 1974. Tình hình chiến sự chắc sắp có thay đổi, nhìn quang cảnh hoạt động của trung đoàn cũng thấy khang khác, trông bề ngoài có vẻ nhộn nhịp hơn. Ở đại đội, tôi thấy chính trị viên đại đội và đại đội trưởng thường xuyên lên trung đoàn bộ để họp. Các đài quan sát ở khu vực Nham biều, Tích tường Như lệ, Đá đứng cũng được gọi về, chỉ để lại một số đài ở khu vực động ông Do, Ba zơ tiếp tục hoạt động. Tình hình đơn vị cũng có nhiều biểu hiện cho công tác chuẩn bị, không cử chiến sĩ đi công tác ra khỏi khu vực trung đoàn đóng quân, gọi các chiến sĩ đang đi công tác ở xa quay lại đơn vị, củng cố và hoàn chỉnh quân số của các trung đội, tiểu đội, bổ xung quân trang, thường xuyên rèn luyện khoa mục báo động hành quân chiến đấu…
    Chỉ cần có những biểu hiện như vậy, anh em chiến sĩ đã rì rầm bàn tán, đoán già đoán già đoán non, đi chỗ này đi chỗ kia, cuối tháng đi rồi lại đầu tháng đi, tóm lại rất nhiều thông tin nhưng cũng chỉ toàn đoán mò. Nhưng cái chắc chắn nhất, có thể thấy được là chuẩn bị hành quân đi chiến đấu, còn đi đâu thì chưa ai biết.
   Sau một thời gian quen với công việc, cộng với việc đơn vị đang án binh chờ đợi nhận nhiệm vụ mới, tôi lại có thời gian rỗi, la cà chuyện trò với anh em, điều tất nhiên là anh em trong tiểu đội lại đề nghị tôi tiếp tục kể câu chuyện tình còn giang dở.
   Hôm nay, tiểu đội thông tin có tiết mục cải thiện, tôi tuy đã biệt phái lên C bộ, nhưng quân số vẫn thuộc tiểu đội, nên đương nhiên là có mặt. Sau cuộc đánh chén no nê, cộng thêm có chút hơi cay nên anh em trong tiểu đội trông ai cũng khí thế vui vẻ. Mở đầu đêm liên hoan là tiết mục hát chèo, tiểu đội tôi toàn anh em Thái bình, Nam định, Hưng yên, nên có nhiều anh em biết hát chèo, ai hát xong có quyền chỉ định, hôm ấy tôi bị chỉ định, tôi hát điệu: Đào liễu, anh em thấy tôi hát cũng được nên đề nghị tôi hát lại, tôi không hát lại nhưng kể cho anh em nghe về nguyên nhân tại sao tôi biết hát chèo.Tất nhiên là tôi bịa, chuyện là: Tôi nguyên là thành viên của đoàn chèo Ninh bình, nhưng vì can tội trai gái nên bị  đuổi. Mọi người nghe xong cứ bán tín bán nghi, còn tôi cứ tỉnh khô coi như là thật, nhưng thực chất đâu có phải, hồi đó tôi biết hát là do tôi học theo đài Tiếng nói Việt nam.
    Lại một buổi tối vui vẻ, ấm tình đồng đội trong thời gian mặt trận ngưng tiếng súng. Vẫn như những lần trước tôi lại tiếp tục câu chuyện:
       …Kể từ khi có nụ hôn nồng cháy đến ngẹt thở ấy, chúng tôi chính thức yêu nhau. Hồi ấy yêu nhau không giám công khai, đôi nào yêu nhau nếu chẳng may bị lộ thì cán bộ tổ chức của khoa gọi lên nhắc nhở ngay. Vì thế, tôi với Vân luôn phải giữ bí mật, được cái lúc ấy cả xã hội ai ai cũng đều như vậy nên cũng cảm thấy bình thường, mà không cảm thấy bị thiệt thòi gì. Tuy nhiên, lúc nào có cơ hội thuận lợi là chúng tôi thể hiện tình yêu thương cháy bỏng, bù lại quãng thời gian bị kìm nén.
   Một thời gian dài tôi sống trong hạnh phúc, sống trong tình yêu của người tôi yêu,và thật kỳ lạ cũng chính từ tình yêu ấy, đã giúp chúng tôi vượt qua bao khó khăn trong học tập, trong cuộc sống, trong tình yêu và gia đình. Chúng tôi hoàn thành được những ước mơ, biến những việc khó thành dễ, chúng tôi sát cánh bên nhau hỗ trợ nhau có đủ niềm tin và nghị lực để vượt qua mọi thử thách, kể cả việc hoạch định cho tương lai của đôi lứa khi mà đất nước còn chiến tranh.
   Tôi nói với anh em: Chuyện mà kể hết thì dài, mặt khác tình yêu của chúng tôi không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, nhiều lúc cũng gặp khó khăn. Nếu kể hết mọi chuyện để anh em nghe thì nhiều lắm, mà cũng thú thật với anh em là: Không đủ thời gian, hơn nữa tôi cũng không thể nhớ hết được và  cũng không thể hệ thống lại cho nó có trình tự thời gian cũng như những bối cảnh xuất phát của các câu chuyện.Vì vậy mong mọi người thông cảm, sau đây tôi xin kể từng mẩu chuyện nho nhỏ “Tôi ra mắt”. Tất cả anh em đều đồng ý, tôi bắt đầu kể:
          Thời gian ấy, vào khoảng cuối  năm 1970. Đã từ lâu tôi với Vân bàn nhau là sẽ về thăm quê của hai đứa, trước tiên là về quê Vân ở gần trước, sau đó sẽ về quê tôi ở xa sau. Kế hoạch này đặt ra lúc đầu rất hăng hái, nhưng mãi vẫn chưa thực hiện được, cũng đã nhiều lần chuẩn bị đi thì lại thay đổi, lần này tôi thấy Vân quyết tâm lắm. Tối hôm trước Vân nói:
   -Trưa mai thứ bảy, ăn cơm xong anh em mình về quê. Anh nhé!
  Tôi đồng ý và hỏi ngay:
   -Anh có phải chuẩn bị gì không? Về nhà anh phải làm gì? Nói năng thế nào? Là em phải dặn trước, nếu không là anh không biết đâu đấy nhé!
  Vân cười, nhìn tôi yêu thương trìu mến, rồi nói:
   -Đúng là ngố, anh cứ chuẩn bị như em đã dặn, về nhà cứ đi theo em rồi em gợi ý cho. Thế mà cũng phải hỏi.
   Cả hai đứa cùng cười, tràn đầy hạnh phúc…
   Do đã có ý định về quê Vân từ trước, nên khi nghe Vân nói tôi cũng không thấy bất ngờ lắm, mọi thứ cần thiết đã được tôi chuẩn bị theo đúng yêu cầu của Vân. Bộ quần áo mang về mặc ở nhà được Vân giặt sạch sẽ thơm tho, tôi gấp ngay ngắn trải dưới chiếu giường nằm để là bằng hơi ấm của người cho phẳng. Đôi xăng đan giả da, được chị gái mua tặng khi vào đại học, mới đi được thời gian nhưng đã bị đứt quai phải buộc bằng dây đồng lần này cũng được huy động, móng chân móng tay được cắt cẩn thận. Như vậy, kiểm điểm lại cũng tương đối tươm tất, chỉ còn băn khoăn mỗi một điều là đầu tóc hơi tốt chưa kịp chỉnh sửa, chắc là cũng được chiếu cố vì  sinh viên bận học nên chưa có thời gian. Còn về mặt hình thể chắc là chịu, vì bố mẹ sinh ra như vậy, không thể sửa được. Nhưng được cái cũng không đến nỗi lắm, dáng cao ráo dễ nhìn, phải cái là da thì lại ngăm ngăm đen, ưu điểm là không bị mối mọt. Tóm lại công tác chuẩn bị cũng tàm tạm, sẵn sàng về ra mắt.
   Chúng tôi về đợt này là đã có sự dọn đường trước của Vân, cách đây hơn một tháng, Vân với Lan về quê khi xuống tâm trạng vui vẻ lắm, khác với mọi lần, lần này Vân kể tôi nghe đủ mọi chuyện, trong đó có một chuyện là bố mẹ Vân mời tôi khi nào có thời gian thì về nhà chơi để biết nhà biết cửa. Sau khi nghe được thông tin này tôi nửa mừng nửa lo, mừng là vì tôi được mời nên không phải bịa ra lý do để đến thăm nhà, lo là vì sợ bị chê là xấu trai con nhà nghèo, rồi tìm cách ngăn cản tình yêu của tôi và Vân. Thấy Vân nói thế, tôi hỏi Vân:
   -Em giới thiệu anh với bố mẹ em thế nào để các cụ mời anh về chơi?
  Vân nhìn tôi cười rồi nói:
   -Chuyện dài lắm, không kể lại được. Chỉ biết rằng hôm ấy em với Lan nói với bố mẹ là: Chúng con có anh bạn thân cùng học, quê anh ấy ở xa lắm, ở mãi Ninh bình. Anh ấy học hành vất vả lắm, năm nào cũng được gọi nhập ngũ một đến hai lần, lần nào đi cũng lại hoãn chờ đi đợt sau. Cứ mỗi lần như vậy, do tư tưởng không ổn định, nên học hành sa sút, lại phải học thêm học bù. Những khi mọi người được nghỉ đi chơi, thì anh ấy lại phải học mới theo kịp.
  Hôm ấy, mẹ em chưa nói gì. Bố em thì gật gù:
   -Đúng thôi con ạ! Trai thời loạn mà… Học hành mà gián đoạn như vậy thì vất vả lắm, phải cố lên thôi biết làm sao được.
  Mẹ em tiếp thêm:
   -Thật tội nghiệp, hôm nào thư thả con mời anh ấy về chơi cho đỡ buồn.
  Bố em thấy mẹ em nói thế, cũng ủng hộ ngay:
   -Ừ phải đấy con ạ!
  Tối hôm ấy, do mẹ có nghi ngờ về tình cảm của anh với em nên mẹ cứ căn vặn em về chuyện em với anh Quảng bây giờ thế nào rồi. Em trả lời mẹ là chúng em không có chuyện gì. Mẹ bảo em, nếu có chuyện gì thì nói với anh Hai, đừng để mất lòng người lớn. Mẹ còn hỏi em,chuyện của anh, anh Hai đã biết chưa,  em nói là chưa, mẹ bảo có thế nào anh em lựa lời mà bảo ban nhau, bố mẹ chỉ biết tin vào các con.
  Tất cả những thông tin mà Vân kể cho tôi nghe về gia đình Vân, làm tôi tự tin hơn khi tôi về ra mắt.(Còn nữa)
   


     
Logged
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM