Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 28 Tháng Ba, 2024, 04:55:03 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Chuyện ở C20-E95-F325  (Đọc 191133 lần)
0 Thành viên và 2 Khách đang xem chủ đề.
quanvietnam
Thành viên
*
Bài viết: 202


« Trả lời #50 vào lúc: 30 Tháng Giêng, 2012, 04:06:20 pm »


                      NỞ HOA TRONG LÒNG ĐỊCH(tiếp theo)
          Hình ảnh buổi tiễn đoàn sinh viên áo lính,ở ga Hương canh chắc là mãi mãi không bao giờ phai mờ trong tâm trí tôi.Một kỷ niệm không thể nào quên,mang đầy ý nghĩa nhân văn của những người ra đi và những người ở lại.
    Hôm đó,theo lệ thường.Những đoàn tầu quân sự ít khi dừng lại ở một ga xép như ga Hương canh,thế mà hôm ấy chẳng hiểu sao khi vào ga đoàn tầu lại từ từ dừng lại.Và cũng thật là lạ kỳ,sinh viên của trường đại học Xây dựng cũng đã đứng chật hai bên sân ga,giống như có sự chuẩn bị trước.Đoàn tầu dừng lại hẳn,các chàng sinh viên mặc áo lính tràn xuống sân ga.Trời tối đen như mực,sân ga thì chật ních toàn người,ánh đèn pin đã được bịt pha chiếu gầm xuống đất,ánh sáng đèn của nhà tầu lúc vàng ệch lúc xanh lét lúc đỏ ối,le lói đưa qua đưa lại để chỉ huy chạy tầu.Sân ga trở nên huyên náo và lộn xộn,tiếng gọi nhau í ới xen lẫn tiếng cười đùa,tiếng hỏi thăm bè bạn…Thế rồi,rất nhanh chóng họ tìm gặp được nhau và họ chia ra thành từng nhóm từng tốp,nhóm đứng nhóm ngồi,có nhóm,có đôi nhanh chóng chiếm được những vị trí kín đáo,có những nhóm cũng không còn chỗ kín đáo thì lấy đoàn tầu làm vật che khuất để tâm sự.Tôi cũng là một  trong số họ.
   Chúng tôi cũng gặp được nhau trong đám đông chật ních toàn người là người.Gặp nhau ở hoàn cảnh này chúng tôi chẳng biết nói gì với nhau,cho dù trước đó tôi đã cố gắng sắp sẵn những điều cần nói khi gặp nhau.Nhưng lúc này,chúng tôi chỉ còn biết ôm nhau và im lặng,quên đi tất cả những điều cần nói,tập trung tận hưởng những gì mà chúng tôi có.Chúng tôi ôm chặt lấy nhau,truyền cho nhau hơi ấm,truyền cho nhau cái khác lạ của hai cơ thể,mùi thơm của nước bồ kết gội đầu với mùi hoa bưởi, quyện với mùi thơm trinh nguyên toát ra từ cơ thể của người con gái,làm cho tất cả các tế bào của cơ thể tôi rạo rực chúng chỉ muốn phá tung những ràng buộc đang kìm hãm chúng để chúng được tự do.Đê mê và ngây ngất của tuổi đôi mươi…
   Lệnh hành quân đã bắt đầu,không khí trong ga nhốn nháo hẳn lên,tiếng gọi nhau,tiếng chào nhau í ới.Suốt chiều dài đoàn tầu,ánh đèn pin của chỉ huy hành quân và ánh đèn của chỉ huy chạy tầu chiếu loang loáng.Các chàng sinh viên mặc áo lính đang khẩn trương lên tầu,dưới sân ga còn nhiều đôi lưu luyến tiễn đưa chưa nỡ rời nhau.Đoàn tầu được lệnh chuyển bánh,tiếng còi tầu hú lên xé tan không gian im lặng của một vùng quê trọng điểm bắn phá của máy bay Mỹ,báo hiệu cuộc hành quân bắt đầu.Đoàn tầu nặng nề chuyển bánh,tiếng bánh sắt nghiến ken két vào đường ray nghe rợn người.Ở các ô cửa sổ của đoàn tầu,vẫn còn rất nhiều cánh tay của các chàng lính trẻ đưa ra để bạn gái đu vào và họ gồng mình lên cho hai đôi môi chạm nhau rồi họ hôn nhau.Nụ hôn của người ra trận gửi những người ở lại hậu phương.Đoàn tầu từ từ lao vào màn đêm sâu thẳm,để lại đằng sau là sân ga và những người ra tiễn.Tiếng còi tầu còn vọng lại xa xa…
   Mãi sau này tôi mới biết,vì sao chuyến tầu ấy lại dừng lại sân ga Hương canh.Nếu câu chuyện đúng như vậy,lại một lần nữa tô đậm ý nghĩa nhân văn của tình người.Mọi người kể lại là: Có một cô sinh viên của trường đại học Xây dựng,biết người yêu của mình hành quân trên chuyến tầu này và sẽ đi qua ga Hương canh.Cô đã rủ bạn bè trong trường ra tiễn,nhưng vì đây là đoàn tầu quân sự cho nên không được phép dừng lại và nhà ga cũng không đồng ý cho vào.Cô gái này đã vào tận trưởng ga trình bầy nhưng không ai giám đồng ý,thế rồi theo lẽ tự nhiên sinh viên trong trường ùa ra đứng chật ních sân ga để chờ đợi,cuối cùng thì nhà ga cũng đồng ý cho tầu dừng lại 10 phút,nhưng bất thành văn.
    Cuộc sống là như vậy đấy,rất đơn giản,song cũng rất phức tạp.Tất cả đều toát lên tính nhân văn của tình người.Những người đang ngồi trên tầu là những sinh viên,họ vừa rời ghế nhà trường để nhập ngũ. Họ đang nuôi nấng biết bao ước mơ,hoài bão,bao nhiêu kỷ niệm của thời sinh viên,kỷ niệm vui có buồn có…Nhưng rồi khi tổ quốc cần,họ chấp nhận gác bút nghiên cầm súng ra chiến trường bảo vệ tổ quốc. Tất cả ước mơ,hoài bão và những kỷ niệm ấy đều là hành trang mang theo của những chàng sinh viên mặc áo lính.Họ nhẹ nhàng bước vào trận đánh,mang theo cả sức mạnh của tình yêu đôi lứa.Họ cũng sẵn sàng chấp nhận hy sinh,mang theo hoài bão của một thời nghiên bút.Họ là những chàng trai sinh viên mặc áo lính,họ cần được hưởng những phút giây hạnh phúc ấy.
          Tôi cứ miên man với kỷ niệm,có những lúc mải mê quá quên đi những nguy hiểm đang rình rập mình.Tôi lắc lắc cái đầu cho tỉnh táo để đưa tôi trở lại với hoàn cảnh thực tại.Từ sáng đến bây giờ không thấy động tĩnh gì,thi thoảng mới nghe thấy có tiếng nổ ùng oàng ở đâu xa lắm vọng lại,toàn tuyến “Chốt” của ta và địch từ Đá đứng đến Tích tường đều im tiếng súng.Bây giờ khoảng độ 9-10 giờ sáng,giờ này nếu có động tĩnh gì thì mới có.Tôi ngả lưng vào vách hầm nghỉ ngơi và tập trung nghe ngóng động tĩnh,chẳng thấy động tĩnh gì tôi lại mơ màng lúc tỉnh lúc thức.Đúng lúc tôi mơ thấy mình đang bị bao vây,thì tôi nghe thấy tiếng người nói lúc xa lúc gần nghe không rõ, nhưng chắc chắn là giọng đàn ông,giọng nói miền trong nhưng không biết vùng nào.Tôi chú ý lắng nghe để xác định xem tiếng nói ấy từ hướng nào,Tôi nhìn ra phía đồng cỏ bỏ hoang để tìm kiếm xem có ai ở phía ấy không?Căng mắt nhìn nhưng không phát hiện được gì? Tôi nghĩ hay là bọn địch ở hai quả đồi sau lưng tôi?Tôi chú ý lắng nghe rất lâu nhưng không phải.Bẵng đi không còn nghe thấy động tĩnh gì nữa,tôi nghĩ rằng chắc là bọn địch đã chuyển sang hướng khác.Đột nhiên tôi nghe thấy: A!Đây rồi.Tiếng nói ở rất gần chúng tôi,tôi ngồi dậy ở tư thế sẵn sàng và tiếp tục quan sát xem tiếng nói từ chỗ nào? Chúng là ai? Chúng đã phát hiện ra cái gì?Chẳng lẽ chúng tôi để lộ dấu vết?
   Tôi vẫn chưa nhìn thấy chúng nó,nhưng chắc chắn chúng phải có từ hai đứa trở lên,chúng lại trao đổi gì với nhau,tôi nghe không rõ,nhưng tôi đoán chắc là chúng đang ở dưới suối.Trong tình huống này,phương án của chúng tôi đã được chuẩn bị là: Tuyệt đối giữ bí mật để không bị lộ,nếu bị lộ thì đồng nghĩa với việc làm lộ ý đồ chỉ đạo chiến dịch nở hoa trong lòng địch của cấp trên.Khi đã bị lộ,nếu bọn địch đông và không có con đường thoát thì bắt buộc phải nổ súng chiến đấu đến hơi thở cuối cùng,nếu bọn địch ít người hãy tìm cách bắt sống để đến đêm sẽ đưa về khai thác.
   Tôi chú ý quan sát chờ bọn địch đến gần,lúc này chỉ nghe thấy tiếng bước chân lội nước xa dần rồi mất hẳn.Chờ một hồi lâu không thấy động tĩnh gì,tôi nghĩ bọn chúng chắc đã đi xa,tôi thở phào nhẹ nhõm.Tôi đoán, có lẽ đây là bọn đi bẫy chim bẫy cá hay là kiếm rau gì đó…
   Mọi việc lại trở lại bình thường,tôi thu mình trong căn hầm nhỏ bé và tiếp tục quan sát nghe ngóng động tĩnh.Như vậy,suốt đêm hôm qua và cho tới giờ phút này,mọi hoạt động của địch diễn ra ở khu vực này,một lần nữa lại cho tôi nhận xét là khu vực này,kể cả 3 quả đồi lúp xúp ở khu vực ngã ba Phước môn,bọn địch không bố trí lực lượng trấn giữ,và như vậy đương nhiên cũng không có các công trình quân sự để phòng thủ.v.v. Không hiểu sự suy diễn của tôi có trùng với ý kiến của mọi người hay không?Chiều tối chúng tôi sẽ gặp nhau.
(Còn nữa)
Logged
lexuantuong1972
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 1885


TÂT CẢ VÌ ĐỒNG ĐỘI


« Trả lời #51 vào lúc: 30 Tháng Giêng, 2012, 04:49:56 pm »


                     NỞ HOA TRONG LÒNG ĐỊCH(tiếp theo)
          
    ...Hôm đó,theo lệ thường.Những đoàn tầu quân sự ít khi dừng lại ở một ga xép như ga Hương canh,thế mà hôm ấy chẳng hiểu sao khi vào ga đoàn tầu lại từ từ dừng lại.Và cũng thật là lạ kỳ,sinh viên của trường đại học Xây dựng cũng đã đứng chật hai bên sân ga,giống như có sự chuẩn bị trước....  
  
... Mãi sau này tôi mới biết,vì sao chuyến tầu ấy lại dừng lại sân ga Hương canh.Nếu câu chuyện đúng như vậy,lại một lần nữa tô đậm ý nghĩa nhân văn của tình người.Mọi người kể lại là: Có một cô sinh viên của trường đại học Xây dựng,biết người yêu của mình hành quân trên chuyến tầu này và sẽ đi qua ga Hương canh.Cô đã rủ bạn bè trong trường ra tiễn,nhưng vì đây là đoàn tầu quân sự cho nên không được phép dừng lại và nhà ga cũng không đồng ý cho vào.Cô gái này đã vào tận trưởng ga trình bầy nhưng không ai giám đồng ý,thế rồi theo lẽ tự nhiên sinh viên trong trường ùa ra đứng chật ních sân ga để chờ đợi,cuối cùng thì nhà ga cũng đồng ý cho tầu dừng lại 10 phút,nhưng bất thành văn...  

@quanvietnam:  Bác xem lại chi tiết lên tầu ở ga HC nhé. Sau khi chúng ta được tiếp nhận ở Đạo Đức được 2 ngày và hành quân ra ga HC để lên tầu đi Phổ Yên để vào Phú Bình, Thái Nguyên nơi huấn luyện của d60/f304B.  Chính vì lên tầu ở HC nên cả trường mới ra ga để tiễn chúng ta.

Khi tầu bắt đầu chuyển bánh thì đột ngột dừng lại thì ra B học lớp hầm 14 từ khu C (Tiền Phong, Yên Lãng) đạp xe lên để tiễn B ở lớp cầu 12 đang ở trong đoàn quân. Vì không gặp được người yêu nên cô B đã đứng ra ngăn đoàn tầu lại để gặp B. Thật là 1 hành động dũng cảm của 1 người con gái với tình yêu giành cho người lính lúc lên đường. Rất tiếc sau này chuyện tình của họ cũng không đi đến đích cuối cùng. Cô B về sau về TEDI công tác còn anh B sau chiến trạnh lại về học nốt và về làm trợ lý cho ông Â, PCT UBND TP Hà Nội. Khi chúng tôi vào QT, B được giữ lại làm tuyên văn cho f304B vì đây là 1 cây accord có hạng của ĐHXD.
« Sửa lần cuối: 30 Tháng Giêng, 2012, 11:25:32 pm gửi bởi lexuantuong1972 » Logged

Ký ức một thời hoa lửa: (P1)(P2)(P3)(P4)
nguyentrongluan
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 1246


« Trả lời #52 vào lúc: 30 Tháng Giêng, 2012, 09:21:33 pm »

dù thế nào thì cái sự dừng tàu ở ga Huơng Canh cũng là kì tích của DHXD . tuyệt vời , cho các nhà văn đương đại . cám ơn lính DHXD . hay thật
Logged
dathao
Thành viên
*
Bài viết: 746


« Trả lời #53 vào lúc: 31 Tháng Giêng, 2012, 09:37:22 am »

Những ký ức đã trôi qua gần 40 năm mà bác quanvietnam vẫn nhớ và viết lại thật chi tiết ,tỉ mĩ.Thật đáng khâm phục!bác có một trí nhớ rất tốt!!!
Chúc bác khỏe và viết đều.
Logged
tranphu341
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 2432


« Trả lời #54 vào lúc: 31 Tháng Giêng, 2012, 10:13:42 am »

            Chào bạn quanvietnam cùng ae! Đầu năm Tranphu341 xin chúc ae có nhiều sức khỏe cùng nhiều niềm vui mới!

             Đầu năm mới, được đọc bài viết của bạn và của các bạn, thật hay và cũng thật cảm động của tình cảm, ý chí, tình yêu của các chàng trai cô gái, của lính sinh viên thời đó. Tất cả những tình yêu đó, nụ hôn say nồng thắm đó là sức mạnh để cho chúng ta làm tròn nhiệm vụ nặng nề của "trai thời loạn". Thật tuyệt vời vô cùng.

             TP nghĩ sao bộ phim "Mùi cỏ cháy" của đạo diễn Hoàng Nhuận Cầm vừa rồi không có cảnh quay này nhỉ?
Logged
quanvietnam
Thành viên
*
Bài viết: 202


« Trả lời #55 vào lúc: 02 Tháng Hai, 2012, 03:40:52 pm »


NỞ HOA TRONG LÒNG ĐỊCH(tiếp theo)
          Thế là một ngày nằm hầm bí mật dài đằng đẵng đầy ức chế cũng qua đi.Khi hoàng hôn còn vương lại những tia nắng cuối cùng trên dãy đồi xa xa,tôi đã tìm cách chui ra khỏi hầm.Tôi quan sát xung quanh,xem có gì nguy hiểm không? Không gian của một chiều hoàng hôn sắp tắt,đang chuyển dần sang màu tím,nếu không có tiếng nổ từ phía xa xa vọng lại thì thực sự có một chiều hoàng hôn tuyệt đẹp.Tôi nhìn sang phía có hầm của anh Toản và anh Mạnh,vẫn chưa thấy các anh ấy có động tĩnh gì.Tôi nằm dài ra thảm cỏ,ngửa mặt lên trời, tranh thủ hít thở không khí trong lành, nhìn bầu trời cao xanh thi thoảng có những gợn mây trắng trôi bồng bềnh,bất giác tôi nghĩ bao giờ cho hết chiến tranh…Tôi không giám nghĩ tiếp,vội trở mình nằm úp áp tai xuống đất để nghe ngóng động tĩnh.
   Một lát sau cả ba chúng tôi gặp nhau,anh Toản hỏi tôi:
   -Toán địch và chiếc xe GMC sáng hôm qua,sau đó chúng đi đâu?
   Tôi nói:
   -Tôi thấy chúng dỡ hàng rồi chia thành từng phần, lát sau có thêm mấy thằng lính nữa đến mang đi,chúng tản về nhiều hướng.Theo tôi,đó là đạn dược và nhu yếu phẩm cung cấp cho các cao điểm xung quanh ngã ba Phước môn,còn chiếc xe quay lại hướng nhà thờ La vang.
   Anh Toản nhìn tôi và không nói gì,một lát sau anh hỏi tiếp:
   -Theo các anh,hôm qua có bọn địch lội dọc theo suối,chúng làm gì?Tại sao chúng không đi tiếp mà lại quay lại?
   -Theo tôi,anh Mạnh nói: Chúng nó đi thu bẫy thú hay bẫy cá gì đó,khi chúng phát hiện đối tượng bị dính bẫy thì chúng reo lên theo phản xạ tự nhiên:A!đây rồi.Còn việc chúng không đi tiếp nữa là do,phía trên là suối cạn chúng không đặt bẫy nữa vì thế chúng quay lại.
   Tôi cũng tiếp thêm vào ý của anh Mạnh:
   -Bọn này,chắc là đi thu bẫy chim bẫy cá thôi,chứ làm gì có bẫy thú ở đây,suốt ngày ầm ầm súng đạn,làm gì còn thú nào giám ở.Cũng may là chúng ta chọn vị trí độc đắc này nên rất bất ngờ,nếu chúng ta lui xuống một chút,chỗ suối sâu cây cối hai bên bờ tốt um tùm thì rất dễ bị lộ vì đấy chính là những địa điểm đặt bẫy lý tưởng.
   Anh Toản không hỏi gì thêm nữa và nhìn cả hai chúng tôi,rồi anh nói:
   -Tranh thủ trời đang lá lem tối,chúng ta trinh sát ba quả đồi gần sát với ngã ba Phước môn,để một lần nữa khẳng định chắc chắn các vị trí này là có địch hay không có địch.Còn lại các cao điểm xung quanh ngã ba Phước môn mà ở xa,ở đó không phải nhiệm vụ của chúng ta,ở đó chắc chắn có địch,cho nên không cần phải điều tra chỉ có điều không biết  lực lượng của chúng thế nào,loại hỏa lực gì?đêm qua có lúc tôi nhìn thấy ánh đèn pin lấp loáng ở trên đó.Bây giờ,chúng ta bò vào trinh sát hai quả đồi ở gần trước,chờ cho tối hẳn sẽ bò vào quả đồi ở phía xa kia.
   Đồng chí Mạnh nói:
 -Anh Toản ơi!Hai quả đồi hai bên chắc chắn là không có địch,cho nên suốt đêm qua và cả ngày hôm nay không thấy động tĩnh gì.Để cho nhanh,tôi đề nghị tôi và anh Quân trinh sát ở quả đồi bên phải,còn anh Toản trinh sát ở quả đồi bên trái,sau đó ta gặp nhau tại đây để trinh sát nốt quả đồi còn lại và rút ra.
   Anh Toản không đồng ý,anh nói:
   -Không được,rứt khoát phải đi ba người còn hỗ trợ cho nhau khi cần thiết.Mặt khác cũng còn phải bàn bạc khi gặp những tình huống ngoài dự kiến,nên không thể tách ra được.
          Trời cũng gần tối.Chúng tôi bò vào quả đồi bên phải trước,anh Toản phân công tôi đi đầu,anh Toản đi giữa ,anh Mạnh đi cuối,nhiệm vụ của từng người giống như mọi khi. Chúng tôi tiến rất nhanh vào điểm cao nhất của quả đồi, trên đồi không có bọn địch ở,tôi nhô lên nhìn bao quát xung quanh.Gọi là quả đồi cũng hơi quá,thực ra nó chỉ là một gò đất tương đối rộng nhô cao lên so với mặt bãi cỏ chừng từ 4-5 mét.Trên đồi chủ yếu là cỏ tranh,thi thoảng mới có một vài bụi cây lá to và một vài bụi Sim bụi Mua mọc lưa thưa.Chúng tôi quay lại tụt xuống vị trí cũ,tiếp tục bò vào quả đồi bên trái.Cũng giống như quả đồi bên phải,cũng không có địch ở,đồi này có vẻ cao hơn và to hơn đồi bên phải,tình trạng địa vật và cây cối tương đối giống nhau.Rất nhanh,chúng tôi kết thúc việc trinh sát hai quả đồi.
   Quả đồi cuối cùng ở xa hơn,nó ở phía cuối con đường cụt,cách ngã ba Phước môn khoảng 150-200 mét.Tôi lần ra phía đường,cách trục đường 40-50 mét,rồi ngược lên.Thời điểm này rất thuận lợi cho chúng tôi,trời cũng đã tối nhưng chưa tối hẳn,ánh sáng của pháo sáng chưa phát huy hết công suất nên nhìn không rõ.Mặt khác,quần áo chúng tôi lẫn với cỏ cây,nên việc di chuyển của chúng tôi rất thuận lợi,địch ở xa không thể phát hiện được.
   Tôi đã tiếp cận được chân quả đồi,và dừng lại quan sát.Đây là chân của quả đồi thấp nối liền với quả đồi cao phía trong bằng yên ngựa,hai đỉnh đồi cách nhau cũng không xa lắm.Tôi nghĩ,đỉnh thấp này địch sẽ không ở,mà chúng có ở thì ở đỉnh cao.Vì thế tôi cứ thẳng đỉnh đồi mà tiến,đúng như tôi nhận định,đỉnh này không có địch.Tôi vượt qua yên ngựa,tiến vào hướng bên trái của quả đồi cao phía trong.Tôi tiến từng bước chắc chắn,vừa đi vừa nghĩ,chắc là cũng không có địch ở,vì nếu có thì phải có biểu hiện gì về sự sinh hoạt của con người như là mùi khai mùi hôi thối,các vỏ đồ hộp các bao nilon vỏ bao thuốc lá v.v. Nghĩ thế nên tôi tiến nhanh hơn,và vòng về phía sau quả đồi.Tôi ra hiệu cho mọi người dừng lại rồi bò lên đỉnh đồi.Trời lúc này tối quá,một vài quả pháo sáng ở phía xa xa nên soi không đủ sáng.Tôi giật mình dừng lại,phía trước tôi là một bức tường được xếp bằng những bao cát.Tôi nằm im để nghe ngóng động tĩnh,nằm rất lâu nhưng vẫn chưa phát hiện được gì,lúc sau tôi lấy viên sỏi to,ném về phía trước bức tường để thăm dò phản ứng,chờ một lúc lâu sau cũng không thấy có động tĩnh nào.
   Tôi quyết định bò vào,đến sát bức tường bằng bao cát và nằm lại.Sau đó,tôi bám vào bức tường đứng lên nhìn vào trong,tôi vội vàng ngồi thụp xuống,trống ngực đập thình thình liên hồi,ngẹt thở.Tôi nhìn thấy một tên địch đang ngồi gác nhìn ra phía ngã ba Phước môn,ngoài ra chưa kịp phát hiện bên trong có những gì.Tôi nằm nép xuống chân tường lắng nghe tiếng động,tôi nghĩ mình phải chuyển vị trí quan sát.Tôi bò theo chân tường ra một vị trí khác,rồi men theo tường đứng lên,và nhìn vào tên địch ban nãy,vẫn thấy nó ở đó không nhúc nhích.Tôi lại ngồi xuống,lúc này đầu óc tôi căng thẳng,hàng loạt câu hỏi hiện ra:Có đúng là có địch đang ngồi gác không?Tại sao lúc nãy khi tôi ném viên sỏi để gây tiếng động lại không thấy nó phản ứng gì?Vì sao từ nãy đến giờ nó lại chỉ ngồi một tư thế?Ở đây chả lẽ chỉ có một tên gác hay sao???Tóm lại là có rất nhiều câu hỏi,câu hỏi nào cũng có lý,và tôi cũng chưa tự trả lời được câu hỏi nào.Bây giờ phải làm thế nào?Tôi thực sự lúng túng,chưa tìm ra cách giải quyết,tôi nghĩ cách tốt nhất là chờ thêm lát nữa xem tên địch có thay đổi vị trí gác hoặc là thay đổi tư thế ngồi không.Tôi quyết định chờ và nghe ngóng động tĩnh.
   Chờ khoảng 15-20 phút gì đó,vẫn không có động tĩnh gì.Tôi quyết định đứng lên nhìn vào phía trong tường lần nữa,điểm đầu tiên mà tôi chú ý là vị trí tên địch ngồi gác ban nãy,tên địch vẫn ngồi ở tư thế cũ,mặt hướng ra phía ngã ba Phước môn.Lần này tôi dừng lại rất lâu để tập trung quan sát tên địch và các thứ xung quanh nó,một phút rồi hai phút trôi qua tên địch vẫn ngồi im.Tôi chợt nghĩ,hay là hình nộm bọn địch tạo ra để đánh lừa.Nghĩ vậy,tôi nhặt viên sỏi ném về phía trước chỗ tên địch gác,vẫn không thấy nhúc nhích gì,tôi cho đây là hình nộm.Để chắc ăn,tôi lấy viên sỏi ném vào đúng chỗ đúng chỗ tên địch ngồi,vẫn ngồi im không nhúc nhích.Như vậy là không phải người,tôi ra hiệu để mọi người tiến lên và tản ra dọc tường,tôi tìm cách men theo tường để vào trong .Đây là một công sự nổi,tường của công sự được xếp bằng bao cát,xếp theo hình cánh cung,dài độ 5-6 mét,tường dày theo kiểu hình thang,đáy rộng khoảng 1,0-1,2 mét,đỉnh rộng 0,4 mét,tường cao khoảng 1,5-1,6 mét,dọc theo chiều dài tường, cách mặt đất độ 0,3-0,4 mét có bố trí 3 lỗ châu mai quay ba hướng.Chỗ mà tôi tưởng có tên địch ngồi gác,là một số các bao tải cát thừa,chúng xếp gọn lại để dự phòng,trong công sự này không có bất cứ vật dụng nào của địch để lại,ngoài mấy đồ rác thải.Ngồi trong công sự này có thể nhìn bao quát toàn bộ ngã ba Phước môn,khống chế một vùng rộng lớn của cánh đồng hoang.Tôi quay ra đón anh Toản và anh Mạnh vào, các anh xem xét một lúc,anh Toản nói:
   -Thôi được rồi,chúng ta kết thúc công tác trinh sát tại đây,bây giờ chúng ta quay ra.Đi ra,anh Mạnh đi đầu đi theo đường vào,anh Quân đi giữa,Tôi đi cuối để đánh dấu đường lần sau còn dẫn bộ đội vào.Các anh xem đã được chưa,có cần phải làm gì thêm nữa không?
          Chúng tôi không ai nói gì,theo thứ tự được phân công lặng lẽ quay ra.Lúc này,chắc là cũng đã nửa đêm về sáng,trăng hạ tuần đã lên cao,ánh trăng với ánh pháo sáng soi sáng vằng vặc cánh đồng bỏ hoang.Chúng tôi có mặt ở “Chốt” bộ binh khi trời tang tảng sáng.
 (Còn nữa)
   
Logged
dathao
Thành viên
*
Bài viết: 746


« Trả lời #56 vào lúc: 02 Tháng Hai, 2012, 10:11:28 pm »

Bác quanvietnam viết bài nầy rất hay,rất hấp dẩn-lôi cuốn.Thể hiện được tính cách chuyên nghiệp của người lính trinh sát:cẩn thận,nhanh trí và linh hoạt.Quả thật địch làm những hình nộm lính gác đó cũng làm cho ta mất thêm một ít thời giờ quý báu trong khi làm nhiệm vụ.
Logged
quanvietnam
Thành viên
*
Bài viết: 202


« Trả lời #57 vào lúc: 06 Tháng Hai, 2012, 02:24:58 pm »


                      NỞ HOA TRONG LÒNG ĐỊCH(tiếp theo)
          Chiều ngày hôm ấy,chúng tôi có buổi báo cáo với ban chỉ huy đại đội. Anh Toản trình bầy toàn bộ quá trình luồn sâu của tổ và đánh dấu hành trình những nơi tổ đã trinh sát lên bản đồ. Sau khi anh Toản trình bầy xong,tôi xin được bổ xung ý kiến của anh Toản.Tôi nói:
   -Điều đầu tiên,tôi muốn khẳng định xung quanh khu vực ngã ba Phước môn là không có địch,cũng không có một công trình quân sự nào.Tôi nói như vậy để chứng tỏ rằng: Đây là khu vực hiểm yếu, bọn địch đã có sự phòng bị từ xa,việc để trống khu vực này là có ý đồ,giống như chiếc bẫy gài sẵn,
   -Điều thứ hai,tôi cũng xin các anh chú ý:Nếu quân ta triển khai vào ngã ba Phước môn thì lành ít giữ nhiều.
   Nghe xong,các đồng chí trong ban chỉ huy đại đội,hỏi lại chúng tôi xem có ai bổ xung gì nữa không.Tôi nhìn các đồng chí để dò xét xem các đồng chí có phản ứng thế nào,nhưng không ai nói gì cả.Một lúc sau đồng chí đại đội trưởng nói:
   -Nếu không ai có ý kiến gì thì cuộc họp của chúng ta dừng lại tại đây,tổ của đồng chí Toản tranh thủ nghỉ ngơi,tối mai nhận nhiệm vụ mới.
   Mọi người lục đục đứng dậy ra về,tôi cũng ra theo,khi ra khỏi “hầm âm” vài ba bước chân,tôi tranh thủ nói thêm với đồng chí chính trị viên đại đội,tôi phân trần:
   -Báo cáo đồng chí chính trị viên,không phải là chúng tôi ngại khó khăn,nguy hiểm khi dẫn bộ đội vào.Điều mà  chúng tôi quan tâm là ở chỗ,đó là một cái bẫy,chui vào đó như tự mình chui vào thòng lọng.Anh thấy đó,ngã ba Phước môn nằm ở bãi trống,xung quanh là những dãy đồi bát úp bao bọc,phía trước là trận tuyến giữa ta và địch,nếu đưa bộ đội vào đấy cực kỳ nguy hiểm,tiến thoái đều không được.Đề nghị anh,khi báo cáo với tham mưu trưởng anh lưu ý vấn đề này.
   Đồng chí chính trị viên đại đội,vỗ vai tôi nói:
   -Đồng chí yên tâm,chúng tôi sẽ bàn kỹ vấn đề này.Bây giờ các đồng chí về nghỉ ngơi cho khỏe để mai lại tiếp tục.
   Tôi quay ra nhìn Toản và Mạnh,cả ba không nói gì với nhau nhưng tất cả đều ngầm hiểu đêm mai lại tiếp tục luồn sâu vào Phước môn.
          Chiều ngày hôm sau,chúng tôi nhận được lệnh dẫn đồng chí tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 5 vào trinh sát ngã ba Phước môn.Vẫn như mọi khi,chúng tôi có mặt ở “Chốt” bộ binh K5 khoảng 5 giờ chiều.Sau đó  một lát thì gặp đoàn của ông Hùng,tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 5.Dưới giao thông hào “Chốt” của tiểu đoàn 5,anh Toản dùng bản đồ báo cáo lại toàn bộ hành trình luồn sâu của chúng tôi cho ông Hùng nghe,nghe xong ông có hỏi anh Toản một và điều có liên quan đến việc luồn sâu tối nay như mật khẩu,số người,thời gian.v.v.Ông Hùng cũng không đề cập đến vấn đề mà tôi báo cáo lần trước.Tôi cứ suy nghĩ mãi không biết có nên nói không?Tôi đoán chắc chắn ông Hùng cũng biết,bởi vì ông là tiểu đoàn trưởng của một tiểu đoàn bộ binh cơ mà.Nghĩ thế,nên tôi cũng không nói đến vấn đề đó nữa.
     Khoảng độ hơn 6 giờ chiều,khi hoàng hôn đang khuất dần sau dãy đồi phía Tây,anh Toản báo cáo với ông Hùng cho xuất phát.Tổ chúng tôi có ba người,đoàn của ông Hùng khoảng 4-5 người,cả thảy là 7 hay tám người gì đó.Theo phân công,anh Toản đi trước,tiếp theo là một số cán bộ của tiểu đoàn 5 ,đến ông Hùng và công vụ,tiếp là tôi,sau đó lại là cán bộ của tiểu đoàn 5,đi cuối cùng là anh Mạnh.
     Đoàn chúng tôi đi rất thuận lợi,bám sát với vệt đường lúc vào.Chúng tôi chỉ phải bò mất một đoạn trước “Chốt”,vì đây là đoạn giáp gianh bọn địch rất hay để ý nên tiến độ tiến rất chậm,sau đó là đi lom khom vì vậy tốc độ khá nhanh.Những lần dẫn bộ binh vào bàn giao thực địa,là chúng tôi rất lo,bởi vì đi với bộ binh thường là đi đông,súng ống lủng củng không gọn nhẹ như bọn trinh sát chúng tôi,nên rất dễ bị lộ.Được cái lần này đi cũng ít người,gọn nhẹ,vì thế cũng đỡ lo hơn.
    Chúng tôi vượt qua khe Như lệ,dưới ánh sáng soi đường của pháo sáng. Đêm cũng đã về khuya,không gian tĩnh mịch,đoàn người đang rón rén lom khom bước đi từng bước,bỗng có ai đó buồn đi trung tiện do cố kìm lại nhưng không được mà tự phát ra,cộng với quần vừa lội nước bị ướt,tạo thành hộp cộng hưởng làm thành tiếng nổ vang vọng cả không gian im lặng.Có tiếng chửi nhỏ vừa đủ nghe nhưng giọng gằn lên giận dữ: Đ. Mẹ thằng nào ngu thế.Tôi buồn cười lắm nhưng không giám cười,tôi biết thủ phạm việc này là ai…
   Đoàn người cứ lầm lũi tiến vào hướng ngã ba Phước môn,anh Toản đã đưa đoàn của ông Hùng đi tất cả những điểm mà tổ chúng tôi đã trinh sát đêm hôm trước.Trong quá trình trinh sát,ông Hùng cũng thi thoảng dừng lại,nhìn về phía mấy cao điểm và lẩm bẩm một mình tôi nghe không rõ.Hình như,ông đang có ý định gì mà chúng tôi không biết.Khi đến quả đồi có công sự bỏ không,anh Toản báo cáo,đây là điểm cuối cùng.Ông Hùng,ngước lên nhìn các cao điểm xung quanh,nhìn ra hướng ngã ba Phước Môn,trầm tư suy nghĩ một hồi lâu.Sau đó ông nói với chúng tôi:Tốt rồi,ta rút ra thôi!
   Chúng tôi rút ra “Chốt” bộ binh an toàn,lúc này chắc khoảng 3-4 giờ sáng.Ông Hùng chia tay với chúng tôi,ông bắt tay từng người rất chặt,trời tối nên không nhìn rõ mặt ông Hùng và anh em cán bộ tiểu đoàn 5.Ba anh em chúng tôi chào mọi người,rồi quay lại đi xuống bờ sông Thạch hãn,về đơn vị…Bẵng đi một thời gian dài,câu chuyện nở hoa trong lòng địch tưởng như đã lãng quên.
    Sáng ngày 27 tháng 01 năm 1973,ngày ký kết hiệp định hiệp định Paris về chiến tranh Việt nam có hiệu lực.Từ sáng sớm,đã thấy rất nhiều cờ của Mặt trận dân tộc giải phóng Miền nam,được cắm lên chạy dọc tuyến phòng ngự của ta và địch,có những chỗ chúng ta bí mật cắm sát tận chân đồi mà bọn địch đóng,nhiều vùng đất giáp gianh giữa ta và địch trước kia, bây giờ cũng được cắm cờ của Mặt trận lên để thể hiện chủ quyền. Mấy ngày đầu,cả hai bên còn tôn trọng hiệp định.Nhưng sau đó ít hôm,bọn địch cay cú với việc cắm cờ xác định chủ quyền lãnh thổ của bên ta,nên bọn chúng tổ chức nhổ cờ,cố tình vi phạm hiệp định.
   Tôi không nhớ rõ hôm ấy là ngày bao nhiêu,lúc đó vào khoảng 4-5 giờ chiều,trên đài quan sát chúng tôi thấy bọn địch mò lên để nhổ cờ của ta.Chúng lợi dụng bờ ruộng và mồ mả để tiến đến vị trí cắm cờ, chúng bò thành nhiều nhóm,đi nhiều hướng đến các vị trí cắm cờ,cứ mỗi lần chúng nhô lên định nhổ lá cờ thì lập tức bộ binh ta lại  nổ súng,chúng vội vàng nằm xuống và không làm gì được.Cứ rền rứ như vậy rất lâu,có một vài lá cờ ở gần với vị trí của chúng thì chúng nhổ được.Đài quan sát của trinh sát báo cáo về trung đoàn,qua cáp tai của đồng chí thông tin tôi nghe được giọng của ai nói: “Lệnh của trung đoàn trưởng.Cờ là tổ quốc kẻ nào xâm phạm thì tiêu diệt”.Lệnh này được truyền đi đến các đồng chí chỉ huy tiểu đoàn để thực hiện.
   Cả hai bên giằng co nhau kéo dài hàng tiếng đồng hồ,Sau đó địch gọi pháo bắn vào đội hình của ta rất ác liệt,chúng bắn tương đối lâu.Bộ binh của ta phải rút xuống hầm,bọn địch đi cướp cờ tranh thủ thời cơ cướp cờ chạy về.Trong lúc pháo của địch bắn cấp tập xung quanh đài quan sát của chúng tôi,ở trong hầm tôi nghe mấy lần tiếng kêu cứu: “Anh ơi! cứu em với”.Đã hai ba lần tôi nhô ra nhưng lại phải thụt vào,vì pháo bắn gần quá.Tiếng kêu cứu lại rên rỉ,tôi nhoài người ra bò đến chỗ đồng chí bị thương,dùng hết sức kéo vào trong hầm trú ẩn.Ngay lúc đó,tôi không biết gì nữa.Sau trận pháo kích này,khi tôi tỉnh dậy,tôi thấy mình đang được chăm sóc ở dưới chân đồi trong giao thông hào,tôi chỉ bị sức ép và không nghe được.Sau đó,tôi được đơn vị,cho nghỉ ngơi tại chỗ.
     Một thời gian,khi tôi đã bình phục.Lần gặp anh Toản,anh kể,thời gian đó anh cùng trinh sát tiểu đoàn 5 đi cắm cờ ở ngã ba Phước môn và ở lại trong đó để bảo vệ cờ.Nhưng cũng không giữ được, vì bộ đội thì ít địch lại đông,sau phải báo cáo trung đoàn xin hỏa lực chi viện,trung đoàn có cho bắn mấy loạt H12,song cũng không giữ được.
   Khi anh Toản kể lại chuyện này,tôi liên tưởng đến việc đi luồn sâu vào ngã ba Phước môn để thực hiện chiến dịch: Nở hoa trong lòng địch. Lúc này,tôi mới thấy các nhà chỉ huy quân sự rất mưu lược,đã lường trước được tình huống xảy ra và chuẩn bị rất chu đáo kể cả từ những lá cờ mang vào cắm trong ngã ba Phước môn để thể hiện chủ quyền lãnh thổ,khi hiệp định Paris về Việt nam được ký kết.
                                                  HẾT
Logged
quanvietnam
Thành viên
*
Bài viết: 202


« Trả lời #58 vào lúc: 17 Tháng Hai, 2012, 04:03:43 pm »


NHỮNG NGÀY Ở NẠI CỬU
          Khoảng cuối tháng 8 đầu tháng 9 năm 1973,trung đoàn 95 được lệnh bàn giao lại trận địa đang chốt giữ,cho bộ đội địa phương tỉnh Quảng trị, rút ra khu vực Nại cửu để làm công tác huấn luyện và dự phòng chiến đấu khi cần thiết.Hầu hết các đơn vị từ trung đoàn bộ,đến các đơn vị trực thuộc và các tiểu đoàn bộ binh đều đóng quân rải rác ở khu vực Nại cửu.
      Khi ra đến Nại cửu,C20 chúng tôi bắt tay vào công tác xây dựng doanh trại.Lúc này đã là đầu mùa mưa,hàng ngày chúng tôi chia thành nhiều nhóm tỏa đi khắp nơi để  tìm kiếm vật liệu về  xây dựng doanh trại.Nhóm ra căn cứ Ái tử,thu nhặt những phế tích chiến tranh,nhặt nhạnh tất cả những loại vật liệu có thể sử dụng đều được chúng tôi vận chuyển về để sử dụng vào việc xây dựng doanh trại,từ những cây cột điện bằng gỗ thông dầu,những thanh sắt,những đoạn dây điện,những tấm gi của đường băng,những tấm tôn vòm,thôi thì thượng vàng hạ cám cái gì có thể sử dụng được là thu nhặt mang về.Nhóm vào rừng chặt cây, chặt tre cắt cỏ tranh về để làm nhà.Nhóm thì chuẩn bị thao trường để luyện tập.vv.Việc xây dựng doanh trại đối với chúng tôi rất vất vả vì thiếu thốn dụng cụ,để có dụng cụ chúng tôi phải ra tận Đông hà,xuống tận Nham biều đi xa cả ngày đường vào nhà dân để mượn dụng cụ,có những cái không có,chúng tôi tự chế tạo…Thế rồi khoảng hơn tháng sau,với bàn tay khéo léo của anh bộ đội cụ Hồ,chúng tôi đã có một doanh trại khá đầy đủ các hạng mục,nào là nhà ở cho ban chỉ huy đại đội,nhà ở cho các trung đội,tiểu đội,nhà hội trường,nhà bếp,nhà kho,thao trường, chòi canh gác,sân bóng đá bóng chuyền .v.v.
     Có thể nói,cuộc đời đã bước sang một thời kỳ mới,đang từ chỗ hàng ngày đối mặt với kẻ thù,cái sống cái chết luôn luôn rình rập, cuộc sống thì chui rúc hầm hố,ăn uống thiếu thốn,sinh hoạt không giờ giấc.Bây giờ đã khác hẳn,có nhà cửa có doanh trại,được đi lại cười nói tự do,hàng ngày được học tập rèn luyện,ăn uống tương đối no đủ,sinh hoạt có giờ giấc,được tăng gia sản xuất để cải thiện nâng cao sức khỏe của bộ đội,được vui chơi thể dục thể thao bóng chuyền bóng đá.v.v.Tuy còn nhiều thiếu thốn,song toàn thể cán bộ chiến sĩ C20 cũng cảm thấy tạm bằng lòng với cuộc sống hiện tại,để yên tâm làm công tác huấn luyện và sẵn sàng chiến đấu.
     Ra nghỉ ngơi làm công tác huấn luyện,mới được vài tháng.Do tư tưởng thoải mái,điều kiện ăn ở và sinh hoạt tốt.Nên bộ đội trông anh nào anh nấy béo tốt hẳn ra,tóc tai râu ria được cạo hớt,quần áo sạch sẽ gọn gàng,trông ai cũng thấy đẹp.Mỗi buổi tập trung đại đội,nhìn vào thấy một đội hình có một thể lực sung mãn,hừng hực khí thế,sẵn sàng nhận nhiệm vụ,ai cũng vui.Đây là lần đầu tiên,đơn vị tập trung đông đủ kể từ khi tham gia chiến dịch Quảng trị,nhiều anh em lần đầu tiên mới biết nhau,có nhiều anh em đã hy sinh trong thành cổ Quảng trị chỉ còn được nghe kể lại,nhiều anh em mới được bổ xung và cũng còn nhiều anh em đi công tác chưa về,vì vẫn phải đặt các đài quan sát để theo dõi tình hình hoạt động của địch ở những nơi trọng yếu để báo cáo về trung đoàn.Nói tóm lại,tuy rằng chưa thật sự đầy đủ về quân số,nhưng C20 đang thực sự hồi sinh và vươn lên mạnh mẽ…Sống ở C20 lúc này vui lắm,ngày nào cũng như ngày nào đều rèn luyện trên thao trường,chiều về thể dục thể dục thể thao,bóng đá bóng chuyền xà đơn xà kép,chủ nhật bộ đội được nghỉ ngơi tắm giặt,các đơn vị tổ chức bẫy chim bẫy thú bắt cua bắt cá cải thiện bữa ăn thêm vui vẻ đầm ấm.
     Công tác huấn luyện của C20 ở chiến trường,cũng khác với thời kỳ huấn luyện ở ngoài bắc,thời kỳ này C20 chủ yếu huấn luyện nghiệp vụ trinh sát và thông tin trinh sát.Công tác huấn luyện tuy không nguy hiểm nhưng lại rất vất vả,được cái anh em toàn là những người đã qua chiến đấu nên rất tự giác rèn luyện.Các nghiệp vụ trinh sát thì rất nhiều,nhưng anh em đặc biệt thích thú rèn luyện môn võ,môn bơi,môn tiền nhập. v.v.  Những môn này,được áp dụng ngay trong chiến đấu.Sau khi trực tiếp tham gia chiến đấu rồi rút ra huấn luyện,bây giờ tôi mới ý thức đầy đủ được câu nói: Đổ mồ hôi trên thao trường để chiến trường bớt đổ máu. Thật là thấm thía,có những hôm đi tập về người đau như bị ai đánh,hai cùi tay,hai đầu gối,da cơ bụng bỏng rát,rớm máu.Có những hôm rét run cầm cập vì ngâm nước nhiều quá,có những hôm thức thâu đêm tới sáng bụng đói meo,nhiều và nhiều lắm những khó khăn gian khổ,nhưng nghĩ lại thì có thấm vào đâu khi chúng tôi phải đối mặt với cái chết.Và như vậy tất cả anh em chúng tôi mím môi chịu đựng để vượt qua và hoàn thành tốt các bài tập theo giáo án.
     Trong quá trình huấn luyện,thi thoảng đơn vị tổ chức thực binh,hành quân dã ngoại. Hôm nay,đơn vị tổ chức dã ngoại luyện tập dài ngày ở vùng Đông hà Cam lộ,biết là phải hành quân xa vất vả,nhưng anh em rất phấn khởi ai cũng vui.Đã lâu rồi anh em xa quê,nhớ nhà nhớ quê hương, thèm được nhìn thấy lũy tre bến nước mái đình,thèm được nghe tiếng khóc của trẻ thơ,thèm nghe tiếng gà gáy tiếng chó sủa,muốn ngắm bình minh buổi sáng hoàng hôn buổi chiều,muốn nghe thấy sự chuyển động của một vùng quê yên ả cho đỡ nhớ nhà nhớ quê.Được ra vùng này để luyện tập,anh em phấn khởi thực sự.
     Do yêu cầu của đợt hành quân dã ngoại,đơn vị không được đóng quân trong khu vực dân cư. Đơn vị đã liên hệ với địa phương mượn được một khu vườn trồng toàn tre và mít,tương đối rộng gần khu vực cầu Đông hà,bên bờ sông Cam lộ,để đóng quân.Đặt ba lô xuống là bắt tay vào ngay những bài thực hành nào là đào bếp Hoàng cầm,đào hầm trú ẩn,tổ chức ăn ngủ cho bộ đội.Tất cả các công việc đều được diễn ra nhanh chóng,thuần thục.Bởi vì lính trinh sát đã quá quen với những việc này và họ đã từng làm không biết bao nhiêu lần có thể nói là không thể nhớ hết và cũng không thể đếm được…Do một ngày hành quân vất vả,tối hôm nay được lệnh đi ngủ sớm để mai dậy sớm đi địa hình.
     Tuy rằng rất mệt,nhưng nằm mãi cũng không tài nào ngủ được,phần thì lâu lắm mới lại nằm võng,phần thì đầu óc cứ nghĩ ngợi lung tung,phần thì những âm thanh lạ của làng quê cứ vọng tới đập vào suy tưởng.Trần trọc mãi,mệt quá ngủ thiếp đi.Tôi mơ thấy,có tiếng người con gái gọi tên tôi,tiếng thì đúng là tiếng của Vân,nhưng mặt thì tôi vẫn chưa nhìn rõ.Tôi cố nghển cổ lên nhìn cho rõ,xem có phải là Vân không?Nhưng không được,không hiểu tại sao đầu không nhấc lên nổi? Lại có tiếng gọi,lần này thì gần hơn thúc dục hơn,không phải giọng của Vân,nhưng là giọng của ai nghe quen quá.Mở mắt ra,tôi thấy đồng chí Mậu tiểu đội trưởng gọi tôi dậy đổi gác.Thật là tiếc,mắt cay xè,thèm ngủ quá… Sáng sớm hôm sau,toàn đơn vị đi địa hình để nghiên cứu địa hình ở những điểm sẽ là nơi kiểm tra sát hạch đánh giá kết quả rèn luyện của đơn vị.Mục tiêu rèn luyện hôm nay là: Tập bơi,thả trôi,đặt mìn phá cầu Đông hà; Đột nhập vào trụ sở làm việc của tỉnh đội Đông hà.Với mục tiêu này,yêu cầu các tổ ba người phải bí mật đặt được mìn vào trụ cầu Đông hà ở dưới sông mà không bị quân xanh phát hiện,quân xanh được trang bị đèn pha chiếu sáng.Tổ ba ngươi,phải đột nhập vào tầng ba của nhà ba tầng,trong khi quân xanh canh gác ở cầu thang lên xuống và đi tuần dọc theo cầu thang.Tất cả các tổ tự quyết định công việc của tổ,nếu bị phát hiện phải làm lại từ đầu.Thời kiểm ta sát hạch,bắt đầu từ 18h30 đến 05h00 hôm sau.Nhìn chung,công tác kiểm ta sát hạch của toàn đơn vị đều đạt yêu cầu,đạt loại khá loại giỏi rất nhiều.
     Sau đó,chúng tôi được nghỉ ngơi một ngày,đơn vị lại hành quân lên Đầu mầu,để thực hiện nốt hai chuyên mục: Đi phương vị cao điểm 241; Vẽ hiện trạng cao điểm 544.Những ngày hành quân dã ngoại tuy có vất vả nhưng rất vui,tâm tư nguyện vọng của bộ đội rất muốn hàng năm tổ chức hành quân dã ngoại từ hai đến ba lần,để vừa học tập vừa rèn luyện.(Còn nữa)
     







Logged
quanvietnam
Thành viên
*
Bài viết: 202


« Trả lời #59 vào lúc: 23 Tháng Hai, 2012, 04:10:08 pm »


                                 NHỮNG NGÀY Ở NẠI CỬU
          Những ngày huấn luyện ở Nại cửu,công bằng mà nói là vất vả nhưng thoải mái.Hàng ngày sau giờ tập luyện,các đơn vị thi đua nhau tổ chức tăng gia sản xuất,cải thiện đời sống.Nhìn những luống rau xanh,những giàn bầu giàn bí được tưới đẫm nước,đang rung rinh trước gió.Nhìn những chú lợn ụt ịt trong chuồng,những đàn gà đàn ngan đàn vịt lạch bạch ngoài sân,những chú chó tinh nghịch đùa rỡn với nhau,mới cảm nhận được mồ hôi và sức lực của bộ đội đổ ra để có những thành quả  này.Đất ở đây khô cằn toàn sỏi đá,chỉ có thứ cỏ tranh và những cây hoang dại sống được.Tuy rằng không phải hai sương một nắng,nhưng để có thể trồng được rau,chúng tôi phải cải tạo đất,đi kiếm từng bao tải cát đất mùn ở khắp mọi nơi mang về,chúng tôi tận dụng thực phẩm thừa hàng ngày để chăn nuôi gia cầm gia súc,lấy thịt để cải thiện mức sống của bộ đội,lấy phân để trồng trọt,tạo một vòng khép kín,chuyên nghiệp như những lão nông chi điền.
     Những ngày lễ ngày tết,đại đội đứng ra tổ chức liên hoan thì thật là vui,toàn đơn vị ồn ào náo nhiệt người nói người cười,tiếng lợn kêu,tiếng chày giã dò,tiếng giao thớt xoong nồi bát đĩa va chạm.Mùi mắm tôm giềng mẻ,mùi thịt nướng,mùi các loại rau thơm.Tất cả quện vào nhau,tạo nên không gian ẩm thực mùi vị ngầy ngậy thơm ngon khó tả nếu ai ngửi thấy đều phải chẩy nước miếng,chỉ mong được nếm thử. Ngày chủ nhật mà được nghỉ,hầu hết các đơn vị trong đại đội,đều tổ chức cải thiện,có trung đội thì làm thịt chó,trung đội thịt gà thịt vịt,có tiểu đội thì làm bún làm bánh cuốn,những hôm bẫy được con chim con thú,bắt được cua được cá đều tổ chức cải thiện và mời mọi người tham dự.Vào những buổi như thế,kiểu gì chúng tôi cũng kiếm được chút rượu,làm cho nhiều người mặt đỏ tía tai ngây ngất say,say cả rượu say cả tình đồng đội,C bộ luôn là khách mời của các đơn vị.Chúng tôi vui chơi thoải mái,buổi chiều thường là những trận thi đấu bóng chuyền giữa các đơn vị đóng xung quanh,chúng tôi  đang tận hưởng không khí hòa bình tuy rằng chưa trọn vẹn,vì chúng tôi vẫn đang ở chiến trường,kẻ thù còn đang ở phía trước.
       Những ngày này ở C20,toàn đơn vị đang hồ hởi phấn khởi đón nhận những lời biểu dương khen ngợi của cấp trên khi đạt được những thành tích cao trong công tác huấn luyện và xây dựng doanh trại.Trong không khí,sôi nổi và phấn khởi ấy,mọi người lại càng cố gắng học tập phấn đấu và rèn luyện để đạt được thành tích cao hơn nữa,những nụ cười rạng rỡ trên từng khuôn mặt đã thể hiện ý chí quyết tâm.Tuy nhiên,trong hoàn cảnh hiện nay chiến tranh vẫn đang hiện hữu từng ngày từng giờ,ở miền bắc bố mẹ,người thân,người yêu,anh em ruột thịt,bạn bè đang hàng ngày trông đợi,cho nên những nụ cười ấy,ở một góc độ nào đó đôi lúc cũng chứa đựng những nét ưu tư dễ hiểu.
          Tôi,thời gian ở Nại cửu,có những lúc tôi không hiểu tôi là ai,không biết mình đang vui hay đang buồn, dạo này tôi viết rất nhiều thư,viết rồi lại bỏ đi không gửi,tôi luôn tự mâu thuẫn với tôi,lúc có lúc không, lúc muốn gửi thư về sau lại không muốn gửi nữa,tôi sợ ngồi một mình vì lại nghĩ tới chuyện viết thư… Để che dấu nỗi niềm này,tôi luôn nhận và hoàn thành nhiệm vụ một cách nhanh nhất và tốt nhất, tôi không muốn có thời gian nhàn rỗi,có lẽ tôi đang cố quên đi một cái gì đó để tập trung vào việc hoàn thành nhiệm vụ cho thật tốt.Mấy tháng trước,khi vừa rút ra khỏi Như lệ được thời gian,đúng vào mùa mưa,dịch sốt rét tấn công.Tôi bị sốt rét ác tính thừa sống thiếu chết,đó là những ngày thật đáng nhớ đối với tôi,tôi rét run cầm cập đắp bao nhiêu chăn cũng không đủ ấm,tôi co ro run rẩy,rồi mồ hôi vã ra ướt đầm đìa,tôi sốt mê man bất tỉnh,trời đất là một mầu vàng ệch,chao đảo quay cuồng,mồm miệng đắng ngắt,các ven ở hai bắp tay vỡ choe choét tím bầm,hai bên mông thì sưng vù cứng đét nằm không thể trở mình được,lần giao thông hào dưới hầm âm đi từng bước run lẩy bẩy,đầu óc nhức như búa bổ,tai ù đặc chẳng nghe rõ ai nói gì.Nghĩ lại những trận sốt rét rừng,tôi rùng mình sợ hãi,mấy thằng bạn nó còn dọa tôi,uống và tiêm nhiều thuốc Quynine,Nivaquyne có khi còn ảnh hưởng đến cả đến đường con cái sau này…Tôi sợ.
          Thời gian tôi điều trị sốt rét và nghỉ điều dưỡng ở C24 quân y E95 có lẽ cũng phải tới hàng tháng,đây là khoảng thời gian buồn nhất đối với tôi,kể từ khi tôi vào chiến trường.Buồn là vì phải sống xa đơn vị,buồn là vì sức khỏe kém đi nhiều,buồn là vì chỉ có ăn rồi lại nằm,thời gian thì nhiều chẳng có việc gì làm chỉ tổ nghĩ ngợi lung tung.Nhưng cũng có cái hay,vì chính thời gian này bằng những lập luận và phân tích biện chứng,nhiều lần tôi khẳng định suy nghĩ của mình là đúng,trên cơ sở ấy tôi thấy tự tin hơn vì mình đã quyết định vấn đề đúng.
   Thực ra, những điều tôi nói đúng sai cũng chẳng có vấn đề gì ghê gớm,đối với mọi người cứ nói ra là xong,nhưng với tôi do con người đa cảm nên nó lại trở thành câu chuyện đáng nói.Chính vì câu chuyện này,mà đã từ lâu luôn làm lương tâm tôi day dứt,không thoát khỏi những mặc cảm của quá khứ,kiến cho tôi băn khoăn không biết mình làm thế đúng hay sai.Đó là câu chuyện,kể từ khi tôi vào Nam chiến đấu,tôi quyết định không viết thư gửi về cho gia đình và cho tất cả mọi người. Suy nghĩ của tôi về việc này rất đơn giản,việc tôi không viết thư về là để mọi người muốn nghĩ thế nào cũng được.Mọi người có thể cho rằng tôi có viết nhưng ở nhà chưa nhận được,nếu lâu quá ở nhà chưa nhận được thì mọi người lại nghĩ,có thể tôi vào sâu quá hoặc là chiến trường ác liệt quá hoặc là lý do gì đó nên chưa có thư về,điều xấu nhất có thể mọi người cho rằng tôi đã bị thương hoặc hy sinh nên không có thư về,như vậy cũng được.Tôi đã thấy những trường hợp,vừa viết thư gửi về gia đình ngày hôm trước thì hôm sau đã hy sinh,người nhận thư cứ căn cứ ngày tháng trong thư để mà vui để mơ ước,đâu có biết rằng khi lá thư này vừa chuyển khỏi tay người viết ít hôm thì người viết đã hy sinh. Chính vì như vậy nên tôi quyết định không viết thư,để mọi người nghĩ sao cũng được.
   Đối với bố mẹ tôi và gia đình tôi thì kết cục thế nào cũng phải chấp nhận, có thư về càng tốt,không có thư về thì chờ đợi.Xấu nhất là tôi đã hy sinh và gia đình nhận được giấy báo tử,khi đó gia đình tôi,bên trong là chôn chặt sự đau thương mất  mát,bên ngoài thì tự hào đã đóng góp cho cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước một người con thân yêu.Rồi từ đó vết thương của chiến tranh còn hằn sâu trong con tim của mọi người trong gia đình tôi,hình ảnh của tôi còn theo suốt cuộc đời họ.
   Còn đối với Vân,người yêu tôi sẽ không phải như vậy.Rất có thể vì quá yêu nhau nên Vân cứ chờ cứ đợi,rồi kết cục cũng giống như gia đình tôi,Vân sẽ trở thành hòn vọng phu,giống như bao hòn vọng phu khác vì chiến tranh tránh sao được hy sinh.Cũng nhiều khả năng,Vân vì hoàn cảnh nào đó nên không thể chờ tôi được mà đành rẽ bước sang ngang.Trong hoàn cảnh ấy,chỉ có trời biết và Vân biết.Như vậy liệu tôi không viết thư cho Vân có quá đáng không?Tôi nghĩ :Ở khía cạnh nào đó là quá đáng,vì can tội xem thường chị em phụ nữ,không muốn cho họ tham gia để chia sẻ gánh nặng cùng nam giới trong cuộc chiến tranh vĩ đại này,họ cũng là con người,họ có đầy đủ quyền lợi,quyền cống hiến hy sinh,quyền được hưởng hạnh phúc…Nhưng ở khía cạnh khác,việc tôi không viết thư cho Vân,tôi lại cho rằng tôi đã trả lại cho Vân tất cả những gì vốn có,Vân quyết định mọi vấn đề khi Vân cho là đúng…Lý thuyết thì là như vậy,nhưng ngồi nghĩ lại quá khứ từ buổi ban đầu chúng tôi yêu nhau tôi thật khó nói,cái nào là đúng cái nào là sai…
   Nhớ hồi còn đang đánh nhau ở Tích tường Như lệ,những lúc chờ xuất  kích,những thời gian đặt đài quan sát.Thời gian chờ đợi thì nhiều,sốt ruột,để quên đi thời gian chờ đợi,các em thường hay đề nghị tôi kể chuyện về thời kỳ tôi còn đang là sinh viên và tình yêu của tôi đối với Vân.Những lúc như vậy,tôi cũng thật thà kể cho các em nó nghe( đơn vị tôi,chỉ có mấy thằng sinh viên là thuộc loại lớn tuổi,còn lại các em chúng nó đều mới lớn chỉ độ mười chín đôi mươi).Những lúc như vậy tôi cũng hay thể hiện quan điểm của tôi về việc gửi thư về hay không gửi thư về,đa phần các em đều phản đối cho rằng sống chết có số nên đề nghị tôi cứ viết thư về.Cũng có một vài em lại đồng ý với tôi,thật là khó.
(Còn nữa)
   

         

Logged
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM