quanvietnam
Thành viên
Bài viết: 202
|
|
« Trả lời #48 vào lúc: 27 Tháng Giêng, 2012, 03:00:57 pm » |
|
NỞ HOA TRONG LÒNG ĐỊCH(tiếp theo) Nhớ lại cách đây khoảng hơn nửa tháng, C20 cũng đã tổ chức luồn sâu vào ngã ba Phước môn.Đợt ấy còn có cả du kích địa phương dẫn đường,khi vừa ra khỏi “chốt” của bộ binh khoảng 60-70 mét,đồng chí du kích địa phương dẫn đầu,bị trúng một quả cối cá nhân M79 của địch hy sinh ngay tại chỗ.Sau đấy,đơn vị và địa phương tổ chức vào lấy xác,nhưng không thể lấy được vì bọn địch đã gài mìn xung quanh xác của đồng chí du kích.Không biết giải quyết thế nào,các đồng chí vào lấy xác đành phải buộc dây vào dây lưng của đồng chí du kích để kéo ra, khi kéo mìn đã nổ và xác thì không lấy được.Thật tội nghiệp,chết không được toàn thây. Chiến tranh là như vậy, cái chết có thể xảy ra bất cứ lúc nào và vào bất cứ ai,làm sao có thể tránh được.Những người lính lại phải chia tay nhau,những giọt nước mắt chảy vào trong… Sau cái chết của đồng chí du kích,công tác luồn sâu tạm thời dừng lại mấy hôm để rút kinh nghiệm, thực chất là để giảm đi sự chú ý của địch,mãi tới hôm qua mới lại bắt đầu.Trước khi đi, các đồng chí trong ban chỉ huy đại đội đã dặn dò kỹ lưỡng các công tác kỹ chiến thuật,ngoài ra còn thêm một câu ngoại lệ rất hiếm gặp đó là: Các đồng chí chọn ngày lành tháng tốt…giờ đẹp. Tôi nghĩ,làm sao trong chiến đấu lại có thể chọn được ngày lành tháng tốt và giờ đẹp được,chẳng qua các đồng chí ấy thấy xuất kích đợt đầu không may mắn,để trấn an chúng tôi thì mọi người nói vậy thôi.Tất nhiên chúng tôi cũng hiểu và cũng coi là lời chúc may mắn,còn nhiệm vụ vẫn là nhiệm vụ.Đến bây giờ coi như đã qua đi một đêm trót lọt,còn ngày hôm nay và đêm nay nữa.Nhiệm vụ còn rất nặng nề,song cũng không kém phần nguy hiểm,bởi vì hoạt động trong lòng địch chỉ cần một sơ xuất nhỏ là bị tiêu diệt hoặc bị bắt sống. Nhưng bây giờ còn quá sớm để lo lắng vấn đề này,vì giờ này chắc là bọn địch còn ngủ chưa dậy cho nên cứ yên trí nằm nhai gạo rang và chiêu từng ngụm nước để tận hưởng cái thơm cái bùi của hạt gạo rang. Buồn ngủ quá,hình như tôi cũng đã thiếp đi mặc dù trong mồm vẫn ngậm đầy gạo rang. Tôi nghĩ,nếu tôi cứ nằm thế này chắc chắn sẽ ngủ quên mất.Tôi ngồi hẳn dậy,những câu hỏi đêm qua mà tôi chưa trả lời được lại quay về tâm trí tôi,nhiều câu hỏi tại sao lại lần lượt được đặt ra,tôi cứ tự hỏi tự trả lời,và thấy điều nào cũng có lý.Nhưng theo tôi phỏng đoán thì khu vực ngã ba Phước môn này là vùng trũng,không có ưu thế về quân sự vì thế bọn địch không bố trí các công trình quân sự ở đây,để khống chế vùng này chúng đã bố trí hỏa lực ở các cao điểm xung quanh để bảo vệ,việc xây dựng công trình kiên cố ở ngã ba Phước môn là không cần thiết.Tôi cứ tạm cho là như vậy,tất nhiên còn phải chờ đợi xem các hoạt động của địch ngày hôm nay,và kết quả trinh sát đêm nay. Trời đã sáng rõ,ngồi trong hầm nhìn ra ngoài,tôi có thể bao quát cả một vùng rộng lớn phía trước mặt.Ở vị trí này, có thể nói là rất thuận lợi, phía trước có suối lớn ngăn cách,phía sau có quả đồi che đỡ,về địa thế mà nói tôi rất yên tâm,nếu không may mà bị lộ và phải chiến đấu thì đây là trận địa vững chắc,bọn địch chắc sẽ gặp phải sự chống trả quyết liệt của chúng tôi…Nói thì nói vậy để chủ động đưa ra phương án chiến đấu,việc bị lộ chắc là hiếm xảy ra,bởi vì chúng tôi là kẻ chủ động đi trốn,bọn địch là kẻ không chủ ý đi tìm,vậy thì làm sao có thể bị lộ được,vì thế phần nào tôi cũng yên tâm và không lo lắng gì.Bây giờ điều mà tôi cảm thấy bức bối nhất mà chúng tôi phải vượt qua,đó là ngồi trong hầm bí mật.Nếu có ai đã từng ngồi hầm bí mật thì dễ chia sẻ với chúng tôi lúc này,hết nằm lại ngồi,chân tay thì thừa thãi không biết làm gì.Điều cực nhất là phải thải đi các sản phẩm thừa của cơ thể,chẳng có cách nào khác là thải trong căn hầm khép kín,bắt chước con mèo,nó làm thế nào thì mình làm thế. Ngồi rồi,chẳng có việc gì để làm nên hay nghĩ ngợi lan man,hết chuyện nọ sang chuyện kia,chẳng chuyện nào ăn nhập với chuyện nào.Có một chuyện tôi cố tình không nghĩ đến nhưng nó cứ đến, nó đến một cách tự nhiên.Hình như,mọi việc tôi làm hàng ngày đều được pha trộn với hình bóng của nó,tôi cố gắng quên đi và tôi tìm đủ cách để lảng sang chuyện khác nhưng cuối cùng vẫn phải nghĩ về nó,đó là tình yêu và cuộc chia tay đầy kỷ niệm. Bây giờ tôi cảm thấy ân hận và tự trách mình.Tại sao? Hôm chia tay ở ga Hương Canh tôi lại không nói điều đó,để đến bây giờ có muốn nói cũng không biết nói bằng cách nào.Nếu hôm ấy tôi nói được,thì chắc tôi đau khổ lắm,nhưng có lẽ lương tâm tôi đỡ cắn rứt hơn,tôi cũng thanh thản hơn để bước vào trận chiến. Chiến tranh ngày càng ác liệt,mọi sức người sức của đang tập trung hết cho chiến tranh này.Cuộc chiến tranh nào chẳng có sự hy sinh sương máu,biết đâu đó nó lại rơi đúng vào hoàn cảnh của tôi,lúc đó người yêu tôi sẽ ra sao?Nếu như hôm ấy mà nói được có phải tốt hơn không?Hôm ở ga Hương canh tôi cũng đã định nói,nhưng khi ngồi đối diện nhau mà nói chuyện ấy thì không được,bởi vì cả hai đang yêu nhau tha thiết có ai có lỗi lầm gì đâu mà lại nói chia tay nhau. Lý do để chia tay nhau là gì,chỉ có mỗi lý do,tôi đi chiến đấu,sợ em ở nhà phải chờ đợi…Lý do này chưa chắc đã chính đáng,bởi vì hàng triệu người phụ nữ Việt nam đang làm như vậy,và họ có chia tay nhau đâu?Hơn nữa lúc đó,mọi người đang sụt sịt nước mắt ngắn nước mắt dài trong cảnh tiễn người đi chiến đấu thì lại càng không nên nói đến việc này. Tôi cũng nghĩ,có thể mình cho rằng mình nói ra là để thể hiện sự cảm thông đối với chị em phụ nữ,nhưng biết đâu họ lại cho mình là hèn yếu,không tin tưởng vào họ,sợ chết.v.v.Thế là tôi quyết định không nói với người yêu tôi về vấn đề này nữa,tôi định là sẽ viết thư để dễ nói hơn.Trên đường hành quân từ Bắc vào Nam,tôi cũng tranh thủ viết thư,có thể nói là tôi viết rất nhiều thư và tìm đủ mọi cách để gửi về miền Bắc.Nhưng không hiểu người yêu tôi có nhận được không?Nếu em có nhận được,và viết thư cho tôi thì tôi cũng không thể nhận được,vì tôi đang trên đường hành quân,thay đổi binh trạm liên tục,vào đến chiến trường là bổ xung vào đơn vị đi chiến đấu ngay,và cho đến tận bây giờ. (Còn nữa)
|