Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 28 Tháng Ba, 2024, 10:08:06 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Chuyện ở C20-E95-F325  (Đọc 191149 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
dathao
Thành viên
*
Bài viết: 746


« Trả lời #40 vào lúc: 22 Tháng Giêng, 2012, 10:24:36 pm »

Chào bác quanvietnam!
Thành thật mà nói rằng bác viết bài rất chuẩn.Từng câu -chử,chấm -phết kể cả dấu hỏi -ngã tôi chưa hề thấy có sai sót.Nên tôi  nghỉ  là bác khiêm tốn mà viết như vậy thôi.
Trong trang mạng nầy có rất nhiều CCB viết sai lổi chính tả,kể cả tôi .Văn viết thì ôi thôi đủ mọi trình độ!tôi cũng được liệt vào trong những thứ hạng như vậy.Thú thật, bác viết bài tốt như vậy là rất giỏi rồi!!!
Cũng xin cám ơn bác đã có bài viết trả lời cho tôi biết được những chi tiết mà tôi còn thắc mắc

        

    Thời đó,chúng ta chỉ được những cái mà nhiều người không cần được và chúng ta toàn mất những cái nhiều người không muốn mất.
  


Câu viết nầy của bác tôi đọc đi ,đọc lại mấy lần .Ngẫm nghỉ thì rất đúng với những gì mà một anh lính thời chiến phải chấp nhận "vô điều kiện".
Hoàn toàn đúng với những gì mà CCB mình phải trãi qua.

        May mắn cho tôi là còn được về thăm gia đình,còn biết bao nhiêu người khác làm sao có được diễm phúc ấy.
  




Điếu mà tôi thấy được trong bài viết của bác là:bác luôn luôn thấy mình vẫn còn may mắn hơn nhiều ae khác ở mặt nầy ,mặt khác .Một suy nghỉ rất tích cực của một người lính chiến trường để không bi quan trước mọi hoàn cảnh khắc nghiệt của cuộc sống gian khổ -ác liêt .

Rất trân trọng với những gì mà bác đã viết về cuộc đời lính của bác.

Nhân đây cũng sắp đến thời khắc giao hòa của năm củ và năm mới.Tôi xin chúc bác quanvietnam cùng gia đình được nhiều sức khỏe ,vạn sự như ý,phúc lộc dồi dào.Cũng xin chúc tất cả mọi người:các CCB,thành viên VMH,các Min Mod những điều tốt đẹp nhất.

« Sửa lần cuối: 22 Tháng Giêng, 2012, 10:32:39 pm gửi bởi dathao » Logged
thaiminhhung
Thành viên
*
Bài viết: 760


CHÀO NHÉ MÁI TRƯỜNG ƠI !


« Trả lời #41 vào lúc: 24 Tháng Giêng, 2012, 08:58:47 am »

     Nhân dịp năm mói Nhâm Thìn , chúc Bác Quân mạnh khỏe, vui vẻ, trẻ mãi không già, để tiếp tục đạp xe đạp đến chung vui với anh em 19c, chắc tay phím đế có những câu chuyện hay và rất thật để anh em thưởng thức, qua đây gửi tới ngôi nhà của bác bức ảnh , để anh em trên diễn đàn chiêm ngưỡng được "long nhan" của CCB SV DHXD, cựu chiến sĩ trinh sát c20 E95, F325, người đã xây dựng nhiều nhà máy thủy điện cho đất nước. Trong ảnh bác Quân đứng thứ năm từ trái sang

« Sửa lần cuối: 24 Tháng Giêng, 2012, 03:41:22 pm gửi bởi thaiminhhung » Logged

Bừng bừng cháy, lửa nhiệt tình đầy niềm tin mơ ước bao la
Ta về đây vui ca vang, bài ca đi dựng xây nước nhà....
Trinhsat
Thành viên
*
Bài viết: 397


« Trả lời #42 vào lúc: 24 Tháng Giêng, 2012, 09:22:22 am »

Chào bác ThaiminhHung,

Đứng thứ tư từ trái sang chính là bác rồi mà. Chắc bác Quân đứng giữa bác và bác HuuLuan phải không bác.
Logged
quanvietnam
Thành viên
*
Bài viết: 202


« Trả lời #43 vào lúc: 24 Tháng Giêng, 2012, 04:17:02 pm »


                     NỞ HOA TRONG LÒNG ĐỊCH(tiếp theo)
         Từ đó cho đến hôm nay,tôi chưa nhận được tin tức của gia đình, không biết sức khỏe của mẹ tôi thế nào?chắc là mọi người ở nhà lo cho tôi lắm…
Đang mơ màng nghĩ đến gia đình,chợt tôi  thấy có luồng ánh sáng quét qua,cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.Luồng ánh sáng quét qua nhanh quá  tôi chưa kịp có phản xạ,nên chưa thể phán đoán được tình huống gì xảy ra.Tôi nghĩ,có thể là bọn địch đi tuần?Nhưng nếu đi tuần sao không thấy có tiếng nói,chả lẽ đi một người? Hay là lính thông tin đi nối dây,đi nối dây cũng không bao giờ đi  một người?Hay là có một tên lính nào đó ở trên đồi phát tín hiệu cho nhau.v.v.Rất nhiều câu hỏi xoay quanh trong đầu tôi,có một câu hỏi rất đơn giản mà tôi không nghĩ ra.Thật là kém thông minh,đó là ánh sáng của đèn ô tô.Đúng như vậy,ở đây chỉ cách đường ô tô khoảng hơn 100 mét,cách ngã ba Phước môn,độ 150-200 mét.Tôi có cảm tưởng là tôi nghe tiếng động cơ ì ì từ xa vọng lại,tôi định chui ra thì vừa lúc đồng chí Toản tới,và ra hiệu cho tôi tiến ra phía đường ô tô.Cả hai chúng tôi tiến ra đường ô tô và nằm cách đường chừng 50 mét,tôi và đồng chí Toản nằm cách nhau khoảng 20-25 mét dọc theo trục đường.Chúng tôi chờ đợi đoàn xe tiến lại phía chúng tôi,có lẽ đoàn xe này từ làng Phước môn đi ra.Tiếng động cơ rõ dần và cũng chỉ nhìn,thấy có hai luồng ánh sáng vàng đục chiếu về phía trước.Như vậy là chỉ có một xe, chắc là xe chở nặng nên đi rất chậm và  tiếng động cơ nổ gằn.
   Xe qua chỗ tôi và đồng chí Toản nằm,tôi tập trung quan sát.Đó là chiếc xe tải GMC loại lớn,chở thứ gì trên xe thì không rõ,nhưng không đầy xe.Trên xe có 2 hay 3 tên địch ngồi trên cabin,ở dưới thùng xe cũng có khoảng 3-4 tên ngồi,trời tối quá nhìn không rõ mà chỉ áng chừng chưa chắc đã chính xác.Xe cứ chậm chạp tiến về ngã ba Phước môn đến đó và dừng lại.Khoảng cách từ chỗ chúng tôi đến đó độ 50-60 mét, trời sáng mờ mờ không biết chúng đang làm cái gì chỉ thấy bọn chúng đóng mở cửa xe thùng xe và khuân vác những thùng  gì đó có vẻ nặng.Vào lúc này,chỉ có ánh trăng hạ tuần chiếu sáng cho nên nhìn không rõ  mong sao có quả pháo sáng bắn lên ở khu vực này để nhìn cho rõ.Đang mong   đợi có pháo sáng bắn lên,đúng lúc đó có tới 3 quả bắn lên, đúng là cầu được ước thấy.
   Sáng quá,tôi không giám ngọ nguậy sợ chúng phát hiện,tôi lo vậy thôi chứ làm sao có thể phát hiện ra chúng tôi,chúng tôi hòa lẫn trong bụi cỏ. Tranh thủ có ánh sáng,tôi tập trung quan sát. Bọn địch có 7-8 tên đang khuân vác các thùng từ trên thùng xe xuống,không hiểu là thùng sắt hay thùng gỗ,nhưng thùng nào cũng nặng,cứ phải hai thằng khiêng kệ nệ.Bọn chúng xếp thành 4 đống.Xong việc,3 thằng nhảy lên xe,xe quay về hướng La vang,còn 4 thằng ở lại.Có một điều kỳ lạ,là bọn chúng không hề nói với nhau điều gì cứ im như thóc.Chờ khoảng độ 10 phút bọn địch cứ ngồi yên trên đống hàng,trời lúc này đã sắp sáng.Đồng chí Toản ra hiệu cho tôi rút,chúng tôi lặng lẽ rút về mà lòng còn đầy nghi hoặc.Về tới hầm của tôi,Toản nói với tôi:
   -Mình phải rút về nhanh kẻo trời sáng rõ bọn địch nó dễ phát hiện,đống hàng ấy theo tôi là nhu yếu phẩm và đạn dược cung cấp cho các cao điểm ở xung quanh khu vực này.Một lát sau,Toản nói tiếp: Bây giờ anh kiểm tra và xóa sạch dấu vết,sau đó anh tìm một chỗ thuận lợi để tiếp tục theo dõi bọn này,Nên nhớ là phải hết sức thận trọng,có vấn đề gì chiều tối ta lại gặp nhau.
   Toản trở về hầm của anh ta,tôi quan sát quanh hầm của mình xem có chỗ nào đêm hôm qua chưa kịp xóa,nhìn đi nhìn lại vẫn thấy chưa thực sự yên tâm,tôi cố gắng nâng từng  đám cỏ bị vết dép dẫm lên cho nó về với gần tự nhiên.Để làm được việc này,phải làm giật lùi dấu vết cuối cùng được đưa vào trong bụi để dấu đi.Sau khi làm đi làm lại,cuối cùng thì cũng đành phải bằng lòng với việc xóa dấu vết của mình.
   Từ hầm của tôi không thể nhìn ra ngã ba Phước môn được,để tiếp cận  chỉ có cách thứ nhất là tụt xuống suối,đi ngược lên gặp đường ô tô thì chỉ cách ngã ba độ 50-60 mét,lúc đó quan sát tốt nhưng lại quá gần dễ bị phát hiện.Cách thứ hai là leo lên sườn đồi ngay bên cạnh để quan sát nhưng phải chấp nhận xa.Tôi chọn phương án leo lên sườn đồi,tuy có xa nhưng cũng đủ khả năng quan sát xem bọn địch làm gì.Tôi tìm được bụi cây ở sườn đồi,và đứng thẳng lên quan sát.Bọn địch bây giờ hình như đông hơn,trời cũng đã sáng hẳn nên nhìn cũng rõ hơn,chúng đang tháo dỡ hòm và chia nhau đưa vào gùi để cõng đi,chúng tản đi rất nhanh như sợ có ai theo dõi.Có lẽ là súng đạn và lương thực,nhưng tại sao chúng lại không chở tới tận nơi mà lại tập kết ở ngã ba Phước môn?Đây là một câu hỏi lớn?Chứng tỏ rằng khu bãi hoang này và mấy quả đồi lúp xúp kia không có lực lượng của địch,những thứ này chúng sẽ gùi lên các cao điểm…
   Tôi về hầm,đây là lần đầu tiên kể từ đêm hôm qua tôi được nhìn thấy căn hầm của mình.Trùm bên ngoài là mấy loại cây dây leo lá to,hình như còn có cả cây khoai lang rừng.Chui vào trong giống như một cái tổ,chỉ vẻn vẹn vừa chỗ cho tôi quay ra quay vào.Tối hôm qua nhìn ra ngoài không thấy gì,phải làm cửa quan sát,nhưng hôm nay có thể nhìn ra ngoài mọi góc tương đối thoải mái.Nhìn đống đất tôi đổ được vun gọn gẽ,đây chính là nơi cất dấu phế thải của tôi khi thật cần thiết,lúc ấy tôi lại không phải là giun là dế mà là mèo.Thôi thì đành vậy,mình là lính trinh sát mà.Tựa lưng vào vách hầm,mùi ẩm của đất mùi thơm hăng hăng của cỏ cây, làm tôi khoan khoái .Những câu hỏi ban nãy cứ luẩn quẩn trong đầu chắc là phải chờ hết ngày hôm nay may ra có thể trả lời được.
   Tôi lấy gạo rang ra ăn,vừa ăn vừa nghĩ ngợi.Như vậy cả ngày hôm nay mình phải ngồi trong hầm để trốn,đến chiều tối mới lại bò ra đi trinh sát.Không biết hôm nay có gì xảy ra không? Tình hình đêm qua yên ắng quá.
(Còn nữa)
Logged
chienc3.1972
Thành viên
*
Bài viết: 861


« Trả lời #44 vào lúc: 25 Tháng Giêng, 2012, 06:22:39 am »

@quanvn: Bác viết rất hay, rất thật, rất khỏe. Cảm ơn bác về những bài viết rất có ý nghĩa.
Năm mới chúc bác mạnh khỏe, gia đình hạnh phúc.
Kiểu này em không hy vọng gì nhận được cái mũ rất đẹp của bác. Nhưng em chẳng buồn đâu bác ạ. Đời con người tài hoa như bác quý hơn ngàn vạn lần cái mũ ấy chứ bác nhỉ Grin. Hay là bác cho em rút lại lời đề nghị: Khi nào bác chết bác nhớ để lại cho em cái mũ bằng lời đề nghị nhân văn hơn, thiết thực hơn: bác chỉ cho em chỗ mua cái mũ giống như của bác với.
Logged
Trinhsat
Thành viên
*
Bài viết: 397


« Trả lời #45 vào lúc: 25 Tháng Giêng, 2012, 10:38:19 am »

Lão ChienC3 khỏe như vâm, sao chứ dọa xin kỷ vật của bà con vậy?

Tết này lão LXTường được giải phóng rảnh rỗi đấy, sao không thấy hai lão rủ nhau cặp kè đi du lịch quanh Hà  Nội nhỉ. Nhớ quá thì mò đến nhà Lão chứ đòi Off mini sớm làm chi.

Chúc hai lão PD tết ra khỏe như rồng (đất) mà bay lượn tiếp trên các nẻo đường Tổ quốc nhé.
Logged
chienc3.1972
Thành viên
*
Bài viết: 861


« Trả lời #46 vào lúc: 25 Tháng Giêng, 2012, 03:32:06 pm »

@trinhsat: haiz xa thơm gần thum thủm bác ạ. Với lại em cũng chỉ còn được rỗi nốt hôm nay nữa thôi, mai + mốt về Thái Nguyên, mốt tê đi Ninh Bình, mốt tề đi Phú Thọ theo chương trình ọp của hội CB ĐHKTQS. Thế là hết Tết rồi còn đâu nữa hở bác.
Logged
lexuantuong1972
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 1885


TÂT CẢ VÌ ĐỒNG ĐỘI


« Trả lời #47 vào lúc: 25 Tháng Giêng, 2012, 05:27:49 pm »

Lão ChienC3 khỏe như vâm, sao chứ dọa xin kỷ vật của bà con vậy?

Tết này lão LXTường được giải phóng rảnh rỗi đấy, sao không thấy hai lão rủ nhau cặp kè đi du lịch quanh Hà  Nội nhỉ. Nhớ quá thì mò đến nhà Lão chứ đòi Off mini sớm làm chi.

Chúc hai lão PD tết ra khỏe như rồng (đất) mà bay lượn tiếp trên các nẻo đường Tổ quốc nhé.

@TS: Năm nay được nghỉ nhiều nên cảm thấy trống vắng quá, bình thường thì ngày mai là đi làm rồi đấy. Thứ bảy 13 tháng giêng (4/1) bác ra Tân niên cùng anh em nhé suốt từ 22/12 đến giờ. Hôm Tất niên đông vui là bác à. Cheesy
Logged

Ký ức một thời hoa lửa: (P1)(P2)(P3)(P4)
quanvietnam
Thành viên
*
Bài viết: 202


« Trả lời #48 vào lúc: 27 Tháng Giêng, 2012, 03:00:57 pm »


                           NỞ HOA TRONG LÒNG ĐỊCH(tiếp theo)
          Nhớ lại cách đây khoảng hơn nửa tháng, C20 cũng đã  tổ chức luồn sâu vào ngã ba Phước môn.Đợt ấy còn có cả du kích địa phương dẫn đường,khi vừa ra khỏi “chốt” của bộ binh khoảng 60-70 mét,đồng chí du kích địa phương dẫn đầu,bị trúng một quả cối cá nhân M79 của địch hy sinh ngay tại chỗ.Sau đấy,đơn vị và địa phương tổ chức vào lấy xác,nhưng không thể lấy được vì bọn địch đã gài mìn xung quanh xác của đồng chí du kích.Không biết giải quyết thế nào,các đồng chí vào lấy xác đành phải buộc dây vào dây lưng của đồng chí du kích để kéo ra, khi kéo mìn đã nổ và xác thì không lấy được.Thật tội nghiệp,chết không được toàn thây. Chiến tranh là như vậy, cái chết có thể xảy ra bất cứ lúc nào và vào bất cứ ai,làm sao có thể tránh được.Những người lính lại phải chia tay nhau,những giọt nước mắt chảy vào trong…
   Sau cái chết của đồng chí du kích,công tác luồn sâu tạm thời dừng lại mấy hôm để rút kinh nghiệm, thực chất là để giảm đi sự chú ý của địch,mãi tới hôm qua mới lại bắt đầu.Trước khi đi, các đồng chí trong ban chỉ huy đại đội đã dặn dò kỹ lưỡng các công tác kỹ chiến thuật,ngoài ra còn thêm một câu ngoại lệ rất hiếm gặp đó là: Các đồng chí chọn ngày lành tháng tốt…giờ đẹp. Tôi nghĩ,làm sao trong chiến đấu lại có thể chọn được ngày lành tháng tốt và giờ đẹp được,chẳng qua các đồng chí ấy thấy xuất kích đợt đầu không may mắn,để trấn an chúng tôi thì mọi người nói vậy thôi.Tất nhiên chúng tôi cũng hiểu và cũng coi là lời chúc may mắn,còn nhiệm vụ vẫn là nhiệm vụ.Đến bây giờ coi như đã qua đi một đêm trót lọt,còn ngày hôm nay và đêm nay nữa.Nhiệm vụ còn rất nặng nề,song cũng không kém phần nguy hiểm,bởi vì  hoạt động trong lòng địch chỉ cần một sơ xuất nhỏ là bị tiêu diệt hoặc bị bắt sống. Nhưng bây giờ còn quá sớm để lo lắng vấn đề này,vì giờ này chắc là bọn địch còn ngủ chưa dậy cho nên cứ yên trí nằm nhai gạo rang và chiêu từng ngụm nước để tận hưởng cái thơm cái bùi của hạt gạo rang.
   Buồn ngủ quá,hình như tôi cũng đã thiếp đi mặc dù trong mồm vẫn ngậm đầy gạo rang. Tôi nghĩ,nếu tôi cứ nằm thế này chắc chắn sẽ ngủ quên mất.Tôi ngồi hẳn dậy,những câu hỏi đêm qua mà tôi chưa trả lời được lại quay về tâm trí tôi,nhiều câu hỏi tại sao lại lần lượt được đặt ra,tôi cứ tự hỏi tự trả lời,và thấy điều nào cũng có lý.Nhưng theo tôi phỏng đoán thì khu vực ngã ba Phước môn này là vùng trũng,không có ưu thế về quân sự vì thế bọn địch không bố trí các công trình quân sự ở đây,để khống chế vùng này chúng đã bố trí hỏa lực ở các cao điểm xung quanh để bảo vệ,việc xây dựng công trình kiên cố ở ngã ba Phước môn là không cần thiết.Tôi cứ tạm cho là như vậy,tất nhiên còn phải chờ đợi xem các hoạt động của địch ngày hôm nay,và kết quả trinh sát đêm nay.
   Trời đã sáng rõ,ngồi trong hầm nhìn ra ngoài,tôi có thể bao quát cả một vùng rộng lớn phía trước mặt.Ở vị trí này, có thể nói là rất thuận lợi, phía trước có suối lớn ngăn cách,phía sau có quả đồi che đỡ,về địa thế mà nói tôi rất yên tâm,nếu không may mà bị lộ và phải chiến đấu thì đây là trận địa vững chắc,bọn địch chắc sẽ gặp phải sự chống trả quyết liệt của chúng tôi…Nói thì nói vậy để chủ động đưa ra phương án chiến đấu,việc bị lộ chắc là hiếm xảy ra,bởi vì chúng tôi là kẻ chủ động đi trốn,bọn địch là kẻ không chủ ý đi tìm,vậy thì làm sao có thể bị lộ được,vì thế phần nào tôi cũng yên tâm và không lo lắng gì.Bây giờ điều mà tôi cảm thấy bức bối nhất mà chúng tôi phải vượt qua,đó là ngồi trong hầm bí mật.Nếu có ai đã từng ngồi hầm bí mật thì dễ chia sẻ với chúng tôi lúc này,hết nằm lại ngồi,chân tay thì thừa thãi không biết làm gì.Điều cực nhất là phải thải đi các sản phẩm thừa của cơ thể,chẳng có cách nào khác là thải trong căn hầm khép kín,bắt chước con mèo,nó làm thế nào thì mình làm thế.
          Ngồi rồi,chẳng có việc gì để làm nên hay nghĩ ngợi lan man,hết chuyện nọ sang chuyện kia,chẳng chuyện nào ăn nhập với chuyện nào.Có một chuyện tôi cố tình không nghĩ đến nhưng nó cứ đến, nó đến một cách tự nhiên.Hình như,mọi việc tôi làm hàng ngày đều được pha trộn với hình bóng của nó,tôi cố gắng quên đi và tôi tìm đủ cách để lảng sang chuyện khác nhưng cuối cùng vẫn phải nghĩ về nó,đó là tình yêu và cuộc chia tay đầy kỷ niệm.
   Bây giờ tôi cảm thấy ân hận và tự trách mình.Tại sao? Hôm chia tay ở ga Hương Canh tôi lại không nói điều đó,để đến bây giờ có muốn nói cũng không biết nói bằng cách nào.Nếu hôm ấy tôi nói được,thì chắc tôi đau khổ lắm,nhưng có lẽ lương tâm tôi đỡ cắn rứt hơn,tôi cũng thanh thản hơn để bước vào trận chiến. Chiến tranh ngày càng  ác liệt,mọi sức người sức của đang tập trung hết cho chiến tranh này.Cuộc chiến tranh nào chẳng có sự hy sinh sương máu,biết đâu đó nó lại rơi đúng vào hoàn cảnh của tôi,lúc đó người yêu tôi sẽ ra sao?Nếu như hôm ấy mà nói được có phải tốt hơn không?Hôm ở ga Hương canh tôi cũng đã định nói,nhưng khi ngồi đối diện nhau mà nói chuyện ấy thì không được,bởi vì cả hai đang yêu nhau tha thiết có ai có lỗi lầm gì đâu mà lại nói chia tay nhau. Lý do để chia tay nhau là gì,chỉ có mỗi lý do,tôi đi chiến đấu,sợ em ở nhà phải chờ đợi…Lý do này chưa chắc đã chính đáng,bởi vì hàng triệu người phụ nữ Việt nam đang làm như vậy,và họ có chia tay nhau đâu?Hơn nữa lúc đó,mọi người đang sụt sịt nước mắt ngắn nước mắt dài trong cảnh tiễn người đi chiến đấu thì lại càng không nên nói đến việc này. Tôi cũng nghĩ,có thể mình cho rằng mình nói ra là để thể hiện sự cảm thông đối với chị em phụ nữ,nhưng biết đâu họ lại cho mình là hèn yếu,không tin tưởng vào họ,sợ chết.v.v.Thế là tôi quyết định không nói với người yêu tôi về vấn đề này nữa,tôi định là sẽ viết thư để dễ nói hơn.Trên đường hành quân từ Bắc vào Nam,tôi cũng tranh thủ viết thư,có thể nói là tôi viết rất nhiều thư và tìm đủ mọi cách để gửi về miền Bắc.Nhưng không hiểu người yêu tôi có nhận được không?Nếu em có nhận được,và viết thư cho tôi thì tôi cũng không thể nhận được,vì tôi đang trên đường hành quân,thay đổi binh trạm liên tục,vào đến chiến trường là bổ xung vào đơn vị đi chiến đấu ngay,và cho đến tận bây giờ.
(Còn nữa)

Logged
dathao
Thành viên
*
Bài viết: 746


« Trả lời #49 vào lúc: 28 Tháng Giêng, 2012, 10:33:18 am »

Chiến tranh gây ra biết bao điều đau khổ -chia ly!!!có rất nhiều mối tình rất đẹp của người lính và người đi làm cách mạng.Nhưng cũng có nhiều đôi trai gái -vợ chồng gặp nghịch cảnh trong chuyện tình yêu-gia đình.
Tôi có một người cô ruột cũng là một trong số nầy.Năm 1954 ,dượng tôi đi tập kết ra Bắc.Để lại cô tôi ở quê nhà với đứa con gái hai tuổi.Lúc đó cô tôi chỉ hơn 20 tuổi.Vậy mà cho đến 21 năm sau,năm 75.Khi gặp lại chồng mình thì...dượng tôi dắt theo một bầy năm đứa con.Đứa lớn nhất chừng 10 tuổi.Trong khi đó cô tôi vẫn ở vậy nuôi con chờ ngày đoàn tụ với chồng,mặc dù không biết chồng mình còn sống hay đã chết!
Trong khoảng thời gian 21 năm chờ chồng đó có không biết bao nhiêu người đàng hoàng ,chưa vợ vì thương cái nết ,cái đẹp của cô tôi đến mở lời để cô tôi đi thêm bước nửa mà cô tôi vẫn không chịu.
Ở miền Nam thời đó có không ít những hoàn cảnh như vậy.
Logged
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM