Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 28 Tháng Ba, 2024, 07:57:13 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Chuyện ở C20-E95-F325  (Đọc 191142 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
quanvietnam
Thành viên
*
Bài viết: 202


« Trả lời #30 vào lúc: 18 Tháng Giêng, 2012, 10:43:30 am »


                    NỞ HOA TRONG LÒNG ĐỊCH(tiếp theo)
          Việc đào hầm bí mật của tôi bây giờ thật là đơn giản,tôi tìm cách nâng bụi dây leo lên và nhẹ nhàng chui vào trong bụi.Thấy động,hàng loạt các con vật trú ẩn ở đây bò ra để nhường chỗ cho tôi,có lẽ trên đời tôi sợ nhất là ma sau là trăn  rắn.Nhớ hồi tôi còn nhỏ,khoảng độ 9-10 tuổi gì đó.Có một hôm tôi học bài xong,lúc đó độ 8 hay 9 giờ tối,tôi ra đầu ngõ để tiểu tiện,không biết có đúng hay không đúng,tôi nhìn thấy có người đang đứng ở dưới gốc cây na.Tôi hô: Ai……Rồi chạy vào nhà mới bật ra được chữ: Đấy,đồng thời lúc đó không kìm được,tôi tè luôn ra nhà ướt hết cả quần,nghĩ lại tôi xấu hổ lắm.Hiện bây giờ thì tôi không sợ ma,vì chúng tôi có ba người,cả ba còn đang thức. Vậy thì không ma nào giám trêu chọc tôi cả,có lẽ bây giờ sợ nhất lại là trăn và rắn.Tôi cứ nghĩ đến cái mang của nó bành ra,cái lưỡi có ngạnh  của nó thò ra thụt vào,thổi phì phì,bổ tới tấp để tấn công đối phương là tôi đã lạnh cả người.
   Tôi định thần lại và để chắc ăn hơn,tôi lấy tay rung rung thêm một vài lần nữa,không còn thấy động tĩnh gì,tôi coi như là đã yên tâm và yên trí chui vào.Tôi khẽ khàng nâng từng sợi dây leo,tôi sợ nó bị đứt mai  lá sẽ bị héo khi đó sẽ gây nghi ngờ cho địch,nếu là một vài sợi thì không sao,còn làm đứt cả mảng thì chắc là phải di chuyển chỗ khác.Tôi đã chui hết toàn bộ thân hình tôi vào bụi dây leo, phía trong vẫn tối đen như mực,quay đầu nhìn lại vẫn thấy ánh sang mờ mờ.Tôi lại tiếp tục tiến thêm  chút  nữa gặp ụ đất tương đối cao và to,có lẽ rễ của bụi cây mọc từ ụ đất này,bây giờ tôi cảm thấy tạm được và bắt đầu công tác củng cố.Trong hoàn cảnh này,việc thiết kế một cái hầm kiên cố cho mình là không cần thiết,ở đây yếu tố bí mật vẫn là hàng đầu.Tuy nhiên nếu có được cái hầm vừa kiên cố lại vừa bí mật thì lại càng tốt hơn.Sau ít phút đấu tranh tư tưởng tôi quyết định không đào hầm mà chỉ khoét một chỗ trong ụ đất có thể ngồi lọt.Đất được khoét ra tôi để ngay trong bụi không đem ra ngoài,vì nếu đem ra ngoài lại phải có chỗ đổ thải,việc tìm chỗ đổ thải có thể nói là cực kỳ khó khăn.Vì,đất đào hầm là đất mới,đổ chỗ nào cũng dễ bị phát hiện,chúng tôi thường đổ xuống suối rồi dùng cỏ phủ lên và xóa sạch dấu vết.Hoặc là tìm được bụi cây tương tự như bụi này để đổ đất thải,đổ đất thải đã khó,chuyển đất thải lại càng khó hơn,đi lại nhiều sẽ làm cỏ chết không xóa được dấu vết, nếu để đất vương vãi thì lậy ông tôi ở bụi này sẽ bị phát hiện ngay,vì vậy chúng tôi thường dùng áo hay quần để gói đất và chuyển đi cho khỏi bị rơi,để bảo vệ cỏ không bị giẫm nát chúng tôi khoét thảm cỏ theo bước chân  rồi cất đi,xong việc thì trồng lại.
   Mọi công việc đã xong xuôi,tôi ngồi kiểm điểm lại xem còn phải bổ xung thêm vấn đề gì nữa không? Còn hai việc nữa phải làm,bây giờ có thể làm được một việc là đặt một vài cửa sổ để quan sát.Còn việc nữa tảng sáng mai mói có thể làm được,đó là chờ cho trời sáng để xóa dấu vết còn lại.Lúc nãy quay lại gặp tôi và để kiểm tra vị trí đào hầm,đồng chí Toản đã nhắc và tôi cũng tin là sáng mai đồng chí Toản sẽ kiểm tra tôi lần nữa.
   Bây giờ không biết là mấy giờ?Có lẽ đã quá nửa đêm về sáng.Tôi thấy thấm mệt,bụng cũng đã đói,tôi tựa vào căn hầm mới để hít thở thư giãn.Mùi ẩm mốc,mùi rễ cây thơm hăng hắc dễ chịu, có một giọt nước của một dễ cây nào đó nhỏ xuống cổ tôi chạy dọc theo sống lưng,lúc đầu còn lạnh sau ấm dần lên tạo cho tôi cảm giác buồn buồn sảng khoái.Tôi kiểm tra lại vũ khí trang bị mang theo xem có bị rơi rụng trong khi vận động hay không .Tất cả còn đầy đủ,tôi kiểm tra bình tông nước và túi gạo rang mang theo,đây là nước uống và lương thực cả ngày mai của tôi.Dạo này chẳng hiểu sao đơn vị tôi lại không có lương khô,đi luồn sâu lại phải mang gạo rang,nghĩ cũng buồn.
   Không biết bây giờ đồng chí Toản và đồng chí Mạnh đã xong chưa? Chắc là cũng sẽ cố gắng tìm được vị trí thuận lợi để tránh phải đào hầm, nếu hai ông này mà phải đào hầm thì chắc là chưa xong vì hai ông đều cao to.Nghĩ vậy,nhưng không thể giúp gì cho anh em,tôi tựa lưng vào hầm hai chân duỗi dài thoải mái,thật sự là nghỉ ngơi và lắng nghe tiếng động bên ngoài.
   Đêm đã về khuya,chỉ có tiếng côn trùng rỉ rả, mọi tiếng động đều làm cho chúng im bặt,sau đó lại vang lên đều đều.Theo cửa sổ quan sát nhìn ra ngoài,lúc nào cũng thấy ánh sáng lờ mờ,có lúc thấy rất sáng có lẽ lúc ấy bọn địch bắn pháo sáng ở ngay trên đầu.Tiếc thật, đêm nay lại không được nhìn bầu trời.Về mùa này, đang là mùa khô,trời rất cao,đen sẫm,sao sáng vằng vặc có thể nhìn rõ từng ngôi sao, ánh sáng của những vì sao,của ánh trăng hạ tuần lại điểm thêm ánh sáng của một vài quả pháo chiếu rọi xuống cánh đồng hoang vu của ngã ba Phước môn càng lung linh huyền ảo chứa đầy bí hiểm,chắc là trời đêm nay đẹp lắm…
          Bây giờ tôi không biết làm gì,ngoài việc dỏng tai nghe ngóng các loại tiếng động và phân tích xem nó là tiếng động gì?Tiếng của người hay tiếng của các con thú.Công việc đơn điệu làm tôi dễ  buồn ngủ,tôi ngồi dậy,chắp chân bằng tròn như ngồi thiền để nếu chẳng may có ngủ gật thì đổ ra còn biết lối mà dậy,nếu cứ nằm có khi mệt quá ngủ luôn đến sáng thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.Đêm nay và cả ngày mai nữa thời gian dài quá,lúc nào cũng ngồi ro ró thế này,thật là cực hình tra tấn.Biết làm sao được,đành chịu vậy thôi.Công tác luồn sâu là công tác  nguy hiểm,luôn luôn cận kề với cái chết.Mọi sai lầm đều phải trả giá thậm chí là giá đắt bằng cả tính mạng mình và của cả đồng đội.Vì vậy trong mọi tình huống không cho phép chủ quan coi thường địch.Khi còn ở ngoài cứ,các anh lãnh đạo đơn vị thường nhắc nhở chúng tôi: Lính trinhsát là tai mắt của thủ trưởng,họluôn luôn đi sát với thủ trưởng,thông qua các cuộc giao ban hội họp lính trinh sát hoàn toàn nắm được ý đồ tác chiến của lãnh đạo.Mặt khác,trinh sát bộ binh là người chuẩn bị các trận đánh,vì thế rất thông thuộc đường ra lối vào,lực lượng và hỏa lực bố trí v.v.Tóm lại,lính trinh sát nắm rất nhiều thông tin quan trọng,vì thế bọn địch rất quan tâm đến việc vây bắt lính trinh sát.Trong hoàn cảnh chẳng may bị lộ,lúc đó chúng ta phải chiến đấu đến hơi thở cuối cùng,cương quyết không để bị bắt,khi đã bị bắt cho dù chúng ta có biết hay không biết đều bị chúng tra tấn sau đó chúng đưa lên máy bay trực thăng bay trên đầu và dùng loa phóng thanh bắt xưng tên tuổi chức vụ ở đơn vị nào quê quán ở đâu và đọc một bài kêu gọi các chiến binh Bắc việt đầu hàng v.v. Kết cục xảy ra thế nào chắc mọi người tự hình dung ra.
(Còn nữa)

Logged
tranphu341
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 2432


« Trả lời #31 vào lúc: 18 Tháng Giêng, 2012, 11:23:15 am »

              Chào bác chủ! Chuyện kể về "nở hoa trong lòng địch"Rất hay đang lôi cuốn cộng đồng. Bạn tả cảnh luồn sâu tiền nhập làm Tranphu341 ngỡ là như chính TP đang kể lại. Rất thực tế nguy hiểm và gian khổ.

              Giá như bây giờ trong sách giáo khoa cũng có những bài viết thế này cho các em đọc, con cháu ta đọc . Hoặc cho 1 vài Ông Bộ trưởng đọc thì ae mình chắc có chế độ đãi ngộ tốt hơn. Vì 1 giờ, 1 ngày ở chiến trường vô cùng dài. Trong khi đó cách tính chế độ thì 1 năm cũng vẫn là 1 năm. Trước kia trong cách tính còn được hệ số 1=1,5 nhưng bây giờ đã bỏ. Thật thiệt thòi cho lính mình!!!!

                CHÚC BẠN LUÔN VUI KHỎE VÀ TIẾP TỤC DÒNG CHẨY KÝ ỨC HÀO HÙNG, GIAN KHỔ CỦA MÌNH!
Logged
dathao
Thành viên
*
Bài viết: 746


« Trả lời #32 vào lúc: 18 Tháng Giêng, 2012, 10:56:10 pm »

Bài viết vừa rồi của bác quanvietnam hay quá!từng chi tiết của người lính trinh sát phải làm được bác viết rất tỉ mĩ.Kể cả những suy nghỉ rất thấu đáo về nhiệm vụ của một người lính trinh sát.
Đọc bài nầy của bác tôi mới thấy được sự gian khổ ,sức chịu đựng dẻo dai của người lính TS .Chỉ sức trẻ mới làm được điều nầy.Một đêm bò toài để đến được mục tiêu,tìm vị trí và làm chổ ẩn nấp.Mệt mỏi nhưng vẩn không được ngủ...!Sáng ra còn phải đi trinh sát mục tiêu...!Không có sức khỏe thì không cách gì hoàn thành nhiệm vụ.
Mong bác tiếp tục viết đều tay.
Logged
quanvietnam
Thành viên
*
Bài viết: 202


« Trả lời #33 vào lúc: 21 Tháng Giêng, 2012, 10:36:18 am »


                        NỞ HOA TRONG LÒNG ĐỊCH(tiêp theo)
          Tôi đang suy nghĩ những ý kiến của lãnh đạo căn dặn chúng tôi,tôi cũng hiểu được.Nhưng tôi chỉ sợ,khi bị lộ thì rứt khoát phải chiến đấu mà trong chiến đấu,vì lý do nào đó mà mình ngất đi và để bọn địch bắt được thì làm sao đây? Tôi rùng mình nghĩ đến tình huống này,Tôi cũng chưa đưa ra được phương án cụ thể, nhưng tôi nghĩ sẽ khó có khả năng xảy ra như vậy,bởi vì chúng tôi là lính trinh sát nên chúng tôi chủ động trong mọi tình huống,hơn nữa chúng tôi biết đang ở giữa lòng địch và đang bị bao vây khả năng thoát thân là khó xảy ra và chắc chắn sẽ bị tiêu diệt hoặc là bị bắt sống,như vậy chắc là chúng tôi giả vờ chết dụ địch vào để cùng chết.Còn nếu như bị ngất đi mà bị bắt lúc đó sẽ tùy cơ để ứng biến,cách tốt nhất vẫn là tự sát.
     Đang suy nghĩ miên man,có một con sóc hay con gì đó chạy ở phía trên đầu tôi để vào đòi tổ.Tôi giật mình,tập trung quan sát,trời tối tôi không nhìn thấy nó.Tôi rung rung bụi cây,thấy động con vật chạy ra ngoài.Không gian im lặng quá, mọi tiếng động trong đêm nghe rõ mồn một.Tôi đổi tư thế ngồi cho đỡ mỏi,tôi xắp xếp việc ngày mai nên làm việc gì trước việc gì sau để tự nhắc nhở mình.Việc đầu tiên cần làm cho sáng sớm ngày mai là chui ra khỏi hầm để xóa hết dấu vết mà đêm qua xóa chưa hết,tiếp theo là quan sát địa hình địa vật xung quanh chọn vị trí để chiến đấu khi cần thiết,sau đó chui vào hầm bí mật.Việc làm thứ hai của ngày mai là lắng nghe mọi hoạt động của địch ở khu vực này,định ra hướng cần phải trinh sát.Việc thứ ba,quan trọng nhất của ngày mai là trinh sát hai quả đồi thấp ở bên cạnh,sau đó sẽ trinh sát tiếp các quả đồi hiện địch đang đóng quân.Việc cuối cùng của ngày mai là tìm đường cũ để rút ra “chốt” của bộ binh.Sau chuyến luồn sâu này,chắc là chúng tôi sẽ rất vất vả và gấp gáp để hoàn thành báo cáo,trên cơ sở đó C20 sẽ báo cáo để trung đoàn còn triển khai các việc tiếp theo.v.v.Nói tóm lại là còn rất nhiều việc phải làm,trước mắt hãytập trung nhiệm vụ của ngày mai…
          Tôi sờ tìm túi gạo rang để ăn,tiếng động sột soạt cũng làm tôi khó chịu,tôi nhẹ nhàng bốc từng dúm gạo cho vào mồm rồi ngậm một lúc cho gạo mềm ra khi nhai nó sẽ kêu bé để còn có thể nghe được những tiếng động khác.Mùi gạo rang thơm phức,tôi sợ có ai ở bên ngoài cũng ngửi thấy,tôi nhai từ từ tận hưởng mùi thơm ngọt của từng dúm gạo rang.Bỗng nhiên tôi thấy nhớ nhà quá,người mà tôi nghĩ đến đầu tiên là mẹ tôi,rồi đến bố tôi sau đó mới đến anh chị em trong nhà.Tôi nhập ngũ cho tới nay mới được hơn 5 tháng gần 6 tháng,quê tôi chắc là chưa biết tôi đi bộ đội,vì tôi nhập ngũ từ trường đại học.Người đầu tiên của quê tôi trông thấy tôi mặc áo lính lại  là mẹ tôi.Bây giờ tôi không nhớ rõ ngày tháng lúc đó,nhưng tôi tin là vào khoảng cuối tháng 7 đầu tháng 8 năm 1972.Khi đó toàn đơn vị đang hành quân đi B,chẳng hiểu tốt số thế nào đơn vị lại dừng để nghỉ lại tại vùng quê thuộc huyện Yên khánh tỉnh Ninh bình.Vùng này rất gần quê tôi,cơm chiều xong tôi gặp đồng chí trung đội trưởng phụ trách,xin phép được về thăm gia đình đêm nay,đến 9h00 sẽ có mặt ở đơn vị.Thâm tâm thì đồng chí trung đội trưởng không đồng ý,bởi vì các đồng chí ấy rất sợ những tình huống khi xin phép được thì có lý do để tụt tạt,đến đơn vị muộn khi đó đơn vị đã rời khỏi nơi đóng quân,thì lại sinh ra việc đuổi theo và lạc đơn vị thôi thì v.v. Cuối cùng là đồng chí ấy phải chịu trách nhiệm trước Ban chỉ huy hành quân.Nhưng cũng may mắn cho tôi là được anh em nói thêm vào,trong đó có một câu mà tôi nhớ mãi: “Đồng chí trung đội trưởng cứ yên tâm, chúng tôi là những sinh viên của trường đại học Xây dựng,chúng tôi ý thức được  vinh dự và trách nhiệm của chúng tôi lúc này.Vì vậy mong đồng chí thông cảm và cho phép.”Tất nhiên,sau lúc đó đồng chí trung đội trưởng còn nói với tôi : “Tôi rất thông cảm với anh và đồng ý để anh về,nhưng mong anh hãy nghĩ đến tôi mà quay lại đơn vị đúng hẹn.”
          Lúc ấy vào khoảng 6h30 chiều, trời đã tạnh mưa nhưng nhìn bầu trời vẫn còn u ám sũng nước.Vùng này vừa mới trải qua những trận mưa lớn,ao chuôm đầy nước những cánh đồng mênh mông,nước trắng xóa.Từ đây về quê tôi,có thể đi theo hai hướng.Một hướng là đi theo đường tỉnh lộ lên gần thị xã Ninh bình rồi sang Yên mô, hướng thứ hai hai là cũng theo đường tỉnh lộ này xuống Kim sơn rồi sang Yên mô.Tóm lại là đi thành vòng tròn,cả hai đường đều dài khoảng 20- 25km.Còn một hướng nữa mà tôi chưa đi bao giờ đó là đi tắt theo đường dây cung,chiều dài khoảng độ từ 12- 15 km.Qua tính toán so chọn,tôi quyết định chọn phương án đi theo đường dây cung,tắt qua cánh đồng của hai huyện Yên khánh và Yên mô.Thật là một chuyến đi lịch sử có một không hai,tôi cứ nhằm thẳng hướng đất Yên mô mà tiến,có bờ ruộng thì đi theo bờ ruộng không có thì tôi lội ào ào dưới ruộng,gặp ao tôi lội qua ao.Khi đến con sông Vạc biên giới của Yên khánh với Yên mô,đây là thực sự là một thử thách lớn đối với tôi.Vượt qua bờ sông,trời thì tối đen,đồng nước thì trắng xóa không biết đâu là sông,đâu là ruộng.Con sông này cũng nhỏ thôi đã một vài lần tôi đi qua nhưng là đi qua cầu,bây giờ chẳng biết cầu ở chỗ nào,đêm tối làm sao tìm được.Nhìn quanh không thấy làng xóm nào ở gần để nhờ cậy,thời gian thì có hạn.chẳng còn cách nào khác là tôi quyết định bơi qua sông.Tôi cởi dép luồn vào dây lưng,để tiết kiệm sức tôi cứ dò dẫm ra đến chỗ nào nước sâu thì mới bơi,Tôi bơi cũng tàm tạm,năm 1966 chiến tranh phá hoại,quê tôi cũng là mục tiêu bắn phá của máy bay Mỹ.Cây cầu Bút bị sập,tôi là người chở đò đảm bảo giao thông lúc bấy giờ.Dân quê tôi chắc là không quên được hình ảnh người chở đò qua sông Bút,bến đò ngay cạnh cây cầu bị đánh sập.
        Mức nước lúc này đã ngang với cầm tôi,tôi cong người lấy đà nhoai ra dòng chảy,nước sông thì lớn nhưng chảy không xiết,tôi cứ bơi từ từ vừa bơi vừa đề phòng kẻo có vấn đề gì xảy ra.Lúc này đáng sợ nhất là chuột rút,Tôi cũng đã ngâm nước tới 5-6 tiếng đồng hồ rồi,người cũng đã cảm thấy hơi lạnh,các đầu ngón tay đã nhoăn nheo.
          Thế rồi,mọi lo lắng của tôi cũng đã qua đi,tôi đã sang được sông và thở phào nhẹ nhõm.Tôi cố gắng lội thật nhanh vào bờ sông để ngồi nghỉ và định hướng đi tiếp,trời vẫn tối như bưng,không có một ánh đèn,đã nghe thấy tiếng gà gáy xa xa.Bây giờ chắc chắn tôi đã sang đất của huyện Yên mô,ở đây thuộc phạm vi xã nào thì tôi không biết.Sau một lát nghỉ ngơi tôi lại tiếp tục đi, tôi cứ theo bờ sông tiến vào một khu làng ở phía trước mặt.Trên đường đi tôi gặp một trạm máy kéo ở ngay bờ sông, tôi thấy le lói ánh đèn ở trong nhà,tự nhiên tôi xông thẳng vào cổng.Thấy có người,lũ chó xông ra sủa ầm ĩ,lát sau mới có người từ trong nhà đi ra,có lẽ đây là người bảo vệ của trạm máy kéo.Nghe giọng nói của ông ta,tôi đoán là người đã có tuổi,ông hỏi tôi:
   -Ai đấy! đêm hôm thế này sao lại ra đây?
  Tôi tranh thủ trình bầy ngay,ông chăm chú lắng nghe và có phần cảm thông.Thấy thế tôi đánh liều hỏi may ra thì được:
   -Bác ơi! từ đây về chợ Bút còn xa không? Độ bao nhiêu cây số hả bác?
   Ông gãi gãi cái đầu rồi trả lời:
   -Ờ ờ,khoảng 7-8 km gì đó.
   Tôi nói ngay:
   -Bác ơi, bác có xe đạp không? Bác cho cháu mượn,cháu tranh thủ về thăm quê trên đường vào Nam đi chiến đấu.Sáng mai cháu sẽ trả lại bác, cháu xin hứa với bác cháu sẽ trả lại.Hay là bác chở cháu đi cháu sẽ gửi tiền.
   Thực ra,lúc này trong người tôi  ngoài bộ quần áo đang mặc,chẳng có cái gì có giá trị,để gửi lại ông làm tin.Nếu có nói thêm thì cũng không được cho nên tôi không nì nèo gì thêm.
   Ông già nói với tôi bằng giọng rất tình cảm và ấm áp:
   -Cháu ơi! cháu cũng như con bác,bác rất muốn giúp cháu.Hiềm một nỗi là ở đây không có xe đạp,nếu có bác sẽ cho cháu mượn.Việc cháu trả hay không,không thành vấn đề.Ở đời là phải làm phúc cho con cháu được nhờ.Nghĩ một lát rồi ông nói tiếp: Cháu cố đi thêm khoảng 3 km nữa sẽ gặp ngã ba,một đường lên đường số 1,một đường về cầu Bút,đến đó cháu có thể gặp những người đi chợ sớm rồi nhờ họ.
   Tôi cám ơn ông rồi tiếp tục đi.Lúc này trong thâm tâm tôi thấy rạo rực hẳn lên,tôi sắp được gặp mẹ tôi và mọi người ở trong nhà,tôi phấn khởi và đi như chạy. Chẳng mấy chốc,tôi đã về tới ngã ba,về đến đây việc đầu tiên là tôi rẽ vào chỗ bố tôi,bố tôi đang công tác tại phòng giao thông huyện Yên mô,cơ quan huyện đang sơ tán ở vùng này.Chẳng may cho tôi,khi tìm được chỗ bố tôi ở thì ông lại đang đi công tác không có nhà.Tôi hơi buồn,nhưng tôi chợt nhớ ra,tôi có ông chú ruột làm công tác phát hành sách báo cũng ở gần đây.Và tôi lần đến, nhìn thấy tôi là chú tôi đoán ra tất cả.Ông hỏi han vài câu qua loa rồi đưa xe cho tôi về.
          Tôi về đến nhà lúc đó khoảng độ 6h30-7h00 sáng,tôi chạy vào trong nhà,nhà vắng tanh,tôi vào trong buồng thấy màn vẫn buông,tôi vén màn lên thấy mẹ tôi ốm nằm đấy.Thấy tiếng tôi bà ngồi dậy,nhìn tôi từ đầu đến chân rồi bà nói:
   -Thế mà mọi người ở đây họ nói con không phải đi bộ đội,mà đang đi học.Thế hôm nay con đi đâu?
   Tôi ngồi kể tất cả mọi chuyện từ lúc tôi nhập ngũ,cho đến hôm nay đang trên đường hành quân đi chiến đấu,và tôi chỉ được phép về thăm nhà đến 9h00 phải có mặt tại đơn vị.
    Mẹ tôi buồn lắm,hai hàng nước mắt chảy dài lăn trên gò má.Mẹ tôi nói:
   -Tội nghiệp cho con tôi,mẹ thì ốm các em thì đi học,nhà chẳng còn một ai để nấu cho con một bát cơm.Thôi,để mẹ luộc cho con mấy quả trứng mang đi ăn đường cho đỡ đói.
   Tôi không muốn mẹ tôi buồn hơn,tôi đồng ý để mẹ tôi đi luộc trứng và gói cho tôi mang đi.Tôi tạm biệt mẹ,tôi đạp xe đi nhưng vẫn ngoái cổ nhìn lại,bóng mẹ tôi khuất dần sau lũy tre làng…(Còn tiếp)
   
         
         

         

Logged
tranphu341
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 2432


« Trả lời #34 vào lúc: 21 Tháng Giêng, 2012, 06:34:19 pm »

               Chào bạn quanvietnam! Đọc bài của bạn mà Tranphu341 rất cảm động chẩy cả nước mắt! Thế hệ chúng ta thiệt thòi quá, dũng cảm quá và kỷ cương quá. Chúng ta hy sinh rất nhiều cả về ăc, về mặc và cao nhất là sự hy sinh về tình cảm.

                            Kkông thể nói gì hơn, TP chúc bạn cùng gia đình luôn có nhiều sức khỏe và niềm vui năm mới đang cận kề này

                            P/S Cho TP hỏi thăm 2 cụ nhà hiện giờ thé nào rổi?
« Sửa lần cuối: 22 Tháng Giêng, 2012, 04:13:10 pm gửi bởi tranphu341 » Logged
Quân khí viên
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 322


« Trả lời #35 vào lúc: 21 Tháng Giêng, 2012, 07:41:32 pm »

                  Chào các bác! Chuyên kể của quankhivien thật hấp dẫn.........
               Chào bạn quankhivien! Đọc bài của bạn mà Tranphu341 rất cảm động chẩy cả nước mắt! ...........
Trời ơi! Không phải em, anh Phú ơi! Grin Grin Grin Grin
Đây là bác quanvietnam mà! Anh có lộn không vậy? Tết nhứt sắp tới rồi anh ơi! Coi chừng người ta ném đá thằng em vỡ đầu, mất ăn tết;D Grin Grin Grin
« Sửa lần cuối: 21 Tháng Giêng, 2012, 09:30:21 pm gửi bởi Quân khí viên » Logged
dathao
Thành viên
*
Bài viết: 746


« Trả lời #36 vào lúc: 21 Tháng Giêng, 2012, 11:33:43 pm »

Bác TP ơi! Quankhivien là lính nhập ngủ sau bác Quanvietnam nhiều năm lắm!!!bác TP lầm nick của hai người rồi đó.
Đọc bài viết của bác quanvietnam thì được biết bác nhập ngủ từ trường Đại học xây dựng.Như vậy lúc đó bác đã khoảng 20 tuổi hoặc hơn rồi phải không?Cùng tuổi với bác TP rồi.Hồi đó nếu bác trúng tuyển nghỉa vụ thì khi đi ở trường chắc cũng phải gửi giấy báo tin về cho gia đình bác hay chứ?Tại sao gia đình lại không hề hay biết!Đọc đoạn bác viết về chuyến thăm gia đình đột xuất nầy ,rất cãm động...!cho tôi hiểu phần nào hoàn cảnh xã hội của miền bắc thời đó.
Thời gian nầy cũng là một giai đoạn mà chiến tranh chống phá miền bắc của quân đội Mỹ leo thang.Theo tôi nhớ không lầm thì cuối năm 72 Mỹ mở cuộc ném bom miền bắc hết sức khốc liệt !!!Sau nầy gọi là trận Diện Biên Phủ trên không?
Logged
quanvietnam
Thành viên
*
Bài viết: 202


« Trả lời #37 vào lúc: 22 Tháng Giêng, 2012, 11:41:57 am »


         Nhân dịp đầu xuân Nhâm thìn,quanvietnam xin được gửi đến các CCB và gia đình các bạn lời chúc Tết chân thành nhất,sang năm mới dồi dào sức khỏe,tất cả đều gặp may mắn.
   Xin được cám ơn các CCB đã đọc bài của quanvietnam,song vì trình độ hạn chế,chưa qua một ngày học làm văn làm thơ,nhưng chỉ ham vui mà viết. Do vậy khi viết cũng còn nhiều thiếu sót,mong các CCB thông cảm và chiếu cố,để quanvietnam có dịp hồi tưởng lại một quá khứ đáng trân trọng của các CCB. Thời đó,chúng ta chỉ được những cái mà nhiều người không cần được và chúng ta toàn mất những cái nhiều người không muốn mất.
   Bác dathao à!Hồi đó năm nào tôi cũng được gọi nhập ngũ,có những năm tới 3-4 lần,lần nào cũng được nhà trường tổ chức tiễn lên đường,nhưng chỉ tập trung được vài ba hôm thì tôi lại bị trả về để tiếp tục theo học,tất nhiên là có lý do của nó,ở đây tôi không tiện nói ra.Đợt nhập ngũ tháng 5 năm 1972,tôi cũng nghĩ là như vậy chắc là lại bị trả về, vì thế tôi cũng không báo tin cho gia đình nữa mà tôi cũng đã báo tin quá nhiều lần rồi,còn việc nhà trường có báo cho địa phương hay không thì tôi không biết được.Nhập ngũ được khoảng hơn 01 tháng,mới bắn được 03 viên đạn và ném 01 quả lựu đạn thật là hành quân đi chiến đấu.Từ đó tôi bị cuốn hút vào cuộc kháng chiến vĩ đại của dân tộc,tôi thấy không cần thiết phải báo tin cho gia đình nữa.May mắn cho tôi là còn được về thăm gia đình,còn biết bao nhiêu người khác làm sao có được diễm phúc ấy.
   Bác dathao à! Chiến dịch Điện biên phủ trên không,được diễn ra trong 12 ngày đêm bắt đầu từ 18 tháng 12 đến 29 tháng 12 năm1972. Thời gian này gần trùng với thời gian tôi kể câu chuyện Nở hoa trong lòng địch.
   Một lần nữa quanvietnam,xin được cám ơn.
 
   



Logged
tranphu341
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 2432


« Trả lời #38 vào lúc: 22 Tháng Giêng, 2012, 04:15:31 pm »

                 Chào các bạn! Tranphu341 xin lỗi đã đánh máy nhầm quanvietnam thành Quân Khí Viên!

                                  CHAUCS CÁC BẠN NĂM MỚI THÊM NHIỀU SỨC KHỎE CÙNG NIỀM VUI MỚI!
Logged
quanvietnam
Thành viên
*
Bài viết: 202


« Trả lời #39 vào lúc: 22 Tháng Giêng, 2012, 07:13:26 pm »


          Bác TP thân mến! Rất cám ơn bác đã có lời hỏi thăm đến các cụ thân sinh ra tôi.Tôi rất xúc động,tình cảm của những người lính cứ trào dâng mãi trong tôi.Đã lâu lắm tôi mới có được cảm xúc này,cái cảm xúc chỉ có ở người lính,đã từng cận kề giữa cái sống và cái chết, mà vẫn quan tâm đến đồng đội.Bác TP ơi,Ông thân sinh ra tôi đã mất,bây giờ tôi chỉ còn mẹ thôi.Cám ơn bác đã có lời hỏi thăm.Chuẩn bị sang năm mới,tôi kính chúc đại gia đình nhà bác sang năm mới sức khỏe,hạnh phúc và gặp nhiều may mắn.
Logged
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM