quanvietnam
Thành viên
Bài viết: 202
|
|
« Trả lời #33 vào lúc: 21 Tháng Giêng, 2012, 10:36:18 am » |
|
NỞ HOA TRONG LÒNG ĐỊCH(tiêp theo) Tôi đang suy nghĩ những ý kiến của lãnh đạo căn dặn chúng tôi,tôi cũng hiểu được.Nhưng tôi chỉ sợ,khi bị lộ thì rứt khoát phải chiến đấu mà trong chiến đấu,vì lý do nào đó mà mình ngất đi và để bọn địch bắt được thì làm sao đây? Tôi rùng mình nghĩ đến tình huống này,Tôi cũng chưa đưa ra được phương án cụ thể, nhưng tôi nghĩ sẽ khó có khả năng xảy ra như vậy,bởi vì chúng tôi là lính trinh sát nên chúng tôi chủ động trong mọi tình huống,hơn nữa chúng tôi biết đang ở giữa lòng địch và đang bị bao vây khả năng thoát thân là khó xảy ra và chắc chắn sẽ bị tiêu diệt hoặc là bị bắt sống,như vậy chắc là chúng tôi giả vờ chết dụ địch vào để cùng chết.Còn nếu như bị ngất đi mà bị bắt lúc đó sẽ tùy cơ để ứng biến,cách tốt nhất vẫn là tự sát. Đang suy nghĩ miên man,có một con sóc hay con gì đó chạy ở phía trên đầu tôi để vào đòi tổ.Tôi giật mình,tập trung quan sát,trời tối tôi không nhìn thấy nó.Tôi rung rung bụi cây,thấy động con vật chạy ra ngoài.Không gian im lặng quá, mọi tiếng động trong đêm nghe rõ mồn một.Tôi đổi tư thế ngồi cho đỡ mỏi,tôi xắp xếp việc ngày mai nên làm việc gì trước việc gì sau để tự nhắc nhở mình.Việc đầu tiên cần làm cho sáng sớm ngày mai là chui ra khỏi hầm để xóa hết dấu vết mà đêm qua xóa chưa hết,tiếp theo là quan sát địa hình địa vật xung quanh chọn vị trí để chiến đấu khi cần thiết,sau đó chui vào hầm bí mật.Việc làm thứ hai của ngày mai là lắng nghe mọi hoạt động của địch ở khu vực này,định ra hướng cần phải trinh sát.Việc thứ ba,quan trọng nhất của ngày mai là trinh sát hai quả đồi thấp ở bên cạnh,sau đó sẽ trinh sát tiếp các quả đồi hiện địch đang đóng quân.Việc cuối cùng của ngày mai là tìm đường cũ để rút ra “chốt” của bộ binh.Sau chuyến luồn sâu này,chắc là chúng tôi sẽ rất vất vả và gấp gáp để hoàn thành báo cáo,trên cơ sở đó C20 sẽ báo cáo để trung đoàn còn triển khai các việc tiếp theo.v.v.Nói tóm lại là còn rất nhiều việc phải làm,trước mắt hãytập trung nhiệm vụ của ngày mai… Tôi sờ tìm túi gạo rang để ăn,tiếng động sột soạt cũng làm tôi khó chịu,tôi nhẹ nhàng bốc từng dúm gạo cho vào mồm rồi ngậm một lúc cho gạo mềm ra khi nhai nó sẽ kêu bé để còn có thể nghe được những tiếng động khác.Mùi gạo rang thơm phức,tôi sợ có ai ở bên ngoài cũng ngửi thấy,tôi nhai từ từ tận hưởng mùi thơm ngọt của từng dúm gạo rang.Bỗng nhiên tôi thấy nhớ nhà quá,người mà tôi nghĩ đến đầu tiên là mẹ tôi,rồi đến bố tôi sau đó mới đến anh chị em trong nhà.Tôi nhập ngũ cho tới nay mới được hơn 5 tháng gần 6 tháng,quê tôi chắc là chưa biết tôi đi bộ đội,vì tôi nhập ngũ từ trường đại học.Người đầu tiên của quê tôi trông thấy tôi mặc áo lính lại là mẹ tôi.Bây giờ tôi không nhớ rõ ngày tháng lúc đó,nhưng tôi tin là vào khoảng cuối tháng 7 đầu tháng 8 năm 1972.Khi đó toàn đơn vị đang hành quân đi B,chẳng hiểu tốt số thế nào đơn vị lại dừng để nghỉ lại tại vùng quê thuộc huyện Yên khánh tỉnh Ninh bình.Vùng này rất gần quê tôi,cơm chiều xong tôi gặp đồng chí trung đội trưởng phụ trách,xin phép được về thăm gia đình đêm nay,đến 9h00 sẽ có mặt ở đơn vị.Thâm tâm thì đồng chí trung đội trưởng không đồng ý,bởi vì các đồng chí ấy rất sợ những tình huống khi xin phép được thì có lý do để tụt tạt,đến đơn vị muộn khi đó đơn vị đã rời khỏi nơi đóng quân,thì lại sinh ra việc đuổi theo và lạc đơn vị thôi thì v.v. Cuối cùng là đồng chí ấy phải chịu trách nhiệm trước Ban chỉ huy hành quân.Nhưng cũng may mắn cho tôi là được anh em nói thêm vào,trong đó có một câu mà tôi nhớ mãi: “Đồng chí trung đội trưởng cứ yên tâm, chúng tôi là những sinh viên của trường đại học Xây dựng,chúng tôi ý thức được vinh dự và trách nhiệm của chúng tôi lúc này.Vì vậy mong đồng chí thông cảm và cho phép.”Tất nhiên,sau lúc đó đồng chí trung đội trưởng còn nói với tôi : “Tôi rất thông cảm với anh và đồng ý để anh về,nhưng mong anh hãy nghĩ đến tôi mà quay lại đơn vị đúng hẹn.” Lúc ấy vào khoảng 6h30 chiều, trời đã tạnh mưa nhưng nhìn bầu trời vẫn còn u ám sũng nước.Vùng này vừa mới trải qua những trận mưa lớn,ao chuôm đầy nước những cánh đồng mênh mông,nước trắng xóa.Từ đây về quê tôi,có thể đi theo hai hướng.Một hướng là đi theo đường tỉnh lộ lên gần thị xã Ninh bình rồi sang Yên mô, hướng thứ hai hai là cũng theo đường tỉnh lộ này xuống Kim sơn rồi sang Yên mô.Tóm lại là đi thành vòng tròn,cả hai đường đều dài khoảng 20- 25km.Còn một hướng nữa mà tôi chưa đi bao giờ đó là đi tắt theo đường dây cung,chiều dài khoảng độ từ 12- 15 km.Qua tính toán so chọn,tôi quyết định chọn phương án đi theo đường dây cung,tắt qua cánh đồng của hai huyện Yên khánh và Yên mô.Thật là một chuyến đi lịch sử có một không hai,tôi cứ nhằm thẳng hướng đất Yên mô mà tiến,có bờ ruộng thì đi theo bờ ruộng không có thì tôi lội ào ào dưới ruộng,gặp ao tôi lội qua ao.Khi đến con sông Vạc biên giới của Yên khánh với Yên mô,đây là thực sự là một thử thách lớn đối với tôi.Vượt qua bờ sông,trời thì tối đen,đồng nước thì trắng xóa không biết đâu là sông,đâu là ruộng.Con sông này cũng nhỏ thôi đã một vài lần tôi đi qua nhưng là đi qua cầu,bây giờ chẳng biết cầu ở chỗ nào,đêm tối làm sao tìm được.Nhìn quanh không thấy làng xóm nào ở gần để nhờ cậy,thời gian thì có hạn.chẳng còn cách nào khác là tôi quyết định bơi qua sông.Tôi cởi dép luồn vào dây lưng,để tiết kiệm sức tôi cứ dò dẫm ra đến chỗ nào nước sâu thì mới bơi,Tôi bơi cũng tàm tạm,năm 1966 chiến tranh phá hoại,quê tôi cũng là mục tiêu bắn phá của máy bay Mỹ.Cây cầu Bút bị sập,tôi là người chở đò đảm bảo giao thông lúc bấy giờ.Dân quê tôi chắc là không quên được hình ảnh người chở đò qua sông Bút,bến đò ngay cạnh cây cầu bị đánh sập. Mức nước lúc này đã ngang với cầm tôi,tôi cong người lấy đà nhoai ra dòng chảy,nước sông thì lớn nhưng chảy không xiết,tôi cứ bơi từ từ vừa bơi vừa đề phòng kẻo có vấn đề gì xảy ra.Lúc này đáng sợ nhất là chuột rút,Tôi cũng đã ngâm nước tới 5-6 tiếng đồng hồ rồi,người cũng đã cảm thấy hơi lạnh,các đầu ngón tay đã nhoăn nheo. Thế rồi,mọi lo lắng của tôi cũng đã qua đi,tôi đã sang được sông và thở phào nhẹ nhõm.Tôi cố gắng lội thật nhanh vào bờ sông để ngồi nghỉ và định hướng đi tiếp,trời vẫn tối như bưng,không có một ánh đèn,đã nghe thấy tiếng gà gáy xa xa.Bây giờ chắc chắn tôi đã sang đất của huyện Yên mô,ở đây thuộc phạm vi xã nào thì tôi không biết.Sau một lát nghỉ ngơi tôi lại tiếp tục đi, tôi cứ theo bờ sông tiến vào một khu làng ở phía trước mặt.Trên đường đi tôi gặp một trạm máy kéo ở ngay bờ sông, tôi thấy le lói ánh đèn ở trong nhà,tự nhiên tôi xông thẳng vào cổng.Thấy có người,lũ chó xông ra sủa ầm ĩ,lát sau mới có người từ trong nhà đi ra,có lẽ đây là người bảo vệ của trạm máy kéo.Nghe giọng nói của ông ta,tôi đoán là người đã có tuổi,ông hỏi tôi: -Ai đấy! đêm hôm thế này sao lại ra đây? Tôi tranh thủ trình bầy ngay,ông chăm chú lắng nghe và có phần cảm thông.Thấy thế tôi đánh liều hỏi may ra thì được: -Bác ơi! từ đây về chợ Bút còn xa không? Độ bao nhiêu cây số hả bác? Ông gãi gãi cái đầu rồi trả lời: -Ờ ờ,khoảng 7-8 km gì đó. Tôi nói ngay: -Bác ơi, bác có xe đạp không? Bác cho cháu mượn,cháu tranh thủ về thăm quê trên đường vào Nam đi chiến đấu.Sáng mai cháu sẽ trả lại bác, cháu xin hứa với bác cháu sẽ trả lại.Hay là bác chở cháu đi cháu sẽ gửi tiền. Thực ra,lúc này trong người tôi ngoài bộ quần áo đang mặc,chẳng có cái gì có giá trị,để gửi lại ông làm tin.Nếu có nói thêm thì cũng không được cho nên tôi không nì nèo gì thêm. Ông già nói với tôi bằng giọng rất tình cảm và ấm áp: -Cháu ơi! cháu cũng như con bác,bác rất muốn giúp cháu.Hiềm một nỗi là ở đây không có xe đạp,nếu có bác sẽ cho cháu mượn.Việc cháu trả hay không,không thành vấn đề.Ở đời là phải làm phúc cho con cháu được nhờ.Nghĩ một lát rồi ông nói tiếp: Cháu cố đi thêm khoảng 3 km nữa sẽ gặp ngã ba,một đường lên đường số 1,một đường về cầu Bút,đến đó cháu có thể gặp những người đi chợ sớm rồi nhờ họ. Tôi cám ơn ông rồi tiếp tục đi.Lúc này trong thâm tâm tôi thấy rạo rực hẳn lên,tôi sắp được gặp mẹ tôi và mọi người ở trong nhà,tôi phấn khởi và đi như chạy. Chẳng mấy chốc,tôi đã về tới ngã ba,về đến đây việc đầu tiên là tôi rẽ vào chỗ bố tôi,bố tôi đang công tác tại phòng giao thông huyện Yên mô,cơ quan huyện đang sơ tán ở vùng này.Chẳng may cho tôi,khi tìm được chỗ bố tôi ở thì ông lại đang đi công tác không có nhà.Tôi hơi buồn,nhưng tôi chợt nhớ ra,tôi có ông chú ruột làm công tác phát hành sách báo cũng ở gần đây.Và tôi lần đến, nhìn thấy tôi là chú tôi đoán ra tất cả.Ông hỏi han vài câu qua loa rồi đưa xe cho tôi về. Tôi về đến nhà lúc đó khoảng độ 6h30-7h00 sáng,tôi chạy vào trong nhà,nhà vắng tanh,tôi vào trong buồng thấy màn vẫn buông,tôi vén màn lên thấy mẹ tôi ốm nằm đấy.Thấy tiếng tôi bà ngồi dậy,nhìn tôi từ đầu đến chân rồi bà nói: -Thế mà mọi người ở đây họ nói con không phải đi bộ đội,mà đang đi học.Thế hôm nay con đi đâu? Tôi ngồi kể tất cả mọi chuyện từ lúc tôi nhập ngũ,cho đến hôm nay đang trên đường hành quân đi chiến đấu,và tôi chỉ được phép về thăm nhà đến 9h00 phải có mặt tại đơn vị. Mẹ tôi buồn lắm,hai hàng nước mắt chảy dài lăn trên gò má.Mẹ tôi nói: -Tội nghiệp cho con tôi,mẹ thì ốm các em thì đi học,nhà chẳng còn một ai để nấu cho con một bát cơm.Thôi,để mẹ luộc cho con mấy quả trứng mang đi ăn đường cho đỡ đói. Tôi không muốn mẹ tôi buồn hơn,tôi đồng ý để mẹ tôi đi luộc trứng và gói cho tôi mang đi.Tôi tạm biệt mẹ,tôi đạp xe đi nhưng vẫn ngoái cổ nhìn lại,bóng mẹ tôi khuất dần sau lũy tre làng…(Còn tiếp)
|