.
CHUYỆN THẬT CHƯA ĐẶT TÊN
Nguyễn Trọng Thập - Tự truyện
CHƯƠNG IV BƯỚC NGOẶT (tiếp 75)
Chúng nó tập trung hoàn thiện các bức vẽ sau chuyến đi thực tế thành các tranh ký họa chì, bút sắt, màu nước, bột màu, sơn dầu, . . . . Những bức đó được chọn lọc và tổ chức trưng bày “Ký Họa Chiến Tranh” tại nhà văn hóa binh chủng.
Sau đó một số bức tranh đẹp của mỗi đứa còn được tham gia treo tại Phòng Thông Tin ở phố Tràng Tiền, đối diện rạp Công Nhân (sau này Hội Mỹ Thuật Hà Nội mới có riêng một phòng trưng bày, triển lãm tranh ở 16 Ngô Quyền).
Đi thực tế ở miền Nam Ở trại sáng tác được ít lâu, bọn chúng lại được lệnh đi thực tế vào các tỉnh phía Nam. Nhiệm vụ của bọn chúng là ký họa, chụp ảnh lấy tài liệu về các hoạt động của binh chủng thông tin, cảnh lao động và sinh hoạt của người dân, chuẩn bị cho các sáng tác để tham gia triển lãm mỹ thuật toàn quân vào năm sau. Cả trại chia làm mấy nhóm, mỗi nhóm chọn một vùng để ghi chép. Nhóm của nó gồm Phạm Bình Đính, Đào Trung Hòa và nó.
Chúng được cấp giấy công lệnh và “giấy giới thiệu” của binh chủng, cho phép chúng cỏ thể dừng chân, ăn nghỉ tại tất cả các đơn vị thông tin nào mà chúng đi qua. Chúng còn được cấp tiền công tác phí, nhu yếu phẩm, họa phẩm, . . . . Ngoài tư trang lính, chúng phải mang theo lỉnh kỉnh đủ thứ “đồ nghề”, cặp vẽ, giấy, bút, màu, . . . . Nó cũng mang theo máy ảnh để chụp nhanh những nơi không đủ thời gian ký họa.
Nhóm mấy đứa nó vào mấy tỉnh miền Trung Đà Nẵng, Nha Trang, Quy Nhơn. Trời đã vào thu mà miền trung vẫn rất nóng. Chúng “lê la” khắp nơi trong cái nắng rát ong ong, nhoài người ra “ghi chép”các cảnh sinh hoạt, hoạt động của bộ đội, của nhân dân các xóm chài, đồng muối và phong cảnh, . . . .
Có hôm chúng nhận khẩu phần ăn cả ngày bằng mỳ tôm rồi đi lang thang trên các bãi biển của xóm chài mà vẽ phong cảnh, vẽ cảnh kéo lưới trên bờ biển, cảnh đồng muối bạc lấp lóa thiêu đốt trong nắng, cảnh đan lưới, xảm thuyền, . . . .
Những nơi chúng đi qua, bà con ai cũng quý. Mỗi lần chúng ngồi vẽ, trẻ con trong xóm xúm lại xem, thì thào, xuýt xoa và đùa nhau chí chóe. Buổi trưa chúng mắc võng nghỉ dưới tán dừa, lấy mỳ tôm ra nhờ dân làng nấu hộ vì chúng chẳng có nồi xoong hay củi lửa. Thương tình mấy chú lính chỉ có mỳ không, nên bà con bao giờ cũng nấu mỳ cho chúng bằng nước dừa, có khi còn cho thêm mấy con tôm, con ngao. Mỳ tôm, mỳ ngao ngon tuyệt !
Đi dọc miền trung đã được nhiều ngày, nhóm của nó nảy ra sáng kiến chuyển vùng lên Đà Lạt để thay đổi cảnh mà lại tránh được cái nóng đang gay gắt. Xe ô tô đưa chúng vượt qua vùng đồng bằng, lên cao dần. Cao nguyên Trung phần quen thuộc lại hiện ra trước mắt chúng, mênh mang, khoáng đạt và lộng gió. Qua vài con đèo lớn nhỏ, hết một khúc cua lớn nhất thì tới Đà Lạt. Đó là một thành phố cao nguyên nằm trong một vùng thung lũng lòng chảo lớn, một “thành phố trong rừng” với những cái tên thơ mộng “Thung Lũng Tình Yêu”, “Hồ Than Thở”, “Đồi Mộng Mơ”, “Thác Datanla”, “Thác Prenn”, “Thung Lũng Vàng”, “Cao Nguyên LangBiang” với câu chuyện tình chàng Lang dũng cảm và nàng Biang xinh đẹp, “Hồ Đankia”, “Suối Vàng”, “Suối Bạc”, . . . .
Xe đưa chúng theo con đường quanh co, tiến dần vào trung tâm thành phố. Hai bên đường là các biệt thự xinh đẹp ẩn mình trong những hàng cây thông cao vút, cây hoa dây quấn quýt đủ loại đua nhau nở, khoe sắc màu rực rỡ. Đến trung tâm thành phố, chúng chuyển sang đi xe ngựa. Từ đây, xe ngựa đưa chúng đến điểm dừng chân là một đơn vị thông tin nằm trong trung tâm Vật Lý Hạt Nhân, ở ven đô Đà Lạt.
Thời tiết của thành phố cao nguyên này rất kỳ lạ. Một ngày có đủ bốn mùa xuân, hạ, thu, đông. Sáng sớm, trời rất lạnh. Đến khoảng tám, sương đã tan, tiết trời ấm áp, ẩm dìu dịu như mùa xuân. Đến giữa trưa trời nắng gắt đúng như mùa hè. Sau 3 giờ chiều, trời bắt đầu xe xe như tiết mùa thu, cho đến 6 giờ chiều thì lạnh hẳn. Đêm đến thì trời rét căm căm, phải đốt lửa sưởi ấm như mùa đông.
Sau bữa sáng, chúng ra khỏi nhà đi vẽ, thường ních đủ thứ áo ấm. Rồi chúng cứ cởi dần áo, đến trưa thì chỉ còn mặc độc áo cộc tay. Tầm chiều, các đồ cởi ra lại được mặc dần trở lại cho tới khi về đến nhà thì đã đóng đủ lệ bộ chống rét như buổi sáng.
Nguyễn Trọng Thập