.
Chuyện XXIX
HÒN VƯỢNNỗi buồn khi về nhà Cuối 1974
Khi tôi luồn sâu xuống xã Hải Phú, Hải Lăng về đến Xê Hai Mươi ở sông Ái Tử thì giật mình vì đại đội tôi vắng hoe. Một nửa đại đội đã bị chuyển đi đơn vị khác. Nghe nói sắp nhận lính mới bổ sung về. Về đến nhà riêng của tiểu đội còn buồn hơn vì tiểu đội tôi bây giờ chỉ có mỗi mình Vương Lâm. Nó là a phó a1 chuyển sang khi tôi đi vắng. Anh em cũ trong tiểu đội tôi bị chuyển đi hết. Lâm nói:
- Tiểu đội 2 của ông bị chuyển đi hết. Đại đội biên chế lại. Bây giờ tôi về tiểu đội 2. Tiểu đội bây giờ chỉ có hai thằng ông mới tôi thôi.
- Chúng nó bị chuyển đi đâu thế ?
- Thằng Cam sang c26, thằng Thìn sang vận tải, thằng Sự đi bộ binh 101. Nhiều nhất là về 101, còn đi đâu nữa thì tôi không biết.
- Lúc nãy tôi ở trên đại đội thấy mấy ông mới quá.
- Ừ ! Ông Nhạ ở trinh sát 101 về làm đại trưởng, ông Thanh mới học ở ngoài Bắc vào làm chính trị viên, ông Triêm cũng mới ở
trường ra về làm đại phó. Còn mỗi ông Ánh là cũ thôi.
- Không biết lão nào mà ngu thế ? Sắp đánh nhau đến nơi lại đi thay quân. Thế này thì làm ăn đ'. . . gì !
- Cả xê, thằng nào cũng chán.
- Ngu thật đấy ! Đểu thật đấy. Sống với nhau từ bảy hai đến giờ thế mà lại đẩy bọn nó đi. Chả có tình nghĩa chó gì . . .!
- Thì ở trên người ta biết đâu.
- Đ' . . . phải đâu. Ở trên thì biết thằng nào với thằng nào. Cái này là do thằng ở đại mình nó đưa danh sách lên chứ. Tôi
nghĩ ra rồi, trước khi nó đi khỏi đại mình để phát triển lên đoàn lên điếc, thì nó cũng đẩy hết những đứa nó không ưa đi
chứ sao. Quá đểu ! Không thể chấp nhận được.
- Là tôi nói ở trên cho nó qua chuyện chứ tôi cũng nghĩ như ông đấy.
Tôi cảm thấy bực dọc, buồn bã và bất lực. Tôi nhớ chúng nó quá. Giá mà chúng nó chuyển ra bắc để đi học thì đã mừng, đằng này lại chuyển đi đơn vị khác, lại cũng là chỉ trong sư đoàn chứ có phải vì nhiệm vụ gì đâu. Cứ cho là lão máu lạnh đi, thì cũng phải biết, chúng nó toàn là những thằng dày dạn bom đạn từ năm 72, hai năm nay huấn luyện rất nhiều về nghiệp vụ. . . mà sao lại đẩy đi. Quá ngu. . .! Đại đểu . . .!
c20 ở Nại Cửu, ven sông Ái Tử năm 1974 và đầu 1975 Giai đoạn này không thấy tập tành gì. Cán bộ thì mới, lính tráng thì ít mà lại còn đang phân tán khắp nơi. Xê viên mới cũng muốn thay đổi không khí nên thường xuống từng nhà để nắm tình hình và động viên lính. Cách động viên lính của anh ấy là kể chuyện tiếu lâm và tự nói xấu mình để gây cười. Rồi anh ấy cười trước, rất nhạt. Khi cười cái hàm rậm râu đưa ra phía trước và khoe bộ răng có một chiếc răng viền vàng loe lóe. Một tiếng cười không có một chút vô tư nào cả.
Không biết đứa nào mách mà lúc xuống tiểu đội tôi, xê viên bảo tôi lên xê bộ viết và vẽ cho mấy cái pa-nô:
- Cậu viết chữ đẹp lại vẽ giỏi lên giúp mình tí nhé !
- Em bị hỏng tay rồi anh ạ ! Tay bây giờ run lắm, không viết được. Mà thằng Khang liên lạc của anh nó viết và
vẽ đẹp hơn nhiều anh ạ.
Tôi nói thế làm cho xê viên không biết nói thế nào nữa và có vẻ như cảm thấy hơi bẽ. Anh ấy vội lảng qua chuyện khác.
. . . (còn nữa)