Vào một ngày mưa phùn tôi làm đường ở đường HỒ CHÍ MINH tôi đang làm nhìn thấy lờ mờ hai người đang nói chuyện với nhau'' nếu tao không may bị hy sinh thì mẹ tao làm sao sống được.mày về nói với mẹ tao rằng vì công việc đặc biết tao không thể liên lạc với gia đình.
lúc này người mẹ cứ chờ đợi và chờ đợi.hơn ba mươi năm vẫn không thấy con về.nước mắt của người mẹ không còn nưa.tôi đã khóc lúc nào không biết và cầm bút ghi lại những cảm xúc này .có bác nào trong hoàn cảnh này không.
TÂM LINH NGƯỜI CHIẾN SĨ 1
ba mươi năm,mẹ ngóng chờ con
ba mươi năm,nước mắt mỏi mòn
mẹ tôi ơi! mẹ của tôi ơi !
mẹ cứ tin,xin mẹ cứ đợi .
mẹ tin con , còn sống trên đời.
ba mươi năm, nước mắt mẹ rơi.!
ba mươi năm ,nước mắt mẹ rơi !
mẹ tôi ơi ! mẹ của tôi ơi !
mẹ cú tin ,xin mẹ cứ đợi
mẹ tin con , còn sống trên đời.
ba mươi năm ,nằm lại trường sơn.
mưa gió lạnh ,nơi tôi nằm đó.
đồng đội ơi ,có về nhắn hộ .
nói dùm tôi , còn sống trên đời.
ba mươi năm , nước mắt mẹ rơi.
ba mươi năm ,nước mắt mẹ rơi
mẹ tôi ơi ! mẹ của tôi ơi !
mẹ cứ tin xin mẹ cứ đợi
rằng con đang ,còn sống trên đời.
con sẽ về , bên mẹ ...mẹ ơi !
----------------------
Tên topic không được viết HOA toàn bộ!