Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 29 Tháng Ba, 2024, 11:41:15 am


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Những mẩu chuyện kháng chiến  (Đọc 181952 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
VMH
Thành viên
*
Bài viết: 751


Keep Walking


« Trả lời #60 vào lúc: 19 Tháng Mười, 2011, 09:51:39 pm »

Đòn phủ đầu đuổi Mỹ

 Thực hiện âm mưu can thiệp vào nước ta, đầu năm 1950, đế quốc Mỹ cử tên đại sớ Gơrítphin tới Sài Gòn. Đồng thời, chúng phái hai chiếc tàu diệt ngư lôi loại lớn Stíchken và Anđớcxơn ngạo nghễ cập quân cảng Sài Gòn. Tiếp đó là chiếc hàng không mẫu hạm Bócxo chạy vào cửa biển Đà Nẵng, mang theo 70 máy bay khu trục chiến đấu. Chúng dự định sẽ tiến hành một cuộc thao diễn quân sự ở hải phận, không phận Việt Nam và ngay trung tâm Sài Gòn - Chợ Lớn, nhằm uy hiếp tinh thần nhân dân ta.

 Đòn cảnh cáo đầu tiên của đồng bào Sài Gòn là đã cho tên đại sứ Mỹ nếm mùi lựu đạn tại nhà hàng Côngtinăngtan mà một tờ báo anh lúc đó đã viết: “… ngài Gơrítphin được người Việt Nam đón tiếp quá long trọng bằng nhiều tiếng nổ”. Ngày 19-3-1950, Sài Gòn - Chợ Lớn đã nổ ra cuộc biểu tình lên tới 30 vạn người đấu tranh chống sự can thiệp của đế quốc Mỹ. Ở các công sở, cờ ba sọc Pháp, cờ Pháp đều bị hạ. Nhiều nơi, cờ đỏ sao vàng được trương lên bay phấp phới. Tại ngã tư đường Mácmahông, đoàn biểu tình đã rượt đuổi, ném gạch đá vào một tốp lính và sĩ quan Mỹ đang đi dạo phố, cho đến khi bọn chúng phải chuồn xuống hai chiếc tàu diệt ngư lôi. Cả hai chiếc tàu buộc phải kéo còi báo động và hạ lá cờ của chúng xuống. Tại đây, đồng bào Sài Gòn - Chợ Lớn thét lớn: “Đả đảo bọn can thiệp Mỹ!”, “Đế quốc Mỹ cút đi!”

 Tối đến, nhiều trái lựu đạn súng cối của dân quân, du kích ngoại thành nã vào quân cảng, chỗ hai chiếc tàu Mỹ đang đậu, buộc chúng ngay đêm đó phải nhổ neo rời quân cảng Sài Gòn. Kế hoạch “giễu võ giương oai” về quân sự của chúng phải hủy bỏ.
Logged

MẪU ĐƠN HOA HẠ TỬ, TỐ QUỶ DÃ PHONG LƯU
VMH
Thành viên
*
Bài viết: 751


Keep Walking


« Trả lời #61 vào lúc: 20 Tháng Mười, 2011, 07:49:17 pm »

“Hun Tây”

 Có lẽ những thao tác lao động bảo vệ mùa màng của các cứ dân nền văn minh lúa nước đã mách bảo cho những chiến sĩ tự vệ thành Huế cách dùng khói rơm trộn với ớt để hun giặc Pháp khi chúng cố thủ ở những công sự vững chắc trong những ngày đầu toàn quốc kháng chiến (19-12-1946).

 Mặc dù lũ chuột cướp nước không bị khói của rơm-ớt của ra khỏi công sự như lũ chuột phá hoại mùa màng bị xua ra khỏi hang, nhưng những quầng khói đó đã trở thành biểu tượng của lòng yêu nước, ý chí căm thù giặc và lòng dũng cảm kiên cường tìm mọi cách đánh giặc để bảo vệ nền độc lập non trẻ của nhân dân thành Huế, như cây gậy tầm vông của Nam Bộ kháng chiến và trái bom ba càng của tự vệ thành Hà Nội. Theo lịch sử ghi lại,từ ngày 22 đến 30-12-1946, quân ta tiến công vào các khách sạn Moranh, nhà thông tin tuyên truyền Mácbớp, hiệu Sáppăhngsông và nhiều vị trí khác của thực dân Pháp, nhân dân thành Huế có ngày đã chuyển cho bộ đội và tự vệ thành hàng nghìn gánh rơm và hàng trăm thúng ớt để “hun tây”.

H (kể)
Logged

MẪU ĐƠN HOA HẠ TỬ, TỐ QUỶ DÃ PHONG LƯU
VMH
Thành viên
*
Bài viết: 751


Keep Walking


« Trả lời #62 vào lúc: 20 Tháng Mười, 2011, 07:49:54 pm »

Khối bộc phá ngàn cân
dưới lòng đồi A1

 Tính đến trung tuần tháng 4-1954, bộ đội ta đã trải qua 36 ngày đêm chiến đấu căng thẳng, quyết liệt, giành giật từng tấc đất với địch trên đồi A1. Song dựa vào hệ thống hầm ngầm kiên cố, địch vẫn chiếm giữ được một nửa phía tây đồi A1, gây cho ta rất nhiều khó khăn. Làm thế nào để đánh chiếm điểm cao A1, tạo điều kiện cho bộ đội tiến công tiêu diệt những điểm cao cuối cùng của địch ở Điện Biên Phủ? Tình hình đặt ra hết sức khẩn trương. Bộ chỉ huy Mặt trận đã thông qua phương án đào đường hầm, đưa một lượng thuốc nổ lớn vào phá công sự ngầm của địch dưới lòng đồi A1. Một phân đội gồm 20 cán bộ, chiến sĩ của Trung đoàn Công binh 151 được giao làm nhiệm vụ đặc biệt quan trọng này.

 Đêm 20-4, công việc đào đường hầm bắt đầu. Vị trí đào cửa đường hầm chỉ cách địch hơn 10 mét. Để tránh sát thương của địch và bảo đảm tuyệt đối giữ bí mật ý địch của ta, việc đào hầm chỉ tiến hành vào ban đêm. Khi đào hầm, bộ đội ta phải nằm ngửa, chân hướng lô cốt địch, đào từng tí đất một, đất đào được bỏ vào túi chuyển ra ngoài. Suốt ba đêm đầu, vị trí cửa hầm mới được đào xong. Một số chiến sĩ đã hi sinh. Chưa hết, càng đào vào sâu, công việc lại càng khó khăn gấp bội. Do đường hầm ngập nước và thiếu dưỡng khí, nhiều chiến sĩ đã bị ngộp thở, ngất đi ngất lại mấy lần trong một đêm. Song vượt lên tất cả, trải qua 16 đêm không nghỉ, các chiến sĩ ta đã hoàn thành một đường hầm dài 49 mét. Chiều và đêm 4-5, khối bộc phá 1000kg đã được đặt vào cuối đường hầm. Sự dũng cảm quên mình của 20 cán bộ chiến sĩ đã được đền đáp, 20 giờ 30 phút, một tiếng nổ lớn chưa từng có trên mặt trận Điện Biên Phủ đã phát ra từ đây. Đó cũng là tín hiệu đề Trung đoàn 174 (Đại đoàn 316) xung phong đánh chiếm toàn bộ Đồi A1. Sức công phá của khối thuốc nổ đã làm hệ thống hầm ngầm cố thủ của địch ở đồi A1 bị vô hiệu hóa, nhiều tên địch chết ngay tại chỗ, số còn lại chưa kịp hoàn hồn đã bị quân ta tiêu diệt hoặc bắt sống. 4 giờ 30 phút sáng hôm sau, ta hoàn toàn làm chủ đồi A1.

 Nói về đường hầm lịch sử và khối bộc phá 1000kg, đồng chí Lưu Viết Thoảng, Anh hùng lực lượng vũ trang nhân dân, là một trong những người trực tiếp làm nhiệm vụ, đã rất tự hào: “Đó là những tiếng nổ hạnh phúc nhất của đời lính Công binh”.
Logged

MẪU ĐƠN HOA HẠ TỬ, TỐ QUỶ DÃ PHONG LƯU
VMH
Thành viên
*
Bài viết: 751


Keep Walking


« Trả lời #63 vào lúc: 20 Tháng Mười, 2011, 07:50:40 pm »

Lão bà giết giặc

 Báo QĐND, số 51 ngày 21-6-1952 đăng một câu chuyện như sau:

 … Quân Pháp càn vào làng D.L. Bà cụ không chạy vì đã có dụng ý. Trước đó, cụ đã được anh em du kích hướng dẫn cách đặt mìn. Nhặt được một quả mìn, cụ quyết định phải ở lại giết giặc. Cụ gài mìn ở ngay rìa chuồng gà. Nghe thấy tiếng gà kêu, chúng sục vào nhà, rối rít:

 - Pulê! Pulê! (Gà tơ! Gà tơ!)

 Nấp trong hầm, quan sát thấy giặc đã vào đúng chỗ đặt mìn, thế là cụ giật. Mìn nổ, hai tên Tây đen chết tại chỗ. Hai tên Tây trắng phát hiện thấy hầm, địch xông vào nhưng lại sợ có mìn, bèn đốt lửa hun khói vào. Nhưng hầm có chắn và cụ đã kịp thoát sang ngách khác. Chiều xuống, Tây rút. Cụ ra khỏi chỗ trú ẩn, kể lại cho dân làng nghe rồi rủa thêm: “đáng đời quân ăn cướp”.

Ngọc Tự (st)
Logged

MẪU ĐƠN HOA HẠ TỬ, TỐ QUỶ DÃ PHONG LƯU
VMH
Thành viên
*
Bài viết: 751


Keep Walking


« Trả lời #64 vào lúc: 20 Tháng Mười, 2011, 07:51:39 pm »

Lão du kích Bắc Ninh vật Tây

 Tháng 5-1952, giặc Pháp càn vào Bắc Ninh. Sau trận Trắc Nghiệt - Lư Miết, bị chết nhiều tên, địch phải dạt về phía Chợ Bướm, Phương Lưu chờ tiếp viện. Bộ đội du kích ta theo dõi sát từng hành động của chúng. Đêm ấy, một lão du kích đã ngoài 60 tuổi xin xung phong đi dò xét tình hình. Cụ lần theo bờ lúa tiến đến khu Chợ Bướm. Cụ vượt qua bức tường thấp của làng thì thấy hai tên lính Pháp đang ngủ, ngáy khò khò. Cụ khấp khởi mừng thầm: “Phen này, ắt mình phải đoạt ngon ít nhất một khẩu súng”. Cụ bò se sẽ về phía một thằng Tây. Bỗng nhiên tên giặc nhỏm dậy, ôm ghì lấy cụ. Bị bất ngờ quá, cụ giật nảy mình, rồi nhanh như cắt cụ húc đầu vào bụng thằng Tây, hai tay nắm hai chân nó, lấy hết sức hất nó lộn ra đắng sau. Tên Tây chúi đầu xuống đất, kêu cứu ầm ĩ. Cả trại giặc nhốn nháo, súng bắn lia lịa. Nhưng lão du kích đã băng được ra ngoài vườn tre, lần về ruộng lúa, báo cáo tình hình địch với bộ đội.

Thế Trình (st)
Logged

MẪU ĐƠN HOA HẠ TỬ, TỐ QUỶ DÃ PHONG LƯU
VMH
Thành viên
*
Bài viết: 751


Keep Walking


« Trả lời #65 vào lúc: 20 Tháng Mười, 2011, 07:52:20 pm »

Lựu đạn Ơ.C.G. là gì?

 Thời kỳ kháng chiến chống Pháp, mỗi khi bị ta đánh đồn, liệu không chống giữ được, địch rút cả xuống hầm xây kiên cố. Quân ta chiếm được mạt bằng đồn, thu chiến lợi phẩm mà không tiêu diệt được địch, phải rút lui vì địch dưới hâm có thể gọi pháo bắn chụp lên đồn, hoặc gọi máy bay đến ném bom, bắn phá… Thời ấy, ta không có nhiều thuốc nổ hoặc vũ khí hữu hiệu để đánh hầm ngầm. “Cụ” Hàm, Trung đoàn trưởng 803, sau là Thiếu tướng, đã giao cho quân khí Trung đoàn sản xuất lựu đạn có tên là Ơ.C.G. chuyên trị hầm ngầm. Sau đó, khi vào trận, khi địch chui vào hầm, ta đưa lựu đạn Ơ.C.G. tới ném vào mấy quả rồi bịt chặt miệng hầm lại. Sau vài phút, không chịu nổi, quân địch lóp nhóp chiu ra hàng. Tên nào cũng nhắm mắt, miệng ho sặc sụa và chảy nước mắt vì khói. Ai cũng nghĩ, trước Cách mạng “cụ” Hàm là thấy giáo trung học chắc đã nghiên cứu ứng dụng “công thức hóa học” gì đặc biệt cho loại lựu đạn này. “Cụ” cười nói: “Có gì lạ đâu, mình áp dụng “thuốc hun chuột” trong hang cho lũ trẻ chăn trâu bò ở quê thôi!” “Ơ” là ớt bột, “CG” là cứt gà phơi khô, tán nhỏ trộn với thuốc cháy, nhồi vào lựu đạn! Đến chuột cống, chuột đồng còn không chịu nổi khói này, phải chui ra khỏi hang, huống chi là lũ “chuột Tây”!

Vũ Hà (st)
Logged

MẪU ĐƠN HOA HẠ TỬ, TỐ QUỶ DÃ PHONG LƯU
VMH
Thành viên
*
Bài viết: 751


Keep Walking


« Trả lời #66 vào lúc: 20 Tháng Mười, 2011, 07:52:58 pm »

“Mìn Bưởi”

 Nhân dân vùng Cẩm Giàng, Hải Dương rất căm ghét bọn lính Pháp, vì cứ mỗi lần đi tuần vào làng nhìn thấy nhà ai có cam, bưởi, chanh là chúng ngang nhiên vừa vặt ăn vừa vứt đi… Không ai dám ngăn cản. Nắm được “sở thích” này của tụi Pháp, du kích Cẩm Giàng bàn nhau cho chúng một vố. Ngày 6-7-1949, du kích ta lấy một quả mìn chôn xuống đất và buộc đầu dây phát hỏa vào cuống quả bưởi rồi đặt trên một đoạn đường nhỏ. Một nữ dân quân được bố trí chuẩn bị sẵn một gánh bưởi. Đúng như dự kiến, gần trưa hôm ấy, một toán lính toàn lính Pháp đi tuần từ hướng Cẩm Giàng lên, đợi cho bọn chúng đến gần từ trong ngõ một cô gái gánh 2 sọt bưởi đi ra, trông thấy bọn chúng liền rẽ phải chạy trốn. Thấy mồi ngon cả bọn hét đứng lại, nhưng cô gái cứ giả điếc vẫn cắm cổ chạy. Bọn giặc tức tốc đuổi theo, đến gần chỗ quả bưởi gài mìn, chị ra vẻ hốt hoảng, quẳng cả gánh bưởi tung tóe bỏ chạy vào làng. Cả bọn dừng lại cười hô hố rồi xô cả đến cướp bưởi. Đang lúc hỗn độn, một tiếng nổ vang trời, 4 các xác giặc ngã lăn xuống ruộng lúa, máu lênh láng. Sau một hồi hoảng sợ chúng bắn bừa bãi mấy băng đạn vào làng rồi khấp khểnh khiêng mấy xác chết về đồn bỏ dở cả cuộc tuần. Từ đấy khi đến Cẩm Giàng, trông thấy bưởi cũng cũng không dám lăn xả vào ăn cướp nữa. Nhân dân trong vùng hết sức khen ngợi du kích Cẩm Giàng giỏi mẹo đánh giặc.

Vũ Thanh Hải (st)
Logged

MẪU ĐƠN HOA HẠ TỬ, TỐ QUỶ DÃ PHONG LƯU
VMH
Thành viên
*
Bài viết: 751


Keep Walking


« Trả lời #67 vào lúc: 20 Tháng Mười, 2011, 07:53:45 pm »

Mìn gậy

 Tại Thái Bình, thực dân Pháp điên cuồng tìm hầm bí mật. Chúng thuốn, chọc tứ tung trên mặt đất, xua cả chó bécgiê đi đánh hơi khắp ngõ ngách. Không tìm được dấu vết hầm bí mật, quân Pháp hậm hực chửi bới ngụy binh: “Chúng mày là đồ ăn hại! Suốt buổi sáng mà chưa tìm ra được cái nào”.

 Sau đó, chúng bắt đồng bào, đánh đập, tra khảo, dọa dẫm, Nhưng đồng bào vẫn cắn răng chịu đựng, chẳng hai hé răng khai nửa lời. Đến trưa, chúng tìm được vết cửa hầm bí mật. Chúng reo lên, xô lại bật nắp hầm lên. Nhưng vụt một cái, một chiếc gậy có mìn dây buộc lòng thòng nhô từ dưới hầm lên mặt đất. Bọn giặc hoảng hốt, chưa kịp nằm thì mìn đã nổ diệt luôn 6 tên và một số bị thương.

 Những tên sống sót, tức tối, xô lại ném lựu đạn xuống hầm rồi hun khói. Nhưng du kích đã lẩn ra ngách và theo đường giao thông ngầm bò sang một hầm bí mật khác.

Trần Nguyên (st)
Logged

MẪU ĐƠN HOA HẠ TỬ, TỐ QUỶ DÃ PHONG LƯU
VMH
Thành viên
*
Bài viết: 751


Keep Walking


« Trả lời #68 vào lúc: 20 Tháng Mười, 2011, 07:54:29 pm »

Một công đôi việc

 Những ngày đầu toàn quốc kháng chiến, bác Nguyễn Hữu Cầu chiến đấu trên địa bàn Liên khu 2 mặt trận Tây Nam Hà Nội, ở tiểu đoàn do đồng chí Nguyễn Anh Đệ làm tiểu đoàn trưởng. Bác là chính trị viên phụ trách bí thư chi bộ đại đội do đồng chí Lê Công Tâm làm đại đội trưởng. Những kỷ niệm trong chiến đấu có rất nhiều song hẳn rằng câu chuyện giết thịt mèo vừa để giữ bí mật vừa làm món ăn thì nhiều người chưa biết. Số là bác được đồng chí Vương Thừa Vũ giao nhiệm vụ đưa đồng chí Hồ Chí Dân (một đảng viên người Đức, rất am hiểu về quân sự) vào xem xét tình hình khu vực Nhà dầu Shell phố Khâm Thiên (nay là trụ sở của Petrolimex). Để đảm bảo an toàn, có một việc phải làm ngỡ như là khó tin mà có thật. Đó là việc diệt mèo vì mèo dễ làm lộ bí mật. Hồi ấy người Hà Nội tản cư bỏ lại mèo. Mèo đói hễ thấy anh Vệ quốc đoàn ở đâu là bâu tới kêu đói ăn, cứ gào lên, nhèo nhéo. Ban đêm nghe càng to. Đã có trường hợp người bị thương vong vì tiếng mèo như thế.

 Bác Cầu bàn bạc với các cô tự vệ phố Khâm Thiên là phải bắt mèo làm thịt để vừa có thực phẩm cho bộ đội lúc đó đang thiếu thốn lại không còn sợ bị lộ bí mật nữa. Các cô bảo là không thể bắt được vì mèo nhớ chủ nó quấn quyết mình nhưng sờ vào thì bị nó cào xước chảy máu liền. Bác Cẩu liền nghĩ ra một mẹo là lấy lồng gà, đặt mồi cho mèo nhảy vào, được độ dăm ba con thì sập nắp lại, ngâm xuống nước cho chúng chết ngạt rồi mới lôi lên làm thịt. Số mèo bắt được theo cách đó độ bốn năm chục con. Thế là nhiệm vụ của bác dẫn đường cho đồng chí Hồ Chí Dân được chu toàn mà lại có thịt mèo cải thiện. Mà các cô tự vệ Khâm Thiên ngày ấy nấu món sốt vang mèo cũng tuyệt.

Tâm Đắc (st)
Logged

MẪU ĐƠN HOA HẠ TỬ, TỐ QUỶ DÃ PHONG LƯU
VMH
Thành viên
*
Bài viết: 751


Keep Walking


« Trả lời #69 vào lúc: 20 Tháng Mười, 2011, 07:55:12 pm »

Mưu mẹo chị Sáu

 Năm 1945, trong một trận đánh ở xã Tân Hương, chị Sáu Mành (quê ở Bình Hiệp, Mộc Hóa, Tân An) bị địch bắt, bị xích chân đưa vào một bót gần bờ sông. Chị nói với lính canh: “Các ông canh gác dày đặc rồi xích tay tôi làm gì, chi bằng cho tôi đi gánh nước, nấu cơm, giặt giũ, giúp đỡ các ông!”. Nghe bùi tai, bọn lính cởi xích trói cho chị. Được tự do, chị gánh nước chi chúng song cũng vừa tranh thủ quan sát địa hình, địa thế. Một hôm, thừa lúc bọn lính canh vô ý, chị quẳng đôi thùng xuống sông lặn mất. Bọn lính phát hiện được, đuổi theo vãi đạn như trấu. Khi trồi lên, chị gặp một chiếc xuồng con và một cô gái. Chị quá giang đến bờ tràm để vô vùng sâu. Khi lên bờ tràm, chị cắm đầu chạy mãi đến lúc mệt lả gặp một bầy trâu, tiếng súng vẫn còn đuổi rát sau lưng. Chị lanh trí lựa bắt một con trâu, nắm chặt dây vầm, nhảy phóc lên lưng trâu, thúc đôi chân vô bẹ sườn trâu. Con trâu dường như hiểu được nỗi hiểm nguy của chị, chạy băng băng vô cánh đồng xa… Chị mệt lả, miệng đắng ngắt vì khát nhưng vẫn ôm chặt lưng trâu và ngất đi… Khi tỉnh dậy, chị thấy mình đang ở Phú Mỹ, vây quanh là các mẹ, các chị với ánh mắt tràn ngập yêu thương, kính phục. Mọi người hỏi chị: “Sao dám bắt trâu người ta? Sao biết đường vô đây?”. Chị cười bẽn lẽn: “Đuối sức quá phải làm đại, vả lại “lạc đường nắm đuôi chó, lạc ngõ nắm đuôi trâu” mà !”.

 Một lần khác, tại chợ Phú Mỹ, chị diệt một tên ác ôn. Địch vây ráo riết, chị chạy băng qua đồn rồi chạy xuống sông. Một thằng Tây rượt theo kịp, giương súng kêu chị đầu hàng. Chị lội trở lại, đưa hai tay len song bất ngờ lại nói lớn: “Các anh kia, anh đi với tôi, tôi bị bắt, anh ở lại chịu chung chớ sao lại chạy?”. Thắng Tây giật mình ngoái lại dáo dác nhìn người kia. Chớp thời cơ, chị hụp xuống nước rồi lặn mất.

Quách Liên (st)
Logged

MẪU ĐƠN HOA HẠ TỬ, TỐ QUỶ DÃ PHONG LƯU
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM