Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 28 Tháng Ba, 2024, 09:51:26 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: 1 2 3 4 5 6 7 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Trong đất địch  (Đọc 43513 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
troidanh84
Thành viên
*
Bài viết: 14


« vào lúc: 02 Tháng Mười, 2011, 10:15:38 am »

Chào các bác.

Đọc QSVN cả năm rồi, muốn viết lắm nhưng lĩnh vực của tôi là lĩnh vực nhạy cảm nên dù có sục sôi trong lòng, cũng phải đành giương mắt ngó trông...

Nay được phép của các thủ trưởng (dĩ nhiên chỉ được 1/10 phép thôi), tôi xin kể lại chuyện mình. Và vì bị giới hạn trong cái khoảng 1/10 phép, nên họ, tên của một số người mà tôi đề cập trong topic này đã thay đổi, một số tình tiết đã được cắt bớt, nhiều địa danh được sửa cho khác đi. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên mà thôi.

PHNOMPENH

Đầu năm đó, anh H gọi tôi lên.

Chẳng rào đón gì cả, anh vào đề ngay: “Bọn mình quyết định rồi, cu về chuẩn bị. Một tháng nữa cu đi Phnompenh”.

Cũng xin nói thêm là trong sinh họat, anh vẫn gọi tôi là “cu” – y như cách anh gọi con trai anh. Tôi biết anh thương tôi như con. Hơn nữa, với các cán bộ khác, anh còn tự hào khi nói về tôi: “Nó là mắt, là tai của đơn vị tớ đấy”.

Tôi ngồi xuống ghế, rót cốc nước chè, tiện tay làm luôn điếu Thủ đô bao bạc. Nói thật là tôi chẳng thắc mắc gì lắm với cái lệnh mà anh H vừa bảo. Thằng lính quân báo chúng tôi bảo đi là đi, làm là làm. Vấn đề là đi cho chính xác, làm cho hiệu quả, thế thôi.

Chắp tay sau lưng, lững thững quanh phòng, anh H thỉnh thoảng lại nhìn tôi. Một lát, giọng anh trầm trầm:

- Chắc chắn Pốt sẽ đánh mình. Có điều chưa rõ nó đánh mình theo kiểu gì. Đánh quấy rối, đánh du kích hay đánh tổng lực. Cu sang đó, phụ trách hướng Mộc Bài, Svay Riêng, Phnompenh còn nhiệm vụ cụ thể thế nào thì bắt đầu từ ngày mai, sẽ có một bộ phận hướng dẫn. Cu chỉ có đúng một tháng để nghiên cứu phương thức họat động rồi lên đường.

Tôi làm thêm điếu Thủ đô nữa vì biết bao giờ tôi lại có dịp hút thứ thuốc “quý tộc” này. 3 tháng trước ngày đánh Buôn Ma Thuột, trận đánh mở màn cho Đại thắng mùa Xuân, tôi đã lang thang trong thị xã, đã hút Capstan, Ruby đỏ, Rubi xanh, President, đã uống cà phê ở quán Mưa Hồng gần Trường Trung học Tổng hợp, đã vào bệnh viện tỉnh để trinh sát cách bố phòng của Bộ tư lệnh Sư 23 bộ binh vì Bộ tư lệnh nằm sát bệnh viện. Bây giờ qua K, tôi sẽ phải quen với thuốc lá K, thậm chí thuốc rê, thuốc nguyên lá cuốn lại như xì gà. Tiếng K thì khỏi phải lo vì tôi quá rành nhưng ngôn ngữ là một chuyện, còn am hiểu sâu sắc phong tục tập quán của dân K lại là chuyện khác.

Mà thôi, khi quyết định điều tôi đi, chắc chắn anh H đã phải tính toán cả rồi. Trước ngày vào Buôn Ma Thuột, tôi đã chả từng học cách bóc gói thuốc lá Ruby “quân tiếp vụ”, cách gõ cho điếu thuốc vọt ra khỏi bao, cách bật hộp quẹt Zippo sao cho khi cái nắp inox vừa nẩy lên thì lập tức ngón tay cái miết vào bánh xe để ngọn lửa xuất hiện tức thì, đó sao. Chỉ có điều hồi xưa vào lòng địch, chung quanh tôi có biết bao đồng chí, đồng đội âm thầm hỗ trợ cho tôi. Còn lần này, một mình một ngựa, đơn thương độc mã...

Khóa huấn luyện rồi cũng trôi qua. Thi “tốt nghiệp”, tôi được “ban giám khảo” chấm 9.5 điểm trên 10. Ở phần cuối cùng, “ban giám khảo” gồm 6 người – trong đó có 4 người mà sau này tôi biết là cán bộ K, đã quay tôi bằng tiếng K như chong chóng (năm 1989 về nước, gặp lại anh H, anh kể: Lúc kiểm tra cu, tụi mình không cho bạn biết cu là “duôn”. Kiểm tra xong, bạn nói thằng này dân K chính hiệu, các ông tìm nó ở đâu ra thế?)

LÊN ĐƯỜNG

Một tối tháng 3 năm đó, đội công tác đưa tôi đến một chỗ đâu đó thuộc vùng Mộc Bài. Từ đây sang đất K chỉ còn vài trăm mét. Nhìn ra xa xa, nhà cửa thấp thoáng ánh đèn, thỉnh thoảng lại có tiếng chó sủa vu vơ. Cảnh vật thật yên bình nhưng ai ngờ đâu, chỉ một năm nữa thôi,  thần chiến tranh sẽ giương búa đến nơi này.

Tôi mặc bộ kaki đen đã sờn chỉ, chân đi dép râu, cổ quấn khăn cà ma, đầu đội nón “bánh tiêu”, lưng đeo K59, ngang người quàng chiếc túi vải trong có thêm một bộ quần áo, cặp quần đùi – tất cả đều cũ, và... bẩn, chiếc võng dù, cái bật lửa Trung quốc, một cuốn sổ tay đã viết gần hết nửa – chữ giun -  đại khái ghi cách bố phòng của bộ đội Việt Nam ở tuyến biên giới Mộc Bài - Xa Mát (dĩ nhiên là thông tin đểu), hai gói thuốc lá và cây bút Kim tinh cũng của Trung quốc. Mặt trong bên hông túi là một cái túi nhỏ xíu khâu thêm vào, đựng 5 chỉ vàng. Cái bàn chải đánh răng được làm cho tòe lông như thể chủ nó đã xài rất lâu, cán bàn chải mài nham nhở, không thể nhận biết nó “Made in Việt Nam” còn vật quan trọng nhất nằm trong túi áo ngực tôi là một mảnh giấy gấp tư, đã được làm cho cũ, trong in loằng ngoằng chữ giun, có mộc đỏ chói. Tấm giấy chứng nhận tôi là sĩ quan quân báo trực thuộc Bộ chỉ huy tối cao của Chính phủ Campuchia dân chủ (Kh’mer đỏ), đang thi hành một nhiệm vụ đặc biệt và một thẻ quân nhân cũng bằng chữ giun, có hình tôi.

Tên tôi: Sok Ngươn, còn người ký giấy chứng nhận cho tôi là chỉ huy phó bộ phận quân báo, trực thuộc Bộ Quốc phòng Campuchia dân chủ! Năm 1978, 79, 80, vô phúc mà tôi gặp các bác thì có lẽ tôi sẽ lên bàn thờ, còn các bác... lên quân hàm vì đã diệt được “một thằng sĩ quan quân báo Pốt” với một đống giấy tờ, tài liệu “cực kỳ quan trọng”. Các thủ trưởng của tôi chắc chắn sẽ im lặng để bảo vệ cho những mũi khác còn các bác - cũng chắc chắn là các bác không bao giờ được biết quân ta đã thịt quân mình.

9 giờ, đội công tác dẫn tôi vượt biên giới. Vào sâu khoảng 500 mét, anh em rút về. Không một lời từ biệt, không câu chúc may mắn và lại càng không có cái giọng “lên lớp” động viên hoàn thành nhiệm vụ thắng lợi, chỉ có những cái xiết tay rất chặt hoặc một ai đó ôm khẽ bờ vai tôi.

Trời tối, tôi mò mẫm bước đi trên con đường đất sống trâu gồ ghề. Đây là quãng  đường nguy hiểm nhất bởi lẽ những toán tuần tra của Pốt hoàn toàn có thể chận tôi lại, xét giấy tờ tôi. Và cho dù tôi là “sĩ quan quân báo”, đang đi làm “nhiệm vụ đặc biệt” chăng nữa, chúng vẫn có thể đưa tôi về nơi đóng quân rồi báo cho cấp trên – từ xã lên huyện, từ huyện lên tỉnh, từ tỉnh lên quân khu, thậm chí về trung ương. Khi đó, điều mà chúng không thể bỏ qua là kiểm tra hồ sơ của tôi ở bộ phận lưu trữ. Dĩ nhiên Sok Ngươn là nhân vật có thật, giấy tờ thật, chức vụ sĩ quan quân báo cũng có thật nhưng thằng tôi thì... không thật! Chỉ cần một kẻ nào đó, quen biết Sok Ngươn đến “nhận bạn” thì tôi coi như chết chắc. Trong đầu tôi vạch ra một phương án, rằng nếu bị bọn tuần tra chận lại, tôi sẽ quát nạt y như tôi là sĩ quan quân báo thứ thiệt, rằng chúng mày là ai, tại sao dám chận tao? Chúng mày có biết tao đang làm gì không? Hay chúng mày... theo “duôn”, muốn bắt tao nộp cho “duôn” để phá họai chiến lược của Ăng Ka. Trường hợp “rung cây nhát khỉ” không hiệu quả, thì tôi tin chí ít chúng cũng phải nao núng. Khi đó, tôi vẩy cho mỗi thằng một viên K59 – được thằng nào hay thằng nấy rồi “tam thập lục kế”, kế hay nhất là vắt giò lên cổ, chuồn!

Phương án tác chiến vạch ra rồi, tôi ung dung đi trên đường, đi rất tự tin vì “đất mình” mà! Gần một tiếng sau, tôi đến một cái phum cửa nẻo đóng kín. Đây đó qua kẽ ván, hắt ra thứ ánh sáng chập chờn, đỏ quạch của những ngọn đèn đốt bằng chất nhựa lấy ra từ cây dầu lông. Theo kế họach, tôi sẽ phải đến căn nhà Z, phát ám hiệu liên lạc. Nếu đúng, sẽ có 2 người – trong vai “cận vệ” của tôi đưa tôi đi làm nhiệm vụ. Nếu sai, tôi phải tùy cơ ứng biến rồi bằng mọi cách, rút về bên kia biên giới ngay lập tức.

Bây giờ ngồi viết lại những dòng này, tôi lên gân một tí chứ nói thật là khi đó tôi cũng sợ. Đã có lúc, tôi nghĩ hay là mình chui vào một cái bụi nào đó, nằm thêm nửa tiếng rồi quay về và báo rằng cơ sở không an toàn. Sẽ chẳng ai trách tôi được nhưng ý nghĩ vừa thoáng qua, thì trong thần trí tôi lại xuất hiện câu nói của anh H: “Đây là nhiệm vụ tình nguyện, lành ít dữ nhiều. Cu có quyền từ chối. Đơn vị sẽ tìm người khác”. Chao ơi, vừa nghe xong câu nói của anh H, tôi đã đứng thẳng người: “Thủ trưởng hãy tin em”. Ấy thế mà bây giờ, vào “hang cọp” chưa đầy 2km, tôi đã muốn “K quay” thì còn ra thể thống gì. Anh H có thể không biết, các thủ trưởng khác có thể không biết nhưng cái thằng tôi thì phải biết. Chữ “biết” ấy chắc chắn sẽ in đậm trong lòng tôi cho đến cuối đời.

Rồi tôi cũng tìm ra căn nhà là điểm hẹn. Leo hết cầu thang, tôi đứng lại, hít một hơi dài, tay cầm khẩu K59 vì bố ai biết cơ sở của tôi liệu có còn an toàn không, hay một cái bẫy đã giương ra, chờ sẵn. Nếu thế, tiên hạ thủ vi cường, tôi nổ ngay rồi lao xuống cầu thang. Từ đây về biên giới nếu chạy thật nhanh chỉ mất khỏang nửa tiếng. Đội công tác vẫn nằm đó chờ tôi đến trưa mai, yên ắng họ mới rút.

Tôi gõ ba tiếng nhanh, một tiếng chậm rồi nép sang một bên. Vẫn chẳng thấy động tĩnh gì. Đợi khoảng 1 phút, tôi lập lại lần nữa. Giấy lát, cánh cửa kêu lên cót két rồi một cái đầu thò ra. Tối quá, tôi chẳng nhìn thấy mặt, chỉ nghe hỏi bằng tiếng K: “Ai đó”.

Tôi đáp: “Tôi tìm anh Chia”.

- Anh Chia đi Takeo rồi, ở đây chỉ còn anh Chhuk thôi. 3 ngày nữa mới về.

- Thế thì cho tôi gặp anh Om.

Vậy là đúng mật khẩu. Cánh cửa mở ra, vừa cho tôi lọt vào rồi lại đóng kín. Dưới ánh đèn dầu được khêu lên cho sáng, tôi mới nhìn rõ mặt mũi cơ sở. Đó là một người đàn ông cỡ 30 tuổi, ở trần, chỉ quấn quanh mình chiếc xà rông. Ông ta hỏi tôi vẫn bằng tiếng K:

- Ăn uống gì chưa?

Tôi lắc đầu: Mình ăn rồi.

Cơ sở đưa tay chỉ bộ ván ở góc nhà: “Vậy thì ngủ đi. Mai đi sớm”.

Tôi cám ơn rồi mở túi lấy chiếc võng, giăng lên hai cây cột. Sau đó, tôi thay bộ kaki bằng bộ quần áo bà ba đen, leo lên võng, súng đặt ngay bên nách, đạn sẵn trong nòng. Cơ sở của tôi chắc đã được dặn dò từ trước nên ông ta không hỏi thêm điều gì. Tôi mời ông điếu thuốc. Ông cầm lấy, châm đầu thuốc vào ngọn đèn hút một hơi, thả khỏi rồi cười: “Thứ này hút nhẹ quá”.

Nự cười làm tôi ấm lòng. Đêm trôi qua trong yên tĩnh. Tôi nằm trên võng, miên man nhớ về mẹ tôi, nhớ mấy đứa em, nhớ những thằng bạn hồi học trung học. Lại nhớ cả cô bạn gái có nước da bánh mật và nụ cười lúng liếng. Chẳng ai biết giờ tôi đã ở bên kia biên giới, trong đất địch, cách xa họ hàng trăm cây số. Nếu tôi chết, gia đình tôi sẽ nhận được tờ giấy báo tử, trong đó chỉ vỏn vẹn hàng chữ “hy sinh trong khi làm nhiệm vụ ở mặt trận phía Nam”, thế thôi.

Gần sáng, tôi mới chập chờn ngủ. Lúc mở mắt, đã thấy cơ sở bày sẵn mấy dĩa xôi cùng một dĩa thịt kho trên bộ ván. Hai “cận vệ” của tôi cũng đã có mặt từ lúc nào. Một anh tên Kheng, 21 tuổi, cao chừng 1,7 mét, da đen thui, tóc quăn tít, khi cười nhe hàm răng trắng ển còn anh kia tên Tưk, 20 tuổi, cũng đen không kém. Tôi vốn đã đen rồi nhưng so với Kheng và Tưk, tôi thấy mình chỉ chỉ mới ... nam nám mà thôi!
« Sửa lần cuối: 03 Tháng Mười, 2011, 10:41:14 am gửi bởi troidanh84 » Logged
Lính_Rừng.CPC
Thành viên
*
Bài viết: 92



« Trả lời #1 vào lúc: 02 Tháng Mười, 2011, 10:24:40 am »

Xin chào mừng ông anh Sỹ quan quân báo " Trời-đánh 84 " tham gia diễn đàn VMH. Hy vọng sẽ có nhiều câu chuyện hay từ bên kia chiến tuyến, qua lời kể của bác  troidanh84  Roll Eyes Roll Eyes Grin
« Sửa lần cuối: 02 Tháng Mười, 2011, 02:00:06 pm gửi bởi Lính_Rừng.CPC » Logged

     Xưa & nay    
chiensivodanh
Thành viên
*
Bài viết: 383


MẶT TRẬN DÂN TỘC GIẢI PHÓNG MN-VN


« Trả lời #2 vào lúc: 02 Tháng Mười, 2011, 10:40:18 am »

Có lời khen chữ nghĩa của bác lưu loát . Hy vọng bác đem lại những phút giây hồi hộp cho các thành viên Quân sử . kính chào đoàn kết và quyết thắng .
Logged

chienc3.1972
Thành viên
*
Bài viết: 861


« Trả lời #3 vào lúc: 02 Tháng Mười, 2011, 11:27:47 am »

Hoan hô bác bác troidanh84 tham gia VMH với màn ra mắt bằng món quà là bài viết đầu tiên rất hay. Mong được tiếp tục đọc đều phần tiếp theo.
Nhân tiện đề nghị bác chiensivodanh cho cô bé thôi tự vả. Tự kiểm điểm, đặt quyết tâm và kiên quyết thực hiện là rất tốt nhưng đừng tự hành hạ mình như thế chứ.
« Sửa lần cuối: 02 Tháng Mười, 2011, 12:18:46 pm gửi bởi chienc3.1972 » Logged
binhyen1960
Trung tá
*
Bài viết: 3862


HOT nhất forum năm 2009


« Trả lời #4 vào lúc: 02 Tháng Mười, 2011, 12:34:33 pm »


Tên tôi: Sok Ngươn, còn người ký giấy chứng nhận cho tôi là chỉ huy phó bộ phận quân báo, trực thuộc Bộ Quốc phòng Campuchia dân chủ! Năm 1978, 79, 80, vô phúc mà tôi gặp các bác thì có lẽ tôi sẽ lên bàn thờ, còn các bác... lên quân hàm vì đã diệt được “một thằng sĩ quan quân báo Pốt” với một đống giấy tờ, tài liệu “cực kỳ quan trọng”. Các thủ trưởng của tôi chắc chắn sẽ im lặng để bảo vệ cho những mũi khác còn các bác - cũng chắc chắn là các bác không bao giờ được biết quân ta đã thịt quân mình.

 Vâng! Đúng thế bác ạ, nếu những năm tháng đó QTN VN mà gặp bác trong bộ dạng đó ở bất kể hoàn cảnh nào đều "trịnh trọng" mời bác lên ngồi ở gian giữa trên bàn thờ. Grin Còn lên quân hàm thì chắc không có đâu, nếu có thì lính tráng cũng ít quan tâm chuyện đó lắm bác ạ. Grin

 Lính C1 trong D của chúng tôi từng bắn hạ 1 tên Pốt với 2 thằng chắc là cần vụ loong toong đi theo bảo vệ, nó lơ ngơ như thằng "hâm" lọt vào trận địa ta "vô duyên" hết sức, gặp thằng lính ta ngồi gác buổi trưa sau bụi tre gai cũng giật mình vì ngủ gật, nó lia cho chết ráo cả 3 thằng. Lúc kiểm tra cái túi nó đeo bên sườn cũng lằng nhằng giấy tờ chữ giun. Sau đó chuyện đi vào quên lãng chẳng ai nhớ và cũng chẳng ai nhắc lại cả. Grin
Logged

Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận, đình tiền tạc dạ nhất chi mai
sudoan5
Thành viên
*
Bài viết: 790


Bao giờ cho đến ngày xưa


« Trả lời #5 vào lúc: 02 Tháng Mười, 2011, 01:30:41 pm »

    Như vậy bác @troidanh84 là chiến sĩ quân báo từ thời KCCM , trên mặt trận BGTN bác phải là một người lính kỳ cựu , dày dạn kinh nghiệm bản lĩnh phi thường trong trận chiến thầm lặng , sẽ được bác kể lại những chuyện sống trong lòng đjch , chúng tôi những người lính ngòai mặt trận cũng muốn biết địch biết ta như thế nào tuy muộn mằn song để hiểu rằng đằng sau sự chiến thắng trực  diện với kẻ thù ngòai chiến trận còn có sự dũng cảm mưu lựợc của những người chiến sĩ quân báo và mong đợi chuyện kể của bác cho dù chỉ 1/10 cho phép đối với chúng tôi là đáng quý .Chúc mừng bác đã tham gia diễn đàn VMH .
Logged

quannhu172
Thành viên
*
Bài viết: 188

Chết vì cuồng vọng một cách lố bịch!


« Trả lời #6 vào lúc: 02 Tháng Mười, 2011, 01:37:35 pm »

 Bác Trời Đánh Thánh Vật này phải được phong anh hùng của quân độ ta mới xứng đáng . Mới đoạn đầu mà đã phải gan dạ , mưu trí và chấp nhận sự hy sinh gian khổ như vậy rồi .
Logged
bschung
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 870


"Mùa sang khấp khểnh tôi về...! "


« Trả lời #7 vào lúc: 02 Tháng Mười, 2011, 02:07:13 pm »

  Chào bác troidanh84 : chúc mừng bác là thành viên mới của VMH , bác là của rất hiếm trên DĐ này đấy ! và anh em rất háo hức muốn biết về nhiệm vụ cảm tử cùng những chiến công thầm lặng và cả sự hy sinh thầm lặng của " Những chiến sỹ thầm lặng" như bác ! trước mỗi sự gian khổ hy sinh ,đứng trước cái chết..gần như chắc chắn và được "Biết" trước ,và sự sống ngay ở phía sau chỉ cách có " 30p nằm bụi và 30p chạy bộ"..bác đã chiến thắng cái sự "biết" của chính mình mà tiến về phía trước ,quyết hoàn thành nhiệm vụ tình nguyện trước Tổ Quốc ,vì danh dự (chứ không đơn giản là mệnh lệnh của người chỉ huy).
  Thật đáng khâm phục bác ! bác là sỹ quan QB thì chuyện lưu loát ,trôi chảy trong mọi chuyện,mọi tình huống là tất nhiên ,vì chọn lọc,phân tích tin tức TB,nhận định tình hình và báo cáo chính sác về trung tâm là nghề của bác rồi , vì mỗi tin tức của bác đều liên quan đến quyết định của cấp trên ( cả chiến lược và chiến thuật ),là sinh mạng của bao đồng đội "bên kia" chiến tuyến và trong mức độ nào đó là cả vận mệnh đất nước ! nên khen Văn bác có mà như khen TQ đông người  Grin
  Chết ! nói như bác Binhyen1960 thì D7 -e209 ,và giờ đọc bài của bác em cứ thấy gờn gợn :
 "1 tên Pốt với 2 thằng chắc là cần vụ loong toong đi theo bảo vệ, nó lơ ngơ như thằng "hâm" lọt vào trận địa ta "vô duyên" hết sức, gặp thằng lính ta ngồi gác buổi trưa sau bụi tre gai cũng giật mình vì ngủ gật, nó lia cho chết ráo cả 3 thằng. Lúc kiểm tra cái túi nó đeo bên sườn cũng lằng nhằng giấy tờ chữ giun. Sau đó chuyện đi vào quên lãng chẳng ai nhớ và cũng chẳng ai nhắc lại cả. 
 


  Sao 3 tên này giữa trưa mà lại lơ ngơ thế nhỉ ,đang đánh nhau khu vực đó mà !(có thể là khá tự tin bước vào hướng quân TNVN...như đang bước về nhà mình..) mà sao sau đó những giấy tờ giun dế kia được chuyển lên cấp trên rồi thì lại đi vào quên lãng chẳng ai nhắc lại..HAY LÀ...!
Logged

Nhân sinh bất như ý sự thường bát-cửu
binhyen1960
Trung tá
*
Bài viết: 3862


HOT nhất forum năm 2009


« Trả lời #8 vào lúc: 02 Tháng Mười, 2011, 03:20:32 pm »


  Sao 3 tên này giữa trưa mà lại lơ ngơ thế nhỉ ,đang đánh nhau khu vực đó mà !(có thể là khá tự tin bước vào hướng quân TNVN...như đang bước về nhà mình..) mà sao sau đó những giấy tờ giun dế kia được chuyển lên cấp trên rồi thì lại đi vào quên lãng chẳng ai nhắc lại..HAY LÀ...!

 Chuyện đó cũng bình thường thôi BSchung, trong chiến đấu nhiều tình tiết "ngu ngơ" buồn cười lắm và chẳng ai biết trước và nói trước được điều gì. Đơn vị luồn sâu trong đêm gặp địch ta đi một hướng địch đi một phương, gặp nhau và chia tay nhau trong lặng lẽ và thằng lính ta thì cứ nhằm lưng thằng địch đi trước mà bước theo đến lúc nó xì xồ thì mới biết là mình đi nhầm cùng đội hình của địch, địch lơ ngơ chui đúng mồm quân ta...vv

 Ngay QD3 khi hành tiến bằng xe cơ giới lên hướng BatDam Bang cờ quạt đàng hoàng lính mũ cối áo quần xanh rõ ràng giữa ban ngày ban mặt, vậy mà đoàn xe của địch chạy đan xen với quân ta cùng hành tiến cả tiếng đồng hồ mới nhận ra rồi.... vô tư nã đạn vào nhau. Grin

 Mấy ông "tình nhân, tình báo" chiến lược và cả không chiến lược ở trong lòng địch thì chỉ có CHÚA mới biết, lính toàn người trần mắt thịt, cứ thấy quần áo đen mà có súng là BÒM thôi, mấy thằng áo đen không có súng thấy QTN VN mà bỏ chạy thì cũng BÒM không tha, huống chi thằng có lính xách súng đi theo, thấy không BÒM mới là lạ. Nếu có nhầm thì mấy ông "tình nhân, tình báo" ráng mà chịu chứ biết làm sao? Không lẽ lúc đó chạy ra hỏi nó: Giấy tờ đâu? Có phải quân ta không à? Grin

 Đánh Novea lính quân báo từng xuống D7 vào chốt C2 mở đường lên núi, gặp nhau duy nhất 1 lần và không bao giờ gặp lại họ nữa, BY vẫn nhớ có 1 ông quê Thái Bình với cái nồi nhôm đen thui úp trên ba lô vai vác khẩu RPK với cái mũ vải xanh kiểu mũ lính xe tăng buộc trùm chỉ còn cái mặt, vẫn quân trang của ta như bình thường, trang bị nặng lủng củng đồ đạc và ông nào cũng khỏe như trâu to, cao, đen, hôi như Pốt. Grin
Logged

Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận, đình tiền tạc dạ nhất chi mai
Trongc6
Thành viên
*
Bài viết: 495


« Trả lời #9 vào lúc: 02 Tháng Mười, 2011, 04:27:15 pm »

Chàobacs Troidanh84.

Bác đúng là của hiếm trên trang QSVN và chuyện của bác chắc chắn sẽ hấp dẫn vào hàng số 1.

Nói thật là tôi không nghĩ có quân ta trong lòng quân Pot đâu, vì 2 dân tộc khác biệt quá. Kiểu hoạt động của Pot cũng đặc biệt đâu có giống các loại quân đội trong chiến tranh.

Nhưng nói gì thì nói, bác là người thật việc thật và anh em CCB sẽ luôn chờ đợi bài viết của bác.

Bạn Bschung nói đúng. Tôi nghi đơn vị của Binhyen 1960 năm xưa đã giết nhầm quân báo của ta với xác suất 50% rồi.
Logged

Trang: 1 2 3 4 5 6 7 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM