Đời lính sống nay chết may, không biết đặt niềm tin vào đâu ngoài tâm linh là niềm hy vọng cuối cùng, thôi thì có kiêng có lành.
Thường thì những câu chuyện kiêng khem ở các đơn vị lính chiến đấu đều được chiêm nghiệm bằng những chuyện đã qua và từ đó rút ra được kinh nghiệm cho dù là chuyện duy tâm. Không phải chỉ có lính ngay một số SQ dày dạn chiến đấu cũng ôm giữ một chút duy tâm này.
Ngay BY bây giờ cũng thế, cơm sống, cơm khê không bao giờ ăn cho dù đói bụng đến đâu, châm thuốc không châm 3 lửa và uống nước không uống chung 3 người 1 ly, trước lúc đi đâu không ăn thịt vịt, đầu tháng không xơi thịt chó mặc dù thuộc loại ; con gì cứ ngọ nguậy người khác xơi được là mình cũng xơi, trước lúc xuất kích thì không chào không hỏi ai hết, có lệnh đi là đi, không vẫy tay hay bắt tay tạm biệt người ở lại hay gì cả, lặng lẽ việc của mình thì mình làm, mình thực hiện. Vài trường hợp từng thấy, nói câu gở miệng như ; Lỡ mai anh chết em có buồn không? chẳng hạn, hoặc; nếu (tao, tôi) chết trận này thì (mày, anh) gửi cái này về cho ... là điều rất tránh.
Là lính chiến thì tự quen với chuyện kiêng khem này, kiêng cho mình và kiêng cho đồng đội khác. Rất nhiều chuyện từ những sơ xểnh không chịu kiêng khem là tiêu điểm để anh em khác "chửi" kể cả đã hy sinh rồi. Đôi khi điềm gở được báo trước, người trong cuộc cố tình tránh đi nhiều lần nhưng kết quả cuối cùng vẫn xảy ra. Thôi thì làm lính chiến dễ chết như bỡn nên cứ kiêng khem tý chút cho nó lành, nhưng để khẳng định những điềm gở ở sự "duy tâm" này có thật hay không thì không dám bởi là lính chiến thì phải kiêng tuyệt đối thịt chó, nhưng lính ta thì sau này vẫn xơi thịt chó như bình thường và mọi chuyện cũng có thấy gì "gở" xảy ra đâu, từ đó có câu lý giải : Ăn thịt chó trước lúc xuất kích mới là chuyện gở và đen đủi, thịt vịt ăn trước lúc ra trận thì sẽ chạy như vịt với nhau cả lũ. Còn bây giờ có đánh nhau đâu nên thịt chó thịt vịt xơi thoải mái.
Chuyện ở đơn vị BY. Trước giờ xuất kích, cán bộ chính trị xuống từng B dặn dò lính mới tham gia trận đầu cẩn thận kiêng khem từng ly từng tý, 11h đêm tập trung xuất kích, 1 thằng bỗng dở hơi lên: Chào nhé, tạm biệt nhé, anh em ở lại mạnh khỏe nhé ... đi tới bắt tay ôm vài anh em cùng xuất kích trận đó ...vv. Đám lính cũ sợ "vãi mật" tránh xa nó như thằng hủi. Điên máu ông C trưởng tiến đến tát cho 1 phát trời giáng vào mặt, chửi cho 1 trận thê thảm rồi lệnh bắt phải "ở nhà". Trận đó quân ta thảm bại, 12 tử sỹ hy sinh toàn bị đạn bắn vào đầu do bò dưới ruộng nước ngập ngang bụng, quân ta đen đủi đủ chuyện từ trinh sát dắt lệch hướng đến công binh cắm cờ tháo gỡ mìn khi thu về bị xót 1 lá cờ nên bị lộ kế hoạch và cả không quân ném bom chi viện cho lính rút cũng ném lệch mục tiêu vào giữa khổng trống của ta và của địch, chẳng khiến Pốt nó sợ có khi nó còn bịt mũi cười mình nữa ấy chứ, đại đội bạn đánh mũi bên cạnh cũng dậm chân tại chỗ không tiến nổi 1 bước, TTG chi viện trên đường 1 chiếc T54 dính DKZ75 ly, 1 xe bị cối 82ly của địch bắn rơi tọt vào lỗ tháp pháo, may đạn không nổ chỉ huy xe hy sinh, anh này là bạn của bác Lixeta trên VMH. Thằng lính kia được chuyển xuống bộ phận anh nuôi chứ không cho lên chốt, nhiệm vụ nào nguy hiểm khó khăn không bao giờ phân công nó, ai cũng muốn giữ cho nó nhưng kết thúc nó dính trận 12.12.1978 mặc dù ở phía sau đội hình chốt, không ngờ chính vị trí ấy lại là điểm địch nổ súng tấn công trước tiên.
Thôi tin hay không tin, kiêng khem hay không kiêng khem là tùy người, tùy sự duy tâm của mỗi người thôi, có điều nó không hại đến ai là được.