Chiếc khăn tay và nỗi đau của một người con gái
Câu chuyện tình yêu của chị Liễu (Thị trấn Quán Hành, huyện Nghi Lộc, Nghệ An) đến nay còn được nhiều người nhớ đến. Chị yêu anh T. là người cùng làng. Họ có một tình yêu thật đẹp từ thủa bé đi cắt cỏ với nhau. Đến khi anh nhập ngũ, chị đã hứa sẽ chờ anh về. Cũng như nhiều người con gái khác trong thời chiến, chị trao cho anh chiếc khăn tay làm tin. Nhiều năm anh đi không một tin tức gì . Gia đình thấy chị có tuổi cũng giục con lo nghĩ chuyện chồng con, chị chỉ khóc mà không nói gì.
Đến khi chị nhận được tin báo tử của người yêu thì bố mẹ lấy hết lời để khuyên con gái. Chị đến nhà anh, gặp mẹ anh rồi khóc. Mẹ anh T. cũng chân thành khuyên chị đừng chờ anh nữa, mà nên đi lấy chồng. Khi chị yên ấm gia thất với một anh cùng làng thì anh T. lại đột ngột về. Không ai có thể tin anh còn sống, chị nghe tin anh về thì như chết lặng. Anh không trách chị một lời mà chỉ gửi lại chị chiếc khăn ngày xưa chị đã tặng, rồi tiếp tục ra chiến trường. Đến nay, khi con cái đã lớn, chị vẫn lặng lẽ không một lần nhắc lại chuyện cũ sợ chồng mình buồn, nhưng có lẽ tận sâu trong tâm hồn người phụ nữ ấy vẫn còn một góc riêng cho người lính năm xưa.
Chào bạn hoanhietdoi !
Câu chuyện của bạn tuy ít chữ nhưng nó có hồn và chiều sâu ,có thể gọi là truyện hay.
sau lưng những chiến sĩ can trường trên trận tuyến thấp thoáng đâu đó vẫn phải là hình tượng : người vợ ,người mẹ ,người yêu của anh tại hậu phương . Đó là chỗ dựa về mặt tinh thần của người lính khi xa nhà ,là động lực cho anh vững bước hành quân .
Nhưng khổ nỗi : " Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu ,cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi ." hiểu nôm na là :từ xưa đến nay những người đi chiến đấu mấy ai trở về . Chính sự không trở về kia là nỗi đau thầm lặng của những người phụ nữ mỏi mòn trong nhung nhớ và mong đợi người thân của mình : " Vầng trăng ai xẻ làm đôi ,nửa soi gối chiếc nửa soi dặm trường ". Vâng những nỗi đau kia tất cả là do chiến tranh gây ra , để rồi : " ....Ta thấy nàng ôm đầu rũ rượi ,gục đầu thổn thức trong bàn tay ,biết bao đôi lứa say chăn gối ,có kẻ đêm nay nước mắt đày ..." .
Sự hy sinh của các mẹ ,các chị là lớn lao và cao cả như vậy cần được cảm thông và chia sẻ . Cũng xoay quanh đề tài của bạn ,thời gian VN có chiến tranh với đế quốc MỸ, Tại miền bắc XHCN , có ban hành luật thời chiến . luật này ra đời nhằm động viên và bảo vệ cho mái ấm gia đình của các quân nhân đi B ( vào nam chiến đấu ) . Những ai là đàn ông có quan hệ trai gái bất chính với những phụ nữ có chồng đi B thì sẽ bị xử bắn .
Còn trong nhân gian có nhiều giai thoại đề cao lòng trung trinh của những người phụ nữ có chồng đi B . Vì nhớ chồng : nhiều chị ngủ không được ,ngày làm ruộng ,tối tham gia phong trào phụ nữ 3 đảm đang họp hành sổ sách . đêm về đem lúa ra xay -giã gạo xay lúa suốt đêm không biết mệt . Cảm động thay cho tấm lòng chung thủy ấy .
Cứ theo như nội dung câu chuyện của bạn : người phụ nữ ấy khi hay tin người yêu đã tử trận ,
Vì chữ HIẾU nên Chị nghe lời khuyên của cha mẹ 2 bên nên đã lấy một người chồng . Khi đã yên bề gia thất thì người yêu xưa mới đột ngột quay về , lúc này chị Liễu thật bẽ bàng phải không bạn , Nhưng đó chỉ là sự kiện hiểu nhầm do chiến tranh gây ra mà người trong cuộc phải chịu thiệt thòi không được như ý nguyện .
Chuyện của hoanhietdoi xảy ra trong chiến tranh tôi không dám có ý kiến . Nhưng cũng chuyện như vậy ở thời bình trong dương gian thì có nhiều .
Tâm trạng người phụ nữ ấy bây giờ thật khó xử ,tâm trạng này đã được tác giả T.T.K.H thể hiện qua bài thơ : HAI SẮC HOA TIGÔN như sau :
Một mùa thu trước mỗi hoàng hôn
Nhặt cánh hoa rơi cảm thấy buồn
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc
Tôi chờ người đến với yêu đương
Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
Dải đường xa vút bóng chiều phong,
Và phương trời thẳm mờ sương, cát
Tay vít dây hoa trắng chạnh lòng
Người ấy thuờng hay vuốt tóc tôi
Thở dài trong lúc thấy tôi vui
Bảo rằng: "Hoa, dáng như tim vỡ
Anh sợ tình ta cũng thế thôi!"
Thuở ấy nào tôi đã hiểu gì
Cánh hoa tan tác của sinh ly
Cho nên cười đáp: "Màu hoa trắng,
Là chút lòng trong chẳng biến suy!"
Đâu biết một đi một lỡ làng,
Dưới trời đau khổ chết yêu đương
Người xa xăm quá! Tồi buồn lắm,
Trong một ngày vui pháo nhuộm đường...
Từ đấy, thu rồi, thu lại thụ..
Lòng tôi còn giá đến bao giờ
Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ
Người ấy, cho nên vẫn hững hờ
Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
Ái ân lạt lẽo với chồng tôi,
Mà từng thu chết, từng thu chết
Vẫn giấu trong tim bóng một người
........
Tôi nhớ lời người đã bảo tôi
Một muà thu trước rất xa xôị..
Đến nay tôi hiểu thì tôi đã
Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi!
Tôi sợ chiều thu nhạt nắng mờ
Chiều thu hoa đỏ rụng. Chiều thu
Gió về lạnh lẽo chân mây vắng
Người ấy sang sông đứng ngó đò
Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng
Trời ơi! Người ấy có buồn không
Có thầm nghĩ tới loài hoa vỡ
Tựa trái tim phai, tựa máu hồng.
Không biết tác giả TTKH là người có : NGOẠI TÌNH TƯ TƯỞNG hay không ? xin hoanhietdoi
chỉ giáo .