Nói chung các nước cùng hệ Xlavo thì ngôn ngữ tiếng nói cũng na ná giống nhau hết bác quanghung1951 ạ.
Tiếng Nga, Bun, Tiệp, Nam Tư, Hy Lạp, Rumany, Ba Lan, Anbany đều từa tựa nhau cả, nếu như một nhóm người này ngồi lại với nhau rồi cứ tiếng mẹ đẻ của ai người đó nói thì mọi người ngồi chung quanh vẫn hiểu nhau hết, nhiều khi từ nguyên thể là giống nhau nhưng lại thay cái đuôi chút ít chứ không khác nhau nhiều. Cách đây khoảng 6 năm BY ngồi ở 1 quán bia Tiệp, người nấu bia là dân Tiệp sang làm việc tại VN, BY và anh ta nói chuyện với nhau bằng 2 ngôn ngữ của 2 quốc gia mà vẫn hiểu, anh ta xưa đi học có học tiếng Nga nên khi nói pha chung cả tiếng Tiệp lẫn tiếng Nga trong khi ở VN đã 3 năm mà chẳng biết một từ nào tiếng Việt.
Về tính cách trong nhóm người này thì có lẽ người Ba Lan dễ gần gũi hơn, BY có rất nhiều bạn người Ba Lan, họ sống trân thành, cởi mở và rất thật thà, tin tưởng và thông cảm ở đối tác những khó khăn nhất thời, họ rất trọng tình nghĩa, BY nói vậy không có nghĩa là những dân tộc còn lại họ xấu mà họ không thể hiện rõ bằng người Ba Lan. Trong nhóm người kia thì đố mời được ai ăn nước mắm của người VN trong khi họ ăn món cá muối tanh như ngóe mặn chát ra thì khen ngon, nhưng người Ba Lan thì ăn ngay họ rất thích. Món ăn ở châu Âu phù hợp với người VN nhất lại là Ytalia và khó nuốt nhất lại là món ăn của người Cu Ba.
Chuyện vui của BY với người Cu Ba những ngày xa xứ.
Lần đó BY cùng thằng em lang thang trung tâm Thủ đô Sophia, vừa ra khỏi rạp chiếu phim thì thằng em gặp ngay 2 cô người Cu Ba quen biết vì xưa học cùng nhau, thằng em lúc đó đã ở được 5 năm tiếng Bun khá tốt và thông thuộc đường xá cùng phong tục tập quán nước sở tại, 2 cô Cu Ba 1 đen 1 trắng và đương nhiên là to con chắc khỏe kiểu phụ nữ Nam Mỹ rồi. 2 bên nói chuyện rôm rả và cuối cùng thì họ mời 2 anh em về nhà họ làm khách cũng ở gần đó khoảng 10km nữa, nhân lúc không bận gì nên 2 anh em nhận lời đến nhà họ làm khách.
Nhập gia thì phải tùy tục đó là chuyện đương nhiên, là công dân nước khác sang Bun thì cũng phải sống theo tục lệ của nước Bun, tất cả lưu học sinh các nước sang đó đều được dạy ngay từ đầu về chuyện này, còn tục lệ của họ là gì thì từ từ tìm hiểu từng vấn đề, nói chung là người bản xứ sống sao thì mình cũng theo vậy, chân lý đó Ta tự hiểu và Tây cũng rất hiểu. Người Bun có tục lệ: Khách được mời đến nhà làm khách (Haгоgци) thì sẽ được chủ nhà chào đón là muốn gì cũng được chủ nhà chiều hết lòng, ngược lại khi bước qua ngưỡng cửa nhà ai đó làm khách mời thì cũng cần hết sức lịch sự đáp lại thịnh tình của chủ nhà, không được từ chối điều gì vì từ chối là mất lịch sự. Tất nhiên là cả 2 bên đều lịch sự, vui vẻ trong tình hữu nghị Việt Nam Cu Ba.
Tất cả cùng nhau theo về nhà 2 cô bé Cu Ba và không quên ghé mua đồ uống thuốc lá hút xách theo, về đến nhà 2 cô chủ nhà lao vào bếp, họ bật bếp điện lên, đổ dầu hướng dương (giống dầu lạc) vào nồi đun sôi lên, đổ gạo vào và cắt xalam xúc xích thái nhỏ vuông như hạt lạc cho vào, thịt lợn thịt cừu hay thịt gì đó cũng thái cho vào, bơ cắt một lát lớn cho vào, rau củ quả cho vào và thêm cả của nợ của tiều gì đó nữa cho hết vào 1 cái nồi cứ đun xình xịch trên bếp, khi được rồi thì mang ra sẽ có một món hổ lốn những chất và thịt xền xệt dính nhằng nhằng từng cục múc vào đĩa, bánh mỳ thái lát bày lên chỉ việc phết cái thứ đó lên bánh mỳ vừa ăn vừa uống bia. Trời ơi ăn nó ngán không nuốt nổi nữa trong khi 2 cô bé Cu Ba cứ tấm tắc khen ngon cười nói ồn ào như chợ vỡ.
Đang ăn cái thứ ngán ngẩm đó mà nuốt thì không thể vào nổi thì bỗng nghe cửa đập ầm ầm, 1 cô vội ra mở cửa thì thấy vài bóng nam Cu Ba cả đen lẫn trắng thập thò ngoài cửa, một thằng Cu Ba đen thui to con như gấu tóc xoăn mù vẫy vẫy gọi BY và thằng em ra ngoài mồm nói: Ra đây, ra đây. Chẳng hiểu chuyện gì, gọi thì mình ra thử xem sao, BY vừa ra đến cửa thì thằng Cu Ba nói: Mày ra đây và tao với mày cần phải Boxo, khi boxo xong ai thắng thì đi vào phòng còn ai thua thì nằm ngoài này hoặc đi về, BY hỏi: Tại sao? Tại sao tao với mày cần phải boxo và để giải quyết vấn đề gì? Việt Nam Cu Ba là bạn tại sao phải boxo? Thằng Cu Ba chỉ cô bé đen nói: Nó là bạn gái của tao, mày đến làm khách nhà nó và tối nay mày sẽ ngủ lại với nó, vậy thì phải boxo, nếu mày thắng được tao thì mày ở lại với nó.
Lúc đó BY mới hiểu ra: Bỏ bu, thằng Cu Ba đen to như con gấu, khỏe như con voi, nó có chấp đến 5 thằng VN như BY cũng không hạ nổi nó chứ đừng nói đến mỗi một mình BY nên vội nói: Không, tao với mày không cần phải boxo làm gì, tao với nó chỉ là bạn, nó mời bọn tao đến nhà làm khách, ăn, uống, hút rồi chúng tao đi về và không ngủ lại đây, nó là của mày.
Cả đám Cu Ba cùng ồ à lên với nhau, họ hiểu tình tiết câu chuyện và không như họ nghĩ nên cuối cùng tất cả lại vui vẻ, VN và Cu Ba vẫn đoàn kết không cần phải boxo với nhau vì chuyện đó. Thái độ của 2 cô bé Cu Ba không thể hiện điều gì, nói chung là không có ý kiến, họ coi đó như chuyện cần phải làm vậy, như chuyện đương nhiên. 2 anh em BY ăn uống xong thì ra về, xuống đến cửa Block vẫn còn thấy toát mồ hôi hột, thằng Cu Ba kia nó cứ đòi phải boxo với nó thì chết dở, boxo thế quái nào được nó. Hai anh em kết luận với nhau: Bản năng của người da đen vẫn còn rất nhiều "hoang dã" sức mạnh được thể hiện trên mọi lĩnh vực, chỉ bằng giao tranh vũ lực để giành quyền kiểm soát trong khi những dân tộc văn minh khác thì cách thể hiện bằng phương pháp khác. Cũng từ đó bạn người Cu Ba có mời về nhà chơi thì vía bố cũng không dám đến nữa.
CHỜ NHÌN QUÊ HƯƠNG SÁNG CHÓI (*)
Với những người ra đi
Có đáng để suy nghĩ không?
Họ nghĩ đến tương lai của con cái.
Điều gì khiến người ta lựa chọn?
Có đáng để suy nghĩ không?
Có thể, có người sẽ nói rằng, những người lựa chọn sự ra đi, bằng cách này hay cách khác là lười biếng lao động, là muốn hưởng thụ, là vọng ngoại, là mơ ước viễn vông.... có đủ trăm ngàn lý do, để biện minh, giải thích, hay gán ghép cho sự ra đi.
Nhưng lý do chính đáng nhất mà tôi nghĩ rằng không phải ai cũng dám thừa nhận, đó là, người ta không thể nhìn thấy tương lai của mình trên chính quê hương mình.
Nên họ phải ra đi.
Nếu suy nghĩ về tương lai một cách nghiêm túc - "Đi cho thấy tương lai?" - là một câu hỏi, rất cần có câu trả lời cho toàn xã hội mà người chịu trách nhiệm chính là những người lèo lái tương lai của cả dân tộc này.
Ai muốn đi cứ để cho họ đi bác ạ và bằng cách nào tùy họ lựa chọn, cứ để họ đi cho thấy tương lai và khi họ thấy tương lai rồi thì họ mới hiểu tương lai là cái gì. Các cụ xưa có câu: Cóc chết 3 năm quay đầu về núi, giờ đây thế hệ thứ nhất ra đi cũng dần dần quay đầu về núi cả rồi đấy, những người chèo lái tương lai của cả một dân tộc họ nghĩ và làm vì hơn 90 triệu đồng bào VN chứ đâu cần nghĩ về vài chục ngàn hay trăm ngàn người muốn ra đi?
Tốt nhất chúng ta không nên lồng những câu chuyện này ở đây, mỗi người mỗi cách nghĩ và có hướng cho tương lai của mình, giữa những người không tìm thấy tương lai trên quê hương mình thì cũng có gần trăm triệu người dân vẫn thấy tương lai ở chính nơi họ đã sinh ra đấy thôi.
Người ra đi thường quên mất một điều rằng: Cái nước nhận họ đến họ đã suy nghĩ gì? Và họ có đặt câu hỏi đối với người ra đi rằng: Có đáng để họ nhận không? Xưa nhà nước giữ không cho đi thì bảo nhà nước: Ngăn sông cấm chợ này kia, giờ cho đi thoải mái thì bảo họ phải nghĩ. Nghĩ cái gì?