Lúc BH học QY ở 115, mấy anh trong C hay đi ra Kỳ hòa xem ca nhạc và xem phim lại còn chỉ xem chùa, ngày thường thì còn được còn thứ 7 , CN cũng đòi vào , mà đâu có ít cả trăm lính , có khi còn cự cãi đánh nhau với bảo vệ , nên cứ t 7 , CN là ở đó họ nhờ KSQS lại trực , sau cứ t7 , cn ai về thì phải có phép của C , còn không thì cấm trại vậy mà không biết sao mấy anh cũng đi gần hết
Không biết BH học ở QYV115 năm nào vậy. Tôi cũng có một kỷ niệm tại QYV115 trong ngày ra quân đấy. Đó là vào tháng 9 năm 1982, đoàn ra quân chúng tôi từ K về đến binh trạm tại thành Ông Năm ở Hôc Môn nghỉ lại 3 ngày để chuẩn bị về Bắc. Buổi chiều hôm trước về đến nơi lúc 6 giờ chiều. Đã lâu quá rồi tôi không còn nhớ ngày nào nữa. Hôm đó chúng tôi còn phải lo ổn định nơi ăn ở và nghỉ ngơi. Đến sáng hôm sau anh em chúng tôi bắt đầu đón xe đò kéo nhau vào thăm TP Bác: Chợ Tân Bình, chợ Bến Thành. Định bụng hôm sau sẽ đi tham quan một số nơi khác nữa của thành phố, để thỏa trí tò mò vì lần đầu tiên trong đời được đến thành phố lớn được mang danh là " Hòn ngọc viễn đông". Với những thằng lính quê miền núi, vào bộ đội lại toàn ở núi rừng thì đây là một dịp may hiếm hoi. Khi về miền núi phía bắc rồi biết còn có ngày nào quay lại?
Thế nhưng thật là xui xẻo ! Ngay đêm hôm đó, 1 anh bạn cùng làng với tôi, tên là Bông, đột nhiên đau bụng lăn ra giãy giụa giữa 12 giờ đêm. Chúng tôi vô cùng hốt hoảng báo với trưởng đoàn đưa quân của trung đoàn và y tế của binh trạm. Sau đó chúng tôi vội vàng khiêng Bông đến 1 bệnh xá QY gần đó. Sau khi các bác sỹ ở đó khám chẩn đoán là có thể đau ruột thừa, hoặc bị tắc ruột, phải đưa đi bệnh viện lớn gấp. Thế là bệnh xá liền cho 1 xe Hồng thập tự chở đi ngay trong đêm. Lúc đó đã là 1 giờ sáng, các bác sỹ của BX chỉ cho 1 người trong chúng tôi đi theo. Chúng tôi chỉ biết quay về binh trạm chờ đợi trong nỗi lo lắng thấp thỏm. Vì mới cách 3 hôm trước ở trạm Công Pông Chơnăng, 1 đồng đội cùng quê của chúng tôi, tên là Dựng đã phải ra đi vì cơn sốt rét ác tính, mãi mãi không thể về đến quê nhà sau bao năm xa cách!!!
Đến khoảng 3 giờ sáng thì anh bạn đi theo xe đưa Bông vào viện ( tên Phong ) trở về báo tin là Bông đã được cấp cứu kịp thời và phải nằm lại để điều trị. Chúng tôi thở phào và tạm thời đỡ lo. Đến sáng ra thì chúng tôi được các ánh trong đoàn đưa quân báo tin : Sáng ngày mai các đồng chí se ra ga Hố Nai để lên tàu ra Bắc. Thôi chết rồi! Còn Bông thì làm sao đây?
Thế là mấy anh em cùng xã chúng tôi lại phải vội vàng kéo nhau đi tìm viện 115 để xem tình hình của Bông ra sao. Đành bỏ chuyện đi thăm thành phố thôi. Tiếc cay tiếc đắng, nhưng biết làm thế nào được?! Đồng đội - đồng hương là hơn hết! Thế rồi 5 anh em chúng tôi vội ra đón xe đi. Nhưng khổ nỗi, anh bạn Phong của chúng tôi phải ngồi trong thùng của xe Hồng thập tự, chỉ thấy xe đưa đi ù ù ... đến nơi rồi xuống. Lúc quay về cũng lại ù ù ngồi trong thùng xe, đến nơi ở lại xuống rồi về chỗ ngủ, chẳng biết xe đưa đi theo hướng mô tê nào của thành phố rộng lớn như SG này. Lúc ngồi trên xe chỉ nghe được 1 anh ytá nói là đi qua ngã tư Bảy Hiền gì đó
Chúng tôi đành đón xe đến ngã tư Bảy Hiền xuống xe rồi mới tính tiếp. Đến nơi nhìn trước, ngó sau chỉ thấy người xe nườm nượp như suối chảy không ngừng từ 4 hướng đổ về nơi ngã tư rồi lại nườm nượp rẽ đi các lối. Không biết cái Viện 115 nó ở hướng nào đây, hỏi ai bây giờ? Bỗng tôi chợt nhớ lời dạy của các cụ khi còn ở nhà " đường đi ở ngay lỗ miệng mình ấy ". Phải hỏi đường thôi! Tôi bảo mấy ae tấp vào lề đường đứng chờ. Còn tôi băng qua đường đến bên trạm KSQS ở ngay bùng binh hỏi thăm. Sau khi nghe tôi trình bày, mặc dù thấy chúng tôi không có quân hàm, quân hiệu gì nhưng biết là ae ở bên chiến trường K về phục viên nên các cs KSQS cũng tận tình chỉ đường và cách đón xe lam. Nhưng cụ thể viện QY 115 ở chỗ nào thì các đc cũng hổng biết.
Chúng tôi bắt đầu cuộc hành trình tìm đường đến viên 115 : đường Trần Quốc Toản - 3/2- Nguyễn tri Phương...Loanh quanh hỏi thăm đường lại lên xe, xuống xe nhiều lần rồi cuối cùng chúng tôi cũng tìm ra QYV 115. Nhưng đến đây mấy anh em chúng tôi lại bị mắc lại ngoài cổng với mấy tay vệ binh gác cổng. Vì chúng tôi không có chứng minh hay căn cước quân nhân. Thật là khổ sở, suốt những năm ở chiến trường chúng tôi chỉ nhận được lệnh đi đánh nhau, đi phục kích, gài mìn chứ đâu đã có lần nào nghe cấp trên bảo đi làm chứng minh hay căn cước QN gì đâu
May sao có anh bạn tên Dũng cùng quê HSB nhưng khác huyện, từ C13 đặc công F302 chuyển về đại đội tôi nên cùng ra quân lại có chứng minh quân nhân. Thế mới lạ. Nhờ vậy mà vb chỉ cho mình Dũng được vào, còn chúng tôi đành đứng chờ ở ngoài. Dũng vào trong viện được 1 lúc thì quay ra lắc đầu là không tìm thấy Bông đâu. Trời ạ, làm sao bây giờ? Không thể bỏ thằng bạn cùng làng ở lại đây mà về bắc được. Bằng mọi giá phải tìm được nó để ngày mai cùng về! Cuối cùng tôi nảy ra sáng kiến : tôi đề nghị với mấy tay vệ binh cho tôi vào thay Dũng, còn Dũng có chứng minh thì ở ngoài cổng với vb kiểu như làm con tin cho tôi. Nghe cũng xuôi xuôi nên mấy tay vb cho tôi vào. Tôi chạy thẳng một mạch vào phòng trực cấp cứu của viện hỏi thăm. Chị trung úy bác sỹ trực giở sổ theo dõi và chỉ cho tôi nơi bệnh nhân Bông đang nằm. Theo chỉ dẫn, tôi chạy lên tầng 3 khoa ngoại và đã tìm ra Bông đang nằm trong 1 phòng cùng khá nhiều bệnh nhân. Tôi nhìn quanh thì thấy toàn là thương binh đủ các kiểu, khoảng 10 người, có người còn quấn băng ở đầu, chân, tay, có người thì mới tháo băng, vết thương còn tấy đỏ...các nữ ytá cũng khá đông. Tôi vào chào hỏi mọi người xong, hỏi tình hình bệnh của Bông ra sao thì Bông nói là sau khi khám các bác sỹ ở đây chẩn đoán là đau do rối loạn tiêu hóa, do ăn phải đồ lạnh. Hú vía! Tưởng viêm ruột thừa hay tắc ruột thì nguy to! Sau khi bàn nhau tôi quyết định đi tìm bắc sỹ để xin cho Bông ra viện ngay ngày hôm đó. Nhưng hôm sáng hôm đó bác sỹ trưởng khoa mắc họp chi bộ nên các bác sỹ trực có hẹn chúng tôi đến buổi chiều mới xem xét. Thế này thì chết tôi rồi! Tôi đành ra cổng báo tin với mấy a/e và bảo chúng nó cứ về trước, để mình tôi ở lại.
Tôi quay trở lại nơi phòng bệnh chờ đến giờ làm việc buổi chiều như đã hẹn. Và nhờ thế tôi mới có dịp quan sát và trò truyện làm quen với các anh em thương binh đang nằm ở đây. Qua nói chuyện tôi được biết, đa số các anh em đều quê ngoài bắc, chỉ có 2 anh ở nam. Trong đó có 1 anh bị thương khá nặng ở bụng phải nằm bất động trên giường. Còn lại các anh em khác đã đi lại tập tễnh, không có ai cụt chân, cụt tay. Tất cả anh em đều bị thương ở chiến trường K từ các đơn vị chuyển về đây. Bị thương nhưng anh em rất vui tính, nói cười rôm rả và rất hay trêu mấy em y sỹ, ytá. Tôi nhớ có 1 cậu ở f5 bị thương ở chân trái do dính mảnh mìn đồng đội đạp phải đã hy sinh. Cậu ta nhập ngũ năm 1980, mặt trông còn non choẹt nhưng rất lém lỉnh. Cậu ta tên là Hoà, năm đó vừa 19 tuổi. Đang nói chuyện tự nhiên cậu ta nói là người cảm thấy gây gây khó chịu và nằm xuống co quắp chân tay lại khe rên hưhư. Có 1 em ytá còn rất trẻ, khá xinh ( không biết có phải BH ko?hihi) chạy lại hỏi: Anh Hoà làm thế, sốt à ? Hoà rên khẽ : Chắc thế! Em ytá vội chạy đi lấy nhiệt kế bảo Hoà kẹp nách để kiểm tra. Em ytá vừa quay đi Hoà liền rút nhiệt kế ra chùi chùi lên mông và ngóc đầu lên nhìn theo em ytá, rồi quay sang phía chúng tôi nháy mắt cười ranh mãnh. Hoà cứ làm đi làm lại như vậy cho đến lúc thoáng thấy em ytá quay trở lại, liền kẹp nhiệt kế vào nách nằm im và khẽ rên ừ ừ. Mấy ae TB đang ngồi nói chuyện nháy nhau ngồi như không biết chuyện gì. Em ytá đến gần Hoà lấy nhiệt kế đưa cho em đó xem. Xem xong em ytá kêu lên: Trời ơi anh Hoà sốt 38,5 độ rồi nè! Nói xong em lây tay sờ lên trán, lên má Hoà. Hoà khẽ lim dim mắt và lấy tay cầm lấy tay em ytá giữ lại nơi má, miệng lại khẽ rên ư ư: Tay thơm mát quá!..ư.ư...
Một thoáng ngỡ ngàng, chợt hiểu ra em ytá rút phắt tay lại phát mấy cái mạnh vào mông anh chàng Hoà : Đồ quỷ! Cho chết này! Cho chết này!
Hoà vừa ngồi dậy vừa cười sằng sặc vẻ khoái trí: Đấy mọi người thấy chưa? Muốn các em sờ má thì phải có mánh khoé chứ... hề hề...
Mọi người trong phòng cũng cười ồ theo : Em bị nó chọc quê rồi nhé!
Cô bé ytá đỏ mặt chạy mất dép.
Trưa hôm đó mấy anh em TB mời tôi ở lại ăn trưa cùng ae tại phòng bệnh. Một anh lớn tuổi nhất trong phòng nói với tôi: Chú mày cứ ở lại đây ăn cơm với bọn tôi, không thiếu đâu mà sợ. Bây giờ mà chú ra ngoài ăn thì đến lúc quay lại bọn vệ binh nó không cho vào đâu! Rôi anh gọi 1 cô ytá bảo : Này Chanh ơi! Trưa nay ưu tiên cho bọn này thêm một suất cơm nhé, Vì hôm nay bọn anh có đồng đội từ CPC về thăm. Cô ytá liền dạ một tiếng ngọt sớt. Đúng là tình cảm của lính, tuy mới gặp nhưng như đã thân quen lâu lắm rồi! Trưa hôm đó tôi nghiễm nhiên trở thành khách quý được ăn 1 bữa cơm thắm tình đồng đội với những TB tại phòng bệnh của QYV 115. ăn xong chúng tôi lại tiếp tục kể cho nhau nghe nhiều chuyện về đơn vị mình nơi chiến trường K.
Đến chiều tôi lên gặp trưởng khoa và nói rõ ngọn ngành để xin cho Bông được xuất viện. Chị trung tá BS trưởng khoa nghe xong rất thông cảm cho hoàn cảnh của chúng tôi nên đã ký giấy xuất viện và kê thêm cho chúng tôi 1 ít thuốc mang về uống thêm. Chúng tôi phấn khởi cầm giấy ra viện, chào tạm biệt anh em TB trong phòng và các anh chị em csqy để ra về.
Nhưng lại thêm một sự rủi ro nữa đến với chúng tôi. Số là khi vào viện, các bệnh nhân đều phải gửi hết quần áo quân phục ở kho của bệnh viện và mặc đồ của bệnh nhân theo quy định. Đến khi ra viện mới trả lại để lấy đồ của mình mặc. Nhưng thật không may cho chúng tôi là khi xuống kho quân nhu của viện đổi đồ thì cô giữ kho lại đi đâu không ai biết. Vì hôm đó là chiều thứ 7. Anh quân nhu đi tìm khắp bệnh viện cũng không thấy nên bảo chúng tôi chờ để anh ấy đi tìm ở bên ngoài. Nói xong anh đạp xe ra cổng. Phải chi có điện thoại di động hay xe máy nhiều như bây giờ.
Thế là chúng tôi lại phải chờ đợi. Trong lúc chờ, chúng tôi đi lòng vòng quanh khu nhà của bệnh nhân, thấy qyv thật là rộng, có cả một sân bóng đá rất rộng. Ở các hành lang lúc này tôi mới thấy có rất nhiều TB, người chống nạng, người ngồi xe lăn, người đeo tay, băng đầu đi lại trên khắp các hành lang. Chắc đều là từ chiến trương K về cả? Rất nhiều các bác, các em nữ quân y ở viện này, trong đó tôi nghe rất nhiều chị em nói với nhau bằng giọng bắc. Đến khoảng 4 giờ chiều từng tốp, từng tốp các em này trút bỏ bộ y phục và mặc những bộ cánh rất mốt thời đó í ới gọi nhau kéo ra cổng viện đi dạo phố. Tôi cứ đứng ngẩn ra nhìn theo mà thấy lòng xốn xang. Bao năm ở bên K toàn thấy chị em phụ nữ mặc xà rông đen, nay nhìn thấy cảnh các em nói tiếng mẹ đẻ, ăn mạc rất đẹp giễu qua trước mặt phấp phới, tôi thấy mình chẳng khác gì Từ Thức lạc vào cõi tiên. Bên ngoài cổng viện, phía đại lộ Nguyễn Tri Phương cuộc sống tấp nập của phố phường đang diễn ra thật hấp dẫn. Tôi ước gì được đi theo các em để cùng dạo phố. Thế mà chúng tôi lại bị chết dí ở đây. Sốt ruột quá tôi bảo Bông: Hay là ông bỏ mẹ bộ quân phục đi, mặc bộ bệnh nhân này ra cổng nói dối là ra ngoài 1 chút sẽ quay vào rồi anh em mình tếch luôn. Bông cười chỉ tay xuống quần rồi lắc đầu. Lúc này tôi mới nhìn kỹ và cũng phì cười. Chàng Bông thì cao to lộc ngộc 1,78m mà cái quần thì ngắn cũn chỉ đến dưới đầu gối khoảng hơn 10cm, lúc này nhìn pháo thủ số 1 cối 82 của c tôi trông chả khác gì một anh hề chèo. Diện bộ cánh này ra phố giờ này chắc bà con mình vỡ bụng mất. Thế là lại tiếp tục chờ.
Lúc này sân bóng đá của viện bắt đầu nhộn nhịp, sôi nổi. Tôi liền bỏ Bông ngồi chờ và chạy lại cùng các anh em TB lúc này đã đứng ngồi đầy quanh sân làm khán giả hò reo náo nhiệt để xem. Đến khi xong trận bóng đá không tính hiệp thì trời đã nhá nhem tối, mà cô nàng thủ kho của khoa vẫn chưa xuất hiện. Chúng tôi đang bàn nhau quyết định áp dụng kế sách mà tôi đưa ra ở trên thì anh quân nhu mới lóc cóc đèo cô nàng về. Trông nàng ta cũng khá dễ coi, cũng diện bộ cánh quần loe áo chẽn khá đẹp. Cô nàng thanh minh thanh nga là đang đi chơi ở Chợ Lớn với bồ vì nghĩ là thứ 7 sẽ ko có người ra viện. Chúng tôi thở phào nhẹ nhõm, đổi quần áo xong ra đến cổng thì trời đã tối hẳn, khoảng 7 giờ tối. Không gặp chiếc xe lam hay xe đò nào chúng tôi không chờ nữa mà lên 1 chiếc xích lô về ngã tư Bảy Hiền rồi tiếp 2 chặng xe lam nữa mới về đến bến xe Tân Thới Nhì – Hôc Môn. Lúc đó đã 9 giờ đêm. Các anh em đồng hương đang đứng chờ ở đó ùa lại ôm chầm lấy chúng tôi: Sao, chúng mày còn đi chơi bời ở đâu mà lâu thế? Chúng tao tưởng 2 thằng mày đăng ký ở lại tp luôn rồi chứ!
Chơi bời cái con khỉ gió gì, đang đói muốn chết đây! Đi ăn rôi còn có sức mà về bắc cái đã. Mọi chuyện kể sau!
Ăn xong, về đến nơi ở tắm rửa xong sau 1 ngày vừa lo lắng, bực tức vừa đói, tôi mệt mỏi nằm lăn ra ngủ luôn. Mặc cho Bông kể lể sự tình với anh em, đúng sai thế nào tôi không cần biết.khỏi cần nói chữa! he he
Sáng hôm sau ban đưa quân bàn giao 1 số hồ sơ cho ra quân cho chúng tôi ( tôi được giao đoàn phó cùng với 1 anh hơn tôi 7 tuổi làm đoàn trưởng) dẫn quân ra bắc. Chúng tôi lên xe ra binh trạm 15 Hố Nai – Biên Hoà để lên tàu về quê. Thế là tôi bỏ lỡ dịp may được đi ngắm thành phố SG hoa lệ.
Từ đó đến nay đã gần 30 năm, tôi chưa có dịp trở lại mà chỉ được ngắm TP qua tivi, sách báo thôi! Hic.hic.. bao giờ cho đến ngày xưa ?