Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 30 Tháng Mười Một, 2023, 07:28:15 am


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Nam Quốc Sơn Hà  (Đọc 18444 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
KGBFSBCIA
Thành viên
*
Bài viết: 231


« Trả lời #30 vào lúc: 07 Tháng Bảy, 2011, 06:35:53 pm »

Trần Quốc Phong nhìn Thẩm Tư Luyến hỏi:

- Cô nương có thấy gì không?

- Tĩnh lặng, yên ả.

- Phải, là tĩnh lặng, là yên ả, nhưng chỉ một chốc nữa thôi, cái tĩnh lặng sẽ thay bằng cái ồn ào huyên náo thậm chí là tiếng hò hét, cái yên ả sẽ biến thành cái sôi động thậm chí là giết chóc.

Thẩm Tư Luyến nhìn Trần Quốc Phong:

- Có phải ngươi muốn nói dù tĩnh lặng đến đâu cũng sẽ có lúc bùng phát?

Trần Quốc Phong lắc đầu:

- Cô nương sai rồi, cái ta muốn nói là dù bùng phát mạnh mẽ đến đâu nhất định cũng sẽ có lúc tĩnh lặng trở lại. Mong ước duy nhất của mỗi người là an cư lạc nghiệp, dù chiến tranh có thể kéo dài nhưng nhất định sẽ có một ngày kết thúc để nhường chỗ cho hòa bình, đến lúc đó mọi người có thể từ bỏ gươm đao cầm lại cầy cuốc đem lại cuộc sống yên bình cho bản thân mình và những người xung quanh.

Thẩm Tư Luyến A một tiếng rồi kéo Trần Quốc Phong ngồi xuống cỏ rồi nói:

- Ngươi có biết ta sợ gì nhất không?

Trần Quốc Phong lắc đầu, Thẩm Tư Luyến nói tiếp:

- Ta sợ con người nhất.

- Con người ư?

- Ừ. Trên đời này không gì đáng sợ bằng con người. Có kẻ nói đáng sợ nhất là hổ báo, sài lang rắn rết nhưng bọn dã thú ấy chỉ vì sinh tồn mà tàn sát nhau còn con người? Họ có thể chỉ vì cái gọi là tiền bạc, lợi danh, vinh hoa phú quý mà bán rẻ tất cả.

Trần Quốc Phong nghe lời Thẩm Tư Luyến chợt nhớ tới Hoài Ngân thì trong lòng lại nổi lên một nỗi chua xót vô hạn.

Lúc ấy gã mới phát hiện mình chẳng thể dễ dàng quên nổi người vợ phụ bạc ấy.

- Những thứ ấy chung quy vẫn là một loại quyền lợi sinh tồn thôi, chỉ khác biệt ở chỗ con người thông minh hơn dã thú nên cái quyền lợi mà con người đòi hỏi cũng lớn hơn nhiều. Người nghèo thì mong giàu sang, kẻ giàu sang thì mong làm quan, làm quan thì mong thăng quan tấn tước, đã làm đến nhất phẩm dưới một người trên một người thì lại mong làm hoàng đế, hoàng đế thì lại muốn tranh giành đất đai, quyền lực.

- Lòng tham của con người vốn là không có đáy. Chung quy lại cũng vì lợi ích của bản thân mình mà chà đạp lên nhân cách của chính mình.

Trần Quốc Phong thở dài:
Truyện "Nam Quốc Sơn Hà " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Người không vì mình, trời tru đất diệt, đôi khi vì bảo vệ bản thân, người ta chẳng ngại biến thành một thứ ác quỷ.

Thẩm Tư Luyến chợt vỗ vai gã:

- Ta đã hiểu vì sao ngươi biến thành ác quỷ.

Trần Quốc Phong nhìn trời:

- Chung quy cũng là một quyền lợi sinh tồn, có điều không phải quyền lợi của cá nhân ta mà là quyền lợi của rất nhiều, rất nhiều người.

Thẩm Tư Luyến đã đi, Trần Quốc Phong biết song gã chẳng nỡ quay đầu nhìn lại, chỉ chăm chú lắng nghe tiếng nàng văng vẳng:

- Mười ngày nữa gặp lại.

Mười ngày sau gặp lại.

Lần này trong thâm tâm Trần Quốc Phong đã thầm nhủ nhất định không dối gạt nàng, nhất định gã sẽ để nàng hạ thủ giúp nàng khỏi ray rứt lương tâm.

Lúc ấy có lẽ thành Ung Châu đã bị phá, mọi việc cũng chuẩn bị sẵn sàng, trước khi hy sinh, gã sẽ làm một điều gì đó để khiến cái chết của "Lý Thường Kiệt" không những không làm gẫy cây cột chống trời của Đại Việt mà còn làm cho sĩ khí ba quân tăng lên thề quyết tử với quân thù.

Đến lúc ấy nhất định họ có thể chống đỡ với cơn lốc ngoại xâm của Tống Quốc.

Chợt Trần Quốc Phong bàng hoàng, tại sao? Tại sao gã lại có suy nghĩ như vậy? Tại sao lời nói của thiếu nữ ấy lại quan trọng với gã đến mức gã có thể bỏ qua cả việc quốc gia đại sự?
Không lẽ...

NHỮNG VÌ SAO CHỢT VỤT TẮT, BẦU TRỜI ĐƯỢC BAO TRÙM BỞI MỘT MÀN ĐEN TỐI.
Logged
KGBFSBCIA
Thành viên
*
Bài viết: 231


« Trả lời #31 vào lúc: 07 Tháng Bảy, 2011, 06:37:00 pm »

Hồi 9

Đấu Trí

- Thái úy, quân tình có nhiều thay đổi.

Trần Quốc Phong nhíu mày:

- Việc gì?

- Tôn Đản tướng quân đại bại, quân tuy không tổn thất nhưng cũng bị đẩy lui đến hơn sáu mươi dặm ngòai Ung Châu.

Trần Quốc Phong giật mình đứng phắt dậy:

- Lý nào là vậy? Không phải sáng hôm qua còn nghe nói sắp công phá được Ung Châu vậy tại sao lại bị đại bại chỉ trong một buổi chiều vậy?

Đào Tôn Nguyên thở dài:

- Cho đến trước ngày hôm qua, quân Ung Châu thua liên tiếp mười tám trận tổn thất một vạn bảy ngàn quân nhưng lại toàn quân già yếu hoặc thiếu kinh nghiệm chiến đấu, quân ta thấy địch quân đánh trận nào thua trận này thì tuy có phần phấn khởi nhưng vô tình đã bớt cảnh giác lại cộng thêm việc nghe thái úy sắp dẫn quân hội họp với Tôn tướng quân nên lại càng lơi lỏng nghĩ rằng nội trong một, hai ngày sẽ hạ được thành nào ngờ đến buổi chiều Tô Giam đột nhiên xuất ra ba vạn quân tinh nhuệ từ thành quyết tử đánh ra, quân ta trở tay không kịp kết quả là đại bại phải trại mà chạy.

Trần Quốc Phong giậm chân nghiến răng:

- Giỏi cho Tô Giam, quả thật khổ nhục kế của ngươi quá lợi hại. Vậy phía Tôn tướng quân còn bao nhiêu binh sĩ?

- Ngót nghét bốn vạn có điều chắc chắn chẳng thể trụ lại lâu, chỉ sợ Tô Giam đến một lần nữa là tan tác, thái úy xem ra chúng ta phải ngày đêm tốc hành tới Ung Châu hội họp với Tôn tướng quân thôi.

Trần Quốc Phong chợt mỉm cười.

ĐỪNG NÓNG VỘI.

* * *

- Đừng nóng vội.

Viên tổng binh họ Phong ngạc nhiên nhìn Trương Thủ Tiết:

- Trương đại nhân, đã bốn ngày hôm nay ngài hạ lệnh ngày đêm truy đuổi quân giặc giờ đã sắp đuổi kịp bọn chúng thì ngài lại bảo chậm lại hà cớ làm sao?

Trương Thủ Tiết thở một hơi:

- Có thể nói ta đã trúng kế của Lý Thường Kiệt, hừ, hắn cố tình tàn sát người trong hai châu Liêm, Khiêm để khiến ta nổi điên lên ngày đêm truy đuổi không ngừng nghỉ khiến binh sĩ tinh thần mệt mỏi, thể lực tiêu hao, trong khi quân Đại Việt lại được nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng đầy đủ lấy sức nhàn đấu với sức mỏi, nếu hiện tại chúng ta không chậm quá trình tiến quân lai nhất định chuốc lấy bại vong.

Phong tổng binh kêu lên:

- Nếu đã biết vậy tại sao ngài không dừng lại cho binh sĩ nghỉ ngơi?

- Cũng không ổn, nếu chúng ta không truy đuổi, binh sĩ của Lý Thường Kiệt và Tôn Đản sẽ hội họp đến lúc đó đừng nói Ung Châu thất thủ mà ngay cả chúng ta cũng khó lòng chiếm thế tiện nghi. Phong Trấn à, hiện tại chúng ta đang ở trong thế tiến thoái lưỡng nan, muốn tiến không được, muốn lùi không xong, ngươi có hiểu không? Chỉ còn cách giữ lấy tốc độ ngày đi đêm nghỉ cho binh sĩ nghỉ ngơi vớt vát được chút nào hay chút đó.

Vừa lúc ấy, chợt nghe phó tổng binh họ Hứa chạy vào:
- Trương đại soái, tình hình ở Ung CHâu đã thay đổi, Tô tri châu đã dụng kế đánh tan quân Việt,bắt chúng phải lùi xa hơn sáu mươi dặm ngoại thành.

Trương Thủ Tiết vỗ đùi kêu lên:

- Thật là trời giúp ta rồi. Phong Trấn, mau hạ lệnh cho tòan quân dốc sức đuổi theo giặc.

Phong Trấn ngạc nhiên:

- Tại sao phải đuổi theo bọn chúng? Không phải ngài vừa nói nên cho quân ta nghỉ ngơi dưỡng sức hay sao?

- Đó là lúc trước, hiện giờ quân địch ở Ung Châu đã đại bại tình huống này nhất định Lý Thường Kiệt sẽ dốc sức ngày đêm tới Ung Châu để hội họp với Tôn Đản, tự nhiên phải lo mặt trước, đề phòng mặt sau trong khi chúng ta đã vững tâm ở Ung Châu chỉ lo đuổi theo tiêu diệt đòan quân họ Lý, tình thế đã thay đổi, trận này chúng ta thắng chắc.

* * *

TRẬN NÀY CHÚNG TA THẮNG CHẮC.

Đào Tôn Nguyên kêu lên:

- Thái úy, tiểu tướng chẳng thể hiểu nổi, hiện giờ Tôn Đản tướng quân đang lâm vào thế bất lợi, tình huống cực kỳ gay go tại sao thái úy không dốc sức cứu viện mà lại ở đây để đánh với Trương Thủ Tiết?

Trần Quốc Phong cười:

- Có ba lý do.

Đào Tôn Nguyên:

- Xin thái úy dạy bảo.

- Thứ nhất, hiện tại chúng ta đang bị đại quân của Trương Thủ Tiết đuổi theo phía sau, nếu chúng ta nôn nóng chạy gấp đến Ung Châu cứu viện nhất định bị bọn chúng truy kích lúc ấy trước mặt có địch, sau lưng có thù, thử hỏi làm sao địch lại? Chi bằng cứ ở lại đây chờ địch tới tiếp tục giữ thế chủ động vậy mới là thượng sách. Thứ nhì, chúng ta ở lại Côn Lôn này tập kích nhất định nằm ngoài dự liệu của địch, trong khi binh sĩ của ta lại nóng lòng tốc chiến tốc thắng để tới Ung Châu cứu viện nên sĩ khí đại thịnh, cái đó cũng gọi là một đòn tâm lý chiến. Cuối cùng và cũng là cốt yếu nhất: chính là ở Tôn Đản đại nhân.

- Tôn Đản đại nhân thì sao?

- Nếu tình hình ở Ung Châu cực kỳ tồi tệ thì tại sao Tôn Đản đại nhân lại chẳng có lấy một lá thư cầu cứu?

Đào Tôn Nguyên ô lên một tiếng rồi nói:

- Có phải ngài cho rằng phía Tôn đại nhân chẳng căng thẳng như thám báo?
Logged
KGBFSBCIA
Thành viên
*
Bài viết: 231


« Trả lời #32 vào lúc: 07 Tháng Bảy, 2011, 06:37:42 pm »

- Nếu có cũng chỉ là vẻ bề ngoài, Tô Giam có thể cho binh già tướng yếu ra để lừa chúng ta tại sao Tôn đại nhân không thể dùng kế trá bại để lừa lại bọn chúng? Ngươi thử ngẫm xem, Tôn đại nhân là kẻ cẩn thận cầu toàn, nếu đúng tình hình như ngươi đã nói thì lý nào lại không cầu viện? Nếu như bên ấy không có gì nguy hiểm thì tại sao ta không ở lại đây cùng quyết một trận thư hùng với Trương Thủ Tiết? Hiện giờ trên có thiên thời, dưới có địa lợi trong có nhân hòa, nhất định dãy Côn Lôn này là mồ chôn mười vạn quân giặc.

* * *

Đứng trên núi cao phóng tầm mắt nhìn xa vạn dặm.

Thấy quân Tống phóng ngựa khiến bụi bay mù mịt, Đào Tôn Nguyên thầm nhủ: "Quả nhiên thái úy đã dự tính đúng điểm này, bọn Trương Thủ Tiết vì nóng lòng đuổi theo quân ta mà chạy không kể ngày đêm, thử xem với toán quân rã rời này làm sao địch nổi quân ta đã được tĩnh dưỡng nghỉ ngơi?"

Trương Thủ Tiết không biết đại họa lâm đầu vẫn cười mà nói:

- Hiện giờ chắc bọn Lý Thường Kiệt đang dốc toàn lực mà cứu viện Ung Châu, hà hà, ta đang muốn xem cảnh bọn chúng bị ta đánh cho một trận không còn mảnh giáp như thế nào. Phong Trấn, mau giục ba quân gắng sức tăng thêm tốc độ nữa đi.

Phong Trấn dạ một tiếng rồi giục ngựa lại phía sau bất giác y ngẩn người ra ngơ ngác nhìn lên cao.

Trương Thủ Tiết ngạc nhiên:

- Phong Trấn,chuyện gì vậy?

Phong Trấn thốt:

- Đại sóai, dãy Côn Lôn địa thế vừa hẹp vừa hiểm trở, rừng cây um tùm hiện đang là mùa hanh khô nếu gặp phục binh địch dùng hỏa công thì chúng ta nhất định...

Trương Thủ Tiết ngẩn người ra nhìn ngắm xung quanh rồi cười rộ lên:

- Đúng thật, đúng thật, chỉ tiếc Lý Thường Kiệt hiện đang chạy tới cứu Tôn Đản làm sao có thể mai phục ở đây? Phải rồi, Phong Trấn, ngươi bố trí Vương Cát dẫn năm ngàn tinh binh ở lại nơi này mai phục, hễ thấy quân Việt thua chạy tới đây thì lập tức dùng hỏa công thiêu bọn chúng thành tro bụi cho ta.

Chợt nghe một binh sĩ kêu lên:

- Oái, sao đường trơn vậy?

Phong Trấn tế ngựa chạy tới đưa bó đuốc lại gần rồi nói:

- Đi phải cẩn thận chứ, mà khoan, ngươi vừa nói gì? Giờ khí trời đang hanh khô, sao đường lại trơn được?

Gã binh sĩ giật mình đưa tay lần vũng nước trên mặt đất rồi kêu lên:

- Trời ơi, là dầu.

Lời hắn vừa dứt,tiếng hò reo như sấm dậy đã vang lên:

- Trương Thủ Tiết nạp mạng đi.

Trương Thủ Tiết hoảng hồn vội vàng giật cương ngựa kêu lên:

- Chẳng lẽ chúng ta gặp phục binh? Lý Thường Kiệt không đi cứu viện cho Tôn Đản ư?

Hắn chưa nói xong thì đã thấy lửa bay đầy trời, cây cổ xung quanh bén lửa lập tức bốc cháy phừng phừng.

Từ bốn phương gỗ đã tẩm dầu bốc hỏa lăn xuống ầm ầm, binh sĩ kêu la ầm ĩ, chợt có tiếng kêu:

- Hỏng rồi, quân Việt từ phía sau đánh tới, bọn chúng từ đâu ra vậy?

Quả thật phía sau, Đào Tôn Nguyên đã thống lĩnh binh mã đánh vào hậu quân quân Tống, lúc ấy tinh thần quân Tống đại loạn chỉ mong thoát khỏi cạm bẫy và biển lửa, làm sao còn tâm tư đánh nhau? quân Việt ào tới như thác lũ không sao cản nổi, chỉ trong chớp mắt, quân Tống đã đại bại chẳng thể cầm cự hơn.

Phong Trấn vội kêu:

- Đừng hoảng loạn, mau chia ra tìm đường thoát khỏi chỗ mai phục này đi nếu không tử vong còn nhiều hơn ấy.

Nào ngờ lại nghe mấy tiếng huỵch huỵch liên tiếp vang lên, từ ba, bốn phía, nơi thì bẫy chông, nơi thì hầm dao, tiếng kêu la vang vọng đất trời, ngay cả Phong Trấn cũng lúng túng chưa biết xử trí làm sao.

Chợt Trương Thủ Tiết giục ngựa chạy lên quát lớn:

- Mau đạp lên những xác chết, phía có bẫy nhất định không có phục binh.

quân Tống tuy bất mãn với hành động dẫm lên xác chết đồng bọn mà thoát thân nhưng lúc này sinh mạng là quan trọng sao dám chần chừ? Tuy vậy vẫn có vài kẻ lén lén tháo chạy khỏi đội hình bỏ đi.

Quá khu cạm bẫy, lai thấy một khoảng trống phía trước, Trương Thủ Tiết vội kêu:

- Cho bộ binh đi trước, nếu có cạm bẫy thì kỵ binh sẽ đạp lên xác mà đi tiếp.

Binh sĩ nghe vậy kêu la ầm trời:

- Lấy chúng ta làm vật hy sinh ư?

- Đồ độc ác.

- Chạy thôi.

Mỗi người một tiếng, trong lúc hoảng loạn họ bỏ chạy tứ tung, ngay cả các tướng lĩnh cũng chẳng màng đến cai quản thuộc hạ của mình, bản thân cũng quay đầu bỏ chạy lấy thân.

Phong Trấn vội kêu lên:

- Mặc kệ chúng, càng hoảng loạn càng dễ sa bẫy, chúng ta cứ nhặt xác chết mà ném lên phía trước dò đường.Chắc chắn phục binh ở ngược với hướng có cạm bẫy, chúng ta chạy mau trước khi truy binh kịp đến nơi.
Logged
KGBFSBCIA
Thành viên
*
Bài viết: 231


« Trả lời #33 vào lúc: 07 Tháng Bảy, 2011, 06:38:05 pm »

Tới mé rừng, nhìn đám quân sĩ đi theo mình chỉ còn vài ngàn, Trương Thủ Tiết thở dài:

- Mười vạn đại quân giờ chỉ còn vài ngàn, Lý Thường Kiệt, mi giỏi lắm.

Phong Trấn thở một hơi:

- Dù sao cũng thoát rồi, núi xanh còn đó sợ chi thiếu củi? Đại sóai, chỉ cần ta tới châu huyện gần đây cầu cứu rồi tập hợp lại binh mã nhất định có thể sống mái với quân Việt một phen.

Chợt nghe giọng cười lạnh:

- Xin lỗi, vậy phải làm các ngươi thất vọng rồi.

Phong Trấn thấy người đứng trước mặt thì kêu lên:

- Ngươi...ngươi...Lý Thường Kiệt?

Trần Quốc Phong khẽ hô một tiếng, từ khắp nơi, binh sĩ Đại Việt tràn ra bao vây quân Tống ở giữa.

Trương Thủ Tiết nghiến răng:

- Quân chủ lực không ngờ lại bố trí ở chỗ sắp đặt cạm bẫy, Lý Thường Kiệt, ngươi giỏi lắm.

Trần Quốc Phong cười nhạt:

- Quá khen rồi. Trương Thủ Tiết hiện giờ ngươi đại bại chẳng còn đường, còn chờ gì nữa mà không xuống ngựa chịu trói?

Trương Thủ Tiết hừ một tiếng rồi nói:

- Xưa nay chỉ có anh hùng tử trận làm gì có thằng ngốc quỳ gối đầu hàng? Lý Thường Kiệt, hôm nay ta nhất định lấy mạng ngươi.

Lời dứt, Trương Thủ Tiết đã hét lớn một tiếng, cả người bay khỏi lưng ngựa tay vung thanh hắc đao trong tay thành một vòng tròn ập xuống đầu Trần Quốc Phong.

Trần Quốc Phong kêu lên:

- Âm Hành Đao Pháp của ngươi không kém Quách Quỳ đâu.

Dứt lời, gã tuốt gươm từ dưới đâm thẳng vào ngực Trương Thủ Tiết.
Nhát đao của Trương Thủ Tiết đang ập xuống, gã lại chẳng thèm chống đỡ chỉ vung kiếm chẳng vào ngực Trương Thủ Tiết, nếu hai bên tiếp tục, đầu Trần Quốc Phong nhất định rời khỏi cổ còn ngực Trương Thủ Tiết nhất định phải xuyên thủng.

Là lối đánh liều mạng của Thẩm Tư Luyến.

Trương Thủ Tiết thầm kinh hãi, ngày trước hắn cùng Quách Quỳ và Thẩm Tư Luyến thụ giáo một thầy, sư phụ hắn từng bảo trong ba sư huynh muội, võ công Thẩm Tư Luyến tuy yếu nhất nhưng nàng lại là người khó đối phó nhất, lúc ấy Trương Thủ Tiết có phần bất mãn cho rằng sư phụ thiên vị nhưng hôm nay tận mắt thấy lối đánh của Trần Quốc Phong tương tự như sư muội mình, gã lại hoảng hồn đến toát mồ hôi lạnh vội vàng bám vào cành cây bật lại phía sau.

Lúc ấy binh sĩ hai bên thấy tướng sóai của mình giao tranh thì cũng reo hò ầm ĩ mà xung phong.

Trần Quốc Phong cũng chẳng để Trương Thủ Tiết được thở một hơi, thanh gươm trong tay gã liên tục điểm thành những vệt sáng trong không khí bao trùm lấy Trương Thủ Tiết.

Đúng ra chiêu nào của Trần Quốc Phong cũng có vài ba chỗ sơ hở nhưng nếu Trương Thủ Tiết nhằm vào chỗ sơ hở của gã thì nhất định cũng sẽ táng mạng dưới đường gươm của Trần Quốc Phong, vì vậy hai bên đã giao đấu hơn trăm chiêu mà Trương Thủ Tiết chỉ thủ không công khổ sở không sao kể xiết.

Đào Tôn Nguyên vừa thúc truy binh tới nơi thấy đại cuộc đã định, quân Tống quá nửa đã đầu hàng, chỉ còn mấy trăm kẻ cố đánh liều mạng, lại thấy "Lý thái úy" đang thi triển thần oai thì bất giác chặc lưỡi:

- Thì ra thái úy muốn vờn chuột.

Nghĩ vậy bèn dốc quân giết sạch những kẻ ngoan cố chống cự rồi cho quân trùng trùng điệp điệp bao vây Trương Thủ Tiết và Trần Quốc Phong vào giữa.

Trương Thủ Tiết đang chống đỡ hết sức chật vật nay thấy quân Đại Việt kéo lại bao vây mình thì bất giác rụng rời tay chân tâm trí hoảng loạn cùng cực, vừa lúc ấy Trần Quốc Phong hét lớn một tiếng, từ trên cao đánh xuống một gươm, Trương Thủ Tiết chỉ kịp đưa đao lên đỡ thì nghe keeng một tiếng.

Tiếp theo đó là một tiếng Soạt.

Máu bắn tung tóe, Trương Thủ Tiết còn thấy cánh tay phải của mình rơi bịch xuống đất, hắn vội vàng ôm lấy tay mà lăn lộn kêu gào.

Trần Quốc Phong hừ một tiếng nói:

- Nể tình Thẩm Tư Luyến ta lưu cái mạng chó của ngươi lại, về mà nói với Quách Quỳ, giữa ta và hắn còn nhiều chuyện để nói với nhau đấy.

Gã vừa quay lưng bỏ đi thì nghe hai tiếng gió rít lên sau lưng.

Trần Quốc Phong chỉ kịp xoay người để thanh đao trong tay Trương Thủ Tiết xuyên qua áo choàng thì đã nghe hắn rú lên thảm thiết, thủ cấp đã bị Đào Tôn Nguyên chém bay xuống đất.

Trận này quân Việt chỉ thương vong hơn ba ngàn, mười vạn đại quân Tống Quốc quá nửa đào binh, nửa thì hoặc bị cạm bẫy, mồi lửa tiêu diệt, hoặc thì bị quân Việt kết liễu, có thể nói là chiến thắng vang dội nhất kể từ ngày xuất quân, thanh danh của Lý Thường Kiệt đã vang dội khắp nơi tựa hồ như một vị thần tiên giáng phàm.
Logged
KGBFSBCIA
Thành viên
*
Bài viết: 231


« Trả lời #34 vào lúc: 07 Tháng Bảy, 2011, 06:38:57 pm »

Hồi 10

Tiểu kết

Sau trận đại thắng Ải Côn Lôn, Trần Quốc Phong và Tôn Đản nhanh chóng hội họp, họ chia binh làm hai, Tôn Đản dụ Tô Giam xuất binh cướp trại rồi Trần Quốc Phong thừa dịp đánh úp chiếm được Ung Châu.

Thành thất thủ, Tô Giam điên cuồng giết hết cả nhà ba mươi sáu người rồi nổi lửa tự sát, binh sĩ trong thành theo gương tri châu nhất loạt kiên cường chống trả nhưng lúc này thế Đại Việt như mặt trời chính ngọ, không gì ngăn cản nổi, đến cuối cùng, hơn năm vạn tám ngàn người đều bị bắt sống, đại lao Ung Châu cũng hết chỗ đành phải nhốt ngay trong nhà dân.

Trần Quốc Phong vì lời hứa với Thẩm Tư Luyến nên không ra tay sát hại bọn họ, chỉ giao cho Tôn Đản toàn quyền xử lý.

Bàn giao lại mọi việc, gã lẳng lặng đi lên đỉnh đồi.

Hôm nay đã là ngày thứ mười, cái ước hẹn với Thẩm Tư Luyến đã đến.

Đại Tống bị công phá lần này thực lực đã giảm sút quá nhiều, nếu chúng còn có ý định đánh Tống, những tướng lĩnh như Tôn Đản, Đào Tôn Nguyên nhất định có thể ứng phó.

Vai trò Lý Thường Kiệt tuy quan trọng nhưng đã không nhất thiết phải có mặt rồi.

Chỉ cần phao tin Lý Thường Kiệt tử trận vì đánh Tống, nhất định binh sĩ và tòan thể nhân dân Đại Việt sẽ sôi sục lòng căm thù, khí thế chỉ nâng chứ không giảm.

Chiêu buông xuống.

Những lần gặp gỡ trước kia, Thẩm Tư Luyến chỉ xuất hiện khi màn đêm đã bao phủ, có lẽ lần này gã đã đến sớm.

Vừa hay một bóng người từ trong rừng cây đi ra.

Trần Quốc Phong thở một hơi quay đầu lại tựa hồ đang đón chờ số phận của mình.

Nhưng kẻ ấy lại là một võ tướng vận trang phục Tống triều.

Trần Quốc Phong thoáng vẻ ngạc nhiên:

- Ngươi phục ở đây chờ giết ta ư?

Võ tướng thoáng gật đầu rồi lại lắc đầu.

- Là sao?

- Đúng là ta chờ mi ở đây nhưng không phải để mai phục giết mi.
Logged
KGBFSBCIA
Thành viên
*
Bài viết: 231


« Trả lời #35 vào lúc: 07 Tháng Bảy, 2011, 06:39:25 pm »

- Vậy ngươi ở đây làm gì?

- Chuyển quà.

- Quà? Quà của ai?

- Quảng Nam Phủ Tuyên Sứ Quách Quỳ.

Trần Quốc Phong thoáng chấn động, tại sao Quách Quỳ lại biết gã nhất định đến đây? Không lẽ Thẩm Tư Luyến đã cho y biết? Hay Thẩm Tư Luyến đã xảy ra chuyện gì?

Trần Quốc Phong tuốt gươm quát:

- Thẩm Tư Luyến đâu rồi?

võ tướng chỉ cười nhạt một tiếng ném một chiếc bao bố về phía Trần Quốc Phong:

- Nhận quà rồi nói.

Trần Quốc Phong bắt lấy chiếc bao mới phát hiện nó ướt sũng, máu chảy tong tỏng xuống đất không ngừng, gã kinh hoàng tháo ra mới phát hiện bên trong chính là đầu lâu của Thẩm Tư Luyến đang ngậm một bức thư.

"Được biết Giao Châu Đôn Quốc Thái Úy Lý Thường Kiệt có đầu mà không biết nghĩ cả gan dám dấy binh đánh Thiên Triều đúng là gan cùng mình, nay bổn nhân tặng cho ngài một cái đầu nữa để suy nghĩ cho thêm thấu đáo.

Ả tiện nhân này không chỉ là người Tống mà còn là sư muội của bổn nhân không ngờ ba lần bốn lượt dám kháng lệnh xem ra đối với ngài cũng rất đặc biệt chỉ tiếc ngài từ thuở thiếu niên đã vào cung làm thái giám kiếp này hai người có duyên không có phận kể sống cũng là một điều đau khổ chi bằng chết đi là kết thúc mọi việc, tấm thịnh tình này xin thái úy hãy nhận lấy.

Hẹn gặp nhau ở chiến trường Giao Châu.

Quách Quỳ kính thư."

Trần Quốc Phong run lên bần bật nhìn đầu lâu trước mặt mình hồi lâu vừa lúc ấy, ánh đao của gã võ tướng cũng ập tới.

Lựa đúng lúc Trần Quốc Phong rung động cả tâm can lẫn thể xác mà ra tay đúng là đã có sự chuẩn bị.

Keeng, một mũi tên bay vút tới đánh bật thế đao của gã võ tướng, y biết quân Đại Việt đã đến nơi nên chẳng dám ham đánh, vội vàng tung người lên cao quát:

- Lý Thường Kiệt, Triệu Tiết này hẹn ở Giao Châu sẽ lấy mạng mi.

Lúc ấy, Trần Quốc Phong cơ hồ chẳng biết gì, chẳng màng đến mọi chuyện, thậm chí ngay cả khi Tôn Đản đến bên cạnh gã cũng chỉ chăm chăm nhìn vào thủ cấp của Thẩm Tư Luyến.

Đôi mắt Trần Quốc Phong từ từ đỏ ngầu, răng nghiến ken két, cả Tôn Đản cũng phải giật mình ngạc nhiên.
Logged
KGBFSBCIA
Thành viên
*
Bài viết: 231


« Trả lời #36 vào lúc: 07 Tháng Bảy, 2011, 06:40:04 pm »

Vốn dĩ gã và Thẩm Tư Luyến chỉ tương kiến ba lần, không ngờ cái chết của nàng lại làm gã xúc động đến vậy.

Gã và nàng có quan hệ gì? CÓ tình cảm gì?

Có lẽ bản thân gã cũng không biết, gã chỉ biết đó là một thứ tình cảm cực kỳ vi diệu đã vượt xa tình bằng hữu nhiều.

Gã chấp nhận chết dưới đao nàng, gã vì cái chết của nàng mà đại nộ, thậm chí khi biết thê tử Hoài Ngân phản bội gã, gã cũng chẳng tức giận như lúc này.

Tại sao? Tại sao nàng phải chết?

Nàng chỉ muốn hòa bình cho hai nước TỐng - Việt thôi, vậy là sai ư?

Nàng thậm chí còn muốn giết gã để trả thù cho những đồng bào bị sát hại, vậy là sai ư?

Ai sai? Ai đúng?

Nếu có người sai thì đó là ông trời, ông trời đã sinh ra một lũ khốn kiếp người Tống.

Nàng muốn bảo vệ chúng ta chúng lại nhẫn tâm đoạt mạng nàng.

KHông thể tha thứ, không thể tha thứ.

CUỒNG LOẠN.

ÁC THÚ ĐÃ THỨC TỈNH.

Tôn Đản chỉ kịp kêu lên một tiếng đã thấy Trần Quốc Phong nhẩy phốc lên ngựa rồi phi thẳng về Ung Châu.

TÀN SÁT, KẺ NÀO KHÔNG ĐẦU HÀNG GIẾT HẾT CHO TA.

PHÁ HẾT, GIẾT SẠCH, LẬP TỨC BIẾN UNG CHÂU THÀNH MỘT TÒA THÀNH CHẾT CHO TA.

Lúc Tôn Đản giục ngựa trở về, năm vạn tám ngàn binh sĩ chỉ còn là những cái xác không đầu, thậm chí Trần Quốc Phong còn hạ lệnh cho binh sĩ ra ngoài thành chém giết cả dân chúng, phá sạch thành quách, cầu đường.

- Ngươi làm gì vậy? Ngươi điên rồi hay sao?

Trần Quốc Phong gào lên:l

- Phải, ta đang điên đây. Người đâu, giết sạch người Tống cho ta, chúng ta chuẩn bị khởi binh đánh Quảng...

Lời vừa dứt, Tôn Đản đã giáng một đòn mạnh vào gáy gã.

TRỐNG RỖNG.

CON NGƯỜI CÒN ĐÁNG SỢ HƠN CẢ CẦM THÚ, CẦM THÚ CHỈ VÌ MIẾNG ĂN MÀ TÀN SÁT, CÒN CON NGƯỜI CÓ THỂ VÌ BẤT CỨ LÝ DO GÌ ĐỂ SÁT HẠI ĐỒNG LOẠI CỦA MÌNH.

Phải, Trần Quốc Phong bản thân ta và huynh chung quy cũng chỉ là một thứ dã thú, một thứ dã thú tàn bạo chưa tiến hóa thành người nên mới ân hận vì những hành động của mình đã gây ra.
Logged
KGBFSBCIA
Thành viên
*
Bài viết: 231


« Trả lời #37 vào lúc: 07 Tháng Bảy, 2011, 06:40:33 pm »

Cảm giác này thật kỳ lạ, tựa hồ những lời ấy cứ như Thẩm Tư Luyến đang ở bên cạnh mà thì thầm vào tai gã.

Thẩm cô nương, ta minh bạch rồi, nếu cô nương còn sống nhất định không muốn thấy ta như vậy phải không?

Gã từ từ mở mắt, tinh thần cực kỳ sảng khoái.

Chợt nghe giọng Tôn Đản quát:

- Ngươi tỉnh đủ chưa? Giết đủ chưa? Chỉ trong khoảnh khắc mà ngươi giết hơn mười vạn người rồi đấy, ngươi hài lòng chưa?

Trần Quốc Phong im lặng hồi lâu rồi thốt:

- Tôn tướng quân, chúng ta lui binh thôi.

- Lui binh?

- Phải, lui binh.

- Tại sao?

- Ta đã mắc kế Quách Quỳ rồi, hắn cố tình đẩy ta vào cơn cuồng nộ tàn sát dân chúng khiến cho nơi nơi oán hận, không khí tang tóc ngập trời, bây giờ đừng nói là quân sĩ mà ngay cả dân chúng chẳng một ai ủng hộ bọn ta nữa, nếu tiếp tục đánh thì chỉ có thất bại.

Tôn Đản thoáng ngẩn người ra rồi nói:

- Cũng tại ngươi không biết kiềm chế.

Trần Quốc Phong thở dài:

- Phải, hiện giờ phải nói chúng ta lâm vào cảnh vô cùng nguy hiểm, không những khó có thể an tòan rút khỏi nước Tống mà sắp tới nếu người Tống xua binh Nam Hạ nhất định sẽ mang theo sự căm thù này vào trong binh lĩnh, lúc ấy đã trở thành một đội quân xâm lược đáng sợ nhất trong lịch sử.

Tôn Đản thở dài:

- Trên đời này không có gì đáng sợ bằng sự thù hận.

Trần Quốc Phong đứng phắt dậy:

- Chúng ta tuyệt đối không để chúng đắc thắng, chúng có lòng thù hận thì ta có tâm quyết tử bảo vệ non sông. Nước Nam là của người Nam, tuyệt không để ai xâm phạm.

Ở đâu đây, tựa hồ nghe giọng Lý Thường Kiệt văng vẳng:

NAM QUỐC SƠN HÀ NAM ĐẾ CƯ

TIỆT NHIÊN ĐỊNH PHẬN TẠI THIÊN THƯ

NHƯ HÀ NGHỊCH LỖ LAI XÂM PHẠM

NHƯ ĐẲNG HÀNH KHAN THỦ BẠI HƯ.

Trần Quốc Phong tuốt gươm chĩa về phía trước lẩm bẩm:

- Quách Quỳ giữa ta và ngươi mọi chuyện chỉ bắt đầu.
Logged
KGBFSBCIA
Thành viên
*
Bài viết: 231


« Trả lời #38 vào lúc: 07 Tháng Bảy, 2011, 06:41:08 pm »

Hậu ký:

Tháng chạp năm bính-thìn (1076) Quì làm Chiêu-thảo-sứ, Triệu Tiết làm phó, đem 9 tướng quân cùng hội với nước Chiêm-thành và Chân-lạp chia đường vào địa-hạt Đại Việt. Lý thường Kiệt đem binh đánh chặn quân nhà Tống ở sông Như-nguyệt

Quân nhà Tống đánh trận ấy chết hơn 1.000 người, Quách Quì tiến quân về phía tây, đến đóng ở bờ sông Phú-lương30.

Lý thường Kiệt đem binh-thuyền lên đón đánh không cho quân nhà Tống sang sông. Quân Tống mới chặt gỗ làm máy bắn đá sang như mưa, thuyền của ta thủng nát mất nhiều, quân-sĩ chết hàng mấy nghìn người. Lúc bấy giờ quân nhà Tống đánh hăng lắm, Lý thường Kiệt hết sức chống giữ, nhưng sợ quân mình có ngã lòng chăng, bèn đặt ra một chuyện nói rằng có thần cho bốn câu thơ :

Nam-quốc sơn-hà Nam đế cư

Tiệt nhiên định phận tại thiên thư

Như hà nghịch lỗ lai xâm -phạm

Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư

Quân-lính nghe đọc mấy câu thơ ấy, ai nấy đều nức lòng đáng giặc, quân nhà Tống không tiến lên được. Hai bên cứ chống giữ nhau mãi. Lý- triều sợ đánh lâu không lợi, bèn sai sứ sang Tống xin hoãn binh.

Vua Tống thấy quân mình không tiến lên được, mà lại đóng ở chỗ chướng địa, quân-sĩ trước sang hơn 8 vạn, sau chết đến quá nửa, cho nên cũng thuận hoãn-binh lui về, chiếm-giữ châu Quảng-nguyên châu Tư-lang châu Tô, châu Mậu và huyện Quảng-lang .

Đến năm mậu-ngọ (1078) Lý nhân Tông sai Đào tôn Nguyên đưa voi sang cống nhà Tống và đòi lại những châu huyện ở mạn Quảng-nguyên. Vua Tống bắt phải trả những người châu Khâm, châu Liêm và châu Ung mà quân nhà Lý bắt về ngày trước, rồi mới trả châu huyện cho nhà Lý. Sang năm kỷ-mùi (1079) Nhân-tông cho những người Tàu về nước , tất cả chỉ có 221 người. Con trai thì thích ba chữ vào trán, từ 15 tuổi trở lên thì thích: Thiên-tử binh; 20 tuổi trở lên thì thích: Đầu Nam-triều; còn con gái thì thích vào tay trái hai chữ : Quan-khách.

Đất Quảng-nguyên từ khi bọn Quách Quì lấy được, cải tên là Thuận- châu và có 3.000 quân Tống ở lại giữ, nhưng vì đất lam-chướng, mười phần chết đến năm sáu.

Đến khi nhà Lý cho những người châu Khâm, châu Liêm và châu Ung về Tàu, vua nhà Tống trả lại châu Quảng-nguyên. Nhưng vì có người nói rằng châu ấy có nhiều vàng, người Tống tiếc của, làm hai câu thơ rằng :

Nhân tham Giao-chỉ tượng.

Khước thất Quảng-nguyên kim.

Đến mùa hạ năm giáp-tí (1084) Nhân-tông sai quan binh-bộ Thị-lang là Lê văn Thịnh sang nhà Tống bàn việc chia địa-giới. Lê văn Thịnh phân-giãi mọi lẽ, nhà Tống trả nốt cả mấy huyện mà trước còn giữ lại. Từ đó nước ta và nước Tàu lại thông sứ như cũ.

Năm đinh-mão (1087) vua nhà Tống phong cho Nhân-tông là Nam-bình-vương.

Nhà Tống bấy giờ đã suy-nhược, đến năm bính-ngọ (1126) nước Kim (Mãn-châu) sang lấy mất cả phía bắc nước Tàu, nhà Tống dời đô về đóng ở Hàng-châu (thuộc Chiết-giang) gọi là Nam-tống, từ bỏ hẳn ý đồ thôn tính Đại Việt.
Logged
Trang: « 1 2 3 4   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM