(tiếp theo )
Tôi ở làng Bồ liêu thấm thoắt đã tròn nửa tháng (à mà phải gọi là Bố liễu mới đúng ),tôi phục vụ công tác hậu cần và được anh em yêu quý ,y sĩ tiểu đoàn thay băng và tiêm cho tôi thuốc kháng sinh ,tôi cũng được phát nhu yếu phẩm như mọi người ,những lúc không có bom ,pháo tôi theo mọi người luồn trong đổ nát kiếm tìm thực phẩm cải thiện ,chúng tôi mang về đủ cả ,nào đậu đỏ dùng nấu chè rất ngon ,đậu nhỏ (đậu xanh) dùng ngâm thành giá đỗ ,chúng tôi kiếm được cả bao đường Mỹ để nấu chè dần ,có lần ở làng Hà mi tôi còn đào được vô khối dầu ăn đựng trong những cái thùng sắt tây hình chữ nhật và được chôn rất cẩn thận trong những thùng đạn đại liên ,trong đó có cả thuốc lá và bột ngọt nữa toàn những thứ lính thích dùng.Những ngày này của tháng 8/72 ,không hiểu trâu bò ở đâu mà nhiều vậy ,chúng cứ từng đàn , từng nhóm một và cứ nhởn nhơ giữa cánh đồng ,bom đạn đã giết chúng không thương tiếc ,và ngay cả chúng tôi cũng vậy khi thấy mấy con vô tình vào gần làng mấy đứa hô bắn đi ,vậy là đoành đoàng ,đoành đoành ,con vật tội nghiệp nhảy lên và ngã lăn chân còn giãy giãy,khi quân ta ra xả thịt có con mắt còn hé mở ,vội vàng lấy những chỗ thịt ngon và ưng ý nhất chúng tôi rút lui ,và kịp nhìn thấy có mấy chiến sĩ khác cũng đang tiến tới ,tất nhiên là rất lãng phí nhưng mấy ông lính cũ bảo nếu không thì B52 rồi pháo các loại nó cũng ăn hết mà thôi ,chi bằng mình ăn tươi còn hơn là để ươn rồi mới được chén ,có những khi mấy ngày liền chẳng có con nào lai vãng tới ,có một cậu trên chốt về bảo có một con chắc mới chết ngoài đồng vậy là không kể nguy hiểm 2 đứa tôi cầm dao ,mang tải đi ngay ,có khi tìm đến nơi lại phải về không vì con trâu chết do pháo đã mấy ngày ,nằm giữa ruộng nước ,đã trương lên da bóng lọng như màu quả sim chín ,chắc cậu lính đó mắt sang vành nên nhìn trâu chết trương rồi mà lại cho là mới chết báo hại bọn tôi nai nịt lặn lội chẳng quản nguy hiểm mò đến tận nơi .Những ngày này ở vùng đất Triệu phong đầy bom đạn ,nhân dân còn ớ lại được đưa ra Vĩnh linh sơ tán ,các làng chỉ còn ít du kích ,bộ đội thì ở khắp nơi ,làng bố liễu cũng như vậy với những bức tường quét vôi màu xanh coban,màu vàng ,nói chung là có vẻ sặc sỡ hơn ngoài bắc,dần dần bom đạn đã làm biến mất tất cả,những lũy tre làng đâu còn cái vẻ xanh tươi ,tất cả xác xơ ,héo rũ ,chỉ một mồi lửa là lũy tre cháy đỏ ,khói đen bốc lên trong tiếng ống tre nổ bôm bốp ...
Tôi đã ở đấy ,sống và phục vụ chiến đấu và chờ mong ,có cái gì đó mơ hồ mà nhiều khi tôi không dám nghĩ tiếp ,làm sao mà đến giờ anh Trung không đến ,anh bận gì ???hay anh đã quên luôn chuyện có một thằng lính đồng hương (đấy là anh nói thế ) ,với thương tật trên mình đã ngã vào vòng tay đồng đội sau những ngày khổ sở vì đói vì khát và trên hết là thiếu vắng hơi ấm của anh em đồng chí . Những ngày anh không đến tôi vẫn chịu sự phân công của anh em ,lúc thì tôi theo bộ phân trinh sát vào nằm sát làng Nại cửu ,lúc thì về An lộng 1 rồi An lộng 2, có những khi được phân đi vác đạn dk vào chốt mấy cậu mời hút điếu thuốc màu trắng ,đầu lọc cũng trắng và có mùi the the của bạc hà ,bọn nó bảo tập kích thu được đấy ,có những lần gánh đạn cối 61 buộc mỗ bên 4 quả mà đến lúc về vai cứ làn lên mấy ngày không hết .tôi cứ hỏi dò xem đơn vị mình giờ ở đâu nhưng bọn nó bảo hãy chờ ông Trung ,biết đâu đơn vị mày đã vào sâu rồi cũng nên ,thôi thì cứ ở đây ,quân đội chỗ nào chả vậy ,có đứa lại hỏi hay là mày thích đánh nhau thì báo cáo cho lên chốt ,tất nhiên là chẳng ai muốn lên chốt đánh nhau rồi nhất là tôi ,tôi cứ tưởng tượng cảnh chạy chốn trong hãi hùng trong đói khát mà lại rùng mình ,ở đây dù sao đi nữa cũng an toàn hơn mặc dù cũng như toàn mặt trận Tri thiên hồi đó ,chỗ nào cũng bom cày đạn xới ,lúc nào tim cũng thắt lại khi tiếng hú của pháo bầy ,và mỗi khi nghe tiếng súng AK bắn 3 phát một :đòm ,đòm,đòm, vậy là sắp có B52 ,bất kì ai cũng có trách nhiệm phải bắn 3 phát trả lời và cũng là báo cho đồng đội khác được biết ,sau khi bắn xong hãy mau chóng tìm nơi ẩn nấp và chờ đợi ...chờ đợi .Người lính mà hay nói về cái chết thì có lễ luôn là kẻ sợ chết ,nhưng bấy giờ ,chỉ tồn tại giữa sống và chết ,ranh giới của nó thật mỏng manh ,hôm nay còn gặp mặt nói chuyện ,mấy hôm không thấy đâu hỏi ra mới biết đã hi sinh từ hôm ấy ,những ai mà nói tôi không sợ thì chắc hẳn là nói khoác ,hàng ngày nhìn thấy cảnh này cảnh nọ làm sao mình không suy nghĩ tư tưởng làm sao không dao động .Nhưng công việc được giao thì cứ phải hoàn thành vì mọi người quanh ta vẫn thế ,vẫn yêu đời và vững tin ở ngày mai .
Có tin nói anh Trung ra bắc học ,nếu là sự thật thì thật là mừng cho anh và cũng buồn cho tôi ,tôi muốn đi ,nhưng biết đi về đâu
đơn vị cũ thì bặt vô âm tín và thực sự tôi cũng thấy yêu cái đơn vị mới này rồi ,nơi mà tình người lúc nào cũng ám áp ,nơi mà nếu không có những mũi tiêm ,những viên thuốc thì tôi đã bỏ mạng vì nhiễm trùng sau mấy ngày lặn lội,ngủ bờ ngủ bụi với đầy mình đất cát,và bộ quần áo thì cành cành vì nhiều ngày không thay đổi ,tôi cố gắng để gặp cán bộ ,trình bày nguyện vọng ,những lo lắng của mình khi xa đơn vị lâu ngày ,ông CTV tiểu đoàn nói cậu cứ yên tâm ở đây ,có nhiều trường hợp như câụ vẫn xẩy ra trong chiến đấu ,hết chiến dịch chúng tôi sẽ trả cậu về vì giờ này trung đoàn cậu đang ở ...khá xa .Nghe và tin như vậy tôi chẳng còn nghi ngờ gì nữa và với tôi lúc này đơn vị mới cần tôi đi đâu tôi sẵn sàng đi đó ,tôi và một cậu nữa đã đi công tác ra Gio linh ,ra Quán ngang,rồi ra tân Vĩnh linh đến dốc 6 độ nhận hàng về cho trung đoàn,lúc ấy cậu cùng đi còn có ý rủ tôi chuồn về nhà ít ngày tôi rất thích ,nhưng còn do dự rồi 2 ba lô pin đèn nhận của kho rồi thì vứt đi đâu ? nó bảo bán hết đi lấy tiền về ,tôi bảo sợ lắm khi vào biết nói thế nào đây nó bảo thế thì không vào nữa nhưng tôi bảo nó là tôi không thể ,tôi mà về thì cả nhà tôi xấu hổ không dám ra đường mất ,vậy là 2 đứa ở lại không về nhà nữa thế mà lại may .Rồi một ngày ,một ngày khó quên khi mà mấy đứa cứ thì thầm thì thầm rằng sắp ra Gio linh rồi ,hôm qua chúng ta bỏ thành Quảng trị rồi cán bộ D nói thế ,thảm nào mấy hôm trước cả vùng thị xã khói lửa mịt mù ,chiều qua có rải rác vài tốp lính đi qua "làng tôi ",với súng đạn đầy mình và áo quần dính đầy bùn đất ,cuối cùng thì hy vọng sống cũng đến với tôi nhưng nó đến trong sự mất mát to lớn của cả chiến trường ,tôi thấy thị xã mấy hôm nay một màu đen tang tóc .
(còn nữa )