Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 28 Tháng Ba, 2024, 09:44:23 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Theo Bác đi chiến dịch  (Đọc 65521 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
doiviendukichmat
Thành viên
*
Bài viết: 687


Nghệ thuật du kích niềm tự hào Việt Nam!


« Trả lời #60 vào lúc: 11 Tháng Năm, 2011, 12:14:28 pm »

Lại có lần thấy chúng tôi lấy gổ tốt để lát nóc hầm, Người bảo :
– Gỗ này, kháng chiến thành công rồi, sẽ dùng vào rất nhiều việc. Cây rừng là của ta, ta phải biết giữ gìn.
Ngoài những công sự lớn ra, ngay trong mỗi nhà cũng có đào công sự cá nhân, đề phòng máy bay địch tập kích bất ngờ, hoặc mưa gió cây rừng đổ xuống. Công sự này mỗi khi làm lại nhà, Bác đều tự đào lấy. Mỗi ngày sau giờ làm việc chiều, Người lại đào một ít, ba ngày là xong. Ai muốn đào giúp, Bác bảo :
– Đây là quyền lao động của Bác.
Tối hôm đó Bác đi họp vắng. Chúng tôi sinh hoạt đọc báo. Báo mặt trận hôm nay có đăng huấn thị của Bác về chiến dịch Cao – Bắc – Lạng. Chúng tôi vô cùng phấn khởi, đọc ngay bài này. Trong đó có những đoạn đã khắc sâu mãi vào lòng tôi :
… Chiến dịch Cao – Bắc – Lạng rất quan trọng.
Chúng ta quyết đánh thắng trận này.
Để thắng trận này, các chiến sĩ ở mặt trận ấy phải kiên quyết, dũng cảm trăm phần trăm, các chiến khu, các mặt trận phải ra sức giết giặc lập công để hết sức tiêu diệt địch, kiềm chế địch, không cho chúng tiếp viện mặt trận Cao – Bắc – Lạng…

Huấn thị của Bác càng làm cho chúng tôi thấm nhuần thêm những lời dạy của Người từ lúc ra đi, và càng nhận thức rõ hơn quyết tâm của Đảng trong chiến dịch Cao – Bắc – Lạng.
Sau khi đọc huấn thị, đồng chí Định nói cho chúng tôi biết thêm về tình hình :
– Địch vừa tăng cường từ Nam-bộ ra cho chiến trường Bắc-bộ một số lực lượng. Song, chúng vẫn chưa nắm được ý định của ta. Vừa qua chúng có tấn công ra Phú-thọ, nhưng chính vẫn là để thăm dò chủ lực của ta và cũng có thể chúng nghi ta tấn công về phía Lào-cai, Hoàng-xu-phì. Mấy ngày qua, chúng lại tăng cường cho Lạng-sơn thêm một tiểu đoàn nữa, tuy vậy vẫn chưa có gì thay đổi lớn. Về Đông-khê hiện nay, tin chính thức cho biết : địch có trên dưới một ngàn tên, do một tên đại úy chỉ huy. Ngoài đồn chính, chúng có nhiều vị trí ngoại vi để yểm hộ lẫn nhau. Bộ đội ta đã tới vị trí tập kết và chờ lệnh.  Mấy hôm nay nhân dân Cao-bằng, Lạng-sơn, bộ đội địa phương đã phá sập bốn cầu lớn và nhiều quãng đường trên chặng đường từ Thất-khê tới Đồng-đăng.
Logged

... Chiến thắng lớn đến từ hy sinh to lớn, ai đếm khăn tang, ai đong máu chiến trường? ...
doiviendukichmat
Thành viên
*
Bài viết: 687


Nghệ thuật du kích niềm tự hào Việt Nam!


« Trả lời #61 vào lúc: 11 Tháng Năm, 2011, 12:14:50 pm »

Buổi sinh hoạt kết thúc thì Bác về. Người cho biết :
– Ngày mai có nhiều việc, các chú cần đi ngủ sớm.
Chúng tôi thầm đoán ngày mai sẽ đánh trận đầu. Trong giấc ngủ đêm ấy, tôi cứ luôn thức dậy tưởng như quân ta đã bắt đầu nổ súng.
Đúng 6 giờ ngày 16-9-1950, tiếng súng mở đầu chiến dịch đã nổ, tôi và đồng chí Định được theo Bác đi lên quan sát trận đánh.
Đứng trên ngọn núi đặt vị trí quan sát có thể thấy rõ toàn bộ các cứ điểm của địch, giống như ta đứng trước một cái sa bàn lớn.
Trong lúc bộ đội của ta đánh các đồn Phìa-khóa, Yên-ngựa, Cam-phầy, thì pháo binh của ta bắn vào các đồn chính để phá pháo binh và một phần công sự của địch. Địch chống cự lại rất ác liệt. Đồn chính mờ mịt lửa khói do pháo của ta bắn vào và khói từ nòng súng của địch bắn trả lại. Máy bay giặc lồng lộn trút từng đợt bom xuống những nơi nghi có quân ta. Trọng liên của ta đan những luồng lửa như lưới vây lấy máy bay địch.
Đây là lần đầu tiên tôi được dự một trận đánh lớn mà địch phải huy động nhiều máy bay tham chiến như vậy. Nhìn những máy bay địch, từ trên cao cứ như nhằm thẳng đầu mình lao xuống, những quả bom đen trùi trũi, trước chỉ nhỏ như cái bắp chuối, sau lớn như cái cham rít trong không khí. Có những quả chúng ném vào một khu rừng bên cạnh hoặc ở những đồi núi khác cách xa hẳn trận địa. Nhưng tôi vẫn lo ngại cho Bác quá. Tôi hỏi đồng chí Định mới biết là địch ném bom vào trận địa giả của ta.
Thả bom xuống, máy bay địch quay ra bắn phá. Có những lúc chúng sà xuống thấp, thấp hơn cả ngọn núi Bác đứng quan sát.
Bác như không để ý đến máy bay địch. Người vẫn chăm chú theo dõi tình hình chiến đấu và đối chiếu với bản đồ, do một một đồng chí cán bộ của Ban chỉ huy chiến dịch trình bày cho Bác xem. Mười giờ sáng thì quân ta lấy được ba đồn Phìa-khóa, Yên-ngựa, Cam-phầy, mở đường phía Đông-Nam để tấn công vào đồn chính Đông-khê.
Xế chiều, chúng tôi theo Bác ra về.
Logged

... Chiến thắng lớn đến từ hy sinh to lớn, ai đếm khăn tang, ai đong máu chiến trường? ...
doiviendukichmat
Thành viên
*
Bài viết: 687


Nghệ thuật du kích niềm tự hào Việt Nam!


« Trả lời #62 vào lúc: 11 Tháng Năm, 2011, 12:15:10 pm »

Tới nhà, trời vừa tối, nghe pháo ta bắn vào Đông-khê dồn dập, tôi nghĩ bụng : đêm nay chắc ta tiêu diệt xong Đông-khê. Một đồng chí đã hỏi Bác một câu tương tự như ý nghĩ của tôi. Bác cười bảo :
– Để chờ xem…
Và liền đó, Bác nói thêm :
– Chú đánh giá địch hơi thấp.
Đêm hôm ấy quân ta chưa tiêu diệt được địch thật.
Sáng hôm sau, địch có máy bay yểm hộ ra sức phản kích, hòng giành lại những vị trí đã mất trong đêm. Tiếng súng, tiếng bom chuyển động cả như vậy, mà khi thả cả bam cháy. Rừng cây ướt như vậy, mà khi bom ném xuống chỗ nào, chỗ ấy bốc cháy như một trận bão lửa. Khói dàu bốc lên cuồn cuộn làm đen cả bầu trời. Mặc dầu vậy, quân ta vẫn giữ vững vị trí đã chiếm được. Đến chiều, hai chiếc khu trục của giặc ăn đạn của quân ta, lao xuống núi.
Qua một đêm nữa, quân ta căn bản chiếm được đồn chính, nhưng địch vẫn còn ngoan cố chống lại trong những vị trí cố thủ. Khoảng gần bảy giờ sáng, Bác nhận được báo cáo : Đã bắt được tên đại úy A-li-úc, chỉ huy trưởng Đông-khê, cùng một số sĩ quant ham mưu của hắn một nơi cách Đông-khê hai cây số, bọn lính của chúng vẫn không rõ tình hình, tiếp tục chống cự, đến quá chín giờ thì chúng đầu hàng.
Sau hai đêm và một ngày chiến đấu, quân ta tiêu diệt toàn bộ vị trí Đông-khê, gồm trên dưới một ngàn quân địch. Trận đầu tiên của chiến dịch đã kết thúc thắng lợi. Quân ta chuẩn bị chống quân nhảy dù và đánh viện.
Cùng những tin chiến thắng còn có những gương dũng cảm của quân ta được báo cáo lên Bác : đánh phía Đông – Bắc có tiểu đội phó La Văn Cầu bị giặc bắn gãy một cánh tay, đồng chí đã nhờ anh em chặt đi cho khỏi vướng, rồi tiếp tục tiến lên đánh bộc phá lô cốt, hoàn thành nhiệm vụ. Ở phía Đông – Nam có đại đội trưởng Trần Cừ, khi tấn công lô cốt, súng hết đạn, lại bị thương nặng, đồng chí đã xông lên lấy thân mình lấp lỗ châu mai, chắn hỏa lực của giặc cho bộ đội xung phong. Trong đội ngũ dân công có chị Đinh Thị Dậu, đã lăn vào lửa đạn cứu thương binh. Thông thường cứ hai người mới mang được một thương binh, nhưng ngay trong trận địa, chị Dậu đã dùng chiếc thắt lưng lụa của mình buộc thương binh vào lưng, cõng về hậu tuyến. Qua mấy ngày đêm chiến đấu, chị đã đưa được hàng chục thương binh vượt khỏi lửa đạn về nơi an toàn.
Ngoài ra, còn những báo cáo về hoạt động của địch tại Lạng-sơn, Thất-khê. Trong những ngày ta đánh Đông-khê, địch đã nhảy dù xuống Thất-khê hai lần, số quân trên dưới một tiểu đoàn.
Logged

... Chiến thắng lớn đến từ hy sinh to lớn, ai đếm khăn tang, ai đong máu chiến trường? ...
doiviendukichmat
Thành viên
*
Bài viết: 687


Nghệ thuật du kích niềm tự hào Việt Nam!


« Trả lời #63 vào lúc: 11 Tháng Năm, 2011, 12:15:32 pm »

Địch thành lập cấp tốc trung đoàn Bay-ăng tại Lạng-sơn do tên đại tá Lơ-pa-giơ chỉ huy, gồm ba tiểu đoàn Ma-rốc và chúng đang tiến lên với hy vọng dành lại Đông-khê.
Trong khi đó, tiểu đoàn Ta-bo thứ ba, ngày 16-9-1950 lật đật từ Lạng-sơn lên tiếp viện cho Đông-khê. Tới Pắc-luông, chúng bị ta diệt 4 xe và bắn chết 60 tên, buộc phải dừng lại đó, chờ trung đoàn của Lơ-pa-giơ. Ngày 17-9-1950 tiểu đoàn Ta-bo của trung đoàn Lơ-pa-giơ đánh vào bộ phận của ta chốt ở Tà-lài, Pắc-luông suốt một ngày. Kết quả, chung1lai5 bị ta diệt thêm 2 xe và 120 tên nữa.
Nghe những tin trên, tôi hỏi nhỏ đồng chí Định có biết những đơn vị nào đánh những trận đó không ?
Đồng chí Định cho biết :
– Đánh Đông-khê là trung đoàn Bông-lau và trung đoàn Sông-lô cùng với tiểu đoàn dự bị ở đơn vị khác phối thuộc. Đánh ở Tà-lài, Pắc-luông là tiểu đoàn 428 chủ lực của liên khu Việt-bắc.
Nghe đồng chí Định trả lời, tôi mới biết là sư đoàn Quân tiền phong, vẫn là đội dự bị của Ban chỉ huy chiến dịch. Như vậy, lực lượng chờ địch còn khá dội dào và binh đoàn Lơ-pa-giơ sẽ được nếm những đòn đích đáng.
Một buổi tối, cơm nước xong, Bác bảo chúng tôi ngồi quanh bếp lửa. Người nói cho chúng tôi rõ về tình hình địch, và triển vọng của ta trong chiến dịch.
Nghe xong, có đồng chí trong chúng tôi thắc mắc :
– Thưa Bác, tại sao chúng ta không đánh Cao-bằng trước mà lại đánh Đông-khê trước? Theo cháu nghĩ : trận Đông-khê hồi tháng 5 ta vừa đánh xong, nay chúng tăng cường thêm quân, thêm pháo binh, củng cố lại công sự, nên vừa qua, tuy ta đánh được, nhưng sức ta cũng yếu đi một phần, rồi đây đánh Cao-bằng sợ không nổi !
Bác hỏi :
– Các chú xem tình hình địch, chúng đóng từ Thất-khê tới Cao-bằng, thì nơi nào mạnh, nơi nào yếu ?
Logged

... Chiến thắng lớn đến từ hy sinh to lớn, ai đếm khăn tang, ai đong máu chiến trường? ...
doiviendukichmat
Thành viên
*
Bài viết: 687


Nghệ thuật du kích niềm tự hào Việt Nam!


« Trả lời #64 vào lúc: 11 Tháng Năm, 2011, 12:15:59 pm »

Trong chúng tôi cũng có đồng chí có trình độ quân sự ít nhiều (vì có đồng chí có nhiều kinh nghiệm chiến đấu rồi mới về làm công tác cảnh vệ), một đồng chí trình bày :
– Thưa Bác, theo ý cháu thì mạnh nhất là Cao-bằng, còn so sánh giữa Đông-khê và Thất-khê thì Thất-khê quân số đông hơn, tiếp tế thuận lợi hơn, tuy đồn chính ở thấp nhưng có nhiều vị trí ngoại vi kiên cố hơn. Đông-khê tuy cũng có nhiều mặt mạnh thật, nhưng đem so sánh thì nó là vị trí tương đối yếu hơn so với Thất-khê.
Bác bảo thêm :
– Nay Đông-khê bị diệt rồi thì Cao-bằng và Thất-khê sẽ ra sao ?
Mấy đồng chí quê ở Cao-bằng lúc này mới phát biểu :
– Đông-khê ta thắng rồi, nay giặc ở Cao-bằng như con hổ nằm trong cũi, mà Thất-khê, giặc như con rắn ta chen mất cửa hang rồi.
– Mất Đông-khê chắc là giặc phải giành lại, hồi tháng 5 vừa qua ta đánh xong nó nhảy dù ngay xuống đồn đấy !
Lúc ấy Bác mới trả lời câu thắc mắc ban đầu :
– Ta đánh vào Đông-khê, là đánh vào nơi quân địch tương đối yếu, nhưng lại là vị trí rất quan trong của địch trên tuyến Cao-bằng – Lạng-sơn. Đánh thắng được Đông-khê, có kinh nghiệm hơn, nên ta mạnh lên, như vậy địch có khác gì thú dữ bị thương ; ta như thợ săn chăng lưới thép. Nay có thể địch sẽ giánh lại Đông-khê để giữ vững Cao-bằng, hoặc phải đánh lên để dồn quân Cao-bằng rút lui. Ta nhân lúc “thú dữ vào tròng” mà khép vòng lưới thép. Quân viện của địch đã tan thì ta đánh Cao-bằng không phải là việc khó nữa. Nếu chúng rút khỏi Cao-bằng thì đánh càng thuận lợi hơn.
Nghe lời Bác, chúng tôi càng thông suốt về chủ trương tác chiến của Ban chỉ huy chiến dịch, và lòng đấy tin tưởng vào thắng lợi của chiến dịch.
Trong những ngày chờ viện binh của địch lên, Ban chỉ huy chiến dịch phân phối những chiến lợi phẩm thu được cho các đơn vị. Bác được tặng nhiều thứ nhưng Bác chỉ để lại một ít, còn phần lớn Bác bảo mang cho anh em thương binh của bệnh viện. Số để lại, Bác để một phần đem biếu nhân dân địa phương gần nơi Bác ở, một phần Bác cho chúng tôi.
Được rượu, chúng tôi uống xong toan bỏ vỏ chai vào một xó. Bác bảo thu lại để mang cho dân đựng hạt giống.
Logged

... Chiến thắng lớn đến từ hy sinh to lớn, ai đếm khăn tang, ai đong máu chiến trường? ...
doiviendukichmat
Thành viên
*
Bài viết: 687


Nghệ thuật du kích niềm tự hào Việt Nam!


« Trả lời #65 vào lúc: 11 Tháng Năm, 2011, 12:16:22 pm »

Bác còn dặn chúng tôi :
– Khi gặp các bạn quen cũ, các chú không nên hỏi xin chiến lợi phẩm hoặc nhận quà của bạn cho. Chiến lợi phẩm là của nhân dân. Các chiến sĩ ta phải mất xương máu mới giành được, ta chỉ có quyền hưởng khi được phân chia thôi. Nếu các chú hỏi xin anh em, hoặc nhận của anh em tặng, tức là mình đã khuyến khích anh em phạm kỷ luật chiến trường.
Hàng ngày, Ban chỉ huy chiến dịch vẫn báo cáo đều đặn tin với Bác : địch đã tăng viện cho Cao-bằng thêm tiểu đoàn Ma-rốc thứ ba và bắt dân Lạng-sơn lên máy bay chở về Hà-nội.
Trung đoàn Bay-ăng lên tới Thất-khê công thêm với tiểu đoàn dù 2BPC, tiểu đoàn Ta-bo thứ ba thành binh đoàn Lơ-pa-giơ đang từ Thất-khê lò dò lên Đông-khê.
Tối mồng 2-10-1951, tin báo cáo về với Bác : Tên Công-tăng, tư lệnh biên giới của Pháp đã ra lệnh cho Lơ-pa-giơ đưa đại bộ phận lực lượng lên Quảng-liệt, Nam-nàng đón binh đoàn Sắc-tông sẽ rút khỏi Cao-bằng, sang mồng 3-10, khi gặp nhau chúng sẽ rút chạy về Thất-khê.
Được tin này, chúng tôi mừng lắm ! Mọi diễn biến của địch đều đúng như dự đoán của ta và có đồng chí trong chúng tôi, lại bộc lộ chủ quan lần nữa.
Bác giải thích :
– Thấy thuận tiện lớn, ta cũng phải thấy khó khăn lớn. Lực lượng địch khá mạnh, có tới trên dưới bảy nghìn , lại là những đội quân ứng chiến tinh nhuệ, thạo về đánh rừng. Muốn diệt được chúng, quân ta phải có quyết tâm cao, phải khắc phục cái đói, cái mệt mới giành thắng lợi lớn.
Từ hôm đó, các tin tức, báo cáo liên tiếp gửi về :
– Đêm 3-10, quân ta tấn công các cao điểm của binh đoàn Lơ-pa-giơ chiếm đóng tại dãy Khâu-luông. Mồng 4-10, ta đánh chúng trên các điểm cao 760, 765. Cùng đêm ấy, quân ta đã tiêu diệt đồn Nà-ban ở ngoại vi Thất-khê. Phía Đồng-đăng, quân ta đánh sâu vào sát thị trấn, tiêu diệt một đại đội địch.
Logged

... Chiến thắng lớn đến từ hy sinh to lớn, ai đếm khăn tang, ai đong máu chiến trường? ...
doiviendukichmat
Thành viên
*
Bài viết: 687


Nghệ thuật du kích niềm tự hào Việt Nam!


« Trả lời #66 vào lúc: 11 Tháng Năm, 2011, 12:16:47 pm »

Trưa ngày 4-10, binh đoàn Sắc-tông về tới Nam-nàng đã bị quân ta chặn lại.
Các tin đưa về thật lả phấn khởi. Tuy nhiên, trên tấm  bản đồ của Bác, hai binh đoàn vẫn cố nhích lại gần nhau. Nếu chúng thực hiện được âm mưu này, cùng với sự yểm hộ của không quân thì việc ta tiêu diệt chúng sẽ gặp nhiều khó khăn hơn. Mấy hôm nay hình như không quân của giặc có được bao nhiêu, đều tập trung cả về đây. Tính ra mỗi ngày có đến năm, sáu mươi đợt máy bay giặc tới ném bom, bắn phá yểm hộ hoặc thả dù tiếp tế cho quân chúng.
Chiều ngày 5-10, tin báo cáo về với Bác : binh đoàn Lơ-pa-giơ bị ta chặn đánh không thể tới được vị trí đã định. Chúng phải tập trung cả xung quanh khu vực Cốc-xá. Nghe tin, Bác liền viết thư bảo đồng chí Định mang đi cho Ban chỉ huy chiến dịch. Nhìn theo đồng chí Định, tôi thầm nghĩ : “Có phải đêm nay ta sẽ quyết định số phận của Lơ-pa-giơ không ? Liệu hắn sẽ được đưa về trại tù binh như tên A-li-úc đại úy chỉ huy Đông-khê, hay vợ hắn sẽ tới xin xác chồng như vợ tướng không quân Hát-tơ-nam năm xưa ?”.
Suốt đêm hôm ấy cho đến sáng hôm sau, tin quân ta tấn công thắng lợi trên khu vực Cốc-xá liên tiếp báo cáo về. Tới 6 giờ sáng ngày 7-10 thì Bác nhận được báo cáo : Quân ta đã căn bản tiêu diệt được binh đoàn Lơ-pa-giơ, nhưng Lơ-pa-giơ cùng với Bộ tham mưu của hắn đã chạy mất.
Bên những tin tức phấn khởi đó lại có một số cán bộ ta thấy thắng lợi lớn, bộ đội bị mệt mỏi, nên khi được lệnh “tiêu diệt binh đoàn Sắc-tông” đã đề nghị xinh nghỉ một ngày để lại sức rồi sẽ đánh sau !
Thấy vậy, Bác nói :
– Ta mệt một, địch mệt gấp năm, gấp bảy lần. Lúc này là thời cơ tốt nhất để diệt địch. Sao các chú ấy lại nghĩ thế ? Bác liền viết thư cho cán bộ và chiến sĩ trong chiến dịch :

Các chiến sĩ yêu mến !
Từ ngày kháng chiến đến nay, trận này là trận đầu tiên bộ đội ta đánh vận động liên tiếp luôn mấy ngày.
Đó là một thử thách lớn.
Các chú không quản mệt nhọc, đói rét, chỉ ra sức thi đua diệt địch. Các chú đã đánh tan đoàn quân tinh nhuệ của địch.
Các chú đã hoàn thành cuộc thử thách bảy phần mười một cách dũng cảm. Các chú cố gắng mà tiêu diệt binh đoàn Sắc-tông nhé ! Bác và Tổng tư lệnh đã ra lệnh khao các chú một bữa thịt.
Bác hôn tất cả các chú.
                  Chào thân ái và quyết thắng

Logged

... Chiến thắng lớn đến từ hy sinh to lớn, ai đếm khăn tang, ai đong máu chiến trường? ...
doiviendukichmat
Thành viên
*
Bài viết: 687


Nghệ thuật du kích niềm tự hào Việt Nam!


« Trả lời #67 vào lúc: 11 Tháng Năm, 2011, 12:17:20 pm »

Nhận được thư Bác, quân ta phân khởi, nô nức tiến công địch.
Sáng mồng 6-10, Bác nhận được tin binh đoàn Sắc-tông đã bị tấn công. Ngày 7-10 có tin tên Công-tăng có vét được 500 quân Âu-phi còn lại giao cho Đờ-la-bôm chỉ huy tiến lên tiếp viện cho Lơ-pa-giơ, nhưng đến điểm cao 608 và 703 thì biết tin Lơ-pa-giơ bị tiêu diệt. Đờ-la-bôm phải đóng lại đây và dựa vào pháo binh ở Bông-lau yểm hộ, chờ vét tàn quân của Lơ-pa-giơ và Sắc-tông.
Sang mồng 7-10, binh đoàn Sắc-tông bị tấn công liên tiếp và tới 5 giờ chiều hôm ấy thì toàn bộ bị tiều diệt tại khu vực đồi 477 và Bản-cả.
Chiều 8-10, lực lượng của Đờ-la-bôm bị ta công kích. Thấy một số lớn bị chết, hắn vội vã cho bọn sống sót rút chạy. Quân ta truy kích bọn này tới tận Thất-khê.
Lơ-pa-giơ đã trốn tài, nhưng đến chiều ngày 8-10-1950 có tin báo về với Bác: ta đã bắt được hắn cùng toàn bộ sĩ quan tham mưu của binh đoàn tại Nà-keo.
Kể ra, Lơ-pa-giơ cũng khéo giữ thể diện! Khi cùng đường, hắn cho một tên đại úy mang cờ trắng ra đề nghị với đồng chí đại đội trưởng của ta:
– Chúng tôi xin hàng không điều kiện, nhưng xin ngài đừng đưa lính tới bắt mà cho một vị sĩ quan tới nhận vũ khí của chúng tôi, như vậy, đại tá của chúng tôi dù sao cũng còn chút danh dự nhà binh.
Đồng chí đại đội trưởng của ta nhận lời, một mình lên thẳng ngọn đồi bọn Lơ-pa-giơ đang ẩn. Khi Lơ-pa-giơ thấy đồng chí đại đội trưởng của ta tới, hắn vội hô các sĩ quan đúng nghiêm chào, tự cởi súng đặt vào tay đồng chí đại đội trưởng của ta, rồi ứa nước mắt mà nói:
– Từ giờ phút này tính mệnh của chúng tôi đặt cả vào tay ông!
Nghe tin đó, tôi nghĩ bụng: trường đại học quân sự của đế quốc Pháp có một chương trình dạy quả là tỉ mỉ và tinh vi. Dạy cả lễ tiết nộp súng đầu hàng!
Những ngày sau, tin thắng lợi càng dồn dập báo về với Bác: tàn quân Đờ-la-bo6mrut1 chạy như một cơn lốc. Tất cả các đồn từ Thât-khê đến Na-sầm đều cuốn gói phóng theo. Ta chỉ chặn kịp ở đèo Khánh, tiêu diệt được hai đại đội của tiểu đoàn 2 BPC trong đó có tên đại úy Mơ-ro phụ trách tình báo biên giới, tên chỉ huy tiểu đoàn dù, tên Bế Văn Nạng, tiểu đoàn trưởng ngụy binh Nùng. Còn nhiều nơi chúng hốt hoảng đến nỗi quân ta còn cách xa hàng ngày đường, chúng đã bỏ chạy.
« Sửa lần cuối: 11 Tháng Năm, 2011, 12:51:26 pm gửi bởi doiviendukichmat » Logged

... Chiến thắng lớn đến từ hy sinh to lớn, ai đếm khăn tang, ai đong máu chiến trường? ...
doiviendukichmat
Thành viên
*
Bài viết: 687


Nghệ thuật du kích niềm tự hào Việt Nam!


« Trả lời #68 vào lúc: 11 Tháng Năm, 2011, 12:17:42 pm »

Trước tình hình địch tan rã như vậy, sau khi đã bàn kĩ với ban chỉ huy chiến dịch về chủ trương phát triển chiến thắng, Bác đi thăm thương binh.
Tôi đươc theo Bác tới bệnh viện dã chiến. Bác vốn dễ xúc động nên trước anh chị em thương binh, Người phải cố nén để thăm hỏi, nhưng có nhiều lúc Người không sao cầm được nước mắt.
Trong lúc đồng chí bác sĩ Thành đưa Bác đi thăm thương binh, tôi dừng lại đi sau để giảm bớt số người cùng đi với Bác, bảo đảm sự yên tĩnh cần thiết cho thương binh. Giữa lúc tôi đứng lại nhìn theo Bác, chợt có tiếng gọi. Tôi đi nhanh tới. thì ra một đồng chí ở đơn vị cũ vừa gặp tôi hôm trước khi đánh Đông-khê. Hôm ấy, đồng chí ấy hỏi tôi “Cậu ở đâu?”. Để giữ bí mật, tôi nói dối là tôi ở một đơn vị pháo binh. Đồng chí mừng lắm, bảo: “Nhà mình ở ngay Đông-khê này, giải phóng rồi, mời cậu lại chơi. Vườn nhà mình nhiều lê lắm. Hồi này giữa mùa lê chín đấy, tới gốc rung vài cái là tha hồ ăn”. Bây giờ anh đã nằm đây, hai chân bó bột trắng xóa. Thấy tôi chăm chú nhìn vào đôi chân bó bột của anh, anh nói:
– Không sao cậu ạ! Nó chưa nỡ xa mình, vài tháng nữa mình chỉ cần thêm đôi nạng là đời mình tươi chán.
Nói xong anh hỏi tôi:
– Cậu được đi với Bác đấy ư ?
Không thể giấu và cũng không nỡ giấu anh, tôi khẽ gật đầu. Anh nhìn tôi, đôi mắt sáng lên:
– Mừng cho cậu nhé! Mình cũng được thơm lây vì đã có bạn là cận vệ của Bác – Anh hạ giọng nói tiếp – Đánh trận này thật là sướng! Bác khen chúng mình lắm phải không cậu ?
Tôi lại gật đầu. Anh suy nghĩ rồi nói thêm :
– Bác già rồi mà còn ra mặt trận lãnh đạo chúng mình chiến đấu. Bác lại còn tới tận đây thăm chúng mình. Mình nghĩ : giá có chết trận này nghĩ cũng thỏa. Giờ chỉ tiếc là không về được nhà đem lê tới biếu Bác. Mình đã nghĩ như vậy từ khi nghe tin Bác trực tiếp ra mặt trận. Và nếu được mang lê đến mình sẽ nói : “Thưa Bác, đây là thứ lê Đông-khê ngon có tiếng, nay Đông-khê đã thoát khỏi tay giặc, cháu xin mang biếu Bác”.
Logged

... Chiến thắng lớn đến từ hy sinh to lớn, ai đếm khăn tang, ai đong máu chiến trường? ...
doiviendukichmat
Thành viên
*
Bài viết: 687


Nghệ thuật du kích niềm tự hào Việt Nam!


« Trả lời #69 vào lúc: 11 Tháng Năm, 2011, 12:18:02 pm »

Sợ tụt lại quá xa, tôi đành từ biệt anh bạn thân mến đầy nhiệt tình ấy để theo Bác. Khi gặp Bác, Người chỉ còn phong phanh một chiếc sơ-mi. Tôi hỏi đồng chí Định mới rõ : Người đã tặng cho một đồng chí bị thương nặng chiếc áo ngoài của Người rồi.
Trên đường về, Người bảo chúng tôi :
– Mai các chú để lại một người làm việc với Bác, còn tất cả ra bệnh viện cùng các cô, chú hộ lý, dân công cắt gianh làm đệm cho các cô, các chú thương binh nằm. Trời lạnh lắm.
Ngày hôm sau, Bác đi thăm thị trấn Thất-khê để tìm hiểu tình hình nhân dân mới được giải phóng. Sau đó, Người đi thăm trại tù binh.
Những ngày này các lán cũ của quân ta được dùng làm trại tù binh. Trong trại, lính da trắng, da đen, lính ngụy đầy ứ cả. Trông những bộ quần áo dù của chúng với những túi “bắt gà” kiểu Mỹ đều là nghịch mắt !
Tôi cùng đồng chí Định được theo Bác tới thăm một trại tù binh. Nhưng khi cán bộ của trại hướng dẫn Người đi các lán, tôi dừng lại ở ngoài. Chờ tới hơn hai tiếng đồng hồ mới thấy Bác về. Khi Người về lại thấy không có áo ngoài, tôi hỏi đồng chí Định. Đồng chí cho biết :
– Bác đã nói chuyện với nhiều tên sĩ quan và binh lính của địch, da trắng cũng có, da đen cũng có. Sau Bác nói chuyện với một tên đại úy thầy thuốc, lâu đến ngót một giờ, thấy nó bị lạnh, Bác cởi áo cho hắn.
Tôi ngạc nhiên hỏi :
– Sao Bác lại cho nó ?
– Đó là một tù binh nhưng là một bác sĩ, nó biết lẽ phải, lại đang bị thương.
– Sao đồng chí biết ?
– Đồng chí phụ trách trại giới thiệu Bác là một ông già Việt Nam tới thăm tù binh. Khi Người hỏi chuyện, tôi thấy lúc đầu nó cũng bình thường, sau tỏ vẻ phục và hiểu, cuối cùng hắn khóc, và khi nhận áo Bác cho, hắn lại càng khóc to hơn.
Mấy ngày sau, trên đường về Cao-bằng, tin tức càng làm cho chúng tôi thêm phấn khởi: địch đã rút chạy khỏi Lạng-sơn, Lộc-bình, Đình-lập, An-châu và Thái-nguyên (vì khi Lơ-pa-giơ tiến lên Thất-khê, bộ chỉ huy Đông-dương của địch đã cho binh đoàn CMA thọc lên Thái-nguyên để đỡ đòn, nhưng bọn này cũng bị ta diệt vài trăm tên, nên chúng cũng phải rút về Hà-nội).
Trên đường số 4, Bác hóa trang như một đồng chí bộ đội già, cùng chúng tôi vui vẻ đi cạnh nhiều toán bộ đội, dân công.
Logged

... Chiến thắng lớn đến từ hy sinh to lớn, ai đếm khăn tang, ai đong máu chiến trường? ...
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM