Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 29 Tháng Ba, 2024, 09:42:21 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Theo Bác đi chiến dịch  (Đọc 65534 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
doiviendukichmat
Thành viên
*
Bài viết: 687


Nghệ thuật du kích niềm tự hào Việt Nam!


« Trả lời #10 vào lúc: 11 Tháng Năm, 2011, 10:03:32 am »

Ông cụ lại hỏi tôi :
– Đồng chí đã hiểu chưa ?
Tôi trả lời là :
– Thưa cụ, cháu đã hơi hiểu ạ !
Lúc ấy ông cụ mới diệu dàng giải thích. Mỗi lời ông cụ nói về Đảng Cộng sản, về những người cộng sản, cứ như những ngọn đèn thắp lên trong óc tôi lúc ấy.
Thấy tôi chừng đã hiểu, ông cụ nói thêm :
– Đồng chí đã thấy người cộng sản nào chưa ?
– Tôi thành thật trả lời :
– Dạ, chưa !
– Nếu đồng chí Văn, đồng chí Khang là nững người cộng sản thì đồng chí có thích không?
– Dạ, thích ạ !
Các đồng chí khác trong lớp học đều cười một cách vui vẻ.
Ông cụ chuyển sang giảng các bài học khác. Sau buổi học tôi suy nghĩ mãi về bài học vừa qua, về Đảng Cộng sản, cố tìm xem trong đoàn Giải phóng quân ai là người cộng sản ? Cộng sản và Việt-minh thì khác nhau những gì ?
Chiều hôm ấy chúng tôi đi làm lán. Đồng chí Quang Việt – một học viên trong lớp chính trị – thân mật bảo tôi :
– Này Việt Dũng, cậu đi chẻ lạt với tớ.
Vốn thích đồng chí Quang Việt, tôi theo đồng chí ra một gốc cây cùng nhau chẻ lạt. Làm được một lát đồng chí Việt hỏi tôi :
Trước ở nhả cậu làm gì ?
Tôi thành thực kể cho đồng chí Quang Việt nghe. Gia đình tôi – một gia đình dân miền núi – cũng vào loại trung bình, bản tôi ở ngay bên hồ Ba Bể. Vì có điều kiện, nên tôi cùng người anh con cô bác được tới lớp nhất ở trường huyện và sau đó đưa đi học y tá ở nhà thương Hải-dương. Tôi nói tiếng Kinh thạo, biết một ít tiếng Pháp, hiểu biết về miền xuôi khá nhiều. Đối với quê tôi, tôi đã thuộc vào dạng thanh niên “có học”. Tối 9-3-1945 Pháp bị Nhật đảo chính. Trường y tá tan. Tôi và người con ông bác về quê thì thì vừa dịp đồng chí Khang mang một đơn vị Giải phóng quân tới xây dựng chính quyền cách mạng địa phương. Hai an hem tôi được giác ngộ và tham gia Giải phóng quân. Chính cái tên Việt Dũng của tôi và của anh tôi Việt Cường cũng do đồng chí Khang đặt cho cả.
Logged

... Chiến thắng lớn đến từ hy sinh to lớn, ai đếm khăn tang, ai đong máu chiến trường? ...
doiviendukichmat
Thành viên
*
Bài viết: 687


Nghệ thuật du kích niềm tự hào Việt Nam!


« Trả lời #11 vào lúc: 11 Tháng Năm, 2011, 10:04:13 am »

Nghe tôi kể, đồng chí Quang Việt cũng kể chuyện hoàn cảnh gia đình và về việc tham gia cách mạng của đồng chí cho tôi nghe. Sau đó đồng chí còn kể cho tôi nghe sơ lược về lịch sử Đảng Cộng sản Đông-dương, về những gương anh dũng của các đồng chí tiên liệt, nhất là gương hy sinh anh hùng của đồng chí Hoàng Văn Thụ. Câu chuyện của đồng chí Việt đã làm tôi hiểu rõ về Đảng. Đặc biệt là khi đồng chí Việt đọc bài thơ của đồng chí Hoàng Văn Thụ gửi ra. Đã 18 năm rồi mà tôi vẫn nhớ như in từng lời

Việc nước xưa nay có bại thành
Miễn sao giữ trọn được thanh danh
Phục thù chí lớn không hề nản
Ngọc nát còn hơn giữ ngói lành
Thân dẫu lao tù lâm cảnh hiểm
Chí còn theo dõi buổi tung hoành
Bạn hỡi xa gần hăng chiến đấu
Trước sau xin giữ tấm lòng thành.


Câu chuyện của đồng chí Việt đã bổ sung cho tôi những hiểu biết về Đảng, gây cho tôi một niềm tin, và nag6 cao thêm được ý chí cách mạng. Một câu hỏi nổi lên trong óc tôi lúc ấy : “Đồng chí Hoàng Văn Thụ sao mà tài giỏi, anh hung như vậy ! Mình phải làm gì để xứng đáng với tấm gương ấy ?”  Tôi liền hỏi đồng chí Văn Việt :
– Tôi có thể thành người cộng sản được không ?
– Sao lại không. Nếu cậu tha thiết đấu tranh cho quyền lợi của quần chúng lao khổ.
Chúng tôi nắm tay nhau thật chặt.
Ra về, tôi vừa đi vừa nghĩ :
– Có lẽ ông cụ bảo đồng chí Quang Việt tới nói thêm để cho tôi thực sự hiểu thấu đấy ! Ông cụ đã trông rõ lòng mình !
Logged

... Chiến thắng lớn đến từ hy sinh to lớn, ai đếm khăn tang, ai đong máu chiến trường? ...
doiviendukichmat
Thành viên
*
Bài viết: 687


Nghệ thuật du kích niềm tự hào Việt Nam!


« Trả lời #12 vào lúc: 11 Tháng Năm, 2011, 10:05:07 am »

III


Công tác và học tập được ít lâu, bỗng một buổi trưa tôi thấy người mệt. Tôi không thể cùng an hem vào rừng kiếm củi được. Tôi không thể củng an hem vào rừng kiếm củi được. Tôi xin phép đồng chí Hồng Thái ở lại nhà nằm nghỉ. Vừa đặt mình nằm xuống thì cơn sốt kéo đến, tôi quấn chặt hai chiếc chăn mà người vẫn run lên và hai hàm răng đánh vào nhau cầm cập. Giữa lúc ấy tôi chỉ ước có vài người đè lên tôi và giữ chặt hộ, hoặc có lò than bên cạnh thì mới ghìm cơn rét lại được
Lát sau cơn rét lui, cơn sốt nóng lại đến. Người tôi như lò than, đầu tôi nhức buốt, khó chịu quá. Tôi bỗng nghĩ vẩn vơ : “Giá ở nhà thế nào bà mẹ, cô em gái lúc này đã đánh cảm và nấu nước xông cho mình rồi, Ừ, dạo bắt đầu vào Việt Minh, mẹ mình ở nhà không có ai giúp đỡ, hỏi cho một cô vợ, vừa cưới về buổi sáng thì chiếu mình đi. Chả bi61t cô ta bây giờ làm gì? Giá ở nhà, thế nào cô ta cũng nấu cho mình bát cháo gà để sau cơn sốt dậy ăn, cho lại sức. . .”. Nghĩ đến chuyện nhà lại nghĩ sang hiện tại. “Ở đây tình đồng chí thật là cao nhưng mọi thứ thiếu thốn quá !” Tôi cảm thấy nhớ nhà da diết.Đang nghĩ lẫn thẩn chợt có người bước nhè nhẹ đến bên tôi, rồi ngồi xuống giường. Tưởng là có đồng chí nào trong đội đổi gác về, tôi cứ trùm chăn mải mê với dòng suy nghĩ miên man của mình. Một bàn tay mát dịu luồn vào, đặt lên trán tôi, tiếp đó là tiếng thân thuộc :
Đồng chí nào mệt đây ?
Tôi giật mình nhận ra tiếng ông cụ. tôi vội thò đầu ra khỏi chăn. Tay ông cụ vẫn đặt trên trán tôi, đôi mắt nhìn như ôm lấy tôi. Ông cụ hỏi : “Đồng chí có mệt lắm không ?”.
Cảm động quá tôi vội thưa :
– Thưa cụ, cháu bị sốt rét, giờ đỡ rồi
Ông cụ gật đầu bảo :
– Đồng chí sốt thật, cố ngồi dậy, dựa vào cột cho đỡ mệt, tôi đi lấy thuốc cho đồng chí uống.
Logged

... Chiến thắng lớn đến từ hy sinh to lớn, ai đếm khăn tang, ai đong máu chiến trường? ...
doiviendukichmat
Thành viên
*
Bài viết: 687


Nghệ thuật du kích niềm tự hào Việt Nam!


« Trả lời #13 vào lúc: 11 Tháng Năm, 2011, 10:05:47 am »

Nghe nói uống thuốc, tôi tỉnh cả người.Mỗi viên thuốc trong hoàn cảnh bấy giờ rất quý giá. Thấy ông cụ phải bận tâm vì mình, tôi hơi ngài ngại, tôi toan thưa lại thì ông cụ đã đi rồi. Nhìn theo mái tóc đã bạc quá nửa, đôi vai gầy của ông cụ, lòng tôi nao nao. Tôi biết giờ này là giờ đọc sách của ông cụ, sao ông cụ bỗng tới lán của chúng tôi ? Chắc là trong lúc sốt rét, tôi đã rung mạnh làm động tới san nứa, ông cụ biết nên tới! Tôi đã học y tá mà chưa giúp được gì cho an em trong đội. Bây giờ chính tôi lại được ông cụ chăm sóc.
Đang nghĩ, ông cụ lại đến , tôi tưởng như cơn sốt giảm hẳn đi, liền vùng dậy sẵn sàng nhận thuốc uống.
Thấy vậy, ông cụ cười bảo:
– Đồng chí cố gắng như vậy là tốt, bây giờ đồng chí uống một viên, chiều uống viên nữa.
Nói xong, ông cụ dốc chiếc lọ con lấy ra hai viên kí ninh trắng. Tôi thấy trong đó còn hơn chục viên, có lẽ thuốc dành riêng của ông cụ, ông cụ đã lấy cho tôi, thấy tôi đã uống thuốc rồi, ông cụ dặn thêm :
– Đỡ rồi đồng chí phải dậy đi lại mới được, nằm nhiều là dễ bị con ma ốm nó quật đấy! Bây giờ trôi về làm việc.
Ông cụ đi, tôi lăng nhìn theo, không biết nói gì. Còn một viên thuốc tôi đặt giữa lòng bàn tay. Hết nhìn nó tôi lại nhìn về phía lán ông cụ ở. Hình ảnh ông cụ in cào lòng tôi như ngọc núi Cứu quốc cùa quê hương đã in trong tâm hồn tôi từ buổi nhỏ.
Tôi khỏi bệnh, thì ngày 1-5 đã đến. Hôm ấy chúng tôi động viên nhau làm cho xong căn nhà, để có thành tích kỷ niệm ngày Quốc tế lao động. Tôi mới mệt dậy nên được phân công vá quần áo cho an hem. Đang vá, tôi chợt thấy đồng chí liên lạc lên, mang theo một số báo và tài liệu, ngoài ra, còn có một hộp gì màu đỏ trông rất đẹp, tôi đòi xem.
Đồng chí liên lạc vẻ bí mật nói :
– Quà ở xa gửi biếu ông cụ đấy !
Logged

... Chiến thắng lớn đến từ hy sinh to lớn, ai đếm khăn tang, ai đong máu chiến trường? ...
doiviendukichmat
Thành viên
*
Bài viết: 687


Nghệ thuật du kích niềm tự hào Việt Nam!


« Trả lời #14 vào lúc: 11 Tháng Năm, 2011, 10:06:14 am »

Đồng chí liên lạc về rồi, ông cụ mang cái hộp xuống bếp, tôi tò mò theo xuống xem. Tới bếp, tôi thấy ông cụ đang bảo đồng chí Trần Đinh ( một đồng chí cũ, lúc này vừa bảo vệ Bác, vừa làm cấp dưỡng ).
Còn ít gạo nếp ta đem nấu, khi dừ gạo, đồng chí nhớ cho hột mật này vào, làm sao để mỗi người một bát.
Đồng chí Đinh ngần ngừ nói :
– Thưa Bác, cái này để Bác dùng (trong chúng tôi lúc ấy chỉ có đồng chí Trần Đinh gọi ông cụ là Bác) vì sức khỏe Bác chưa tốt.
Ông cụ bảo :
– Tôi mệt thì anh em cũng mệt, hôm nay là ngày mồng 1 tháng 5, tôi được quà từ ngoài gửi biếu, anh em cũng phải có phần.
Nghe ông cụ nói, đồng chí Đinh đành miễn cưỡng nhận lời.
Chờ ông cụ về rồi, tôi vào xem chiếc hộp. Đúng là hộp mật ong khô. Quý thật ! Có lẽ thứ mật này làm ở một nước nào có kỹ nghệ thực phẩm cao gởi tới. Xem chữ không phải chữ Pháp, nên chúng tôi đành chịu. Tôi bàn với đồng chí Đinh nấu một nửa, còn dành lại cho ông cụ một nửa. Đồng chí Đinh cười bảo :
– Tính Bác vậy, Người đã bảo làm, phải làm theo. Bớt lại, Bác sẽ bắt nấu lần nữa thì mình đâm dại.
Trưa hôm đó chúng tôi có bữa chè mật ong. Hương vị ngon ngạt của chén chè ấy, tưởng như bây giờ vẫn còn nguyên vẹn.
Logged

... Chiến thắng lớn đến từ hy sinh to lớn, ai đếm khăn tang, ai đong máu chiến trường? ...
doiviendukichmat
Thành viên
*
Bài viết: 687


Nghệ thuật du kích niềm tự hào Việt Nam!


« Trả lời #15 vào lúc: 11 Tháng Năm, 2011, 10:06:45 am »

IV

Đầu tháng 7 năm 1945 lớp học chính trị đã hết, các học viên đã đi công tác, cơ quan bớt đi một số người. Nhưng mọi công tác thì vẫn khẩn trương hơn lên, vừa bảo vệ, vừa công tác, vừa học tập. Sáng hôm sau, chúng tôi vừa rửa mặt xong, chợt có tin một đám thổ phỉ vốn là đặc vụ của Tưởng mang danh mượn đường chống Nhật nhưng lại có liên hệ với Nhật, đang tiến vào đèo De để dò la căn cứ địa của ta. Một bộ phận Giải phóng quân đã đi mai phục. Vì trận địa gần cơ quan quá, các đồng chí đề nghị ông cụ tạm dời khỏi cơ quan. Ông cụ đồng ý. Đơn vị bảo vệ để lại hơn nửa quân số, nếu phỉ tràn vào sẽ đánh, còn một tổ năm đồng chí do tôi chỉ huy thì bảo vệ ông cụ và tài liệu, tạm lánh đi nơi khác.
Trước lúc ra đi, ông cụ kiểm tra lại công việc gói buộc tài liệu, việc bố trí hành quân, chuẩn bị súng đạn của chúng tôi một cách tỉ mỉ. Kiểm tra xong ông cụ dặn :
– Các đồng chí đi phải giữ bí mật, không được gõ vào cày nứa gây tiếng động, không được phát đường bẻ lá. Đồng chí đi sau cùng phải xóa dấu vết của anh em đi trước. Các đồng chí rõ chưa ?
Chúng tôi trả lời :
– Dạ, rõ rồi ạ.
Ông cụ gật đầu nói :
– Được, chúng ta đi.
Chúng tôi lên đường, nhằm hường đỉnh núi cao nhất đi lên. Đi trước là các đồng chí mang “các bin”. Thứ hai là một đồng chí vai đeo túi dết của ông cụ, trong đựng đầy tài liệu, và lưng đeo cái ba lô của ông cụ – (chúng tôi thường gọi đùa là ba lô sách, vì nó đựng cả quần áo, chăn màn, mà chỉ to bằng quyển sách lớn).Thứ ba là ông cụ,tay chống gậy,vai cũng đeo túi dết đầy tài liệu.Sau đó hai đồng chí khênh hòm sách quý.Còn tôi đi sau ,có trách nhiệm xóa dấu vết.
Logged

... Chiến thắng lớn đến từ hy sinh to lớn, ai đếm khăn tang, ai đong máu chiến trường? ...
doiviendukichmat
Thành viên
*
Bài viết: 687


Nghệ thuật du kích niềm tự hào Việt Nam!


« Trả lời #16 vào lúc: 11 Tháng Năm, 2011, 10:07:16 am »

Đường đi dốc đứng ,lại không được phát các dây leo,cây lá ngáng đường nên càng khó khăn hơn.Chúng tôi đi chầm chậm để giữ sức cho ông cụ,vì ông cụ vẫn không được khỏe lắm.Trong lúc đi đường ,chúng tôi xin đeo hộ ông cụ túi dết nhưng ông cụ không bằng lòng ,chúng tôi cũng đành chịu vậy.
Lên đến gần đỉnh núi ,nơi có một gốc cây to,sạch sẽ và có chổ ngồi bằng phẳng ,chúng tôi đứng lại tạm nghỉ .Chúng tôi toan chặt lá để ông cụ ngồi,ông cụ xua tay rồi đến ngồi trên một hòn đá.Vừa ngồi xuống,ông cụ liền giải thích cho chúng tôi rõ cần phải giữ bí mật .Ông cụ bảo làm như vậy là để nếu kẻ địch có vào tới lán của ta,chúng cũng không biết dấu vết của ta đi về phía nào mà truy tìm ta được !
Giải thích xong ,ông cụ đặt câu hỏi :
– Nếu địch tới đây , ta đối phó thế nào ?
Một đồng chí trả lời :
– Thưa cụ , phải kiên quyết chiến đấu để diệt chúng.
Ông cụ chỉ gói tài liệu hỏi :
– Nếu trong lúc chiến đấu,vì lực lực lượng yếu ta phải rút đi nữa, số tài liệu này phải làm thế nào ?
– Ta phải đốt đi ạ.
– Không được, tài liệu này rất quý. Ta phải cất giấu vào rừng , hoặc nên chon đi để khi chiến đấu không lo lắng về nó và nếu có phải rút, cũng không ngại. Sau đó ta sẽ quay lại lấy tài liệu.
Anh em mỗi người một ý, hăng hái phát biểu.
Ông cụ nghe xong, liền kết luận :
– Các đồng chí đều nói đúng.
– Giặc có tới, phải kiên quyết đánh, tài liệu là sinh mệnh của chúng ta, phải bảo vệ đến cùng. Vậy ta phải tìm cách tạm thời cất giấu đi để khi xảy ra chiến đấu, ta hoạt động dễ dàng.
Logged

... Chiến thắng lớn đến từ hy sinh to lớn, ai đếm khăn tang, ai đong máu chiến trường? ...
doiviendukichmat
Thành viên
*
Bài viết: 687


Nghệ thuật du kích niềm tự hào Việt Nam!


« Trả lời #17 vào lúc: 11 Tháng Năm, 2011, 10:08:03 am »

Chấp hành chỉ thị của ông cụ mà cũng là nghị quyết của chúng tôi, chúng tôi đào một hố sâu, bỏ hòm sách xuống, lấy lá khô ngụy trang. Ông cụ lại bảo :
– Đừng lấp đất vội, cứ chuẩn bị sẵn khi nào cần sẽ lấp, bây giờ các đồng chí nên nghiên cứu cách đánh khi chúng tới đây.
Trong lúc chúng tôi để một đồng chí cảnh giới, rồi bàn bạc cách đánh, ông cụ lấy sách ra đọc. Sau khi thấy chúng tôi đã bàn bạc xong, ông cụ ngừng đọc sách bảo chúng tôi báo cáo lại kế hoạch, nghe xong ông cụ bảo :
– Được, các đồng chí chuẩn bị như vậy là tốt. Ta nhân việc này mà tập dợt cho quen. Có giặc tới ta sẽ đánh !
Khoảng 7 giờ sáng chợt nghe một tràng dài tiểu liên rồi tiếng súng trường, lựu đạn liên tiếp nổ theo. Từ đèo đến chỗ chúng tôi, tính đường chim bay chỉ một cây số, chúng tôi lại ở trên núi cao nên nghe rất gần.
Một đồng chí gác chạy tới báo cáo với ông cụ. Ông cụ bảo :
– Tôi cũng nghe thấy rồi.
Nói xong, ông cụ tiếp tục đọc sách.
Ngồi nghe súng nổ ngay bên cạnh, tôi thực là sốt ruột, không biết chúng có đông không? Ta có thắng không? Nếu chúng tràn vào được sẽ thế nào? Những câu hỏi đó cứ đặt ra trong óc tôi. Trong anh em cũng có đồng chí tiếc là không được chiến đấu và đến bây giờ tôi mới biết đồng chí Trần Đinh tuy đã nhiều tuổi, thế mà đêm qua cũng được đi diệt phỉ.
Súng nổ dồn dập một chặp rồi thưa dần, sau đó im bặt. Ông cụ đặt sách, vẻ vui mừng nổi hẳn lên trên gương mặt.
Chúng tôi thầm thì phán đoán. Như biết được ý nghĩ của chúng tôi, ông cụ bảo :
– Chắc là thắng rồi, vì những tiếng súng về sau mỗi lúc một xa. Và trận này ta nắm rõ địch, ta lại chủ động từ đầu, nên nhất định phải thắng.
Đúng vậy, quá mười một giờ có tiếng hú từ dưới lán của cơ quan vọng lên. Đó là mật hiệu liên lạc. Chúng tôi hú trả lời. Lát sau có đồng chí lên báo cáo tình hình : Quân ta đã diệt gọn cánh phỉ đó và thu toàn bộ vũ khí.
Logged

... Chiến thắng lớn đến từ hy sinh to lớn, ai đếm khăn tang, ai đong máu chiến trường? ...
doiviendukichmat
Thành viên
*
Bài viết: 687


Nghệ thuật du kích niềm tự hào Việt Nam!


« Trả lời #18 vào lúc: 11 Tháng Năm, 2011, 10:08:37 am »

Ông cụ chỉ thị cho chúng tôi trở về và vẫn nhắc phải xóa dấu vết, để giữ bí mật hành động của mình.
Chỉ có mấy giờ buổi sáng mà chúng tôi đã học được nhiều điều chuẩn bị hành quân, công tác bí mật trong hành quân, cách phán đoán tình hình, cách xử lí tình huống và thế nào là dân chủ trong công tác quân sự v.v… Ông cụ đã dạy chúng tôi những bài học thực tế sâu sắc.
Chiều hôm ấy tôi lại xuống làng để nghe đồng chí Đường hường dẫn như thường lệ.
Tới nơi, một tin làm tôi sửng sốt. Đồng chí Đường đã hi sinh trong trận diệt phỉ. Đau xót quá, tôi chạy thẳng về cơ quan và không sao nén nổi cảm xúc, tôi bỏ bữa cơm chiều, nằm dài trong lán.
Gần tối đồng chí Trần Đinh đến thăm, nói với tôi :
– Ông cụ bảo tôi tới kể cho đồng chí nghe về gương chiến đấu của đồng chí Đường.
Tôi vội ngồi dậy lắng nghe.
Đồng chí Trần Đinh kể xong, dặn tôi :
– Ông cụ nhắc đồng chí là : “ Thương đồng chí mình là phải noi theo gương chiến đấu của đồng chí ấy. Đồng chí Đường là một người Cộng sản tốt đấy.”
Tôi hứa với đồng chí Đinh là sẽ học hỏi theo gương đồng chí Đường.
Đồng chí Đinh cũng cho tôi biết là đồng chí sẽ thay đồng chí Đường để giúp đỡ tôi về các mặt công tác và học tập.
Biết là đoàn thể đã phân công đồng chí Đinh dìu dắt tôi, thay đồng chí Đường, tôi chân thành nhận sự dìu dắt ấy.
Logged

... Chiến thắng lớn đến từ hy sinh to lớn, ai đếm khăn tang, ai đong máu chiến trường? ...
doiviendukichmat
Thành viên
*
Bài viết: 687


Nghệ thuật du kích niềm tự hào Việt Nam!


« Trả lời #19 vào lúc: 11 Tháng Năm, 2011, 10:09:32 am »

V


Khoảng trung tuần tháng bảy, tôi được bổ sung về phân đội của đồng chí Quang Trung để học bắn súng Ba-dô-ka. Đang học tập thì có chỉ thị làm sân bay để đón máy bay của đồng minh. Sân bay sửa xong, chiều hôm ấy nhận được điện sẽ có máy bay tới đón những phi công bị rơi của họ. Đồng chí Quang Trung bảo tôi về báo cáo với ông cụ.
Mừng quá ! Xa ông cụ mới hôn một tuần mà tôi nhớ làm sao ! Bây giờ tôi có dịp lên thăm, tôi vội chạy một mạch về cơ quan. Vừa tới nơi, anh em chào hỏi, tôi không kịp trả lời, chạy thẳng tới chổ ông cụ báo cáo :
– Thưa cụ, 4 giờ thì máy bay đến ạ !
Ông cụ đang đọc sách, thấy tôi bào cáo liền bỏ sách xuống hỏi:
– Đồng chí nói 4 giờ họ sẽ tới, 4 giờ là mấy giờ ?
Tôi không hiểu ý câu hỏi ông cụ nên đáp lại như cũ.
Ông cụ liền lấy chiếc đồng hồ quả quýt ra chỉ cho tôi xem và nói :
– Báo cáo quân sự là phải chính xác, nếu không sẽ sai lầm nguy hiểm. Trên mặt đồng hồ có 12 giờ, vậy đồng chí nói 4 giờ là 4 giờ chiều hay 4 giờ sáng ?
Lúc này tôi mới hiểu, nhưng tôi không thẻ trả lời được câu hỏi của ông cụ,đành phải trở về hỏi đồng chí Quang Trung kỹ lại cả về giờ, ký hiệu để đón máy bay, kế hoạch để đón tiếp họ… để trả lời Người.
Bài học này cũng làm cho tôi ghi nhớ mãi trong công tác chỉ huy. Sau đấy, tôi theo chi đội của đồng chí Quang Trung về đánh Thái-nguyên.
Tổng khởi nghĩa thành công, tôi về Hà-nội được biết ông cụ thượng cấp ở núi Hồng nay là Chủ tịch Hồ Chí Minh, chúng tôi vô cùng sung sướng, tin tưởng. Trong công tác mới, với những thắng lợi mới, tôi hết sức phấn khởi cố sao hoàn thành nhiệm vụ của đoàn thể giao cho. Nhưng có một điều là trong công tác mới, tôi không còn được gần đồng chí Đinh, nên thiếu đi sự dìu dắt chỉ bảo cụ thể. Công tác của Đảng lúc ấy rất bí mật, tôi muốn tỏ bày với đồng chí cấp trên nhưng cũng ngại. Bỗng một hôm tôi thấy đồng chí Trần Đinh tới thăm tôi, tôi mừng quýnh, đón ngay đồng chí vào trại. Sau một lúc thăm hỏi, tôi kể với đồng chí Đinh :
– Từ ngày xa cơ quan, xa đồng chí, tôi cũng học được nhiều điều mới, nhưng có cái thì tôi thấy như bị thiếu đi nhiều quá…
Logged

... Chiến thắng lớn đến từ hy sinh to lớn, ai đếm khăn tang, ai đong máu chiến trường? ...
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM