nguyenhuuluanc17
Thành viên
Bài viết: 312
|
|
« Trả lời #249 vào lúc: 13 Tháng Bảy, 2012, 04:37:08 pm » |
|
Những ngày này của 40 năm trước . Đại đội C17/ E95 / F325 hành quân vào chiến đấu tại chiến trường Quảng trị. Hồi ức về những ngày ấy , tôi nhớ giây phút chúng tôi vượt qua ranh giới Bắc _ Nam của sông Bến hải , nhớ những đồng đội đã hy sinh tại Quảng trị 1972 và nhớ người lính NGUYỄN VĂN MÁNG
MÁNG VẪN CHƯA VỀ
Đòan quân theo thứ tự biên chế đi thành hành một, những ngừời lính C17 cõng ba lô nặng trĩu , cách quãng đang leo dốc núi trên con đường Đông Trường sơn. Hôm nay đã là ngày thứ tư chúng tôi hành quân vào chiến trường Quảng trị. Ngọn núi này có thể sẽ là đỉnh cao nhất của cung đường Quảng bình – giao liên báo cho biết, leo đến đỉnh sẽ hết nửa ngày đường. Từ sáng đền giờ chúng tôi liên tục leo dốc chưa nghỉ. Những lính sức yếu giờ đã tụt lại trong tốp cuối, cách đoàn một quãng khá xa . Họ vẫn đi, chậm thôi gắng sức mà đi với tiếng thở ở cả mũi với mồm. Đoàn quân đi dưới tán cây của khu rừng , sương đêm vẫn còn ướt vệt đường đi , lính phải bấm mũi chân mà leo, chỉ nghe thấy tiếng thở ngắn mà nặng và tiếng lá khô lạo sạo theo cùng tiếng bước chân. Chúng tôi đã ghé qua xóm “ Quân vào “ Cự nẫm, nhận lương thực- thực phẩm đủ để vượt Trường sơn. Với trang bị cá nhân, vũ khí – khí tài chiến đấu của Công binh được chia đều cho từng người lính , mỗi người ngót nghét 60 kg . Nặng quá thì tự san sẻ, người khỏe gánh cho người yếu. Dù đã được luyện tập leo núi hay diễn tập chiến đấu nhưng chưa mang nặng và leo liên tục hàng giờ thế này , ai nấy đều thấm mệt. Cái ông nhạc sỹ vuợt Trường sơn mà có lời hát - Ta vượt trên triền núi cao Trường sơn , đá mòn mà đôi gót không mòn ... - hẳn viết lúc đang thăng hoa , chứ chả như chúng tôi đang vừa thở vừa bấm từng bước chân lên dốc. Chính trị viên Bảo “ chốt đuôi “ động viên lính gắng mà theo kịp đội hình đi với giao liên phía trước. Tôi đi ở đoạn gần với tốp cuối, chợt nghe thấy có tiếng lao xao phía cuối đội hình. Những lính yếu nhất đang đi trong tốp này , không biết có sự cố gì ? Ngó qua đám lá rừng thấy mọi người đang cụm lại. Có chuyện rồi đây ... Đứng lại chờ xem có sự gì và tranh thủ nghỉ lấy lấy hơi. Vài phút qua đi vẫn không thấy lính đi lên, hạ ba lô và khí tài cho đỡ nặng tôi tụt xuống chỗ đám lính. Tất cả đang xúm quanh người Lính : Nguyễn văn Máng. Máng ngồi tựa vào một thân cây bên đường , cái cổ nghoẹo sang bên, mặt tím tái.Máng không thở được, hai tay ôm lấy ngực mặt lộ vẻ đau đớn. Những người lính xúm quanh, người quạt, người xoa ngực- xoa lưng , người cho uống nước, cố cho Máng hồi lại . Rồi Máng cũng tỉnh lại, không nói chỉ nhìn chúng tôi với đôi mắt ướt : Máng đang đau ngực, đau tim hay còn nỗi đau nào khác ? Nhìn Máng, tôi nhớ lính tiểu đội đã kể : Máng có bệnh tim mạch, lúc khám bộ đội cũng có biết nhưng lúc đó đâu có chụp vi tính, siêu âm tim mà cũng chẳng điện tim . Nghe tim – phổi xong ông Bác sỹ kết luận : “ Tim có vấn đề “ chuyển chuyên khoa. Nhưng việc quân là số một , Máng nhìn cũng lành lặn , mắt tai – chân tay bình thường mà. Thời chiến cả nước ra trận, “ Tất cả cho tiền tuyến “ - “ Gạo không thiếu một cân. Quân không thiếu một người “, thế là Máng có tên trong danh sách nhập ngũ tháng 12/1971 . Hỏi Máng thì cậu chỉ nói : “ Ồi, Đi cùng đợt với các bạn cho vui ” . Và thế là Máng biên chế vào đại đội C17 của chúng tôi từ ngày ấy. Máng đã tỉnh hẳn, lính chúng tôi mừng rỡ vây quanh nhưng giờ Máng lại khóc, giọt nước mắt chảy trên đôi má . Tôi chắc là Máng đau và khó thở lắm. CTV hội ý , ba lô – trang bị chiến đấu của Máng chuyển cho đồng đội mang. 2 chiến sỹ nữa cũng giảm tải để dìu Máng, khi cần sẽ khiêng . Chẳng có cách nào khác, CTV động viên Máng đi tiếp, nếu cần đơn vị sẽ khiêng Máng về trạm giao liên gần nhất ở chân núi bên kia – Phải leo tiếp lên đỉnh rồi tụt xuống , đi đến tối mới đến.. Máng chống cây gậy đứng lên. 2 lính dìu bên cạnh , tất cả lại tiếp tục đi.. Những người lính tiếp tục leo dốc, Trang bị lại chất nặng thêm và còn thêm nỗi lo về người đồng đội. Đến quá trưa, tốp cuối cùng với Máng cũng lên đến đỉnh núi . Tốp đến trước chuẩn bị ăn trưa đang chờ chúng tôi. Ban chỉ huy đại đội hội ý : Động viên Máng đi tiếp, cần thiết sẽ cáng đi đến đến trạm gần nhất - Máng không thể đi tiếp sẽ cho ra quân , trở ra Bắc. Chúng tôi xuống dốc. Có nhiều đoạn đường rất dốc, đoạn đầu còn cố bấm chân mà xuống. Gặp đoạn đường nhỏ khó đi , chân run nhiều lính thả mình chạy ào xuống rồi ngắm cái cây trước mặt ôm để hãm lại.. Mặt nhăn nhó , nước mắt chảy vẫn đọng trên má nhưng Máng vẫn đi với hai lính dìu bên cạnh. Đại đội chúng tôi cũng đến trạm nghỉ trước khi trời tối. Với chúng tôi đó là một ngày hành quân vô cùng gian truân , mà tôi tự hỏi : Máng lấy sức lực từ đâu để đi tiếp đến trạm nhỉ ? Đêm đến, đại đội hội ý rồi thống nhất : Động viên Máng đi tiếp, bao giờ Máng thấy không thể đi được nữa thì đưa vào trạm - Đại đội hỗ trợ, khi cần thiết sẽ khiêng võng Máng . Sáng ra, chúng tôi lại tiếp tục lên đường ; trèo dốc, lội suối, rồi chạy băng qua trọng điểm bị bắn phá với những quả đồi trơ trọi. Một ngày nữa qua, tối đến tôi đến thăm Máng , sức khỏe cũng không khá lên nhưng Máng nhất định đi tiếp. Trước lúc ngủ, tôi nắm tay Máng dặn : “ Máng à - Máng mà trở về cho anh gửi lá thư ! “ Dăm ngày sau, chúng tôi xuống đến đồng bằng. Giờ đang trên đất Vĩnh linh rồi, không phải leo dốc cũng đỡ nhọc, đổi lại chúng tôi phải đi đêm để vượt qua trọng điểm. Chúng tôi phải chạy băng qua trọng điểm trước khi trời tối , Chạy thật nhanh, chạy đến tức thở Tôi nhìn thấy Máng cũng chạy , đến nơi mặt lại tím tái và nhăn nhó vì đau . Tối nghỉ gặp tôi Máng nói với giọng ngọng “ Em chưa về đâu “ . Rồi cả đại đội cũng đến sông Bến hải, chúng tôi đi phía thượng nguồn mà lội ngay ban ngày. Chẳng ai bảo ai, đi đến giữa dòng sông chúng tôi cúi vốc uống một ngụm nước – uống nước nguồn bờ Bắc, nhặt một hòn đá cuội bỏ và ba lô làm kỷ niệm. Tôi nhìn sang , Máng cũng làm như vậy, Cậu vẫn quyết tâm đi không ỏ cuộc. Một phút nữa thôi, một bước chân thôi tất cả chúng tôi sẽ bước sang đất bờ Nam và chiến đấu. và tôi biết câu trả lời của Máng : “ Em chưa về đâu “ . Chiến dịch bảo vệ thành cổ Quảng trị, các tiểu đội phân lẻ đi phối thuộc với bộ binh không gặp nhau lần nào. Máng cũng theo tiểu đội đi chiến đấu chứ không ở cứ đại đội ngày nào . Tháng 9, đại đội ra củng cố ở Cam lộ mới gặp lại Máng. Đen hơn, da vẫn tai tái, giọng ngọng nhưng rắn rỏi, lại nói nhỏ với tôi “ Em chưa về đâu “ . Được vài ngày chúng tôi lại chia tay nhau, mỗi người đi chiến đâu ở một nơi. Những ngày trước hiệp định ngừng bắn, trung đoàn dồn toàn lực cho mặt trận Tích tường – Như lệ rồi Đá đứng. Trận chiến diễn ra cả ngày lẫn đêm. Ác liệt – đẫm máu – hy sinh.. Sau ngày ngừng bắn 27/1/73 Tích tường – Như lệ - Đá dứng vẫn chiến tiếp, C17 nhận lệnh lập bến vượt và phối thuộc với bộ binh tại Đá đứng . Máng cùng tiểu đội đi Đá đứng , cũng vượt sông, gài mìn, chăng hàng rào, phá mìn . Biết nói sao khi 10 liệt sỹ của C17 đã hy sinh tại Như lệ - Đá đứng trong đó có Nguyễn văn Máng . Máng hy sinh, mảnh pháo nhỏ tạo một lỗ bằng hạt thóc bắn trúng vào vùng tim. Đồng đội bảo : “ Không ai nghĩ vết thương bé như vậy có thể giết chết Máng “ . Liệu có phải tại mảnh pháo hay trái tim khuyết tật đã chon thời điểm ấy để ‘ nghỉ ngơi ‘ ? . Vẫn còn thắc mắc mà không có câu trả lời. Trong đêm, đồng đội chôn Máng nơi đang giao chiến ; gần bờ sông trên cánh đồng bỏ hoang được hai bên lập thành “ chốt “ chiến đấu. Máng nằm lại Đá đứng với nhắn nhủ gì ? Hay cau cửa miệng mỗi khi gặp tôi “ Em chưa về đâu “ .... Chúng tôi đã quay lại Như lệ - Đá đứng để tìm Máng và 9 liệt sỹ đã hy sinh tại đây . Những người lính lang thang trên cánh đồng, rồi bãi cát ở ven sông Thạch hãn . Ở Đá đứng chúng tôi tìm thấy liệt sỹ : thấy Sản và Ngại . Dòng Thạch hãn xưa tại Đá đứng nay là hồ chứa nước của công trình thủy lợi Nam Thạch hãn, hai bờ sông giờ cây đã phủ xanh không còn nhận ra địa hình chiến đấu năm xưa nữa . Còn Máng, tìm mãi, tìm mãi nhưng vẫn chưa thấy ... Máng đang ở đâu ? Tôi vẫn chưa gặp lại Máng và MÁNG VẪN CÒN CHƯA VỀ ...
7/2012 NHL
Thông tin LS
Liệt sỹ NGUYỄN VĂN MÁNG Quê quán: Trung Kiên, Văn Lâm, Hải Hưng Nhập ngũ: 12/1971- Đơn vị C17-E95-F325 Hy sinh: 14/ 02/ 1973 ( 12 tháng Giêng Năm Quý Sửu)
|