nguyenhuuluanc17
Thành viên
Bài viết: 312
|
|
« Trả lời #218 vào lúc: 19 Tháng Năm, 2012, 04:40:00 pm » |
|
CHÚNG TÔI CHIẾN ĐẤU Ở TÍCH TƯỜNG- NHƯ LỆ ( 15 )
31/12/1972, ngày cuối của năm đã đến. Chúng tôi nhận được lệnh sang sông sớm – phục vụ tập kích đêm nay. Cũng biết là sẽ có ngừng bắn trong ngày đầu năm mới 1973, nhưng trước khi ngừng - đêm nay hai bên sẽ “ chiến nhau”. Còn ngừng vào lúc nào? Không người lính nào có thể đoán được... Phiên trực bến vượt đêm nay do tôi cùng HIỆN, UYÊN đảm nhiệm.. Mới chiều xuống, chúng tôi xuống bến chuẩn bị vượt sông. Cách đoạn hào rẽ xuống bến khoảng mươi mét, thấy lính hỏa lực tăng cường từ E đang tìm chỗ đặt, ngắm, chuẩn bị cho khẩu DK tham chiến.. Lôi thuyền cao su khỏi hầm, bơm căng rồi đẩy nhanh xuống bến ở cụm khóm tre chạy nhô ra bãi sông. Chuyến đầu tiên chở lính thông tin, vận tải và liên lạc qua chốt bên Như lệ. Trời chưa tối, nhìn qua sông còn rõ lùm cây với bờ lở dốc đứng . Đẩy thuyền trượt nhanh qua đoạn bãi cát, chúng tôi nhào xuống sông. Toán lính nhanh chóng lên thuyền, còn chúng tôi vừa lội vừa đẩy thuyền ra xa bờ. Đoạn qua bãi cát và mép nước rất nguy hiểm , chốt của đối phương ngay sát bờ sông phát hiện thấy là ăn “ pháo” liền . Tôi ngồi lái, Thuyền ra gần giữa dòng đột ngột những tiếng nổ chói tai vang lên : Tăng – Oành , Tăng – Oành , Dk đã khai hỏa - lửa và khói bùng lên ở điểm cao vệ sông trước mặt. Ngừng một chút, DK bắn tiếp nhưng tiếng nổ của nó bị chìm đi bởi những tiếng nổ chói tai như sấm rền khắp nơi – Pháo dàn đã trút đạn lên cả hai bờ Như lệ . Hỏa lực của đối phương đã chuẩn bị sẵn, chỉ chờ Ta khai hỏa là dập pháo xuống . DK mới nổ được 4 phát thì không còn bắn nữa, tiểu liên “ tạch – tạch “ vang lên rồi những loạt đạn đan chéo vạch sáng trên sông ngay trên đầu chúng tôi. ” Đánh” rồi - tôi nghĩ - cúi gập người và quạt thật mạnh mái chèo cố cho thuyền nhanh hơn, những mảnh pháo văng xuống sông bốc khói trắng quanh thuyền. Thuyền cập bờ , tất cả nhảy vội lên và nép mình vào sườn dốc bờ sông, nằm chết dí tại chỗ trong ánh chớp và tiếng nổ chuỗi liên tục , không phân biệt được pháo bắn vào đâu nữa. Sau hồi chấn tĩnh , lựa mình nằm ép xuống khe ở mép sông không rõ bao lâu. Chờ cho pháo ngừng , lính bên bờ Bắc vẫn đang đợi nhưng không thể đi được - tiếng nổ dữ dội dội dọc theo mép nước khu vực chúng tôi chốt giữ. Có thể chừng nửa giờ hay lâu hơn, pháo dàn chợt ngừng chỉ còn pháo nổ bắn các mục tiêu, tôi hô “ đi “ , 3 lính vội đẩy thuyền lao qua sông cố gắng trước khi đợt pháo dàn bắn trở lại. Chưa quá nửa sông thì tiếng nổ đinh tai và ánh chớp chói lòa trên bờ sông lại dội lên- pháo dàn lại bắn rồi – phải cố cố mà đến bờ không thể bị dính pháo trên sông được. Vào đến bờ - kéo vội chiếc thuyền lên cạn rồi nằm úp mặt xuống một hõm cát trong khi pháo nổ vang trên bãi . Lại nằm úp mặt xuống cát mà chờ, chúng tôi chưa từng nếm “pháo dàn” dai đến như vậy – cứ bờ sông tạo thành bức tường lửa đạn ngăn quân ta.. Tiếng nổ gần vừa giảm đi ( pháo chuyển tọa độ ) , cả 3 lính thục mạng lao vào khóm tre trước mặt rồi nhào xuống hào. Trong khi chờ ngớt pháo tôi phải hô “ Lính nào qua sông phải sẵn sàng – ngớt pháo là đi ngay “ . Một tốp lính dịch lại phía gần phía chúng tôi – hình như tốp lính tiếp vận của các đơn vị trên chốt , họ cũng đang nóng sang “ chốt’ để hỗ trợ cho đồng đội. Pháo vẫn bắn, không thể chờ được nữa tốp lính và công binh chạy khom xuống mép nước lên thuyền để qua sông. Thần kinh căng lên, tất cả dồn vào đôi tay để qua sông nhanh nhất . Chẳng rõ lính có thấy sợ không còn tôi chẳng còn nghĩ gì – nhanh lên, nhanh nữa lên !! Rồi cũng đến bờ, lính nháo nhào lao ép vào bờ lở, nghe ngóng rồi bắt đầu khom người vận động về các chốt. Chúng tôi chờ ít phút để chuyển thương binh xuống thuyền – bây giờ thì phải qua sông gấp rồi – chờ pháo chuyển làn là đi ngay – cầu sao cho đến bờ an toàn. Trở lại bờ Bắc, thuyền chưa đến bờ đợt pháo dàn mới lại chụp xuống . Tôi phải nằm xuống ngay mép nước chờ vận tải đưa thương binh khỏi thuyền để kéo nó lên bờ. Đợt bắn mới này lại dữ dội như lúc đầu, tiếng nổ chói tai liên tục , không ngừng, đất cát bắn ra hay mảnh đạn văng làm nước bắn tung tóe. Lính lên hết rồi , còn mình tôi nằm trên bãi cát, có thu người lại trong cái hõm cát còn ngập nước . Cứ nằm thế chờ cho pháo ngớt. Không biết mỗi đợt bao lâu – mươi phút hay nửa giờ . Đến lúc pháo chuyển làn ra kéo cái thuyền thấy nó không dính mảnh pháo, quá mừng vì vũ khí của lính công binh vẫn nguyên ven - ờ mà sao nó không dính cái mảnh nào? Nó mà xịt khoang là cũng rắc rối, qua sông sao được ? . Lại sang sông tiếp, thương binh bên bờ Nam nhiều nằm ép bên bờ sông. Cố xếp cho đầy thuyền để chở được nhiều, qua sông gấp – pháo bắn cũng mặc kệ- Cầu trời không dính pháo là được ! Không biết chúng tôi qua sông bao nhiêu đợt trong đêm ấy, quá nửa đêm mà pháo vẫn không ngừng bắn , tiếng súng bộ binh vẫn vang trên chốt – Chẳng ngừng bắn ?? Đã sang ngày năm mới rồi Còn chúng tôi chỉ chờ ngớt pháo là vội qua sông ngay, thương binh đang chờ đi viện. Đi rồi lại về , lần trở lại bờ Bắc, pháo bắn dũ quá , lại úp mặt vào cát mà chờ , tới lúc chạy vào được hào ở khóm tre thấy thương binh xếp hàng nằm dọc hào , lại cả trên bờ tre nữa . Một thương binh nầm phía ngoài , tôi sờ tay thấy tthaan thể đã giá lạnh. Đẫm máu, đêm nay tổn thất nhiều quá ! Tang tảng sáng, tiếng súng đã ngừng, pháo đã bắn thưa hơn. Chúng tôi vẫn còn qua sông để chở cho hết số thương binh bên bờ Nam. Tới giờ này không biết lính của tôi nghĩ gì ? Còn tôi, sau mỗi đợt pháo ngạc nhiên thấy mình không sao cả . Chuyến đi vét, nước sông không còn đen thẫm như lúc đêm nữa , sắp sáng rồi . Kéo thuyền lên bãi cát, đưa về hầm dấu , qua chỗ đêm qua thương binh nằm, vệt máu vẽ một hình người trên cát . Trận đánh đêm cuối năm 1972 bước vào năm 1973 tại Như lệ vậy đấy. ( Còn tiếp )
|