Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 19 Tháng Tư, 2024, 02:25:12 am


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Xin bình yên về lại nơi đây !  (Đọc 101372 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
Hoa thuong Thich du Thu
Thành viên
*
Bài viết: 10


« Trả lời #70 vào lúc: 08 Tháng Chín, 2008, 03:43:03 pm »

Trước miếu Quan Âm mỗi ngày có vô số người tới thắp hương lễ Phật, khói hương nghi ngút. Trên cây xà ngang trước miếu có con nhện chăng tơ, mỗi ngày đều ngập trong khói hương và những lời cầu đảo, nhện dần có Phật tính. Trải nghìn năm tu luyện, nhện đã linh.

Một ngày, bỗng Phật dạo đến ngôi miếu nọ, thấy khói hương rất vượng, hài lòng lắm. Lúc rời miếu, ngài vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy nhện trên xà.

Phật dừng lại, hỏi nhện: "Ta gặp ngươi hẳn là có duyên, ta hỏi ngươi một câu, xem ngươi tu luyện một nghìn năm nay có thật thông tuệ chăng. Được không?"

Nhện gặp được Phật rất mừng rỡ, vội vàng đồng ý. Phật hỏi: "Thế gian cái gì quý giá nhất?"

Nhện suy ngẫm, rồi đáp: "Thế gian quý nhất là những gì không có được và những gì đã mất đi!". Phật gật đầu, đi khỏi.

Lại một nghìn năm nữa trôi qua, nhện vẫn tu luyện trên thanh xà trước miếu Quan Âm, Phật tính của nhện đã mạnh hơn.

Một ngày, Phật đến trước miếu, hỏi nhện: "Ngươi có nhớ câu hỏi một nghìn năm trước của ta không, giờ ngươi đã hiểu nó sâu sắc hơn chăng?"

Nhện nói: "Con cảm thấy trong nhân gian quý nhất vẫn là "không có được" và "đã mất đi" ạ!"

Phật bảo: "Ngươi cứ nghĩ nữa đi, ta sẽ lại tìm ngươi."

Một nghìn năm nữa lại qua, có một hôm, nổi gió lớn, gió cuốn một hạt sương đọng lên lưới nhện. Nhện nhìn giọt sương, thấy nó long lanh trong suốt sáng lấp lánh, đẹp đẽ quá, nhện có ý yêu thích. Ngày này nhìn thấy giọt sương nhện cũng vui, nó thấy là ngày vui sướng nhất trong suốt ba nghìn năm qua. Bỗng dưng, gió lớn lại nổi, cuốn giọt sương đi. Nhện giây khắc thấy mất mát, thấy cô đơn, thấy đớn đau.

Lúc đó Phật tới, ngài hỏi: "Nhện, một nghìn năm qua, ngươi đã suy nghĩ thêm chưa: Thế gian này cái gì quý giá nhất?"

Nhện nghĩ tới giọt sương, đáp với Phật: "Thế gian này cái quý giá nhất chính là cái không có được và cái đã mất đi."

Phật nói: "Tốt, nếu ngươi đã nhận thức như thế, ta cho ngươi một lần vào sống cõi người nhé!"

Và thế, nhện đầu thai vào một nhà quan lại, thành tiểu thư đài các, bố mẹ đặt tên cho nàng là Châu Nhi. Thoáng chốc Châu Nhi đã mười sáu, thành thiếu nữ xinh đẹp yểu điệu, duyên dáng. Hôm đó, tân Trạng Nguyên Cam Lộc đỗ đầu khoa, nhà vua quyết định mở tiệc mừng sau vườn ngự uyển.

Rất nhiều người đẹp tới yến tiệc, trong đó có Châu Nhi và Trường Phong công chúa. Trạng Nguyên trổ tài thi ca trên tiệc, nhiều tài nghệ khiến mọi thiếu nữ trong bữa tiệc đều phải lòng. Nhưng Châu Nhi không hề lo âu cũng không ghen, bởi nàng biết, chàng là mối nhân duyên mà Phật đã đưa tới dành cho nàng.

Qua vài ngày, tình cờ Châu Nhi theo mẹ lên miếu lễ Phật, cũng lúc Cam Lộc đưa mẹ tới miếu. Sau khi lễ Phật, hai vị mẫu thân ngồi nói chuyện. Châu Nhi và Cam Lộc thì tới hành lang tâm sự, Châu Nhi vui lắm, cuối cùng nàng đã có thể ở bên người nàng yêu, nhưng Cam Lộc dường như quá khách sáo.

Châu Nhi nói với Cam Lộc: "Chàng còn nhớ việc mười sáu năm trước, của con nhện trên xà miếu Quan Âm chăng?"

Cam Lộc kinh ngạc, hỏi: "Châu Nhi cô nương, cô thật xinh đẹp, ai cũng hâm mộ, nên trí tưởng tượng của cô cũng hơi quá nhiều chăng?". Nói đoạn, chàng cùng mẹ chàng đi khỏi đó.

Châu Nhi về nhà, nghĩ, Phật đã an bài mối nhân duyên này, vì sao không để cho chàng nhớ ra chuyện cũ, Cam Lộc vì sao lại không hề có cảm tình với ta? Vài ngày sau, vua có chiếu ban cho Trạng Nguyên Cam Lộc sánh duyên cùng công chúa Trường Phong, Châu Nhi được sánh duyên với thái tử Chi Thụ. Tin như sấm động giữa trời quang, nàng không hiểu vì sao Phật tàn nhẫn với nàng thế.

Châu Nhi bỏ ăn uống, nằm khô nhắm mắt nghĩ ngợi đau đớn, vài ngày sau linh hồn nàng sắp thoát khỏi thân xác, sinh mệnh thoi thóp.

Thái tử Chi Thụ biết tin, vội vàng tới, phục xuống bên giường nói với nàng: "Hôm đó, trong những cô gái giữa bữa tiệc sau vườn thượng uyển, ta vừa gặp nàng đã thấy yêu thương, ta đã khốn khổ cầu xin phụ vương để cha ta cho phép cưới nàng. Nếu như nàng chết, thì ta còn sống làm chi." Nói đoạn rút gươm tự sát.

Và giây khắc ấy Phật xuất hiện, Phật nói với linh hồn sắp lìa thể xác Châu Nhi: "Nhện, ngươi đã từng nghĩ ra, giọt sương (Cam Lộc) là do ai mang đến bên ngươi chăng? Là gió (Trường Phong) mang tới đấy, rồi gió lại mang nó đi. Cam Lộc thuộc về công chúa Trường Phong, anh ta chỉ là một khúc nhạc thêm ngắn ngủi vào sinh mệnh ngươi mà thôi.

Còn thái tử Chi Thụ chính là cái cây nhỏ trước cửa miếu Quan Âm đó, anh ta đã ngắm ngươi ba nghìn năm, yêu ngươi ba nghìn năm, nhưng ngươi chưa hề cúi xuống nhìn anh ta. Nhện, ta lại đến hỏi ngươi, thế gian này cái gì là quý giá nhất?"

Nhện nghe ra sự thật, chợt tỉnh ngộ, nàng nói với Phật: "Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!"

Vừa nói xong, Phật đã đi mất, linh hồn Châu Nhi quay lại thân xác, mở mắt ra, thấy thái tử Chi Thụ định tự sát, nàng vội đỡ lấy thanh kiếm...

Câu chuyện đến đây là hết, bạn có hiểu câu cuối cùng mà nàng Châu Nhi nói không?

"Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!"

Trong suốt đời ta, sẽ gặp hàng nghìn hàng vạn loại người.

Để yêu một người thì không cần cố gắng, chỉ cần có "duyên" là đủ.

Nhưng để tiếp tục yêu một người thì phải cố gắng.

Tình yêu như sợi dây, hai người cùng kéo hai đầu, chỉ cần một người kéo căng hoặc bỏ lơi, tình yêu ấy sẽ căng thẳng hoặc chùng xuống.

Vậy khi bạn đi kiếm người ở đầu kia dây, hãy cân nhắc. Hoặc bạn có quá nhiều sợi dây tình cảm, hoặc bạn cứ liên tục tìm cái mới, hoặc khi dây đã đứt, bạn không còn can đảm hay lòng tin, tình yêu để đi tìm một tình yêu mới nữa.

Bất kể thế nào, khi sợi dây đó đứt, bạn chỉ mất đi một người không yêu bạn, nhưng người đó đã mất đi một người yêu họ.

Mất một người không biết trân quý bạn, có gì phải buồn rầu?

Bởi bạn còn cơ hội, một lần nữa, gặp người biết rằng bạn quý giá.

Có muốn nghe tôi kể câu chuyện ấy lần nữa không, ngày xưa, trước miếu Quan Âm....
Logged
Mot_Thoang
Thành viên
*
Bài viết: 22



« Trả lời #71 vào lúc: 08 Tháng Chín, 2008, 03:49:43 pm »

Nào, tiếp tục " Chuyện của chúng mình " nha  Grin

Sau cái vụ anh ôm em chặt như thế, chẳng biết phải làm sao. Tự nhiên em bật khóc 1 cách ngon lành, thứ nhất là do em tức vì anh ghen vớ vỉn, thứ nữa là em ghét anh ôm em chặt quá làm em ngạt thở (may hông chết ) Grin
Em vẫn biết khi em buồn hoặc gặp khó khăn là khi em cảm nhận được anh yêu em nhiều đến thế nào. Lúc đó anh đã lau nước mắt cho em, rùi hôn lên đôi mắt bồ câu trâu (con bay con đậu ) của em  Grin rùi xin lỗi rối rít, rùi bế em lên quay 1 vòng làm em chóng mặt muốn xỉu luôn í (người đâu mà ác như tê giác )  Cheesy
Chúng mình đã có những giây phút bên nhau thật vui & hạnh phúc anh nhỉ?Khốn khổ cho cái chân em lúc đó nó đau dã man con ngan già, mà có khi em nghi ngờ nó " nũng nịu " anh thì đúng hơn  Grin.
Anh đã cõng em đi dọc bãi biển, anh kể chuyện về cuộc sống ở đơn vị, anh nói về chuyện tương lai của chúng mình nhưng vẫn hông quên luôn miệng thì thầm : Anh nhớ bé nhiều lắm, bé có bít hông? Hông bít, bít chết liền à nha  Grin

Rồi cũng đến giờ phải trở về đơn vị, thế là anh đi đường anh, em đi đường em  Grin. Phải nói là em rất nhớ kỷ niệm đó của chúng mình anh à, gần 1 tuần bên anh là những ngày hạnh phúc.Được rong chơi với bốn bề là biển cả mênh mông, được chứng kiến cuộc sống của người lính Trường Sa thân thương để em hiểu & yêu anh nhiều hơn.Ngày chia tay em, chia tay đoàn công tác thăm đảo, anh ôm em vào lòng như thể hông muốn rời xa em chút nào.

Nhưng chúng mình đều hiểu :


Không xa đâu Trường Sa ơi
Vẫn gần bên em vì Trường Sa luôn bên anh
Vẫn gần bên anh vì Trường Sa luôn bên em
Logged

mig21-58
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 576

binh nhì


« Trả lời #72 vào lúc: 08 Tháng Chín, 2008, 06:50:04 pm »

đ/c thoáng cần phải đoc kỹ bài con nhện thật là chí lý, ông hoà  thượng viết bài này hay thiệt đó,tiếp nữa đê,/,
Logged
Trungsy1
Thượng tá
*
Bài viết: 1670



« Trả lời #73 vào lúc: 08 Tháng Chín, 2008, 08:55:24 pm »

Cái hay chẳng có nhiều đâu mà tiếp!
Chỉ có cái dở vẫn thường trực lê la thôi! Mệt lắm!
Láo Hoà thượng dở hơi này bảo các con cứ yêu tiếp đi cho tan xác pháo! Thế thôi! Đọc kỹ vẫn thế! Mà không đọc kỹ vẫn thế!
Có Duyên hay không?
Vô Duyên hay không?
Quảng cáo hay không nữa?
Yêu gì mà cứ gào tướng lên thế hả?
« Sửa lần cuối: 08 Tháng Chín, 2008, 09:01:07 pm gửi bởi Trungsy1 » Logged
haanh
Thượng tá
*
Bài viết: 5795


HOT nhất forum


« Trả lời #74 vào lúc: 08 Tháng Chín, 2008, 09:51:47 pm »

Cái hay chẳng có nhiều đâu mà tiếp!
Chỉ có cái dở vẫn thường trực lê la thôi! Mệt lắm!
Láo Hoà thượng dở hơi này bảo các con cứ yêu tiếp đi cho tan xác pháo! Thế thôi! Đọc kỹ vẫn thế! Mà không đọc kỹ vẫn thế!
Có Duyên hay không?
Vô Duyên hay không?
Quảng cáo hay không nữa?
Yêu gì mà cứ gào tướng lên thế hả?
hehe , đã đi tu rồi còn thích đủ thứ , tham thế Grin
Logged

NAM QUỐC SƠN HÀ NAM ĐẾ CƯ .
mig21-58
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 576

binh nhì


« Trả lời #75 vào lúc: 08 Tháng Chín, 2008, 10:59:26 pm »

Cái hay chẳng có nhiều đâu mà tiếp!
Chỉ có cái dở vẫn thường trực lê la thôi! Mệt lắm!
Láo Hoà thượng dở hơi này bảo các con cứ yêu tiếp đi cho tan xác pháo! Thế thôi! Đọc kỹ vẫn thế! Mà không đọc kỹ vẫn thế!
Có Duyên hay không?
Vô Duyên hay không?
Quảng cáo hay không nữa?
Yêu gì mà cứ gào tướng lên thế hả?
hehe , đã đi tu rồi còn thích đủ thứ , tham thế Grin
tui hiểu rùi "thích du thủ" có phải là tu hú không các bác?
Logged
hoacuc
Thành viên
*
Bài viết: 1597



« Trả lời #76 vào lúc: 09 Tháng Chín, 2008, 05:31:53 am »

"Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!"
------------------------------------------------------------

Câu nói này thật hay! Cám ơn câu chuyện của bạn Hoa thuong Thich du Thu  Wink Nhiều khi người ta đang hạnh phúc mà không biết nắm giữ hạnh phúc mình đang có...
Logged

Hãy làm cho từng ngày bạn sống trở nên có ý nghĩa. Hãy nâng niu từng phút giây bạn có.
Mot_Thoang
Thành viên
*
Bài viết: 22



« Trả lời #77 vào lúc: 09 Tháng Chín, 2008, 07:58:05 am »

Nói túm lại là : Không tu thì còn tỉnh  Grin
Logged

mig21-58
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 576

binh nhì


« Trả lời #78 vào lúc: 09 Tháng Chín, 2008, 12:26:04 pm »

"Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!"
------------------------------------------------------------

Câu nói này thật hay! Cám ơn câu chuyện của bạn Hoa thuong Thich du Thu  Wink Nhiều khi người ta đang hạnh phúc mà không biết nắm giữ hạnh phúc mình đang có...

[
tui cũng thích câu đó  lắm ,vâng hãy bằng lòng với những gì mình có]
Logged
Mot_Thoang
Thành viên
*
Bài viết: 22



« Trả lời #79 vào lúc: 09 Tháng Chín, 2008, 03:36:10 pm »

Tháng 9 rùi, mình chợt nhớ về Hà Giang, nỗi nhớ đau đáu trong tim, nhớ về ngày ấy..........


Đầu tháng 9, cao nguyên bạc màu đá, xơ xác những thân ngô khô. Đoàn khách du lịch dừng tay ga, kéo cao cổ áo dạ ấm áp, chỉ trỏ, bình luận phong cảnh. 9 giờ sáng, sương muối vẫn còn rơi. Gió thổi lồng lộng hơn… Ở nơi đây không bao giờ có mùa thu – Mùa đông đã bắt đầu. Những đứa trẻ cũng bắt đầu cắp sách đến lớp. Chiếc áo mỏng, chật chội, ướt nhẹp sương sớm, không đủ che cái bụng ỏng eo, to quá cỡ. Khách nhìn ngắm, chụp ảnh. Những tấm ảnh có dáng còng còng, mong manh, có đôi chân trần đen đúa, lạnh ngắt và nụ cười tím tái… Ai đó trong đoàn bật khóc tự nhiên…
Trưa Lũng Táo, nắng đã lên hoe vàng nhưng trời cành rét đậm. Cô bé Thào Thị Chợ học lớp 4 mà nhỏ trông như mới chỉ học lớp 2, ngồi bậu cửa run rẩy nhai cơm nguội bón cho đứa cháu chưa đầy 1 tuổi. Ngoài sân hai đứa nữa - trứng gà trứng vịt - cởi truồng lấm lem đất cát. Khuôn mặt các em hồn nhiên, căng hồng, nứt nẻ trong cái rét sắc ngọt. Chợ bảo:
- “Em là dì thôi. Mẹ nó đi chợ mai mới về”.
- “Thế bố chúng nó đâu?”
- “Đi lấy vợ khác rồi”.
Đứa bé khóc ngằn ngặt trên tay dì 13 tuổi. Tôi lấy gói bánh chia cho mấy đứa bé ngoài sân rồi đưa cho Chợ cái khăn len. Em mỉm cười như cảm ơn, quấn quanh thân đứa cháu nhỏ - Bé nín khóc. Còn chúng tôi quay đi… Mắt ai cũng ướt nhèo.
Cô giáo tên Nho cười run run: “Mùa đông năm nào Mã Là cũng có tuyết. Tuyết thì đẹp lắm nhưng học sinh không đi học được. Lạnh quá, quần áo không đủ mặc.”

Tôi chạnh lòng… Hà Nội bây giờ mới đang mùa thu mà áo len, áo khoác đã tràn ngập đường phố. Hôm trước gió mùa, tôi dọn dẹp bỏ ra một mớ quần áo cũ định mang bỏ. Mẹ xem rồi chép miệng: “Quần áo còn mới nguyên, bỏ đi phí quá”. Nói rồi mẹ tìm cái bao tải, bỏ vào đó, bảo mang về quê cho. Tôi phì cười kêu mẹ lẩn thẩn: “Bây giờ còn ai cho quàn áo cũ nữa. Xấu hổ!”…
Tôi đã kịp nhận ra ai là người phải xấu hổ khi đứng trên đèo Mã Pì Lèng nhìn những người phụ nữ, những đứa trẻ phong phanh, rét mướt, còn lưng địu quẩy tấu. Trái tim tôi đã biết rung lên trước thực tế trần trụi, gồ ghề này… Còn các bạn, các bạn đã bao giờ xấu hổ và run rẩy như tôi chưa?

Sẽ chẳng bao giờ là muộn khi người ta nhận ra giá trị thực sự của cuộc sống là yêu thương, chia sẻ và bắt tay kiếm tìm những giá trị đó. Nhưng sẽ là muộn khi người ta đã nhận ra mà không bắt tay tìm kiếm, xây dựng nó.
Trong chúng ta có nhiều người đã và đang hành động nhưng cũng có những người chưa biết và chưa hành động. Vậy thì tại sao, ngay bây giờ, chúng ta không liên kết lại, cả những người đã và những người chưa, cùng chia sẻ yêu thương, cảm nhận giá trị cuộc sống?

Logged

Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM