Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 29 Tháng Ba, 2024, 01:02:22 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Lưỡi gươm cứu quốc  (Đọc 52534 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
Uragan
Thành viên
*
Bài viết: 860


« Trả lời #150 vào lúc: 29 Tháng Ba, 2011, 06:42:48 pm »

Ta yêu đồng ruộng biết nàng có yêu như ta hay không yêu ? Ta sẽ buồn phiền nếu nàng không như ta và rồi cả hai sẽ khổ, nào có ích gì khi gần nhau.
   
Từ Sinh trầm tĩnh xét việc quan hệ cho đời mình và nàng, chàng dằn lòng yêu để định cho đúng, nhưng không định được ngay, lòng chàng tự nhiên rối loạn trước nàng.
   
Bạch Phượng cầm tay chàng giọng đầy tha thiết :
   
- Đời chúng ta sẽ khổ nếu không gần nhau anh ạ ! Em không bao giờ thay lòng đổi dạ cùng anh.
   
Từ Sinh nhìn nàng, lòng tràn ngập tình yêu đang chan chứa.
   
Một lúc sau, chàng nói :
   
- Chuyện riêng của ta sau nầy sẽ hay. Bây giờ em nên lo chuyện lớn là hơn.Còn non nước là còn ngày ta lại gặp nhau.
   
Bạch Phượng càng yêu kính Từ Sinh vì chàng không nghĩ đến tình riêng mà chỉ lo nghĩa lớn. Lẽ ra ngày nay chàng cần nàng cho chàng mới phải, thế mà chàng bảo nàng đi giúp nước, đành chịu buồn khổ một mình với thân tàn phế.
   
Bạch Phượng nghĩ thầm :
   
- Chàng đã nghĩ nhiều đến non nước. Ta há không được như chàng hay sao ? Ta phải xứng đáng với chàng.
   
Bạch Phượng cất giọng dịu dàng :
   
- Anh nói phải lắm. Em sẽ theo nhà Vương đuổi giặc ra khỏi nước. Ngày vinh quang ta lại gặp nhau. Xin anh hứa với em một lời. Chúng ta thề nguyện không bao giờ phụ nhau.
   
Từ Sinh thấy nàng chân thành với mình quả, chàng biết không làm sao khác được nên hỏi :
   
- Em đã nghĩ kỹ rồi chứ ?
   
- Em đã quyết định với lòng em từ lâu rồi. Bây giờ xin anh hứa với em một lời.
   
Từ Sinh nghiêm trang nói :
   
- Nếu ta còn sống thì ngày vinh quang là ngày ta hợp nhau. Anh không bao giờ phụ lời ước hẹn.
   
Bạch Phượng tựa đầu vào vai chàng, giọt lệ sung sướng trào ra khóe mắt, nàng say đắm trong tình yêu cao đẹp của người trai đầy chí khí.
   
Gió rừng thiêng loãng hương vị đậm đà như làm say lòng hai kẻ yêu đương, đôi bạn nhìn nhau, cảm thông nỗi lòng tha thiết.
   
Từ Sinh cho vào lửa vài gốc củi nữa, chàng nói :
   
- Em cố lo cho xong việc và trở về đây. Chúng ta sống với đám ruộng nầy, với vườn dâu, đám rẫy.
   
Bạch Phượng vui sướng nói :
   
- Em mong ngày ấy đến mau anh ạ.
   
Từ Sinh cười và nói :
   
- Thế nào ngày ấy cũng phải có với ta. Quân giặc hiện giờ kém thế hơn ta dù chúng đông. Dân ta đồng lòng giúp nhà Vương thì ta sẽ thắng.
   
Bạch Phượng nhìn chàng và hỏi :
   
- Anh có mếch lòng Bình Định Vương chăng ?
   
- Không em ạ ? Bổn phận người có quyền nghi ngờ vì sự thật cũng có nhiều tướng không muốn chịu lệnh ngài, bởi họ cũng giống như ta, tự lập quân cứu nước chứ không phải xuất thân làm hạ tướng của ngài.
   
Bạch Phượng bảo chàng :
   
- Theo em nhận xét thì Bình Định Vương có thế lởn. Thắng giặc mau phải có người chủ trương mới được.
   
- Em nói đúng.
   
Bạch Phượng e dè nói :
   
- Nhưng nếu không có anh và các tướng vùng Nghệ An khuấy rối giặc thì ngài bị nguy trước khi rồi. Nếu ta không đệ trình kế hoạch tấn công của tướng Trần Trí cho ngài, không chiếm đồn Hoàng Thành và Chu Kiệt giúp người lấy Trà Long thì làm sao có căn bổn như ngày nay mà hòng tiến đánh giặc. Chính các đạo quân trong những vùng nầy đã lập nên công lớn. Giúp người có thế lực như ngày nay.
Logged
Uragan
Thành viên
*
Bài viết: 860


« Trả lời #151 vào lúc: 29 Tháng Ba, 2011, 06:44:15 pm »

Từ Sinh thản nhiên nói :
   
- Toàn dân góp sức mới nên. Một người dù tài đến đâu cũng không làm nên chuyện em ạ. Nhưng cần phải có người lãnh đạo sáng suốt mới có lợi nhiều, mà ta thắng giặc được mau.
   
Bạch Phượng nhìn chàng, giọng thành thật chứ không e dè như trước vì nàng không còn nghi Từ Sinh nữa:
   
- Đức Bình Định Vương quả là một người tài điều binh khiển tướng, có chí lớn, nhưng thật tình nghi kỵ những kẻ quanh mình, nhứt là người lập công lớn.
   
Từ Sinh cầm tay nàng và nhìn đôi mắt nàng khẽ hỏi :
   
- Em muốn nói việc Lưu Bang diệt Hàn Tín, Việt Vương giết Văn Chủng chăng ?
   
Thấy nàng im lặng không nói gì Từ Sinh bảo nàng :
   
- Xưa nay ai làm vua mà không thế. Đã muốn làm vua thì tức nhiên không thích ai có thể làm lung lay địa vị mình.
   
Chàng cười và tiếp :
   
- Nhưng công chúng ta nhỏ mọn chắc người không để ý đến đâu em ạ ! Hãy yên lòng giúp người cho xong phận làm dân và xong rồi em trở về với anh cày ruộng đấy là kế vạn toàn.
   
Bạch Phượng nhìn chàng và gật đầu đáp :
   
- Anh nói phải. Ta đâu phải mong làm chức gì đâu, chỉ mong yên giặc để hưởng thanh bình mà thôi.
   
Từ Sinh cười và nối lời nàng :
   
- Tranh giành chức vị để người khác, ta không hề có óc ấy.
   
Chàng nhìn xuống đám ruộng dưới ảnh trăng mờ và tiếp :
   
- Anh yêu ruộng lúa vì anh sống sung sướng với nó. Có khi nào anh mộng làm quan chi đâu.
   
Bạch Phượng nhìn Từ Sinh và nói :
   
- Em ngày nay chỉ biết có anh. Anh thích thế nào là em yêu thế ấy.
   
Từ Sinh bảo nàng :
   
- Anh còn vài việc nhờ em. Chính em biết Sầm Hưng và Sầm Sang là hai người giúp anh nên việc lớn. Họ tuy là giặc nhưng có công với ta. Em nên cố giúp họ và bảo vệ cho họ. Sầm Sang ngày nay ở với ta, Còn Sầm Hưng thì bặt tăm. Nếu có gặp người xin em lo cho người được vuông tròn.
   
Bạch Phượng gật đầu đáp :
   
- Em sẽ làm theo lời anh.
   
Từ Sinh vẫn nhìn đám ruộng, chàng nói :
   
- Sầm Hưng với Sầm Sang là hai kẻ cày ruộng như anh bị bọn vua quan bắt sang đây đánh dân ta, làm bia đỡ đạn cho chúng thâu lợi, dù họ yêu nghề ruộng rẫy của họ. Họ cũng đồng cảnh ngộ như anh cũng muốn trở về cày cấy làm ăn xum họp với gia đình nên đã giúp ta chống lại quân họ.
   
Bạch Phượng gật đầu đáp :
   
- Em sẽ theo lời anh cố giúp họ.
   
Từ Sinh không nói gì nữa, chàng ngồi im nhìn đám ruộng dưới trăng mờ lắng nghe tiếng chim rừng trong sương lạnh.
   
Dưới đám cỏ rậm tiếng dế kêu buồn như làm tăng vẻ cô đơn lạnh lẽo của những kẻ sống ven rừng chân núi.
   
Từ Sinh khẽ bảo Bạch Phượng :
   
- Em nằm nghỉ cho khỏe để ngày mai còn lên đường sớm. Phần anh thì sẽ về nhà và sẽ gây dựng lại đám ruộng hoang nầy.
   
Bạch Phượng e dè hỏi :
   
- Em nghe chị Hương Lan bảo chân anh yếu lắm.
   
Từ Sinh lắc đầu, đáp :
   
- Anh yếu về cầm gươm ra trận mà thôi em ạ ! Còn việc cày ruộng anh làm được như những người khác.
Logged
Uragan
Thành viên
*
Bài viết: 860


« Trả lời #152 vào lúc: 29 Tháng Ba, 2011, 06:47:06 pm »

Chàng cười và tiếp :
   
- Đây cũng may cho anh. Giả tên giặc đâm mạnh tay chút nữa thì giờ anh thành đất rồi.
   
Bạch Phượng nhìn chàng như tõ lòng thương yêu kính mến nàng khẽ nói :
   
- Em không thấy một ai bình tĩnh trước cái chết như anh. Anh là một viên tướng có tài biết dùng người nên ta thành công là phải. Vịnh là một người phản quốc mà ngày nay anh ấy trở nên một người yêu nước và có công to với dân ta.
   
Từ Sinh ngắt lời nàng :
   
- Ấy là chuyện đã qua rồi em ạ ? Em nhớ ta chống giặc cần phải dùng sức của toàn dân. Dân ta ai mà không yêu nước, chẳng qua vì hoàn cảnh nên một số người đành theo giặc như Vịnh chẳng hạn. Nếu có dịp trở về với tổ quốc là có khỏi nào họ không về. Chính Vịnh còn làm được việc hơn chúng ta.
   
Từ Sinh hỏi thăm :
   
- Từ ngày anh em đem quân đến giúp Bình Định Vương đến nay họ ra sao ?
   
- Họ hết lòng nên Bình Định Vương yêu mến lắm anh ạ ! Gặp em ai cũng mừng và nhắn lời thăm anh.
   
Từ Sinh nhớ lại ngày mình cùng các bạn với cả đoàn quân còn là những người tù khổ sở dưới sự tàn bạo của quân giặc, cho đến ngày vùng dậy vời ngày nay mà mình phải đành xa cách họ chàng không khỏi buồn, nhưng còn biết sao khi hoàn cảnh chàng như thế.
   
Từ Sinh cố quên, chàng hy vọng họ mau thành công và có ngày còn được gặp nhau.
   
Bạch Phượng khẽ nói :
   
- Anh nên nằm nghỉ cho khỏe.
   
Từ Sinh thêm vào đống lửa mấy gốc củi còn lại và rồi mỗi người nằm một bên.
   
Ánh lửa hồng bừng lên như soi sáng cho lòng trong sạch của đôi bạn.
   
ooo

   
Hôm sau ánh sảng vừa bừng lên, gà rừng vừa ngớt tiếng gáy là Từ sinh gọi Bạch Phượng dậy, giục nàng lên đường.
   
Dưới chân chòi, Từ Sinh trao thanh gươm cho Bạch Phượng và cất giọng nghiêm trang :
   
- Đây là Thanh Gươm Cứu Quốc mà tướng Trần Nhuế đã ban cho anh ngày xưa. Nay anh giao lại cho em để em dùng nó mà đuổi giặc ra khỏi nước.
   
Bạch Phượng đưa hai tay ra đỡ lấy thanh gươm và nói :
   
- Em xin lãnh lấy Thanh Gươm Cứu Quốc này và xin cố sức cùng anh em đuổi giặc thù ra khỏi giang san.
Ngày nay từ giã anh, em mong gặp lại anh ở ngày mai tươi sáng.
   
Nàng lên yên con Bạch Mã của Từ Sinh và cúi chào chàng rồi phóng ngựa đi.
   
Từ Sinh nhìn nàng và Bạch Mã nhỏ dần rồi khuất sau rạng cây xanh, chàng mỉm cười chép miệng :
   
- Rồi nàng sẽ trở về ở ngày mai tươi sáng.
   
Bóng nắng lung linh khắp đồi cây ngọn có như hứa hẹn với kẻ đợi chờ một ngày huy hoàng phải đến của non sông.
   
ooo
   
Mấy năm sau khi Bình Định Vương quét sạch quân giặc ra khỏi nước thì nơi Lam Thôn có một đôi vợ chồng nhà nông kia yên phận cấy cày không lo sợ quân thù quấy nhiễu .
   
Đôi vợ chồng kia sửa lại ngôi nhà xưa, ngày ngày vợ theo chồng cày ruộng, đêm đêm vợ ngồi bên khung cửi dệt mảnh lụa cho chồng.
   
Đôi vợ chồng ấy là Từ Sinh và Bạch Phượng. Ngày đất nước yên ổn là họ yên phận cày cấy không hề nghĩ đến lợi danh trong đảm quan trường.
   
Một sáng tinh sương vợ chồng ra ruộng nhìn bông lúa ngã màu vàng lòng khoan khoái vui thầm vì công phu cực nhọc đã gần đến ngày thái lai.
   
Từ Sinh nhìn rặng cây xanh trên đồi và bảo vợ :
   
- Năm nay ruộng vùng ta trúng mùa, dân vùng ta sẽ no ấm.
   
Bạch Phượng đứng bên cạnh chồng, đôi mắt dịu dàng nhìn chồng, giọng êm ấm :
    -
 Vùng ta sẽ no ấm, chúng ta sẽ ấm no.
Logged
Uragan
Thành viên
*
Bài viết: 860


« Trả lời #153 vào lúc: 29 Tháng Ba, 2011, 06:48:53 pm »

Từ Sinh bỗng quay lại nhìn Bạch Phượng và bảo nàng :
   
- Anh định làm một ngôi nhà nơi đồi cây kia vì đất nơi ấy trồng rẫy được.
   
Bạch Phượng mỉm cười, nhỏ nhẹ đáp :
   
- Anh tính tiện lắm. Cảnh vật trên đồi ấy rất đẹp. Em yêu đồi ấy lắm.
   
Từ Sinh nhắc lại nàng :
   
- Trên đồi đất tốt làm rẫy phải trúng mùa.
   
Bạch Phượng nép mình vào ngực chồng, hồn nàng vương một chút tình thơ mộng.
   
Vừa lúc đó bỗng một người phi ngựa vụt đến khiến cả hai cùng quay lại.
   
Bạch Phượng chép miệng :
   
- Nguyễn Lộc anh ạ ! Chắc anh ấy đi việc quan trọng.
   
Nguyễn Lộc phóng ngựa tới và ngừng lại bên bờ cỏ, nghiêng đầu chàng đôi bạn và nói với giọng vui vẻ :
   
- Chào anh chị. Như anh chị thế mà sướng.
   
Từ Sinh mỉm cười hỏi :
   
- Ai có phần nấy, chớ đứng núi nầy trông núi nọ làm gì. Như anh lo việc quan, phần vợ chồng tôi lo mưa gió, nắng sương mùa màng đặng, thất.
   
Nguyễn Lộc vụt hỏi :
   
- Anh chị hay tin triều đình giết ông Trần Nguyên Hãn và Phan Văn Xảo chăng ?
   
Bạch Phượng giật mình hỏi :
   
- Thế à ? Thái Tổ giết hai ông ấy à ? Vợ chồng tôi lo việc ruộng nương có đâu biết được việc lạ ấy.
   
Nguyễn Lộc tiếp lời không vui không buồn :
   
- Hai ông ấy công to với Thái Tổ vì bị nghi ngờ mà phải chết. Nghĩ lại anh chị thế mà thông việc lớn trong thiên hạ hơn chúng tôi bội phần. Hôm nào anh chị rảnh xin vời quá bộ đến phủ đường tôi. Có đâu anh chị quên tình bè bạn.
   
Từ Sinh nói ngay :
   
- Ngày nay không như xưa nữa. Chúng tôi không dám bận lòng anh.
   
Nguyễn Lộc chào hai người và phóng ngựa đi.
   
Từ Sinh chép miệng :
   
- Anh ấy đi đâu mà không lính hầu.
   
Bạch Phượng không đáp lời ấy chỉ hỏi chàng :
   
- Tại sao Thái tổ giết hai vị ấy.
   
Từ Sinh thản nhiên đáp :
   
- Vì Thái Tổ là vua hay nghi ngờ, muốn giữ vững oai quyền mình, vì hai vị kia và kẻ công to mà ham danh vị lợi quyền. Trên đời có vua quan là còn vạn chuyện như vậy em ạ !
   
Chàng nói lảng đi :
   
- Ngày mai ta sẽ dựng nhà trên đồi cây kia để vỡ đất làm rẫy.
   
Bạch Phượng nép trong lòng chồng, nàng gạt những tư tưởng vừa thoáng qua óc và đáp lời chồng :
   
- Ngôi nhà trên đồi cây xanh, thật đẹp quá.
   
Từ Sinh nhắc lại nàng :
   
- Đất rẫy trên đồi tốt lắm. Ta sẽ trúng mùa và sẽ no ấm.
   
Bạch Phượng cầm lấy tay chồng, nàng đứng im như tận hưởng hạnh phúc của riêng mình.
   
Ngày mai trên đồi cây xanh thấp thoáng có bóng đôi vợ chồng gã nông dân.
   
Ánh tươi sáng vinh quang của đất nước thấm nhuần trong cảnh tự do của họ.
Logged
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM