NGÀY ĐẦU VỀ TRƯỜNG (2)
(tiếp theo)Những ngày tiếp theo đó sao mà dài thế. Tôi lang thang suốt ngày qua những thằng bạn ra trước tôi như Th., Đ. Tôi cũng đã gặp mấy thằng ra học ĐHKTQS như Ch., S., N., Đ...Tất cả chúng nó đều đang ở giai đoạn thi cử, chủ nhật về HN may ra mới gặp nhau.
Dịp đó HN bùng lên dịch sốt xuất huyết, các phòng y tế rất cần người để tham gia chống dịch, nhờ bà mẹ thằng Đ. giới thiệu, tôi hàng ngày đi phun thuốc muỗi tại khu HK. Công việc không lấy gì làm nặng nhọc, khái niệm nhiễm độc ngày ấy không có gì ghê gớm cả, mỗi ngày cơ quan y tế trả 2 đ. Ngày nào cũng được khu phố nơi mình phun thuốc cho ăn sáng, ăn trưa. Chính những ngày đi phun thuốc tôi thực sự mới biết thực trạng những hang cùng ngõ hẻm của khu phố cổ HN.
Khi xong đợt phun thuốc tôi bị 1 trận sốt rét khủng khiếp nhất quật ngã. Có cái lạ những năm ở chiến trường tôi chỉ có những cơn gai lạnh, hâm hấp trong 1,2 ngày đến ngày thứ 3 là bình thường. Li bì gần 1 tuần, người nóng như hòn than, rét từ trong ruột rét ra, miệng đắng ngắt, ăn gì cũng cho ra, chỉ có uống nước. Mỗi khi mở mắt ra tôi lại thấy mẹ tôi âu lo ngồi bên cạnh với bát cháo trên tay cố ép tôi ăn được 1 chút.
"Con chỉ thèm canh chua, mẹ ơi". "Con đang sốt như thế này ăn canh chua là lâu cắt cơn lắm..."
Mấy hôm sau tôi nhúc nhắc được, mẹ tôi nấu cho tôi bát canh tôm nõn và vắt chanh vào. Ôi chao sao mà khoan khoái thế khi cả cơ thể bải hoải của tôi được bát canh tôm nõn vắt chanh xua đi hết. Kể từ khi ra bắc đây là lần sốt nặng nhất và sau này cứ trung bình 38-40 ngày tôi lại bị 1 trận tương đương như thế. Mãi tới năm 1978 tôi mới cắt cơn cuối cùng. Cho đến năm 1982 tôi lại bị quật lại khi đang làm chuyên gia giáo dục tại K.
Sức khỏe tôi đã khá hơn, một ngày cuối tháng 8/1975 tôi đạp xe sang 869 như lời hẹn của ông 1// phó đoàn và 4/ phó ban quân y. Không may cho tôi, các ông ấy đều đi họp đành phải đợi. Tôi đi lang thang trong khu vực đoàn bộ dừng lại tại Phòng quân lực nơi
hỏi cung tôi cuối năm 1972. Chẳng còn ai là những người cũ, đội 4 đóng ngay tại gần đoàn bộ. Bây giờ đoàn chuyên đón tiếp bộ đội ở các chiến trường về làm thủ tục ra quân, chỉ có anh em nào là thương binh, bệnh binh sau khi đi viện về thì an dưỡng ở đây. Qua câu chuyện với mấy anh em đang nằm tại đoàn tôi biết được ông phó ban quân y là 1 bác sĩ bị địch bắt và được trao trả năm 1973, mới được phục hồi chức vụ. Có lẽ những người trong hoàn cảnh như ông đã thông cảm và chia sẻ với những người như tôi.
11g trưa phòng của Ban quân y có người mở cửa. Tôi bước vào, ông 4/ nhận ra tôi cười:
Tôi tưởng cậu không quay lại nữa. Giờ cậu viết đi, tôi sẽ ký. Kể ra mang sang văn thư đánh máy là tốt nhất nhưng lại phải đến chiều. Cái đơn vị tiếp nhận cậu sẽ không thể bắt bẻ tại sao lại viết tay vì văn bản không quy định là viết tay hay đánh máy...Ông ta đưa tôi 1 tờ giấy năm hào hai và bảo:
"Cậu viết đi.Viết đúng như nội dung của chế độ để khỏi bị bắt bẻ". Tôi cầm bút và viết:
Quân Đội nhân dân Việt Nam Việt Nam Dân chủ Cộng hòa
Bộ tư lệnh Thủ đô Độc lập - Tự do - Hạnh phúc
Đoàn 869
GIẤY XÁC NHẬN
Đoàn 869 BTL Thủ đô xác nhận:
Quân nhân LXT sinh ngày 23/5/1952 .
Quê quán: Định Công, Thanh Trì , Hà Nội
Chỗ ở hiện tại 16 ngõ Tức mạc, Hà Nội
Nhập ngũ 27/5/1972
Đơn vị: Đội 8 Đoàn 869.
Cấp bậc B1 Chiến sĩ
Là bệnh binh mắc bệnh mãn tính (đường ruột) tại chiến trường B (Quảng Trị).
Ngày... tháng 8 năm 1975
Phó ban Quân y Đoàn 869 Thủ trưởng Đoàn 869
4/ XXX 1// YYYY
Sau khi viết xong ông ta ký tên bảo tôi ngồi đợi và cầm tờ giấy đi. Chừng 15 phút sau ông quay lại đưa cho tôi tờ giấy với đầy đủ chữ ký và con dấu của thủ trưởng Đoàn. Tôi nắm chặt tay ông cảm ơn, ông nói:
"Thế là được rồi đấy, họ yêu cầu là Trung đoàn nhưng không thể khác được" Hôm sau tôi nhảy tầu lên Hương Canh và vào gặp ông N. đưa tờ giấy xác nhận. Ông ta cầm tờ giấy không nói gì và hẹn mấy hôm sau đến lấy QĐ tiếp nhận.
Lại quay về HN, nhưng lần này trong lòng đã nhẹ nhàng hơn.
Cho tới khi xong thủ tục tiếp nhận, lại về khu Bách khoa làm hộ khẩu. Có hộ khẩu mới có gạo và các loại tem phiếu. Sau mấy tuần những thủ tục
được làm người hợp pháp đã lấy đứt của tôi 2 tháng lương thực và thực phẩm. 2 tháng gạo là 27kg đã đè nặng lên đôi vai người mẹ tần tảo của tôi. Khi ra đi sao mà nhẹ nhàng thế mà khi trở về đầy những khó khăn, phiền hà.
Tháng 9, tôi lên trường và vào lớp 19XA. Lớp có khoảng 3 chục SV, không có ai là bộ đội đi cùng tôi trở về chỉ có dăm người là bộ đội xuất ngũ thi vào trường. Giờ giải lao ở buổi học đầu tiên, tôi ngồi hút thuốc, tay mân mê chiếc vé tầu, đột nhiên có giọng con gái hỏi :
" Anh đi tầu à !" - "Thế không đi tầu thì đi bằng gì ?"Cô gái cười ré lên:
"Anh mua vé tầu là 1 điều xấu hổ với trường ta đấy, cả các thầy cũng đều không mua vé tầu đâu..." Và như thế từ đó tôi không mua vé tầu nữa, khi vào ga thì mua vé đi tiễn hay vào cửa Khâm Thiên, khi về thì xuống
ga Trần Phú hoặc Điện Biên.
Dần dần bạn bè còn sống đều lục tục trở về tiếp tục đi học. Cuộc sống Hương Canh gian khổ quá, ăn uống thiếu thốn đã là một nhẽ nhưng thiếu nước mới là điều đáng sợ. Giếng sâu hun hút, đục ngầu. Trạm bơm của trường chỉ cung cấp cho bếp ăn và hiệu bộ. Có lần dân xung quanh phá tan đường ống dẫn nước vì máy bơm hút kiệt mạch nước ngầm làm cho giếng của họ cũng cạn theo. Muốn tắm phải ra mạn Tam Canh, chỗ có cây cầu bắc qua sông, gần chỗ quê của 6971 để tắm giặt, về sau toàn về HN để giải quyết khâu vệ sinh thân thể.
Ở HC tôi đã 2 lần phải vào bệnh xá vì sốt rét. Bố mẹ tôi khuyên tôi về HN học vì lo cho sức khỏe của tôi, suy nghĩ mãi tôi quyết định xin chuyển về ĐHSP ngoại ngữ. Cái thuận lợi lúc đó Bộ ĐH có 1 văn bản cho phép các quân nhân đang là SV các trường ĐH thuộc khối A được phép chuyển sang những trường thuộc C và D, nhưng không có trường hợp ngược lại. Tôi đến khu ĐHSP ở Cầu Giấy để tìm hiểu, ở đây có 2 trường ĐH là SP 1 (Văn, Sử, Địa) và Ngoại ngữ. Đâu đâu cũng thấy mầu xanh của lính. Đăc thù những trường này vốn ít nam,giờ đây chỉ toàn thấy lính là lính. Quân ta về ồ ạt đến nỗi thiếu chỗ ở đành phải thu xếp ra hội trường nghỉ tạm. Họ nghịch ngợm dựng 1 tấm cót ép lấy vôi viết lên dòng chữ
Doanh trại QDNDVN trường ĐHSP ngoại ngữ. Rất nhiều anh em đã từng chiến đấu tai QT và là lính của f325 như Duyên a12 cùng Hùng
côn, Hải
lắc, Thành
đen, Oánh...ở e95. Mấy người bạn khi học cấp 3 với tôi cũng đã thấy trở vê SP 1 như Đông, Lực ở pháo PK.
Tôi thông báo cho bạn bè trên HC biết việc tôi chuyển trường. Chúng nó đùa tôi khi về đó phải làm đầu cầu cho việc tiếp xúc với các em SP. Con gái SP nhất là SPNN đẹp có tiếng thời ấy và là niềm ước ao của dân các trường ĐH kỹ thuật như BK, XD, GT. Trong khi chờ đợi QĐ tiếp nhận của ĐHSPNN, tôi vẫn lên HC, lúc thì ở với Hùng
côn, lúc thì ở với Hùng
bồ, khi thì sang bên Tự
vẫn... Tối tối lũ nhập ngũ 27/5 chúng tôi tập trung tại sân bóng. Cả sân bóng le lói cơ man là những ánh sáng từ những ngọn đèn dầu của hàng nước mà chúng tôi gọi là
những ngọn đèn đứng gác. Mỗi khoa nằm ở 1 quả đồi, điện đèn chạy bằng máy nổ đến 9 giờ tối.
Chuyển chuyển trường của tôi không ngờ lại dẫn đến việc trục trặc trong chuyện riêng tư với cô gái hàng xóm của bà chị gái tôi. Câu chuyện bắt đầu từ những đêm B52 đánh bom Hà Nội mà tôi đã kể trong
Ngược dòng ký ức và được bắt đầu lại khi tôi khoác ba-lô trở về cuối năm 1974. Chuyện riêng tư của người lính khi trở về sẽ có dịp trải lòng với các bạn. Nhưng có lẽ phải xin phép, cũng may cô bạn đó lại không biết tý gì về CNTT cả (may thế đấy). Nói trước cho các bạn biết cô ta chính là người làm dịu những phút bộc phát, an ủi những mất mát của 1 thằng lính khi trở về phải va chạm với đời thường như đã nói ở trên.
Cuối tháng 11/1975 tôi chia tay bạn bè, đồng đội để về học tại khoa Pháp ĐHSP ngoại ngữ. Măc dù với trường ĐHXD tôi là kẻ
tuột xích giữa đường nhưng trong tôi vẫn là hình ảnh của 1 ước mơ cháy bỏng nơi gửi gắm niềm tin, hy vọng đến ngày trở về giữa những cơn bão lửa của bom đạn kẻ thù, của cái chết kề gang tấc và hìng bóng những đồng đội thân yêu cùng tôi ra đi nhưng mãi mãi nằm lại không bao giờ trở về với Mẹ và mái trường thân yêu.
HẾT
__________
Nói thêm một chút về hồ sơ giấy tờ khi ở bộ đội chuyển về:Hàng năm vào dịp 27/7, phường Cửa Nam nơi tôi cư trú đều tổ chưc khám sức khỏe cho các TB do phường quản lý. Tôi phát hiện mắc bệnh tiểu đường typ 2 từ năm 2004, năm 2009 phường báo cho tôi đi giám định bị phơi nhiễm chất độc mầu da cam. Tôi phải chuẩn bị hồ sơ ngoài Bệnh án điều trị thường xuyên tại BV tôi phải có Quyết định chuyển ngành, Giấy XYZ, lý lịch quân nhân, giấy chứng nhận Huân huy chương. Theo quy định tôi thiếu QĐ chuyển ngành và Lý lịch quân nhân, 2 loại giấy này tôi không còn giữ, may ra cơ quan có còn không. Tôi không hy vọng là còn vì đã mấy chục năm mà lại thuyên chuyển công tác bao nhiêu lần. Phòng tổ chức cơ quan tôi mở cặp hồ sơ mang tên tôi và điều bất ngờ là toàn bộ những gì về nhân thân của tôi từ khi ở bộ đội vẫn còn đầy đủ từ QĐ ra quân, Lý lịch quân nhân, đặc biệt Hồ sơ sức khỏe của tôi (tờ giấy mà ông Trưởng phòng TC của DHXD không chấp nhận) và cả tờ Giấy xác nhận bệnh binh mắc bệnh mãn tính do tự tay tôi viết vẫn còn đó...Cầm những giấy tờ trong tay cảm xúc dâng trào khi những chuyện cũ lại trỗi dậy trong lòng.
Tôi thành thực cám ơn những người làm công tác lưu giữ hồ sơ cán bộ của các cơ quan mà tôi đã kinh qua công tác đã gìn giữ cẩn thận những gì liên quan đến 1 quãng đời của 1 con người, tạo điều kiện thuận lợi cho việc làm chế độ, chính sách sau này (đây là một điều thực sự may mắn).
Những cơ qua mà tôi đã trải qua:
- Đoàn 869 BTL thủ đô.
- Trường ĐHXD
- Trường ĐHSP Ngoại ngữ
- Cục I Bộ Giáo dục.
- Đoàn chuyên gia giáo dục tại K
- Cty KD Vàng Bạc-Đá quý Hà Nội.
- Ngân hàng Đống Đa
- Ngân hàng Công Thương Hoàn Kiếm
- Ngân hàng Công Thương TP Hà Nội
- Sở Giao dịch 1 NHCT Việt Nam
- Chi nhánh NHTMCPCT TP Hà Nội.