Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 29 Tháng Ba, 2024, 01:03:07 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Bản án tản thất quận dụng  (Đọc 46112 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
trachvandung
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 747



« Trả lời #30 vào lúc: 17 Tháng Sáu, 2008, 02:59:40 pm »

- Hai Thắm, tôi có việc muốn báo cáo ...
- Anh nói đi.
- Ở phi đoàn có việc, dường như tôi bị lộ.
Hai Thắm sửng sốt:
- Ai nói?
- Tôi có cảm giác, có những ánh mắt nhìn tôi rất lạ, mấy ngày qua có một người xuống phi đoàn, tôi rất nghi ngờ ...
Hai Thắm rất bình tĩnh:
- Cấp trên thông báo, do thất bại ở chiến trường, chính quyền Sài Gòn cho là có nội gián, có lệnh từ tổng thống Thiệu, Bộ tư lệnh cảnh sát quốc gia cùng với phòng 2 các đơn vị rà soát lại lí lịch và hành vi của quân nhân và công chức. Cuộc tổng sưu tra đặc biệt tập trung vào sĩ quan, hạ sĩ quan thuộc các binh chủng chủ lực như hải quân, không quân v.v... và một số ngành quan trọng liên hệ ảnh hưởng trực tiếp trên chiến trường như bộ phận hành quân, tình báo ...
Hùng lắng nghe, bất ngờ nhận định:
- Vậy là, đúng rồi.
Hai Thắm hỏi:
- Cái gì đúng rồi?
- Ở phi đoàn của tôi, có một nhân vật xuất hiện, đến phi đoàn trưởng cũng khúm núm. Hắn đã đến phi đoàn từ ba ngày qua, đến nay vẫn còn. Con người này rất đặc biệt.
- Đặc biệt thế nào?
- Hắn không ăn cơm ở phi đoàn, có xe riêng, tự lái, đến phi đoàn chỉ vào phòng tiếp khách hắn ngồi đó cho đến hết giờ lại đi. Mỗi lần đi rồi đến đều có quân cảnh bảo vệ.
- Hắn có gọi ai chưa?
- Chưa.
- Anh Hùng, tôi sẽ báo cáo ý kiến của anh với anh Hai và cấp trên. Từ nay chúng ta sẽ gặp nhau ở quán Con sẻ tre vào lúc tám giờ đến chín giờ chủ nhật, anh cứ mặc quân phục.
- Tôi cần phải làm gì?
- Theo lệnh trên, anh tiếp tục bay, chưa lộ, bọn chúng chỉ nghi ngờ thôi.
- Tôi hiểu rồi.
- Anh Hùng nhớ, nếu có trường hợp xấu, không thấy anh ra, chúng tôi sẽ chuyển sang phương án 1 và các điểm liên lạc ở Đà Lạt, Qui Nhơn, Sài Gòn sẽ thực hiện phương án 2.
Hùng liếc nhìn sang Thắm, bây giờ đang nằm như đang nghỉ mát và tắm nắng, ánh nắng mặt trời dù có nhiều mây vẫn rọi thẳng xuống cơ thể nàng. Hùng kéo nhẹ chiếc dù và rời chiếc ghế sang gần với Thắm hơn, để che nắng cho nàng. Thắm nhận ra sự chăm sóc của Hùng, nàng biết rõ, Hùng không phải là một con người ham sắc dục, anh coi trọng nhân cách và công việc. Thắm mơ hồ nhận thấy cơ thể cuộn, săn của Hùng nó ẩn chứa một nội lực to lớn. Nàng là một thiếu nữ mới lớn, tuy nhiều năm hoạt động nội thành có nhiều thành tích và kinh nghiệm hoạt động bí mật, nhưng trên hết, nàng là một người phụ nữ, nàng có quyền ao ước dù sự ao ước đó chỉ có một mình nàng biết. Hai Thắm nằm nghiêng mắt hướng về Hùng nói:
 - Anh Hùng, cuộc đời của những người hoạt động như chúng ta thật mong manh, chỉ có lòng trung thành với tổ quốc là bền vững và gắn bó chúng ta, em nghĩ như vậy có đúng không, anh?
- Đúng lắm, Thắm à, nếu cuộc đời này không có cái gì để hướng tới, để mơ ước thì sống cũng như chết.
- Dạ.
Tiếng "dạ" nhẹ và ngọt quá. Hùng ngỡ đang ở quê nhà, tiếng dạ đó chỉ có thể ở một con người hoàn toàn tin nhau như một người thân yêu nhất, một sự gởi gấm. Có lẽ, Hùng không còn gặp lại Thắm, linh tính như mách bảo rằng đây là lần gặp cuối cùng. Không còn thời gian, không có gì ngăn cách, Hùng xoay người, mắt anh lướt từ đôi chân trần, thon cho đến đôi má hồng non, vầng trán xinh xinh, đôi mắt xa xăm như những cô gái ở miền Trung Đông, hơi xếch và trong veo. Hùng cố nhớ, cố ghi lai tất cả cuộc gặp gỡ hôm nay từ đôi môi quyến rũ cho đến ... không khách sáo, ngượng ngùng. Có lẽ, Thắm cũng có cảm giác như vậy, ánh mắt của Hùng làm cho các tế bào sinh học được đánh thức, nàng ao ước được úp mặt mình vào vòm ngực của Hùng và dường như cùng với tất cả đã tỉnh giấc thì hơi thở của Thắm cũng dồn đập hơn. Nàng khẽ khàng:
- Anh Hùng, anh nằm xuống đây, trên nền cát này, nghe anh
Như cái máy, Hùng thả mình bên cạnh chiếc phao nằm. Thắm nghiêng đầu thổn thức:
- Rồi đây, có thể em sẽ khó gặp lại anh, em hứa, tới ngày thắng lợi, em sẽ tìm anh.
- Tôi không xứng đáng, Thắm đừng ...
- Không, em nhất định.
Hùng thảng thốt:
- Không nên vậy, Thắm à, cuộc chiến đấu của chúng ta rất ác liệt ...
Thắm quyết tâm:
- Anh vừa nói, cuộc đời này nếu không có cái gì để hướng tới, để ước mơ thì sống cũng như chết, anh quên rồi sao?
- Không, anh nhớ suốt đời, anh hứa sẽ trung thành với tổ quốc dù bất kì trường hợp nào.
- Vậy là em yên tâm, anh Hùng....
Hùng ngước nhìn Thắm, nàng nằm nghiêng, ngẩng mặt ... Hùng nhìn sâu vào đôi mắt phượng, nhìn đôi môi xinh tươi như bông hồng đỏ thắm anh thấy trong ánh mắt Hai Thắm đã chuyển màu, thi thoảng nàng nhắm mắt lại khá lâu rồi từ từ mở mắt, hàng mi cong vút đen nhánh đã mở, Hùng bị hớp hồn, rõ ràng đôi mắt ấy như nhấn chìm cả vũ trụ. Hùng cảm nhận trong đôi mắt tuyệt đẹp ấy ẩn chứa một sức mạnh, một nghị lực phi thường cùng với sự mong manh muốn được yêu thương. Hai Thắm nhìn Hùng ... Bây giờ trời cao, biển rộng, tất cả như biến mất, chỉ có Hùng ở trước mặt. Mặt Thắm nóng bừng, đôi má như cuồn cuộn sôi trào, nàng có cảm giác má nàng bốc hơi, nó bị cuốn hút hết vào trong đôi mắt của Hùng, êm dịu, thánh thiện ...
Logged
trachvandung
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 747



« Trả lời #31 vào lúc: 17 Tháng Sáu, 2008, 03:00:07 pm »

7
- Thưa trung tá, ...
 Phan giẫy nẩy:
- Tôi bây giờ là phạm nhân, có còn là ...
- Thưa, ngài vẫn là trung tá, chưa có ai lấy lon của ngài, ...
Thiếu tá Huỳnh văn Thu đến thăm, mang đến cho Ngọc Phan rất nhiều tin tức. Nào là mới hôm qua ở Phú Bổn mất thêm chiếc trực thăng, nguồn tin ban đầu tất cả phi hành đoàn đều thiệt mạng, ba người trên máy bay trong đó có thiếu tá Trần Văn Bài sĩ quan hành quân phi đoàn 215. Ngọc Phan tái mặt:
- Trời, tội nghiệp cho thiếu tá, tôi có lỗi vì đã để anh em ...
- Thưa trung tá, chiến tranh mà, dù cho trung tá có mặt tại phi đoàn thì cũng không thể nào thay đổi số phận của cuộc chiến. Người quyết định chiến tranh hay hòa bình là giới chính trị, còn người chết ở chiến trường chính là người lính chúng ta.
Phan nhìn thiếu tá Thu với ánh mắt lạ lẫm, mới đây thôi, anh ta đâu có ý nghĩ đó. Phải chăng thực tế phũ phàng đã làm cho anh ta và cả hắn nữa có cách nhìn cuộc chiến với sự thay đổi hết sức to lớn, có lẽ cả cuộc đời binh nghiệp của hắn, với những cuộc tập trận, bay huấn luyện rồi chiến đấu làm cho hắn chẳng có thì giờ để nghĩ về tương lai, về những điều cấm kị ... Kể cả vợ hắn, người mà hắn gởi trọn tình yêu đã không còn như trước, hắn cảm nhận nàng cũng có sự đổi thay ghê gớm, có điều nàng thay đổi như thế nào hắn chưa hình dung ra nổi.
Phan ngả người trên chiếc giường lò so, hai tay để ở dưới gáy. Thiếu tá Thu ngồi ở ghế, chiếc ghế duy nhất trong phòng tạm giam. Cả hai cùng im lặng, thiếu tá Thu nhìn trung tá Phan mới ngày nào trung tá còn là tay lái cừ khôi, đẹp trai và sôi nổi. Chỉ sáu tháng, tóc trung tá đã có những sợi bạc, trán có nhiều nếp nhăn ... Sự xuống sắc của một con người hào hoa nhất phi đoàn đồng nghĩa với diễn biến của cuộc chiến tranh, tương lại của chế độ cộng hòa thứ ba mà Thu và trung tá là thành viên ... Bất giác, không tự chủ được mình Ngọc Phan nói như quát, hắn ngồi phắt dậy:
- Thiếu tá, ông nói rất đúng, những thằng lính như chúng ta, chỉ có lính chết. Chiến tranh lợi cho ai? Chúng ta được cái gì?
Huỳnh Văn Thu nhỏ giọng:
- Hôm rồi, đại tá Nguyên trưởng phòng 2, Bộ tư lệnh không quân thẩm vấn tôi, trung tá biết ông ta?
- Thì ông ta chớ còn ai?
- Tôi không hiểu.
- Thằng cha đó tôi nghi lắm.
- Nghi gì?
- Anh em nói hắn và vợ tôi...
- Trung tá đã biết?
- Ừ.
- Lẽ ra, ...
- Sao?
- Tôi không định nói, nhưng trung tá đã biết thì...
- Vậy? Thiếu tá cũng biết.
- Thưa, ...
- Thiếu tá, tôi xin ông, biết tới đâu nói cho tôi biết, tôi ... cảm ơn. Chúng ta là bạn bè, ông hãy tin tôi.
Thu lưỡng lự, bởi vì đó là một chuyện đặc biệt tế nhị, chẳng những nó rắc rối cho mối quan hệ vợ chồng trung tá mà còn gây thù oán với đại tá Nguyên. Hắn đang là một phạm nhân tại ngoại hầu tra, lỡ ra... Phan nhận ra Thu lưỡng lự, nói tiếp:
- Tôi sống cũng như chết, từ ba tháng nay vợ tôi thay đổi hẳn, không như trước... tôi rất đau, nhưng thế của tôi, sinh mạng của tôi đang nằm trong tay họ...
- Ý của trung tá là,...
- Ông già vợ tôi là một chức phẩm quốc gia, là nhà chính trị như thiếu tá vừa nói,...
- Thưa, tôi không dám xúc phạm đến ông, tôi chỉ nói chung.
- Thiếu tá à, ông với tôi như anh em, thiếu tá nói rất đúng, tôi xác nhận, còn ông già vợ tôi, việc ông ấy... đâu giữ nổi hạnh phúc của tôi. Đấy, ông coi.
Thu nhìn vẻ thảm hại của thần sắc, sự đau đớn tột cùng của trung tá và cả sự bất lực trong một cái thế của trung tá buộc ông ta phải chấp nhận điều kiện sống cũng như chết. Qui luật sinh tồn, chẳng ai chấp nhận cái chết để rồi mất tất cả. Nhưng, bản chất người đàn ông mà Thu có trong con người lại sẵn sàng đón nhận cái chết để bảo vệ danh dự của mình. Không biết trung tá nghĩ gì, hành động ra sao? Thu chỉ biết rằng nhận tội thay của trung tá là một cái ơn suốt đời, Thu không nỡ giấu:
- Thưa trung tá, tôi muốn ông hiểu cho việc tôi kể không phải để sỉ nhục trung tá mà là, ...
Phan nói vội vã:
- Thiếu tá, tôi biết, tôi hiểu ... tôi hứa sẽ giữ kín.
- Tôi chỉ nghe lại, tôi có một người em làm ở khách sạn đại tá Nguyên hay đến ở ...
- Vậy à?
- Cô ấy,...
- Cô nào?
- Thưa, bà trung tá và đại tá Nguyên mỗi lần ra Nha Trang đều ở phòng 105, một phòng sang trọng nhất khách sạn.
Phan đờ đẫn, đôi mắt đứng tròng, trừng mơ, thất thần. Thu nhận ra ngay nỗi sợ hãi và tuyệt vọng của trung tá. Ông ta bị tổn thương rất nặng, có lẽ, ông ta cho rằng mình là người may mắn được lấy Bạch Yến. Rõ ràng Bạch Yến là một phụ nữ đẹp, có thể nói là rất xinh đẹp, có học lại là con nhà quyền thế. Cả dòng họ của nàng là những bậc trâm anh, thế phiệt, danh giá. Thu còn nhận ra vẻ hiện đại ẩn chứa bên trong con người sẵn sàng nổi loạn của Bạch Yến ngay từ buổi gặp đầu tiên sau khi trung tá được điều từ Sài Gòn ra Nha Trang. Hôm đó, Thu chỉ quan sát buổi nói chuyện của Bạch Yến và những sĩ quan trẻ trong phi đoàn. Nàng luôn sôi nổi, hoạt bát, nổi bật, sẵn sàng phô tất cả mọi kiến thức với những từ ngữ cao siêu làm cho những chàng trai vây quanh thán phục và thèm muốn. Trung tá khi đó, rất vui, tự hào ... chỉ có Thu là nghĩ xa xôi rằng cuộc đời của trung tá, ông sống với Bạch Yến chỉ có lớp váng mỡ vàng óng, đẹp bên trên mỏng dính, còn bên dưới là tô canh với nước rất nhạt. Thu nói thêm:
- Ở khách sạn họ chỉ biết có vậy. Có vài lần, ...
- Hả?
- Thưa, họ thấy bà ấy khóc.
- Khóc?
Logged
trachvandung
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 747



« Trả lời #32 vào lúc: 17 Tháng Sáu, 2008, 03:00:31 pm »

- Phải và hình như họ nói về đứa con.
- Con nào?
- Thưa, tôi không biết.
Phan buột miệng:
- Hay là ...
- Thưa?
- Có phải cô ấy đang ...
- Tôi không hiểu?
- Thiếu tá, tôi đau quá.
- Thưa trung tá, nếu việc đó đến với ông. Tôi nghĩ, ...
- Ông nghĩ sao?
- Người đàn ông có bản lĩnh cần phải bình tĩnh, khôn ngoan, chọn cho mình một giải pháp có thể cứu vãn tình thế. Đến một lúc nào đó, cơn hiểm nghèo qua đi, mình có thể sống thực sự cho mình. Có điều,...
- Điều gì?
- Ông thiếu tá, tôi rối trí quá.
- Thưa trung tá, nếu nàng chân thật thì giải pháp tha thứ có thể khả thi.
- Nhưng, nhục, ông biết không, nhục nhã, ê chề, và ...
Thu xác nhận:
- Tôi biết, trung tá định nói...
- Đúng vậy, tôi không thể nào nhìn thấy...
Thiếu tá Thu cân nhắc:
- Tôi cũng vậy, chúng ta là những thằng đàn ông, từng chọc trời khuấy nước. Nhưng cũng phải liệu sức của mình.
Phan lắc đầu, lại lắc đầu mạnh hơn, anh ta dằn vặt, đau đớn. Có lẽ trên đời này không có cái đau nào lớn hơn, đau hơn cái đau vợ mình có con với người khác, mà người đó đâu có xa lạ gì chính là cấp trên của hắn. Phan giải bày:
- Bạch Yến cố giấu tôi, lảng tránh nhưng không sợ...
- Thưa trung tá, có thể bà ấy biết trung tá yêu bà ấy, rất yêu phải không?
Phan thú nhận:
- Đúng vậy, nàng là cuộc sống của tôi, tôi yêu nàng. Chính vì tôi quá yêu, cho nên tôi đau.
- Trung tá có thể tha thứ?
- Không.
- Nhưng, nếu Bạch Yến và cha bà ấy sợ trung tá, điều gì sẽ xẩy ra?
- ...
- Trung tá cùng tôi suy nghĩ. Nếu bà ấy thấy bị đe dọa. Có thể bà ấy mượn quân pháp để giết chết trung tá. Có thể như vậy không?
Phan giật mình:
- Không! Nhưng biết đâu. Cũng có thể...
Chiếc xe đỏ chạy vào, tiếng mở cửa rồi cửa bị đóng "sầm", thiếu tá Thu liếc nhìn trung tá nheo mắt. Phan gật đầu ... Bạch Yến đon đả:
- Anh, ủa thiếu tá đến lúc nào?
Thu mau miệng:
- Thưa chị, tôi đến cũng đã lâu, tôi nặng ơn anh chị.
Bạch Yến đẩy đưa:
- Thiếu tá không nên nói như vậy, ai ở vào hoàn cảnh đó cũng phải làm,...
Nàng nhìn sang Phan:
- Anh, có phải như vậy không anh?
- Ờ.
Thu đứng dậy chìa tay, Phan nắm lấy, Thu nói nhanh:
- Chị đến rồi, có người tâm sự, tôi thừa, xin phép anh chị ......
Bạch Yến sởi lởi:
- Thiếu tá ở chơi, càng vui.
- Thưa chị tôi về, tôi về... anh Phan.
Thu ra đến sân, ánh mắt Phan nhìn theo lưu luyến. Có lẽ, Phan cần Thu hơn Bạch Yến. Đôi mắt Phan xa xăm. Bạch Yến thấy lạ bèn hỏi:
- Anh có gì không vui?
Phan không dằn lòng nổi, bộc phát:
- Bạch Yến, em có gì thay đổi phải không?
Bạch Yến sững sờ nhưng không ngạc nhiên, nàng đã chuẩn bị từ lâu, lẽ ra nó đến trễ hơn vài tháng nữa khi những dấu hiệu của người phụ nữ mang thai đã hiển lộ, đằng này...Bạch Yến bình tĩnh:
- Không, chẳng có gì thay đổi.
- Vậy?
- Ý của anh, là ...
- Phải.
Dù không nói trắng ra, Phan và Bạch Yến đều hiểu những câu hỏi và trả lời của nhau xoay quanh vấn đề chính của mối quan hệ:
- Anh Phan, anh đã biết từ ba, bốn năm nay em muốn có đứa con nhưng anh không có khả năng để làm cha.
- Trời! Ai bảo vậy? Phan vò đầu, mắt đỏ ngầu. Bạch Yến nhỏ nhẹ:
- Thì, anh nói với em rằng do điều kiện công tác.
Phan hằn học:
- Điều kiện gì? Hả?
Logged
trachvandung
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 747



« Trả lời #33 vào lúc: 17 Tháng Sáu, 2008, 03:00:54 pm »

- Anh còn nhớ sau hai năm chung sống, em nói "em muốn có con với anh". Anh bảo "khó lắm, điều kiện công tác của anh khó lòng có con", em hỏi "điều kiện gì?" anh bảo "anh là phi công, ở trên cao, áp suất không khí loãng "chân linh yếu", anh còn bảo "đó là chưa kể sóng điện từ" em hỏi "Sóng điện từ là gì?" anh nói "sóng do màn ra đa, do các đồng hồ điện tử trên máy bay làm cho loãng ... chân linh ... anh có nhớ không?
Phan giận dữ:
- Nói như vậy, ...
- Anh nhớ lại đi, em yêu anh, em chờ đợi hai năm, ba năm rồi năm năm ... đời người phụ nữ có thì, qua đi muốn có con cũng không được ... em tin anh, hi vọng. Nhưng, ...
- Nhưng cái con khỉ, ...
- Anh Phan, em vẫn yêu anh, em chỉ muốn có con cho vui cửa, vui nhà.
- Vậy, ai ...
Bạch Yến cắt ngang:
- Đàn bà cần con như một điều thiêng liêng, có con là có gia đình...
- Con, con, con, con với ai? Trời.
Phan chới với khi nghĩ đến Bạch Yến nằm trong vòng tay của người đàn ông khác, và cái cơ thể nõn nà mà hắn đã hôn lên khắp người, xưa nay hắn vẫn nghĩ đó là sở hữu bất khả xâm phạm của hắn. Vậy mà, cái của thiêng liêng, cái vật có hồn ấy đã làm cho hắn đắm say nay đã có người khác biết đến. Chỉ nghĩ đến đó. Phan đã không chịu nổi. Bạch Yến lúng túng bộc phát:
- Anh muốn biết?
- Phải.
- Điều quan trọng là em nghĩ, nghĩ đến ai, em yêu ai?
Phan bừng mắt:
- Ngụy biện, giả dối.
- Không, em nói thật với anh, dù cho anh đối xử với em thế nào cũng được.
- Nói đi!...
Bạch Yến lấy lại bình tĩnh, thản nhiên:
- Trong những ngày chạy tội cho anh, tình cờ đại tá Nguyên đến đây gặp anh rồi chẳng hiểu sao ông ta tới nhà, rồi gặp em tập thể dục ở ngoài bãi biển. Anh còn nhớ, hồi anh chưa bị bắt, hàng sáng em và anh vẫn ra bãi biển những hôm anh được nghỉ ở nhà, em vẫn có thói quen buổi sáng ra biển thở không khí. Nào ngờ gặp đại tá.
Thần kinh Phan tê dại, hắn nuốt từng lời của Bạch Yến bằng một sự kích thích hệ thị giác trực diện với cái miệng lúc nào cũng phớt hồng mà hắn đã từng dấu yêu lên đó. Không biết Bạch Yến có ngửa miệng với thằng cha đểu cáng đó hay chưa? Sự dày vò càng lúc càng cao, hắn không còn tự chủ được nữa, Phan ngã vật ra giường bất động, trong khi tiếng nói của Bạch Yến vẫn rót vào tai:
- Em cứ ngỡ rằng đại tá quyết định cuộc đời anh, cho nên em đồng ý đi tắm biển với ông ta rồi vào khách sạn..
Phan đã biết chuyện đó, Bạch Yến đã nói thật, hắn dịu lòng lắng nghe:
- Hai lần ông ta ra Nha Trang và em có thai, đến nay đã trên hai tháng. Có điều ông ta là một thằng đểu.
Phan chồm dậy:
- Ông ta chỉ là trưởng phòng 2, ông ta không có quyền gì đối với việc xử tội anh, ông ta không có nhiệm vụ đó, ông ta chỉ có trách nhiệm đi thu thập tình hình thằng Hùng, phi công cướp chiếc trực thăng của anh để báo cáo lại với tư lệnh không quân.
Bạch Yến thổn thức:
- Trời, vậy mà em cứ tưởng ông ta là người quyết định số phận của anh. Hôm rồi, chuyến thứ ba ông ta ra đây, bộ mặt thật đã phơi bày.
Phan chăm chú lắng nghe, Bạch Yến nhìn Phan, điều lờ mờ nàng nhận ra lối xưng hô "anh"có nghĩa là anh ấy vẫn còn thương, còn có cơ cứu vãn, Bạch Yến nhìn Phan, nàng thương chồng bị nạn, còn bị dày vò, đau khổ, bất giác nàng hối hận, từ đôi mắt phượng tuyệt đẹp những giọt nước lăn ra, nàng khóc ... Phan ngồi bật dậy nói lớn:
- Như thế nào?
- Sự thật em vẫn muốn ông ta có trách nhiệm với con em. Em đã gặp và, ...
Phan chết đứng.Trừng mắt hắn quát lớn:
- Lại gặp nữa, ...
Nói rồi hắn lại vật ra giường, mắt nhắm rồi từ từ mở ra vô cảm. Bạch Yến đã hiểu, cơn xốc đã qua, Phan đã dịu giọng, trách cứ chứ không quyết liệt. Nhưng, nàng hiểu, Phan có thể nổi cơn "bất cần", hủy diệt tất cả cho dù tới đâu cũng làm. Có điều, Phan vẫn còn yêu nàng, nàng biết, khi hắn thốt lên "Lại gặp nữa...", điều đó có nghĩa là chuyện cũ hắn đã nguôi dù còn rất giận
- Anh, em có lỗi vì muốn cứu anh.
- Không cần, anh không cần cứu như vậy.
Phan đau đớn nhận ra vì mình mà nàng đã ... Không!sao nàng không nói cho ta biết:
- Tại sao giấu anh?
Bạch Yến khôn ngoan nhỏ giọng:
- Anh coi, nếu em không còn yêu anh nữa, em ham muốn ... thì cái hậu quả này đối với em đâu có gì khó, làm sao anh biết. Chính vì em không giấu anh nên em để cái thai này, nếu anh thương em, cho em có con, em sẽ mang ơn anh suốt đời... Còn, đại tá Nguyên là một thằng đểu.
Phan nhẹ giọng:
- Nói anh nghe.
- Khi biết em có thai, ông ta kêu em đi bệnh viện nạo thai.
- Tại sao vậy? Tại sao em không đi?
- Ông ta sợ anh kiện ra tòa, sợ em truy nhận cha, sợ trách nhiệm, sợ mất lon, sợ rắc rối. Tóm lại là một gã Sở Khanh chuyên đi phá hoại gia cang người khác, một người xấu sợ đối đầu. Một kẻ hèn không đáng để nghĩ tới ... Còn em không đi bệnh viện vì sự thật là em muốn có con, em nghĩ là anh thương em, anh sẽ tha thứ cho em, anh sẽ cho em có con. Nó là con của anh, anh thương nó, thương em, em sẽ yêu anh suốt đời ...
Phan quát lớn, chỉ tay vào mặt Bạch Yến:
- Im đi, về đi, để tôi yên. Trời!...
Bạch Yến hết sức ngạc nhiên, Phan vừa dịu giọng đã nổi nóng, lẽ ra vấn đề con chưa nên đặt ra lúc này, có lẽ Phan nổi giận vì nàng nói "nó là con anh", nàng quên rằng Phan là đàn ông, bản chất đàn ông về con cái khác hẳn với phụ nữ, và có thể câu "em sẽ yêu anh suốt đời..." của Bạch Yến, từ lời nói chân thật không đúng lúc bỗng trở thành giả dối và lố bịch gây nên sự tức giận. Bạch Yến bình tĩnh nói những điều cần nói, nàng đã chuẩn bị từ lâu, cho dù lòng nàng không muốn nhưng khi mọi khả năng đều không mang lại kết quả:
- Anh Phan sao anh ... anh có biết người ta sẵn sàng giết anh nếu anh chống lại họ, em đang lo cho anh mà...
Phan mất bình tĩnh, hét to:
- Người ta là ai?
- Là cấp trên của anh, nếu chuyện của anh gây phiền phức hoặc uy hiếp đến sự nghiệp cho họ.
Phan nổi giận:
- Nè, có phải vì tôi la ầm lên, thanh danh của cô và gia đình cô bị mất, tức là uy hiếp đến sự nghiệp của cô và gia đình cô, phải không? Làm đi, tôi chẳng sợ.
Bạch Yến xuống nước:
- Thì, em đâu có nói vậy. Em nghĩ, bây giờ anh đang là phạm nhân, anh đang ở trong tay họ. Còn gia đình em, anh đã biết, em chỉ là người nội trợ ...
- Hừ, gia đình cô quen lớn, có thể giết tôi được. Tôi hiểu, hiểu lắm ...
Bạch Yến không ngờ Phan biết cả những điều còn nằm trong ý đồ trấn áp của nàng nếu anh ta không chịu nghe lời hoặc không nghe theo sự sắp đặt của nàng ... Nhận thấy Phan quá nóng giận, ở lại sẽ rất khó giải quyết, Bạch Yến đứng dậy nói điều cuối cùng:
- Em về, anh suy nghĩ lại đi, điều lợi, điều hại anh biết rõ.
Bạch Yến đóng cửa xe. Phan chồm người lên thành cửa sổ nhìn theo chiếc xe mất hút sau dãy nhà phía trước. Cho đến khi một mình trên chiếc giường nệm lò so, hắn mới cảm thấy như nằm trên dây kẽm gai, những chiếc gai sắt nhọn cắm vào lưng, hắn vừa đau, vừa buốt đến tận tim gan. Hắn không ngờ rằng cuộc đời của hắn, hết bất hạnh này đến bất hạnh khác, bất hạnh sau đau hơn bất hạnh trước. "Có lẽ", hắn rùng mình với ý nghĩ vừa chợt đến, lời nói của Bạch Yến không phải là nói chơi "người ta sẵn sàng giết anh ... anh đang là phạm nhân trọng tội ... anh suy nghĩ lại đi, điều lợi, điều hại ..." Tự nhiên hắn thấy mình đang bị giải ra trường bắn, loạt đạn, thế là xong. Hắn lại thấy mình ăn phải thuốc độc trong thức ăn người ta mang tới, ăn vào, máu cuộn từ trong bao tử ra miệng, hắn gục xuống, ôm bụng...
Logged
trachvandung
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 747



« Trả lời #34 vào lúc: 17 Tháng Sáu, 2008, 03:01:18 pm »

Ngọc Phan nhớ rất rõ ... mùa khô năm 1973 sau khi người Mĩ rút quân, dù viện trợ quân sự vẫn tiếp tục đổ vào, tình hình trên chiến trường chuyển biến mau lẹ. Từ đầu tháng 11 bản đồ quân sự được cập nhật hóa, nhật tu thường xuyên trở nên rối rắm. Trong phòng hành quân của phi đoàn trực thăng, gần như vài ngày phải thay, không còn chỗ trống để vẽ, để ghi chú.
Ngày 5 tháng 11 năm 1973 trung tâm hành quân của Bộ Tư lệnh sư đoàn 2 không quân thông báo tin tức chiến sự toàn lãnh thổ vùng 2 chiến thuật bằng việc gỡ bớt những ô vuông bằng nhựa màu vàng với ba sọc đỏ, biểu trưng những cứ điểm quan trọng do các đơn vị quân đội Việt Nam cộng hòa trấn đóng, kiểm soát phần lãnh địa, thay bằng những ô màu xanh biểu trưng phân nhiệm cho các căn cứ, tiền đồn trấn giữ đã bị Việt Cộng tạm chiếm hoặc đang giao tranh. Trong số những ô màu vàng ba sọc đỏ được gỡ và thay bằng hai ô màu đỏ là vùng đã bị hoàn toàn thất thủ, những nơi đó bây giờ do quân giải phóng kiểm soát cả đất đai lẫn dân cư ngày một nhiều.
Ngày 6 tháng 11 năm 1973, 8 giờ sáng, Phan đã đứng trong phòng hành quân, viên sĩ quan vừa gỡ những ô màu vàng và màu xanh thay bằng những ô màu đỏ. Mới chỉ có mấy ngày, những ô màu đỏ rộng thêm. Dù đứng dưới máy điều hòa không khí, hắn cảm thấy không khi lạnh không đủ làm mát cơ thể đang nóng bừng từ bên trong. Hắn đi tới, đi lui nhiều lần. Bất ngờ hắn quay mặt vào tấm bản đồ tỉ lệ 1/50.000, hắn đo rồi nhẩm tính, với tỉ lệ ấy, mỗi phân trên bản đồ ứng với thực địa là 500 mét. Như vậy mới chỉ có một ngày, vùng kiểm soát của Quân lực Việt Nam cộng hòa bị thu hẹp đến hơn mười ki-lô-mét. Hắn dậm chân đá mạnh, đôi giầy mi-ni bốt trang bị cho phi công dù được cột dây vẫn tuột ra khỏi chân văng khá xa. Tình hình xấu rất nhanh, bộ binh lần lượt rút lui. Phi đoàn của hắn đã có hai phi đội biệt phái, phối thuộc với các tiểu khu làm nhiệm vụ yểm trợ hành quân, tiếp vận, tải thương ... Sáng nay trên bàn làm việc của hắn, bản báo cáo được sĩ quan hành quân trực ban nhận được trong đêm do các đơn vị báo về ... từ tiểu khu Quảng Đức một chiếc UH-1 bị bắn rơi, toàn bộ phi hành đoàn đều thiệt mạng, một chiếc UH-1 khác bị thương phải hạ cánh khẩn cấp. Tại tiểu khu Phú Bổn, hai ngày liền không nhận được báo cáo. Đêm qua, tiểu khu quân sự Phú Bổn bị pháo kích, chưa biết tình hình ra sao. Rõ ràng, với trách nhiệm hắn phải đi kiểm tra, thị sát, động viên tinh thần cho hai phi đội đặc nhiệm và bất hạnh đến đúng ngày bảy. Hắn vẫn kiêng kị ngày bảy âm lịch, hắn đâu ngờ ngày bảy tây lại trùng với ngày bảy ta, một sự trùng hợp kì lạ làm cho câu "Chớ đi ngày bảy ... " trở thành như một số mạng của cuộc đời hắn bởi có gì rủi cho bằng "song thất".
Trong phòng làm việc của trung tướng tư lệnh không quân, chiếc bàn làm việc bằng gỗ tốt, bộ xa-lông đặt ở góc phòng, bốn chiếc ghế có tai uốn cong theo hình con ốc biển, chiếc bàn uống nước bằng gỗ, tấm kính trắng trong suốt trên mặt bàn. Một cánh cửa nhỏ, bên kia là phòng tiếp khách, đại tá Nguyên đang ngồi chờ, trung tướng xuất hiện ở khung cửa, hắn đã vội vã dậm gót đứng nghiêm, Trần Văn Minh xua tay:
- Đại tá, ngồi xuống, tôi có việc muốn hỏi ông.
- Dạ.
- Ông báo cáo với tôi đã hủy diệt chiếc UH-1 bị mất, phải không?
- Dạ, phải.
- Vậy, cơ quan tình báo Hoa Kì gởi cho tổng thống tấm ảnh này, nó ở đâu ra vậy?
Đại tá trưởng phòng 2 biết thế nào cũng có cuộc hỏi như thế này. Hắn đã dự đoán và đã chuẩn bị những câu trả lời:
- Thưa, tôi có nhận tấm ảnh như vậy từ trung tâm không ảnh và cả ở Hô-nô-lu-lu.
- Hôm qua, tổng thống gọi tôi, và đưa cho tôi tấm ảnh này, ông xem, rõ ràng đó là chiếc UH-1 đấy chứ?
Đại tá Nguyên thấy cần phải thay đổi tình huống, vốn là một sĩ quan đa mưu. Hắn chuyển đề tài rất nhanh để không phải bị động với tình hình bất lợi:
- Thưa trung tướng, Nga Xô có loại máy bay trực thăng có thể bay trong vùng khí động bất ổn nhờ ở bộ điều chỉnh cánh quay ...
- Thế à?
- Thưa, nhờ ở bộ điều chỉnh và cánh quay mới hai lá. Cho nên tính năng rất ưu việt.
- Ý ông là? ...
- Vâng, thưa trung tướng, ở sân bay Sơn Tây.
- Tôi đã nhìn thấy nó qua không ảnh.
- Dạ, đó là sân bay quân sự, căn cứ của trung đoàn trực thăng Bắc Việt.
- Như vậy, ông cho là không phải chiếc UH-1 mà là máy bay của Nga Xô.
Đối với cấp trên, Nguyên có kinh nghiệm, không nên trả lời đúng hoặc không đúng mà là nên nói những ý nghĩ của mình để thuyết phục. Hắn coi đó là một kinh nghiệm trên con đường đạt tới danh vọng:
- Thưa trung tướng, theo tin tình báo mặt đất, tại Sơn Tây có một chiếc HH53 của Mĩ và một chiếc Mi loại rất mới của Nga để chuyên làm nhiệm vụ "tìm cứu" bên cạnh hơn chục chiếc trực thăng vũ trang và vận tải của Bắc Việt. Như vậy,...
- HH53 nào?
- Thưa, chiếc trực thăng bị rơi trong vụ cứu tù binh ở Sơn Tây.
- À...
Trần văn Minh vốn là phi công khu trục, ông có biết về trực thăng nhưng không quan tâm lắm về những chi tiết đặc thù. Nguyên muốn lái sang chuyện khác để phân tán sự chú ý của tư lệnh không quân. Hắn nói:
- Tôi đã xuống sư đoàn 2 không quân và cho người thăm dò X29.
- X29 nào?
- Thưa trung tướng đó là người của tôi trong hàng ngũ Việt Cộng, hiện anh ta đang ở R. Khi chiếc trực thăng hạ cánh ở Bầu Cà Tông, X29 báo cho tôi biết và chính anh ta chỉ cho tôi nơi đậu chiếc trực thăng. Tôi có bản vẽ của anh ta, kết hợp với quan sát, đúng như vậy và trận oanh kích đã được thực thi.
- Ông có chắc chiếc UH-1 đã bị phá hủy.
Đại tá Nguyên không trả lời thẳng câu hỏi của Trần Văn Minh:
- Thưa tư lệnh, tôi đã kiểm tra lí lịch gốc của chiếc UH-1, nó đã đến thời kì đại tu, nó chỉ bay được dưới mười giờ nữa mà thôi.
Trần Văn Minh biết rõ, trong hàng không, không ai cho phép bay quá giờ đại tu. Là một phi công, chỉ cần nói tới đó, không cần nói thêm điều gì, người có kiến thức cũng thừa biết. Đại tá Nguyên đánh trúng thói quen nghề nghiệp của tư lệnh không quân. Hắn biết chắc chắn không ai lại làm sai những qui trình khoa học mà người sáng tạo nó lập ra. Nguyên nói thêm:
- Thưa trung tướng, tôi xin nói một điều ngài đã biết, xin được nói:
- Đại tá nói đi.
- Thưa, giả sử trận oanh kích không diệt được chiếc UH-1 thì liệu nó bay ra được tới Hà Nội?
- Sao, đại tá định nói?
- Thưa, từ Bầu Cà Tông ra sân bay Hòa Lạc chỉ riêng bay trên đường với tốc độ UH-1 phải hơn mười hai giờ, chưa kể cất cánh và hạ cánh, còn, ...
- Còn gì?
- Thưa, dù một chiếc máy bay cũng phải bảo đảm xăng, dầu, xe điện, bãi đáp... Chỉ riêng bãi đáp đủ là một vấn đề nan giải. Chiếc UH-1 không thể bay ra Bắc Việt được. Chúng ta có vệ tinh quân đội, máy bay trinh sát. Không, không, không thể chúng ta không biết.
- Như vậy, đại tá cho là chiếc UH-1 vẫn còn chứ?
- Thưa không thể. X29 cho tôi biết kể từ sau trận oanh kích không thấy chiếc máy bay nào cả.
Minh thắc mắc:
- Nè, đại tá, X29 chịu sự chỉ huy của ai?
- Thưa, của an ninh phủ tổng thống.
- Vì sao X29 liên hệ với đại tá.
- Thưa, đó là người cũ của tôi, bạn của tôi. Những gì có liên quan đến không quân tôi mới liên lạc và ông ta mới báo cho tôi.
- Như vậy, tôi nên báo cáo với tổng thống như thế nào?
Tướng Minh thường sử dụng từ "như vậy" để khẳng định một việc ông ta quan tâm. Nguyên biết rõ, tư lệnh là một quân nhân chứ không phải một sĩ quan điều tra, cũng không phải nhà chính trị. Khi đã hềt những thắc mắc thì ông ấy không quan trọng hóa vấn đề nữa. Nguyên nói:
Logged
trachvandung
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 747



« Trả lời #35 vào lúc: 17 Tháng Sáu, 2008, 03:01:47 pm »

- Những vấn đề tôi đã báo cáo về giờ bay còn lại, sắp đại tu, không thể bay ra được. Đã bị phá hủy. Còn chiếc trực thăng ở Bắc Việt có thể là của Nga hoặc của Mĩ, không phải của ta.
- Đại tá, ông phải chịu trách nhiệm về những gì ông báo cáo với tôi.
- Dạ. Tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm.
Đại tá Nguyên biết rõ, chẳng ai có thể đến gần chiếc trực thăng để ghi số hiệu của nó. Cũng chẳng ai xác minh nổi nguồn gốc của chiếc UH-1 đang đậu ở sân bay Sơn Tây, dù cho nó đích thực là chiếc bị mất cắp ... Chỉ có một người, duy nhất chỉ có một, đó là thằng Hùng phi công bị sa thải. Bây giờ có Trời cũng không tìm thấy nó....
Ra khỏi văn phòng của tư lệnh, lòng lâng lâng vì sự khôn ngoan, tài trí trong cách đối phó thành công với những nghi vấn của trung tướng, Nguyên nghĩ tới Bạch Yến. Hắn gọi điện thoại. Ở đầu dây bà vú cho hắn biết Bạch Yến đang ở Sài Gòn. Đánh xe tới nhà ba của nàng. Hắn bấm chuông
- Thưa ông - Hắn nói với người ra mở cửa- Tôi muốn gặp bà Bạch Yến
- Bà ấy vừa đi xong.
- Thưa, ông biết bà ấy đi đâu không?
- Nghe bà ấy nói đến bệnh viện khám bệnh, đến tối mới về.
- Cảm ơn ông.
Nguyên cho xe quay ngược đường Hồng Thập Tự, đến bệnh viện Từ Dũ. Hắn nghĩ rằng Bạch Yến đến đó để nạo thai theo đề nghị của hắn, còn muốn làm được việc đó, chắc chắn phải có cha của nàng can thiệp. Hắn rộn lòng, tấp xe vào bờ ngay bên ngoài bệnh viện, đi như chạy, vội vã vào phòng khám, hắn đã thấy Bạch Yến đang đi vào bên trong, hắn chờ đợi ba mươi phút sau, Bạch Yến xuất hiện:
- Bạch Yến sao em đến bệnh viện một mình?
- Em đến bệnh viện để khám thai.
- Còn, ...
- Em cần phải như vậy.
Nguyên muốn nói chuyện với Bạch Yến, hắn dụ dỗ:
- Em, anh muốn nói chuyện.
- Thôi, để em về.
- Anh đưa em về nhé.
- Dạ, thôi, em đi ta-xi được.
- Kìa, sao em lại đối xử với anh như vậy. Dù sao, ...
Bạch Yến mới nghe nói tới "Dù sao" nàng sững lại nhìn Nguyên, đại tá khẩn cầu bằng đôi mắt có một cái gì đó của sự van xin. Tính cách của Bạch Yến lại không muốn làm tổn thương cho bất kì ai, huống gì người đó là cha của con nàng. Bạch Yến liếc Nguyên, đại tá không còn vẻ oai vệ mà biến thành một người đàn ông ngoan ngoãn, dễ thương, trong lòng đã xiêu. Nàng nghĩ rất nhanh, Phan, chồng nàng, đang ở trại giam, đang rất căng thẳng, anh ấy đau và rất giận nàng "Dù sao" thì anh ấy là chồng của nàng, nàng phải có trách nhiệm, nàng không nỡ.... Còn đại tá Nguyên đang đứng trước mặt thì lại là cha của con nàng. "Dù sao" Bạch Yến xiêu lòng, Nguyên dìu nàng lên xe, hắn phóng rất nhanh tới một căn phòng đã thuê sẵn, hắn gọi đủ cơm. Tự tay hắn xới cơm, gắp thức ăn cho Bạch Yến. Sự săn sóc của đại tá làm cho Bạch Yến cảm động. "Dù sao" đại tá, ... giọt máu của đại tá đang ở trong cơ thể của nàng. "Dù sao" thì nàng và đại tá Nguyên cũng đã ... "Dù sao..." tự nhiên cái thằng đểu biến mất, trước mặt nàng là một gã đàn ông đẹp trai, khỏe mạnh, cơ thể cường tráng, xung lực dồi dào, đã từng ... với nàng, trong những lần gặp gỡ làm cho nàng hài lòng, thỏa lòng ...
Ăn cơm xong Bạch Yến đòi về, nhưng rồi sự vỗ về, vuốt ve, môi trường, căn phòng mát mẻ Nguyên xuống nước năn nỉ:
- Em đi tắm, nghỉ ngơi một lát, anh đưa về... em mệt rồi, anh thương em lắm...
Nàng như cỗ máy, sự điều khiển ngọt ngào, quyến rũ và chẳng biết ở đâu hắn có chiếc áo mặc ngủ loại vải mềm, mượt mà, màu sắc trang nhã, lịch sự, sang trọng.
- Em tắm, thay chiếc áo này cho mát, anh mua sẵn dành cho em, sáng nay trung tướng tư lệnh gọi, anh đã nói chuyện với ông ấy có kết quả, anh nhớ tới em...
Hắn nói mập mờ Bạch Yến đâu biết kết quả gì. Nàng tưởng rằng ... và cái chính là không khí đầm ấm, nàng cầm áo đi vào phòng tắm.
- Ôi em đẹp quá, dáng đi đài các của em cùng với chiếc áo ngủ, em của anh tuyệt vời.
- Thôi đi, em không thích tâng bốc, em nghỉ một lúc rồi về nhà, ba em mong...
Thực ra, Bạch Yến ngây ngất trước cử chỉ săn sóc và lời nói đúng lúc của Nguyên, chẳng hiểu sao khi đại tá Nguyên không ở bên. Nàng nhận rõ đó là một kẻ hèn nhát, dã man, đểu cáng và hàng chục lần quyết chí đoạn tuyệt. Có điều, sự có mặt của Nguyên dù bộ mặt lưỡi cày nhưng với thân thể cường tráng... tự nhiên Bạch Yến lại thèm muốn. Bây giờ, những lời khen cũng từ chiếc miệng đáng ghét kia, tự nhiên nàng thấy nó cần thiết cho nàng. Nàng thấy mình xinh đẹp thật sự, không phải phụ nữ nào cũng có vóc dáng đẹp, hấp dẫn bởi những hình thể trời cho như nàng. Bạch Yến khao khát còn bởi nàng có thai, dường như tất cả cơ thể của nàng nhờ có một huyền năng trời cho trở nên mẩy, nở, uyển chuyển, nàng ao ước được vuốt ve, được chao chạm, cọ sát. Trong cơ thể nàng như đang chuyển động hướng tới sự mơn trớn bởi hàng ngàn tế bào bình yên bỗng thức giấc, rạo rực trước ánh mắt của Nguyên, Bạch Yến cho phép mình, nàng tự nhiên nghĩ rằng "chẳng mất gì, ... cái được chắc chắn là nàng sẽ được thỏa mãn ..."Toàn bộ cơ thể của Bạch Yến đang dang rộng chờ đón những đường, nét rõ ràng như một cơn xoáy lốc của một trận cuồng phong dữ dội, xô dạt tất cả, nó giống cơn gió xoáy của chiếc UH-1 thoi thẳng xuống mặt đất làm cho tất cả những người tham dự phải nhắm mắt, cuộn mình.
 
8
Con đường xuôi về Nam bên kia dãy Trường Sơn nắng, nóng, thi thoảng một cơn mưa rào nhỏ, nước không thấm được vào đất, đường khô, nhiều bụi. Chiếc xe tải hai cầu của Hùng và Tường Long tiến dần vào phía Nam, nhiều đoạn chỉ có hai vệt xe lún sâu, bên phải là vực sâu, bên trái là núi cao, bốn bánh xe lọt xuống cái rãnh đó, đi mãi. Đôi chỗ gờ đất giữa hai lằn xe cạ vào trục xe ... Mười ngày, con đường trở về ngắn dần, đêm đi, ngày nghỉ, gió tây nam đã dịu, buổi chiều trời vần vũ nhiều hơn. Hùng biết, bây giờ anh đang ở phía tây tỉnh Đắc Lắc, con đường đất đỏ chạy từ Stung-treng của Cam-pu-chia cắt ngang con đường mòn vạn dậm từ Bắc vào Nam, chỉ 30 phút bay anh có thể đến bờ biển quen thuộc, ở đó có Hai Thắm, người đồng đội dịu dàng ba năm về trước ... Hôm đó là ngày 12 tháng 3 năm 1971 ...
Hai Thắm mặc chiếc quần bò đúng mốt ôm gọn vùng mông tròn và chiếc đùi thon rất đẹp, phía trên chiếc áo thun bó sát, môi phớt hồng, mắt kẻ một lằn chì đen làm cho đôi mắt hơi xếch, vốn dáng giống những cô gái Trung Đông thêm sâu thẳm, má ửng ... Hôm nay, nàng rất hồi hộp, chiếc giầy da đế cao duyên dáng bó gọn chiếc chân nhỏ, bước từng bước chậm trên con đường dẫn đến quán Con sẻ tre. Thường ngày, Hai Thắm không trang điểm nàng đã rất xinh, hôm nay nàng đẹp bội phần, có lẽ, Thắm muốn dành cho Hùng bất ngờ trước sắc đẹp rực rỡ đã được trau chuốt. Kể từ hôm gặp nhau ở bãi dương, đôi má Thắm lúc nào cũng nhồn nhột như kiến bò, nong nóng như ngồi trước bếp than hồng mùa đông. Công việc, khiến những lần hẹn gặp trở nên thường xuyên và hấp dẫn. Thắm quan tâm đến tất cả những gì có liên quan đến Hùng, nàng mong cho đến ngày hẹn, một phần để gặp Hùng trao đổi tin tức, một phần nàng rất nhớ, một sự nhớ mong khắc khoải ...
Logged
trachvandung
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 747



« Trả lời #36 vào lúc: 17 Tháng Sáu, 2008, 03:02:11 pm »

Quán Con sẻ tre nằm trên con đường chính chạy dọc theo bờ biển, bên trong là những chậu phong lan treo chắn ngang quầy bên trong để những chai rượu, chai bia ... những chùm hoa dài phủ xuống làm cho cô gái đứng trong quầy như lọt vào rừng hoa đủ màu sắc, lấp lóa càng đẹp hơn ... Hai Thắm chọn một góc ngồi vừa nhìn được toàn bộ quán, vừa có thể nhìn thấy Hùng từ xa. Nàng đảo mắt, con đường nhựa dẫn đến phi trường nhiều người đi lại, những chiếc xe gíp, xe mui rùa, xe Hoa Kì nối đuôi chạy rất nhanh. Đồng hồ trên tường chỉ mười giờ, Thắm nóng ruột, li nước chanh đã uống quá nửa, một lớp nước do đá tan ra làm thành ngăn nước trong, che phần nước có màu đục bên dưới, nàng bưng li nước vừa uống vừa nhìn về hướng con đường Hùng sẽ đến. Thắm bước ra khỏi quán trời đã gần đứng bóng, không thấy bóng dáng quen thuộc, nàng đi, đi mãi như vô định. Chẳng hiểu sao Hai Thắm bước những bước dài về hướng phi trường, giật mình nàng quay trở lại, rồi như có một lực hút nàng bước về căn cứ Phi Long ... Hai Thắm lang thang trên đường, lúc ở chỗ này, lúc ở chỗ khác. Đến chiều, gần bốn giờ, hai chiếc trực thăng hạ cánh. Linh tính như mách bảo, Hai Thắm ngước nhìn, đôi mắt dõi lên bầu trời, thiết tha. Nàng tự dằn lòng, biết đâu chiếc máy bay ở phía trước, có thể lắm, hình như của Hùng. Nàng trách vì sao Hùng không ra gặp nàng. Hai Thắm đâu có ngờ ...
"Chiếc trực thăng hạ cánh, đẹp tuyệt vời ", thiếu tá phi đoàn trưởng phi đoàn 215 Đào Văn Bính bật ra thán phục, rõ ràng thiếu úy Hồ Duy Hùng là một phi công có tài, chẳng hiểu sao đang bình yên, giờ lại ... Hắn được lệnh của an ninh không quân ... và cố không để lộ ý đồ. Hồ Duy Hùng sau khi thực hiện phi vụ đang ở phòng trực ban để ghi kết quả chuyến bay - công tác trong ngày, Bính đến phía sau:
- Mời thiếu uý ra gặp người quen...
Hùng sững sờ, anh vừa bước vào phòng trực ban đâu thấy ai, tuy thắc mắc, nhưng nghe nói người quen, Hùng viết dòng cuối cùng của phi vụ vận chuyển lương thực cho một đồn tiền tiêu ở phía tây Đắc Min, kí tên vào bản báo cáo, cục đá cuội nhẵn thín được đặt lên rất cẩn thận, Hùng bước ra cửa, lòng rộn lên... "Có lẽ Hai Thắm, không, cô ấy không được phép vào đây, hay là Lan đến báo tin Trúc, có thể lắm, Lan đã đến một lần rồi..." Hùng cài cây bút nguyên tử vào túi áo bay thì chân anh cũng bước ra đến hành lang, ở hai bên cửa có bốn nhân viên an ninh của sư đoàn 2 không quân ập đến:
- Thiếu úy, đề nghị ông giao súng cho chúng tôi.
Phản ứng tự nhiên, Hùng đặt tay lên báng súng ... lập tức bốn tên an ninh giữ tay anh, thu súng, Hùng hỏi:
- Tôi bị bắt?
- Không, chúng tôi theo lệnh cấp trên chỉ mời thiếu úy về phòng an ninh sư đoàn.
Hồ Duy Hùng biết, phản ứng chỉ dẫn đến hậu quả xấu. Ngồi trên xe về phòng an ninh, suy nghĩ rất nhanh, anh kiểm tra lại mình lộ và bị bắt từ nguồn nào, bọn chúng phát hiện ra tổ chức quân báo mà anh đang hoạt động hay là mò ra lí lịch, gốc gác của gia đình. Có phải bọn an ninh biết anh liên lạc với Hai Thắm trong thời gian gần đây, hay là Thắm để lọt vào tay bọn chúng các tần số liên lạc UHF VHF và FM dùng cho cả không quân, bộ binh và pháo binh trong toàn miền Nam và khu vực Đông Nam Á. Nhưng, cuốn sổ tay ghi tần số cho các phi công anh vẫn còn để trong túi áo, Hùng rất cẩn thận, mỗi lần giao cho Hai Thắm một ít, bằng viết tay. Đối với phi công trực thăng, khu vực chiến đấu và tần số liên lạc với pháo mặt đất vô cùng quan trọng, nó tránh các trận địa đang tác xạ của quân đội Sài Gòn. Nếu quân ta có tần số liên lạc của pháo binh và phi công, việc cơ động, phòng tránh rất có hiệu quả. Chẳng lẽ, ...
- Mời thiếu úy ngồi xuống:
Trước mặt Hùng là một đại úy và đứng ở góc phòng xoạc hai chân bằng vai, hai tay nắm lại ở phía sau lưng, một viên thiếu úy còn rất trẻ, có lẽ đó là sĩ quan phụ tá của sĩ quan điều tra ... Hùng vừa ngồi xuống, câu đầu tiên viên đại úy hỏi:
- Cho biết họ tên.
- Thưa đại úy, tôi tên là Hồ Duy Hùng.
- Quê quán.
- Thưa làng Cấm Sơn xã Duy Trung, huyện Duy Xuyên, Quảng Nam. Viên đại úy viết, hắn cúi xuống trước tờ giấy in sẵn những chữ và những khoảng trống ... Hùng quan sát, nhiều lần, có lẽ vậy, viên đại úy có tên Phiên trên ngực, đã đi trên chiếc UH-1 của anh, anh nhớ không sai, dường như có lần hắn yêu cầu Hùng vòng ra ngoài khơi và bay sát mặt nước bãi Trũ, một bãi tắm tuyệt đẹp, ở một đảo cách thành phố Nha Trang tới hai mưới phút bay để ngắm những cô gái đang phơi mình, có lần lượn hai vòng ở hòn Con sẻ tre, một bãi tắm hoang sơ chưa có bàn chân của con người xăm bãi, bay ra hòn Rùa, hòn Mun rồi hòn Tằm. Những lần như vậy, sau khi hạ cánh, bao giờ cũng vậy, hắn bắt tay Hùng cảm ơn và nheo mắt tinh quái.
- Thiếu úy, ông cho tôi biết gia đình.
- Thưa đại úy, ...
Đại úy Phiên lập tức nhấc bàn tay trái lên khỏi tờ giấy chừng một tấc, làm động tác vẫy ở trước ngực không để cho viên thiếu úy phụ tá an ninh nhìn thấy. Sau đó, Hùng hết sức ngạc nhiên thấy viên đại úy như rất vô tình rút trong xấp hồ sơ ra một tờ giấy ghi số VC03 ở góc để gần nơi Hùng ngồi, dường như anh ta muốn cho Hùng đọc. Chưa hiểu rõ đối phương muốn gì, anh không nói tiếp, liếc nhìn viên thiếu úy rồi liếc nhanh tờ giấy ... Ngay dòng đầu, tên anh cả Hồ Duy Diệm và ghi chú "tập kết ra Bắc Việt", dòng thứ hai "Hồ Duy Lệ theo Việt Cộng". Viên đại úy dằn giọng:
- Thiếu úy Hà.
- Dạ.
- Ra phòng hồ sơ, lấy xấp VC03 đem vào ngay.
- Dạ.
Viên thiếu úy vừa khép cửa, đại úy Phiên nhỏ giọng:
- Lí lịch của anh chúng tôi biết cả, cứ khai cho đúng.
Hùng ngạc nhiên nhưng anh hiểu, đây là một cử chỉ hữu nghị, cần phải mềm dẻo trong tình thế bất lợi hiện nay. Vừa định nói, Hùng càng ngạc nhiên hơn khi thấy đại úy đập bàn, giọng đanh lại, hét lớn khi cửa phòng vừa mở, thiếu uý Hà bước vào:
- Anh không khai thì đừng có trách tôi dùng sức mạnh.
-....
Hùng hiểu ngay vẻ hững hờ nhưng bên trong ánh mắt dường như đại úy Phiên có cảm tình với Hùng:
- Anh có khai không?
- Dạ.
- Khai đi.
- Thưa đại úy cha tôi mất tích đã lâu.
- Năm nào?
- Dạ trước tháng bảy năm 1954.
- Được rồi, còn anh chị em
- Anh cả tôi tên là Hồ Duy Diệm, thời kì Việt Minh đi học, nghe nói ra Bắc diện học sinh, tôi không liên lạc từ lâu.
- Tiếp đi.
- Người anh thứ hai tên là Hồ Duy Lê, sinh viên Huế, nghe nói bị bắt đến Mậu Thân năm 1968 không có tin tức.
- Được, còn gì nữa?
- Dạ, chỉ có vậy.
Đại úy Phiên quay sang thiếu úy Hà:
- Thiếu úy dẫn ông Hùng về đơn vị, ông làm nhiệm vụ đi.
Thiếu úy Hà bước tới trước mặt Hùng:
- Xin mời, ...
Thiếu úy Hà người thấp, da trắng xanh, tóc cắt ngắn, mắt nhỏ, cằm vuông, tuy cấp bậc thấp nhưng tỏ ra là một sĩ quan trung thành với chế độ. Hắn ngồi ở phía trước, trên xe, ngoài một trung sĩ lái xe còn có hai quân cảnh mặc sắc phục đeo súng ngắn ở trước bụng ... Chiếc xe gíp dừng ở dãy nhà nghỉ của sĩ quan phi công, thiếu úy Hà nhảy xuống xe, cùng với hai quân cảnh dẫn Hùng vào phòng ngủ, hắn đi nghênh ngang cánh tay khuỳnh, chiếc kê-pi vểnh thẳng ở phía trước như chiếc cuốc cá nhân, lúc nãy giống như chiếc còng số 8 ở trên đầu viên thiếu úy. Hắn hất hàm:
- Ông dẫn chúng tôi vào phòng ngủ của ông.
- Đây, phòng của tôi.
Logged
trachvandung
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 747



« Trả lời #37 vào lúc: 17 Tháng Sáu, 2008, 03:02:36 pm »

Hùng dẫn đến phòng số bốn, ngoài cửa sơn màu xanh non. Hắn gõ cửa giọng xấc xược:
- Mở cửa.
Người bạn cùng phòng với Hùng chậm rãi xoay ổ khóa bất ngờ đẩy mạnh, cánh cửa đập mạnh vào trán thiếu úy Hà, chiếc kê-pi rơi xuống đất, hắn quát:
- Mở cửa kiểu gì vậy?
Phi công Liễn thấy Hùng và bọn quân cảnh, anh đã hiểu, vừa lo cho bạn, vừa căm ghét tên thiếu úy phách lối, Liễn hét to:
- Mở ra, kiểu mở ra... Hiểu chưa?
- Nè, tôi nói cho anh biết, tôi đang thực thi nhiệm vụ.
Liễn vốn có cảm tình với Hùng, thấy bộ mặt thiếu úy Hà kênh kiệu nói xẵng giọng:
- Kệ anh, kêu mở, tôi mở, tôi đâu có đóng.
- Bộ anh không thấy chúng tôi hả?
- Cửa đóng làm sao thấy? Đứng không biết đứng còn phách lối.
- Coi chừng đấy?
Phi công Liễn bốp chát trừng mắt:
- Anh kêu ai coi chừng?
- Tôi...
Ngay lúc đó, nghe tiếng cãi nhau, phi đoàn trưởng, thiếu tá Bính xuất hiện:
- Có chuyện gì? Thiếu úy Hà ông làm nhiệm vụ của ông đi. Liễn, ...
Hùng hiểu, phi đoàn trưởng và những phi công của phi đoàn là những quân nhân chuyên nghiệp, họ vốn không ưa cảnh sát điều tra, nhưng ông ta ngại tiếng tăm trong lúc này, bèn xuống giọng:
- Liễn vào phòng, ngồi im.
- Dạ.
Viên thiếu úy hả lòng, hắn vênh mặt ra lệnh cho hai quân cảnh:
- Lục soát.
Trong lúc hai quân cảnh điều tra lục soát, thiếu úy Hà không thể không hỏi chuyện phi công Liễn, hắn dịu dàng nói trỏng:
- Ở cùng phòng với ông Hùng?
- Ông muốn hỏi ai?
- Có phải ông cùng phòng
- Phải.
- Ông cùng bay trên chiếc UH-1 với ông Hùng?
- Không.
- Ở cùng phòng mà không bay chung.
Thiếu úy Liễn bực dọc:
- Hỏi ngu quá, cứ ở cùng phòng là bay cùng một máy bay?
- Ăn nói cẩn thận.
- Anh nói ai? Phi công Liễn nổi nóng, dợm đứng dậy. Thấy vẻ căng thẳng của Liễn. Phi đoàn trưởng xen vào:
- Liễn, ...
Chứng kiến thái độ xấc xược của thiếu úy điều tra, thiếu tá Bính nén lòng, chỉ rầy la phi công Liễn, ông không dùng quyền lực để buộc Liễn phải làm gì. Thiếu tá nhìn hai tên quân cảnh sới tung tất cả giường ngủ của Hùng. Tủ đựng dụng cụ cá nhân cũng bị lục. Hắn ngao ngán lắc đầu. Trong lúc đó ... Nhân cơ hội viên thiếu úy điều tra và người bạn cùng phòng đối đầu, Hùng đi vào phòng vệ sinh, khóa cửa, lấy trong túi áo bài báo anh vừa dịch, trên báo của Mĩ, những bài lính Mĩ phản chiến chuẩn bị gởi đăng trên nội san sinh viên Sài Gòn. Xong, Hùng bước ra, thiếu úy Hà, cầm trên tay tờ giấy chìa vào mặt Hùng:
- Cái này của anh phải không?
Hùng hỏi lại:
- Cái gì?
- Tờ giấy này, đây là chữ của anh phải không?
- Phải, của tôi.
- Vậy?
- Đây là bài thơ tôi viết để tưởng nhớ đến cha và mẹ tôi.
Thiếu úy Hà trừng mắt:
- Tôi nói cho anh biết, bài thơ này nhiều ẩn ý, anh hiểu chứ?
Hùng nổi nóng:
- Cái gì nói lên lòng yêu mẹ là có tội?
Thiếu uý Hà nhìn mọi người, hắng giọng:
- Đây, tôi đọc để ông phi đoàn trưởng cùng nghe.
"Mẹ ước ao gì, mẹ của con?
Bao năm khổ cực sức hao mòn
Tóc xanh giờ đã màu hoa trắng
Mẹ ước ao gì mẹ của con
Con nhớ ngày nào ba mới đi
Mẹ buồn đau xót cảnh chia li
Tần tảo khuya sớm đời khoai sắn
Côi cút đàn con biết đường đi?
Con mẹ giờ đây đứa mỗi nơi
Chiến tranh tang tóc ngập đất trời
Nhà xưa, vườn cũ thành tro bụi
Lưng còng, tóc bạc mẹ về đâu?
Con như chiếc lá lìa cành
Bay theo bão tố chiến tranh ...tội tình
Đau lòng một kiếp trung trinh
Mẹ già chắc thấu tâm tình của con?
Hắn nói tiếp:
Logged
trachvandung
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 747



« Trả lời #38 vào lúc: 17 Tháng Sáu, 2008, 03:03:10 pm »

- Ba anh đi đâu? Biết đường đi nào? Nhà tro bụi ai gây nên? Mẹ già thấu tâm tình gì?
Hùng trà lời:
- Thơ là mỗi lòng, là tâm sự, anh không hiểu nổi à?
- Giọng thơ, nội dung chứa đựng nhớ cha đi theo Việt Cộng, oán trách chiến tranh và kêu gọi mẹ thấu hiểu cho hoàn cảnh của anh, phải không?
Hùng thấy rất rõ, dù chỉ với cấp thiếu úy nhưng hắn chống cộng, ẩn ý và rất thâm độc, cần phải cẩn thận:
- Tôi làm thơ nhớ mẹ, chỉ có vậy. Nhớ mẹ không được sao thiếu úy?
- Anh tưởng ai cũng ngu phải không? Tôi nói để anh biết, ai cũng có lí tưởng để tôn thờ, anh thờ ai tôi đọc rõ trong mắt anh và thơ của anh.
Chiếc UH-1 đã sẵn sàng mở máy. Trong phòng điều tra viên đại úy đứng dậy:
- Thiếu úy, theo lệnh của trên chúng tôi giải giao ông về cục an ninh không quân ở Sài Gòn.
Hùng thấy cần dò ý để viên đại úy gợi ra cho anh một lối đi dù hẹp:
- Dạ, tôi phải làm gì, thưa đại úy. Quả thật, ...
- Thôi.
Viên đại úy nhỏ giọng:
- Anh còn phải qua nhiều cuộc thẩm vấn nữa.
Hùng hiểu, cuộc đời đi theo cách mạng, đã dấn thân, đâu có gì phải đắn đo, chỉ có điều anh chưa có kinh nghiệm đối phó ... Sau khi rời Hội An, Qui Nhơn, anh tham gia phong trào học sinh, sinh viên rồi vào quân lực, vào không quân, đi Mĩ. Về làm việc chưa đầy sáu tháng, chưa được rèn luyện bao nhiêu đã bị bắt. Hùng lo lắng là điều dễ hiểu. Thấy Hùng chần chừ, viên đại úy nói thêm:
- Anh nhớ, không phải như ở đây, có thể khốc liệt đấy.
- Cảm ơn đại úy.
Đại úy Phiên nhìn Hùng hồi lâu, anh ta biết rõ, Hùng không phải là kẻ thù mà đó là một thanh niên yêu nước. Hắn có cảm tình với Hùng ngoài việc quen thân như bao người khác trong phi đoàn, cái chính là hắn khâm phục một con người dũng cảm, một chiến sĩ của phía bên kia mà trong tâm linh, hắn cho là có một cái gì đó trở nên thiêng liêng, đáng khâm phục của một lãnh tụ vừa ra đi đã thành huyền thoại của cả dân tộc Việt Nam từ Bắc chí Nam, cho dù hắn không dám bước chân vào đó.
Đại úy Phiên thấy bốn quân cảnh mang súng và vòng còng tay đi thẳng vào nơi giam giữ Hùng, vội vã nói những điều quan trọng nhất:
- Thôi anh đi, hẹn gặp lại sau này. Tôi cầu mong cho anh mọi điều may mắn. Chỉ có điều nên nhớ kĩ, cái gì anh đã khai ở đây thì cứ như vậy mà khai, khai khác đi rất có hại cho anh.
Hùng vội vã:
- Cảm ơn đại úy, tôi hi vọng chúng ta sẽ gặp lại nhau sau này...
Anh chưa nói hết câu bốn quân cảnh điều tra đã ập vào, còng hai tay và đẩy ra chiếc trực thăng đang khởi động.
Hùng ngồi giữa bốn quân cảnh, hai tên súng đeo ở bụng. Chiếc trực thăng rùng mình nhấc khỏi đường băng bốc lên cao dần. "Bây giờ đang ở độ cao 50 mét" ngoài biển, ý nghĩ nhảy ra khỏi máy bay lao xuống biển chạy trốn chợt đến, nhưng anh xua nó ngay "Không nên, cuộc chiến đấu mới bắt đầu ..."Hùng tự dặn mình "Phải bình tĩnh, tự tin, phải chiến thắng". Ngọn núi cao bây giờ đang ở ngang tầm bay. Hùng miên man, anh biết rất rõ, dù sao phòng an ninh ở Nha Trang cũng dễ thở hơn, sắp tới anh phải đương đầu với cục an ninh không quân và biết đâu, anh có thể phải chịu sự tra tấn của Bộ tư lệnh cảnh sát quốc gia với những xà lim không có ánh sáng, với phương tiện tra tấn tối tân, làm cho bất kì ai cũng phải mở miệng. Anh đã từng biết, người Mĩ đã dạy cho bọn cảnh sát Sài Gòn kĩ thuật tra tấn. Bọn cảnh sát vốn muốn lập công, căm thù Việt Cộng với sự khuyến khích của đồng tiền đã biến những phương tiện của Mĩ cộng với ác ôn và thú tính làm cho kĩ thuật tra tấn đã đến trình độ tinh vi và tàn khốc. Chiếc UH-1 lướt qua vùng đồi chè lúp xúp xanh rờn, nhìn từ trên cao như những khóm hoa thẳng hàng. Hùng lục lại trong trí nhớ khả năng bị lộ từ đâu? Những ngày vừa qua hàng chục câu hỏi của đại úy Phiên rồi thiếu úy Hà. Điều lo nhất về khả năng lộ do hoạt động chưa thấy bọn chúng đề cập mà rõ nhất chính là gia đình. Nhưng, gia đình khả năng bọn an ninh biết từ đâu? Hùng kiểm tra, trong gia đình chỉ có người chị vừa bị bắt ở Hội An cách đây vài tháng, nhưng Hùng và chị không có mối quan hệ công tác, chỉ có đứa em trai hoạt động ở đội biệt động Quảng Nam - Đà Nẵng bị lộ, đã chạy vào Sài Gòn, hiện đang trong phong trào học sinh - sinh viên chưa bị lộ...
Hùng chỉ lo bản thân, nếu bị tra tấn, liệu anh có chịu nổi không? hay là ... Không đời nào. Tuy còn trẻ, kinh nghiệm chưa bao nhiêu nhưng làm trai, đã hứa là làm, đã đi phải đi tới đích, nguy hiểm phải vượt, phải chiến thắng chính mình. "Bây giờ đây là lúc ta trắc nghiệm chính bản thân ta. Anh tư dặn lòng "Không được để sơ hở, phải mềm dẻo, không bị lừa ...". Hùng chuẩn bị cho mình vừa xong, chiếc trực thăng hạ cánh và chiếc xe của quân cảnh không quân cũng áp sát. Những người áp giải lôi và đẩy Hùng lên xe ... chiếc áo bay liền quần bây giờ đã trở nên rất dễ chịu, anh co người kéo dãn cơ bắp dễ dàng trên chiếc xe chật cứng người, gần như anh không còn khe hở để có thể gây khó khăn cho những kẻ đi theo. Tên sĩ quan đi theo ra lệnh:
- Xuống xe.
Hùng bước xuống, hai tay bị còng ở phía trước, xách chiếc túi quần áo, anh bước đi rất khó khăn, tư nhiên chiếc túi cản trở bước đi làm cho Hùng bước rất chậm. Bọn áp giải tưởng Hùng phản ứng bèn đẩy sau lưng, thúc giục:
- Đi mau lên.
Hùng phân trần:
- Thiếu úy thấy đó, chiếc túi ở phía trước, làm sao tôi đi nhanh? Hay là ...
- Sao đây? Đề nghị gì?
- Mấy ông xách giùm.
- Giỡn hả? Tụi tao đi xách va-li cho thằng tù như mày?
- Vậy thì tôi chỉ có thể đi từ từ ...
Đến bây giờ, dường như tên thiếu úy quân cảnh biết, hắn ra lệnh cho tên áp giải:
- Nè, xách túi cho nó.
Tên áp giải Hùng từ Nha Trang sửng sốt:
- Hả? Tôi xách?
- Chớ ai, xách đi, nó xách, đi biết chừng nào mới tới, nhanh lên.
Tên áp giải khó chịu, giật mạnh chiếc túi của Hùng hét:
- Đi nhanh lên, ông nội.
Hùng bình tĩnh:
- Không đâu, tôi chỉ đáng tuổi anh của anh thôi.
- Mày mà là anh của tao?
- Sao vậy, sao không được?
- Việt Cộng mà đòi làm anh quốc gia, nghe lạ quá. Hí hí ...
Hắn cười đểu, Hùng lí giải:
Logged
trachvandung
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 747



« Trả lời #39 vào lúc: 17 Tháng Sáu, 2008, 03:03:47 pm »

- Anh em giữa tôi với anh, người Việt Nam chúng ta ai lớn thì làm anh, ai nhỏ, ...
- Thôi đi, cha nội, bị bắt mà còn nói trạng, vài bữa nữa lãnh án, tụi này kiếm cho cái giá để nón.
Hùng hỏi lại:
- Tôi không hiểu.
- Thì lấy cái cọc để cắm cái đầu của mày vào như mấy cha Việt Cộng năm bốn mươi, hồi Nam Kì khởi nghĩa, bộ không biết hả?
- Tôi chưa nghe.
Thực ra, Hùng biết rõ, những hình ảnh tên thực dân ở trần mặc quần soọc, cầm cây cọc trên đó cắm đầu những người cộng sản sau Nam kì khởi nghĩa và cả những ngày đầu kháng chiến năm 1945 cũng có những hình ảnh dã man đó. Anh và bạn bè đã chuyền tay nhau ...
Cục an ninh không quân ở tại số 4 Nguyễn Bỉnh Khiêm, cũng là khu an ninh quân đội. Bề ngoài là những dãy nhà lợp phi-prô-xi-măng, một vài nhà mái bằng, có vẻ chỉ là khu quân sự, bên trong là những hầm ngầm xây bằng đá tảng, kiên cố, không có cách gì đào tường, khoét vách, chỉ có leo lên mái. Nhưng, việc dỡ ngói từng miếng dễ hơn là tháo ốc cái ti trên mái nhà rồi bể cả miếng nặng hơn hai chục kí với diện rộng trên một mét vuông di dời đi nơi khác. Nghĩa là khó lòng thoát ra bằng "thăng thiên, còn "độn thổ" là điều không tưởng.
Vừa vào đến ngôi nhà số 2, lập tức Hùng bị đẩy xuống một phòng giam bằng đá, có cửa sắt kiên cố, chân bị kiềng vào một chiếc còng sắt. Anh thoáng nghĩ ... "chẳng lẽ mình quan trọng tới mức họ phải đối xử như vậy?", anh chợt nhớ tới nhân vật Nhậm Ngã Hành giáo chủ Triêu Dương thần giáo có tài phi thân, độn thổ làm cho kẻ thù của ông ta sợ hãi đến nỗi khi bắt được phải trói tay, cột chân... anh đâu phải là nhân vật hư cấu trong tác phẩm Tiếu ngạo giang hồ của Kim Dung. Rõ ràng bọn ngụy không dám coi thường một đối tượng như anh.
Đang miên man, bóng tối bao trùm xà lim ... Bỗng cửa mở, Hùng nhìn ra, qua ánh đèn từ bên ngoài hắt vào, bọn chúng đẩy vào một người thanh niên trạc sấp xỉ ba mươi. Linh tính Hùng cảnh giác "có thể con chim mồi". Cửa đóng, anh ta thều thào:
- Khát quá, có nước, cho xin miếng.
Hùng đưa ca nước chưa kịp uống, anh ta uống hết sạch và nằm phịch xuống sàn xi-măng, từ trên chiếc ghế bố Hùng quan sát, anh ta nằm bất động, thi thoảng cựa mình, dường như anh ta mở mắt hoặc hí một mắt theo dõi ... Hùng lên tiếng:
- Này, ông bạn, ông tên gì?
- Tôi tên Tí, còn ông?
- Hùng.
Người thanh niên vẻ tỉnh táo rất lạ hỏi:
- Ông bị bắt về tội gì?
Hùng cảnh giác:
- Quả thật, đến bây giờ tôi cũng không biết tôi tội gì, đi làm nhiệm vụ, vừa về đang viết báo cáo thì bị bắt rồi áp giải lên đây. Còn ông?
- Tôi là biệt động Sài Gòn, đánh Mĩ, bị bắt sáng nay.
- Anh đánh ở đâu?
- Ở đầu cầu Trương Minh Giảng.
Hùng nghĩ rất nhanh, đây là khu biệt giam của cục an ninh không quân, anh ta là biệt động sao lại giam ở đây? Bèn hỏi tới:
- Anh giỏi quá, làm sao anh bị bắt.
- Tôi đánh chiếc xe gíp đang chở bọn Mĩ trên đường, chạy không thoát.
Anh ta bất ngờ hỏi Hùng:
- Bộ ông là phi công hả?
- Sao ông biết?
- Nhìn ông biết ngay, ông nằm trên giường, còn tôi
Hùng nói:
- Tôi là sĩ quan quân lực Việt Nam cộng hòa, còn ông là Việt Cộng, có gì lạ? có điều, bị giam chung phòng thì tôi và ông thay đổi chỗ nằm lo gì?
- Nhưng?
- Ông thấy đó, ông là Việt Cộng, nằm dưới nền xi-măng nhưng chân tay đâu có như tôi...
Hai người nói chuyện sôi nổi, anh ta đột ngột chuyển sang gia đình, vợ con. Anh ta thăm dò, Hùng cảnh giác.Vẫn trả lời như ở sư đoàn 2 không quân ... Nửa đêm, cửa phòng lại mở, hai tên quân cảnh vào soi đèn, mở khóa chân:
- Đi theo chúng tôi.
Hùng hỏi lại:
- Đi đâu?
- Lên phòng điều tra.
Phòng điều tra cục an ninh không quân, bên ngoài ngọn đèn cao áp chiếu ánh sáng rõ như ban ngày, tấm bảng chữ đen như ma quái. Hùng đi theo tên lính quân cảnh. Bên trong phòng, ngoài chiếc bàn sắt do người Mĩ trang bị là vài chiếc ghế cũng bằng sắt, viên thiếu tá an ninh không quân cộc lốc:
- Ngồi xuống.
Hắn hất hàm gọi sĩ quan trực ban:
- Ông trung úy, bắt đầu làm việc.
Hùng nghe một tiếng "cạch" khẽ, có lẽ hắn bật máy ghi âm, anh liếc nhìn trên ngực thiếu tá điều tra hàng chữ "Lâm". Vậy là hắn có tên giống như đôi lông mày rậm, đen sì, những sợi lông mày dựng đứng như hai hàng cây dầy đặc, khiến cho bộ mặt của hắn thoạt nhìn đã dữ, đôi mắt sâu, mũi cà chua, môi dầy, bên trên vểnh lên đen sì, bên trong môi lại đỏ au, giống như miệng một loài quỉ biển, hắn mở đầu:
- Tờ khai của thiếu úy từ sư đoàn 2 không quân, anh còn nhớ?
- Thưa thiếu tá, tôi có sao nói vậy
- Anh làm thơ, ca ngợi ai, ngụ ý gì, cứ nói thật.
- Thiếu tá đã biết tất cả.
Logged
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM