Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 20 Tháng Tư, 2024, 03:36:02 am


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Bản án tản thất quận dụng  (Đọc 46206 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
trachvandung
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 747



« Trả lời #20 vào lúc: 17 Tháng Sáu, 2008, 02:55:05 pm »

Hùng hết sức ngạc nhiên. Mới chỉ hỏi. Trúc đã úp mặt lên đầu gối khóc nức nở. Vậy là, ...
- Em, có chuyện gì em cứ nói, chúng ta cùng bàn bạc ...
 
Trúc ngẩng lên, đôi mắt đầy lệ tràn, nhìn sâu vào mắt Hùng không chớp, đôi mắt vốn trong veo màu hạt dẻ, bây giờ vùng trong veo đã biến thành màu hồng, chỉ còn màu hạt dẻ ở giữa bị làn nước long lanh che đi, những giọt lệ dường như làm cho Trúc đẹp hẳn, Hùng bước tới, xốn xang, nâng cằm Trúc lên..., anh nói:
- Anh thương em thế nào chắc em đã biết.
- Em biết lắm, em thương anh, cho dù anh là Việt Cộng.
- Trúc, nếu ba em ngăn cấm, ba em biết anh là phần tử xấu, em có ...?
- Có, Việt Cộng như anh, đáng yêu quá. Anh Hùng, anh có phải Việt Cộng?
Hùng thấy cần phải cho Trúc biết sự thật. Hùng biết, Trúc rất khó xử, anh nói:
- Trúc, em nghe anh nói đây. Anh chưa phải Việt Cộng nhưng cha anh là Việt Cộng, ông đã đi rất xa. Ở quê, anh đang học đệ nhất có chân trong phong trào học sinh yêu nước, bị lộ, anh lánh nạn ra đây. Em có thể nói cho ba em biết ...
Trúc sững sờ:
- Không, không bao giờ em nói điều đó.
- Sao vậy?
- Em nói với ba điều anh vừa nói, ba em cho cảnh sát bắt anh ngay.
- Vậy thì, em định nói với anh điều gì?
Trúc rút chiếc khăn tay màu trắng, chấm vội những giọt nước mắt đang chực tràn ra ở khóe mắt:
- Em đi học về trễ, ba cho cảnh sát theo dõi chụp ảnh anh và em đang...
Hùng hết sức ngạc nhiên:
- Thật à?
Hùng nhìn vội ra sân, ánh nắng chiều đã tắt. Anh nhớ lại những lần đi chơi với nhau cũng vào giờ này, trên đường đi rất nhiều người, ai là cảnh sát? Những nơi anh và Trúc ngồi, đâu có ai chụp ảnh. Chẳng biết có thật không? Hùng hỏi:
- Em có nhìn thấy ảnh không?
- Có thấy.
- Ảnh thế nào?
- Một tấm em và anh đang đi trên bờ biển, một tấm trên đường lên mộ Hàn Mặc Tử, còn một tấm...
Trúc như thấy rất rõ mặt của cha nàng khi đó, ông hơi nghiến răng, mắt hằn lên nét giận nhưng kiềm chế. Ông không hài lòng nhưng chưa muốn ra tay. Trúc biết rất rõ, để leo lên đến chức ba nàng đang giữ trong ngành cảnh sát, ông ta đã có công rất lớn với quốc gia. Công của ông đồng nghĩa với thành tích giết người phía bên kia. Công của ông còn làm cho phía bên kia sa lưới hoặc khai báo với quốc gia. Việc đó đồng nghĩa với tra tấn và theo dõi đối phương. Đối với nàng, cha yêu gần như cục cưng. Nhưng khi nàng ngả theo phía bên kia ... sự lựa chọn của ông chắc chắn là những bông mai trên ve áo ... Không chờ Trúc nói hết câu, Hùng hỏi:
- Còn tấm thứ ba?
- Tấm đó ... đầu em tựa vào bờ vai của anh ở trên sườn núi nhìn ra biển.
- Ở đó là vực thẳm.
- Vậy thì ... có thể ở gần khu mộ Hàn Mặc Tử
Hùng xác nhận:
- Ờ, có thể ở đó ...
Hùng và Trúc đi chơi, bao giờ cũng vậy, họ tìm một chỗ ngồi ở một nơi bằng phẳng nhìn ra biển, Trúc ngồi sát vào, Hùng chẳng bao giờ để ý đến xung quanh nữa. Khi đó, dường như vũ trụ chỉ còn lại có hai người ... Điều đó, chính là một sơ hở của anh. Trúc biết cha mình muốn gì, nhưng đối với Hùng nàng không thể không nói:
- Ba em kêu em hỏi anh, gia đình anh thế nào? Để tối nay nói cho ba biết.
Hùng sững sờ nhưng trấn tĩnh:
- Em tính sao?
- Em đã nói rồi, em không thể nói về anh và gia đình anh. Em nói chắc chắn...
 - Vậy thì,...
Hùng giật mình, Lê Quang Sơn người em họ đang học đại học ở Sài Gòn, tham gia tích cực phong trào sinh viên, học sinh. Người mà Hùng vẫn giữ mối liên hệ thân thiết đột ngột xuất hiện, Hùng giới thiệu:
- Trúc, đây là Sơn, em họ anh, đang học ở Sài Gòn.
Trúc hỏi:
- Anh Sơn học ở trường nào?
- Tôi học ở đại học khoa học.
Trúc vội đứng dậy từ giã. Hùng tiễn ra đến đường, bất ngờ Trúc quay lại đối diện với Hùng:
- Em yêu anh suốt đời, em sẽ nói ba anh làm thợ ở Hội An ...
- Ba em sẽ cho người điều tra và ...
Trúc hoảng hốt:
- Vậy thì có lẽ,...
Hùng nhìn sâu vào mắt Trúc để... in sâu vào tâm khảm hình ảnh thân thương và bé bỏng của một người con gái lần đầu anh có những cảm tình đặc biệt, nhưng rồi anh cảm thấy những gọng kìm sắt đang vây chặt. Hùng thẫn thờ.
- Em, có lẽ anh sẽ đi Sài Gòn.
Trúc gạn lời:
- Anh Hùng, dù anh là Việt Cộng, em vẫn yêu anh.
- Anh cảm ơn em đã dành tình yêu đầu đời cho anh, anh sẽ không bao giờ quên em.
Logged
trachvandung
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 747



« Trả lời #21 vào lúc: 17 Tháng Sáu, 2008, 02:55:30 pm »

Trúc xúc động:
- Em không bao giờ quên anh
Hùng quả quyết:
- Chúng ta sẽ không bao giờ quên nhau.
- Em thề.
Trúc đưa ngón tay trỏ ra. Hùng ngoéo. Hai ngón tay chặt lắm, chẳng ai muốn mình lơi ...
 
5
Trung tá Nguyễn Ngọc Phan bị quản thúc khá lâu. Có lẽ đã trên sáu tháng. Hàng ngày Bạch Yến vẫn lái chiếc xe Phi-át đỏ vào thăm nuôi và săn sóc. Nhưng những ngày gần đây, đặc biệt là một tuần nay, hai ngày liền nàng cho bà vú đưa cơm vào cho Phan và nói Bạch Yến bị bệnh. Bà vú cho biết dạo này Bạch Yến hay vắng nhà và người trông xanh xao lắm, có lẽ cô ấy bệnh khá nặng. Phan nói khi bà vú dợm bước ra:
- Tội nghiệp cho Bạch Yến, chỉ vì lo cho tôi mà cô ấy hao tổn dung nhan.
- Thưa ông, bà ấy hay đi Sài Gòn, có khi đi hai, ba ngày mới về.
- Cô ấy lo cho tôi, ba cô ấy ở Sài Gòn.
- Dạ,...
Bà vú định nói "Không hẳn như vậy" nhưng bà kìm được. Thân phận người giúp việc ngăn bà lại, dù bà nghe xôn xao, có lần bà còn thấy có một sĩ quan lái xe đến nhà đón Bạch Yến đi, mỗi lần nghe tiếng còi xe, bà thấy mặt Bạch Yến rạng rỡ...
- Bà về nói với vợ tôi, không phải lo gì cho tôi. Tôi ăn cơm ở đây cũng được, người ta phải nấu cơm cho tôi. Chỉ có quần áo, bà giặt giúp, vài ngày mang vào cho tôi thay. Cô ấy cần phải nghỉ ngơi...
- Dạ, thưa ông tôi về.
Bà vú ra khỏi cổng Bạch Yến lái xe vào:
- Anh, mấy hôm nay em bận quá, em đi lo cho anh...
- Anh có lỗi, anh cảm ơn em. Em về nghỉ, em xanh quá...
Bạch Yến giật mình, nàng đảo mắt thật nhanh, bất ngờ gặp ánh mắt nhìn khác hẳn của Phan. Nàng vội nhìn lảng tránh. Những cử chỉ đó trung tá Phan thoắt nhận biết có điều gì đó xẩy ra đối với Bạch Yến. Nàng phản xạ rất bản năng khi nghe nói cơ thể xanh xao. Làm chồng Bạch Yến gần năm năm, không có con. Một người đàn ông, từng trải, Ngọc Phan dự cảm ... nhưng hắn biết kìm lại. Việc để mất chiếc trực thăng đối với quân kỉ rất nặng có thể lãnh án tử hình, Bây giờ, dù sao, Bạch Yến và cha nàng là chỗ dựa của hắn. Nếu không,... Ngọc Phan rùng mình, chỉ cần Bạch Yến muốn, tính mạng của hắn sẽ được tòa án binh định đoạt ngay lập tức. Nén lòng Phan xởi lởi:
- Em có gặp ba?
Bạch Yến mừng quá trả lời:
- Có, em vừa đi Sài Gòn gặp ba, nhờ ba can thiệp.
- Còn đại úy Phương?
- Ông ta vẫn hứa sẽ làm giảm tội cho anh.
Phan an ủi:
- Em ráng giữ gìn sức khỏe, khi nào rảnh vào chơi với anh, đừng bận tâm, anh đã dặn bà vú rồi. Cơm nước anh ăn ở đây cũng được, chỉ cần vài ngày giặt quần áo cho anh...
- Dạ, anh đừng lo, anh cố gắng ăn uống. Em ...
- Thôi, em về nghỉ đi, anh thương em quá...
Bạch Yến chỉ chờ có vậy. Nàng vội vã ra về. Chiếc xe Phi-át chạy vút ra cổng, rẽ phải, nàng cho xe chạy chậm ngang phòng đợi ga quân sự rồi dừng lại. Ở trong sân bay một sĩ quan đi ra, người đó là đại tá Thiều Nguyên.
*
Ngọc Phan nằm ngửa, hai tay bắt chéo sau gáy, nhìn trời xanh qua khung cửa sổ. Hắn chưa biết chuyện gì đã xẩy ra, chỉ biết Bạch Yến khác lắm, nàng gần như một người giả tạo và dối trá. Chỉ cách đây bốn, năm tháng nàng tha thiết gần gũi hắn bao nhiêu thì bây giờ nàng giả dối, xa lạ bấy nhiêu. Hôm qua trung sĩ nhất Trần Xuân Mẫn vào thăm, vô tình anh nói Bạch Yến và đại tá Nguyên từ trong khách sạn đi ra. Dường như có điều gì nghi vấn nhưng anh ta không nói ra, sợ hắn đau...
Bầu trời vuông ở ô cửa sổ, lúc trong veo, lúc mây che. Những con chim sẻ ríu rít ở đầu hồi. Dường như ở gần đây, người ta nuôi chim câu ... Con chim bồ câu vẫn được ca ngợi là con chim mang lại hòa bình và chung thủy lứa đôi ... Hoà bình? Không, chúng nó cũng mổ, cào cấu lẫn nhau, xấu tính. Chỉ có, đem lại điều lành. Kinh thánh sáng thế kí đoạn 8, câu 10 kể rằng Đức Chúa Trời làm cơn đại hồng thủy 150 ngày nước bắt đầu rút, 47 ngày sau ông Nô-ê người được Đức Chúa Trời mách bảo đóng con tàu để sống qua cơn đại hồng thủy thả con chim bồ câu bay khắp vùng, đến chiều nó mang về trên mỏ một lá ô-liu tươi báo hiệu điều tốt lành, có sự sống. Nó chỉ có vậy, đó là giống vật được gọi là chim, xếp thứ ba sau những loài vật thanh sạch và không thanh sạch được Đức Chúa Trời dặn ông Nô - e mang theo lên tàu. Từ lâu, tận đáy lòng hắn vẫn tin đó là loài chim chung thủy. Mỗi ngày trời sáng, hắn vẫn mong những con chim bồ câu ... Tại đây, Ngọc Phan thấy con chim mái màu trắng, chân đỏ đuôi có một sợi lông đen, ngày ngày có một con chim đực màu xám gù chung quanh, con mái đứng ở đâu là con đực cúi đầu gù rồi ngẩng đầu lên xòe phồng đôi cánh xoay tròn xung quanh con mái. Một lúc sau con mái chủ động đặt mỏ vào miệng con đực. Hắn thấy con chim đực cuộn từ trong cổ ra một thứ nước gì đó cho con chim mái uống vào và rồi con mái chùn chân xòe nhẹ đôi cánh cho con chim đực yêu mình ... Cảnh hai con chim, một trắng, một xám gần như ngày nào cũng diễn ra ngoài khung cửa sổ. Bẵng đi một thời gian, một hôm, hắn thấy con chim mái trắng, chân đỏ, có một chiếc lông đuôi màu đen đang đâu mỏ với một con chim đực màu trắng, to, đẹp rực rỡ với bộ lông màu tuyết, mỗi lần con chim trống gù là con chim mái ngẩn ngơ, hắn thấy rõ ràng con chim mái chùn chân, xòe nhẹ đôi cánh cho con chim đực nhảy lên lưng...Hắn bực tức, chân đất, chạy ra mở cửa, quơ vội một hòn sỏi ném mạnh, hai con chim bay vút lên, hắn thấy con chim mái còn quay lại tìm con chim đực ... "đồ phản bội" hắn lầm bầm "đến loài chim câu được cả thế giới ca ngợi là chung thủy còn phản trắc, ta chẳng tin..."
Ô cửa sổ có chắn song, Phan có cảm giác mình vừa có tự do, vừa ở tù. Ngày ngày, hắn vẫn đi ra cửa, đứng ở sân ngắm nhìn mặt trời mọc khi là khối tròn đỏ nhô khỏi mặt biển vượt qua hàng rào khu quân sự của đại đội 24 quân cảnh điều tra tư pháp. Khi đó, hắn như được sống thật sự với mình, hắn hồn nhiên, vui tươi ... Nhưng, hôm nay, hắn ra cửa, ngước nhìn về hướng đông lòng nặng trĩu, hắn đợi cho mặt trời lên nhưng sao mãi không thấy? Chẳng nhẽ đến mặt trời cũng dối trá, giả tạo ... chán nản, hắn vào giường nằm, mắt nhìn lên trần nhà ...
Hắn biết, sinh mạng của hắn đang nằm ở đâu, nhưng rồi cái bản chất bất cần, tính cách dữ dội với danh dự của một thằng đàn ông làm cho hắn ngồi bật dậy giận dữ. Hắn đi tới, đi lui nhiều lần trong gian phòng đầy đủ tiện nghi dành cho một phạm nhân trọng tội của Quân lực Việt Nam cộng hoà, của không quân. Chẳng biết, có phải vì coi trọng danh dự hay rối loạn đầu óc mà trán hắn chạm, đụng khá mạnh vào bức tường xây quay gai, cách âm, chắn ngang lối hắn đi, máu rỉ ra và... hắn đau. Dường như cái đau sinh học đã thức tỉnh, bức tường kia, cái đầu hắn mới chỉ va, máu đã chảy, hắn sáng suốt nhận ra rằng còn có bức tường vô hình khác có thể giết chết hắn, mà hắn chết chỉ là kết thúc một con người của hắn, chỉ riêng hắn mà thôi. Hắn chết, ai thiệt, ai lợi? Phan bừng tỉnh, hắn chỉ còn mỗi con đường, sự khôn ngoan. Còn ... tại đây, hắn ... tất cả đều bị bịt kín, hắn đang bị giam trong một ngôi nhà, dù căn phòng sang trọng, hắn vẫn đang là tội phạm, vẫn không được ra ngoài. Và, tất cả mọi diễn biến của thời cuộc, của Bạch Yến, của phi đoàn đều dừng lại ở cái cổng sắt có hai tên quân cảnh đứng bên trong, súng lăm lăm trong tay ... Bất lực, hắn trở về nằm trên chiếc giường lò so, mắt nhìn ra bầu trời vuông trên khung của sổ ... Bầu trời bị mây che... lướt qua. Kí ức hắn vụt trở lại ... Đó là, sau mùa hè đỏ lửa năm 1972 và đầu năm 1973, ở bốn vùng chiến thuật, đặc biệt là vùng 1, 2, 3 tám sư đoàn, 35 trung đoàn, lữ đoàn và chiến đoàn đã bị tiêu diệt hoặc bị thiệt hại nặng. Quân Mĩ và quân lực Việt Nam cộng hòa mất thêm hàng trăm máy bay, bị bắn chìm hàng trăm tàu chiến và thuyền chiến đấu. Các tuyến phòng thủ ở Quảng Trị, Bắc Tây nguyên và Đông Nam bộ bị đập tan, hướng chiến lược sống còn đã thất thủ. Lần đầu tiên nhiều sư đoàn và trung đoàn chủ lực, xương sống của chiến lược " Việt Nam hóa chiến tranh" bị tiêu diệt và tan rã. Ở miền Bắc Việt Nam, từ tháng tư năm 1972, đặc biệt là trận đánh lớn chưa từng có "Mĩ dùng B52 ném bom rải thảm ở Hà Nội, Hải Phòng". Trong chiến dịch đó, người Mĩ lấy tên là "Lai-nơ-bếch-cơ II" cuối năm 1972. Khi đó, hắn và đồng đội của hắn xiết bao hi vọng về những thay đổi lớn sắp xẩy ra do trận ném bom ấy mang lại. Nhưng, chỉ mười ngày sau đó, chiến dịch dùng sức mạnh buộc Bắc Việt Nam đầu hàng đã thất bại, hàng trăm máy bay hiện đại, hàng chục chiếc B52 bị bắn rơi. Người Mĩ buộc phải kí hiệp định Pa-ri và tăng viện trợ với ý đồ làm cho chế độ Sài Gòn mạnh lên, quân lực Việt Nam cộng hòa có thể thay thế quân Mĩ trên chiến trường. Nhưng, như vết dầu loang, từng cứ điểm, tiền đồn theo dọc giới tuyến ở cả bốn vùng chiến thuật thuộc quân lực Việt Nam cộng hòa lần lượt bị thất thủ. Trong đó, chỉ riêng vùng 2 chiến thuật, với vành đai chiến lược được xem là trọng yếu thì ở các phân khu, chi khu bị triệt hạ với số lượng ngày càng lớn, vết dầu càng ngày càng lan ra nhanh hơn. Nhiều công-voa hành quân, tiếp vận bị đánh. Trong nội bộ quân lực, cơ quan tình báo hỗn hợp Mĩ -Việt Nam cộng hòa bao gồm các nhân viên có năng lực nhất của các cơ quan USAID, USOM, MACV cùng với cục an ninh quân đội, phòng 2 Bộ tổng tham mưu. Bộ tư lệnh cảnh sát quốc gia, theo hệ thống quân giai rải đều ở các tỉnh, quận, khẩn cứu sưu tra lí lịch quân nhân. Họ tìm nguyên cớ sự thất bại ở chiến trường từ trong hàng ngũ quân lực, làm cho nỗi lo sợ tăng lên, nội tình rệu rã, hoảng loạn. Tiếng đồn ngày càng rộng về Việt Cộng có người trong hàng ngũ làm cho sự nghi kị, dò xét lẫn nhau, chẳng ai tin ai ... Kết quả, một số quân nhân bị sa thải, một số phi công trong không lực, trong chính phi đoàn của hắn đã bị giải giao cho Bộ tư lệnh cảnh sát quốc gia.
Logged
trachvandung
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 747



« Trả lời #22 vào lúc: 17 Tháng Sáu, 2008, 02:55:53 pm »

Một ủy ban quốc gia được thành lập do tổng thống trực tiếp lãnh đạo, rà soát, kiểm tra những hồ sơ có thể dẫn đến tổn thất sức mạnh của quân đội. Trong số những vấn đề được đặt ra, ngoài việc buôn bán vũ khí, bán quân trang, bán tài liệu mật ... trong đó có một việc thường xuyên xẩy ra, trở thành một căn bệnh, một mô-đen của những viên tư lệnh vùng, tư lênh các phi đoàn và các phi công trực thăng. Đó là, trực thăng trở thành phương tiện buôn lậu, đi chơi, ga lăng với phụ nữ, đi nhậu, đi săn ở Đà Lạt v. v... chuyên săn nai, săn bò ở sư đoàn 2 không quân, từ chuẩn tướng Nguyễn Văn Lượng, cho đến phi đoàn trưởng 219 Phạm Thanh An, phi doàn trưởng 215 Nguyễn Ngọc Phan đều là những tay săn nổi tiếng. Dường như, đi săn bằng trực thăng trở thành một mô-đen phi hành, dù giới thượng lưu cũng không sao có được. Bao giờ cũng vậy, sau khi làm xong nhiệm vụ, những chiếc trực thăng đều hướng về khu Khánh Dương nằm trên quốc lộ 21 giữa Buôn Mê Thuột và Ninh Hòa. Ở đó có một cái trảng lớn, có nước ... Nai, bò buổi trưa đều ra đầm uống nước.
Từ xa, phi công UH-1 nhìn thấy những con nai, con bò ... Họ nhanh chóng tiếp cận, dồn nai lên khu đất trống, chặn đầu, đuổi, rồi lại chặn đầu. Con thú không thể chạy nhanh hơn, bị dồn đến nơi cần bắn hạ. Chiếc UH-1 tách ra một góc, tạo gián cách cho người sử dụng súng gắn ở hai bên hông. Nai, bò bị bắn gục, UH-1 sẽ hạ cánh và ném những con thú bị bắn lên sàn phi cơ, đem về căn cứ hoặc "thả" xuống Đà Lạt cho những tay buôn thú rừng ...
Tổng thống đặc cách giao cho Bộ tư lệnh cảnh sát quốc gia lưu ý không quân. Và, Ngọc Phan đã được đọc bưu điệp với độ "khẩn mật" kí ngày 26 tháng 1 năm 1973 của Bộ tư lệnh cảnh sát quốc gia gởi Bộ tổng tham mưu quân lực Việt Nam cộng hòa với nội dung hắn nhớ rất rõ: "Trước hiện trạng, các phi công thường xuyên đáp trực thăng tại bãi cỏ ven hồ Xuân Hương và sân vận động Đà Lạt, vốn là nơi công cộng ... ở địa bàn thành phố Đà Lạt hiện có một sĩ quan không quân, nguyên là phi công trực thăng bị sa thải vì lí do an ninh quốc phòng. Bộ tư lệnh cảnh sát quốc gia, trân trọng phản ảnh và cảnh báo để Bộ tham mưu quân lực Việt Nam cộng hòa kính tường và có biện pháp ngăn ngừa hậu quả tổn hại quân sự rất có thể xẩy ra".
Từ bưu điệp cảnh báo của Bộ tư lệnh cảnh sát quốc gia. Đại tướng tổng tham mưu trưởng chỉ huy cho phòng 2 ban hành công điệp với độ "khẩn mật" đến Bộ tư lệnh không quân . Theo hệ thống quân giai. Bộ tư lệnh không quân ban hành công điệp đến các đơn vị trưởng trực thuộc với nội dung: "Thời gian vừa qua, ghi nhận có nhiều trực thăng đáp xuống ven hồ Xuân Hương và sân vận động Đà Lạt rất có thể gây tổn hại do tình hình an ninh thực tại. Nay cấm triệt để việc đáp trực thăng bừa bãi ở bất kì nơi nào, bất kì lí do gì. Trong mọi trường hợp, trực thăng buộc phải đậu tại phi trường dã chiến quân sự Cam Li, Đà Lạt. Căn cứ lệnh công tác, phi trường dã chiến sẽ cấp phương tiện di chuyển cho phi hành đoàn. Phi công hoặc trưởng phi hành đoàn chịu trách nhiệm và sẽ bị nghiêm trị theo quân lệnh, nếu vi phạm ..."
Phan nhớ rất rõ, đại tá tư lệnh phó sư đoàn đã gọi hắn lên văn phòng và giao cho hắn văn thư, yêu cầu phổ biến cho tất cả phi công, không ai được sót. Hắn đã chấp hành lệnh, sau khi về đơn vị hắn gọi cho phi đoàn phó văn thư và yêu cầu đọc cho phi công nghe hoặc cho đánh máy gởi hết cho các phi công biết, thi hành. Đối với Phan, hắn cho là cấp trên phòng xa, vậy thôi. Chẳng ai có gan trời mà dám ăn cắp máy bay. Lái máy bay đâu phải chuyện chơi ... Cho nên, gần như các văn thư đó không được ghi vào bộ nhớ của hắn. Cả trong quá trình dài, từ khi có bưu điệp cho đến sáu tháng, bảy tháng, tám tháng, mười hai tháng ... hàng ngày vẫn có trực thăng lên xuống ở Đà Lạt. Đến nỗi, gần như ven hồ Xuân Hương là một sân bay của phi đoàn, hắn không cần đề phòng. Hắn nhìn trần nhà, bất giác thốt lên một tiếng:
- "Trời! Đau thật, chiếc trực thăng bị đánh cắp lại rơi vào mình".
Phan tức giận, hắn rất đau, hắn trách số phận sao lại giáng vào hắn lúc này, hắn biết rõ trước đó bốn ngày, ngày hắn bị mất chiếc trực thăng. Viên tư lệnh vùng II chiến thuật đã cho trực thăng chở ông ta hạ cánh xuống cạnh hồ Xuân Hương. Người bạn của hắn đã nói với hắn trong buổi đến thăm phạm nhân cách đây ít lâu rằng viên tư lệnh vùng II đã hạ cánh ngay chỗ hắn đáp xuống và còn ở lâu hơn. Hôm đó, ngoài viên tư lệnh còn có bốn sĩ quan cấp tá, sau khi hạ cánh, tất cả đều vào nhà hàng rồi đi vào một khách sạn, nghe nói vị tư lệnh muốn ở lại nhưng rồi phải đi về ...
*
Đại tá Thiều Nguyên đeo cấp hiệu ba bông mai vàng ở ve áo, trên ngực bên phải chữ Nguyên rất to dáng chắc chắn, đôi giày da đen bóng lộn, nện từng bước chắc chắn. Ra khỏi ga quân sự ông ta thấy ngay chiếc Phi-át màu đỏ của Bạch Yến. Nàng vẫn ngồi trong xe. Nguyên giơ tay phải lên ngang mày, động tác chào không kèm theo đánh gót làm cho Bạch Yến rất hài lòng. Nhiều lần khi nằm trong vòng tay của Nguyên tại Sài Gòn nàng nói:
- Em không thích chào dậm gót.
- Sao vậy?
- Lỡ có nước, nuớc bắn lên ướt hết quần áo.
Khi đó, Nguyên kéo Bạch Yến, ôm chặt nàng. Hôn tới tấp lên má, lên mắt, lên mũi và dán chặt miệng nàng rồi nói:
- Ôi, con chim nhỏ, sao em lại có ý nghĩ ngộ nghĩnh đến như vậy?
Bạch Yến nũng nịu:
- Bộ không phải hả?
Dường như, giây phút đó Bạch Yến quên mất chồng, nàng say đắm trong tình yêu hay mê đắm trong tình dục, có lẽ, ... chính nàng cũng không hiểu nổi mình, nàng vốn rất yêu Phan, Phan bị bắt, ba ngày liền Bạch Yến khóc sưng cả hai mắt. Vậy mà, khi đại tá Nguyên xuất hiện với cơ thể cường tráng, những biểu lộ biểu hiển hiện sức mạnh của đàn ông đã làm cho nàng dồn bước đi theo mà không hề nghĩ đến hậu quả. Bây giờ, hậu quả đã xuất hiện, cơ thể nàng có những chuyển động lạ kể từ khi có những tiếp xúc lạ. Đối với Bạch Yến, việc có con với ai không có gì phải lo, chỉ lo người cha của con nàng, anh ta có phản ứng gì mới làm cho nàng phân vân. Chính vì điều đó, sáng nay đại tá Nguyên điện sẽ đi chuyến chín giờ đến Nha Trang, nàng vội vã chuẩn bị để đón và không quên đến thăm Phan trước khi đón Nguyên
Việc Bạch Yến đến với Phan, nàng coi là một cái nghĩa phải có, nàng không thể nhẫn tâm đi chơi, vui thú với đại tá Nguyên khi chưa biết chồng mình ra sao. Và Phan sự quan tâm vô tư của chàng hối về, Bạch Yến hết sức mang ơn, bởi vì, khi đó nàng đã nghe tiếng phi cơ bay qua đầu trong vòng lượn ở ngoài biển để hạ cánh, nàng nóng ruột ...
- Chào em, em có khỏe không?
Nguyên vừa mở cửa xe, nghiêng đầu lách qua để ngồi bên phải, bên cạnh, Bạch Yến đang ở sau tay lái:
- Em rất khỏe, còn anh?
- Thì em nhìn anh sẽ biết ...
Quả thật, bộ quân phục cấp đại tá được may vừa vặn, ôm đôi vai to lớn làm cho Nguyên như một con gấu cực kì khỏe mạnh. Bạch Yến bao lần ghì chặt đôi vai ấy, nghe Nguyên nói, liếc nhìn cơ thể cường tráng của đại tá, tự nhiên đôi má ửng đỏ:
- Bây giờ, ...
- Em cho anh ra khách sạn cũ, anh đã dặn phòng rồi.
- Vẫn phòng 105 chứ?
- Họ hứa với anh như vậy, đi em ...
Logged
trachvandung
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 747



« Trả lời #23 vào lúc: 17 Tháng Sáu, 2008, 02:56:15 pm »

- Anh ra đây bao lâu?
- Hai ngày.
- Anh làm việc với ai?
- Với vùng II và sư đoàn II không quân.
- Khi nào anh bắt đầu làm việc?
- Hai giờ chiều.
- Vậy,...
- Đến khách sạn ăn cơm đã, anh đói bụng rồi.
Bạch Yến mở máy, chiếc xe chồm lên một bờ trên mặt đường trước cổng phi trường để buộc xe không thể phóng nhanh qua cổng. Nàng đạp chậm, nhả từ từ, chiếc xe giảm tốc độ nhẹ nhàng lướt nhẹ qua cổng gác sau khi gắn lên kính chiếc thẻ có kí hiệu được phòng quản lí sân bay cấp đặc biệt cho nàng ra vào không phải trình giấy...
Đúng như người ta hứa, phòng của đại tá Nguyên nhìn ra biển, cửa sổ được mở đón gió đông. Bạch Yến ngồi vào chiếc ghế vẫn ngồi khi nàng đến với Nguyên lần đầu, chiếc giường trải ga trắng phẳng phiu, chiếc gối đôi và một chiếc gối chiếc đặt đúng vị trí.
- Thưa đại tá.
- Đừng, em không nên gọi anh như vậy.
- Thế, ...
- Gọi anh Tư.
- Anh Tư.
Vừa nói chuyện, Nguyên vừa cởi áo. Đại tá dường như đang vội:
- Đó, phải dễ thương không? có chuyện gì phải không, Bạch Yến?
- Có chuyện.
- Chuyện trung tá?
- Không.
Nguyên quay lại nhìn vào mặt Bạch Yến, hắn nhìn thấy vẻ xanh xao hiện lên rất rõ dù nàng có bôi lên mặt một lớp phấn hồng.
- Có phải?
- Anh Tư, em có thai.
- Vậy hả?
Thái độ dửng dưng của Nguyên làm cho Bạch Yến vô cùng thất vọng. Bao giờ cũng vậy. Bạch Yến tưởng tượng, người chồng mừng rỡ khi vợ báo tin có thai ... nàng chợt tỉnh ra, anh ta đâu phải là chồng mình, anh ta...
- Thế, vợ anh có thai, anh không mừng hả?
- Có, hồi vợ anh có thai đứa đầu, anh ôm, anh hôn lên mặt, lên bụng.
- Còn em?
- Anh mừng cho em.
- Bộ anh không mừng hả?
- Em có thai với anh phải không?
- Chớ với ai?
- Không phải con trung tá sao?
- Anh ấy không có con.
Nguyên biết, nếu tiếp tục sẽ không đạt được điều gì, ... cơ hội để có hai ngày hạnh phúc có thể vuột qua, chi bằng ...Nguyên nói khác hẳn với những điều hắn nghĩ:
- Tốt quá. Thôi đi ăn cơm, anh thương em lắm, chiều anh còn làm việc.
- Dạ,...
Bạch Yến nghe Nguyên nói "tốt quá" nàng tạm yên lòng. Còn đại tá Nguyên giật mình vì Bạch Yến báo tin có thai. Hắn có thói quen chiếm đoạt những người đàn bà đang có chồng, không biết bao nhiêu người vợ thuộc cấp hoặc quen thuộc có con với hắn. Những đứa con như vậy hắn không phải chịu trách nhiệm, nó vẫn thuộc về con của những người chồng, mà họ nghĩ rằng vợ của họ chỉ có con với họ mà thôi. Họ vẫn sống bình thường. Hắn mỉm cười với những ý nghĩ chợt đến về cái rọ cá "cá vào nhà ai là của người đó", còn con cá đó xuất xứ từ đâu, ... họ không biết gì hoặc có biết thì cũng chưa có hậu quả nào đến với hắn. Nhưng, với Bạch Yến, chồng nàng nếu không có con thực sự thì sẽ rắc rối, cái rắc rối chính là sự đối đầu khốc liệt của trung tá Phan. Nếu biết Bạch Yến bị chiếm đoạt bởi hắn, rất có thể một phát đạn, một lưỡi dao găm cắm phập vào lưng hoặc một nhát chém đứt bả vai. Nghĩ đến đó Nguyên rùng mình. Hắn cho rằng hậu quả thảm khốc có xuất hiện hay không chính là Bạch Yến. Nàng giấu thì "Trời cũng không cạy được miệng cóc".
 Buổi chiều thành phố Nha Trang mưa xối xả, ngoài biển vốn xanh ngắt đã trở thành màu trắng đục, gió cuồn cuộn kéo theo những sợi mưa như bức một màn bằng những ống thủy tinh xô dạt từ biển vào bờ, đập vào kính cửa sổ phòng 105. Trời tối dần, cơn mưa dường như xóa sạch những dấu vết ngoài bãi biển lúc này không một bóng người, chỉ có những chiếc dù được xếp lại bên cạnh những ki-ốt đóng chặt cửa. Bạch Yến gọi điện thoại về nhà. Tiếng bà vú vội vã:
- Thưa cô, tôi đã đóng hết cửa, ở nhà không có chuyện gì...
- Tôi đang bận, có lẽ, tôi về hơi trễ, bà ăn cơm trước, đừng chờ tôi ...
- Thưa cô, ông cụ ở Sài Gòn gọi điện.
Bạch Yến vội vã:
- Ba tôi nói gì?
- Ông ấy dặn cô gọi điện lại cho ông.
- Được rồi, cảm ơn bà.
Bạch Yến cầm chiếc điện thoại màu đen ở đầu giường ngủ trên chiếc tủ đầu giường (table de nuit) gọi số máy ở nhà riêng của cha nàng đầu kia giọng khàn khàn:
- Bạch Yến hả con?
- Dạ.
- Thằng Phan thế nào?
Đại tá Nguyên từ nhà tắm bước ra, chiếc khăn tắm dài màu trắng pha lẫn những chấm pháo màu đỏ, màu xanh dương, màu đen lẫn lộn, hắn đang dùng hai tay xoa rất mạnh bộ tóc rễ tre được cắt ngắn, trông như một lực sĩ. Hắn nhìn vào chiếc giường lớn, thấy Bạch Yến đang ngồi nói chuyện điện thoại, hắn liếc vào trong gương thấy Bạch Yến dường như đang ngần ngại nói điều gì đó:
- Thưa ba rất khỏe.
Logged
trachvandung
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 747



« Trả lời #24 vào lúc: 17 Tháng Sáu, 2008, 02:56:44 pm »

Bạch Yến vừa liếc Nguyên, vừa tập trung nghe, đôi mắt nàng dãn ra, đầu dây bên kia giọng của cha nàng.
- Ba đã gặp tổng thống cùng với tư lệnh cảnh sát quốc gia. Ba có trong tay bút phê không có án tử hình. Thời gian giam giữ có thể rút ngắn.
- Dạ, con cảm ơn ba...
Bạch Yến vừa đặt máy xuống. Nguyên bước đến bên cạnh. Điều nàng quan tâm không phải là hình án của Phan, mà là cái bào thai trong bụng. Dường như Nguyên biết rõ điều Bạch Yến mong đợi, hắn đến bên nàng:
- Ai gọi điện cho em vậy?
- Không, em gọi.
- Em gọi ba em phải không?
- Dạ, ông ấy hỏi thăm em.
Bạch Yến không muốn nói thêm việc cha nàng can thiệp về trường hợp của Phan. Không phải Bạch Yến sợ Nguyên biết sẽ mất vui. Cái chính của buổi gặp hôm nay không phải là chuyện tử địa mà là chuyện cái mầm sống. Đối với nàng cho dù Phan biết Bạch Yến có thai cũng không sợ bằng cha đứa bé chối bỏ đứa con. Nàng biết Phan rất dữ, có thể dẫn đến thảm khốc với tình địch, còn với nàng chưa bao giờ anh ta thô lỗ, có thể, nàng sẽ phải đối phó rất khó khăn với Phan, nhưng nàng tin rằng Phan sẽ ưng thuận bởi vì nàng cần có đứa con, cuối cùng đối với Phan chính là chế độ này mà cha nàng là một cây cột cái cho cả cái nhà anh ta đang ở, là chỗ đứng; là địa vị, là nhà ở, là sự sống của bản thân anh ta. Bạch Yến tin là nàng sẽ chinh phục được Phan bằng sự khôn ngoan của nàng, bằng sự khéo léo của người phụ nữ, bằng cả những chuyện mà chỉ có nàng biết và chính vì điều đó, điều mà những người đàn ông không thể nào hiểu nổi. Bạch Yến nói thêm:
- Ba em rất lo cho em.
Nàng dừng một thoáng rồi nói tiếp:
- Hình như ông ấy biết em có thai.
- Sao... lại... biết?
Đại tá Nguyên hoảng sợ, hắn lắp bắp. Bạch Yến biết rõ điều diễn biến đó. Nàng vội vã nắm lấy:
- Người phụ nữ có thai ai cũng nhận ra, em mới lên gặp ba em, chắc anh còn nhớ?
- Anh nhớ, hôm đó anh và em đến khách sạn Palace
- Hôm đó em về trễ, ba em đã rầy, ông còn nói "hình như"...
- Thiệt không?
Bạch Yến nói:
- Dù cho bây giờ em nói dối thì chỉ có vài tháng nữa ai cũng biết.
- Em tính sao?
Bạch Yến thấy cần phải tỏ thái độ:
- Anh nên trả lời câu anh vừa đặt ra cho em.
Đại tá Nguyên vốn là một sĩ quan cao cấp trong không quân, anh ta có phản ứng khá nhạy bén trước những trường hợp cần phải xử lí nhanh chóng. Trước mắt là một phụ nữ đẹp, quyến rũ, chính vì có vẻ đẹp toát ra từ cơ thể của Bạch Yến hôm đến gặp trung tá Phan tại phòng tạm giam hắn đã thèm đến độ hắn quan sát, tìm hiểu, theo dõi ... bằng nghiệp vụ mà hắn đã học ở trung tâm huấn luyện tình báo để đến kết quả Bạch Yến đã nằm gọn trong vòng tay của hắn. Tối nay hắn cần phải ... Một dự định phải như ... hắn đã trù tính từ khi bước lên máy bay. Hắn không dễ gì bỏ qua.
- Anh sẽ trả lời là, anh.
Nguyên ngập ngừng, hắn giả đò lấp lửng để quan sát. Bạch Yến đã bột lộ rất rõ ...
- Anh sẽ trả lời sao?
- Anh trả lời như thế này ...
Nguyên không nói rõ, hắn đến bên Bạch Yến đỡ nàng dậy đến bên chiếc giường đã sẵn sàng, ga trắng được ém góc phẳng phiu. Bạch Yến vừa ngồi ở mép giường, lập tức Nguyên kéo nàng nằm xuống và hôn tới tớp lên mặt, lên bụng để tỏ rõ hắn coi cái mầm sống trong bụng Bạch Yến là của hắn và hắn cũng coi Bạch Yến là "vợ" ... Bạch Yến ngây ngất trước cử chỉ dồn dập đầy nam tính của Nguyên. Nàng thỏa lòng, dù cho hắn giả tạo, nàng vẫn cảm thấy lòng tự ái được ve vuốt và nàng đã ghì lấy đầu Nguyên vào ngực nàng ...
*
Cuộc kinh lí của đại tá trưởng phòng 2 không quân đã đạt được kết quả không ngờ, mọi vấn đề đặt ra cho một lí do duy nhất về chiếc trực thăng UH-1 đã được giải đáp. Đứng trước mặt hắn là thiếu tá Huỳnh Văn Thu, phi công lái chính chiếc trực thăng bị mất:
- Thưa đại tá, thực sự chiếc trực thăng đó bị đánh cắp do một phi công trước đây ở một đơn vị của phi đoàn này.
Đại tá Nguyên đặt câu hỏi:
- Chiếc máy bay đó có thể bay ra Hà Nội được chứ?
- Thưa đại tá không thể.
- Vì sao?
- Thưa, chỉ còn mười giờ bay nữa là đến giờ đại tu
- Từ căn cứ Việt Cộng, giả sử ở Tây Ninh ra Hà Nội bao lâu?
Thiếu tá lấy bản đồ kẻ một đường bay qua các điểm bên kia dãy Trường Sơn để ra Bắc, dùng thước kéo hàng không để đo cự li. Căn cứ vào tốc độ máy bay trung bình. Thu khẳng định:
- Thưa đại tá, chỉ riêng trên đường bay đã mất mười hai giờ, chưa kể cất cánh và hạ cánh.
Nguyên chồm tới:
- Như vậy?
- Nó không thể nào bay ra được. Chỉ có thể mọc thêm cánh.
- Tại sao?
- Thưa, chỉ riêng bảo đảm cho bay như xăng, dầu, xe điện, bãi đáp đã là một việc bất khả thi. Hơn nữa ...
- Hả?
- Thưa đại tá, hàng ngày vệ tinh trinh sát, máy bay của không lực Mĩ liên tục nhòm ngó. Muốn hạ cánh phải có bãi trống, dù nhỏ vẫn phải có bãi. Như vậy vệ tinh sẽ thấy. Chiếc UH-1 không thể bay ra Hà Nội được.
- Thế.
Đại tá Nguyên muốn đặt một khả năng hoàn toàn có thực mà hắn nghĩ ngợi suốt hơn sáu tháng qua:
Logged
trachvandung
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 747



« Trả lời #25 vào lúc: 17 Tháng Sáu, 2008, 02:57:37 pm »

- Thiếu tá, theo ông, Việt Cộng có cõng chiếc UH-1 ra Bắc được không?
- Tức là, ...
- Đưa lên xe hơi?
- Thưa đại tá, máy bay chứ không phải là xe bay. Cho dù có mang ra Bắc được thì cũng chỉ để coi chơi.
- Sao?
- Vì con đường Hồ Chí Minh, đâu phải đường nhựa, mà cho dù đường nhựa cũng không cho phép chở xa như vậy.
- Nghĩa là theo ông, đó không thể là chiếc trực thăng của ta.
- Có thể.
Đại tá Nguyên giật mình, hắn bực tức vì viên thiếu tá đang nói "đông". Lập tức trở sang "tây". Hắn cho là thiếu tá coi thường hắn. Giọng gay gắt, hắn nói gằn từng tiếng:
- Sao ... lại... có thể?
- Thưa đại tá, có thể lắm, ngài có nhớ?
- Nhớ gì?
- Thưa, vụ Sơn Tây.
- Vụ Sơn Tây? Ở đâu?
Thiếu tá Huỳng Văn Thu không ngờ một đại tá, trưởng phòng 2 một quân chủng, nghĩa là một sĩ quan tình báo cao nhất của không quân lại kém trí nhớ. Hay là ông ta lên tới chức đó là nhờ có ô, có lộng chớ chẳng có tài? Rõ ràng, ông ta không có hoặc không nhớ những thông tin có liên quan đến không quân, đến hoạt động không quân rùm beng hồi cách đây hai năm ... Dù sao ông ta là cấp trên, Huỳnh Văn Thu có trách nhiệm của một sĩ quan:
- Thưa đại tá, vụ quân Mĩ tập kích cứu tù binh Mĩ ở Sơn Tây.
Nguyên nhớ mang máng bèn nói:
- Chuyến đó, tôi không được thông tin chính thức, chỉ nghe nói.
- Đúng vậy, khi đó, tôi đang ở Thái Lan, tại căn cứ U-đôn, tôi nghe được qua chính người trong chuyến đi đó kể lại.
- Hay quá, tôi muốn thiếu tá kể lại. Nhưng, nó có liên quan gì đến chiếc UH-1 của ta bị lấy cắp không?
- Thưa đại tá, câu chuyện tóm tắt như sau:"Người Mĩ bối rối vì ngày càng có nhiều phi công bị bắt giam ở Bắc Việt Nam. Nước Mĩ không thể nào chấp nhận con em của họ chết hoặc bị bắt mà không có tin tức ... Nhà trắng - Tổng thống Nich-xơn ra lệnh cho Lầu năm góc lập kế hoạch giải thoát tù binh. Họ nghĩ rằng, tất cả tù binh được giam ở hai nơi - Hỏa Lò, Hà Nội và Sơn Tây. Bộ tổng tham mưu liên quân chọn một lực lượng hỗn hợp lục - hải - không quân để luyện tập trên một địa hình mô phỏng giống như ở Sơn Tây. Lực lượng này được trả lương rất cao, được trang bị vũ khí, khí tài đặc chủng, hiện đại, được ưu tiên số một về thông tin liên lạc". Vẻ tò mò được kích thích, Nguyên chăm chú. Hắn chen vào:
- Nè, thiếu tá, ông có biết cụ thể không?
- Thưa, tôi có biết nhưng sợ không chính xác.
- Được, ông cứ nói.
- Thưa, đó là ngày 21 tháng 11 năm 1970 năm chiếc trực thăng HH53, trong đó có hai chiếc dành để chở tù binh, một chiếc C130, năm chiếc A1 cất cánh từ căn cứ U-đôn (Thái Lan) cùng với 20 chiếc tiêm kích và cường kích trên Hàng không mẫu hạm Ô-ri-xca-ni (Oriskany) phối hợp. Kế hoạch đánh nghi binh của Ô-ri-xca-ni, tấn công Hải Phòng vào lúc 11 giờ 30 đêm để đánh lạc hướng chú ý của ra-đa Bắc Việt ở phía tây
- Những chiếc trực thăng cất cánh từ Thái Lan rồi bay về, làm sao đủ dầu?
- Thưa, sau khi cất cánh 1 giờ 30 phút, những chiếc trực thăng lại được tiếp dầu.
- Tiếp dầu ban đêm?
- Vâng, hoàn toàn ban đêm, chính xác, hoàn hảo.
Đại tá Nguyên giục:
- Thiếu tá, kể tiếp đi.
- Dạ, đại tá bộ binh Mĩ Xi-môn (Simon) chỉ huy cuộc tập kích. Toàn bộ năm mươi sáu người đi trên ba chiếc trực thăng với 111 loại vũ khí khác nhau gồm hai súng trường tự động M76 với 1200 viên đạn, 48 AR15 với 18437 viên đạn, 51 súng lục 45 li với 1162 viên đạn, bốn súng phóng lựu đạn M79 với 219 lựu đạn, bốn khẩu đại liên M60 với 4300 viến đạn, hai khẩu súng săn bắn đạn ria loại 12 li với hơn 100 viên đạn. Ngoài ra, còn 15 mìn định hướng, 11 chất nổ đặc biệt và 213 lựu đạn cầm tay. Mỗi người còn mang một con dao dài cột ở bắp chân. Dụng cụ giải cứu tù binh có rìu, kéo cắt dây kẽm, kéo cắt chốt cửa, dây luộc, đèn thổi, cưa máy, xà beng, mã tấu, đèn thợ mỏ, sáu đôi còng tay, một thang cao tám mét, búa, đèn rọi, dụng cụ nhìn ban đêm, búa đinh, năm ống loa, chín đèn bấm hồng ngoại, đèn cầm tay, đèn bấm, máy chụp ảnh ban đêm v,v...
Cuộc hành quân rất có bài bản, C130 bắn hỏa châu đúng địa điểm và thời gian qui định, trực thăng vũ trang bắn vào các vọng gác ở hướng tây bắc và tây nam chính xác, toán xung kích ôm thuốc nổ đặt vào tường và đã phá vỡ bức tường, chín lính xung kích và một chụp ảnh đã lọt vào trại tù binh nhưng không có người nào. Có một điều thú vị ...
Nguyên chồm tới:
- Thú vị gì?
- Thưa đại tá, có một chiếc trực thăng va vào một cành cây cao, cánh quạt trực thăng bị hỏng, nên chiếc trực thăng đổ nhào xuống đất.
- Tôi có nghe chuyện đó.
- Thưa đại tá, vậy thì, từ cuộc tập kích Sơn Tây thất bại của Mĩ. Đại tá có cơ sở để báo cáo đó là xác chiếc trực thăng HH53.
- Nhưng, ...
- Thưa đại tá, tôi đã nhìn thấy ảnh chiếc trực thăng bị rớt ở Sơn Tây. Nó rất giống chiếc UH-1. Chiếc trực thăng bị mất không thể nào bay ra được tới Hà Nội. Xin đại tá yên tâm. Còn ý tưởng cõng ...
- Sao?
Đại tá Nguyên muốn có một nhận định sáng suốt để có thể yên tâm nếu cấp trên đặt vấn đề về cuộc tập kích của phi đội F5E do hắn dàn dựng, chỉ huy và báo cáo lên cấp trên rằng chiếc UH-1 đã bị phá hủy ...
- Thưa đại tá, nếu đưa lên xe hơi buộc phải tháo ra. Kĩ thuật lắp ráp máy bay ở giữa rừng không thể nào làm được, phải là kĩ sư cơ giới chuyên ngành máy bay, phải có phương tiện, phải có cẩu ...
- Họ chở cả chiếc được không?
- Thưa càng không được, chiếc xe cao hai mét, chỉ riêng chiếc trực thăng độ cao cánh quạt đã trên ba mét. Như vậy độ cao tĩnh không phải trên năm mét. Tuyến đường Hồ Chí Minh không thể đi được.
- Trời, thiếu tá, ông giỏi quá.
Đại tá Nguyên vô cùng sung sướng, suốt trên sáu tháng hắn như người phạm trọng tội, điều đơn giản vậy mà hắn không nghĩ ra. Không kìm được hắn ôm chầm lấy thiếu tá Thu.
- Cảm ơn thiếu tá. Ông là một sĩ quan giỏi. Tôi sẽ báo cáo với trung tướng tư lệnh.
Thiếu tá Huỳnh Văn Thu dậm gót:
Cảm ơn đại tá.
Logged
trachvandung
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 747



« Trả lời #26 vào lúc: 17 Tháng Sáu, 2008, 02:58:02 pm »

6
Trên đường về miền Nam, Hùng và Tường Long không rời nhau nửa bước, một phần như những người bạn vong niên, một phần cả hai như gắn với nhau bởi cùng chịu trách nhiệm chung mang hòm vàng khá lớn từ miền Bắc chi viện cho miền Nam.
Qua đèo Mụ Giạ, vượt cổng trời, mưa xối xả, đường lầy lội, gió cuồn cuộn cuốn theo không biết bao nhiêu là nước như thác lũ xô dạt hàng cây rừng ngả nghiêng, chiếc xe tải lách mình trong mưa khi trời còn sáng, có lẽ bây giờ chỉ mới năm giờ chiều. Hồ Duy Hùng cầm vô lăng thận trọng đưa chiếc xe qua ngầm đầu tiên ngập nước. Trên trời tiếng động cơ phản lực rít qua đầu, hai quả bom tọa độ nổ ở dưới vực sâu cách một ngọn đồi không xa. Tường Long ngồi bên cạnh động viên:
- Cố gắng vượt qua trọng điển này là an toàn.
Hùng vui hẳn, chẳng có chút gì lo lắng:
- Anh Long, về miền Nam, tới cứ, ngủ một bữa cho đã, sao tôi thèm ...
- Ừ, mình để cho Hùng ngủ một ngày, được không?
- Dạ, được.
Mờ sáng xe lọt vào vùng rừng rậm, ở đây một binh trạm nhộn nhịp khác thường. Dường như bom đạn không nhòm ngó tới. Tường Long đến một dãy nhà sàn lấy gạo, mắm tôm và muối ăn. Ở đây không có người cấp phát, mọi người tự lấy và tự lượng sức, chẳng ai lấy dư. Có lẽ, biết mình sẽ được cấp lương thực ở binh trạm sắp đến, không ai lại chịu mang nặng khi phải vượt qua túi bom ...
Giấc ngủ chập chờn, ánh nắng xuyên qua lá rừng rọi xuống tấm tăng che nắng, che mưa phía trên chiếc võng. Hùng ngủ say, giấc mơ đến ... hình ảnh Trúc rồi Lan chập chờn, anh thấy Trúc mang chiếc dù che mưa rất đẹp đến tiễn anh đi Sài Gòn ngay sáng hôm sau rồi những ngày anh học bay ở Mĩ, chiếc trực thăng vũ trang đang nhả đạn. Hùng bừng tỉnh. Đã quá trưa, không sao ngủ được. Những năm tháng ở Mĩ vụt trở lại trong kí ức ...
Hồi đó, cuối năm 1969, sau khi tốt nghiệp khóa sinh ngữ Anh văn phi hành của quân đội ngụy. Hùng được đưa sang Mĩ học tiếng Mĩ, dành cho quân nhân nước ngoài ở căn cứ Lắc-len (Lackland) thành phố Xan An-tô-ni-ô (San Antonio) thuộc bang Tếch-dát (Texas) ...
Căn cứ không quân Pho Uôn-tơ (Fort Wolters) nằm ở phía tây thành phố, mênh mông một vùng thảo nguyên của bang Tếch-dát có một sân bay rất lớn ở trung tâm, xung quanh cách 20 -30 ki-lô-mét có nhiều sân bay nhỏ. Nỗi ngày có trên trăm chiếc trực thăng bay trong khu vực này. Số phi công của các nước học ở đây rất đông, trên bốn mươi nước, gần năm trăm người nhưng Việt Nam đông hơn vì người Mĩ gấp rút đào tạo để phục vụ cho chiến lược "Việt Nam hóa chiến tranh".
Sau khóa học tiếng Mĩ, sinh viên sĩ quan Việt Nam được đặc biệt chiếu cố đến thăm nơi G.Ph Ken-nơ-đi (J.F.Kennedy) bị bắn ở trung tâm thành phố Đe-lớt (Dallas) bang Tếch-dát, rồi đi thăm căn cứ Không quân Pho Uốt (Fort Worth). Hùng hết sức ngạc nhiên, những chiếc B52 to như tòa nhà cao tầng, có lẽ đến gần trăm chiếc. Những nhà xưởng khổng lồ, nơi sửa chữa lắp ráp máy bay hiện đại. Anh biết, mục đích của cuộc "đi thăm", rõ ràng người Mĩ muốn những cái đầu non nớt, những cặp mắt còn trong veo biết rằng kẻ nào chống lại nước Mĩ, đến Ken-nơ-đi là tổng thống Mĩ còn bị bắn chết ... họ còn nhắn tới những chàng trai Việt Nam rằng nước Mĩ hùng mạnh nhất thế giới, không ai có thể thắng nước Mĩ, rằng vũ khí Mĩ là như vậy đấy, chỉ cần ở đây thôi cũng đủ san bằng Việt Nam. Có lẽ người Mĩ nhắn với phi công Việt Nam rằng "các anh yên chí, Việt Cộng sẽ bi tiêu diệt, chỉ với phép tính số học thì ai thắng, thua đã rõ, " rằng nước Mĩ chưa từng thua bất kì kẻ thù nào trong lịch sử" và "tự điển quân sự Mĩ hoàn toàn không có thuật ngữ thua trận".
Tận mắt nhìn thấy sức mạnh quân sự của Mĩ, Hồ Duy Hùng thầm tự hào về đất nước Việt Nam, tự hào về đồng bào và chiến sĩ ta dũng cảm, thông minh, tài trí. Đêm đêm bên chiếc ra-đi-ô (radio), dù chỉ mở đài VOA, BBC hoặc đài Sài Gòn, tin tức về cuộc chiến đấu của quân và dân ta buộc Mĩ phải xuống thang, ở miền Nam cuộc chiến đấu của quân và dân ta buộc cho Mĩ cùng với phái đoàn chính quyền Sài Gòn phải đến đàm phán ở Pa-ri. Hùng biết, trong cuộc chiến tranh, vũ khí rất quan trọng. Nhưng, trên chiến trường yếu tố quyết định lại là con người, người lính với lòng yêu nước nồng nàn, sẵn sàng hi sinh, không lùi bước trước ác liệt và gian khổ, nhất định sẽ thắng.
Căn cứ không quân Pho Hăn-tơ (Fort Hunters) ở hướng tây thành phố Xa-va-na (Savanah) bang Gioóc-gia (Georgia) trên bờ Đại tây dương, một buổi chiều mưa, cơn mưa rào xối xả, nước ở đâu chẳng biết tràn đến chảy nhiều vô kể, nước lách những cục đá, theo con đường mòn chảy xuôi dọc theo đường băng, sân đậu rồi mất hút ở dưới cống. Mưa tạnh, sân bay như được rửa sạch, khô ráo, chẳng có cảm giác gì bị mưa nếu không có những vệt còn ướt nước dọc theo đường băng. Hùng bước những bước đều theo nhịp của đoàn học sinh phi hành tiến ra sân đậu, những chiếc trực thăng UH-1 xếp thành hàng dài, gần trăm chiếc đen bóng, đầu cánh quạt hai lằn vàng tương phản. Mỗi chiếc là một giáo viên người Mĩ trẻ, đẹp trong bộ đồ bay màu xám, Hùng ngồi vào ghế lái chính, bên cạnh là người giáo viên bay. Anh ta ra lệnh:
- Hùng mở máy.
- Rõ.
- Xin phép đài chỉ huy.
- Rõ.
Hùng bấm máy:
- 05 xin phép, mở máy treo tại chỗ.
- OK.
Chiếc UH-1 rùng mình, cánh quay xoay chậm rồi quay tít. Những động tác đơn giản anh đã làm quen và thành thạo khi còn học ở căn cứ không quân Pho Uôn-tơ với loại trực thăng TH55, đó là loại trực thăng huấn luyện. Bây giờ Hùng đang bước vào thực hành trên chiếc trực thăng sau này anh sẽ dùng nó cho việc đổ quân, chở hàng. Người Mĩ vốn rất thực dụng, thời gian đối với họ là tiền bạc, cho nên họ tranh thủ rút ngắn nhưng vẫn bảo đảm chất lượng. Họ biết rõ một người bay không thể ở trên không nhiều giờ, nhờ phương pháp xen kẽ lí thuyết với thực hành, những buổi lên lớp về kĩ thuật, khí tượng, địa hình, đọc bản đồ và đối chiếu bản đồ với thực địa, học chiến thuật không vận, học hợp đồng tác chiến v.v... Và, bay thực hành làm cho kết quả học tập nhanh chóng đạt được những tiến bộ. Hùng điều khiển chiếc UH-1 nhẹ nhàng, người giáo viên bay hài lòng ra lệnh:
- Hùng, xin phép cất cánh.
- Rõ.
Hùng bấm máy:
- 05 xin phép cất cánh.
- OK.
Chiếc trực thăng UH-1 bốc mình lên khỏi đường băng, lấy đà rồi vọt lên độ cao trên 1000 mét, Hùng thấy chiếc trực thăng rất linh hoạt bèn xin phép giáo viên cho thử vài động tác đã học. Ông ta gật đầu, Hùng cho chiếc UH-1 bổ nhào rồi vòng gấp, sau khi cho chiếc UH-1 bay ngược chiều lúc cất cánh, Hùng hạ cánh khẩn cấp. Động tác gọn gàng, đẹp mắt, người giáo viên hết sức hài lòng, ông ta bắt tay thật chặt:
- Kĩ thuật bay tuyệt vời, với cánh bay của mày, Việt Cộng chắc chắn là phải thua.
Hùng mỉm cười cảm ơn, anh nghĩ rất nhanh "Việt Cộng thua hay người Mĩ phải cuốn gói về nước", "phải nhanh chóng tiếp thu trình độ tiên tiến để có lúc tổ quốc cần đến", Hùng chợt nhớ đến quê hương, anh nói:
- Cảm ơn ông đã khen ngợi, tôi sẽ cố gắng.
- Tốt lắm.
Những ngày tiếp theo Hồ Duy Hùng hết sức chăm chỉ, anh tranh thủ nắm chắc những kĩ thuật lắt léo trong khi bay, học hạ cánh ở những địa hình khác nhau... Có lần anh bay ra khu vực huấn luyện biển, hạ cánh trên tàu nhỏ theo bài tập có giáo viên bay kèm trong sóng biển lắc lư, và anh đã bay sát mặt biển ... Biển ở thành phố Xa-va-na trên bờ Đại tây dương xanh ngắt, những chiếc tàu to đậu ở xa bờ, rất nhiều chiếc tàu đánh cá đậu ven bờ và cả những chiếc nhỏ nhấp nhô theo sóng, không khí thanh bình, người dân ở đây chắc là chẳng biết đến cuộc chiến tranh xâm lược, tốn kém mà nước Mĩ đang tiến hành rất tàn khốc ở Việt Nam...
Sau ba tháng, 50 sĩ quan tốt nghiệp, mười người xuất sắc nhất được chọn đi học tiếp một khóa bốn mươi ngày trực thăng vũ trang (Gun ship). Hùng được học kĩ thuật bắn súng bằng trực thăng, phóng rốc-két. Người Mĩ tỏ rõ khả năng có kĩ thuật rất cao, Hồ Duy Hùng hết sức cố gắng, anh đã đạt trình độ xuất sắc trong kĩ thuật bay ban ngày và bay ban đêm, nắm chắc kĩ thuật yểm trợ cho bộ binh tấn công và hỗ trợ cho đổ bộ đường không.
*
Nhà hàng Brô-đa (Brodar) ở góc đường Tự Do và Nguyễn Thiếp nhộn nhịp khách ra vào, hầu hết là người Mĩ, người Việt Nam vào đây là những người có tiền. Bên góc bàn sát đường trên lầu 1 là lối đi lên theo chiếc thang xoắn ốc, bàn đen, ghế đen. Sau khi từ Mĩ về, được nghỉ phép mười ngày, ... Qua đường dây thân tín, Hùng hẹn gặp một cán bộ của Thành đoàn vẫn liên hệ với anh sau khi lọt được vào không quân ngụy tại đây.
Dòng người, xe du lịch hạng sang như một dòng chảy vô tận xuôi theo đường Tự Do. Trong bộ quân phục sĩ quan không quân, trên ve áo có một bông mai, trắng trẻo, thư sinh, anh nhấp từng muỗng nhỏ cà-phê đá, mắt liếc nhìn chiếc thang xoắn ốc ở góc nhà, tiếng người đi lên cầu thang, bộ vét-tông (veston) xanh đen sang trọng vừa hiện ra Hùng nhận ra Hai San, người trực tiếp chỉ huy anh từ nhiều năm qua. Hùng mừng rỡ:
- Anh Hai, anh có khỏe không?
- Khỏe lắm, chúng ta ngồi ở đây rất tốt.
Hùng gọi người hầu bàn:
- Cho li cà-phê sữa.
Hai San nhỏ giọng:
- Anh rất mừng vì em đã về và địch chưa có nghi vấn.
Hùng phấn chấn:
- Anh Hai, em tranh thủ học tất cả kĩ thuật phi hành để sau này ...
- Tốt lắm, số phi công cùng học với Hùng thế nào?
- Họ có vẻ trung thành với quốc gia, chỉ có vài người không thấy biểu hiện.
Hai San nhìn vào mắt Hùng:
- Kể từ hôm nay, tôi trực tiếp làm việc với Hùng. Chúng ta đã chuyển qua Quân báo đặc khu Sài Gòn - Gia Định gọi tắt là E6.
Logged
trachvandung
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 747



« Trả lời #27 vào lúc: 17 Tháng Sáu, 2008, 02:58:29 pm »

Hồ Duy Hùng với bộ quân phục sĩ quan màu xám, áo sơ mi trắng, cà vạt màu xám, chiếc kêpi màu xám vểnh cao trên đó có gắn chiếc quân hiệu của quân đội Sài Gòn, chẳng hiểu sao, Hai San nhận ra cái bề ngoài và cái nội dung sâu sắc hơn ngàn lần khi anh học triết học về ý thức và tồn tại. Nhiều khi cái tồn tại, cái hình thức xấu lại ẩn chứa bên trong nó sự tốt đẹp và Hai San hiểu rất rõ bộ quân phục dù cho ai thiết kế, nó vẫn là một vật vô tri, chỉ có con người mặc nó, hành vi và sự suy nghĩ của con người mới là điều quyết định. Hai San vô cùng hạnh phúc vì người sĩ quan mà anh được làm đầu mối liên lạc lúc nào cũng hồn nhiên, tự tin, thông minh và quyết đoán, Hồ Duy Hùng biết những biến đổi trên nét mặt của Hai San, anh hỏi:
- Anh Hai, anh có dặn em điều gì không?
- Hùng lưu ý, nếu có thể tranh thủ số phi công cùng đơn vị nhưng phải hết sức cẩn thận bởi vì ...
Hùng lo lắng:
- Anh Hai, anh quan tâm điều gì?
- Tất cả những phi công đều là ...
- Em hiểu rồi, ý anh, đó là binh chủng con cưng phải không?
- Đúng vậy, do môi trường công tác, những sĩ quan phi hành đều được lựa chọn kĩ,...
- Và trung thành nữa, anh Hai biết không, tụi em phải tuyên thệ ...
Hai San ngạc nhiên:
- Hả, Hùng có tuyên thệ?
- Ai cũng phải tuyên thệ bằng cách ...
Hai San chăm chú, bởi vì lời tuyên thệ, lời thề, lời nguyền như một sự gởi gấm lòng tin, là hứa chắc, trịnh trọng, viện ra một vật thiêng liêng, quí báu nhất để bảo đảm, để giữ trọn, để gởi gấm cuộc đời mình vào. Chẳng lẽ, ... Hai San nhìn thẳng vào Hùng lắng nghe:
- Anh Hai, anh biết tụi Mĩ tuyên thệ như thế nào không?
- Không, mình nghe đây.
- Trước khi bước lên máy bay phải hứa bằng lời trước giáo viên bay rằng chấp hành qui định về bay, điều lệnh phi hành và không được ... chơi gái ngày hôm trước.
- Tụi nó sợ cái gì?
- Điều lệnh bay, qui định bay, bắt buộc phi công phải làm đúng, nếu không sẽ mất an toàn, máy bay sẽ rơi ...
Hai San thở ra, gần như sức nặng đè lên ngực đã được trút bỏ, anh vui hẳn, vẻ mặt nghiêm nghị không còn, Hai San nói:
- Vì sao phải...
Hùng chen ngang:
- Em nghĩ, chắc nước nào cũng vậy, người Mĩ cấm phi công trước ngày bay không được làm chuyện đó.
- Sao vậy?
- Thì ...
Hùng mắc cỡ, Hai San nói:
- Chắc là sợ run đầu gối chứ gì?
- Chắc vậy, anh tính công việc ở trên không là một loại lao động rất nặng nhọc, chỉ yếu sức khỏe, mắt hoa, máy bay không thăng bằng, cảm giác sai là chết người. Nếu ở mặt đất chỉ cần ngồi nghỉ một lát cơ thể có thể cân bằng. Ở trên không, không có thời gian cho một thoáng nghĩ ngợi.
Hai San nhìn dòng người ở đường Tự Do lúc này đã rất đông, xe chạy một chiều, gần như không có người lao động đi vào con đường này. Còn Hùng, anh phải báo cáo một việc rất hệ trọng:
- Anh Hai, em đã quyết định thuyên chuyển về sư đoàn 2 không quân.
Hai San đỡ lấy, tờ giấy quyết định kí ngày 10 tháng 12 năm 1970, LTC số 18973/TTM/KQ/NV/QT/2, ngày 16 tháng 12 năm 1970 phải có mặt ở Nha Trang:
- Hùng à, cuộc chiến đấu của chúng ta thật sự bắt đầu rồi đấy.
- Dạ, em đã sẵn sàng.
- Đến Nha Trang, Hùng liên lạc với tôi ở số nhà 12 đường Lê Lợi.
- Dạ.
- Cũng như giao hẹn trước đây ở Sài Gòn, những ngày nghỉ của Hùng nên đi đến quán nước trước cửa số nhà 12. Tôi sẽ thấy. Trường hợp đặc biệt, tôi không có mặt ở Nha Trang, Hai Thắm sẽ ra nói chuyện với Hùng. Cô ấy đang tới kia ...
Hai San chỉ ở góc đường Tự Do, một cô gái trẻ đang đi chéo sang nhà hàng Brô-đa. Hùng vừa quay lại, tiếng chân đã bước lên lầu trên chiếc thang xoắn. Hai San quay lại:
- Thắm, đây là anh Hùng, phi công, ngày 16 tháng 12 sẽ ra nhận nhiệm vụ ở sư đoàn 2 không quân, nơi liên lạc chú đã dặn anh Hùng.
Cô gái nhỏ nhẹ:
- Dạ.
Hai San quay sang Hồ Duy Hùng:
- Cô bé này là Hai Thắm, sẽ giữ mối liên lạc thường xuyên với Hùng ở Nha Trang.
Hùng liếc nhìn, cô gái có nước da sáng nhưng không trắng, mạnh mẽ, gọn gàng, tròn lẳn, dáng nhanh nhẹn, dễ thương, hai má có lúm đồng tiền khá sâu, có duyên, hay cười. Hùng rất vui khi người cộng tác với anh là một cô gái xinh đẹp. Anh nói:
- Chắc là tôi ít khi ra khỏi phi đoàn, nghe nói một tuần cho nghỉ một ngày, thời gian đầu cô Thắm chịu khó chờ, sau khi gặp tôi sẽ thông báo.
Thăm liếc nhìn Hùng:
- Dạ, em sẽ chờ anh từ 16 tháng 12.
Sáng ngày Nô-en 25 tháng 12, số phi công mới về được nghỉ một ngày. Hồ Duy Hùng chỉnh tề trong bộ quân phục sĩ quan không quân rảo bước, đi bộ dọc bờ biển rồi rẽ vào đường Lê Lợi. Quán nước đối diện số nhà 12 là một quán nhỏ dưới tán một cây to che mát, những chiếc ghế dây được kê hai chiếc một, phía trước là một chiếc bàn bằng nhựa đủ màu. Hồ Duy Hùng chọn dẫy ghế ở phía sau sát với hàng cây kiểng để trong chậu sứ thật là phù hợp với khung cảnh của quán, bà chủ quán đon đả:
- Thưa ông thiếu úy, ông uống gì?
Logged
trachvandung
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 747



« Trả lời #28 vào lúc: 17 Tháng Sáu, 2008, 02:58:52 pm »

- Bà cho tôi một li chanh muối.
Hùng quan sát, quán nằm ở sát đường, gần đây có trường học, những dẫy nhà ở đây hầu hết thấp và lợp tôn, có một ít nhà mái bằng. Bên kia đường, nhà số 12 là một nhà may, tủ quần áo trưng bày nhiều màu. Hai San hoặc Hai Thắm sẽ từ đó nhìn thấy Hùng, anh chăm chú, thi thoảng múc một muỗng chanh muối cho vào miệng, mùi chanh muối, vị mặn hơi chua và ngọt của đường làm cho vòm miệng khoan khoái lạ thường. Người ta chế tạo chanh muối thật đơn giản, từng trái chanh ngâm trong lọ nước muối rồi phơi nắng. Vậy mà, chỉ cần thêm một chút đường và đá lạnh vào làm cho li nước chanh muối, là một thứ giải khát tuyệt vời, có lẽ chẳng có thứ nào sánh nổi về dinh dưỡng và hiệu quả.
- Anh Hùng.
Hùng giật mình quay lại, chẳng hiểu cô gái từ đâu đi tới, anh tập trung nhìn vào căn nhà theo lời dặn của Hai San:
- Ôi! Cô Hai, ngồi uống nước.
- Em đi chợ qua đây. Sao anh ngồi đây?
Hai Thắm nhìn lướt qua dãy bàn, giờ này chỉ có hai người một già, một trẻ ngồi ở dẫy ghế sát tường. Chủ quán chạy ra, chạy vô. Hùng biết Hai Thắm giả đò, anh nói trớ:
- Tôi đi chơi nhà thằng bạn học hồi ở Mĩ.
Hùng nhấn mạnh "hồi ở Mĩ" để mọi người không để ý. Hai Thắm liếc ngang.
- Anh được nghỉ ngày nào?
- Chủ nhật.
- Vậy chủ nhật tới anh đi chơi ... đến bãi tắm Bãi Dương được không?
- Ở đó, gần đơn vị tôi lắm.
- Càng hay, ở đó đông người. Còn ở đây ...
- Rồi, tuần tới, Bãi Dương. Thắm, ...
- Dạ.
- Nhà Thắm ở đâu?
- Ở Đà Lạt.
- Nghe nói Đà Lạt lạnh lắm.
- Dạ, mùa hè ở Sài Gòn nóng. Vậy mà Đà Lạt phải mặc áo len.
- Nghe nói chỉ cách một con suối và một ngọn núi, ở bên này và bên kia khí hậu khác hẳn nhau.
Hai Thắm liếc nhìn Hùng rắn rỏi trong bộ quân phục với ánh mắt vừa thán phục, vừa có một cái gì đó xa xăm của một người con gái mới lớn. Người ngồi đối diện lại rất đẹp trai, trong lòng nàng tự nhiên xuất hiện một khát khao khó diễn tả. Nhưng, công việc, mối hiểm nguy đang rình rập và nhiệm vụ được giao đã kéo Hai Thắm trở lại, giọng nhỏ hẳn:
- Chủ nhật tới, Bãi Dương, sát mép nước.
Thắm đứng dậy nói lớn hơn:
- Em về.
Hùng ngước lên bắt gặp ánh mắt Hai Thắm nồng nàn, anh vội vã:
- Dạ, cô về.
Cô gái quay ra đường, bước vội trên hàng hiên rồi rẽ sang khu nhà bên cạnh. Hùng nhìn theo, lọn tóc cột gọn đung đưa ở sau lưng. Bây giờ anh mới nhận ra nàng có bộ tóc đẹp, mượt mà, đen nhánh.
Tám giờ sáng ngày chủ nhật, Hùng rảo bước ra cổng phi Trường Sau khi trình giấy được phép ra khỏi nơi đóng quân. Bước vội vã, nhiều chiếc xe vụt qua trước mặt, anh đi xuống bãi tắm. Đôi giầy sĩ quan rất tiện lợi, dù cát xốp, vẫn giữ được tốc độ mong muốn. Từ xa, Hùng đã nhìn thấy Hai Thắm đang ngồi trên chiếc ghế bố bên dưới cây dù màu:
- Chào cô Hai.
Thắm quay lại:
- Chào anh Hùng, anh ngồi xuống đây.
Hai Thắm chỉ chiếc ghế bên cạnh. Hùng ngồi xuống, lại đứng lên ngay. Không khí bãi tắm không phù hợp với cách ăn mặc của Hai Thắm và anh. Hùng ghé tai Hai Thắm:
- Có lẽ chúng ta phải tắm.
- Nhưng, em không có quần áo tắm.
- Thuê được không?
- Được, anh ngồi chờ em một lát.
Vài phút sau, từ ngôi nhà phía trên, Hai Thắm bước ra thành một con người khác hẳn, chiếc áo tắm một mảnh làm cho Thắm hiển hiện đầy đủ, xinh đẹp. Hùng và Thắm xuống nước, nước biển xanh, trong, hiện rõ tất cả nhưng có lẽ nhiệm vụ xâm chiếm hầu hết thời gian. Thắm hỏi:
- Có gì mới không, anh Hùng?
- Tôi nhận nhiệm vụ yểm trợ cho bộ binh vào cuối tháng Một, chưa biết hướng. Bây giờ, hàng ngày bay tập kĩ thuật và làm quen với địa hình khu vực sân bay. Sau một tuần sẽ bay ở cách khu vực có quân đội Sài Gòn đóng giữ hoặc khu vực do Mĩ kiểm soát cũng để làm quen với địa hình.
Hai Thắm không hiểu hỏi:
- Chi vậy, anh?
Làn nước biển dập dềnh vỗ nhẹ lên ngực Hai Thắm, Hùng liếc nhìn hai gò bồng đảo còn ngậm sương giống như hòn Tầm, tròn xanh nổi lên trên làn nước trong veo của đại dương, Thắm đẹp, gọn gàng, da trắng được nước biển sóng sánh làm cho da thịt cô trở lên hấp dẫn lạ thường, Hùng không dám nhìn lâu, anh sợ những giao động trong bản năng làm cho những khát vọng thường tình làm hỏng tất cả công sức của mọi người và cả sự nỗ lực của anh ... Hùng bỗng nghe tiếng động cơ, may quá, nó làm cho anh có cái cớ để tránh phải nhìn vào thân thể người con gái còn rất trẻ đang ở bên cạnh, Hùng nói:
- Thắm coi kìa, tôi cũng lái chiếc trực thăng như vậy. Hôm nay chủ nhật chắc là nó đi làm nhiệm vụ, còn lính mới như tôi phải bay cho quen địa hình ở mặt đất để không bị lạc đường.
Thắm ngây thơ:
- Anh Hùng, bộ ... ở trên trời cũng bị lạc đường hả?
- Lạc chớ.
- Lạc có giống như đi lạc ở trong rừng hay như đi lạc ở phố ...?
Hùng phấn chấn, có lẽ nhờ vậy, lúc những bờ sóng xô vào, thoáng lại rút ra xa, chiếc áo tắm dính chặt vào da thịt nổi rõ những đường cong trên người Hai Thắm, dù có liếc nhìn cũng chỉ là những cử chỉ vô tình ...
- Ôi đẹp quá.
Logged
trachvandung
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 747



« Trả lời #29 vào lúc: 17 Tháng Sáu, 2008, 02:59:12 pm »

Hai Thắm sững sờ liếc nhìn lên trời, hỏi lại:
- Cái gì đẹp hả anh?
Hùng mắc cỡ vì đã nhìn trộm dù Thắm không biết. Anh tự hỏi, chẳng biết tất cả những người đàn ông đứng trước phụ nữ đẹp, những kì quan tuyệt mĩ của tạo hóa có ao ước, có ngắm nhìn, có thưởng thức hay không? Anh từng nghe có loại người đạo mạo chỉ liếc trộm, họ không dám bày tỏ sự ham muốn dù họ rất thích hoặc có loại đàn ông chuyên ăn vụng, khéo chùi mép bằng những cử chỉ giả tạo, đạo đức mà chỉ cần thoát ra khỏi sự "kiểm soát" là không tự chủ được mình. Khi đó, họ hành động theo bản năng, trắng trợn, liều lĩnh, bất chấp. Hùng nghĩ rằng, tất cả những người đàn ông chân chính đều thích những phụ nữ đẹp, họ đều nhìn và thưởng thức vẻ đẹp của thiên nhiên chẳng trừ ai. Có thể, đó là những nhà hiền triết, những lãnh tụ, khoa học gia, kể cả những người đã bước vào chốn tu hành ... có điều họ nghĩ gì, họ thưởng thức như thế nào, họ nhìn vào đâu trên cơ thể người phụ nữ mới là điều đáng nói. Hùng giật mình:
- Không, chiếc trực thăng vào vòng lượn rất đẹp.
Thắm biết Hùng quên câu hỏi của nàng, chẳng biết có phải ...tự nhiên Thắm chùn chân để nước ngập đến cổ. Nàng nghĩ rằng nước đến vai thì toàn bộ phần nhạy cảm sẽ được nước che. Nhưng, Thắm đâu biết rằng biển trong veo, nước trong veo, nước biển như tấm kính trong khổng lồ hiện rõ tất cả ...Nàng lập lại:
- Anh Hùng, trên trời có đường đâu mà lạc?
Hùng vui hẳn:
- Thắm biết không? Ở trên trời người ta vạch hướng bay làm thành đường bay. Phi công phải bay trong đường bay và độ cao bay nhất định. Phi công nào không nắm vững vị trí máy bay thì cũng lạc đường. Khi đó nhìn ở đâu cũng giống nhau, hốt hoảng, bay lung tung, càng bay càng lạc, giống như lạc trong rừng, đi hoài chẳng biết lối ra, càng hoảng loạn, rối trí càng lạc sâu vào rừng. Thắm biết không? Đã từng có hàng chục phi vụ do lạc đường, bay hoài, hết dầu, máy bay rơi...
Thắm nhích lại gần Hùng hơn, dường như hai bàn chân ngược chiều đã chạm vào nhau, nàng ngước nhìn Hùng nói:
- Ở phố cũng lạc, nhưng hỏi dễ lắm. Nhà nào cũng có số, có tên đường thích thật.
- Vậy mà, có người lạc, trễ gần ba mươi phút.
- Ai vậy?
- Đố biết.
- Em không biết.
- Thì còn ai vô đây.
Thắm biết Hùng chọc nên chọc lại:
- Trễ hồi nào?
- Thì bắt người ta chờ ở đường Lê Lợi tới gần hết li chanh muối.
Thắm reo lên, đưa ngón cái và ngón trỏ kéo mắt mở thật to chọc:
- Ê lêu lêu mắc cỡ, bữa đó đâu có hẹn giờ.
- Có hẹn.
 - Hẹn hồi nào.
- Tại Brô-đa Sài Gòn.
Thắm chau mày, loáng thoáng, hình như ... nàng nói vội:
- Chỉ nói chờ ở trước số 12.
- Anh Hai nói tứ tám giờ đến chín giờ sáng, Thắm đến lúc nào?
- 8 giờ 25.
- Vậy là trễ 25 phút.
- Ê, anh Hùng trật rồi. Vậy là đúng giờ.
- Đúng sao được.
- Giới hạn dưới trễ 25 phút, giới hạn trên sớm 35 phút.
Hùng không ngờ cô bé lém quá, chọc lại:
- Tôi thích giới hạn dưới.
- Em thích giới hạn trên, vậy là huề ...
Thắm hồn nhiên, trẻ con nhưng rất có duyên, bỗng dưng hình ảnh của Trúc tràn tới, anh vội vã:
- Thôi về, tới giờ tôi phải có mặt ở đơn vị.
- Tuần tới chúng ta gặp nhau ở đây, chín giờ.
- Được.
Hùng lên bờ đi nhanh về đơn vị, cả buổi chiều lạc lõng, cuốn tiểu thuyết "Cô gái đồ long" của Kim Dung nằm ở đầu giường vẫn nguyên chỗ gấp. Tuần rồi Lan đến đơn vị, buổi chiều tối anh ra cổng, Lan cho biết, sau khi Hùng đi, ngay sáng hôm sau Trúc đến, cô ấy nói với Lan rằng:"Ba mình đã tìm ra tung tích ba anh Hùng, người anh Hai và cả những hoạt động của anh Hùng, ba cấm không cho có quan hệ thân thiết với anh Hùng. Nhưng, cuộc đời này có gì đẹp bằng được yêu anh ấy, nếu anh Hùng là Việt Cộng thì Việt Cộng rất đáng kính trọng. Mình yêu anh, không thể quên anh được".
Nghe Lan nói "Trúc đã thi đậu đại học Y, đang học ở Sài Gòn. Vậy là, ... thế nào mình cũng tìm đến, mình và Trúc ... ôi, những ngày tuyệt đẹp ..."
*
Trong phi đoàn xì xầm về một nhân vật vừa đến làm việc, ông ta luôn đeo kính, đội mũ phớt, đôi mắt lúc nào cũng xăm soi mọi người, nghe đâu cả phi đoàn trưởng cũng sợ. Ông ta có nhiệm vụ gì chẳng ai biết, hình như là đặc phái viên của Bộ tư lệnh cảnh sát quốc gia ... Hùng về phi đoàn đã được bốn tháng, chưa có điều gì sơ hở, anh chỉ liên lạc qua Hai Thắm, một lần với Hai San. Việc một quan chức của cấp nào đó đến làm việc với phi đoàn cũng không có gì đặc biệt nếu như không có vài ánh mắt liếc nhìn anh. Sáng chủ nhật đầu tháng ba năm 1970, Hùng đến bãi phao nằm, trước khi gặp Hai Thắm, anh đã vào một quán bar trên phố, rẽ vào tiệm tạp hóa mua vài chiếc phong bì, đến nhà thay đồ ở bãi tắm. Hùng gói gọn toàn bộ tài liệu về vị trí các sân bay miền Nam theo không ảnh, tần số liên lạc hàng tháng của không quân và pháo binh với bộ binh trong chiếc túi ni lông, cho tất cả vào bên trong chiếc quần tắm ... bây giờ ở trần, đầu trần chỉ mặc một chiếc quần, Hùng dạo bước theo dọc mép nước như những người đang chơi trên bãi biển ...
Hai Thắm đã có mặt ở bãi phao nằm từ lâu, nàng mặc bộ quần áo tắm đúng mô-đen hai mảnh, vòng eo gọn, nhỏ ... Hai Thắm nhoẻn miệng, đôi má xoáy tròn quyến rũ. Hùng gãi đầu, anh thuê chiếc ghế ngồi bên cạnh, không quên nhìn phía sau như thói quen quan sát của một phi công. Chẳng có ai theo dõi, Hùng lấy từ trong bụng ra gói giấy để rớt xuống bên cạnh, Hai Thắm vừa quan sát vừa nhặt cho vào chiếc túi xách đựng son, phấn ...
Logged
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM