ducthao
Cựu chiến binh
Bài viết: 915
|
|
« Trả lời #87 vào lúc: 20 Tháng Hai, 2011, 12:45:46 pm » |
|
Dường như cũng chờ đợi khá lâu với những điều ấp ủ,vừa mới cũng cố được chỉ vài ngày,bạn đả triển khai nhiều công tác cấp thời trước mắt ngay.Cũng phải nêu lên 1 vấn đề là nhiều năm sau nầy duc thao mới có dịp kiểm điểm lại để rút ra những ý tưởng cho mình.Lúc đó vì nhiều chuyện cấp thiết phải giải quyết trong nôn nóng,mà tâm lý lại vô cùng hạn hẹp,chỉ nghỉ đến ngay khu vực đứng chân của mình,nên thật tình mọi phân công về nhân sự cho chính quyền bạn,cũng như nhiều hành động rất thiên về tự phát,không thông qua bất kỳ cấp trên nào,cứ coi y như là khu vực đảm nhiệm của đ/v mình như một vùng ly khai hay tự trị vậy.Cứ nghỉ sao làm vậy,không có lớp lang ,bài bản cụ thể gì cả.Thật may là xu thế cứ theo đà cũng cố của lính ta mà ngày càng tiến bộ,không thấy bất kỳ cấp trên của ta hay của bạn có ý kiến gì.Bạn thì chắc có lẻ tin ở lính ta đang triển khai nhiệm vụ của trên giao.Nhưng về ta thì đang triển khai nhiệm vụ không theo chỉ thị,nghị quyết nào của tiểu đoàn hay của huyện. Dầu sao thì bộ máy chính quyền đả có đầy đủ rồi,giờ phải làm sao hoạt động cho hửu hiệu.Thời gian đầu,mọi công tác của bạn đều do lính ta trực tiếp hổ trợ.Cán bộ xả vào phum nào công tác,các b của ta lần lượt đi theo hộ tống ,bảo vệ trực tiếp để vào phum.Lúc nầy ta và bạn thống nhất bước đầu chỉ nắm lại danh sách chính quyền,dân cư là chủ yếu,kết hợp phân loại 1 số đối tượng khả nghi và xác định địa hình cho từng phum,chứ chưa triển khai bất kỳ công tác nào cho họ,tránh những phản ứng không hay do bước đầu họ có thể cho là bị ta áp đặt. Sau vài lần công tác như vậy,cảm thấy rằng sự trực tiếp hổ trợ của lính ta không làm nổi bật được lên sự lớn mạnh của chính quyền,nên bch chúng tôi cùng bạn quyết định làm thế nào xây dựng một lực lượng dân quân nòng cốt,sẻ là lực lượng theo sát bảo vệ cán bộ bạn trực tiếp khi vào các phum sâu công tác.Còn lực lượng ta chỉ theo hổ trợ bên ngoài,mà không vào phum.Đối với các lần công tác ở những phum gần,tự bạn sẻ phải tổ chức toàn bộ,chúng tôi chỉ sẳn sàng cơ động chi viện khi có nổ súng. Trước hết phải cũng cố lực lượng dân quân đủ mạnh cái đả.Qua nghiên cứu tình hình chạm địch thời gian gần đây,xác định quân số và trang bị của chúng,ta cũng xác định lực lượng dân quân nầy làm sao khi chạm chúng phải cầm cự cho được ít nhất là 1 giờ đồng hồ,để ta cũng lập ra phương án chi viện hiệu quả nhất cho họ.Xả đội trưởng Mon liền cung cấp ngay cho chúng tôi 1 danh sách hơn 40 dân quân tình nguyện của xả,đặc biệt có nhiều thanh niên đang ở các phum trong sâu phía trong. Trước đây khi chúng tôi vừa mới về đứng chân ở xả nầy,trong tay anh xả đội trưởng nầy đả có 12 dân quân rất trung thành,trang bị toàn CKC,buổi sáng về xả hoạt động lùng sục ven trục đường.Nhưng ban đêm do sợ pot bao vây tiêu diệt tất cả đều phải rút về huyện lập tuyến phòng ngự.Giờ nguy cơ bị pot bao vây không còn,nhưng lực lượng cấp xả của họ như vậy là còn khá mỏng và trang bị hơi yếu.Lúc nầy chúng tôi chỉ mới tăng cường cho họ được thêm 2 khẩu hỏa lực. Nhưng với quân số quá nhiều theo đề nghị như vậy,bch chúng tôi cũng khá cân nhắc để chấp thuận.Nếu chấp nhận theo danh sách anh Mon đưa ra,lúc nầy c1 chúng tôi sẻ trở thành 1 c xây dựng được 1 lực lượng dân quân có lẻ là đông nhất trong đội hình tiểu đoàn.Nhưng nếu họ chỉ có lượng mà không có chất,hoặc là có bọn địch tranh thủ cài cắm trong đó,hay đơn giản cán bộ xả đội của họ không quản lý được,hậu quả sẻ rất khó lường. Vậy là chúng tôi chỉ chấp nhập đồng ý và trang bị cho họ 1 lực lượng dân quân lúc đầu là 20 tay súng.Do trước đây khi còn ở biên giới,trong nhiều trận đánh 1 số súng thu được của địch,do còn tốt nên đ/v để lại xử dụng,không đưa vào báo cáo.Giờ chúng tôi đưa số vủ khí nầy ra trang bị lại cho họ,để có vấn đề hỏng hóc, mất mát gì xảy ra,bch cũng không gặp nhiều rắc rối. Chúng tôi cũng thống nhất sẻ trang bị thêm AK nhằm tăng cường thêm khả năng tác chiến cho họ,nhưng chỉ lực lượng nòng cốt mới được trang bị loại vủ khí nầy,còn số mới vào cũng chỉ được trang bị các khẩu CKC thôi.Yêu cầu quản lý đặt ra cũng khá gắt gao trong việc quản lý súng và xử dụng cơ số đạn,tránh để họ lạm dụng bắn chim ,bắn cò,gây tai tiếng không hay trong dư luận nhân dân. Bch huy cũng mạnh dạn đặt thẳng vấn đề tránh sự lạm dụng quyền lực để xách nhiểu nhân dân.Nếu xả để xẩy ra tình trạng nầy,chúng tôi sẻ lập tức giải tán lực lượng vủ trang của họ mà không cần thông báo,với niềm tin nghỉ rằng những con người có ý tốt,sẻ rất vui vẻ nhất trí với ta mà không suy luận gì. Nghỉ cho cùng rồi bàn bạc như vậy,chúng tôi cũng không ngờ chính yếu tố quy định như vậy lại làm thúc đẩy tư tưởng muốn đánh địch cứ thôi thúc trong nhóm vủ trang nầy.Vì thật khó chịu khi cầm được cây súng trong tay mà không được bắn.Hàng ngày chúng tôi cũng cử 1 đ/c cho là bắt đầu biết tiếng K khá nhất ra dạy xạ kích cho lực lượng vủ trang của xả nầy 1 tiếng buổi sáng,cả mới và củ.Nhiều lúc nhìn thật buồn cười khi đ/c lính ta không đù vốn truyền đạt cho họ,phải dùng hết mọi khả năng của con người,miệng nói,tay ra dấu,toàn thân làm động tác,mà họ vẩn chưa hiểu được,cuối cùng phải dạy theo kiều uốn nắn từng người trong thật vất vả. Cũng may là số dân quân nầy rất chịu khó học và rèn luyện thường xuyên,nên về các động tác cơ bản 1 thời gian anh nào cũng nhuần nhuyển.Chỉ còn chờ khi chạm địch họ sẻ phản ứng ra làm sao mà thôi.Tính thanh niên bốc đồng,háo thắng,có nhiều lúc 1 số tay còn rủ nhau,ôm súng đi vào các phum sâu tìm địch.Hành động nầy dù mang tính tích cực,nhưng lập tức bị chúng tôi nhắc nhở nghiêm khắc,vì so với trình độ tác chiến có kinh nghiệm của lính pot ,và những trang bị hỏa lực mạnh mẻ của chúng,hành động nầy của họ khác nào tự sát. Mà quả thật lập nên,trang bị và tập luyện như vậy mà không tạo thời cơ va chạm cho họ,thì khác nào coi họ như 1 đội quân kiểng,dựng nên để mà chơi.Vậy là chúng tôi lại phải xây dựng tiếp 1 nghị quyết kèm cặp tác chiến thêm cho họ.Mới đầu cho 1 tốp theo 1 mủi với ta,sau cho họ đi đường phum ,ta kèm 2 bên sườn.Rồi tổ chức cho họ đi phục đêm gần xả,để dể dàng chi viện khi nổ súng.Nói chung chúng tôi cũng dùng hết cách có thể nghỉ ra được để giúp họ.Nhưng lúc nầy do sự va chạm với địch cũng ít,chúng tôi cũng không chạm trận nào cho ra trò.Chủ yếu phát hiện ra ta chúng đả nổ súng từ xa rồi bỏ chạy,không thật sự tổ chức nghênh chiến như thời gian đầu.Nhưng như vậy cũng làm hảnh diện cho tay dân quân nào tham gia đợt công tác đó,vì có cái để về nhà khoe với bạn mình bắn được bao nhiêu viên. Tình hình chung là như vậy,nhưng bch chúng tôi lúc nào cũng suy tư.Có thể tình hình địch dản bớt khiến ae lính tráng bên dưới có giấc ngủ ngon hơn.Nhưng ở trên bch nhiều đêm chúng tôi không tài nào ngủ được.Công việc còn nhiều bộn bề quá,ae thì vẩn còn chịu đựng từ việc nơi ăn chốn ở.Thường tạm bợ chỉ mang tính nhất thời.Còn lâu dài cứ để ae cứ tạm bợ như thế nầy trong mùa mưa đang tới,thật không đảm bảo tí nào. Nhiều đêm nằm nghỉ ra được 1 ý tưởng gì mới,không có ai để chia sẻ,duc thao lại chụp vội đèn pin xuống tìm gặp các cán bộ b để bàn bạc,xong như giải tỏa được 1 gánh nặng trên người,lại lò dò vác súng quay về.Có lúc kêu thêm vài cán bộ b,và vì bàn bạc sôi nổi quá,mải đến khi trời sáng còn bàn chưa hết.Thời gian nầy những ưu tư,trăn trở đả lấy đi sức lực của duc thao rất nhiều,thân hình gầy sộp,khuôn mặt rất khắc khổ.Nhưng bỉết sao được,cả trăm quân đang nắm ở trong tay,xung quanh là dân tình,là tiền của vật chất,là nhan sắc...chỉ cần vô tâm sểnh ra một chút,là lắm chuyện rắc rối phát sinh ngay. Mải sau nầy nghỉ lại mới thấy cái yếu của mình,nhưng đúng là quy luật.Có những cái mình va chạm từ từ thì mới nghiệm ra.Còn nếu không phải có những người đả trải nghiệm qua trao đổi lại.Nhưng bây giờ thì có ai,trong khi ở khu vực nầy chỉ có mình tự phải nghỉ,tự phải chỉ huy gần như độc lập.Ngay cả BCH D lúc đó cũng không khác gì,nhiều khi giao ban nhận lệnh còn không có gì cụ thể,chỉ ở mức độ chung chung,nhắc nhở sơ qua về tình hình ta,địch.Bởi vậy duc thao cứ nghỉ hoài sao lúc đó mình không biết dựa vào sự giúp đở của dân hay chính quyền bạn,chỉ nghỉ đơn giản là những gì của họ nếu họ không cho thì thôi,phải cùng nhau khắc phục vậy,trong khi trong tư tưởng mình thì lại muốn làm sao giúp họ có được cuộc sống thật ấm no. Nhưng rồi lại nghỉ,nếu bước đầu ngày đó mọi việc suôn sẻ do có người dọn sẳn như ăn cổ,thì làm sao có những thử thách để đ/v có được những cái mốc của từng bước trưởng thành.
|