Nói về lãnh vực này, thằng em xin phép được hơn bác Svailo một bậc.
Gụ cung cấp cho các buổi "dạ" hội (Tết Quân đội- Tết Truyền thống) do chính đơn vị em(trong đó có em) nấu.
Vận động dân đóng góp nếp, đặt mua men từ nước Nhà qua, muợn phương tiện của dân (Nồi chỏ - bếp củi), cử người chăm lửa... quy trình để có vài chục lít rượu từ hảo hạng đến nước 2 -3... do mình quyết.
Ngày đó, trông lửa mà để lửa to là rượu khê (men Gụ dễ cháy vì bén lửa đáy nồi), cho nên trông nồi rượu rất vất vả(ngọn lửa phải đốt liêu riêu).
Tiahien bèn "sáng tác": lấy cái mùng trắng gói phần cơm rượu đã ủ men đủ ngày, treo lơ lững trong nồi nấu bằng lưỡi lê. Theo kiểu chưng cách thủy này thì lửa to cũng không sao- có chăng mau ra nhiều Gụ hơn- He he... Gụ nhất bật lửa đốt cháy(chẳng có Baumé để đo độ) mình giữ lại 1 bình toon, còn lại cứ pha chung nhau cho đồng độ. Cái Tết 1981 những tưởng anh em tiêu cả rồi, C phó chính trị bảo mình khui bình toon cuối, đếm lại trên bàn còn những 11 tay, quả là hảo hán...
Chỗ của tui cũng "hoành tráng" không kém đâu
Trước Tết độ 2 tháng cả C đã "họp mật để triển khai" rồi. Anh thì hùn cái áo, đứa hùn cục xà bông, kẻ hùn cái áo lót . . . mang ra dân đổi gạo mới về để chuẩn bị nấu rượu! Dù sao đi nữa mình nấu mình uống ngon hơn rượu mua và có "yếu tố bí mật" nữa
kẻo dân thấy bộ đội mình mua nhiều rượu rồi rò rỉ thông tin cho Pốt ấy mà
Trong khi cơm ăn hằng ngày là loại "gạo lẫn đá quý" hôi mốc thì gạo nấu rượu sạch sẽ mà thơm phức thấy mà thèm
Trước khi nấu rượu thì anh Trịnh C phó chợt nảy ra một ý kiến táo bạo: Nấu cao để tết cho vào rượu uống cho bổ! Không bổ ngang thì bổ ngữa . . . cũng không sao
Nhưng mục đích là cao hưu cao mễn, nhưng xương đâu ra. Thế là huy động toàn C bới hố rác, mò ra bụi gần nhà tiểu đội mà tìm mấy cái "xương chó gặm". Thôi thì xương heo xương chồn xương mễn xương nai lộn xộn kể cả xương chó nữa chứ ai mà phân biệt được, mỗi thứ có cái bổ riêng chứ độc hại gì
Gom xuông lại dùng búa đập nhỏ ra cho vào ba cái bao cát cột lại đem ngâm dưới suối chỗ có dòng chảy, mỗi ngày lôi lên cho vào chậu xào rửa, đến ngày thứ ba không còn mùi và tủy bám vào xương nữa thì tiến hành nấu cao!
Đến lúc nấu rượu thì không nấu tại nhà bếp nuôi quân, mà anh trịnh C phó cho tổ chức nấu cơm ủ men tại nhà A1, rồi manh ra mé suối nấu bằng bộ chõ "chuyên dụng" mượn được bên C23 (bệnh xá E).
Khi nấu anh Trịnh phân công rõ ràng "trách nhiệm" và không quên kiểm tra thường xuyên kẻo "thử rượu quá đà" mà hao hụt quá mức
Kết quả bình quân mỗi em "được phân phối" hơn một lít và mỗi A được một miếng "cao tổng hợp" chừng hai ngón tay để mà pha vô rượu đón Xuân!