Em không có chuyện lạ ở chiến trường nên khó kể quá! Nhưng lính thợ cũng có khối chuyện mà bây giờ nghĩ lại cười tức bụng. Em xin tiếp tục góp chuyện, nếu không dúng chủ đề nhờ anh Đức xóa dùng nghe!
Chắc anh em mình ai cũng đã từng làm thịt cầy để cải thiện. Lúc đó khổ quá mà! Em xin lỗi, nghe nói ăn là ham.
Có một con chó tự động vô sống trong b tụi em. Chắc là của dân rồi! Tụi em bữa nào cũng dành phần cho nó. Con chó thiệt đẹp, vàng ươm, đẹp trai phong độ lắm, mà lại hiền khô. Tụi nó bàn " nên làm thịt cải thiện bị trước sau gì người ta cũng đi kiếm, trả lại uổng lắm". Thống nhất với nhau như vậy, đợi tới ngày nhận phụ cấp thì góp tiền mua đồ về " tẩm liệm" nó. Thằng Thanh là tổ sư mần chó, nó ngồi kể từng món, món gì nấu với gia vị gì, thèm nhỏ dãi. Nó nói một lát, cả đám đâm thèm, nhưng tièn đâu mùa đồ nấu? Trong đám tụi em có thàng Hải là có thủ tiền, bị nó róng riết, hà tiện lắm, không dám ăn dám xài, mặc dù lính chỉ có mấy đồng phụ cấp đâu? Nó chịu cho mượn tiền với điều kiện là khi lãnh phụ cấp phải trả ngay. Tụi em gật liền!
Chủ nhật đó tụi em phân công thằng Hải, thằng Thanh sẽ đi chợ, thằng Hùng ( đã có kể lần trước)với hai đứa nữa em quên tên ròi, chịu trách nhiệm mần chó, còn thằng Thanh thì đặt trách nấu.
Một lát thằng Hùng chạy kêu em:- Anh ơi, con chó này tu, làm ghê quá, em không dám.
Em hỏi nó:- Sao mầy biết nó tu? Vớ vẩn!
-Em vạch cái bao, biểu nó chun vô, thì nó chun vô, biểu chun ra thì nó chun ra, em sợ quá.
Chuyện này hồi giờ em chưa gặp. Em chạy về cầm cái bao sọc xanh bảo:
- Chun vô con. Con chó len lét chun vô. Thằng Hùng lào khào:-Đó anh thấy hông?. Em lại bảo:- Đi ra , con. Nó lại chun ra.
Thiệt lạ kỳ. Thằng Hùng nói:- Chắc con này tu anh à! Em đuổi đi nghe?-Ừ đuổi đi đi! Em nói, mà quả thật lúc đó tự nhiên em sởn gai ốc. Thằng Hùng dẫn con chó ra cổng nói: Mầy đi đi, lát nữa thằng Thanh về mà mày còn ở đây thì chết với nó. Nó cầm cây roi, quất cái đét, con chó kêu ẳng, cúp đuôi chạy mất.
Một lát sau hai thằng kia đi chợ về thấy bếp nguội lạnh , hỏi chưa làm chó à? Thằng Hùng nói:- Con chó này tu, tui thả rồi. Nó kể câu chuyện lúc nãy.Thằng Thanh gầm lên: - Tu mụ nội mày! Mất toi bữa thịt chó! Thằng Hải thì hỏi:- ba cái đồ này tính sao? Thì mày để ăn lần chớ sao! Mấy ông phải trả tiền lại cho tui.
Cả đám cười khơ khớ đáp:- Tụi tao có thịt chó ăn đâu mà trả tiền lại cho mày!
Nó gầm lên:- lần sau đừng hòng mượn tiền tui. Rồi nó khóc hu hu. Cả bọn nhìn thằng Hải khóc cười khoái chí, khoái chí vì thằng keo kiệt nhất b bị chơi một vố.
Sau này vài lần nữa em mới thấy có sự trùng hợp kỳ lạ: hễ bàn mần chó mà nấu nước, đi chợ trước là không bao giờ có ăn, không biết bác nào gặp trường hợp như tui em chưa?
Câu chuyện kết ở đây, nhưng em muốn kể thêm một đoạn nữa. Sau 20 năm rời quân ngũ, tháng 8 năm nay em có dịp đi Hà nội cong tác, trên đường về qua Vinh thì có thêm một ông khách lên tàu ngồi toa em. Chả lâu lâu lại nhìn em lom lom. Cái nhìn thiệt khó chịu.Mấy lần chả bắt chuyện làm quen nhưng em giả lơ. Tới Lăng Cô ổng mới hỏi : -Anh có phải tên .......... trước ở K5 không? Sao anh biết tui? em ngạc nhiên hỏi. Chả nói:-tui nhận ra ông ngay lúc lên tàu, nhưng thấy ông lựu đạn quá nên tui ghét không thèm hỏi nữa, tui là Hải nè. Trời! Thằng Hải, thằng kẹo nhất b. Hai thằng lúc đó mới huyên thuyên nhắc đủ chuyện.
Vô Đà nẵng nó nhất quyết không cho em về, kéo ở lại vói nó một đêm. Tối hôm đó bên bờ sông Hàn, hai thằng ngồi nhậu và kể chuyện cũ, nhắc lại chuyện nó bị tụi em xù tiền mua đò mần chó vì tội quá riết róng, keo kiệt. Nó trầm ngâm:- Hồi đó nhà tao ở quê, đói khổ lắm, một hột cơm cõng bảy, tám lát mỳ. Ông già tao mất trước ngày tao đi lính một tuần, mẹ tao đau yếu có làm được gì đâu, còn 4 đứa em, đứa út mới 6 tuổi. Tao nhịn ăn nhịn tiêu là gởi về cho em tao thôi. Nhưng cũng cảm ơn tụi mày là chủ nhật nào cũng nhường một suất ra ngoài cho tao. Tao ra thiệt sớm, lận thêm mấy ký đồng ra bán phế liệu, kiếm một chút tiền về đưa cho mẹ tao thuốc men, mua gạo. Tụi mày có đứa nào lục xét gì tao đâu, nếu không làm sao gia đình tao qua nổi khó khắn đó. Em nghe mà nghẹn ngào. Hồi đó mình vô tâm thiệt. -Sao hồi đó mày không nói, tụi tao đâu có biết. -Nói với tụi mày thì được gì, tui mày cũng trên răng dưới cát tút như tao, ích gì! Thôi vô đi!
Ly rượu trên tay em lúc này sao đắng quá!