ptlinh
Admin Độc lập
Bài viết: 4005
|
|
« Trả lời #60 vào lúc: 15 Tháng Bảy, 2008, 03:00:13 pm » |
|
Nắng tàn phai
Chiều nay nắng cũng tàn phai Theo trăm nỗi nhớ đổdài bóng mơ Gọi em ngôn ngữ là thơ Hẹn nhau sau dải sương mờ rất xa Hồn ta thành những bóng ma Tình cảm như thoáng mây pha tím sầu Giờ em hiện diện nơi đâu? Trong khung trời ấy có sầu hay chăng? Chiều nay tím lạnh kết băng Những làn mây trắng về giăng cuối trời Dang tay nhặt mảnh tình rơi Tên em khẽ gọi bằng lời hư không Em như lụa trắng tơ hồng Giờ đây ngập tắt cho không gian buồn
Phân trần
Anh sợ tình đầu mong manh như lụa trắng Để rồi thương yêu như nước mắt tan nhanh Anh yêu em yêu em rất chân thành Phải chăng nhớ thương bây giờ... Chỉ như hình hài in trên cát? Cơn sóng vô tình đã làm tan biến thật nhanh Anh sợ tình đầu xanh như màu lá Sẽ úa vàng khi mùa đổi thu sang Bao năm tháng em trông đợi mỏi mòn Sẽ phai mờ mùa thu trở lại Ta nhìn nhau giây phút ngỡ ngàng Em cúi mặt quay lưng về nẻo khác Để cho anh ôm chết cõi lòng yêu Đức Cơ, đêm 10-02-1979
Rồi một hôm
Rồi một hôm nghe dđi như hoang phế Và cuộc tình bỗng chắp cánh bay xa Ta đứng đây trông bóng đổ nhạt nhoà Gọi tên nhau một lần như vĩnh biệt
Rồi một hôm cuộc tình lên cỏ biếc Nén hương tàn nguội lạnh những thương yêu Em vẫn vui nhìn mây khói trong chiều Cho bia mộ một lần vương bụi cát
Rồi một hôm gió reo buồn khung nhạc Anh vẫn còn nghe khúc hát ngày xưa Và bây giờ hồn chợt đổ cơn mưa Ta xa lạ như chưa lần quen biên
Rồi một hôm mây buồn trôi li biệt Kỷ niệm đầu dẫu đã cố chôn sâu Vẫn còn đây cho ta những thương sầu Đứng với gọi tên nhau buồn năm tháng
Rồi một hôm tưởng tình vùi quên lãng Nhưng đâu ngờ tình sống dậy trong nhau Khi gặp anh em ngượng ngập cúi dầu Ôi chua xót cho tình ta khờ khạo. Nhớ 10-2-1979
|
|
|
Logged
|
Hãy để những xui xẻo qua đi, biến mất khỏi chúng ta Để săn đuổi những mục tiêu mà chính chúng ta đã chọn
|
|
|
ptlinh
Admin Độc lập
Bài viết: 4005
|
|
« Trả lời #61 vào lúc: 15 Tháng Bảy, 2008, 03:01:24 pm » |
|
Trả em về ngày tháng chưa quen Trả em về ngày tháng chưa quen biê Trời sẽ buồn đêm không một ánh sao Quả yêu thương chưa chín chẳng ngọt ngào Anh lỡ hái trên môi mềm vị đắng Anh không vui cũng chẳng buồn câm lặng Vì cuộc đời còn nhiều nẻo chia xa Anh đem thơ vào những khúc tình ca Để một lần tạ ơn chân thành nhất Khi gặp nhau em ơ hờ cúi mặt Anh mỉm cười xóa vội nét buồn đau Thôi bây giờ xin đừng nhắc tên nhau Cho kỷ niệm trôi mau vào quên lãng Ngày cũng sẽ chia ra chiều sáng Trả em về với những ước mơ son Anh lang thang trên những lối rêu mòn Và bỏ lại sau lưng nhiều nỗi nhớ Nhớ 10-2-1979
Trên cát biển
Em đếm dấu chân mình để lại Rồi mỉm cười hát khẽ một bài ca Tiếng thanh êm loang nhẹ giữa bao la Đứng bất động nhìn biển trời xanh biếc Trong bỡ ngỡ nghe hồn trôi nuối tiếc Sóng vào bờ xoá vội những dấu chân Và tên em viết lên cát mờ dần Rừng dương liễu gió lên buồn tiếng nhạc Tà áo trắng em bay tung gió mát Nắng đổ dài bóng nhạt biển chiều mơ Với cung trầm em đọc những bài thơ Bằng mực tím ghi vào trang nhật kí Theo lối nhỏ đi vào trong mộng mị Sóng thì thào như muốn gọi tên Em chạy nhanh cho kỷ niệm vùi quên Như dấu chân nhạt nhoà trên cát biển.
Vẻ đẹp tâm hồn
Lòng em trắng hơn màu trinh áo lụa Tim em hồng hơn sắc thắm môi hoa Đây lời em như tiếng hát xa xôi Và ánh mắt long lanh vì sao lạ Tóc em xanh, xanh màu xanh của lá Những sợi mềm vui đón gió mơ bay Bàn tay thơm ươm mộng ước thơ ngây Mười ngón nhỏ ôm thời gian níu kéo Cho nhạc guốc mừng vui thêm vạn nẻo Cho em cười trọn nụ thắm môi hoa Khi hoàng hôn nhuộm tím khoảng trời xa Không vương vấn mây buồn trong biển mắt Những dòng máu trong tim về họp mặt Như nhảy mừng đều nhịp cất tiếng ca Em thánh thiện thiên thần mang áo trắng Ôi linh hồn ngàn vẻ đẹp kiêu sa! 10-2-1979.
Trong một phút mơ
Trong một phút mơ bay về dĩ vãng Thấy em cười duyên dáng cưới chiều mơ Liễu ru hồn gió hát dệt thành thơ Khung trời tím nhạt mờ trong sương khói
Trong một phút mơ bay về vạn cõi Con đường xưa mòn mỏi ngóng trông em Trời trong xanh nghe nhạt guốc khua đều Em đã khuất em theo nhiều nỗi nhớ
Trong một phút mơ bay về nhắc thở Gió ru chiều than thở thấm hồn anh Tiếng biệt li em vội bước qua nhanh Về chốn cũ một lần ôm kỷ niệm
Trong một phút mơ bay về xâm chiếm Cả khung trời rộn tiếng nói yêu ai Đường mưa bay cây đứng lặng u hoài Nắng chết lịm hoàng hôn mờ phủ bóng
Trong một phút mơ bay về bên ấy Thấy em cười tay vẫy khẽ chào nhau Ánh mắt biết vùi chôn kín thương đau Và cố giấu u sầu trong giọt lệ. Đức Cơ, 10-2-1979.
|
|
|
Logged
|
Hãy để những xui xẻo qua đi, biến mất khỏi chúng ta Để săn đuổi những mục tiêu mà chính chúng ta đã chọn
|
|
|
ptlinh
Admin Độc lập
Bài viết: 4005
|
|
« Trả lời #62 vào lúc: 15 Tháng Bảy, 2008, 03:02:11 pm » |
|
Viết cho tôi
Tôi viết bài thơ cho chính tôi Run run nét chữ rối dăm lời Âm thầm lặng lẽ nhìn năm tháng Nước lững lờ trôi in dáng tôi
Bỗng thấy chơ vơ giữa khoảng đời Bấp bênh thuyền nhỏ sóng mù khơi Mà sao mưa gió như gào thét Đánh sập thuyền tan vỡ ước mơ
Từ đó tôi xa dáng mẹ hiền Xa người em gái nhỏ tôi yêu Cuộc vui tan vỡ thôi đành hẹn Hẹn lại kiếp sau sẽ nên duyên
Tôi bước đi theo nhịp quân hành Chiến y màu lá thắm rừng xanh Mà nghe chân bước buồn sao ấy Nghe trái tim rung chặng đường trường
Vẫn biết vì tôi với quê hương Làm trai nối chí bước lên đường Theo lời Đảng gọi tìm no ấm Hạnh phúc đong đầy cho núi sông
Nhưng sao hồn mãi nhờ bâng khuâng Kỷ niệm ngày xa thoáng hiện gần Bên hàng thốt nốt chiều nay vắng Bóng mẹ hiền tôi bóng người thân
Mẹ ơi! Tôi gọi mẹ thật nhiều Tên người đẹp mộng biết bao nhiêu Lo tôi từng bát cơm manh áo Lo miếng quà xinh buổi chợ chiều
Tôi đứng đây trông bóng nhạt nhoà Nắng chiều ôm núi đứng xa xa Đàn cò trắng hỡi về đâu nhỉ Có ghé ngang nhà nhắn hộ tôi
Rằng kẻ ra đi dạo ấy rồi Phương trời cách biệt sống trăm nơi Vẫn còn thương lắm con đường nhỏ Thương lắm quê hương một góc trời
Chiều nay bên ấy buồn không nhỉ? Và có nhớ thương kẻ ra đi Đất khách ôm người trai viễn xứ Quê hương biền biệt buổi chia ly
Ơi cả trời xuân ơi nắng xuân Hãy hôn lên má má môi hồng Hôn lên suối tóc mơ huyền diệu Của người em gái nhỏ tôi yêu
Còn tôi đã quen cảnh núi đồi Quen hành quân nặng dưới mưa rơi Quen đôi chân nhỏ luôn nhịp bước Và cũng quen luôn súng đạn rồi
Trời xa đất lạ dấu chân in Long-cóp, Tà-sanh, hay Pai-lin Ba lô con cóc gùi đi mãi Sống biết ngày nay chẳng biết mai
Súng nổ rền vang xa tận đâu Chắc là bên ấy lại đánh nhau Cầu xin Thượng đế bình yên đến Cho đứa con trai thôi khổ sầu
Hỡi ước mơ xuân xin đừng đến Với tôi giữa lúc đạn bom rền Cho tôi yên sóng đời lính chiến Tháng ngày hiu quạnh giữa rừng thiêng
Tuổi mơ tôi lỡ lần đánh mất Áo trắng thư sinh đã nhuộm màu Ngày xa xưa ấy vào quên lãng Đành thôi chấp nhận những gian nan. 19-6-1979
|
|
|
Logged
|
Hãy để những xui xẻo qua đi, biến mất khỏi chúng ta Để săn đuổi những mục tiêu mà chính chúng ta đã chọn
|
|
|
ptlinh
Admin Độc lập
Bài viết: 4005
|
|
« Trả lời #63 vào lúc: 15 Tháng Bảy, 2008, 03:02:33 pm » |
|
Ngày tôi đi
Mẹ hiền rưng nước mắt Sáng sương mờ theo bước tiễn chân tôi Bàn tay gầy ghi một đời lam lũ Trên đôi vai mẹ nhắn nhủ mấy lời "Cố lên con phải xứng đáng là người " Sao tha thiết hơn một bài chính trị.
Tôi hiểu mẹ vì tôi biết mẹ Mẹ hiền ơi con nguyện mãi nhớ ghi Thương mẹ quá làm sao tôi nói hết Chỉ ngước nhìn bằng ánh mắt xa xăm Tôi không khóc mà sao môi thấm mặn Nghe giữa trời trông trải hoang vu Con chim nhỏ rời xa tổ ấm Có khi nào còn nhớ tiếng Mẹ ru "Ầu ơ… con cò lặn lội bờ sông Gánh gạo đưa chồng tiếng khóc nỉ non"
Tạm biệt người lên xe về chốn lạ Tay vẫy chào lưu luyến tôi đi Đường hành quân qua núi rừng xa quá Thâu đêm dài xuyên gian khổ bước chân Cơm vắt, muối rang sương chiều ôm lá Giấc ngủ ngồi lưng gối ba lô Tôi nghe bên tai lời mẹ dặn dò "Cố lên con phải xứng đáng làm người" Lời khuyên ấy như một liều thuốc bổ Mạnh đôi vai trên vạn nẻo đường dài Tôi bước tiếp đi như lời mẹ dặn.
Hôm qua nhận được thư mẹ gởi Sau bốn tháng dài truy quét khắp nơi Môi ngập ngừng trên nét chữ run run Lời mẹ khuyên "Đừng nản chí con ơi" Con của mẹ xứng đáng là con mẹ Nghe trong ấy cả trời thương mến Chiều mưa tuôn không thấm lạnh tim tôi Bởi trong tôi luôn có dáng Mẹ hiền Khi xung trận bên tôi từng bước tiến Phiên gác dài trăng nghiêng nòng súng Mắt quan sát thù, thương nhớ xa xăm Quê hương đó mẹ tôi còn thức đó Đang làm gì, ru giấc ngủ em thơ? Tôi thương lắm người mẹ hiền năm tháng Nuôi đàn con đâu ngại gian nan Một nỗi mong con lớn con khôn Mong xứng đáng làm trai đất Việt Tôi chiên đấu vì tôi yêu cuộc sống Của mẹ hiền của đất nước quê tôi Môi bước chân đi thêm vững bước núi đồi Như mẹ dặn dò tôi thuở trước.
|
|
|
Logged
|
Hãy để những xui xẻo qua đi, biến mất khỏi chúng ta Để săn đuổi những mục tiêu mà chính chúng ta đã chọn
|
|
|
ptlinh
Admin Độc lập
Bài viết: 4005
|
|
« Trả lời #64 vào lúc: 15 Tháng Bảy, 2008, 03:03:19 pm » |
|
Thương lính
Có những ai qua rồi trong cuộc chiến Mới nghe lòng thương kiếp sống chinh nhân Cơm vắt muối rang ấm lòng người linh trận Giấc ngồi bên sáo muỗi vi vu
Tôi thương lắm vì tôi là lính đó Áo trận bạc màu sờ rách đôi vai Tôi biết yêu từng giọt nắng ban mai Yêu hoa cúc để lòng thương hoa cúc Hé nở hồng nhưng phải đợi xuân sang Để thu qua thêm nhuộm úa lá vàng Cho tơi tả màu trinh trong sương gió…
Tôi thương lắm từng trang sách nhỏ Ghi tuổi học trò ghi tiếng ve kêu... Hoàng hôn buông vi vút khúc sáo diều Cho tôi biết yêu quê hương từ đó...
Tôi thương lắm bụi cây lùm cỏ Con sông dài dòng nước mát trong xanh Khói lam chiều ôm ấp mái nhà tranh Đàn cò trắng lững lờ bay trong nắng
Tôi thương lắm người mẹ hiền khuya vắng Ngồi ru con dỗ giấc ngủ thâu canh Tiếng em thơ nhõng nhẽo gọi anh anh Mỗi tôi đến bên gia đình sum họp
Tôi thương lắm bạn bè dăm bảy đứa Sông xa phương nơi đây đó đất trời Thương cho tôi thương cả cuộc đời Làm lính chiến tôi thương màu áo trận. Long-cóp, 29-8-1979.
Rồi từ đó
Khoác áo chinh nhân tôi làm người linh chiến Bước quân hành trên khắp đó đây Kia núi nọ đây rừng cây lá xếp Dặm trường in đôi gót nhỏ tôi qua Chú nai con ngỡ ngàng ánh mắt xa xa Tôi đền ở, ra đi không biết Chẳng ngày giờ cũng chẳng cữ kiêng Bởi tôi là người lính chiến Lấy đất làm giường thay nệm gối chăn bông Ánh sao đêm thắp sáng cho đời Vũng nước bùn say tợ bia hơi Đường hành quân nắng đốt cháy da Đêm ngủ dưới trời mưa rơi tầm tã Gió reo lưng đồi ru kiếp sống chinh nhân Núi rừng này và nối tiếp bước chân Tôi đi mãi trong mùi khói đắng Rồi một chiều trong dạ bâng khuâng Tôi ra đứng nhìn xa phương trời ấy Thương cuộc đời phiêu bạt gió mây. 2-9-1979
|
|
|
Logged
|
Hãy để những xui xẻo qua đi, biến mất khỏi chúng ta Để săn đuổi những mục tiêu mà chính chúng ta đã chọn
|
|
|
ptlinh
Admin Độc lập
Bài viết: 4005
|
|
« Trả lời #65 vào lúc: 15 Tháng Bảy, 2008, 03:03:47 pm » |
|
Thơ vui về Tiểu đội súng cối
Tiểu đội tôi đây có sáu người Siêng siêng cũng có lắm người lười Vui vui tôi kể cho đời biết Có biết thì im chớ chớ cười
Đại Bảng quê hương đất Tam Kỳ Khoai mì ngập nước phải ra đi Nghe đâu vào lính năm bảy sáu Trung sĩ phong rồi phấn đấu mau
A phó Phượng ròm xếp theo sau Quê hương Nghệ Tĩnh ấy quê choa Đôi chân nghịch ngợm hay bươi phá Vui tính anh em đặt hiệu "Gà"
Quang Mập người trai Phú Khánh đây Núi đồi lồng lộng chẳng đất cày Củ khoai củ sắn rồi cũng hết Tình nguyện xin đi bộ đội này
Lộc ngõng quê tận chốn sông Cầu Đẹp trai nhưng ngặt nước da nâu Nghe đâu vừa bị con bồ đá Khiến cậu hận đời xung lính chăng?
Tám út hiệu là sĩ A tôi Mấy hôm đau bụng đi viện rồi Vì ăn thịt vịt không nhai nhỏ Xương xóc phải vào bao tử đau
Thừ sáu là tôi đất Quảng Nam Mới về A Cối chẳng bao hôm Tháng trước vừa phong nhầm hạ sĩ May mắn nào đâu có mấy khi
Tóm tắt đời tư tôi kể hết Kẻ Nam người Bắc họp lại nên Sáu người đều trống chưa ai vợ Nên cũng lạnh lòng với gió đông
Rất muốn quen vài cô gái Miên Tâm tâm sự sự bớt ưu phiền Nhưng đều sợ cái đầu xa cổ Đành phải lặng thinh liếc mắt thèm
Sợ cảnh cô đơn nhìn cuộc sống Nên Nhà nước nghĩ cũng thương tâm Cưới liền hai vợ cho năm đứa Trò chuyện yêu đương với tháng ngày...
Vợ họ màu da đẹp trắng xinh Vợ tôi lại khác nước da xanh Ngườỉ ơi đừng nghĩ cho là sốt Bởi sức vợ tôi có ai bằng
Cả hai cùng chỉ có một tên Nghe qua sao lắm vẻ êm đềm Ôm tròn bụng vợ tôi thầm nói Yêu quá em ơi! "Cối sáu mươi"
Tôi kể người nghe nghe đừng cười Trong A tổng cộng đủ sáu người Mà hai con vợ chia sau khắp Tỷ số quân bình đứa một con
Chọn mặt gởi vàng trên xét ai Đẹp trai khoẻ mạnh cộng thêm tài Đào hoa có số trao thân gái Tôi cũng tự hào được một cô
Chẳng biết vì sao con vợ tôi Có chân có cẳng lại biếng lười Đi đâu tôi cũng nai lưng vác Suốt cả đoạn đường mệt đứt hơi
Lại cái ì lưng không tắm nữa Nằm chờ con sét nó đền ăn Vì yêu quý vợ nên tôi phải Ôm ấp lau chùi bóng nhoáng thôi
Từ lúc có thêm hai cô vợ Anh em tiểu đội lại vui hơn Ngày ngày tám tiếng chung trò chuyện Độ hướng-thước tầm, tiếng thương yêu
Tôi kể chuyện A tôi là thế Người ơi xin chớ có cười chê Nếu chê thì hãy ra chỗ khác Kẻo nó giận rồi nổ thân tan... Long-cóp + Tà-sanh 12-9-1979
|
|
|
Logged
|
Hãy để những xui xẻo qua đi, biến mất khỏi chúng ta Để săn đuổi những mục tiêu mà chính chúng ta đã chọn
|
|
|
ptlinh
Admin Độc lập
Bài viết: 4005
|
|
« Trả lời #66 vào lúc: 15 Tháng Bảy, 2008, 03:04:24 pm » |
|
Bài thơ viết vội
Thiên hạ làm thơ tôi cũng thơ Chẳng trong không sáng được thì mờ Không hồn không ý tôi còn xác Mấy chữ ngoằn ngoèo cũng gọi thơ
Bát cú thất ngôn kèm tứ tuyệt Tự do song thất đền trường thiên Thơ tôi sành lắm nhưng không nhớ Bởi vậy đừng cười nhé bạn ơi
Giờ tôi tả đến cảnh núi đồi Không biết đầu đề lấy sao thôi? Sao ở xa xôi sờ không tới Lấy đại đề thơ “Trên chốt tôi"
Cây lá ôm ghì màu đất đỏ Núi rừng trùng điệp xứ Ăng-co Ngoằn ngoèo con suối không róc rách Giữa đỉnh đồi cao chục nóc nhà
Buồn đời xe hết dám ngang qua Chỉ có đồi cao dưới xóm nhà Vui buông quấn quít cùng năm tháng Buồn với chiều mưa vui với trăng
Vững giữa đồi cao mà đứng gác Cắt đường thằng địch hết qua ngang Cho đời yên sống vui hạnh phúc Cho các em thơ đến dưới trường
Thằng địch nếu đêm tập kích vào Chốt tôi vững chắc há nung nao Sẵng sàng tay súng tôi bắn trả Đã có quanh tôi những chiên hào
Trên chốt, tôi làm thơ cho tôi Không hay, không dở, cũng chẳng tồi Không đăng báo được, tôi hút thuốc Có thế thôi mà, có thế thôi... Trên chốt, 15-9-1979.
Đêm trên chết
Đêm trên chốt nghe lạ lùng chẳng biết Những người dân chưa một lần chinh chiến Đêm trên chốt quen tên vần thơ truyện Và quen thân người lính biên cương Cả cuộc đời bạn với gió sương Bạn với rừng cây con suối quả đồi Màu đất đỏ hòa chung màu máu Đổ xuống nơi đây cho cây lá đâm chồi
Súng ăn no đạn lên nòng chờ sẵn Hướng bìa rừng nhìn gấp mấy lần căng Lắng đôi tai qua từng tiếng động Và chờ nghe tiếng giặc xung phong
Khuya rồi vai áo ướt Gió ru lạnh đêm sương Gió khuyên người chiến sĩ Ngủ đi và ngủ đi Sáng mai nhiều việc còn Giữ chốt vững thành đồng Xứng đáng với núi sông
Đêm trên chốt êm đềm hoang vắng Có tiếng côn trùng hoà khúc nhạc quen tai Từng đêm từng đêm nối tiếp đêm dài Người lính chiến vẫn bên đoạn hào trên chốt Thức đôi tai và tròn xoe đôi mắt Súng bên người lạnh từng cơn gió rét Đạn sẵn lên nòng chờ tiếng giặc xung phong Chốt Tà-nghèn, 5-10-1979.
|
|
|
Logged
|
Hãy để những xui xẻo qua đi, biến mất khỏi chúng ta Để săn đuổi những mục tiêu mà chính chúng ta đã chọn
|
|
|
ptlinh
Admin Độc lập
Bài viết: 4005
|
|
« Trả lời #67 vào lúc: 15 Tháng Bảy, 2008, 03:04:56 pm » |
|
Trăng hạ tuần
Khuya rồi trên chốt gác dưới trăng Ngước mắt nhìn xem dáng chị hằng Hôm trước vừa xuân nay đã hạ Nghĩ đời sao ngắn quá ơi trăng
Mải miết đùa vui nơi phố thị Núi rừng hiu quạnh nhớ mà chi Chắc giờ nơi ấy đà hoang vắng Nên mới ngại ngùng bước chân đi
Làm lính tiền đồn yêu mến trăng Yêu từng giọt sáng ánh vàng trong Giận trăng vì cớ gì đền trễ Cho núi đồi mê mải chờ trông. Tà Nghẽn, 10-10-1979
Chuyện con đường
Anh không về quê hương kể em nghe Chuyện con đường in bóng hàng tre Con đường nhỏ như nụ cười tươi trẻ Dấu bàn chân che bóng anh qua Quê hương ta... Đâu thiếu những con đường Nhuộm lá yêu thương Đêm trăng về hai đứa mình mơ ước Bên em anh kể chuyện ngày xưa Em mỉm cười mái tóc đong đưa
Hôm nay anh kể chuyện con đường Anh đã đi qua em chưa lần đến Con đường nhỏ nhuộm màu lá đẹp Ghi lòng anh trên những bước chân Có lá có hoa ngát hương thơm dào dạt Có chú nai tơ nhìn ánh mắt ngỡ ngàng
Đâu phải đường Trường Sơn nhuộm nắng ban mai Con đường dẫn đến tương lai Anh đang đi và đang đi mãi Con đường không tính bằng cây số Đi bằng ngày đường in nét kẻ bản đồ Ô nối tiếp ô Vạch bút chì cắt từ ô nhỏ Trinh sát đi đầu cỏ tre gục xuống Tranh nghiêng người né bước chân qua Suối róc rách chào anh chiến sĩ Chim rừng vui hót chúc người đi Vượt núi băng sông Con đường dẫn anh đi tìm cuộc sống Cho đất người nở cánh hoa tươi Cho dân Campuchia thoát vòng diệt chủng Em nhé! Anh sẽ hẹn một ngày xa tới Về quê hương anh kể em nghe Chuyện con đường có bóng hàng tre Anh đi qua bằng bước quân hành tuổi trẻ. Chốt Tà-nghèn,16-10-1979.
|
|
|
Logged
|
Hãy để những xui xẻo qua đi, biến mất khỏi chúng ta Để săn đuổi những mục tiêu mà chính chúng ta đã chọn
|
|
|
ptlinh
Admin Độc lập
Bài viết: 4005
|
|
« Trả lời #68 vào lúc: 15 Tháng Bảy, 2008, 03:05:44 pm » |
|
Xa chốt
Chào chốt nhé ta đi Chào tất cả những gì Trong căn nhà hầm ta dựng nên Mai này ta lại đến Nơi ta chưa một lần đến Nơi ấy cũng rừng núi cũng đồi cao Nóng bỏng thay đoạn giao thông hào Chiếc áo giáp che từng viên đạn địch Mai đây giã biệt Nghe lòng mình xao xuyến bước chân Đời lính chiến buồn vui trên vạn nẻo quân hành Xa rồi ta nhớ... Ghi lòng ta bao kỷ niệm nên thơ Sáng mai chốt rồi Lưỡi cuốc mang theo lật thêm màu đất mới Đất xa ta nhưng ta vào đất lạ Bên ta đất che chở cho ta Ta giữ đất đất nuôi ta sống Đất nuôi đời ươm lá mầm non Ta sẽ đến nơi đâu còn bóng giặc Biên giới này biên giới quê hương Đẹp sao như những con đường Màu đất đỏ dẫn ta vào chốn mới Ta đứng vững vì ta chiên thắng Ta sẽ vui và đang đi tới Đất nước này đẹp những cánh hoa tươi Đêm xa chốt, 18-10-1979.
Tình đồng đội
Này bạn, này đồng chí tôi ơi! Nhanh lẹ vào đây vui với tôi Một mẩu thuốc tàn vừa kiếm được Bên trong đống rác ở ven đường Đồng chí làm hơi, tôi làm hơi Hút cho quên lãng cả đất trời Cho bay tâm trí cho quên hết Quên hết mộng mơ, quên hết đời Ta chỉ còn đây ta với ta Quạnh hiu giữa chốt tháng ngày xa Lúc ghiền bươi rác tìm mẩu thuốc Nhớp nhúa vi trùng ta cho qua Trên chốt B6 14-4-1980.
Nhật ký mang theo Xa quê hương đánh giặc tận trăm miền Bút mực nào kể hết chuyện hôm nay Nhật ký mang theo là những gốc cây Ghi bao kỷ niệm mến thương đời lín Đường hành quân xuyên qua từng giấc ngủ Vo ve nhạc muỗi ngỏ lời ru Lưỡi lê súng bỗng dưng thành bút sắt Viết vào đây dòng nhựa đỏ chảy ra "Kỷ niệm một chiều tháng ba..." Bao nhiêu ấy cũng làm tôi nhớ mãi Bóng mẹ hiền vào trận chiến hôm nay Phút giải lao cũng vội vàng để lại Kỷ niệm tháng ngày hai tiếng "Mẹ ơi!" Mẹ ơi! Con nhớ mẹ đêm này... Lúc leo dốc xung phong vào đồn giặc Súng địch im rồi đi vào chiến thắng
|
|
|
Logged
|
Hãy để những xui xẻo qua đi, biến mất khỏi chúng ta Để săn đuổi những mục tiêu mà chính chúng ta đã chọn
|
|
|
ptlinh
Admin Độc lập
Bài viết: 4005
|
|
« Trả lời #69 vào lúc: 15 Tháng Bảy, 2008, 03:06:04 pm » |
|
Buổi sáng phục kích
Mặt trời còn ngủ say Đã thức dậy vội vàng Bao xe đạn gọn gàng Chúng tôi đi phục kích Trên con đường tĩnh mịch Dấu mòn bước chân qua Rừng xanh ru tiếng lá Vui vui con chim nào Tiếng hót thánh thót cao Chim vui chim có hay Những chàng trai chiến sĩ Không quê hương nơi đây
Chim vui chim có hay Lũ bạo tàn Pôn-pốt Không một chút nương tay Giết người không gớm tay Đập đầu thiêu tro đốt Tàn ác hơn Hít-le Chim vui chim có nghe Tiếng người dân vô tội Rên xiết khắp đất trời Chúng muốn biến Ăng-ko Xinh tươi thành địa ngục Cái mưu đồ diệt chủng Đã hai triệu người dân Thành tro than bón ruộng Chim vui chim có hay Nghìn em bé "chăn thay" Tuổi đầu vừa lên bảy Bơ vơ khắp mọi miền Cha mẹ bị chúng giết Búa đập đầu máu rơi Giờ ta nói chim ơi! Cuộc vui thôi hãy tạm Theo ta làm cách mạng Quét sạch lũ hung tàn Cho đất nước ngàn năm Trời xanh tươi thế kỷ Muôn hoa thơm đua nở Lung linh bóng Ăng-ko Cho trăm nghìn em nhỏ Tung tăng dưới mái trường Mùa xuân về trở lại Đất nước đẹp ước mơ Việc cách mạng còn nhiều Tuổi nhỏ làm việc nhỏ Chim bay chim dẫn dường Ta đi vào phục kích Chim bay trên đầu địch Chim báo hiệu cho ta Đường dài đường còn xa Ta đi thôi chim hỡi Lào xào lá dưới chân Điểm phục đã đến gần Mìn địch giăng ta gỡ Nắng hồng đẹp nên thơ Ta như người thợ săn Đang rình mồi thằng địch Bên gốc cây im lìm Chờ nghe tin chiến thắng...
|
|
|
Logged
|
Hãy để những xui xẻo qua đi, biến mất khỏi chúng ta Để săn đuổi những mục tiêu mà chính chúng ta đã chọn
|
|
|
|