Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 19 Tháng Tư, 2024, 10:04:19 am


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Tây tiễn viễn chinh  (Đọc 52517 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
ptlinh
Admin Độc lập
*
Bài viết: 4005



WWW
« Trả lời #50 vào lúc: 13 Tháng Bảy, 2008, 07:40:11 am »

Phần thứ mười hai
Những ngày cuối cùng trên chốt điểm cao B6

“Chợt thấy nóng nơi gò má, hình như tôi đang thầm khóc? Hình ảnh nào thân thương làm tôi nhớ khôn nguôi. Mẹ ơi! Đêm nay con đang chốt giữa điểm cao lạnh cóng...
Tình hình mỗi ngày một căng thẳng, lính Pôn-pốt ngày càng hoạt động quấy rối nhiều hơn. Thế là quân số của D tôi giảm nhiều quá. Thỉnh thoảng lại một vài đồng chí chết, bị thương vì trên đường đi từ chốt này sang chốt khác bị địch phục. Công tác càng nhiều hơn mấy lúc trước, phải đi phục liên tục 2-3 ngày mới được nghỉ, cứ thế và cứ thế…".
(Trần Duy Chiến, 16-6-1980)


30-2-1980

Chúng tôi đã rút khỏi nơi ấy từ ngày đầu tháng 1 và đi chiến dịch ở 742.

Mới đó mà đến nay đã là một tháng, tôi làm nhiệm vụ chốt giữ trên đỉnh cao biên giới Pai-lin. Thời gian đi sao mà nhanh quá, vội quá. Bây giờ giở nhật ký ra nhìn lại tôi mới biết, phải chăng cái khổ đã làm tôi quên mất tháng ngày?

Tết thì đã qua cách đây đâu 14 ngày rồi, thế nhưng toàn bộ E 812 của tôi thì chưa có đơn vị nào được ăn Tết cả.

Ngồi ghi nhật ký trong chiếc nhà âm trên đỉnh B6 này, tôi cố nhớ lại những chặng đường gian khổ rơi không ít mồ hôi. Tôi phục cho đôi chân mình rất nhiều nó đã không bỏ tôi lại, cho nên hôm nay tôi vẫn có mặt nơi đây cùng anh em đồng đội giữ chốt chiến đấu.

Địch ở vùng này thì nhiều, nhưng không mạnh. Sở dĩ tôi dám kết luận vậy vì có nhiều lí do. Hôm trước Đại đội tôi đánh vào cứ điểm B2, địch đâu bắn trả lại viên nào, chỉ bỏ chạy. Nói chung, các cứ điểm khác cũng vậy. Thế nên chỉ có 1 trung đội cùng khẩu 60 của tôi chốt giữ điển cao B6 này, tôi vẫn không nao núng tí nào.


4-3-1980

Điểm cao B6, Pai-lin.

Ghi vội vài dòng để nhớ một cái Tết mang kỷ niệm sâu sắc trong đời binh nghiệp của tôi. Nó bình dị, đơn giản, vội vã và lạnh lùng đi qua...

Đêm nay trăng hạ tuần còn mê mải đùa vui với phố xá, núi rừng Pai-lin nằm lặng yên đợi chờ. Trên điểm cao B6 chẳng có gì để vui, tiếng gió réo át hẳn tiếng côn trùng hay có lẽ vì lạnh quá chúng đã ngủ từ lúc ông mặt trời tắt nắng. Thỉnh thoảng một vài tiếng nổ của những trái mìn bố phòng quanh chết bị cành cây khô rơi xuống hay con thú nào vấp phát lên làm một góc núi rừng ầm vang ra xa, xa mãi.

Có ai biết giờ này tôi đang suy nghĩ gì? Mà cũng chẳng có gì để tôi phải suy nghĩ. Cái Tết lướt qua nhanh trong những ngày làm lính của tôi một cách bình dị quá. Không hững hờ, nhưng cũng chẳng luyến tiếc làm gì, bởi tôi là người lính mang nhiều suy nghĩ của lính. Cái Tết cổ truyền của dân tộc đã qua đi cách đây hơn nửa tháng rồi , nhưng E812 tôi đã để dành lại, hôm nay mới ăn Tết. Gọi là "ăn Tết" chơ "ngơm" cái danh từ lên một chút, chứ có gì đâu. Nó còn kém xa một bữa liên hoan ở quê nhà. Những thứ gì nào: thịt heo, thịt bò, xôi miếng, rau cải... Tất cả đều dồn hết vào một bữa trưa, nhưng vẫn chưa đã thèm tí nào. Nó ít quá mà!

Cuộc đời bộ đội là những bước hành quân trên vạn nẻo đó đây. Năm ngoái, lúc tôi còn học ở trường Hạ sĩ quan Đức Cơ, cái Tết ùa đến, đơn vị tổ chức đón xuân có phần vui và rôm rả hơn. Bây giờ trên điểm cao B6 này, cái Tết cũng đến, nhưng vắng lặng và âm thầm như những người tu sĩ. Buồn thì cũng chẳng buồn lắm, vì tôi hiểu đời lính chỉ có vậy. Nhưng vui lại không có gì để vui, thôi thì cứ lặng lẽ cho ngày tháng trôi qua...

Suy nghĩ và nghĩ suy chỉ vậy, để rồi đến sáng mai lại là những ngày bình thường cơm muối, gùi nước lên cái dốc mệt đứt hơi. Ôi thôi, càng nghĩ đến những ngày sắp đến, tôi lại càng thấy ớn thêm. Biết bao giờ tôi được trở về lại quê hương để được đón xuân trong niềm vui ấm cúng của gia đình? Ôi? Nó xa vời và rỗng tuếch quá, làm sao tôi biết được?
Logged

Hãy để những xui xẻo qua đi, biến mất khỏi chúng ta
Để săn đuổi những mục tiêu mà chính chúng ta đã chọn


ptlinh
Admin Độc lập
*
Bài viết: 4005



WWW
« Trả lời #51 vào lúc: 13 Tháng Bảy, 2008, 07:41:01 am »

16-3-1980

Điểm cao B6, Pai-lin. Cả ngày trời cứ mưa hoài, cơn sốt đang chừng chừng, cái đầu choáng váng nhưng tôi vẫn dậy đi hứng nước. Mùa mưa ở đây bắt đầu từ tháng 4 dương lịch, còn bây giờ thì mới nửa tháng ba, nhưng thỉnh thoảng cũng có một vài cơn mưa dông.

Trên điểm cao B6 mà tôi đang có mặt, mỗi lần mưa đến vui biết bao. Nếu có đồ chứa nước được nhiều thì khỏi đi mang nước đến bốn năm ngày, lại còn được "xài" thoải mái nữa chứ. Còn bình thường thì cứ bốn người, mỗi ngày phải có một người đi mang nước. Cả đi cả về mất một buổi, 20 lít nước nặng trĩu sau lưng, miệng và mũi thì mở hết tốc độ thế mà không sao đáp ứng đủ sự đòi hỏi của chúng tôi.

Nói đến chốt là nghĩ ngay đến cái hiu quạnh của núi rừng. Sống nơi đây tôi đếm từng giờ cho mau hết thời gian. Nghe tin đâu E812 của tôi sắp đổi đi nơi khác thế mà tôi cứ ngong ngóng mãi vẫn không thấy. Cầu trời đừng để đơn vị tôi chết nơi đây hết mùa mưu, buồn và khổ lắm…


23-3-1980

Điểm cao B6.

Bây giờ khoảng đâu 10 giờ, cả chốt đã ngủ say chỉ tôi và cậu Dũng là còn thức. Cậu Dũng thức để gác, tôi thức để viết cho xong lá thư. Lá thư thì đã viết xong, lại thức tiếp để ghi đoạn nhật ký.

Không phải thư gia đình, bạn bè hay người quen nào cả, lá thư này gọi là "thư toạ độ", tôi viết cho một cô gái ở Hội An. Sở dĩ tôi gọi là "toạ độ", bởi tôi chưa biết mặt, chỉ biết tên và địa chỉ của cô gái ấy do bạn bè tôi đưa đến. Thật ra thì tôi chẳng muốn viết làm gì, chỉ tốn công tốn giấy mực lại gây căng thẳng cho đầu óc mà thôi. Nhưng nghĩ cho kỹ, cuộc sống của lính chiến buồn tẻ với núi rừng hiu quạnh, nên tôi phải làm một cái gì đó để tìm ra một chút niềm vui nho nhỏ. Vì thế, đêm nay tôi thức khuya viết lá thư cho cô gái mà tôi không biết. May đâu người ta trả lời, lại có bức thư để đọc sẽ vui. Tôi ghi lại bức thư để nhớ và gọi là để lưu niệm vui vui:


Thư gửi Hồng Hạnh,

(8/2 Nguyễn Thị Minh Khai, Hội An):

"Nhận được thư, Hồng Hạnh có lẽ sẽ ngạc nhiên và xen nhiều nỗi bực mình lắm phải không? Bởi vì cái anh chàng vô duyên nào lại biên mình mà còn biên tường tận nữa chứ. Giận lắm phải không Hạnh? Nếu giận thì cho tôi xin đi, để chúng ta còn nói chuyện nữa chứ.

Lời đầu tiên tôi xin đến với Hạnh bằng những tình cảm chân thành nhất. Xin chúc Hạnh vui khỏe, trẻ và đẹp mãi trong lứa tuổi.

Còn tôi là ai? Sao lại biết được Hạnh?... Bây giờ tôi xin gỡ những thắc mắc đó cho Hạnh: Tôi-người con tiai cũng như bao người con trai khác được sinh ra và lớn lên trên mảnh đất Quảng khô cằn, nghèo nàn. Dáng người không cao, xấu trai, nhưng tính tình không bao giờ xấu, luôn mang nhiều sầu cảm…

Kể từ lúc tôi khoác lên mình bộ chiến y rời xa quê hương làm nghĩa vụ, số kiếp sống quạnh hiu với núi rừng, suốt ngày làm bạn với súng đạn, tôi thấy mình như lạc lõng, thiếu di tất cả, nhất là tình cảm của người em gái hậu phương qua cánh thư nho nhỏ.  Như kẻ bị đắm tàu vớ được chiếc phao, qua một sự tình cờ tôi biệt địa chỉ của Hạnh nên nảy ra ý định viết thư đến Hạnh. Để những lúc vui buồn tôi kể cho Hạnh nghe những chuyện về miền đất xa lạ về những con người mà Hạnh chưa đến vá chưa biết. Còn Hạnh sẽ kể lại cho tôi những vui buồn về quê hương phố Hội nơi mà Hạnh đang sống. Như vậy, Hạnh nghĩ thế nào? Nếu đề nghị của tôi dược Hạnh chấp nhận, đó là một diễm phúc lớn lao cho tôi. Mong rằng Hạnh sẽ không trách nhiều cho kẻ vô duyên này phá quấy đến Hạnh. Xin chúc Hạnh ngủ một giấc thật ngon trong đêm!

"Một kẻ vô duyên ".

Sáng mai về Pai-lin, tôi phải ăn một trận xà-oai chín mới được. Thèm xà-oai tum ná hơi (chữ dùng của Trần Duy chiến-ĐVH). Nhưng nghĩ đến con đường từ đây về đó cũng ớn, dốc ơi là dốc, bò lên leo xuống ôi thôi cặp giò muốn rã. Thế mà không đi là không được. Muốn đi một lần đâu phải dễ, xin với xỏ mệt đứt hơi mới cho đi. Nhớ lại mùa xoài năm ngoái phải nói là tôi ăn nhiều vô kể. Nếu cứ tính tiền xoài mà tôi ăn của Cam-pu-chia này thì tôi phải trả đến bao giờ… với phụ cấp 8 đồng hạ sĩ của tôi. Tôi không thèm ghi nữa. Ngủ cái đã, sáng mai còn phải lội bộ về Pai-lin 12 cây số đâu phải ít.
Logged

Hãy để những xui xẻo qua đi, biến mất khỏi chúng ta
Để săn đuổi những mục tiêu mà chính chúng ta đã chọn


ptlinh
Admin Độc lập
*
Bài viết: 4005



WWW
« Trả lời #52 vào lúc: 13 Tháng Bảy, 2008, 07:42:08 am »

3-4-1980

Điểm cao B6.

Thật tức giận cho những người đi cái lưng khom khom, cái đầu cúi cúi, thế là nó hại anh em. Tôi và nó từ trước đến nay vẫn chơi thân với nhau lắm, có cái gì tôi cũng cho nó ăn, để dành cho nó. Ai xin thì không cho chứ nó thì tôi không cầm lại được. Thế mà nó hại tôi, nó thọc tôi một gậy quá đau. Ông Thủy-Chính trị viên-đổi tôi qua đây cũng vì nó.

Chưa một lần nào tôi dám bướng trước mặt đại đội. Hôm nay tôi phải bướng, tôi đứng chống nạnh trước mặt ông Thủy trả lời ổng bằng những lời lẽ không mấy ôn hoà. Mà ai lại không tức cho được khi mình không tự bỏ đơn vị đi, nhưng ổng lại cho mình là tự ý đi ông nghe lời tên Nhật mà.

Anh Việt triển khai cho mình cùng Sự và Lành xuống dưới đó lấy xoài, đi đã mệt về lại còn bị chửi, ai mà không tức. Tôi bất chấp sự tiến bộ của tôi, tôi đã cãi lại cấp trên. Người ta bắt ép tôi mà.


8-4-1980

Một chuyện buồn lại xảy ra trong A cối tôi: Trưa nay đồng chí Phương đã hi sinh. Đồng chí đi phục kích từ sáng đến 11 giờ thì gặp 5 thằng địch từ dưới suối lên. Mấy đồng chí nổ súng, địch không chết, bỏ chạy. Ta vận động xuống kiểm tra, đồng chí Phương dẫm phải mìn KP2 chết. Thương người đồng chí và cũng là người bạn trong A của tôi quá? Ở cái đại đội 5 của tôi, lính xứ Nghệ khoảng đâu 10 người, nhưng có lẽ đồng chí Phương là người tôi có cảm tình nhiều hơn hết. A cối tôi có 6 người, 3 người ở chết B5:tôi, Lộc và Phương ở đây. Bây giờ đồng chí Phương ra đi chỉ còn lại tôi và Lộc, ngôi nhà trở nên trống trải một cách lạ...
Đời lính là vậy chẳng có gì gọi là tồn tại khiến tôi cũng đâm chán và bi quan ghê. Ghi vội mấy dòng để không quên người đồng chí thân thương ra đi.



13-4-1980

Tuổi thanh xuân ai không tự đắp cho mình một ước mơ. Nhưng ước mơ là huyền hảo, là chuyến tàu không có sân ga. Tôi cũng có cái ước mơ nho nhỏ, không hiểu nó bén lên tự bao giờ trong tôi. Có lẽ vào mùa đông năm ấy, khi tôi khoác lên người bộ chiến y?


14-4-1980

Những ngày không có thuốc hút thật là khổ, con mắt lờ đờ như người mất ngủ. Thèm quá, phải đi tìm lại những cái mẩu nằm rơi rớt nhưng đâu phải dễ dàng.

Sáng sớm tìm bươi ngoài đống rác
May dâu nhặt được mẩu thuốc tàn

Bươi hoài, có khi cũng chả được vì đâu phải chỉ có một vài người bươi, cả chốt cùng bươi từn mẩu. Cái đống rác bị trộn xới liên tục, kể gì nhớp nhúa. Cái mẫu thuốc đã lên mốc vì nằm ngoài trời ẩm ướt thế, nhưng từn được ôi thôi là mừng vô kể, xúm lại mỗi người hút chỉ được một hơi gọi là đỡ ghiền.
Logged

Hãy để những xui xẻo qua đi, biến mất khỏi chúng ta
Để săn đuổi những mục tiêu mà chính chúng ta đã chọn


ptlinh
Admin Độc lập
*
Bài viết: 4005



WWW
« Trả lời #53 vào lúc: 13 Tháng Bảy, 2008, 07:43:04 am »

16-6-1980

Cả ngày trời cứ mưa hoài. Mưa thì không lớn nhưng dai dẳng. Hôm nay tôi ở nhà, chắc có lẽ cũng do cái cơn cúm, của tôi. Tôi lặng im nằm nghe mưa. Cái âm thanh lộp độp phát ra từ mái nhà lợp lá, gợi lên trong tôi thật nhiều kỷ niệm. Những gương mặt, ánh mắt nhìn và là bao cái khác lần lượt xếp hàng trong cái đầu cỏn con của tôi.

Chợt thấy nóng nơi gò má, hình như tôi đang thầm khóc? Hình ảnh nào thân thương làm tôi nhớ khôn nguôi. Mẹ ơi! Đêm nay con đang chết giữa điểm cao lạnh cóng...

Tình hình mỗi ngày một căng thẳng, lính Pôn-pốt ngày càng hoạt động quấy rối nhiều hơn. Thế là quân số của D tôi giảm nhiều quá. Thỉnh thoảng lại một vài đồng chí chết, bị thương vì trên đường đi từ chết này sang chết khác bị địch phục. Công tác càng nhiều hơn mấy lúc trước, phải đi phục liên tục 2-3 ngày mới được nghỉ, cứ thế và cứ thế…


24-6-1980

Thật là giận nhiều cho mấy thằng nhỏ nhen, mồm mép. Tôi phải sống với họ làm sao đây hỡi trời? Họ nói xuôi cũng được, lộn ngược cũng xong, cái lưỡi của họ lắt léo trăm bề... Họ có thành kiến gì với tôi không biết? Có lẽ là do tôi đóng góp phê bình, nên họ tức tôi chăng? Họ toàn nói chuyện moi móc, tìm tòi những cái sai của tôi để công kích trong cuộc họp, trong khi đó tôi vẫn tốt với họ, với mọi người.

Tôi ốm, ăn cơm không được, phải nấu cháo, họ nói nấu ít nấu nhiều, tôi khổ lắm. Bây giờ tôi lại sinh ra cái bệnh đau dạ dày quái ác, ăn cơm vào nó đau, ăn cháo thì không có điều kiện để nấu. Giá mà tôi như người khác thì đã nằm ì rồi... Đằng này tôi vẫn cố gắng công tác với anh em. Tôi cũng biết thương anh em lắm. Nếu tối không đi, anh em trong A phải đi thay, tôi không làm như vậy được. Cái khổ tâm thứ hai nữa là đau mà không dám nói. Bởi nói ra thì người ta cho tôi là tư tưởng này nọ, ham sống sợ chết... Những chuyện bực mình như thế thường diễn ra, tội nghiệp cho tôi quá.


25-6-1980

Tôi gọi thật nhiều hai tiếng "quê hương", mỗi khi rộn ràng tiếng súng, hay lúc trăng về mờ soi trên lá một mình ngồi ôm súng nhìn xa. Tôi yêu thật nhiều quê hương-lời thơ và cũng là tiếng nói hồn tôi.

Phải nói là tức giận kinh khủng cho đồng chí Chất B trưởng B3. Cái hành động của đổng chí ấy đối với tôi khi sáng mãi đến giờ này tôi còn ưng ức trong bụng và chắc là tôi sẽ nhớ dai. Anh ta làm như tôi là giả vờ không bằng. Bây giờ thì tôi đã hiểu: phải chăng anh ta thù vặt vì tôi đã đóng góp phê bình mấy hôm trước...?

Khổ quá cái bụng nó hại tôi, cứ đau anh ách hoài làm sao chịu nổi? Đói thì đau, no cũng đau, sáng đau, chiều đau, khuya đau... ăn cơm vào đau, chỉ có cháo là giảm được đau thôi, nhưng chỉ ăn cháo thì làm gì được. Đằng này, tôi ăn cháo nhưng vẫn phải đi làm, đi phục, đi tuần, đi công tác cùng anh em đều đều. Có lúc đau quá, tôi chỉ biết ôm bụng và nhăn mặt vậy thôi. Nếu tôi nói ra họ lại cho là thế này thế khác, tư
tưởng không thông, ham sống sợ chết, ngại khó ngại khổ

Ôi biết bao nhiêu là điều mà người ta sẽ nói cho tôi khi tôi thốt ra rằng "Tôi bị bịnh này... không thể đi làm hay chiên đấu được...". Cái này thì tôi hiểu lắm, nhưng chắc là phải cố gắng đến một lúc nào đó thôi, cái đau sẽ bảo tôi dừng lại. Thử hỏi, đến lúc đó người ta đối xử với tôi ra sao? Có còn thân thiện tử tế như một cái, một con... gì gì đó mà tôi không dám nghĩ đến.

Trên cái điểm cao thâm u này tôi thèm đủ thứ, nhất là rau xanh. CÓ lúc cả tháng chưa được ăn một lần rau. Hôm qua trong đi tuần, tôi từn mãi mới được hai cây cải trời (rau tàu bay). Tôi mừng lắm, hái hết được hơn nắm lá về bỏ vào cái xoong nhỏ, xào qua xào lại với tí nước, mà tôi ăn rất ngon. Đến bây giờ mà tôi vẫn còn cảm thấy cái hương vị thơm thơm của cọng cải trời.

Vở thì cũng sắp hết, muốn ghi thật nhiều những sự việc với ngày tháng quạnh hiu trên chốt nhưng không được. Tiết kiệm nhiều lắm mà bây giờ giấy vẫn hết. Tôi đã gởi đồng chí Nhật đi Bat-tam-băng mua rồi. Chẳng biết có mua được như ý định của tôi không? Khổ quá, tôi không dám kêu ca với ai, nhưng cũng phải kêu ca với chính mình, bởi vì tôi khổ thật. Trong khi đi phục, viết đại mấy vần thơ, phải ghi vào đây để nhớ.
Logged

Hãy để những xui xẻo qua đi, biến mất khỏi chúng ta
Để săn đuổi những mục tiêu mà chính chúng ta đã chọn


ptlinh
Admin Độc lập
*
Bài viết: 4005



WWW
« Trả lời #54 vào lúc: 15 Tháng Bảy, 2008, 02:56:47 pm »

Phần phụ lục
Một số bài thơ trong sổ nhật ký của Trần Duy Chiến


"Trên chốt, tôi làm thơ cho tôi
Không hay, không dở cũng chẳng tồi
Không đăng báo được, tôi hút thuốc
Có thế thôi mà, có thế thôi..."
(Trần Duy Chiến, 15-9-1979)



Tạm biệt

Tạm biệt người thân, tạm biệt em
Thôi anh đi đừng buồn nghe bé
Cố vui lên vui để tiễn anh
Đừng khóc làm chi dị lắm nè
Thẹn với quê hương với bạn bè
Bé ơi! Sao bé cứ mãi nhè
Bé khóc làm anh ríu bước chân
Nửa hồn cho bé nửa bâng khuâng
Anh đây nào phải chẳng biệt buồn
Chẳng biết lòng mình réo gọi tuôn
Anh nghe hồn nhỏ từng giọt lệ
Nghe cả tim anh dậy yêu thương
Nhưng vì nhiệm vụ với quê hương
Có lẽ nào đâu chỉ ngồi nhìn
Đồng bào biên giới chịu tang thương
Giờ đây anh quyết phải lên đường
Đánh cho quân giặc chẳng lăm le
Giang sơn Tổ quốc vẹn mọi bề
Nhiệm vụ làm xong anh lại về
Vui buồn quân ngũ kể bé nghe
Yêu thương nối lại tơ lòng cũ
Tình sẽ mặn nồng ngát bể dâu.
6-10-1978.



Nhớ quê hương

Đà Thành ơi! Quê hương yêu nhớ!
Đã từng giờ nhắc nhở trong tôi
Từ đây cách trở phương trời
Xa rồi nhớ mãi những lời mến thương
Nhớ đêm trăng vấn vương mong đợi
Những chiều về phơi phới hồn tôi
Biển Đông nối tiếp chân trời
Bao la một dải sáng ngời hương quê
Nhớ Mỹ Khê nắng về tắm mát
Nhớ Bạch Đằng thơm ngát hương yêu
Sông Hàn đón gió hiu hiu
Đò ngang cập bến những chiều đón em
Nước trong xanh êm đềm sóng vỗ
Hồn Phật Đài khẽ bảo hồn ta
Mây chiều phủ kín Sơn Trà
Khói lam ôm ấp mái nhà thân yêu
Cầu tên anh mấy nhịp cô liêu
Hai đứa hẹn rồi dìu nhau bước
Quang Trung xanh mướt con đường
Kiền kiền bóng mát yêu thương nhộn đầy
Ngũ Hành Sơn trời mây sừng sững
Vươn cao mình thẳng hướng tương lai
Thằn lằn suối Đá chạy dài
Cho tôi nước mát nắng mai ấm lòng
Gió Thăng Bình ước mong rộn rã
Liễu Nam ô buông xoã tóc thề
Chuông chùa chiều xuống lê thê
Gió đông thức dậy sóng về cù lao
Hùng Vương đây ồn ào tấp nập
Sân Chi Lăng chủ nhật vui sao
Chợ Cồn lắm cảnh ra vào
Quốc danh chiếu bóng xôn xao rộn ràng
Còi tàu đến vang vang giục giã
Nắng xuân về ấm cúng sân ga
Lòng tôi rộn những thiết tha
Nhớ chi như nhớ đậm dà quê hương.
(Viết vào ngày Tết nhớ nhà)
Logged

Hãy để những xui xẻo qua đi, biến mất khỏi chúng ta
Để săn đuổi những mục tiêu mà chính chúng ta đã chọn


ptlinh
Admin Độc lập
*
Bài viết: 4005



WWW
« Trả lời #55 vào lúc: 15 Tháng Bảy, 2008, 02:57:11 pm »

Tôi mơ

Tôi có trong tôi một ước mơ
Không hiểu xây nên tự bao giờ
Có lẽ mùa đông vào năm ấy
Quân trường lộng gió thấy bơ vơ

Tôi mơ Tổ quốc sớm thanh bình
Mơ đất mơ trời thôi chiến chinh
Mơ một loài hoa rừng đẹp mãi
Tôi về nối lại khúc dây tình

Tôi còn mẹ già sống bơ vơ
Tháng năm mòn mỏi mắt trông chờ
Đứa con chinh chiến ngoài biên ải
Ghé về thăm mẹ đến bao giờ

Tôi có người thương nhỏ dễ thương
Ngày xưa hai đứa học chung trường
Hôm đi em tiễn nhòa lệ thắm
Giờ đây xa vắng nhớ thương thương

Có bạn bè tôi dăm bảy đứa
Đứa ra biên ải đứa Cà Mau
Đánh giặc giữ nhà đôi đứa mất
Đứa đi đứa ở vắng tin nhau

Rồi có ngày mai tan chiên tranh
Quê hương đẹp mãi thắm màu xanh
Súng đạn này đây tôi xin trả
Màu xanh áo trận tháng ngày xa

Trả lại những ngày sống quạnh hiu
Khói đắng vờn bay dưới nắng chiều
Hành quân vai nặng mồ hôi vã
Cục cơm ngày rưỡi bốc mùi thiu

Trả hết không còn giữ trong tôi
Tháng năm chinh chiến đã qua rồi
Còn đây kỷ niệm đời binh nghiệp
Vui buồn quân ngũ lắm chia phôi

Tôi trở về quê trở lại nhà
Tìm gặp em tôi, gặp mẹ già
Quỳ dưới chân người tôi sẽ nói
Mẹ ơi ngày tháng nhớ đã qua!
Logged

Hãy để những xui xẻo qua đi, biến mất khỏi chúng ta
Để săn đuổi những mục tiêu mà chính chúng ta đã chọn


ptlinh
Admin Độc lập
*
Bài viết: 4005



WWW
« Trả lời #56 vào lúc: 15 Tháng Bảy, 2008, 02:57:44 pm »

Định nghĩa tình yêu

Yêu là khi nhạc lòng lên điệu
Là tâm hồn ghi khắc hình ai
Là nhớ nhung mơ mộng suốt đêm dài
Là mong đợi bước chân người thương mến

Yêu là khi mắt nhìn nhau đầy âu yếm
Môi ngập ngừng mà nói chẳng nên câu
Mắt nhìn nhau như quên vạn u sầu
Và thấy cả cuộc đời lên sắc thắm

Yêu là khi kẻ xa người nhớ
Là mỏi mòn chờ đón bóng dáng quen
Là trao nhau bằng nụ cười ánh mắt
Là dìu nhau vào cõi mộng tình yêu.
Đêm 25-2-1979


Chuyện đêm

Chuyện đêm nay trên chột
Thì thầm vang dưới trăng
Chụm đầu năm ba thằng
Ngồi buồn buồn tâm sự
Cho vơi nỗi nhớ thương
Nó bảo nó xa vợ
Năm nay bốn năm tròn
Có được hai đứa con
Đứa sau chưa thấy mặt
Đứa trước nay chẳng còn
Nó bảo còn mẹ già
Đôi mắt đã mù loà
Hôm đi mẹ sờ nó
Nước mắt bà rưng rưng
Nó nói mẹ yên lòng
Con đi tròn một năm
Con lại về thăm mẹ
Nhìn xa vời ánh trăng
Tính chỉ còn ba hôm
Bốn năm tròn vừa chẵn
Nó chưa ghé lại nhà
Vợ nó thương nhớ nhiều
Viết thư bảo nó liều
"Anh cố... về thăm em "
Nó bảo thương thật nhiều
Nhưng chưa về thăm được
Khi trên mình đất nước
Còn mang bao vết thương
Khi lửa khói chiên trường
Cướp đi đồng đội nó
Nó kể chuyện quê hương
Giờ làm ăn tập đoàn
Sướng khổ hay gian nan
Mọi người cùng chung hướng
Ra đi rồi không lo
Gia đình gặp việc khó
Giúp đỡ có địa phương
Ngoài trời rơi hạt sương
Rừng khuya im lắng đọng
Phía hàng rào bố phòng
Mìn giăng cành khô rơi
Thỉnh thoảng nổ "ầm oang "
Giật mình trong bàng hoàng
Thương nó thương thật nhiều
Logged

Hãy để những xui xẻo qua đi, biến mất khỏi chúng ta
Để săn đuổi những mục tiêu mà chính chúng ta đã chọn


ptlinh
Admin Độc lập
*
Bài viết: 4005



WWW
« Trả lời #57 vào lúc: 15 Tháng Bảy, 2008, 02:58:31 pm »

Nhớ!

Quái, nhớ làm sao, nhớ nhớ hoài
Nhớ đàn em nhỏ, mẹ già nua
Năm canh trằn trọc nào đâu ngủ
Khi gió lẻn vào mái hiên thu

Nhớ nhớ làm sao, nhớ nhớ nhiều
Nhó bạn, nhớ thà lại nhớ quê
Nhớ chiều bơi !ôi trên sông nhỏ
Nhớ tối rong chơi nhớ nhớ ghê

Nhớ nhớ làm sao nhớ nhớ ai
Nhớ ai sao nhớ cả đêm dài
Nhớ làn môi thắm tóc ngang vai
Nhớ nhớ thương thương suốt đêm trường

Nhớ nhớ làm sao nhớ nhớ thương
Nhớ chiều kỷ niệm trên bờ mắt
Nhớ nửa đêm nao ai vấn vấn vương
Nhớ quá làm sao nhớ nhớ thương.


Bắt dế
(Viết cho những ngày không có thuốc hút)

Mỗi bước chân đi mỗi cái nhìn
Thử xem con dế nhỏ xinh xinh
Có nằm rơi rải lăn trên đất
Ta chộp cho vào túi ni lông
Dế mẹ, dế con lẫn dế cha
Dế than, dế đất đến dế bầu
Dế già, dế trẻ bắt hết
Tóm gọn vào bao đem về nhà
Ô kìa con dế chết nằm lăn
Đủ cánh còn râu lại nguyên răng
Vui sao ta đến chộp ngay chàng
Dế im thiêm thiếp chẳng hung hăng
Dế được đầy bao vui quá ta
Hai con nhập một rồi cho đá
Dế reo dế nhảy cho ra khói
Dế giúp cho ta đỡ khát thèm
Logged

Hãy để những xui xẻo qua đi, biến mất khỏi chúng ta
Để săn đuổi những mục tiêu mà chính chúng ta đã chọn


ptlinh
Admin Độc lập
*
Bài viết: 4005



WWW
« Trả lời #58 vào lúc: 15 Tháng Bảy, 2008, 02:58:56 pm »

Một cuộc tình

Một sáng mây trôi thấy hững hờ
Thu sang chợt lạnh lòng bơ vơ
Người công nhân trẻ quay về xóm
Mong gặp mẹ hiền thấy em thơ

Đâu đó xong xuôi bước vội vàng
Nhà Hà em gái ghé qua ngang
Vui vui trò chuyện ngày xa cách
Nào biệt tình yêu khẽ bước sang

Em kể đây rồi đất An Cư
Nơi người con gái tuổi yêu thương
Xuân xanh mười tám hoa ươm nở
Khơi rộn lòng tôi nỗi vấn vương

Tôi gởi hồn tôi đến nơi em
Thảm len chân bước vội ghé lên
Xem qua tường tỏ người trong mộng
Cho được thỏa lòng nỗi ước mong

Từ đó rồi đêm lại nôí đêm
Trăng thu soi mói chiếu bên thềm
Hồn như thoang thoảng cung trời ấy
Biệt tỏ cùng ai nỗi nhớ này

Một tối nghe lòng thúc giục tuôn
Nhạc tình bừng dậy réo điên cuồng
Băng xe tôi dêll tìm em để
Tỏ hết nỗi lòng dậy yêu thương

Cũng con đường cũ cũng lối mòn
Bao lần cùng bạn ghé qua ngang
Sao nay chân bước nghe khang khác
Nghe cả con tim đập rộn ràng

Vì chữ yêu kia réo gọi vang
Khiến tôi bất chấp ghé vô càng
Trước nhà khe khẽ run run hỏi
Ai đó hộ tôi chỉ giúp nàng?

Như chú nai vàng trông bỡ ngỡ
Ngước thìn người khách mắt thờ ơ
Mỉm cười em hỏi người dâu đó
Có việc chi cần hay đến chơi?

Ôi nụ cười xinh xinh quá xinh
Khiến tôi như máu ứ lên mình
Vận dòng can đảm đâu còn sót
Khẽ trả lời em anh đến chơi!

Từ đó rồi đêm lại nối đêm
Trăng vui trăng chiếu sáng bên thềm
Tình vui thoang thoảng hòa theo gió
Bên cạnh cuộc đời đã có em.

Đêm xuống cầu đen hai dứa hẹn
Ngồi nhìn sóng gợn nước tung tăng
Ru hồn vào mộng tình ân ái
Siết chặt đôi môi nguyện suốt đời.

Nho nhỏ thẹn thùng em vội hỏi
Vì sao hai đứa lại quen nhau
Vì sao đêm đền ở nơi cầu
Có kẻ đang hoà chung nhịp thở

Chẳng biết vì sao nữa em yêu
Có lẽ vì mây gặp gió chiều
Vì hoa nên bướm tìm bay dện
Vì bên yên bình thuyền ghé neo

Thẹn thẹn thùng thùng em quay mặt
Nhìn dòng nước chảy ánh sao giăng
Sương đêm ôm trọn hai hồn nhỏ
Đôi mái đầu xinh dưới ánh đèn

Chiều hẹn mây trôi trắng lững lờ
Phật đài hếu réo gió bâng quơ
Chim vui đôi lứa chim quên hót
Hai đứa bên nhau dệt ước mơ

Theo gió tình bay chót vót cao
Bướm xinh vui lượn vẫy cánh chào
Ngũ Hành Sơn dó dìu em bước
Dốc đá gập ghềnh em khẽ chao

Nhìn chiếc lá vàng rơi theo gió
Bồi hồi linh cảm nói trong lo
Nếu mai hai đứa mình xa vắng
Những kỷ niệm này em giữ cho

Quay mặt làm ngơ em dỗi hờn
Trách anh cứ mãi nghĩ đâu không
Yêu anh em nguyện yêu anh mãi
Đừng nói chúng mình đứa đôi nơi

Đừng nói mai kia rồi xa cách
Sẽ làm em khổ lắm nghe anh
Sẽ vùi chôn mât loài hoa nhỏ
Chôn mất hồn em mất tuổi xuân

Đôi mắt vướng buồn em cúi mặt
Giọt sầu lăn nhẹ thấm ướt khăn
Quàng tay ôm trọn đôi vai nhỏ
Khe khẽ hôn lên suối tóc mơ

Thôi nhé đừng buồn nữa nghe em
Đừng rơi giọt lệ lắm yếu mềm
Tình vui mình hãy vui lên đã
Vui mãi cho tình ta thắm hoa

Lặng lẽ chiều buông tự lúc nào
Chia tay lòng thấy quyến luyến sao
Tiễn chân em gái về xóm nhỏ
Nghe trái yêu thương chín ngọt ngào

Từ đó rồi tôi lại đi xa
Nhớ sao em gái ở quê nhà
Bước chân vồn vã quay về xóm
Gặp lại người thương mãi nhớ mong

Vẫn cái nhìn xưa đôi mắt xưa
Vẫn là làn môi đỏ hay hờn dỗi
Nhưng nay sâu kín buồn chan chứa
Bao nỗi sầu thương tận đáy lòng

Nghẹn ngào dòng lệ rơi trên má
Em kể đây rồi chuyện xảy ra...!
Tôi nghe tim vỡ tan từng mảnh
Và tựa hồ đang sống trong mơ

Đâu biết chiều kia là lần cuối
Gặp em rồi để mãi xa em
Tương tư ai gảy đàn ngăn cách
Giết chết hồn tôi giữa tuổi xanh

Thôi hết rồi đò đã sang sông
Người xưa nay dã bước theo chồng
Tập thơ ngày cũ em trao lại
Tình đã lỡ làng kẻ sang ngang

Đâu biết tình yêu là gian dối
Là buồn là hận lúc chia phôi
Là thương nhớ mãi người bên ấy
Là oán cho đời lắm chua cay

Từ đó rồi đêm lại nối đêm
Trăng lên trăng chiếu sáng bên thềm
Buồn ơi man mát lòng tôi nhớ
Một chút hương tình thoáng gợi lên

Tôi đứng đây hồn để đâu đâu
Dư hương ngày cũ bước qua cầu
Thuyền ai lơ lửng lòng tan nát
Lá rụng lìa cành thắm nỗi đau

Rồi một tình cờ tôi ghé lại
Trong chiều biển cát dưới Phật đài
Nhìn dòng nước biết buồn nhung nhớ
Nhìn nắng nhạt nhòa sóng lao xao

Kỷ niệm ngày xưa lại hiện về
Liễu buông tóc xõa đứng lê thê
Chim ơi đừng hát bài xa cách
Để kẻ tương tư phải chạnh lòng

Ai biết chiều nay tôi khổ mãi
Bồi hồi thầm gọi đền tên ai
N... ơi! Bên ấy còn thương nhớ
Những kỷ niệm đầu nay đã phai

Ôi đớn đau cho kẻ đợi chờ
Nhìn thu mây trắng thấy bơ vơ
Nghe từng giọt lệ rơi thương nhớ
Nghe cả linh hồn khóc trong mơ.
(Viết xong ngày 8-2-1979 để kỷ niệm mối tình tan vỡ).
Logged

Hãy để những xui xẻo qua đi, biến mất khỏi chúng ta
Để săn đuổi những mục tiêu mà chính chúng ta đã chọn


ptlinh
Admin Độc lập
*
Bài viết: 4005



WWW
« Trả lời #59 vào lúc: 15 Tháng Bảy, 2008, 02:59:31 pm »

Lưu niệm

Bạn hỡi, mai đây mình xa vắng
Còn gì buồn nhớ đền tao chăng?
Bên đơn vị ấy chiều xanh biếc
Có dừng nhìn mây trắng băn khoăn

Rồi một đêm nào gió Tây Nguyên
Len lén lùa vào thấm lạnh tim
Còn ai chung chiều chung chăn nữa
Lòng tưởng trong mơ tay với tìm.

Hay lúc trăng về buồn rưng rức
Nhớ đâu hai đứa chui rừng
Nơi trường ông Thịnh đi tìm sắn
Bụng đói kể gì vui nướng ăn

Buồn lắm bạn ơi! Lúc chia tay
Ta xa ta nhớ nhớ những ngày
Vui buồn học tập cùng bè bạn
Nắng sớm thao trường tiếng cười vang

Ôi! kỷ niệm nào không luyến tiếc
Không để giọt sầu lại trong tim
Bùi ngùi cũng chịu tìm đâu thấy
Bóng dáng người thân mãi nơi đâu

Rồi mai đây trên vạn nẻo đường
Bạn thấy lòng mình bỗng vấn vương
Nhìn đây dòng chữ mình ghi lại
Một chút gọi là nhớ nhớ thương.
Trưa 10-2-1979

Trong cơn mơ
Trong nắng vỡ chiều nay
Hồn mây nhỏ bay bay
Say sưa tròn nỗi nhớ
Gió ru nắng cuối ngày

Long đong từ sợi khói
Hồn bay bỗng trên cao
Con đường mơ lá chêm
Nghe hơi thở thì thào

Em ơi cuối chân trời
Chiều nay mây buồn tím
Tôi đi tìm kỷ niệm
Bằng những phút chơi vơi

Thương em nỗi nhớ không rời
Thương em trong giọt chiều rơi cuối ngày
Cây gầy bóng nắng đìu hiu
Em ơi hơi thở tình yêu bồi hồi
Logged

Hãy để những xui xẻo qua đi, biến mất khỏi chúng ta
Để săn đuổi những mục tiêu mà chính chúng ta đã chọn


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM