Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 28 Tháng Ba, 2024, 07:35:18 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Mười bảy khoảnh khắc mùa xuân  (Đọc 21317 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
Stirlitz
Thành viên
*
Bài viết: 77



« Trả lời #50 vào lúc: 24 Tháng Ba, 2022, 09:44:36 pm »

Sau khi thỏa thuận về vị trí mà anh sẽ dẫn vị giám mục vượt qua biên giới - đó là một hẻm núi có mọc nhiều cây lá kim còn non, - Sơ-tiếc-lít hỏi lại một lần nữa tên gọi của cái khách sạn nhỏ ở bên Thụy Sĩ mà anh có thể nhìn rõ từ đồn bên này. Anh đã biết tên người chủ khách sạn ấy là gì và phải chờ bao nhiêu lâu mới có chuyến tắc-xi từ thành phố chạy tới. Anh cũng hỏi để biết có khách sạn nào gần nhất ờ vùng đồng bằng, - theo câu chuyện phù phép thì giám mục là một nhà trượt tuyết đi nghỉ ở vùng núi nhưng bị lạc đường. Ông chủ khách sạn, theo đề nghị của Sơ-lắc, sẽ phải gọi tắc-xi đến đề đưa vị giám mục xuống đồng bằng. Từ đấy sẽ có xe buýt chạy đến Béc-nơ và Duy-rích là hai nơi có nhiều bạn bè của Sơ-lắc. Giám mục sẽ phải đi tìm họ mà không báo trước cho họ biết. Còn đối với những người quen biết thì Sơ-lắc có thể nói toàn bộ sự thật: Sơ-tiếc-lít đã xin trả lại tự do cho ông như thế nào, đã bố trí một tên phá hoại đến nhà ông ra sao, đã đích thân tổ chức cho ông vượt qua biên giới ở đâu. Giám mục sẽ phải nói rằng, người ấy, tức là Sơ-tiếc-lít, đang đợi ông gửi về một bức ảnh chụp cảnh bờ sông Lô-dan-na. Điều đó có nghĩa: những cuộc nói chuyện sơ bộ đã chấm dứt, liên lạc đã được chắp nối, có thể đến gặp để nói chuyện nghiêm chỉnh. Ban đầu Sê-len-béc phản đối kế hoạch ấy của Sơ-tiếc-lít.

- Đơn giản quá, - y nói, - mọi chuyện quá dễ dàng.

- Ông ta không thể xử sự khác được, - Sơ-tiếc-lít đáp. - Đối với ông ta, nói dối - đó là sự thật tuyệt đối. Nếu không, ông ta sẽ lẫn lộn lung tung và bọn cảnh sát sẽ theo dõi ông ta ngay.

... Sau khi chuẩn bị xong xuôi mọi chi tiết cho việc vượt biên giới, Sơ-tiếc-lít nói cho bọn lính biên phòng biết sự trừng phạt mà kẻ để lộ bí mật sẽ phải chịu. Anh dặn chúng là nếu có ai hỏi điều gì liên quan tới chiến dịch này, chúng chỉ được phép trả lời riêng cho ngài Thống chố SS Him-le mà thôi. Anh cũng dặn là, trước khi từ Béc Lanh ra đi, anh sẽ gửi điện cho viên thượng úy với nội đung "Mẹ đau nặng. Có thuốc gửi về ngay. Han-xơ". Điều đó có nghĩa là phải bố trí một chiếc xe để sẵn chìa khóa và không có tài xế ở ngoài ga xe lửa. Điều đó cũng có nghĩa là, ở chỗ Sơ-tiếc-lít sẽ thực hiện công vụ, phải đặt sẵn một bộ dụng cụ trượt tuyết của Thụy Sĩ (không phải loại mới tinh, mà đã dùng rồi và được bôi trơn bằng loại mỡ N. 4 của Thụy Sĩ), một đôi găng tay đan ở vùng đồng bằng Thụy Sĩ và một đôi bốt sản xuất ở Béc-nơ, cũng thuộc loại đã tàng tàng.


Sơ-tiếc-lít về đến nhà mình ở Ba-ben-xơ-béc vào lúc mười một giờ đêm. Anh mở cửa, định bật công tắc đèn, nhưng nghe thầy một giọng nói rất nhỏ và quen thuộc.

- Không nên bật đèn.

"Khôn-tốp, - Sơ-tiếc-lít đã nhận ra. - Sao hắn lại mò đến đây? Chắc là có chuyện gì xảy ra và hắn phải là chuyện hệ trọng lắm..."

Giáo sư Pờ-lây-sơ-ne thuê một phòng tại một khách sạn nhỏ ở Béc-nơ. Ông tắm rửa rồi xuống phòng ăn và xem tờ thực đơn hồi lâu, vẻ không hiểu. Ông đưa mắt từ chữ "kem sữa" sang giá tiền, từ món "cua" sang giá tiền, ông nghiên cứu tờ giấy tẩm sáp màu xanh ghi giá tiền các món ăn ấy một lúc, rồi, bất ngờ đối với chính mình, ông cười phá lên và nói:

- Hít-le - tên khốn nạn!

Trong phòng ăn chỉ có một mình ông, ở trong bếp, người đầu bếp đang làm gì đó khiến xoong chảo loảng xoảng, không khí sực mùi sữa nóng và mùi bánh mì vừa nướng.

Pờ-lây-sơ-ne nói, lần này to hơn:

- Hít-le là đống cứt!

Chắc có người nghe thấy tiếng ông nói: một người hầu bàn má đỏ trẻ tuổi xuất hiện, nhẹ nhàng bước lại chỗ ông và tươi cười nói:

- Xin kính chào ngài...

- Hít-le là đồ chó! - Pờ-lây-sơ-ne kêu to. - Đồ chó! Đồ khốn nạn! Đồ súc vật!

Ông không thể nén mình được nữa - cơn loạn thần kinh khủng khiếp đã bắt đầu. Ông vừa cười vừa khóc, miệng nhắc đi nhắc lại!

- Đồ súc vật! Đồ khốn nạn! Đổ chó má!

Lúc đầu, người hầu bàn cố gượng cười vì cho đó là câu nói đùa của ông khách trong bộ y phục giáo sư màu xám, nhưng sau thấy nước mắt ròng ròng trên má ông thì anh ta chạy vội vào bếp, chỗ người đầu bếp ló mặt ra:

- Gọi điện tới nhà thương chăng? - người hầu bàn hỏi.

- Cậu điên à ? - người đầu bếp nói, họ sẽ phái xe cấp cứu đến đây! Tất cả sẽ lập tức tung tin rằng có một người bị ngộ độc ở chỗ chúng ta.

... Một giờ sau, Pờ-lây-sơ-ne rời khách sạn và đến một nhà trọ tư nằm trên bờ hồ. Ông hiểu rằng không nên ở lại khách sạn sau cơn loạn thần kinh ngu ngốc kia, nhất là ở lại với cái hộ chiếu Thụy Điển giả mạo của ông.   


Cơn loạn thần kinh lúc đầu làm ông sợ hãi. Ông đi trên đường phố, thỉnh thoảng cứ ngoảnh đầu nhìn lại: ông tưởng đâu có tiếng phanh kít vội sau lưng ông, bọn mật thám sẽ lặng lẽ khóa tay ông, ấn ông lên xe, chở tới một cái hầm nào đó và đánh ông vì ông đã dám lăng nhục vị quốc trưởng vĩ đại. Nhưng ông vẫn đi trên phố, và chảng ai để ý đến ông cả. Đến quán bán báo, ông mua một loạt báo của Anh và của Pháp; ngay ở trang đầu của những tờ báo đã đầy những tranh biếm họa đả kích Hít-le và Gơ-rinh. Ông khẽ cười và lập tức sợ rằng mình lại lên cơn loạn thần kinh.

- Trời ơi, - đột nhiên ông lên tiếng. - Chẳng lẽ tất cả đã lùi vào quá khứ rồi ư?

Ông theo đường phố vẳng vẻ đi tới căn phòng bí mật theo địa chỉ mà Sơ-tiếc-lít trao cho ông. Ông ngoảnh lại mấy lần, rồi đột nhiên quay tròn trong một điệu van-xơ: điều này bất ngờ với chính ông (sau đó ông nhận xét rằng, trong ngày đầu tiên ông đã có nhiều kiểu xử sự lạ lùng). Ông lẩm nhẩm hát khẽ một điệu van-xơ cổ và say sưa quay tròn, chân đập mũi giày theo mốt cũ và nhảy những bước giống như các diễn viên múa tạp hý hồi đầu thế kỷ mà ông còn nhớ...

Một người đàn ông đẫy đà, cao lớn mở cửa đón ông.

- Ốt-tô nhờ tôi nói rằng, tối hôm qua anh ấy chờ ông trả lời điện thoại, - vị giáo sư nói mật khẩu.

- Mời ông vào, - người đàn ông nói và Pơ-lây-sơ-ne bước vào trong phòng, mặc dù ông không có quyền làm như vậy khi chưa thấy người kia đáp lại: "Lạ quá, tối hôm qua tôi ở nhà, nhưng có thấy gì đâu. Chắc anh ấy nhầm số điện thoại rồi".

Không khí tự do làm say lòng người đã đùa cợt một cách tai hại với giáo sư Pơ-lây-sơ-ne: căn phòng bí mật của người chiến sĩ tình báo Liên Xô đã bị sa vào tay bọn phát-xít và bây giờ bọn chúng đang chờ "khách" ở đây. Vị khách đầu tiên hóa ra lại là người liên lạc của Sơ-tiếc-lít: giáo sư Pơ-lây-sơ-ne.

- Thế nào? - người đàn ông cao lớn hỏi giáo sư, khi hai bên đã vào hẳn bên trong. - Tình hình ở đằng ấy ra sao?

- Đây, - Pơ-lây-sơ-ne nói và chìa cho hẳn một chiếc ống tí xíu mà ông ngậm trong miệng. - Trong này có nói hết mọi điều.

Cái đó đã cứu ông: bọn Đức không biết mật khẩu cũng như những người có thể tới đây liên lạc. Bởi vậy, chúng quyết định: nếu người liên lạc không bước vào phòng vì không nhận được câu trả lời đúng - thì phải bắt ngay, đánh thuốc mê rồi bí mật đưa về bên Đức. Còn nếu người liên lạc chỉ nói chuyện, thì sẽ bố trí theo dõi anh ta để lần ra đầu mối chính.


Gã đàn ông cao lớn kia đi sang phòng bên cạnh. Tại đó, hắn mở chiếc ống và trải ra bàn một tờ giấy cuốn thuốc lá. Từng cột năm chữ số hiện lên. Các ký hiệu ấy lúc này cũng đang nằm ở Trung tâm giải mã tại Béc Lanh. Cô hiệu thính viên người Nga nhận lời làm việc cho bọn Đức trước kia cũng đã dùng chính ký hiệu mật mã này để truyền báo cáo về Trung tâm.

Gã đàn ông cao lớn chìa tờ giấy cho tên giúp việc và nói:

- Gửi gấp cái này đền sứ quán ta. Nói với anh em ta tổ chức theo dõi thằng cha ấy cẩn thận. Tôi sẽ giữ chân hẳn lại và cố gắng nói chuyện với hắn. Thằng cha này ngây ngô lắm, chắc hắn bị đối phương lợi dụng thôi. Tôi sẽ buộc hẳn phải mở miệng...
Logged
Stirlitz
Thành viên
*
Bài viết: 77



« Trả lời #51 vào lúc: 25 Tháng Ba, 2022, 09:02:21 pm »

Chương 12


Kết bế con đi lại trong phòng và ru cho con ngủ. Vì Sơ-tiếc-lít đi vắng - chính anh ấy đã nói thế - người ta đưa chị đến một căn phòng bí mật của Sở ghét-xta-pô, nơi có trang bị một đài vô tuyến tuy nhỏ, nhưng rất mạnh. Kết nhìn mặt đứa con đang ngủ, nghĩ thầm: "Mọi thứ trên đời đều cần phải học: từ cách làm món trứng gà, đến cách tìm sách trong bản thư mục; toán học lại càng cần phải học hơn. Và chỉ riêng tình mẫu tử là không cần học. Không cần phải học cách ru con và nựng con sao cho đứa trẻ ngủ ngon và đẫy giấc hơn".


Làm nhiệm vụ canh gác chị là Bác-ba-ra, một ả cố làm ra vẻ hiền lành và biết suy nghĩ. Ả còn trẻ và rất thích nói chuyện trước bữa ăn tối. Người lính SS tên là Ghen-mút sống ở phòng bên cạnh, làm nhiệm vụ nấu ăn cho cả ba người. Chú bé con đã ngủ. Bác-ba-ra, Kết và Ghen-mút ngồi quanh chiếc bàn ăn phủ khăn trắng để kỷ niệm ngày sinh thứ mười chín của ả Bác-ba-ra, hội viên Hội thanh niên Hít-le. Trong bữa ăn long trọng gồm có món khoai tây và thịt bò dim, Bác-ba-ra nói rằng, sau khi nước Đức chiến thắng hoàn toàn, phụ nữ sẽ có thể giải ngũ và không tham gia sản xuất nữa, mà chỉ ở nhà để làm công việc của mình, tức là bắt đầu xây dựng gia đình Đức đông đúc.

- Đẻ và nuôi con, đó là nhiệm vụ của phụ nữ, - Bác-ba-ra nói. - Tất cả những việc còn lại đều là chuyện hão huyền. Con người phải trở nên khỏe mạnh. Không có gì trong sạch hơn bản năng thú tính. Tôi chẳng sợ gì mà không nói đến điều đó một cách công khai.

- Nghĩa là thế nào? - Ghen-mút cau có hỏi. Ghen-mút là người mới được điều từ quân thường trực về đây, sau khi bị chấn thương nặng. - Hôm nay cô ở với tôi, ngày mai cô đi với người khác, ngày kia lại ăn nằm với người thứ ba ư?

- Đó là hành động hèn hạ, - Bác-ba-ra nhăn mặt nói. - Gia đình là một cái gì thiêng liêng và chắc chắn. Nhưng nếu như trên giường ngủ với chồng tôi, ông bố trong gia đình, chẳng lẽ tôi lại không thể tận hướng khoái cảm đầy sức mạnh của tình yêu hệt như với người thứ hai, người thứ ba hoặc người thứ tư, hay sao? Cần phải giải thoát mình khỏi sự ngượng ngùng, xấu hổ cũng chỉ là chuyện hão huyền. Nếu vợ chồng tôi có thể yêu nhau như cả hai chúng tôi đều muốn, thì làm gì có chuyện phản bội nhau. Người vợ đến với người đàn ông khác để tìm kiếm sức lực hoặc sự khéo léo... Chắc chị không đồng ý với tôi phải không? - ả quay sang hỏi Kết.

- Không đồng ý.

- Tại sao?

- Thế thôi...

- Đó không phải là câu trả lời.

- Đó là câu trả lời.

- Ý muốn gây ấn tượng tốt đẹp nhất cũng là mưu mẹo của người phụ nữ. Mưu mẹo ấy cổ xưa như thế giới này vậy. Chị có cảm thấy rằng anh Ghen-mút hiền lành của chúng ta sẽ thích tôi hơn chị hay không? - ả Bác-ba-ra cười phá lên. - Anh ấy sợ bọn Xla-vơ lắm, hơn nữa, tôi lại trẻ hơn chị...

- Tôi căm ghét phụ nữ. - Ghen-mút lẩm bẩm.

- Tại sao? - Bác-ba-ra hỏi và nháy mắt tinh nghịch với Kết, - Tại sao anh căm ghét chúng tôi?

- Phụ nữ còn tồi tệ hơn kẻ tàn ác. Kẻ tàn ác không lừa dối - bộ mặt thật của hắn lộ ra ngay. Còn đằng này lúc đầu cứ ngọt như mật ong, làm cho mắt người ta cứ tít lại, nhưng sau đó thì túm chặt lấy người ta mà xoay, mà lắc, đã thế lại còn đi ăn nằm với người bạn thân nhất của chồng nữa chứ... Nhất là khi chồng mình yếu đi.

- Bà vợ đã cho ông anh mọc sừng rồi! - Bác-ba-ra thậm chí vỗ tay hoan hô.

Kết thầm nhận xét rằng ả Bác-ba-ra có hai cánh tay rất đẹp, mềm mại, uyển chuyển, các móng tay hồng hồng được đánh bóng cẩn thận, tuy không dùng thuốc đánh móng tay.

Ghen-mút nặng nề nhìn Bác-ba-ra không nói gì: Ghen-mút lệ thuộc vào ả, vì Ghen-mút chỉ là lính trơn, trong khi ả là hạ sĩ.

- Xin lỗi, - Kết nói và đứng dậy, - tôi có thể về phòng mình được không?

- Có chuyện gì thế? - Bác-ba-ra hỏi. - Hôm nay địch không ném bom, công việc chị cũng chưa phải làm, có thể ngồi chơi lâu hơn mọi hôm một chút.

- Tôi sợ cháu bé thức dậy... Chúng ta nói chuyện to quá...

- Tại sao nó lại phải thức dậy? Ghen-mút, thằng bé nằm bao nhiêu lâu ở ngoài ban-công?

- Tôi vẫn để nó nằm ngoài ấy một giờ buổi sáng và một giờ sau bữa ăn trưa. Gần tối, trời trở lạnh, cho nên tôi quyết định đặt nó trong phòng... Trẻ con bây giờ rất dễ bị cảm lạnh".

- Có lẽ cô cho phép tôi ngủ với cháu chứ? - Kết hỏi.- Tôi thương hại ông Ghen-mút, có lẽ cháu bé không để ông ấy ngủ đẫy giấc...

- Chú bé hiền lắm, - Ghen-mút nói. - Chẳng khóc bao giờ-

- Không được, - Bác-ba-ra nói. - Người ta cấm chị và thằng con chị ngủ chung một phòng.

- Tôi trốn đi đâu được? - Kết cố gượng cười. - Ở đây cửa ngõ rào khóa chắc chắn quá còn gì.

- Trốn khỏi đây thì không được, - Bác-ba-ra nói, - chúng tôi có hai người, khóa cổng lại chắc chắn. Không, tôi rất tiếc rằng đó là lệnh của cấp trên. Chị thử nói với ông sếp của chị xem...

- Nhưng ông sếp của tôi là ai?

- Đại tá Sơ-tiếc-lít. Ông ấy dễ tính thôi, ông ấy có thể làm trái chỉ thị của cấp trên, trong trường hợp chị làm việc tốt. Mỗi người phụ nữ có động cơ làm việc riêng: người thì vì tiền, kẻ vì đàn ông, còn động cơ tốt nhất kích thích chị làm việc là đứa con của chị. Có phải thế không?

- Đúng thế, - Kết trả lời. - Cô nói đúng.

- Chị muốn hỏi tôi điều gì phải không? - Bác-ba-ra nói trong khi cắt một miềng khoai tây nhỏ.
Logged
Stirlitz
Thành viên
*
Bài viết: 77



« Trả lời #52 vào lúc: 25 Tháng Ba, 2022, 09:07:30 pm »

Kết nhận thấy cô ả ăn uống như trong một bữa tiệc chiêu đãi ở Bộ Ngoại giao. Động tác của ả hết sức kiểu cách, và mấy củ khoai tây bị giun đục khoét ở nhiều chỗ mà ả khéo léo cắt xén trông cứ như một thứ quả lạ lùng.

- Cô hãy cho biết, nếu cô ở vào hoàn cảnh như tôi, cô có đồng ý cộng tác với đối phương để cứu sống đứa con hay không?

Bác-ba-ra không trả lời ngay. Ăn hết củ khoai tây, ả đặt chiếc dĩa bằng bạc xuống chiếc khăn ăn hồ bột và lấy một tay che miệng, còn tay kia dùng một chiếc tăm bằng xương để xỉa răng.

- Nói với chị thế nào nhỉ... Này, đến nay chị vẫn chưa đặt tên cho thằng bé...

- Tôi sẽ gọi cháu là Vơ-la-đi-mia...

- Để nhớ đến ai? Ông bố chị tên là Vơ-la-đi-mia à? Hay bố thằng bé... Tên anh ấy là gì nhỉ?

- Tên ai?

- Tên chồng chị?

- Ê-rơ-vin.

- Tôi biết là Ê-rơ-vin rồi... Nhưng tôi muốn hỏi tên thật ở bên Nga của anh ấy kia...

- Tôi chỉ biết nhà tôi là Ê-rơ-vin thôi.

- Thậm chí anh ấy cũng không nói tên thật với chị à? Anh ấy lấy tên là Ê-rơ-vin khi hai người cưới nhau à?

- Chúng tôi không tổ chức lễ cưới...

- Không đúng.

- Chúng tôi lấy nhau ở đây. - Kết mỉm cười. - Tôi được phái đến Béc Lanh cùng với Ê-rơ-vin. Theo tôi, những người hoạt động tình báo của nước Đức, cũng như mọi nhà tình báo trên thế giới, chỉ biết nhau qua bí danh. Tên thật của tôi là Ca-chi-a, chứ không phải là Kết, cái đó thì chỉ có cấp chỉ huy của tôi ở Mát-xcơ-va và có lẽ cả những người chỉ huy của chồng tôi ở đây, biết được thôi.

- Về câu hỏi của chị... - Bác-ba-ra nói sau một phút im lặng. - Hình như Vơ-la-đi-mia là tên gọi của Lê-nin... Nếu rơi vào hoàn cảnh như chị, tôi sẽ đặt tên cho con trai là A-đôn-phơ. Tôi không rõ mình sẽ xử sự ra sao... Nhưng tôi nghĩ rằng tôi sẽ xử sự không giống như chị. Thôi được. Có lẽ chị có thể về phòng mình được rồi đấy. Ngày mai người ta muốn đưa chị tới Răng-xơ-đoóc. Việc ấy hình như là theo ý kiến của chị - đến những nơi Ê-rơ-vin đã đến, để cấp chỉ huy của chị khỏi lo ngại cho số phận của chị, khi chúng ta bắt đầu làm việc...

- Vâng, - Kết trả lời, - đó là ý kiến của tôi. Nếu người của tôi thấy tôi được tự do, họ sẽ yên tâm. Tôi nghĩ rằng cấp chỉ huy của tôi ở đây còn có một đài phát nữa, ông ta có thể báo tin về Mát-xcơ-va thất bại của tôi, nếu không nhận được ám hiệu chứng tỏ tôi đang tự do, thì toàn bộ trò chơi của các vị ở đây sẽ dẫn đền con số không tròn trĩnh...

- Ông chủ của chị ở đây không có đài phát thứ hai đâu, - Bác-ba-ra nói. - Và chị hãy cảm ơn Chúa là vụ này do Sơ-tiếc-lít phụ trách: trong tổ chức của chúng tôi, ông ấy nổi tiếng là người có óc tự do và lô-gích... Nhân tiện hỏi chị: sáng mai, chính ông ấy đích thân lái xe đưa chị đi khẳp thành phố phải không? Ông ấy có nói với chị chuyện đó không?

- Tôi không biết ai sẽ đưa tôi đi trong thành phố, - Kết đáp. - Dĩ nhiên, ông dự thẩm không nói chuyện đó với tôi. Tôi nói rằng nên làm như vậy, còn ai thực hiện thì người ta không cho tôi biết...
Logged
Stirlitz
Thành viên
*
Bài viết: 77



« Trả lời #53 vào lúc: 25 Tháng Ba, 2022, 09:08:38 pm »

Nhưng đêm khuya hôm ấy, người đến căn phòng bí mật mà Kết đang ở không phải là Sơ-tiếc-lít, mà là Rôn-phơ và hai tên giúp việc của hẳn. Hắn có vẻ đang vui vì đã uống rượu, cho nên, sau khi đánh thức Kết, hắn ăn nói rất lịch thiệp và cứ luôn luôn chen mấy câu tiếng Pháp vào lời nói của mình. Muyn-lơ bảo hắn rằng Can-ten-bơ-ru-ne đã đồng ý đề chính Rôn-phơ làm việc với cô hiệu thính viên người Nga trong những ngày Sơ-tiếc-lít đi vắng.

- Sê-len-béc bảo tôi rằng ông ta đề nghị Sơ-tiẽc-lít đi làm nhiệm vụ ở một nơi xa... Tôi cho rằng đó là một biện pháp thông minh, vì Rôn-phơ sẽ có phương pháp đối xử trái ngược với mụ hiệu thính viên kia: sau khi qua tay một viên dự thẩm dữ tợn, bọn phạm nhân đặc biệt thích gặp người hiền lành. Sơ-tiếc-lít chả là tay hiển lành mà, có phải thế không ? - Can-ten-bơ-ru-ne nói rồi cười theo một kiểu riêng và chìa xì-gà mời Muyn-lơ.


Muyn-lơ châm lửa và thoáng nghĩ: có nên báo cáo về dấu tay trên máy điện thoại tối mật trong phòng thông tín liên lạc đặc biệt, sự trùng hợp giữa nó với dấu tay trên chiếc va-li của mụ hiệu thính viên người Nga chăng? Nhưng sau khi cân nhắc trong lúc hít hơi thuốc "Ca-rô" rất nặng, Muyn-lơ quyết định không nói cho Can-ten-bơ-ru-ne biết cả chuyện ấy, cũng như không nói việc y bí mật lấy dấu tay của tất cả nhân viên trong cơ quan an ninh, vấn đề là ờ chỗ: y, tức Muyn-lơ này, phải chịu trách nhiệm về toàn bộ số nhân viên SĐ và ghét-xta-pô trong cơ quan an ninh quốc xã. Y nghĩ, Can-ten-bơ-ru-ne sẽ lập tức nổi giận và đổ lên đầu y mọi trách nhiệm, nếu y để cho kẻ thù ngồi chễm chệ ngay trong ngôi nhà của mình. Muyn-lơ hài lòng về việc Him-le biết chuyện có kẻ nào đó trong cơ quan an ninh gọi điện thoại cho Boóc-man, mà Can-ten-bơ-ru-ne không biết; thực tế ấy cho phép y hành động linh hoạt giữa hai thế lực. Bởi vậy, dĩ nhiên y không báo cáo với Hít-le về việc Can-ten-bơ-ru-ne nghi ngờ Sơ-tiếc-lít; đến lượt mình, Can-ten-bơ-ru-ne cũng không hay biết gì về cú điện thoại bí hiểm gọi về bộ tham mưu của đảng Quốc xã, một sự kiện bị Him-le coi như một hành động phản bội, một sự tố giác.

- Ngài có muốn tìm hiểu xem Sơ-tiếc-lít làm việc với mụ hiệu thính viên thế nào không ạ? - Muyn-lơ hỏi.

- Để làm gì? - Can-ten-bơ-ru-ne ngạc nhiên. - Ông tìm hiểu làm gì? Theo tôi, chính trò chơi vô tuyến là lĩnh vực anh ta khôn khéo nhất.

"Chẳng lẽ ông ta đã quên lời nói của ông ta rồi hay sao? - Muyn-lơ ngạc nhiên. - Hay là ông ta giữ bí mật với mình. Có nên nhắc ông ta nhớ đến việc ấy không? Hay làm như thế là vô lý? Thật là một cơ quan đáng nguyền rủa, vì ở đây người ta giở thói láu cá ra với nhau! Lẽ ra cần đánh lừa đối phương, thì lại đi xỏ mũi nhau! Thật chẳng còn ra làm saol"

- Để cho Rôn-phơ độc lập làm việc với cô nghệ sĩ dương cầm Nga chăng, thưa ngài?

Người ta thường gọi nhân viên điện đài là "nghệ sĩ dương cầm", còn người chỉ huy nhóm tình báo là "nhạc trưởng". Gần đây, trong cảnh rối loạn, khi hàng vạn người lánh nạn đổ về Béc Lanh, khi phải bố trí chỗ ăn ở cho các nhân viên mang hồ sơ lưu trữ từ Đông Phổ, A-a-khen, Pa-ri và Bu-ca-rét chạy về đây, người ta quên mất các thuật ngữ ấy và bắt đầu gọi những người bị bắt theo nguồn gốc dân tộc, chứ không theo nghề nghiệp của họ nữa.

Bởi vậy, Can-ten-bơ-ru-ne buồn bã nhắc lại:

- Với cô nghệ sĩ dương cầm ấy à?.. Không, bảo Rôn-phơ nên trao đổi với Sơ-tiếc-lít. Mục đích là một, nhưng cách vươn tới mục đích có thể khác nhau... vẫn chưa thấy bọn Nga điện gì sang đây à?

- Hiện thời thì chưa.

- Kết quả ở phòng giải mã ra sao?

- Họ đã đi được nửa chặng đường. Mật mã này tinh vi lắm.

- Hãy tác động mạnh đến cô nghệ sĩ dương cầm. Tôi không tin là cô ta không biết mật mã của tên chỉ huy ở đây.

- Sơ-tiếc-lít tiến hành công việc với cô ta theo các phương pháp riêng của anh ấy.

- Sơ-tiếc-lít đi vắng, cứ để Rôn-phơ tác động đến cô ta.

- Theo cách của Rôn-phơ ạ?

Can-ten-bơ-ru-ne định trả lời, nhưng chuông điện thoại trên bàn reo vang: từ hầm ngầm của Quốc trưởng, Hít-le mời Can-ten-bơ-ru-ne tới họp...

Can-ten-bơ-ru-ne vẫn nhớ câu chuyện về Sơ-tiếc-lít. Nhưng tối ngày hôm kia, hắn có gặp Boóc-man, và đôi bên trò chuyện khá lâu về vấn đề bảo đảm di chuyển hồ sơ lưu trữ của đảng. Trong lúc trao đổi, Boóc-man có nói:

- Người của ông phải giữ bí mật tuyệt đối về phía mình. Ông hãy dùng những người đáng tin cậy nhất của chúng ta vào việc này như Muyn-lơ, Sôn-xơ, Sơ-tiếc-lít...

Can-ten-bơ-ru-ne biết điều kiện của trò chơi: nếu Boóc-man không hỏi gì về một người nào đó, mà lại đích thân nhắc đến tên người ấy, thì điều đó có nghĩa là Boóc-man đang chú ý đến anh ta, Boóc-man cần đến anh ta.

- Tiện thể muốn hỏi ông một điều: người của ông đã tìm thấy anh lái xe của tôi chưa? - Boóc-man hỏi, - Tôi đã ra lệnh tìm bằng được anh ta. Và phải bảo họ tìm cho ra tìm, tìm cho kỳ được, chứ đừng có làm chiếu lệ.

Can-ten-bơ-ru-ne trả lời rằng hắn không biết gì về anh lái xe, nhưng nhất định hẳn sẽ hỏi cho ra và sẽ báo cáo kết quả lên ngay.

... Mãi đến lúc này, ngồi trong xe chạy đến chỗ Hít-le, Can-ten-bơ-ru-ne mới bỗng nhớ đến người lái xe của Boóc-man, vì hắn hiểu rằng kẻ đầu tiên mà hắn gặp ở hầm ngầm chắc chắn sẽ là Boóc-man...
Logged
Stirlitz
Thành viên
*
Bài viết: 77



« Trả lời #54 vào lúc: 25 Tháng Ba, 2022, 09:10:04 pm »

- Xin lỗi, mon petit* (Tiếng Pháp, có nghĩa: cô em của tôi) là tôi đã đánh thức cô dậy, - Rôn-phơ nói và ngồi xuống cuối giường Kết. Kết kéo tấm chăn nâu lên đến cằm, đó là một chiếc chăn tốt, làm bằng lông lạc đà, tuy có bị cháy xém ở hai chỗ, - Sức khỏe của cô ra sao?

- Cảm ơn.

- Cháu bé thế nào?
   
- Cảm ơn.

- Cô uống chút rượu nhé?

- Cảm ơn, tôi không được uống...

- Uống một ly thì ai cấm.

- Không, sẽ ảnh hường xấu đến con tôi.

- Bien** (Tốt (tiếng Pháp))... Tôi xin nhiệt liệt hoan hô các bà mẹ của trái đất! Cô có lạnh không? - Và không đợi Kết trả lời, hắn thò tay vào trong chăn.

Kết quặp chân lại và nói:

- Tôi xin ông hãy quay ra bàn...

- Tại sao? Hai người giúp việc của tôi đang uống rượu ở phòng khách: họ mang rượu vang đến cho tiểu thư Bác-ba-ra... Họ sẽ không làm phiền... công việc của chúng ta... Tiểu thư Bác- ba-ra đáng yêu lắm, phải không cô? La femme aime à être initiée, entre deux baisers aux mystères de l’histoire, de morale et de literature* (Phụ nữ thích rằng, giữa hai cái hôn, được đi sâu vào bí mật của lịch sử, đạo đức và văn học (tiếng Pháp)). Cô nên dịu dàng và tươi cười với tôi, chứ không nên nhìn tôi hầm hầm như thế...

- Nếu ông đi ra ngoài, tôi dậy mặc quần áo, thì tôi với ông mới có thể nói chuyện được...

- Tôi thích nói chuyện với phụ nữ khi họ không mặc quần áo kia... Như thế dễ tiếp xúc hơn. Cô phản đối ư?

- Ông phải hiểu rằng chồng tôi vừa mới chết... Ông hãy để cho tôi hoàn hồn đã chứ...

- Ồ... Khi cô hoàn hồn thì tôi đã chui xuống lỗ vì một quả bom lạc rồi. Cứ đề cho những kẻ được sống lâu ngồi mà chờ đợi... Càng nhiều tuổi, tôi càng xác định rõ rằng tình yêu - đó là aperçus de morale et do politique** (Các quan điểm đạo đức và chính trị (tiếng Pháp)) của tôi. Tôi căm thù việc sử dụng sức mạnh; chúng ta hãy làm bạn với nhau một cách giản dị và bí mật... Cô đáng yêu lắm, tôi sẽ cố gắng thay thế chồng cô...

Rôn-phơ kéo chăn về phía hẳn.

- Chúng mình sẽ rất thoải mái, - Rôn-phơ vừa nói vừa cởi cúc áo. - Nhưng sướng nhất sẽ là cô. Cô sẽ không chỉ là nhân viên điện đài của đối phương, mà còn là bạn gái của một sĩ quan SS nữa.

- Tôi kêu lên bây giờ, - Kết nói. - Ông ra đi, tôi yêu cầu ông...

- Kêu thì ngốc nghếch quá. Cô đi cãi nhau với tôi trong khi số phận sau này của cô đang nằm trong tay tôi... Nào?

Kết nhảy từ trên giường xuống đất, chạy ra cửa và đấm thình thình vào cánh cửa.

- Bác-ba-ra!

Rôn-phơ vội vàng cài cúc áo và nói:

- Cô điên rồi sao? Lẽ ra cô không nên làm công tác tình báo, mà đi làm ở nhà xí công cộng mới phải. Cô nằm lên giường và đắp chăn lên đi! Nhanh lên!

Khi Bác-ba-ra má đỏ hây hây, mắt sáng rực chạy đến, theo sau là hai sĩ quan trẻ cầm mấy cốc rượu vang trên tay, Rôn-phơ nói:

- Cô Kết đáng yêu của chúng ta lo không biết chú bé ngủ có ngon không?

- Chú bé ngủ ngon lắm. Cha đỡ đầu của nó là Ghen-mút đã hai lần nhắc rằng chúng tôi làm ổn quá.

- Cảm ơn ngài Rôn-phơ, - Kết đóng vai rất đạt trong hoàn cảnh ấy, - ngài đã xử sự như một hiệp sĩ chân chính.

- Cả cô nữa, - Rôn-phơ hiểu ý Kết, họa theo, - vous vous conduisez comme un sage* (Cô xử sự như một người thông minh (tiếng Pháp))... Chúc cô ngủ ngon. Chúng tôi sẽ không làm phiền cô nữa, nếu Mát-xcơ-va của cô không tung làn sóng liên lạc lên không trung: có chuyện gì thì sĩ quan trực máy sẽ đánh thức cô dậy.

- Tôi hiểu.

- Không hiểu sao Mát-xcơ-va im lặng lâu đến thế... Các bạn của cô ở đấy quên cô rồi chăng?

- Quên tôi ư? Không đâu. Chẳng qua có thể là vì họ biết rẳng tôi bị bắt...

- Không, chuyện ấy thì họ không thể biết được: tôi hi vọng rằng cô không nghi ngờ cả đại tá Sơ-tiếc-lít lẫn tôi có liên lạc với điện Cờ-rem-li chứ? - Rôn-phơ mỉm cười, - Chúng tôi biết có chuyện gì xảy ra với cô - bệnh viện cho cô xuất viện ngày hôm kia, và cô bế con ra đi không biết theo hướng nào... Chúc cô ngủ ngon và thấy những giấc mơ đẹp đẽ...
Logged
Stirlitz
Thành viên
*
Bài viết: 77



« Trả lời #55 vào lúc: 25 Tháng Ba, 2022, 09:29:07 pm »

Những tay chân thân cận nhất của Him-le làm việc hai ngày đêm liền đề lục lọi đống hồ sơ lưu trữ cướp được của Boóc-man mà vẫn không tìm ra những tài liệu mà tên thống chế SS muốn săn tìm trước hết. Không tìm được một tài liệu nào khả dĩ có thể soi sáng những con đường mà đảng Quốc xã qua đó chuyển tiền sang các nhà băng nước ngoài. Chắc rằng các thứ giấy tờ ấy đã được di chuyển đi từ trước, hoặc giả Boóc-man dùng trí nhớ kỳ lạ của y để ghi lại ký hiệu mật mã ở các nhà băng và tên họ các điệp viên tài chính mà y có thể cần đến trong ngày hòa bình đầu tiên, hoặc giả - và đây là điều đáng ghét nhất - các tài liệu đó lại nằm trong số mười ba chiếc xe đã vượt khỏi vòng vây của Ốt-tô Coóc-xe-ni và đội quân với đoàn xe tăng đang đứng chờ hộ tống.


Tuy nhiên, trong số hồ sơ lưu trữ mà đơn vị của Coóc-xê-ni vớ được, cũng có những tài liệu đáng chú ý đến mức cao nhất. Chẳng hạn, trong đó có báo cáo của Sơ-tiếc-lít - tuy anh không ký tên bên dưới, nhưng nó chứng tỏ trong nội bộ cơ quan SĐ đã chín muồi một sự phản bội.


Him-le chìa cho Sê-len-béc xem tờ giấy ấy và yêu cầu y tiến hành điều tra. Sê-len-béc hứa thi hành mệnh lệnh của Thống chế, mặc dù y thừa hiểu rằng đó là việc không thể làm được. Tuy nhiên, sự hiện diện của tờ giấy ấy khiến y nghĩ rằng, trong hồ sơ lưu trữ của Boóc-man còn những tài liệu quan trọng hơn, cho phép y kiểm tra lại một lần nữa các cộng sự viên của y, để biết họ có làm việc cho Boóc-man hay không, và nếu có thì bắt đầu từ thời gian nào, về những vấn đề gì và cụ thể là chống lại ai. Sê-len-béc không sợ việc các cộng sự viên của y làm việc cho hai ông chù cùng một lúc. Người của Boóc-man có thể dùng các khẩu hiệu ái quốc để tuyển mộ họ. Đối với Sê-len-béc, điều quan trọng là xác định rõ xem Boóc-man đã biết những gì về bí mật cao nhất của y - về việc y tìm kiếm hòa bình.


Một số nhân viên của Sê-len-béc được giao làm việc đó. Ngày nào y cũng hỏi xem có tin gì mới không, nhưng lần nào y cũng chi được nghe trả lời "Hiện giờ vẫn chưa có gì đáng chú ý cả".


- Cấp chỉ huy của ông thế nào? - gã đàn ông cao lớn hồi. - Khỏe chứ?

- Vâng, - Pờ-lây-sơ-ne mỉm cười. - Tất cả vẫn đâu vào đấy.

- Ông dùng cà-phê nhé?

- Cảm ơn. Rất vui lòng.

Gã đàn ông bước vào bếp và từ đó hòi vọng ra:

- Ông thu xếp chỗ ăn ở tốt chứ?

- Vâng, rất tốt.

- Mái nhà của ông có kín không?

- Tôi sống ở tầng hai kia mà, - Pờ-lây-sơ-ne trả lời như vậy, vì không hiểu tiếng lóng nghề nghiệp.

Tên nhân viên ghét-xta-pô cười khẩy trong lúc đổ bột cà-phê từ trong cối xay ra: hắn đã đoán đúng, người đến gặp hắn không phải là một nhà tình báo chuyên nghiệp mà chỉ là người tình nguyện giúp việc ai đó thôi - theo lối nói lóng của các nhà tình báo trên toàn thế giới, "mái nhà" có nghĩa là "nơi ẩn nấp".


"Tuy nhiên, không nên vội vàng, - hắn tự nhủ, - lão già đã nằm gọn trong túi mình. Lão sẽ tuôn ra hết, chỉ cần thận trọng hơn chút nữa với hắn thôi..."

- Ở Đức chả có loại cà-phê này đâu, - hắn nói và đẩy tách cà-phê lại gần Pờ-lây-sơ-ne. - Bọn chó má bên ấy bắt nhân dân uống nước gạo chứ đâu có bán cà-phê Bơ-ra-xin chính cống như ở đây.

- Tôi quên cả mùi vị rồi, - Pờ-lây-sơ-ne nhấp một ngụm nhỏ và tán thành. - Tôi không được uống loại cà-phê như thế này đã mười năm nay.

- Người Hy Lạp đã dạy tôi cách uống cà-phê đặc với nước trắng. Ông có muốn thử xem nó ra sao không?

Lúc này, tất cả mọi thứ đều làm cho Pờ-lây-sơ-ne vui. Ông đi lại nhẹ nhàng, suy nghĩ thoải mái, hít thở cũng nhẹ nhàng thoải mái như vậy. Ông cười:

- Tôi chưa uống cà-phê với nước trắng bao giờ.

- Thú vị lắm: sự tương phản về nhiệt độ và mùi vị gây cho ta một cảm giác đặc biệt và ít ảnh hướng tới tim hơn.

- Đúng, - Pờ-lây-sơ-ne nhấp một ngụm nước và nói, - thú vị thật!

- Cấp chỉ huy có dặn ông bảo tôi điều gì không?

- Không. Chỉ có chiếc ống thôi.

- Lạ quá nhỉ.

- Sao lại lạ?

- Tôi tưởng đồng chí ấy sẽ dặn tôi khi nào chờ đón đồng chí ấy đến.

- Không thấy người ấy nói gì về chuyện đó cả.

- Tôi quên không hỏi, có lẽ ông đói bụng rồi chăng?

- Không, cảm ơn ông, tôi đã ăn sáng khá no rồi.

- Ông đủ tiền tiêu chứ?

- Tôi đủ tiền chi tiêu trong thời gian đầu.

- Nếu ông cần tiền thì cứ ghé lại chỗ tôi. Dĩ nhiên, tôi không thể đưa ông nhiều, nhưng để chi tiêu những món cần thiết thì bao giờ người ta cũng tìm được ít nhiều... Nhân tiện xin hỏi: ông có thấy cái đuôi nào không?

- Cái đuôi ư? Cái đuôi là cái gì? Là kẻ theo dõi ấy à?

- Vâng.

- Ông biết không, tôi chẳng để ý gì cả?

- Thế là không khôn ngoan rồi. Đồng chí ấy không hướng dẫn cho ông hay sao?

- Dĩ nhiên là có hướng dẫn, nhưng lần đầu tiên đến đây, được tự do sau nhiều năm khổ sở, nhất là sau khi đã ở trại tập trung ra, tôi cảm thấy cứ say người thế nào ấy. Cảm ơn ông đã nhắc nhở tôi về chuyện cảnh giác.

- Không bao giờ được quên chuyện đó. Được... Bọn mật thám ở đây thật khôn ngoan... Khôn ngoan lắm... Ông cần hỏi gì tôi nữa không?

- Tôi ấy à? Không, tôi không cần gì cả...

- Ông đưa hộ chiếu ra đây cho tôi.

- Người ấy dặn tôi phải luôn luôn giữ hộ chiếu ở bên mình...

- Đồng chí ấy có bảo ông rằng từ giờ ông sẽ hành động theo sự hướng dẫn của tôi không?

- Không.

- Kể cũng phải... Điều đó có nói đến trong bức thư mật mã mà ông vừa chuyển cho tôi. Chúng ta sẽ nghĩ cách tổ chức công việc đúng đắn hơn. Bây giờ thì ông...

- Trở về khách sạn, nằm xuống giường và ngủ một giấc thật đẫy mắt...

- Không... Tôi muốn nói đến... Công việc của ông...

- Đầu tiên phải ngủ một giấc cho đẫy mắt đã, - Pờ-lây-sơ-ne nói. - Tôi mơ ước được ngủ một, hai, ba ngày liền, rồi sau mới bắt đầu nghĩ đến công việc. Toàn bộ bản thảo tôi đều để lại ở Béc Lanh... Nhưng được cái là tôi nhớ gần như thuộc lòng các bài viết của tôi...
Logged
Stirlitz
Thành viên
*
Bài viết: 77



« Trả lời #56 vào lúc: 25 Tháng Ba, 2022, 09:30:50 pm »

Gã đàn ông cầm tấm hộ chiếu Thụy Điển của Pờ-lây-sơ-ne và cẩu thả ném xuống bàn,

- Hai giờ chiều ngày kia ông hãy đèn đây mà lấy lại hộ chiếu. Chúng tôi sẽ tự đi đăng ký ở lãnh sự quán Thụy Điển. Nói đúng hơn là chúng tôi sẽ cố gắng đăng ký cho được: bọn Thụy Điển tồi tệ lắm, càng ngày chúng nó càng càn dỡ.

- Ai kia? - Pờ-lây-sơ-ne không hiểu.

Tên nhân viên ghét-xta-pô húng hắng ho - hắn đã bỏ vai kịch đang đóng, và để bù lại thiếu sót vừa phạm phải, hắn châm thuốc lá, hút một hơi dài, thở khói ra rồi mới trả lời:

- Bất cứ ai từ bên Đức sang đây đều bị bọn Thụy Điển coi như là điệp viên quốc xã. Bọn họ không cần phân biệt anh là một người Đức như thế nào - là nhà yêu nước chiến đấu chống Hít-le, hay là nhân viên ghét-xta-pô thì cũng thế cả thôi. Bởi vậy, cần phải hết sức thận trọng.

- Người ấy không bảo tôi đến đăng ký ở lãnh sự quán Thụy Điển...

- Những điều tôi nói với ông đều có viết trong thư.

"Chủ của hẳn ở Béc Lanh, - tên nhân viên ghét-xta-pô nghĩ bụng, - điều đó đã rõ, chính hắn chẳng nói rằng hắn để lại các bài viết ở bên ấy đấy thôi. Nghĩa là bọn ta sẽ tóm được một tên ở Béc Lanh... Đó là một thành công lớn. Có điều là không nên vội vàng, - hắn nhắc lại với bản thân hắn, - có điều là không nên vội vàng".

- Xin cảm ơn ông, - Pờ-lây-sơ-ne nói và đứng dậy. - Món cà-phê này ngon thật, uống với nước trắng lại càng ngon hơn.

- Ông đã báo tin cho đồng chí ấy biết rằng ông đã đến nơi an toàn chưa, hay là ông muốn để tôi làm việc đó?

- Ông có thể báo tin cho người ấy qua các đồng chí của mình à?

"Thằng này là một tên cộng sản, - tên nhân viên ghét-xta-pô thầm nhận xét, - Vớ được món bở rồi!"

- Vâng, tôi sẽ làm việc đó qua các đồng chí của tôi. Còn ông, về phía mình, cũng phải thông báo cho đồng chí ấy biết... Và nên làm gấp...

- Tôi định làm việc đó ngay ngày hôm nay, nhưng không thấy ở chỗ nào có bán loại tem thư mà tôi cần dán lên bưu ảnh đề gửi đi.

- Ngày kia tôi sẽ chuẩn bị cho ông loại tem cần thiết nếu không đâu có bán. Loại tem ấy vẽ hình gi?

- Chinh phục Mông-bô-lăng... Màu xanh. Nhất thiết phải là màu xanh.

- Được rồi. Ông có mang bưu ảnh đấy không?

- Không. Tôi để ở khách sạn.

- Dở quá. Không nên để bất cứ cái gì ở khách sạn. Ông là người nước ngoài, người ta có thể khám xét đồ đạc của ông. Sao ông lại có thể thiếu thận trọng đến thế nhỉ?

- Không sao, - Pờ-lây-sơ-ne đáp, - đó là loại bưu ảnh bình thường, tôi đã mua một chục chiếc như thế ở Béc Lanh. Còn nội dung lời văn thì tôi nhớ thuộc lòng, cho nên không có gì thiếu sót c...

Lúc bắt tay Pờ-lây-sơ-ne ở ngoài cửa, gã đàn ông nói:

- Cẩn thận và cẩn thận, đồng chí ạ. Đồng chí nên nhớ rằng sự yên tĩnh ở đây chi là bề ngoài đấy thôi.
   
- Người ấy đã dặn tôi. Tôi biết rồi.

- Để đề phòng bất trắc, ông hãy để địa chỉ lại cho tôi.

- "Viếc-gi-ni-a". Khách sạn "Viếc-gi-ni-a",

- Ở đấy có bọn Mỹ không?

- Tại sao? - Pờ-lây-sơ-ne hỏi.

- "Viếc-gi-ni-a" là một từ tiếng Anh... Bọn Mỹ thường đừng chân ở các khách sạn mang tên gọi của chúng...

- Không có. Theo tôi, ở đấy không có người nước ngoài.

- Chúng tôi sẽ kiểm tra điều đó. Nếu ông trông thấy tôi ở khách sạn "Viếc-gi-ni-a", xin ông chớ lại gần chào hỏi tôi, cứ coi như chúng ta không quen biết nhau.

- Được rồi.

- Bây giờ thế này nhé... Nếu ông gặp chuyện gì bất thường, ông hãy gọi điện thoại cho tôi. Ông nhớ được chứ? - Và hắn nhắc đi nhắc lại hai lần một số có sáu chữ số.

- Được, - Pờ-lây-sơ-ne đáp, - trí nhớ tôi rất tốt. Tiếng La tinh rèn luyện trí nhớ tốt hơn bất cứ phương pháp nào khác...

Sau khi bước ra khỏi cổng chính của tòa nhà, Pờ-lây-sơ-ne chậm rãi đi qua đường sang vỉa hè bên kia. Ở phía đồi diện với ngôi nhà giáo sư vừa bước ra, một ông già mặc áo gi-le lông thú đang đóng cửa sổ cửa hàng bán thú vật của mình lại. Trong các lồng kính có nhiều loại chim. Pờ-lây-sơ-ne đứng bên tủ kính hồi lâu để xem chim.

- Ngài có muốn mua gì không ạ? - Ông già hỏi.

- Không, tôi chỉ muốn xem các loại chim của ông thôi.

- Loại đẹp nhất tôi để bên trong cửa hàng cơ, - ông già có vẻ hay chuyện. - Tất cả các cửa hiệu khác đều trưng ra ngoài tủ kính loại đẹp nhất. Riêng tôi làm ngược lại, tôi cho rằng chim chóc hoàn toàn không phải là hàng hóa. Chim là chim chứ. Có nhiều nhà văn đến cửa hàng tôi nghe chim hót lắm. Một vị còn bảo tôi: "Trước khi đi xuống địa ngục của một quyen sách mới, giống như "Oóc-phê"* (Oóc-phê: nhà thơ và danh ca trong thần thoại cổ Hy Lạp có tiếng hát làm rung động không chỉ con người và loại vật, mà ngay cả những hòn đá. Theo một trong nhiều thần thoại, thì Oóc-phê đã lặn lội xuống âm phủ tìm vợ mình là E-vơ-đi-ca, nhưng trong lúc cố gắng cứu vợ ra, anh đã ngoảnh lại nhìn - điều anh không được phép làm. Thế là Oóc-phê vĩnh viễn mất vợ), thế nào tôi cũng phải nghe thật lâu loại nhạc vĩ đại nhất là tiếng chim hót. Nếu không, tôi không thể hát cho thế giới nghe cái bài hát sẽ tìm ra E-vơ-ri-đi-ca của tôi..."

Pờ-lây-sơ-ne lau những giọt nước mắt đột nhiên ứa ra trên mắt ông. Rời khỏi tủ kính, giáo sư nói:

- Cảm ơn ông...

- Ngài bảo sao? - Ông già mặc áo gi-lê lông thú không hiểu giáo sư nói gì, bèn hỏi lại, nhưng Pờ-lây-sơ-ne không trả lời. Ông vội vã đi về nhà trọ của mình, vì cảm thấy một nhu cầu bức thiết là phải ngồi vào bàn và bắt tay làm việc luôn...
Logged
Stirlitz
Thành viên
*
Bài viết: 77



« Trả lời #57 vào lúc: 25 Tháng Ba, 2022, 09:36:43 pm »

- Tại sao lại không nên bật đèn? Anh sợ ai? - Sơ-tiếc-lít hỏi:

- Không phải sợ anh, - Khôn-tốp trả lời.

- Vậy thì cứ việc ngồi mò...

- Tôi đã quen ở trong nhà anh rồi. Ở đây yên tĩnh và tiện lợi lắm.

- Nhất là khi bị oanh tạc. - Sơ-tiếc-lít lầm bầm. - Vùng thắt lưng tôi đau muốn chết đi được - không rõ tôi bị ngộ gió ở đâu. Bây giờ tôi phải vào buồng tắm lấy thuốc át-spi-rin uống đã. Mời anh ngồi chơi. Đưa tay đây tôi chỉ chỗ ghế bành cho.

- Cảm ơn. Tôi đã sờ thấy rồi.

Sơ-tiếc-lít vào buồng tắm và mở tủ thuốc cá nhân của mình.

- Khéo không vì mò mẫm trong bóng tối lại nhầm át-spi-rin với thuốc xổ mất thôi, - Sơ-tiếc-lít nói. - Chúng ta hãy hạ rèm che ánh sáng xuống. Loại rèm của nhà tôi kín lắm. Rồi ta sẽ đốt lò sưởi. Nếu anh sợ người ta chụp ảnh chúng ta, thì anh ngồi dịch vào trong góc kia. Ngồi đấy thì chả ai nhìn thấy anh đâu.

- Tôi đã thử buông rèm xuống, nhưng rèm nhà anh khóa mở theo kiểu riêng thì phải.

- Không đâu, chẳng qua nó có mấy cái vòng móc vào một cây gỗ đấy thôi. Tôi sẽ bỏ xuống cho mà xem. Nhưng có chuyện gì xảy ra, anh bạn già? Ai làm cho anh sợ hãi đến thế?

- Muyn-lơ.

- Ông sếp của anh ấy à?

- Đúng thế.

- Có chuyện gì đã xảy ra trong thời gian hai ngày tôi đi vắng? Thế giới bị lật nhào ư? Thượng đế giáng trần chăng? Ông Can-ten-bơ-ru-ne đã cưới một mụ Do Thái chắc?

- Gần như thế, - Khôn-tốp đáp.

Sơ-tiếc-lít buông rèm cửa sổ xuống và toan bật công-tắc điện. Nhưng Khôn-tốp nói:

- Tôi rút cầu chì ra rồi. Rất có thể là người ta đặt máy ghi âm ở nhà anh.

- Ai đặt?

- Chúng tôi.

- Để làm gì?

- Thì tôi đến đây chính vì việc đó. Anh đã uống át-spi-rin chưa?

- Uống rồi.

- Anh đốt lò sưởi lên đi và ngồi xuống đây - chúng ta ít thời gian lắm, thế mà những vấn đề quan trọng cần phải bàn bạc thì lại rất nhiều.

Sơ-tiếc-lít lấy củi khô nhóm lò. Lò sưởi kêu ù ù. Kiểu lò sưởi này rất lạ, đầu tiên nó kêu ù ù, rồi khi lửa đã đươm, tiếng ù ù dịu đi.

- Nào, anh bạn, - Sơ-tiếc-lít ngồi xuống chiếc ghế bành gần lò sưởi và hỏi. - Anh gặp chuyện gì không hay vậy?

- Tôi ấy à? Tôi chẳng gặp chuyện gì cả. Vấn đề là anh sẽ làm gì kia?

- Về nguyên tắc?

- Cả về nguyên tắc...

- Về nguyên tắc thì tôi định tắm rửa đi ngủ. Tôi lạnh và mệt chết người đi được.

- Tôi đến với anh như một người bạn.

- Thôi đủ rồi, - Sơ-tiếc-lít nhăn mặt. - Làm sao anh cứ tung hỏa mù ra như một đứa trẻ con ấy thế? Hay anh là Mông-tê Cơ-ri-xtô? Anh có muốn uống rượu không?

- Muốn.

Sơ-tiếc-lít mang chai cô-nhắc lại, rót rượu ra cốc cho Khôn-tốp và cho mình. Hai người lặng lẽ uống.

- Cô-nhắc ngon quá!

- Uống nữa không? - Sơ-tiếc-lít hỏi.

- Sẵn sàng.

Hai người uống một cốc nữa, Khôn-tốp bẻ ngón tay và nói:

- Anh Sơ-tiếc-lít ạ, suốt tuần vừa qua tôi nghiên cứu hồ sơ về anh.

- Tôi không hiểu.,.

- Muyn-lơ sai tôi bí mật điều tra công việc mà anh tiến hành với các nhà vật lý.

- Khôn-tốp, sao anh cứ úp úp mở mở với tôi thế? Thú thật là tôi chả hiểu gì cả. Hoặc là anh giải thích cụ thể về quan hệ giữa nhà vật lý bị bắt với tôi, hoặc là anh giảng cho tôi nghe, vì sao anh lại bí mật kiểm tra công việc của tôi và Muyn-lơ lại tìm lý do để buộc tội tôi...

- Tôi không thể giải thích điều đó với anh. Vì chính tôi cũng chả hiểu gì hết. Tôi chỉ biết rằng anh đang bị theo rõi riết.

- Tôi ấy à? - Sơ-tiếc-lít ngạc nhiên. - Đó là một trò ngu ngốc! Hoặc là các vị chỉ huy của chúng ta bị rối trí hoàn toàn trong tình cảnh hỗn loạn này mất rồi!

- Sơ-tiếc-lít, chính anh đã dạy tôi phải bình tĩnh kia mà.

- Anh muốn bảo tôi phải bình tĩnh sau khi nghe những điều anh nói hả? Đúng, tôi đang nổi nóng đây. Tôi bị dồn vào tình thế buộc phải nổi nóng! Ngay bây giờ tôi sẽ đến gặp Muyn-lơ...

- Ông ấy đang ngủ. Và anh đừng vội đến chỗ ông ấy. Trước hết, hãy nghe tôi nói đã. Tôi sẽ kể cho anh biết tôi đã phát hiện được những gì liên quan tới vụ án các nhà vật lý. Những điều ấy tôi vẫn chưa báo cáo với Muyn-lơ, tôi còn chờ anh về...

Sơ-tiếc-lít chỉ cần một khoảnh khắc là đủ để bình tĩnh suy nghĩ và kiểm tra lại bản thân, xem qua các câu hỏi và trả lời, anh có phạm những thiếu sót, thoạt nhìn rất không đáng kể, nhưng lại nguy hiểm cho anh, hay không, anh có quan tâm quá mức đến một số chi tiết hay không.

- Chờ tôi một tí, - anh nói, - bụng tôi quặn lại vì hoảng sợ.

- Cái gì cơ? - Khôn-tốp ngớ ra chưa hiểu.

- Bệnh của loài gấu, - Sơ-tiếc-lít nhắc lại trong lúc đứng dậy, - anh biết nó là cái bệnh gì không?

Anh đi vào nhà xí,: đóng cửa lại và nghe thấy Khôn-tốp nhón chân rón rén đi về phía anh.
Logged
Stirlitz
Thành viên
*
Bài viết: 77



« Trả lời #58 vào lúc: 25 Tháng Ba, 2022, 09:38:08 pm »

"Thằng ngốc, - Sơ-tiếc-lít nghĩ, - hắn có thể làm như vậy ư? Phải cho hắn một bài học mới được."

- Khôn-tốp ơi! - anh gọi và nghe thấy tên kia nhón chân chạy vội về chỗ ngồi của hắn để từ đấy trả lời anh.

- Anh gọi gì thế?

- Anh có thể trả lời ngay chứ không cần chạy loanh quanh trong phòng như thế đâu... Anh hãy nói, xem ai ra lệnh theo dõi tôi nào? Muyn-lơ hay các vị chỉ huy của tôi?

- Anh ra ngoài này, chúng ta sẽ bàn tính mọi khả năng.

- Tôi ra ngay đây...

"Hắn xử sự như thế nào? - Sơ-tiếc-lít nghĩ. - Đến gặp và bảo rằng bọn ghét-xta-pô đang bí mật theo dõi mình là một việc làm nguy hiểm chết người đối với hẳn. Hắn là một tên quốc xã cuồng tín, vậy thì hắn làm sao vậy? Hay là hắn đến thăm dò mình theo lệnh của Muyn-lơ? Chưa chắc. Ở đây không có người của bọn chúng, cho nên chúng phải hiểu rằng sau chuyện này mình hoàn toàn có thể trốn đi. Bây giờ không phải là năm bốn mươi ba nữa. Mặt trận gần lắm rồi. Hắn đến đây theo sáng kiến riêng? Hừm... Hắn làm thế nhằm mục đích gì? Hắn không đủ thông minh để chơi những trò quan trọng, mặc dù hắn rất láu cá. Mình không hiểu cái trò ranh ma ngây thơ theo kiểu này lắm, nhưng chính cái trò ranh ma ngây thơ này lại có thể chiến thắng lô-gích và tư tưởng lành mạnh đây. Cho nên, nếu bây giờ mình đóng vai không khéo, thì người ta sẽ không tha thứ cho mình. Mình sẽ làm cho chiến dịch chủ yếu nhất bị gián đoạn, và mình sợ rằng sẽ không có ai tiếp tục chiến dịch ấy thay mình..."

- Anh làm gì trong ấy thế, Sơ-tiếc-lít?

- Tôi chuẩn bị đây thòng lọng. Tôi muốn thắt cổ tự tử...

Ở buồng tắm ra, Sơ-tiếc-lít ngồi vào ghế bành. Anh lấy que cời lật những thanh củi đã cháy lớp trên xuống và nói:

- Nào thì anh khua môi múa mép đi.

- Toàn bộ chuyện này hết sức nghiêm chỉnh.

- Thế trên đời này có chuyện gì không nghiêm chỉnh hở ông bạn?

- Tôi đã gọi ba chuyên viên kiểm nghiệm ở cơ quan của Su-man tới.

Su-man là cố vấn ở Bộ Quốc phòng về vũ khí mới. Người của y nghiên cứu các vấn đề phá vỡ hạt nhân nguyên tử.

- Tôi cũng đã gọi các chuyên viên ở cơ quan ấy tới khi bên các anh tống giam Run-gơ.

- Đúng. Chúng tôi đã tống giam Run-gơ, nhưng tại sao cơ quan tình báo của anh lại quan tâm đến ông ta?

- Anh không hiểu vì sao à?

- Không, tôi không hiểu.

- Run-gơ từng du học ớ Pháp và Mỹ. Chẳng lẽ anh lại không đoán biết rẳng những sự quen biết của ông ta ở bên ấy còn quan trọng hơn bản thân ông ta ở đây ư? Thái độ thiếu táo bạo trong việc nhìn nhận triển vọng của vấn đề đang giết tất cả chúng ta. Chúng ta sợ hãi, không dám cho phép mình mơ tưởng cao xa. Cứ loanh quanh luẩn quẩn mãi một chỗ. Đó chính là sai lầm chủ yếu của chúng ta.

- Đúng thế, - Khôn-tốp tán thành. - Anh nói đúng, về thái độ táo bạo thì tôi sẽ không tranh luận với anh... Nhưng về những chi tiết thì tôi sẵn sàng tranh luận. Run-gơ khẳng định rằng nên tiếp tục nghiên cứu các khả năng thu được pơ-lu-tô-ni từ các chất có tính phóng xạ cao, mà đó chính là lý do để các nhà phản biện khoa học của ông ta đổ lỗi cho ông ta. Vậy là chính họ đã viết đơn tố giác ông ta, tôi đã bắt họ phải thừa nhận điều đó...

- Tôi không nghi ngờ điều đó.

- Tại sao?

- Tại vì cái quan trọng đối với tôi là làm sáng tỏ vấn đề: có phải Run-gơ giả vờ làm việc hay không, và nếu có thì việc ấy có lợi cho ai? Cho chúng ta hay cho kẻ thù của chúng ta.

- Và anh đi đến kết luận rằng, các đề nghị của Run-gơ có lợi cho kẻ thù của chúng ta phải không?

- Anh đọc hồ sơ rồi kia mà.

- Thế nhưng vừa qua người ta từ Luân Đôn lại báo về rằng, Run-gơ nói đúng! Bọn Mỹ và Anh đã bắt đầu đi theo con đường của ông ta! Ấy thế mà ông ta lại phải ngồi trong nhà tù ở cơ quan ghét-xta-pô của chúng ta!

- Của các anh chứ, - Sơ-tiếc-lít chữa lại lời hắn. - Khôn-tốp ạ, không phải chúng ta, mà là các anh đã bắt giữ ông ta. Không phải chúng ta, mà là bên các anh - Muyn-lơ và Can-ten-bơ-ru-ne đã khẳng định vụ án; không phải bà nội của tôi, cũng không phải bà nội của anh, và cũng không phải bà nội của Su-man là người Do Thái, mà bà nội của ông ta là dân Do Thái và ông ta đã giấu giếm điều đó...

- Dù ông nội của Run-gơ có là dân Do Thái ba đời đi chăng nữa cũng mặc! - Khôn-tốp nổi cáu. - Ông nội của Run-gơ là ai thì đã sao, nếu như ông ta phục vụ chúng ta và phục vụ như một kẻ cuồng tín! Thế mà anh lại đi tin lời bọn đốn mạt!

- Bọn đốn mạt?! Các đảng viên kỳ cựu của phong trào? Những người Đức chính cống? Những nhà vật lý đã được đích thân Quốc trưởng khen thưởng mà là bọn đốn mạt ư?

- Thôi, thôi... Được rồi. Tất cả đều chính xác... Anh nói đúng. Cho tôi xin cốc cô-nhắc nữa nào...

- Anh không vứt cầu chì đi đấy chứ?

- Cầu chì ở tay trái anh ấy, Sơ-tiếc-lít ạ!

- Tôi hỏi anh chiếc cầu chì điện cơ mà.

- Không, tôi để ở trên bàn, cạnh chiếc gương ấy.
Logged
Stirlitz
Thành viên
*
Bài viết: 77



« Trả lời #59 vào lúc: 25 Tháng Ba, 2022, 09:39:06 pm »

Khôn-tốp uống một mạch hết cốc rượu cô-nhắc và ngửa đầu ra đằng sau.

- Dạo này tôi đâm ra uống nhiều rượu quá, - hắn nói.

- Tôi muốn biết hồi này ai là người uống ít rượu?

- Người nào không một xu dính túi, - Khôn-tốp nói đùa. - Những kẻ bất hạnh...

- Điều đó thật nực cười.

- Đó là điều đáng buồn chứ, - Khôn-tốp phản đối. - Nhưng vấn đề không phải ở chỗ ấy. Sơ-tiếc-lít này, anh cho rằng Can-ten-bơ-ru-ne sẽ quyết định như thế nào, nếu tôi báo cáo cho ông ấy biết kết quả kiểm tra của tôi?

- Trước hết, anh phải báo cáo kết quả kiểm tra của anh với Muyn-lơ. Ông ấy là người đã ra lệnh bắt giữ Run-gơ.

- Nhưng anh là người chỉ đạo ông ta, chính cái ông Run-gơ ấy.

- Tôi chỉ đạo ông ta, đúng theo chỉ thị của cấp trên. Tôi chỉ là người thi hành mệnh lệnh...

- Giá như anh thả ông ta ra, thì nửa năm trước đây chúng ta đã có thể tiến rất xa trong việc chế tạo "vũ khí trừng phạt" chứ đâu lại giẫm chân tại chỗ như thế này.

- Anh có thể chứng minh điều đó được không?

- Tôi đã có thể chứng minh được.

- Và tất cả các nhà vật lý đều đồng ý với anh chứ?

- Đa số. Phần lớn những người được tôi gọi đến trao đổi đều đồng ý. Do đó, cái chờ đợi anh sẽ là...

- Chẳng có gì chờ đợi tôi hết, - Sơ-tiếc-lít ngắt lời. - Kết quả nghiên cứu khoa học phải được thực tế xác nhận. Vậy thì các bằng chứng xác nhận ấy đâu?

- Đang nằm trong túi tôi đây,

- Đến thế kia ư?

- Đến thế. Tôi có nhận được một số tin mới nhất từ Luân Đôn gửi về. Đó là bản án tử hình đối với anh.

- Anh muốn gì, Khôn-tốp? Tôi chẳng còn hiểu anh định lái việc này sang hướng nào nữa.

- Tôi sẵn sàng nhắc lại một lần nữa rằng, dù vô tình hay cố ý anh, chính anh, đã làm gián đoạn việc chế tạo "vũ khí trừng phạt". Dù vô tình hay cố ý, nhưng anh, chính anh, lẽ ra phải hỏi ý kiến hàng trăm nhà vật lý, thì lại chỉ trao đổi với mươi người và dựa theo ý kiến của họ - mà những kẻ này chỉ muốn cô lập Run-gơ - để kết luận rằng, phương pháp của Run-gơ không có triển vọng và chỉ gây tác hại.

- Nghĩa là, anh bảo tôi đừng tin những người lính chân chính của Quốc trưởng, những người được Cây-ten và Gơ-rinh tin cậy, mà tôi nên bảo vệ một kẻ ủng hộ phương pháp nghiên cứu nguyên tử của Mỹ, phải không?! Anh khuyên tôi nên làm như thế hả? Anh bảo tôi phải tin Run-gơ, kẻ đã bị cơ quan ghét-xta-pô bắt giữ - mà ghét-xta-pô thì chẳng vô cớ bắt giữ ai bao giờ - và không nên tin những người đã giúp chúng ta vạch trần bộ mặt thật của ông ta chứ gì?!

- Tất cả lý lẽ của anh xem ra có lô-gích lắm, Sơ-tiếc-lít ạ. Tôi luôn luôn ghen tị với khả năng lập luận hết sức chính xác và hợp lô-gích của anh: anh buộc tội cả Muyn-lơ, người đã ra lệnh bẳt giữ Run-gơ, lẫn tôi, người bảo vệ dân Do Thái ở đời cháu, và như vậy là anh trở thành nhân vật tiêu biểu cho niềm tin dựa trên xương máu của chúng ta. Thôi được. Tất cả đều đúng, anh Sơ-tiếc-lít ạ! Tôi đến đây không phải về việc đó. Tuy Run-gơ đang ngồi ở trại tập trung nhờ thái độ quan tâm chu đáo và nhìn xa trông rộng của anh - nhưng ông ta vẫn được sống trong một biệt thự riêng ở thị trấn SS và có điều kiện nghiên cứu vật lý lý thuyết. Anh Sơ-tiếc-lít ạ, bây giờ tôi mới nói với anh điều chủ yếu: tôi bị lâm vào một tình thế ngu ngốc... Nếu tôi báo cáo kết quả kiểm tra với Muyn-lơ, ông ấy sẽ hiểu rằng dẫu sao anh cũng vẫn có vũ khí chống lại ông ấy, dù rằng anh đang bị theo rõi riết và không phải một mình tôi, mà có mấy người đang điều tra công việc của anh. Phải, anh nói đúng, chính ông ấy đã ra lệnh bắt giam Run-gơ. Nếu tôi bảo ông ấy rằng các kết quả điều tra chống lại anh, thì cái đó sẽ gián tiếp giáng đòn vào cả ông ấy nữa. Còn phần tôi thì lại có thể bị ăn đòn từ cả hai phía, dù cho chuyện ấy hết sức kỳ cục. Cả Muyn-lơ và anh đều sẽ cho tôi ăn đòn. Về phần ông ấy, thì là vì các lý lẽ của tôi cần được kiểm tra đi kiểm tra lại nhiều lần nữa, còn về phần anh thì... anh đã nói đại khái anh sẽ đánh tôi như thế nào rồi đấy. Một sĩ quan ghét-xta-pô như tôi sẽ phải làm gì bây giờ? Là một sĩ quan tình báo, anh hãy gợi ý cho tôi xem nào...

"Hẳn muốn đưa mình đến chỗ ấy đấy. - Sơ-tiếc-lít đã hiểu. - Một hành động phá hoại chăng? Nếu hắn định ngầm hại mình, thì mình lập tức biết rõ cách xử sự. Nhưng nếu hắn mời mình vào vòng nhảy? Bọn chúng đang chạy trốn khỏi chiếc tàu đắm như một lũ chuột. Không phải ngẫu nhiên mà hắn nói đến quan hệ giữa bọn ghét-xta-pô và cơ quan tình báo. Thế là rõ. Trả lời lúc này hãy còn sớm. Còn sớm".

- Có gì khác nhau, - Sơ-tiếc-lít nhún vai, - giữa ghét-xta-pô và cơ quan tình báo đâu? Tuy đôi bên mâu thuẫn nhau, nhưng nói chung chúng ta cùng làm một việc giống nhau.

- Đúng, cùng làm một việc, - Khôn-tốp tán thành. - Có điều là những người bên cơ quan ghét-xta-pô chúng tôi bị cả thế giới coi như một bọn đao phủ, một lũ giết người, còn các anh - cơ quan tình báo chính trị - thì nổi tiếng như một loại hương phẩm trang sức tinh vi. Chế độ nào, nhà nước nào cũng cần đến các anh, còn chúng tôi thì chỉ là công cụ của Đế chế thứ ba thôi: chúng tôi sẽ cùng tiến lên hoặc cùng biến mất với Đế chế này...

- Anh hỏi tôi nên hành động như thế nào phải không?

- Vâng.

- Anh định ra sao?

- Trước tiên tôi muốn biết ý kiến của anh đã.

- Căn cứ vào việc anh rút bỏ cầu chì và đề nghị tôi buông rèm xuống...

- Người đề nghị buông rèm là anh chứ?

- Thế à? Khỉ thật, tôi cứ tưởng đó là đề nghị của anh cơ đấy... Thôi được, cái chính không phải ở điểm đó... Anh có muốn rút khỏi trò chơi hay không nào?

- Ở địa vị tôi, anh sẽ làm như vậy à?

- Bây giờ tôi chưa thể trả lời ngay, Khôn-tốp ạ, nếu như chưa nghe anh trả lời "có" hay "không".

- Thế nếu như chúng ta tạm cho phép mình giả thiết một điều không thể làm được, - tôi trả lời rằng "có"?

- Nếu chúng ta giả thiết một điều không thể làm được, thì anh nhầm địa chỉ rồi. Khi đó, anh nên hỏi ý kiến các nhà chiêm tinh học, chứ không nên hỏi tôi.

- Anh có "cửa sổ" ở biên giới không?

- Cứ tạm cho là có.

- Nếu ba người chúng ta chuồn sang các nước trung lập thì sao?

- Ba người?

- Vâng. Đúng là ba người: Run-gơ, anh và tôi. Chúng ta sẽ cứu cho thế giới một nhà vật lý vĩ đại. Ở đây tôi là người cứu ông ấy, còn công lao tổ chức việc chạy trốn là của anh. Ý anh thế nào? Và anh nên nhớ rằng người bị theo rõi riết là anh, chứ không phải tôi. Mà anh thừa hiểu thế nào là bị Muyn-lơ theo rõi rồi đấy. Sao? Tôi chờ anh trả lời đấy.

- Anh muốn uống cô-nhắc nữa không?

- Có.
Logged
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM