Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 18 Tháng Tư, 2024, 08:10:04 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Cờ thiêng đất Thánh  (Đọc 63673 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
Uragan
Thành viên
*
Bài viết: 860


« Trả lời #170 vào lúc: 07 Tháng Mười Hai, 2010, 07:16:02 pm »

- Bẩm nguyên soái, Giảo Khả đã có mặt. Cửu Tuyên nói.

- Cho ngươi lui. Giảo Khả, ngươi hãy nhớ lại xem, trong thành có tấm bia đá nào không?

- Dạ thưa, có rất nhiều ạ. Trong đền miếu đều có bia ghi công, thờ thánh..

- Ta muốn hỏi có tấm nào đứng một mình ngoài trời?

- Có nhiều lắm ạ. Nhưng qua lắm tranh giao tranh nên vỡ nên gần hết. Này còn khoảng chục cái, chưa kể
trong các làng. Nhưng nguyên soái muốn hỏi bia loại nào?

- Có cái nào của Cao Biền không?

- Dạ có. Một cái nằm ở mạn bắc thành.

Hàn Bích Liễu mừng húm, hỏi dồn :

- Ngươi nhớ trến đó có khắc chữ gì không?

- Xin để thuộc hạ nghĩ xem..

Hàn Bích Liễu hởi dạ, tự dưng mèo mù vớ cá rán, đoán mò mà trúng mới hay chứ.

- Thuộc hạ nhớ ra rồi. Nó có khắc bốn chữ “Phong ấn Nam thiên”.

- Để xem... Phong ấn Nam thiên thì ứng với cái gì nhỉ.. ư hừm... phong.. ấn... nam... thiên.. Tấm bia còn
khắc chữ nào khác không?

- Dạ không, mấy mặt đều trơn nhẵn, chỉ có bốn chữ ấy thôi trên mặt xoay về hướng bắc.

- Ngươi nhớ đúng chữ chứ?

- Dạ, không sai được. Thủa nhỏ, thuộc hạ có từng học qua kinh thư. Sau dù ít dùng nhưng vẫn nhớ được
mặt chữ.

- Được rồi, cho ngươi lui. Khi nào cần, ta lại gọi.

- Vâng ạ.

- Phong.. ấn.. nam.. thiên.. Nếu là bia trấn của Cao Biền thì ắt phải khắc bùa chú. Nhưng đây chỉ trơn bốn
chữ. Có thể lắm. B ài bất mộc. Bài không bằng gỗ thì bằng đá. Bài đá hay bia đá cũng thế. ứng thạch hồi đầu. Đá phải quay về núi. Núi đá, bia đá. Thì bia đá phải khắc tên núi đá. Nhưng mà tên nào đây.

Hàn Bích Liễu giở mạnh tấm địa đồ. Trên có rất nhiều cái tên như núi Lĩnh, núi Bắc, rừng Tỉ Tê, suối Hoá, suối Nhạc, núi Trầm..

- Còn hai câu nữa tả đặc điểm, tính dạng. Địa đồ không ghi rõ. Cửu Tuyên đâu.

- Dạ bẩm, có thuộc tướng.

- Người gọi Dương Phong đến đấy.

- Tuân lệnh.

- Bài bất mộc, thạch hồi đầu. Tấm bia đá quay về hướng bắc, kho báu được phong ấn. Phải rồi, sao mình
không nghĩ ra sớm hơn.

Hàn Bích Liễu vồ lấy tấm địa đồ, di tay về góc phía nam dãy Bắc Vạn, mắt sáng rực.

- Bẩm nguyên soái, Dương Phong đã có mặt. Cửu Tuyên nói.

- Cho ngươi lui.

Cửu Tuyên vâng lệnh, đóng cửa lại từ bên ngoài. Dương Phong đối diện với Hàn Bích Liễu. ánh nến cháy sáng rực..

- Ta gọi ngươi đến để báo tin mừng. H àn Bích Liễu bước lên.

- Tin mừng gì vậy? D ương Phong hỏi lại, mắt không rời bàn tay đối phương.

- Ngươi sắp được siêu thoát. H àn Bích Liễu cười khe khé.

Người ta chỉ thấy kiếm quang loé sáng. Một tiếng kêu tắt ngúm và một thân người đổ sụp xuống nền. Máu bắt đầu chảy. Giương mặt Hàn Bích Liễu nổi đầy thú tính. Hắn cười khe khé từng chặp. Cửa bật mở, Cửu Tuyên chạy vào, bất ngờ khi thấy Dương Phong nằm sấp mặt.

- Ngươi giết nốt lão già. H àn Bích Liễu tay lau kiếm, ra lệnh.

Nhưng lần này, Cửu Tuyên chưa kịp tuân lệnh thì cả hai nghe thấy những tiếng động trời long đất lở từ
phía cổng trại. Rồi Hàn Thái Anh chạy bổ vào :

- Anh nhi. Có chuyện gì thế?

- Thưa bá phụ, có rất đông quân giặc đang tấn công vào trại.

- Cái gì? Quân phòng vệ đâu.

Thái Anh định đáp thì thêm một người nữa chạy bổ vào :

- Bẩm nguyên soái!

Hàn Bích Liễu giật mình nhận ra tỳ tướng Đồng Khải, cánh tay trái bị chém cụt đến khuỷu, lưng còn cắm vài
ba mũi tên.

- Phòng tuyến thứ nhất đã bị vỡ, phòng tuyến thứ hai cũng sắp tan. Xin nguyên soái tức tốc rời theo cổng hậu.

- Ngươi nói lại xem nào. Vừa mới đây, chúng dùng cách gì mà phá vỡ phòng tuyến của ta?

- Tử.. Xa. Đồng Khải lắp bắp. Quân giặc dùng Tử Xa..

- Sao!? Hàn Bích Liễu gần như quỳ xuống, túm cổ Đồng Khởi quát. Chúng lấy đâu ra Tử Xa?

- Thuộc hạ không biết. Chỉ thấy chúng bất ngờ xuất hiện với hàng trăm chiếc Tử Xa. Thượng tướng Long Kiều tử trận ngay trước trại, hai tướng Chung Hộ và Chung Hồng cố sức giữ lớp phòng vệ thứ hai, cũng bị loạn tên mất mạng. Giặc đông vô kể kéo từ ba mặt vào, quân tướng đã mất khả năng chống cự. Xin..

- Vô dụng.
Logged
Uragan
Thành viên
*
Bài viết: 860


« Trả lời #171 vào lúc: 07 Tháng Mười Hai, 2010, 07:16:42 pm »

Hàn Bích Liễu đẩy mạnh một cái. Đồng Khải ngã ngửa ra sau. Trong cơn bực tức, Hàn Bích Liễu rút kiếm toan chém, thì Cửu Tuyên vội nhào đến ôm lấy chân :

- Xin nguyên soái tha mạng.

Hàn Bích Liễu đạp Cửu Tuyên văng ra. Nhưng hắn lại nhào đến che cho Đồng Khải khiến thanh kiếm giáng xuống nửa chừng phải dừng đứng.

- Khốn kiếp. Ngươi muốn chết chung với nó à?

- Xin nguyên soái tha mạng. C ả hai gã tỳ tướng cùng kêu van.

Hàn Thái Anh thấy bất nhẫn cũng cất lời xin hộ :

- Bá phụ bớt giận. Chúng sắp đánh đến nơi, xin tạm tha cho họ lấy người chống địch.

Hàn Bích Liễu vẫn rất tức giận chưa chịu bỏ kiếm xuống. Bỗng đâu có gã thám mã, sáng nay vừa được sai
đi, chạy vào.

- Hỏng mất rồi thưa nguyên soái. G ã thám mã tuyệt vọng kêu lên.

Hàn Bích Liễu sấn lại hỏi dồn :

- Có chuyện gì nói mau?

Mặt gã thám mã tái me tái mét, miệng lắp bắp :

- Bẩm.. bẩm nguyên soái!

- Còn thưa bẩm nữa? Nói nhanh lên.

- Hữu tướng quân Lục Hệ bị phục kích ở Lãng Bạc, người ngựa chết sạch, toàn bộ Tử Xa rơi vào tay chúng
rồi.

Mặt họ Hàn tối sầm lại, lời nói của gã thám mã như sấm đánh lộng óc. Lục Hệ là tướng giỏi nhất của Tử Xa Đoàn, nắm tám vạn quân cùng Tử Xa đi theo quan lộ đánh thẳng xuống Giao Châu. Tay cầm kiếm cứng ngắc, mũi kiếm dốc đầu xuống đất, bộ râu của Nguyên Soái bất ngờ cụp xuống, đôi mắt mở thô lố. Gã thám mã sợ tai hoạ ập đến vội lùi ra hai ba bước. Cửu Tuyên và Đồng Khởi cũng vội vã dạt sang bên. Duy chỉ Thái Anh là còn đủ cam đảm đứng nguyên tại chỗ nhìn cơn thịnh nộ sắp sôi trào :

- Có phải là chúng? Hàn Bích Liễu chỉ ra cổng.

Gã thám mã vâng tít.

- Từ lúc nào? Thế còn cánh quân của Trần phó soái và Lâm tướng quân?

- Dạ đêm hăm ba. Quân địch giết hết thám mã nên tin không được đưa về. Trần phó soái.. Buổi trưa... hôm
nay, phó soái bị chặn đánh trên hạ du Trung Thủy... đã tử trận ạ.

Lần này cả mấy kẻ kêu trời. Biết trước sau gì cũng phải nói nên gã thám mã tuôn một lèo:

- Quân Việt do Lê Lãm cầm đầu mai phục ở quãng sông hẹp rồi dùng thuyền nhỏ chứa đồ dẫn cháy đánh
như trận Xích Bích. Hơn hai trăm chiến thuyền của ta không xoay xở kịp, đành chịu đắm. Số quân tướng chạy lên bờ thì bị tên bắn chết hết. Chưa hết. Ngày hôm qua, Lâm Du Hà tướng quân đưa quân vòng mạn tây nam Giao Châu đến huyện Chu Diên thì bị tướng giặc là Đinh Công Trứ dẫn quân cỏ lau đánh úp. Cũng chết cả rồi.

Dứt lời, chẳng để ai kịp phản ứng, gã thám mã co giò chạy. Hàn Bích Liễu sững người một lúc mới hì hục xách kiếm chạy ra sân. Đội phòng vệ nhân trại đã sẵn sàng cung kiếm chuẩn bị chiến đấu. Nhưng thế quân Việt to lắm. Toàn bộ doanh trại rung lên ấm ầm, lửa cháy đỏ trời, lại qua tiếng quát oang oang như lệnh vỡ :

- Quân Hán nghe đây. Bọn ta có ba mươi vạn quân đã phong toả mọi con đường. Các ngươi biết khôn thì mau mắn cởi giáp quy hàng. Thể lòng trời nhân nghĩa giữ cho mạng sống, cơ hội đoàn tụ với gia đình. Bằng không, bọn ta sẽ san phẳng chỗ này, giết bằng sạch giống ngoại xâm.

Có vẻ lời úy lạo đã có kết quả, tiếng hò reo chống cự giảm hẳn. Cánh cổng nhân trại rung lên bần bật trước sức ép kinh hoàng của quân Việt lẫn đoàn Tử Xa. Hàn Bích Liễu giận sôi, gào thét quân lính

- Đứa nào phản giết không tha. Sống chết cũng phải giữ nhân trại bằng được.

Quân sĩ dạ ran. Họ Hàn cắt Cửu Tuyên, Đồng Khởi trấn giữ đông tây rồi gọi Thái Anh về hổ trướng lấy thanh đại đao. Thái Anh vâng dạ, cắt cử nhân sự đâu đấy rồi vào theo. Bước qua xác Dương Phong, gã rất ngạc nhiên thấy Hàn Bích Liễu đang nhét mọi thứ có thể vào bọc.

- Bá phụ!

- Chớ ngạc nhiên, con cứ lẳng lặng làm theo ta là được.

- Nhưng thưa bá phụ! Chúng ta không chiến đấu bảo vệ trại ư?

- Đó là nhiệm vụ của chúng binh. H àn Bích Liễu nói rất tự nhiên. Thế giặc lúc này không tài nào cản nổi.
Ta và con phải sống. Dương Phong đã chết, lão già kia chắc cũng chết dưới tay quân giặc và chúng ta sẽ độc chiếm kho báu.

- Nhưng còn quân lính, còn Cửu Tuyên, Đồng Khởi. Phải bỏ mặc hết bọn họ sao?

- Hãy cho chúng được chết vì niềm tin. Họ Hàn tàn nhẫn nói. Ta đi thôi.

Thái Anh không còn cách nào phải làm theo dù gã thấy người bá phụ mà gã hằng kính yêu đang hành động
không xứng đáng với danh tiếng của một vị tướng bách thắng, lỗi lạc quang minh. Bá phụ đã hoàn toàn thay đổi, gã đau xót nhận ra chính ông ta chứ không phải ai khác đã gây nên cảnh tan nát này. Chỉ vì kho báu. Kho báu đã khiến bá phụ hoàn toàn thay đổi. Lần đầu tiên, gã thấy bá phụ xa cách với quân tướng như thế. Lần đầu tiên hắn thấy phụ sai lầm nhiều như thế. Bởi cái kho báu to lớn ấy đã đè choán hết tâm trí người.
Logged
Uragan
Thành viên
*
Bài viết: 860


« Trả lời #172 vào lúc: 07 Tháng Mười Hai, 2010, 07:17:22 pm »

Hổ trướng còn có một cánh cửa khuất đi ra hậu trại. Hậu trại áp lưng vào vách Bình Sơn nên là mặt duy nhất không bị bao vây. Cánh cổng gỗ mở toang, chắc do quân gác bỏ trốn. Hàn Bích Liễu giục Tiên Ô Mã chạy trước, Hàn Thái Anh hối bạch mã theo sau.

Chiến cuộc đã tàn. Quân Nghĩa Đoàn đã phá vỡ lớp phòng vệ nhân trại. Cửu Tuyên và Đồng Khởi đều tử trận, quân canh căm tức vì nguyên soái hèn nhát chạy trốn lấy thân nên lũ lượt xin hàng. Thống lĩnh đội tiên phong là Ngô Quyền. Hai tướng Phạm Minh Thành và Triệu Văn Tuấn vòng ra hậu trại diệt nốt những tên còn ngoan cố chống trả. Riêng Ngô Quyền cùng năm sáu người nữa, xông vào hổ trướng tìm Hàn Bích Liễu. Nhưng hổ trướng đã vắng ngắt, đổ đạc nghiêng ngả sau cơn tháo chạy. Chẳng còn ai ngoài cái xác.
Sau khi lật ngửa lên, đội trưởng đội Hảo Bằng mắng luôn :

- Quân bán nước ty tiện.

Ngô Quyền nhận ngay ra Dương Phong. Chàng khẽ thở dài trước sự quả báo ấy. Mấy người kia nhao nhao mỗi người một ý, dù chung lại đều không muốn kẻ thân ngập đầy tội ác, sống bằng xương máu của đồng bào kết thúc một cách gọn ghẽ như thế. Đáng ra hắn phải sống để bị xét xử công khai, hẵng trả tội sống trước, nếu không thể tha thứ mới dùng đến tội chết.

Dở lúc, Tiểu Nhi từ bên ngoài, mặt đầy bụi ám, chạy bịch bịch vào. Vừa mới thấy Dương Phong, chàng ta rú lên, xông tới. Ai nấy đương ngơ ngác thì có người rút kiếm đâm luôn. Tiểu Nhi vung gậy gạt. Người sử kiếm tỏ ra rất nhanh nhẹn, lập tức áp sát khiến gậy dài không phát huy được uy lực, Tiểu Nhi lâm vào thế bị động rõ rệt. Chàng ta càu nhàu vì bị trúng một nhát vào bắp tay. Người tấn công là Phan Anh, tay kiếm thần tốc. Kẻ chống đỡ là Tiểu Nhi, đã nặng nề thấy rõ. Phan Anh đâm nhát nữa vào bắp tay trái, tay thuận của Tiểu Nhi khiến chàng ta đành buông gậy. Phan Anh liền chỉ mũi kiếm vào yết hầu tên béo.

- Phan đội trưởng. Ngô Quyền nghiêm giọng. Đội trưởng đang làm trò gì vậy?

- Tôi bắt nội gián. Phan Anh hờ hững buông câu. 

Ngô Quyền cau mày :

- Không được nói liều.

- Phó soái không tin. Chả trách. Tôi phải tìm hiểu khá lâu mới kết luận chính xác hắn là nội gián dưới mật
danh Lãnh Phong. Trong ba tên phản quốc được gài vào Nghĩa Đoàn, Lãnh Phong là thuộc hạ của Dương
Phong, kẻ ty tiện nằm kia…

- Câm mồm. Tiểu Nhi quát.

- Tên này là đứa giảo quyệt nhất, núp kín trong vỏ bọc một kẻ bốc đồng khờ khạo...

- Còn dám nói ta khờ khạo.

- Mặc dù bị săn lùng ráo riết sau khi Lang Ma và Dạ Mục phải đền tội, hắn vẫn thoát dễ. Thậm chí, nhờ có thân nhân trong thành, hắn được tham gia nhóm cảm tử. Lúc thành Đại La bị phá, hắn đã giúp Dương
Phong và cẩu quan Lý Tiến trốn thoát.

- Phan đội trưởng. Anh đang kết tội người khác một cách vô căn cứ. Làm gì cũng phải có bằng chứng xác thực?

- Tôi không có bằng chứng nhưng có nhân chứng. Đào Hùng, đội viên Nỏ Thần tận mắt chứng kiến gã Nguyễn Tiểu Nhi này dẫn hai tên đầu sỏ đó đến con kênh nhánh đổ ra Nhị Hà, trước khi chúng dùng thuyền của hắn chuẩn bị từ trước đào thoát.

- Tại sao lúc đó Đào Hùng không ngăn lại? Còn nếu không ngăn được tại sao chỉ báo với đội trưởng mà không phải là nguyên soái và các tướng?

- Thứ nhất là Đào Hùng vốn không phải là đối thủ của Tiểu Nhi, hơn nữa còn đang bị thương. Thực ra không phải tình cờ cậu ta có mặt ở đó. Do tôi từ lâu vốn nghi ngờ hành tung của hắn, thấy hắn bỏ nhiện vụ phá công mà chạy về hướng khu người Hán, tôi nhờ Đào Hùng bám theo vì bản thân phải bận thanh toán mối huyết thù với Lê Khắc Chinh. Sau đó, tôi ngại sự việc lan ra ngoài gây hoang mang trong binh sĩ nên không cho Đào Hùng báo cho các vị. Bù lại, tôi kèm sát hắn trong suốt quá trình hành quân, định bụng sẽ giải quyết ngay nếu hắn manh động. Dẫu sao thời điểm này cũng khá là hợp lý.

- Đỗ đội trưởng. Phiền đội trưởng ra ngoài tìm Đào Hùng đến đây đối chất.

- Không cần đâu. Tiểu Nhi nói. Phan Anh, ta cứ ngỡ mi là bậc nam nhi thoáng tính, ai ngờ vẫn một giống nhỏ nhen. Chỉ vì một cú đánh vào đầu mà mi bỏ công lùng sục, thậm chí còn sai người theo dõi ta. Hừ.. hừ..

- Ngươi đã thừa nhận ta cũng làm rõ luôn. Đêm đấy, ta tìm thấy chỗ các ngươi trao đổi thư từ nên bị một gậy vào đầu. Phan Anh đá cây gậy lăn vào góc nhà. Nói ngươi xảo quyệt thì hơi quá. Phải là ngu ngốc mới đúng. Ngươi tự để lộ thân phận của mình. Đáng lý lúc ấy phải giết ta luôn. Nhưng ngươi đã run tay đúng không?

- Không bao giờ. Tiểu Nhi gằn từng tiếng. Ta không bao giờ giết người. Ta khác hẳn với ngươi. Đồ máu lạnh!

- Câm mồm lại!
Logged
Uragan
Thành viên
*
Bài viết: 860


« Trả lời #173 vào lúc: 07 Tháng Mười Hai, 2010, 07:18:07 pm »

Phan Anh cứa vào cổ Tiểu Nhi thành một vệt máu.

- Mạnh tay vào, đừng làm trò hề nữa! Tiểu Nhi quắc mắt.

Phan Anh mím môi.

Ngô Quyền dùng gọng tay thép siết mạnh cổ tay Phan Anh.

- Phan đội trưởng. Giọng chàng tiềm ẩn một sự bùng nổ rất lớn. Trách nhiệm của đội trưởng đã hết, hãy để
việc này cho Nguyên soái giải quyết.

Phan Anh quay sát vào mặt Ngô Quyền, đôi mắt lạnh như đá, còn mặt Ngô Quyền nóng bừng. Hai người gườm nhau trong khoảnh khắc, rồi Ngô Quyền thả tay. Cổ tay Phan Anh tê chồn, anh ta không nói thêm, đút kiếm vào vỏ và lùi lại. Ngô Quyền đối mặt với Tiểu Nhi. Bằng giọng cương quyết nhưng ôn hoà, chàng nói với cậu em kết nghĩa:

- Đội viên Nguyễn Tiểu Nhi. Qua những lời đối đáp giữa hai người, chúng tôi hiểu anh thừa nhận đã làm nội gián cho Dương Phong. Tội phản quốc là không thể tha thứ. Nên chúng tôi rất muốn nghe anh biện minh cho bản thân.

- Ngô phó soái. Tiểu Nhi nói, thừa cương quyết mà hoàn toàn thiếu hẳn phần ôn hoà. Tôi đã làm tất cả những điều đó. Đấy là quyền của tôi, tôi không cần phải xin phép ai. Không phải biện minh gì sất. Bỗng chàng ta khựng lại. Nhưng... tôi sẽ nói..

Ngô Quyền hơi ngạc nhiên.

- Nhưng trước khi nói tôi có một thỉnh cầu!

Ngô Quyền gật đầu.

- Cho phép tôi được an ủi Dương gia một chút! Tiểu Nhi nói bằng giọng chân thành nhất.

Ngô Quyền đồng ý bất chấp vài người tỏ vẻ ngăn cản. Tiểu Nhi chẳng thèm quan tâm. Chàng ngồi bệt xuống đất, tay đỡ lưng Dương Phong. Ngô Quyền thấy vết thương của ông ta rất giống với vết thương của Nguyên soái lúc ở Trường Châu. Máu đã thôi chảy, đóng thàng mấy mảng lớn trên vùng bụng. Đôi mắt Dương Phong nhắm kín,  mặt trắng bệch. Tiểu Nhi đút một viên thuốc màu xanh vào mồm người bị nạn, sau đó chàng lôi bầu nước kẹp lép của mình, nhỏ những giọt cuối cùng vào hốc miệng khô rang. Nhờ nước, thuốc đã trôi vào bụng nhưng Dương Phong chẳng hề động cựa. Mấy người trên đương trường tưởng Tiểu Nhi mất trí đến nơi khi cho người chết uống thuốc nhưng trong lòng Ngô Quyền dấy lên một cảm giác rất kỳ lạ. Chàng chăm chú nhìn Tiểu Nhi giống kiểu Tiểu Nhi đang chăm chú nhìn mặt người chết. Tựa như khi Tiểu Nhi đang trông chờ vào một điều kỳ diệu nào đó, thì chàng bỗng tin là Dương Phong đang thở. Vô cùng yếu ớt nhưng vô cùng dai dẳng. M ình bị ám rồi. Chàng nghĩ thầm. Không phải chứ, trên trán người chết nổi một vệt hồng. Đến lúc này, đám người bàng quan kia đã bắt đầu “ồ, à”. Không cần tinh mắt lắn cũng thấy lồng ngực Dương Phong rung khẽ. Khẽ. Mạnh dần, rồi mạnh hơn. Tai Tiểu Nhi nghe rõ tiếng thở, mắt chàng loé sáng khi thấy môi người chết chợt mấp máy. Mọi người nín thở. Và Dương Phong thở và từ từ mở mắt.

- Ôi thầy. Tiểu Nhi nghẹn ngào. Con biết là thầy không chết sớm thế mà.. hu hu. Sao thầy không nói.. thầy chưa nói được à?

- Ta không ngờ con còn gọi ta là thầy.

- Sao lại không ạ? Thầy là người thầy đầu tiên. Hồi trước con ít gọi là thầy bởi con tưởng mình đã biết đủ. Bây giờ con mới biết là mình rất ngu ngốc đấy thậy ạ! Hè hè..

- Con học của ai điệu cười dị hợm thế.

- Của Lang Ma đấy. Có phải thầy đã dùng mê dược?

- Phải. Hàn Bích Liễu vừa nói chuyện xong với quân canh Đại La đã cho gọi ta ngay. Ta đoán lành ít dữ nhiều nên dùng ngay một liều mê dược. Mới nhìn thấy thấy, ta biết hắn đã tìm ra lời giải. Rồi ta sợ hắn chém vào cổ nên chủ động sấn vào.

- Thầy kể không đầu đuôi nên con chẳng hiểu gì cả. Nhưng thế là hắn đâm thủng bụng thầy? Thầy gục xuống nhưng mê đi cả do thuốc chứ không hẳn do nhát kiếm. Mê dược tác dụng khiến máu chảy ít hơn phải không ạ?

Cả đám há hốc miệng trước tính toán liều lĩnh và chuẩn xác đến lạ lùng của Dương Phong.

- Một phần phải cảm ơn Hàn Bích Liễu vì hắn cho rằng chỉ một kiếm là đủ giết ta nên không đâm vào lưng người đã ngã.

- Và vì thầy thần cơ diệu toán, đoán được con, người luôn có mặt đúng lúc, đến cứu thầy..

Dương Phong cười nói :

- Thầy vẫn tưởng con chỉ giỏi nói khoác. Tiểu Nhi nhăn nhó. Hoá ra thầy sai to.

- Ông không chỉ có một cái sai đó đâu! Một tiếng nói quen thuộc vang lên từ sau lưng.

- Nguyên soái. Mọi người vội vã nghênh đón

- Dương Đình Nghệ. Tiếng Dương Phong rành rọt. Ông đến muộn thì phải?

Ai nấy càng ngạc nhiên hơn khi nghe Nguyên soái đáp:

- Ta hẹn nửa đêm nhưng lúc này mới chớm giờ tý. Thế mà ông suýt không chờ nổi?

- Chỉ tại Hàn Bích Liễu sáng trí hơn tôi tưởng nhiều.

- Hắn chạy đằng nào rồi hả Ngô phó soái?

- Hắn đẩy quân lính ra chết thay còn mình thì trốn bằng cổng hậu. Tại ta không đặt trước phục binh mà
cũng không ngờ Bách Thắng Tướng Quân lại hèn hạ đến thế!

- Nghĩa Đoàn đã cắt đường lên Thừa Hoá rồi. Dương Phong, ông biết hắn chạy đến chỗ nào phải không?

- Có thể là hẻm núi Thác thuộc dãy Cổng Trời. phía nam Bắc Vạn Lĩnh. 
Logged
Uragan
Thành viên
*
Bài viết: 860


« Trả lời #174 vào lúc: 07 Tháng Mười Hai, 2010, 07:19:02 pm »

CHƯƠNG 31
KẾT THÚC MỘT HÀNH TRÌNH
(tiếp theo và hết)
 
Ngày hăm bảy tháng hai năm Tân Mão (931).

Quân Hán tràn ngập huyện Thừa Hoá. Tờ mờ sáng, cuộc chiến dành từng tấc đất, bụi cây, ngọn cỏ đã diễn ra cực kỳ khốc liệt. Ngay giữa quan lộ, dưới bóng tre thôn xóm, trên chiến địa mênh mông hay bên cạnh dòng thác đổ, nơi đâu cũng có tiếng hò hét, tiếng binh đao. Dân chúng chẳng kể đàn ông đàn bà, người già con trẻ, ai nấy dùng tre gậy thay giáo mác, sát cánh cùng nghĩa quân đánh lại kẻ địch đông gấp bội.

Thế trận cân bằng khiến Trình Vĩ vô cùng nóng ruột. Tin đại bản doanh thất thủ lên theo đám tàn quân. Không biết Hàn nguyên soái sống chết ra sao. Đã mấy lần Trình Vĩ dồn quân định phá thế thủ của đối phương nhưng quân Việt dựng phòng tuyến quá bền. Võ Thiên Nam vẫn là kiêu tướng vô địch còn Kiều Công Tiễn chứng tỏ là kẻ khôn ngoan hiếm thấy. Phía sau lưng, đại quân Việt Nghĩa Đoàn đang đẩy đội Tử Xa rầm rập.

Trên dải đất nằm giữa dòng Hữu Giang chảy uốn mình và rặng Bắc Vạn Lĩnh có rất đông đội nữ binh tham chiến. Nhiều kẻ hí hửng tưởng dễ đánh, ngờ đâu chị em tuy hụt đôi chút về sức mạnh nhưng có thừa sự tinh tế và bền bỉ. Hơn nữa, phụ nữ biết quan tâm đến người khác hơn nam giới nên họ bảo vệ đồng đội hết sức chu tất. Dẫu bao nhiêu bóng hồng ngã xuống, thì những con cháu của Bà Trưng, Bà Triệu vẫn liên tục bước tới dưới sự chỉ huy của Tổng đội trưởng Từ Tâm và các đội trưởng. Ngọc Linh nhanh nhẹn, Minh Nguyệt mạnh mẽ, Thị Đào khéo léo, Học Ruyện thông minh... Họ kéo tinh thần nam binh lên cao ngất. Các chàng trai chiến đấu như những con sư tử. Sau lúc đầu bị lấn lướt, họ dần nắm được thế chủ động. thêm toán quân Phong Châu chi viện, phía địch đã nao núng và lắm kẻ bỏ hàng ngũ.

Dương Vân gặp một kẻ như thế. Hai bên đánh nhau ba bốn mươi hiệp chưa phân thắng bại. Tên kia thấy quân mình đang bị thua ghê lắm bèn quay đầu chạy. Chàng lập tức đuổi theo. Dương Thạch đứng gần đấy, sợ em có điều gì bất trắc nên giục ngựa. Ba người đuổi bắt theo triền vách sông, tiếng thác nước dội ầm ầm. Tên người Hán vừa chạy hết khúc cong bất thần thấy trước mặt là bờ đá dựng đứng, phía dưới nước cuồn cuộn siết, điếng hồn giật ngược dây cương. Con ngựa sợ hãi dựng đứng người trên hai chân sau, cặp vó trước đá lung tung. Sự việc sảy ra rất nhanh, hắn toát mồ lạnh mới kìm được ngựa thì từ sau lưng Dương Vân đã xô tới. Đúng hơn là do tên người Hán đột ngột đứng lại làm chàng luống cuống đâm sầm vào hắn. Cả người lẫn ngựa, bốn mạng lăn tòm xuống nước. Đoạn sông này thác ghềnh gối liên tiếp, nước chảy mạnh trôi cả voi chứ đừng nói các giống khác. Dương Thạch đến nơi, chỉ kịp nhìn thấy mấy chấm đen bị đẩy vun vút xuống hạ nguồn. Chàng bật tiếng gào thảng thốt, cấp kỳ phóng ngựa đuổi theo.

Cùng lúc đó, có bốn đội viên Nghĩa Đoàn truy diệt ba tên Hán. Một tên bị hạ ngay ngoài bìa rừng, hai tên kia mỗi đứa một hướng. Nhóm người Việt cũng tách nhau ra. Văn Thức đội Gió Bão và Lê Hồng đội Hoa Hồng đuổi theo tên to cao chạy hướng nam. Đến chỗ lau lách bám chằng chịt, họ nhanh chóng kết liễu hắn. Văn Thức nói:

- Giờ, đi tìm giúp hai người kia.

Vừa dứt lời thì một mũi tên bắn trúng cổ chàng.

- Anh Thức. L ê Hồng hét.

Văn Thức gục ngã. Lê Hồng vội tuốt kiếm. Trước mặt nàng xuất hiện một tên giặc Hán khác, tay cầm
cung. Nàng chém, hắn giơ cung gạt, sức mạnh làm nàng chới với. Hắn dấn tới đoạt kiếm. Lê Hồng co chân
đá một cái liền bì hắn túm lấy chân. Tên giặc Hán cười quái gở, lôi tuột cô gái ra chỗ rộng, dùng sức mạnh làm nhục.

- Lê... Hồng... Tiếng gọi mỗi lúc một gần.

Nàng cố vùng vẫy trước con quỷ đang cố hãm hại mình. Tên giặc đấm một cú trời giáng khiến Lê Hồng nấc
nảy người rồi bất tỉnh. Nhưng tiếng chống cự kịp lôi người vừa gọi chạy đến. Đó là Trần Kính. Chàng không nghĩ ngợi gì, xông vào chém tên giặc Hán. Hắn điên tiết vớ lấy khúc cây phang vào đầu chàng. Khí thế rất mạnh khiến Trần Kích đỡ toạc hổ khẩu. Tên giặc cười khằng khặc đánh tới. Trần Kính không dám đỡ bèn nhảy tránh. Tên giặc tung ngay một cú đá búa bổ vào bụng chàng. Trần Kình nén đau chém trúng vai hắn. Lưỡi kiếm chạm phải xương vai mới trượt ngang, lập tức cổ chàng bị tên giặc túm được. Chàng đâm trượt bụng hắn, thanh kiếm bị tuột khỏi tay, tên giặc say máu nghiến răng nghiến lợi bóp siết. Trần Kính ú ớ, trong cơn loạn dùng ngón tay chọc vào mắt đối thủ. Tên giặc nộ khí ném Trần Kính xuống đất rồi nhặt thanh kiếm chém tới tấp. Máu thịt tơi tả và chàng trai đổ vật ra đất. Tên giặc bỗng thấy bụi cát bay mù mịt, hắn vừa giơ tay che mắt thì thắt lưng bị tiện đứt. Giữa đám cát ấy là hai đội viên đội Hỏa Mù.
Lê Hồng được cứu tỉnh. Việc đầu tiên cô làm là ôm lấy thân thể bầy hầy của Trần Kính, gào khóc. Bên ngoài chiến địa, cát đã thôi bay.

...................

Dương Thạch chạy đua với dòng nước. Mấy chấm đen đã biến mất, con chiến mã không phi nhanh hơn được. Dù sao thế nước đã có sự thay đổi, dần dần mặt đất bằng phẳng hơn. Qua vài dặm phía dưới kia là một thung lũng nhỏ, nơi dòng thác nước tạm êm trong một vụng lớn trước khi đổ vào nhánh ôm lấy chân dãy núi chênh vênh.

Xuống đến nơi mới thấy cái vụng thực rộng. Có thể gọi đây là thung lũng nước với rất nhiều vật nổi lập lờ trên mặt. Bên rìa nước luôn dập dành chân ngựa, khó mà tìm chỗ khô ráo hẳn. ở giữa, nước ngập hình thành hang ổ của những loài thuỷ sinh nguy hiểm, các loại rong rêu và giống cây khổng lồ. Buộc ngựa vào sườn núi, Dương Thạch di chuyển trên những đầu đá. Thứ chàng tìm thấy đầu tiên là con ngựa của Dương Vân. Con vật tội nghiệp bị va đập vào những khối đá lớn trên thác, đã chết trước khi rơi xuống đây. Cầu trời cho chủ nó không chịu chung số phận. Thứ đến là tên người Hán, chàng lôi hắn lên chỏm đất to bằng manh chiếu. Đôi mắt trắng, cổ gãy. Nếu Dương Vân bị chìm dưới đáy vụng thì coi như hết hy vọng. Dương Thạch ráo rốt tìm kiếm. Đằng xa chỗ nước cạn, có con quạ loi choi hết nhảy lên lại nhảy xuống, réo toáng gọi bầy. Dương Thạch giật mình thon thót, chàng biết loài quạ vốn nghiện tử khí, hễ đâu có người hay vật chết là chúng có mặt. Chàng quáng quàng chạy đến, thở phào khi nhận ra xác con ngựa của tên người Hán. T ại sao con ngựa văng ra tận đây nhỉ? Chàng ngước nhìn lên thác nước. Trên cao bốn năm mươi trượng có những gờ đá nổi thành vệt, tuy không rõ ràng nhưng đúng là dòng nước xuống đến đấy thì phân làm đôi. Con ngựa của Dương Vân và tên người Hán chắc rơi về mé tả, còn con ngựa của hắn rơi sang mé hữu, mặt đứng hơn và nghiêng láng ra ngoài. Lý do con ngựa văng đến đây. Nếu Dương Vân cũng tuột theo mé ấy, chàng nhẹ hơn. Rất có thể bay lệch và xa hơn. Trông thân hình con ngựa dúm dó, không khỏi lo ngại cho em, Dương Thạch chạy men bên viền nước, thấy mặt đất dốc hẳn sang mé.
Logged
Uragan
Thành viên
*
Bài viết: 860


« Trả lời #175 vào lúc: 07 Tháng Mười Hai, 2010, 07:19:51 pm »

Ồ!. Đằng này còn một nhánh sông mà lúc xuống chàng không nhìn thấy. Do đã xem xét khá kỹ mặt vụng, chàng nghĩ nếu cậu em văng cùng hướng với con ngựa thì có khả năng tiếp tục bị cuốn xuống dưới. Bụng bảo dạ, chàng ướm thấy bên bờ có lối đi, bèn quay lại chỗ buộc ngựa. Ngựa đi khá nhàn vì nhánh sông thẳng, có độ dốc vừa phải nhưng chỉ hơn nửa dặm thì mất lối. Tiếng nước lại bắt đầu ầm ì báo hiệu có thác. Dương Thạch bước thoăn thoắt, đôi lúc bám vào cành lá lia ria bên vách núi. Hai vách đang thu hẹp lại và dốc đứng lên. Rồi ngay cả người cũng không còn chỗ đặt chân nữa. Trước mặt chàng là hẻm núi. Cái hẻm này rộng chỉ hai ba mươi trượng, thực chất là một cái thác. Không thể biết được thác cao bao nhiêu và có những gì phía dưới bởi hơi nước bốc mù mịt. Dương Thạch lưỡng lự hồi lâu trước khi nhìn thấy miếng vải áo giống của Dương Vân bị móc lại trên rìa đá sắc cao hơn mặt nước. Tháo cuộn dây mang theo người, chàng buộc cứng một đầu vào rìa đá, sau đó bỏ kiếm và áo giáp, nhét con dao hộ thân vào túi. Dương Thạch tròng đầu dây kia quanh hông. Thiết nghĩ dù sợi dây có dài gấp mười chắc không hết thác nhưng nó sẽ giúp giảm tốc đáng kể. Hít một hơi sâu, chàng thả người rơi xuống hẻm núi mịt mùng.

...................

- “Phù sam thủy phủ” chính là nơi này. H àn Bích Liễu chỉ cho Thái Anh màn hơi dầy đặc bốc lên từ thác nước. Mỗi lúc ta một tin tưởng sẽ tìm thấy kho báu.

- Con không chắc lắm. Thác nước kiểu này đâu có hiếm, ngay con cũng từng nhìn thấy. Có gì đảm bảo bên
dưới chứa kho báu, hả bá phụ?

Hàn Bích Liễu cười tự đắc :

- Sự thông tuệ. Con giải hết lời sấm của Cao Biền mà chưa tìm được chỗ tàng châu ư? Do con không biết
một chỉ dẫn quan trọng.

- Mỗi một câu trong lời sấm dẫn ta đi một đoạn đường, từ Đại La đến kho báu. Chính Dương Phong đã nói
cho ta và có lẽ hắn đang vô cùng hối hận dưới suối vàng. Ha ha. Khởi đầu từ b ài bất mộc. Trên tấm bia đá của Cao Biền có bốn chữ “Phong ấn Nam thiên” ám chỉ một ngọn núi vì thạch hồi đầu tức là kho báu được lấp trong núi. Nhưng cái khó là chỗ đấy. Chính ta cũng chưa hiểu tại sao Dương Phong tìm ra Bắc Vạn Lĩnh. Ta đã ép hắn đưa thêm báu vật nhằm dò la manh mối. Cũng không uổng công con lặn lội theo lão quản gia. Đối với Cao Biền, phong ấn là đặt bùa chú trấn linh địa và phá long mạch. Chúng ta đang ở phía nam Bắc Vạn Lĩnh, dãy này tên là Hoà Hảo. Nhưng con nhìn xem, hai đầu núi châu với nhau có giống cái cổng không? Dân gian gọi nó là Cổng Trời. Đây, trong địa đồ có ghi. Hẻm núi Thác dưới Cổng Trời. Long mạch là ở chỗ đó mà phong ấn cũng ở đó.

- Bá phụ thật tài giỏi. Thái Anh thán phục.

- Ha ha ha..

- Chúng ta chỉ cần tìm nói đầu núi gấu là xong.

- Ta không nghĩ thế. Ta tin sẽ không có quả núi có đầu hình con gấu. Hùng cử sơn khâu ở đây mang nghĩa
khác.

- Là nghĩa thế nào ạ?

- Vào đến thuỷ phủ hẵng hay. Bây giờ con theo sát ta.

Hàn Thái Anh không ngớt nhìn ngó xung quanh, ánh lửa không lan quá một trượng trong điều kiện hơi dày
đặc như thế này, hắn ta e ngại có mối nguy nào bất ngờ xổ ra giữa chốn bít bung mịt mùng. ấy vậy mà bá phụ của hắn vẫn hết sức tự tin, dẫu tỉnh thoảng có ngập ngừng một chút để định hướng. Có lúc, hắn tưởng họ sai đường vì không còn nghe thấy tiếng nước chảy. Có lúc lại như cả ngọn thác đổ ập lên đầu. Rốt cuộc mất bao lâu hắn không xác định nổi, chỉ biết khi hơi mù quang hẳn, hai người đã đi vào trong lòng thác nước. Không khí mát rượi, hơi lạnh áp vào da gây rùng mình một cách êm ái, Hàn Thái Anh thốt lên :

- Bá phụ chưa đến bao giờ mà dẫn đường tài tình quá.

- Con không phải nịnh! Lối vào thuỷ phủ chắc ở quanh đâu đây thôi. Có lẽ phải mất cả nghìn năm nước ăn đá, hình thành nên bụng thác này. Nếu chúng ta đến vào mùa mưa chắc đành đứng ngoài nhìn nước hồ ngập.

- Bá phụ, tại sao cây mọc được trên đá rắn như thế này? 

- Vì chúng biết tìm kẽ nứt. Đá rắn đến đâu, hễ lộ mặt ra cũng sẽ bị nứt nẻ. Do nước, do thay đổi nóng
lạnh. Cái giống cây cối rất tài, chỉ cần một vệt nứt nhỏ, bám rẽ vào là sống. Nứt nẻ càng nhiều thì cây mọc càng rậm, tìm ở đó dứt khoát sẽ thấy lối vào thuỷ phủ.

- Nhưng cháu thấy cành lá ở khắp nơi. Chả lẽ mình phải phát sạch cả vùng bụng thác này sao hả bá phụ?

- Ngốc lắm, ta chỉ cần nhìn mặt nước là đoán thôi. Cháu không tin à? Này nhé, gọi là thuỷ động thì tất phải có nước. Mà có nước tất phải có sự lưu thông, có vào có ra. Nếu thuỷ động ở trong núi, ắt nước phải ra vào hồ. Nước trên thác đổ xuống chỉ xáo động ở giữa, còn bên rìa hồ là nước lặng.

- Cháu hiểu rồi, chỗ nào nước không lặng là có thông thuỷ.

- Hiểu ra rồi thì đi tìm đi.

- Vâng.

................

Dương Thạch tuột xuống thác nước. Sợi dây kịch hết giữa lưng chừng đúng như lo ngại. Chàng bèn cởi mối buộc. Nhanh thế này không biết rơi xuống có chịu nổi không, song được cái mặt thác nhẵn. Chàng đột nhiên thấy hẫng, rơi theo chiều thẳng đứng. Tõm xuống nước. Dòng nước chảy, người chàng trôi đi. Rồi mắc lại.
Logged
Uragan
Thành viên
*
Bài viết: 860


« Trả lời #176 vào lúc: 07 Tháng Mười Hai, 2010, 07:20:40 pm »

Sáng quá. Mình bị rơi vào một thạch động. Hoá ra trên thác lại có lỗ hổng, lần đầu tiên mình thấy nước bay đẹp thế kia. Riêng mình nặng nề và những giọt nước chậm chạp sẽ rơi xuống động. Vân nó cũng thế. Dậy mau.

Dương Thạch nhỏm dậy. Chàng đang nằm trên thềm nước nông của dòng suối chảy trong thạch động.

- Ô..i Vân..

Cách đó không xa, Dương Vân đang nằm ngửa trên mặt nước. Dương Thạch nháo nhào chạy lại làm nước văng tung toé. Chàng bế xốc cậu em, mang lên chỗ cao ráo. Dương Vân bất động, lạnh ngắt trong bộ áo giáp sũng nước nặng trịch. Dương Thạch tháo tung lớp sắt phía trước, hối hả dò tâm mạch. Mạch đã tắt, tim ngừng đập. Nắn bóp tỏ ra vô hiệu, bắt đầu tuyệt vọng thì chàng sực nhớ từng thấy thầy dùng cao đuổi sói làm cho người chết đuối hồi sinh. Có điều Dương Vân không bị ngột nước. Dẫu sao cũng phải thử. Dương Thạch véo một miếng cao, hơ lửa cho nóng. Miếng cao toả ra thứ mùi đặc biệt khó chịu. Chàng dựng cậu em lên và đút miếng cao vào miệng. Không khỏi ghê người khi nghĩ đến cảnh miếng cao mắc vào cuống họng, khói bốc lên. Dương Thạch ngừng thở, thầm cầu trời. Lạ chưa, yết hầu Dương Vân giật nhẹ. Sau đó miệng khục khặc, ho sặc sụa. Dương Thạch vỗ mạnh vào lưng em. Chàng trai trẻ cố hít hơi, không chịu nổi, nôn oẹ. Chàng nôn mấy lần cũng ra được miếng cao và một ít nước. Nước mắt nước mũi dàn dụa, chàng ngồi thở dốc. Dương Thạch mừng rỡ khôn xiết, ôm chầm lấy em.

- Ối.. đau. D ương Vân kêu toáng lên.

- Để anh xem. Hai xương sườn bên phải bị gẫy. Vô cùng kỳ diệu khi em đã bị quăng quật qua ba bốn con
thác trong cơn nước cuốn kinh hoàng.

- Nhờ đất trời phù hộ. Mẹ em. Mẹ luôn che chở cho em..

Dương Vân buồn bã nói. Bỗng chàng chạm phải ánh mắt của Dương Thạch, mông lung lặng lẽ. Chàng chợt
hiểu mình vừa chạm vào nỗi đau của anh ba bằng lời nói vô tình.

- Em nói đúng đấy. Dương Thạch nói. Tình thương của cha mẹ dành cho chúng ta là vô tận. Anh cũng tin mẹ em đã dùng bàn tay êm ái của bà, để che chắn cho em.

- Cảm ơn anh.. Chúng ta đang ở đâu hả anh?

- Thạch động trong hẻm núi. Chúng ta cùng vào bằng lỗ hổng trên kia. Còn muốn thoát ra, tốt nhất nên đi
theo dòng nước này, có thể nó thông với bên ngoài.

- Em cũng nghĩ thế. Mà cái động này to anh nhỉ?

Dương Thạch gật đầu.

- Mình đi thăm thú luôn nhé!

- Cho anh xem lại vết thương của em. Vết gẫy nhẹ, em có thể ngồi thoải mái nhưng đi lại sẽ đau.

- Thì mình đi chậm thôi, anh cho em mượn vai một bữa. Anh yên tâm, vết thương nhỏ xíu này không làm khó được em đâu.

- Ừ, thôi được. Nhưng em không được cố gắng quá sức đấy.

- Rõ rồi thưa tam ca!

Dương Thạch khẽ cười, bảo Dương Vân quàng tay trái vào vai mình, từ từ đứng lên. Dương Vân nhăn mặt một cái rồi cười rất tự nhiên. Hai anh em đi từng bước một theo tiếng nước chảy rách rách. Thiên nhiên phóng khoáng tạo ra một toà thạch động cao gần hai mươi trượng, với hàng trăm ngàn mấu đá, phiến đá đủ kiểu cỡ và dòng suối mát chảy suốt ngày đêm. Bờ suối như được mài gọn ghẽ phẳng phiu, còn trần động khéo léo hình thành các khe, lỗ thoáng đưa ánh sánh vào. Nhưng điều ngạc nhiên hơn cả là động không có tiếng vang. Có thể do quá thông thoáng, nên tiếng bước chân người, tiếng suối chảy không khác gì bên bờ suối lộ thiên. Động lượn quanh co theo đường suối chảy hay con suối chủ uốn khúc sao cho phù hợp với hình dạng của động.

Họ đi một lúc rồi nghỉ, nghỉ một lúc rồi đi, loanh quanh cũng được hai ba dặm. Dương Thạch chỉ ước đoán được đang đi về hướng nam. Hai người sắp sửa nghỉ chân lần nữa thì Dương Vân kêu:

- Bịt mất lối rồi!

Dương Thạch nhìn thấy một, phải gọi là một quả núi đen kịt phía trước mặt. Núi mọc trong động quả thật
khó tin, nhất là đá của quả núi này khác hẳn đá của động về màu sắc, hình dạng, giống như ai đó có sức mạnh kinh hồn, bê quả núi từ nơi khác đặt tít trong này. Hai anh em ngẩn ngơ không biết đi đường nào. Tình thế khiến ngay cả người lạc quan số một cũng phải dở mếu dở khóc. Xét theo bề ngang thì động phải phình bụng ra mới ôm khít lấy thân núi. Tuy trần động có mở lên nhưng với chiều cao lượng chừng hai mươi trượng dưới trơn như bôi mỡ, trên sắc nhọn như dao thì dẫu là con linh vượn Hoa Cúc của rừng Khủng Khiếp cũng chỉ có thể đứng dưới chân mà than khẹc khẹc.

- Em tạm ngồi nghỉ chờ anh đi dò xét xem sao.

Dương Vân ngồi nghĩ vơ vẩn, thử dùng trí tưởng tượng lông bông của mình, suy diễn nguồn gốc của sự kỳ quái chẳng đúng lúc này. Dương Thạch quay về, hồ hởi thông báo:

- Anh đã tìm thấy lối đi. Anh sẽ đi kiểm tra trước, sau quay lại đón em.

- Vâng.

.....................

- Đây chẳng phải là “Hùng cử sơn khâu” sao! Sơn tại thạch, thạch hoá sơn. Thật kỳ diệu.

- Trông giống con gấu đen thật đấy. Hàn Thái Anh trầm trồ.
Logged
Uragan
Thành viên
*
Bài viết: 860


« Trả lời #177 vào lúc: 07 Tháng Mười Hai, 2010, 07:21:27 pm »

- Hừ. Loại hắc thạch này rất hiếm, cái mảnh đất toen hoẻn mà chứa đựng lắm điều làm người ta giật mình. Hàn Bích Liễu trầm ngâm.

Hàn Thái Anh chỉ vào quả núi có cái đầu nom giống hệt hình con gấu, hỏi :

- Thế có phải kho báu được giấu trong quả núi này không?

- Để ta suy tính đã.

Thái Anh biết ý im lặng.

“...tôi biết mình chắc chết và ông đừng hòng kiếm chác nổi dù chỉ một hạt bụi vàng. Ông muốn giải lời sấm ngôn ư!? Xin mời. Tôi đã có vài thay đổi nhỏ, làm gọn gàng hơn các sắp đặt của Cao Biền. Khác với ông ta, tôi sẵn sàng để kho báu nằm dưới đất vĩnh viễn.”

Hàn Bích Liễu nhớ lại câu nói cửa Dương Phong. Hừ. Hắn hù dọa để ta khỏi lấy mạng hắn. Ta đã đến được đây có nghĩa mọi chỉ dẫn đều đúng. Kho báu chắc chắn nằm trong  quả núi. Nghĩ vậy, Hàn Bích Liễu áp sát tai vào vách núi, mừng rỡ khi nghe thấy những tiếng u u. Quả núi này rỗng ruột, quan trọng là tìm được đường vào.

Hàn Thái Anh thấy vậy cũng xăng xái chạy đến. Tìm hết mạn phải không thấy gì, họ bèn lội qua suối sang bờ bên kia. Chỗ sâu nhất chỉ đến đầu gối, có lẽ nguồn nước chảy từ trong lòng núi không nhiều nhặn lắm.

- Úi chà! Thái Anh chợt rụt chân lại.

Một con rắn nước lướt qua bắp chân gã.

- Cẩn trọng. Hàn Bích Liễu nhắc nhở.

Vừa lên bờ, họ nhìn thấy ngay một lối vào đen ngòm. Hàn Bích Liều kêu “suỵt” và kéo Thái Anh nấp vào một hõm đá. Hàn Thái Anh chẳng nghe thấy gì ngoài tiếng nước chảy rất khẽ. Nhưng nhìn mặt bá phụ, gã biết có điều gì bất thường sắp sửa sảy ra. Hàn Bích Liễu ra dấu bảo gã đứng nguyên tại chỗ, còn bản thân ép người vào vách đá, bước nhẹ như mèo đến sát lối vào.

Im lặng.

.......................

Thầy coi rắn là loài đáng sợ nhất. Hiểm và độc. Thù hằn dai dẳng. Điều nên làm nhất khi phải đối phó là đập
vỡ đầu chúng, còn điều không nên nhất là chạm mặt chúng trong bóng tối. Con đường vừa hẹp vừa tối, luôn có cảm giác nguy hiểm rình rập. Các cơ trên mình Dương Thạch căng ra sẵn sàng đối phó. Quả núi rỗng là điều chàng cảm giác được, nhưng ngoài con đường chàng đang đi, các ngóc ngách khác hoặc giả đã bị bịt kín. Chỉ có tiếng u u của gió. Song chàng cũng đến cuối con đường. Chắc là vậy bởi ánh sáng và bóng tối phân chia nhau bởi một lối ra. Dương Thạch rất thận trọng, chàng nép vào vách đá, quan sát bên ngoài. Bên này vẫn là thạch động vắng vẻ với con đường hun hút và lòng suối nông. Dù sao cũng vượt được ngọn hắc sơn. Chàng yên tâm bước ra ngoài, cho chắc để còn quay lại đón Dương Vân. Hàn Bích Liễu ngay lập tức chẹn lối sau lưng. Hàn Thái Anh tuốt kiếm chắn trước mặt.

Dương Thạch không ngờ trong động có người, hơn nữa lại là hai tên người Hán. Tên trẻ tuổi nói một câu gì đó mà chàng nghe lõm bõm hai chữ “b á phụ”. Dương Thạch không biết nhiều tiếng Hán lắm nên không nghe được thêm chữ nào trong câu trả lời của tên “bá phụ”. Chàng chỉ thấy tên này rất đáng gờm, từ cái nhìn đến cách cầm kiếm, làm chàng nhớ đến con hắc hổ trong rừng Khủng Khiếp. Dương Thạch chùn người thủ thế.

Hàn Bích Liễu hét lên, múa kiếm xông vào. Dương Thạch tránh sang bên. Hàn Thái Anh đón đầu chém tới, chàng dùng con dao hộ thân cản rồi tung chân đá gã bay lông lốc. Hàn Bích Liễu liền càn sang, kiếm phóng nhanh như sao xẹt. Dương Thạch dịch phải, lùi trái mà mũi kiếm vẫn bám như đỉa đói. Biết gặp phải cao thủ về kiếm thuật, chàng nhanh chóng biến chiêu. Hai bàn chân bước liên hồi, cánh tay vung thoăn thoắt, chủ động áp sát nhằm đốc kiếm của đối thủ mà tấn công. Hai người tiến thoái độ mươi hiệp, Hàn Bích Liễu phát kinh hãi vì sự linh hoạt của đối thủ. Kiếm dài, dao ngắn mà hắn chưa một lần đánh trúng gã thanh niên dong dỏng kia. Càng ngại hơn khi hắn phải khôn khéo lắm, mấy ngón tay mới không bị chém rơi bởi con dao của đối thủ. Hàn Thái Anh gượng dậy sau của đá của Dương Thạch, thấy ông bác không áp đảo được đối thủ, hắn căm giận xông vào chém bừa. Dương Thạch đang phải dồn hết sinh lực để đối phó với Hàn Bích Liễu nên khi Thái Anh xông vào, có phần lúng túng. Hàn Bích Liễu nhận ra ngay, hắn thu hẹp đường kiếm chừa đất cho thằng cháu thi triển. Về phần mình, hắn chuyên chực đánh vào chỗ hiểm. Dương Thạch lạnh người, biết nếu không hạ được một trong hai tên hoặc ít nhất cướp được một trong hai thanh kiếm thì chàng sẽ mất mạng. Vừa nghĩ chàng đã lĩnh một vài nhát kiếm. Không chần chờ nữa, Dương Thạch ngửa người để cho mũi kiếm của Hàn Bích Liễu sượt qua rồi bật chân tung ra đòn liên hoàn cước với Hàn Thái Anh. Đòn thế mà Dương Thạch tích tụ hết sức lực, một cước chém vào đùi, một cước đánh trúng xương ức của Hàn Thái Anh. Tên người Hán mắt xếch rú lên, mồm hộc máu, người văng ra sau ba bốn trượng. Gã người Hán ria vểch gầm như cọp đói, chém véo một nhát. Dương Thạch thấy đau xả lưng, loạng choạng. Hàn Bích Liễu đạp chàng ngã dúi. Thêm một cú đá nảy lửa vào mặt làm chàng gục hẳn. Hàn Bích Liễu dùng mũi giày lật ngửa người Dương Thạch, hai tay nhấc cao thanh kiếm lấy thế, đâm vào ngực chàng.

....................

Dương Vân chờ không thấy anh ba quay lại thì rất sốt ruột. Chàng đã đỡ mệt và cái sườn cũng không còn đau nữa. Tự nhủ phải tự thân vận động, chàng bước lom khom. Tựa được vào vách núi, Dương Vân cảm giác khoẻ hẳn, Chàng đứng thẳng người, lần lần đến cái lối mà Dương Thạch chui vào bạn nãy. Độc đạo hẹp và tối, Dương Vân tự nhủ đi càng được nhiều thì anh ba càng đỡ mất công trở lại. Trong đầu chàng chẳng hề có ý nghĩ về rắn rết hay mai phục, chỉ chăm chăm tiến tới.
Logged
Uragan
Thành viên
*
Bài viết: 860


« Trả lời #178 vào lúc: 07 Tháng Mười Hai, 2010, 07:22:05 pm »

....................

Hàn Bích Liễu sắp sửa đâm xuống bỗng nghe Thái Anh kêu thất thanh, nhìn sang thì thằng cháu yêu đang rất đau đớn, mặt mày méo xệch, chân tay co giật. Hắn rất kinh sợ bởi cùng lúc có một con rắn trườn người bỏ đi. Con rắn nước ban nãy, có một sọc đen chạy suốt người, lướt êm như ru trên nền đá lạnh. Bích Liễu lửa giận cháy bùng, nhảy xổ tới chỗ con rắn. Con rắn bất ngờ búng mình mổ vào chân kẻ cản đường. Ai ngờ họ Hàn chân mang bắp vế sắt, con răn mổ không thủng. Hắn túm lấy đuôi con rắn, dang thẳng cánh đập mạnh túi bụi xuống. Con rắn vỡ đầu chết thẳng. Vẫn chưa hả, Hàn Bích Liễu dùng kiếm băm con rắn thành bùn.

Oán thù dẫu được trả. Nhưng trong có nửa khắc co giật, nọc rắn đã công tâm. Hàn Thái Anh chết với khuôn mặt xám đen hoàn toàn biến dạng. Hàn Bích Liễu gào thét điên dại, nhè Dương Thạch đấm đá một thôi một hồi. Chàng đã ngất phải tỉnh, rồi ngất tiếp, hồn lạc vào cõi vô minh. Hàn Bích Liễu đánh đến lúc chân tay đau rất mới nhặt kiếm lên định giết chết chàng trai..

Dương Vân đang tựa nghỉ bên vách đá thì nghe thấy tiếng gào thét, từ kinh ngạc sau chuyển sang kinh sợ. Chết rồi, anh ba. Chàng vội vã bước nhanh, rồi chạy mặc kệ những đoạn cua tối như hũ nút. Cơn đau bóp nghẹt lồng ngực, mắt mũi nảy đom đóm, Dương Thạch vẫn chạy, đến khi nhìn thấy lối ra.

Hàn Bích Liễu quay phắt lại thấy có gã thanh niên nhảy ra từ trong núi, tay vung con dao ngắn, miệng hét một câu tiếng Việt pha ngữ điệu Hán.

Dương Vân chới với bước hụt. Ngã chúi mặt. Con dao tuột khỏi tay, bay vun vút như một mũi tên.

Trong chớp mắt, Hàn Bích Liễu kịp hiểu ra sự việc. Hắn ngã vật ra, chết ngay tức khắc. Con dao hộ mạng của Dương Phong tặng con trai trước lúc chia tay đã giúp ông đòi lại món nợ với gã Bách Thắng Tướng Quân.

Dương Vân ngã đau đến lộng óc. Chàng có cảm giác không chỉ hai cái, mà tất cả xương sườn của mình đều
bị gẫy nát. Nhưng chẳng thấm tháp vào đâu. Chàng chống tay nhổm dậy, bò trên hai đầu gối đến chỗ Dương Thạch.

- Anh ba. Anh ba.

Dương Thạch đáp lại bằng tiếng rên trong cơn mê. Dương Vân bỗng dưng thấy tay mình dính đầy máu, vội
lật lưng anh lên. Chàng sợ hãi khi nhìn thấy vết kiếm chém vắt chéo sống lưng, nếu sâu hơn nữa thì không biết sẽ ra sao. Máu chảy không ngớt. Phải cầm ngay. Dương Vân nghiến răng xé vạt áo làm băng. áo bền quá. Chàng nhìn thấy con dao ngắn của Dương Thạch rơi gần đó bèn nhoài người ra lấy, cắt phăng mấy nhát. Chàng lục túi Dương Thạch lấy thuốc trị thương nhưng đã hết nhẵn. Chắc anh ba đã dùng cho các đồng đội khác. Dương Vân đành phải dùng lần áo lót vải mềm của mình chặn máu chảy rồi băng chặt ra ngoài. Xong phần lưng, chuyển sang phần mặt mũi tay chân. Không chỗ nào không bầm tím, không rớm máu. Hàn Bích Liễu ra tay quá tàn ác. Dương Vận hận mình không còn đủ sức xé hắn ra làm hai ba mảnh. Trán Dương Thạch nóng hầm hập còn chân tay thì lại lạnh ngắt. Dương Vân không biết làm gì hơn đành thở thường thượt nhìn ông anh. Lúc này vết thương trong người chàng mới bắt đầu hành. Lúc nãy cố nén cố nén nên giờ bung mạnh, thêm vận động quá sức khiến cơn đau cắn xé mạng sườn. Chàng nắm chặt chuôi dao để quên đi phần nào. Chợt..

Sao giống con dao của mình thế. Có phải nó không nhỉ? Dương Vân nhìn về phía Hàn Bích Liễu, con dao của
chàng vẫn cắm nguyên trên trán hắn.

Hơn hai mươi năm nay, cha mang con dao này bên mình. Nó thuộc một đôi, con dao còn lại là của bác ruột con. Chúng do chính tay người thầy đầu tiên của anh em cha làm. Người đã truyền tất cả tình yêu thương và sức mạnh chở che vào trong đó. Con dao này là vật giá trị nhất cha có thể cho con và cha cũng kịp truyền sức mạnh tinh thần của mình vào nó, nó sẽ bảo vệ con trước mọi nguy hiểm, nó sẽ mang may mắn đến cho con, nhiều hơn những gì con mong đợi.

- Dương Thạch.. Ôi. Anh của em.

Dương Vân mệt mỏi ngủ một giấc dài. Chàng chỉ tỉnh khi bị đánh thức bởi những tiếng ồn ào. Giọng nói quen thuộc của anh cả và anh hai. Chàng mở to mắt và thấy nhiều người hơn nữa. Võ Thiên Nam và đội trưởng Lê Đăng Khánh. Dương Thạch đã được chuyển ra xa và đang được hai người đẹp có tên là Nguyễn Ngọc Linh và Võ Minh Nguyệt chăm sóc. Tiểu Nhi hua tay trước mặt chàng với dáng điệu hết sức nhí nhố. Ngô Quyền ghé vào tai chàng:

- Bọn anh đã tìm suốt đêm hôm qua để báo cho hai đứa biết chúng ta đã thắng lợi hoàn toàn.

Tim Dương Vân như ngừng đập vì hạnh phúc. Mắt chàng mở to, miệng cười rạng rỡ.

Chúng ta đã thắng. Quá tuyệt vời. Đất nước ta độc lập rồi, chúng ta tự do rồi...
Logged
Uragan
Thành viên
*
Bài viết: 860


« Trả lời #179 vào lúc: 07 Tháng Mười Hai, 2010, 07:22:42 pm »

Chương Kết
LỜI GIAO ƯỚC

Ngày mồng một tháng ba năm Tân Mão (931).

Đúng vào giờ Tỵ, buổi lễ chào mừng chiến thắng và tuyên bố chủ quyền trọn vẹn của người Việt trên nước Nam được tổ chức long trọng tại thành Đại La. Nguyên soái Dương Đình Nghệ với sự ủng hộ nhân dân và tướng sĩ lên nắm quyền đứng đầu dân tộc, tuyên bố chấm dứt mọi sự thống trị của người phương Bắc: Nam Hán và Nhà Đường. Không thể kể xiết sự  mừng vui hạnh phúc của hàng vạn người dân vừa tìm lại cuộc sống tự do sau bao năm tối tăm xiềng xích. Khắp nơi tưng bừng lễ hội nhảy múa hát ca. Đại La thành hoà chung nhịp đập với cả nước.

Ngôi nhà của Dương Phong trong khu Phù Vân cũng rộn ràng ra phết dù chủ nhà đang phải nằm trên giường bệnh. Nhà này còn có một lý do lớn nữa để ăn mừng. Đó là chỉ sau vài ngày, tiếng nhục bán quốc cầu vinh của cựu quân sư không những được gột sạch mà còn đổi thành lời ca tụng dành cho người anh hùng của dân tộc. Tự dưng đến bây giờ, đâu đâu cũng nghe có người nói :

- Tôi đã biết từ trước rồi mà. Ông Dương Phong đó chỉ giả vờ hàng giặc để làm nội gián mà thôi. Nhưng tôi không nói ra vì sợ làm bại lộ thân thế, làm hỏng đại cuộc..

Cái ông Dương Phong đó nếu có dịp ra đường ắt hẳn sẽ sung sướng biết bao khi những cặp mắt khinh bỉ, thái độ hằn học ngày xưa quay ngoắt thành cặp mắt thán phục và thái độ ngưỡng mộ, yêu thương. Rất tiếc là ông không thể bước chân đi được nữa. Nhát kiếm của Hàn Bích Liễu tuy không giết được ông nhưng đã làm ông liệt nửa người, hay còn gọi là bán thân bất toại. Một kết cục đáng buồn của người đã phải ngậm bao nỗi cay đắng, âm thầm sống và chiến đấu cho tất cả. Từ lần gặp gỡ rồi kết bạn chi giao với Dương Đình Nghệ trên đất ái Châu cách đây hơn hai mươi năm. Rồi buổi tái ngộ mười năm trước, cùng bạn ưu tư cho tương lai của họ Khúc đồng nghĩa với tương lai của đất nước trước nguy cơ từ phương Bắc, Dương Phong đã thề sẽ sống phần đời còn lại bên Nam Hán dựng mối liên lạc, thâm nhập vào triều đình Phiên Ngung tìm cách thâu tóm những mưu đồ xâm lược, đặng kịp thời báo về giúp người trong nước sẵn sàng đối phó. Nhưng tin theo số trời thì họ Khúc đã hết mệnh và dân Việt phải chịu lầm than. Dù Dương Phong có truyền tin nhanh đến đâu, Dương Đình Nghệ có chuẩn bị chu đáo đến đâu thì chính tay Khúc Thời Mỹ đã làm sụp đổ mọi nỗ lực. Nước mất. Dương Đình Nghệ cùng hào sĩ bốn phương chiêu binh mãi mã mưu đồ phục quốc. Riêng Dương Phong, sau khi vợ mất đã quyết định phá bỏ lời thề để chấp nhận sống cuộc sống của kẻ phản bội. Đau đớn nhất là việc ông phải lừa dối chính con trai mình, phải nói với nó những điều vô sỉ để ép thằng bé quay lưng lại với cha, đi tìm quân khởi nghĩa. Dương Phong gửi gắm Tiểu Vân yêu quí của ông cho hai người, Dương Đình Nghệ và Nguyễn Tiểu Nhi, bộ đôi duy nhất biết rõ thân phận của ông. Và thằng bé đã thực sự trưởng thành. Nó luôn kính yêu và tin tưởng cha dù sau hay trước. Đó cũng là điều ông hạnh phúc nhất. Cuộc đoàn tụ ngày hôm nay ông không dám mơ do bản thân ông đã quyết cùng Lý Tiến về Nam Hán, mong trả phần nào món nợ lòng tin. Nếu Lý Tiến dứt được ảo vọng quyền lực, nếu Hàn Bích Liễu không quá độc ác và tham lam. Nếu..

Dương Vân không tham dự buổi lễ mà ở nhà chăm sóc cha. Đêm hôm qua chàng cứ chực muốn vào phòng ông để chấm dứt cuộc nói chuyện từ sau bữa tối với Nguyên soái. Là Nguyên soái chứ nếu người khác, chàng đã đuổi từ lâu để cha được ngủ sớm. Ông cười, nhìn thái độ lo lắng thái quá ấy, bảo chàng bây giờ ông có quyền nghỉ ngơi bất cứ lúc nào muốn. Nói xong ông ngủ một mạch đến trưa hôm sau. Dương Vân hết ngồi nhìn cha lại chạy sang phòng bên, nơi Dương Thạch tĩnh dưỡng. Dương Thạch quả là tảng đá rắn, vết thương nặng làm chàng hôn mê mất hai ngày, sau là tỉnh, không đau nữa, nằm chỉ để hồi phục hoàn toàn. Chiểu theo đôi dao hộ mạng, chàng với Dương Vân đúng là anh em một nhà. Dương Phong nghe con kể chuyện rất đỗi ngạc nhiên, thầm cám ơn tổ tiên họ Dương run rủi. Ông rất muốn gặp mặt đứa cháu mồ côi nhưng phải chờ Dương Thạch khỏi hẳn. Trong lúc chờ đợi, ông nghe con trai tâm sự đã gặp lại người yêu. Nàng vẫn chờ đợi chàng và chàng rất thiết tha đưa nàng về ra mắt cha. Cả ông thông gia tương lai cũng muốn sang thăm. Dương Phong đồng ý tiếp khách vào buổi chiều và cậu con mừng ra mặt.
Logged
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM