Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 17 Tháng Tư, 2024, 01:02:38 am


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: TASS được quyền tuyên bố  (Đọc 49329 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
DesantnhikVDV
Thành viên
*
Bài viết: 2103


Никто, кроме нас


« Trả lời #110 vào lúc: 06 Tháng Mười Hai, 2010, 09:40:01 pm »

Phần 41
GLÉP

Máy bay đưa Glép vào rừng thẳm phía biên giới. Lúc ấy là mười giờ đêm, trời đã tối hẳn, không còn nhìn gì rõ. Tuy thế khi đến gần sân bay quân sự, Glép lấy trong cặp ra bộ râu và ria mép giả, đính vào cằm, khuôn mặt hắn thay đổi đến mức không còn nhận ra được nữa.

Bốn mươi phút sau, chiếc trực thăng hạ cánh xuống vùng biển. Ô-ga-nô đứng cạnh đường, để lộ hai hàm răng trắng. Lòng trắng của hai con mắt hắn úa vàng, buồn bã - chắc do hắn uống quá nhiều rượu.

- Tôi rất vui mừng được gặp ông, ông Giôn ạ - Hắn vừa nói vừa nắm chặt bàn tay giá lạnh của Glép trong bàn tay to và mềm của mình - Ông định ở đây bao lâu? Hai giờ, hay hơn?

- Có thể ít hơn thế, ông Ma-ri-ô ạ?

- Thôi ta đi. Hôm nay tôi sẽ đãi món vây cá mập và ta sẽ nói chuyện tiếp với nhau trong khi ăn.

- Đã lâu tôi không ăn thịt cá mập - Glép thở dài, nói - Tôi mê món đó lắm. Ai nấu? Văn, cậu đầu bếp của tôi à?

- Văn quả là một tay đầu bếp cừ khôi. Cảm ơn ông đã giới thiệu cho tôi một người như thế

- Tôi không giới thiệu người xấu với ai bao giờ, ở Hồng Kông, Văn là người biết chiều tôi nhất.

Bữa ăn được dọn trên một chiếc giá gỗ dưới gốc dừa. Cạnh ba chiếc ghế có lưng tựa là những chiếc đuốc đang cháy, soi rõ bóng những tên gác trong bóng tối, tay bồng những khẩu tiểu liên do I-xra-en sản xuất, bé nhỏ như những khẩu súng gỗ trẻ con

- Ông Lưu đâu?

- Tôi ở đây - Có tiếng của Lưu từ trong bóng tối vọng lại - Tôi vốn thích sống ở nơi không ai trông thấy.
Glép quay người lại. Lưu, cố vấn quân sự, nguyên là người của Bắc Kinh cử đến Hồng Kông, từ bóng tối bước ra. Mặt lão có vẻ tái nhợt. Từ ngày được ngồi dưới “mái che” của Ngân hàng ông Lâm, lão gầy hẳn
đi, già thêm, trán chi chít các nếp nhăn sâu.

- Sao, khó ở à? - Glép vừa hỏi, vừa bắt tay - Hay hồi hộp trước khi vào cuộc?

- Cả hai trường hợp tôi đều không có quyền.

- Vì theo lệnh bắt buộc hay vì ông tin vào thắng lợi?

- Vì cả hai.

Glép quay người về phía bàn:

- Ở đây quá nhiều người không cần thiết, ông Ma-ri-ô. Buổi nói chuyện hôm nay sẽ rất quan trọng.

- Lính bảo vệ của tôi không biết tiếng Anh, nên sẽ không hiểu một tý gì hết. Chúng chỉ là những thằng to
xác đáng tin cậy.

- Theo tôi, ông Giôn lo thế là đúng - Lưu nói - Ta nên dạo quanh bờ biển một lát rồi chốc nữa mới vào bàn
ăn món cá mập.

Lão khoát tay Glép bước đi:

- Điều tôi sợ nhất là Len-gli vẫn cứ gởi tới đây một điệp viên mới

- Mười ngày trước chiến dịch “Ngọn đuốc” bắt đầu? Có là ngốc mới làm thế - Glép nhếch mép cười khinh bỉ.

- Thế ông tưởng họ là những người thông minh cả hay sao? Tất nhiên đó sẽ là một điều ngu ngốc, nhưng
dù sao tôi vẫn rất sợ.

- Hay là tôi nên gửi một bức điện cho đô đốc? O-ga-nô hỏi.

- Bằng mật mã của tôi?

Lưu cười, vẻ ngờ vực.

- Đại khái nội dung thế nào?

“Tôi đã đạt được những mối liên hệ rất thuận lợi với ông Glép, yêu cầu...”

Lưu giận dữ nhún vai, tiếp lời Ô-ga-nô:

- “Không gửi thêm điệp viên mới đến đây!”. Thậm chí, ông cứ viết thêm như thế này nữa: “Nếu không, người của tôi sẽ buộc phải bắn cả người lạ mới đến”. Như thế chứ gì?

- Cần phải hy sinh một hoặc hai người trong nhóm của ông - Glép nói - Vứt xác, rồi đưa tin lên báo chí: -
Trong khi bắn nhau, một số tên khủng bố thuộc “Đội quân đỏ” đã bị trúng đạn...

- Không, hoàn toàn không được làm thế! - Lưu vội phản ứng ngay - Tôi ngạc nhiên vì ông đây, ông Giôn ạ, “Đội quân đỏ” có quan hệ với chúng ta. Còn việc Lô-ren-xơ bị giết, như tôi và ông phán đoán, chỉ là do bọn cánh tả. Bọn Nga hoặc bọn Cu-ba. Người của tôi đang cố gắn cái chết của Lô-ren-xơ với Na-gô-ni-a, và kết quả không đến nỗi tồi. Cần phải gọt giũa thêm chút ít để sau đấy ông có thể cho lên mặt báo. Nhưng hôm nay tôi mời ông lại đây, ông Giôn, không chỉ vì những việc đó. Ông thấy đấy, tất cả các yêu cầu của các ông, chúng tôi thực hiện ngay, thế mà các ông lại làm nhỡ chúng tôi đấy.
Logged
DesantnhikVDV
Thành viên
*
Bài viết: 2103


Никто, кроме нас


« Trả lời #111 vào lúc: 06 Tháng Mười Hai, 2010, 09:40:44 pm »

- Nhỡ việc gì?

- Hai tuần trước, ông hứa chuyển cho chúng tôi một số máy bay trực thăng nữa. Chúng đâu?

- Ông tưởng thu xếp mọi việc với Lầu năm góc dễ thế à?

- Nhưng tôi có kêu ca gì về việc liên hệ với Bộ Quốc phòng Trung Quốc khó khăn thế nào đâu! Ông vừa đánh một bức điện báo động thì một giờ sau, người của tôi tẩy chay Be-liu. Ông yêu cầu tách biệt Lô-ren-xơ ra - hai giờ sau chúng tôi đã bố trí dàn dựng xong mọi chuyện. Còn tôi có liên lạc với Bắc Kinh hay không, là việc của tôi, ông không quan tâm tới điều đó, có đúng thế không? Thế thì tại sao tôi phải biết quan hệ giữa ông và Lầu năm góc?

- Sẽ có máy bay trực thăng - Glép nói - tôi xin hứa chắc chắn như thế.

- Bao giờ?

- Tôi cần phải mang theo mình kế hoạch chiến dịch mà các ông đã chữa lại, theo những nhận xét và đề
nghị mà tôi gửi đến. Tôi cũng yêu cầu để họ chuyển máy bay lên thẳng từ hạm đội đến đây ngay lập tức.

- Tốt lắm. Xin cảm ơn. Chúng tôi rất hy vọng vào ông, ông Giôn ạ. Còn đây là việc thứ hai. Ông hứa sẽ làm bọn Nga giảm việc cung cấp hàng hoá sang Na-gô-ni-a, sao thực tế lại hoàn toàn ngược lại?

- Tôi nghĩ, nếu các ông chuẩn bị tốt các tài liệu về cái chết của Lô-ren-xơ, chúng tôi sẽ dồn được bọn
Nga vào chân tường. Báo chí sẽ yêu cầu nhà chức trách đóng cửa các cảng, không cho tàu của chúng vào. Tôi rất chờ tài liệu của các ông đấy.

- Ông có tin Xtau hoàn toàn không?

- Có.

- Ông trả tiền cho hắn à? - Ô-ga-nô hỏi.

- Chúng tôi là bạn với nhau - Glép mỉm cười - tôi tin con người đó.

- Ai sẽ lo việc những tên Nga mà ông định dính vào vụ Lô-ren-xơ?

- Xtau. Ông ta cần có xác chết. Và bí mật sẽ được tiếc lộ ra là: Xla-vin, người Nga, có liên hệ và trợ cấp
tài chính cho “Đội quân đỏ”, một tổ chức đã giết vị thương gia Mỹ một cách dã man.
Lưu nhăn mày lại:

- Theo tôi, làm thế là nhiều mùi mẫn quá, ông Giôn ạ. Ngay từ Hông Kông tôi đã nhận thấy ông thiên về
mặt tình cảm. Đừng nhắc đến “Đội quân đỏ” không cần phóng đại nhiều quá.

- Phóng đại là sự giả dối của người lương thiện - Glép thở dài, đáp.

Lưu lại khoát tay Glép, đi về phía bàn ăn.

- Ông Giôn, ông không có cảm giác là ở Oa-sinh-tơn đang có người chống việc giúp đỡ chúng tôi một cách
thật sự à?

- Có. Đó là “Những nhà chính trị có đầu óc hiện thực”, một lũ ăn hại, những nhà bảo vệ hoà bình. Hình ảnh của Ken-nơ-đi đã không để chúng yên, vâng Ken-nơ-đi, và nhất là Ru-dơ-ven.

- Nhưng đô đốc là người cứng rắn chứ? Và ông ta sẽ không chịu nhún các “nhà hiện thực” kia?

- Không, tôi tin là không. Mong sao chóng bắt đầu, ông Lưu ạ. Khi Ma-ri-ô hành động, khi đội quân của ông
ta nhảy vào Na-gô-ni-a, tất cả chúng ta sẽ phải vào cuộc một cách thực sự, phải cho ngay máy bay tới đây, phải gởi quân đổ bộ đến... Mong sao bắt đầu.

- Ông nghĩ thế nào, nếu chúng ta bắt đầu ba ngày trước thời hạn dự định?

- Bây giờ thì tôi chưa thể trả lời được... Chúng tôi đang chờ những tin tức cuối cùng...

- Từ đâu?

- Từ một người đáng tin cậy của chúng tôi.

- Nhưng thường thì tin tức lại do những người không đáng tin cậy cung cấp, ông Giôn ạ.

- Trong mọi cái thường lệ ông nói, vẫn có những trường hợp ngoại lệ.

- Người ấy sẽ cung cấp cho các ông loại tin gì?

- Chúng tôi chỉ chờ ông ta cho biết: bọn Nga sẽ phản ứng thế nào khi biết Ma-ri-ô nhảy vào Na-gô-ni-a?

- Lúc ấy sẽ muộn mất, thưa ông Giôn - Ô-ga-nô lên tiếng - chỉ cần ba giờ sau khi chúng tôi ra tay hành động. Bọn Nga đã phải khoanh tay ngồi im và buột lòng phải công nhận chính phủ của tôi. Nhưng thôi, xin
mời các bạn ngồi xuống. Cái món cá mập này, cần phải ăn ngay, nếu không, sẽ không còn hương vị của nó.

- Kế hoạch hành động của ông đâu, Ma-ri-ô? - Glép hỏi - ý tôi muốn nói về kế hoạch đã được ông Lưu bổ sung.

- Nó ở đây - Ô-ga-nô đáp, chỉ ngón tay vào túi áo khoát.

- Ma-ri-ô không bao giờ báo tin gì với Len-gli bằng mật mã của mình chứ?

- Để làm gì? - Lưu nhún vai - Chúng tôi chỉ quan tâm tới việc rằng chính ông sẽ là đại diện CIA ở đây, sao chúng tôi phải vượt qua mặt các ông làm gì? Chúng ta vạch ra kế hoạch, và chúng ta sẽ hành động theo kế hoạch đó, ông Giôn ạ. Còn đây là điều cuối cùng: ông có thể giúp chúng tôi bằng các khả năng của ông ở Mát-xcơ-va được không?
Logged
DesantnhikVDV
Thành viên
*
Bài viết: 2103


Никто, кроме нас


« Trả lời #112 vào lúc: 06 Tháng Mười Hai, 2010, 09:41:29 pm »

Glép trải chiếc khăn ăn lên đầu gối, mân mê chiếc cốc nhỏ trên tay rồi nhìn Ô-ga-nô

- Ông muốn uống uýt-xki hay rượu Gin? - Ô-ga-nô hỏi.

- Rượu vốt-ca Nga.

- Tôi đang chờ câu trả lời của ông, ông Giôn.

- Ông sẽ không bao giờ nhận được câu trả lời đó.

- Ông Giôn, chúng ta đã là bạn với nhau đã mười năm. Tôi đã lôi ông ra khỏi đống rác Hồng Kông, còn ở đây, sau khi đẩy Lô-ren-xơ ra xa, tôi chính là người vực ông dậy. Mong ông đừng cản trở con đường đi lên của chính ông.

- Tôi sẽ trả lời ông Lưu khi nào Ma-ri-ô nắm được quyền ở Na-gô-ni-a, được chứ?

Lưu lắc đầu:

- Đừng cản trở con đường leo thang lên cao, ông Giôn. Tôi không cần tên và biệt danh các điệp viên của
ông. Nhưng cứ theo những việc ông đã làm cũng là khá thành công, thì có thể nghĩ rằng ông đang có người ở Mát-xcơ-va. Tôi sẵn sàng đánh đổi tin tức của ông từ Mát-xcơ-va để lấy sự giúp đỡ an toàn cho họ. Các điệp viên của ông được che giấu cẩn thận chứ? Ông có tin là họ sẽ không bị đe doạ, và lộ tẩy
không?

Glép uống hết cốc vốt-ca mà Ô-ga-nô vừa rót, rồi thở dài, đáp:

- Ông khỏi phải lo cho số phận các nhân viên của tôi, ông Lưu. Họ được che giấu tốt đến mức có thể nói là
an toàn tuyệt đối ít nhất cũng trong vong nửa năm sắp tới.

- Tuỳ ông. Với tư cách một người bạn, tôi cho mình có nhiệm vụ và phải nói với ông những lo lắng của
mình. Ông biết đấy, người Đức đã thất bại, vì họ quá kính trọng mình mà không đánh giá đúng mức đối phương. Đừng lặp lại khuyết điểm những người anh em của các ông, cái giá để trả cho điều đó là đầu của các ông đấy. Tôi không tin là ông sẽ đạt được một điều gì đấy ở Đô-tốp: tính hai mặt không phải là một phương pháp tốt trong chính trị, mà ông thì rõ ràng đang muốn chuyển từ giới kinh doanh sang giới chính trị. Đúng là ông đang muốn điều ấy, phải không ông Giôn?

- Thưa ông Lưu thân mến, tôi đánh giá cao tình bạn của ông, thật vậy. Nhưng quả là ông hơi quá cứng nhắc trong các nhận xét của mình. Dô-tốp sẽ phải được khôi phục danh dự ông hiểu chứ? Anh ta sẽ tỏ ra mình là người chân thật như thế nào. Nhưng làm được điều đó, phải mất nhiều tháng mới xong, trong khi tôi với ông thừa biết là một điệp viên không thể làm việc hiệu quả lâu quá một năm. Ít ra là tôi cũng nghĩ như thế và không bao giờ mong hơn. Tôi cần làm sao để những người đáng tin cậy của tôi ở Mát-xcơ-va được bảo đảm an toàn trong vòng một năm. Còn sau đấy, thì trời có sụp, tôi cũng kệ. Vả lại, tôi nghĩ, sau này Ma-ri-ô sẽ mời tôi làm cố vấn kinh tế và tài chính cho ông ta. Thế là đủ, tôi không có tham vọng gì khác. Nào ông Ma-ri-ô, tôi xem bản kế hoạch đã được sửa chữa lại...

*

* *

“Cục trình báo trung ương Mỹ

Bản dự thảo kế hoạch chiến lược

Tối mật.

Với sự góp ý của giám đốc CIA, kế hoạch của giai đoạn chót chiến dịch “Ngọn đuốc” đã được điều chỉnh và hoàn thành như sau:

1. Ngày N - thứ bảy, bảy giờ sáng.

2. Dinh tổng thống sẽ được chiếm không chỉ bằng lực lượng đổ bộ có thiết giám yểm trợ, mà còn bằng cả quân nhảy dù - ngày kia sẽ có hai mươi máy bay trực thăng được đưa tới điểm O.

3. Gioóc-giơ Gri-xô sẽ được yêu cầu thông báo cho toàn quốc biết việc ông ta tự nguyện trao chính quyền cho tướng Ô-ga-mô

4. Trong trường hợp chống lại, ông ta sẽ phải tự tử.

5. Việc chôn cất Goóc-giơ Gri-xô sẽ do chính phủ Ô-ga-nô đảm nhận, sau khi tuyên bố quốc tang.

6. Ô-ga-nô sẽ yêu cầu không phải ta, mà Bắc Kinh giúp đỡ họ; hơn thế nữa trong lời kêu gọi của mình (xem nguyên văn kèm theo đây), ông ta sẽ còn lên án sự xâm nhập trái phép của lính thuỷ đánh bộ Mỹ.
Điệp viên của CIA

Giôn Glép”

Toàn văn lời kêu gọi của tướng Ô-ga-nô gửi nhân dân Na-gô-ni-a:

“Thưa đồng bào thân mến,

Xin đồng bào hãy nhận những lời chúc mừng chân thành nhất của tôi, nhân ngày đất nước được giải phóng. Cuộc nổi dậy chống ách đô hộ nước ngoài của chúng ta đã kết thúc thắng lợi. Đồng bào đã tín nhiệm yêu cầu tôi, và tôi đã đến với đồng bào để gánh lấy trách nhiệm phụng sự Tổ quốc.

Chúng ta vô cùng đau xót trước cái chết bi thảm của Gioóc-giơ Gri-xô, là người như chúng ta đã thấy, chưa được chuẩn bị thật đầy đủ để đảm nhiệm nổi nhiệm vụ nặng nề đã được giao phó. Điều đó không phải lỗi tại ông, mà là bất hạnh của cả dân tộc chúng ta, một dân tộc vừa mới cởi tung xiềng xích của chủ nghĩa thực dân nô lệ.

Tôi nghĩ rằng phong trào giải phóng dân tộc đã mang lại thắng lợi cho chúng ta, sẽ được bạn bè khắp thế giới nhiệt liệt hoan nghênh.

Tôi cần phải nói rằng, Bắc Kinh đã giang tay ra giúp đỡ chúng ta thật hào hiệp, trên tình anh em.
Và tôi cũng cho mình có nhiệm vụ phải lên án mạnh mẽ nhất cuộc đổ bộ của lính thuỷ đánh bộ Mỹ vào đất nước ta.

Tôi muốn nhắc lại một lần nữa, rằng tôi sẽ phục vụ đến cùng sự nghiệp cách mạng dân tộc của chúng ta.
Chúa Trời và thắng lợi luôn luôn ở bên cạnh nhân dân ta”.
Logged
DesantnhikVDV
Thành viên
*
Bài viết: 2103


Никто, кроме нас


« Trả lời #113 vào lúc: 06 Tháng Mười Hai, 2010, 09:42:53 pm »

Phần 42
CÔN-XTAN-TI-NỐP

Đạo diễn U-khốp ngày nào cũng gọi điện cho Côn-xtan-ti-nốp, vì các buổi tập của diễn viên đã hoàn thành mà cố vấn về nội dung cho đến nay vẫn chưa thấy đâu, còn hội đồng nghệ thuật lại không muốn quyết định một điều gì, một khi chưa nghe được ý kiến của nhà chuyên môn

- Thôi được, tôi sẽ tới chỗ các anh vào khoảng mười giờ - Côn-xtan-ti-nốp nói - Được không?

- Vâng, vâng, mười hai giờ cũng được - U-khốp reo lên - chỉ có ba người, là anh, đạo diễn Giê-nhi-a Các-lốp - Anh ta nói là anh ta biết anh - và tôi. Hoàn toàn không có vấn đề gì hết. Một giờ đêm cũng
chẳng sao.

- Tôi có thể mời vợ tôi đi cùng được không? - Côn-xtan-ti-nốp hỏi - Để có dịp gặp bà ấy thư thả một tý!

- Xin mời, xin mời! tôi sẽ rất vui mừng… Dạo này anh bận lắm ạ?

- Không, kể cũng thường thôi.

Côn-xtan-ti-nốp để lại cho người giúp việc số điện thoại của bộ phận quay và dàn cảnh, rồi gọi điện cho
Li-đa, bảo bà chờ ông ở hành lang, đúng chín giờ năm mươi lăm phút.

- Anh không thể nói là mười giờ kém năm à? - Li-đa mỉm cười hỏi lại.

- Tất nhiên là có thể, nhưng nói thế, anh cảm thấy có một cái gì đấy yếu hẳn đi, có lẻ vì anh không thích
chữ “kém”. Nghe nó thiếu hụt thế nào ấy - Côn-xtan-ti-nốp đáp.

Trong phòng chiếu thử, ngột ngạt, hệ thống quạt không làm việc. Li-đa thận trọng ngắm nhìn khuôn mặt chồng - trông ông ấy gầy hẳn đi. Những ngày gần đây ông ngủ luôn ở Uỷ ban an ninh quốc gia, mỗi ngày chỉ ngủ ba tiếng.

Bộ phim nói về các chiến sĩ an ninh. Ngay từ khi công việc mới bắt đầu, Côn-xtan-ti-nốp đã phải ngồi suốt
gần hai tuần để xem lại kịch bản; trang nào cũng đầy các dấu, chữ của ông; khi U-Khốp trông thấy, ông ta phải kêu lên, giọng rên rỉ:

- Ôi, Côn-xtan-ti-nốp I-va-nô-vích, xin ông đừng quên là kịch bản đã được duyệt.

- Nếu thế thì tôi còn cần gì cho các anh nữa?

- Sao lại không? - Anh phải xem hộ kịch bản đúng hay không, với tư cách một nhà chuyên môn.

- Thì tôi cũng chỉ làm việc đó thôi. Nhưng nếu tác giả viết thế này thì làm sao tôi không chữa được!

- Thế thì tôi phải làm gì với kịch bản của tôi bây giờ - U-Khốp thở dài, nói - Cũng phải vất vả lắm mới được
thế, anh hiểu cho.

- Anh hãy mời tác giả của đoạn độc thoại này lại đây - Côn-xtan-ti-nốp nói. Ở phương Tây trong lĩnh vực điện ảnh có nhiều người thông minh làm việc. Anh hãy nhớ cho là họ thường hay mời các nhà văn, nhà văn khá hẳn hoi, đến xưởng để viết các đoạn độc thoại…

- Nhà văn khá và cũng được trả khá - U-Khốp lúng túng

- Và còn điều này nữa. Mặc dù bề ngoài diễn viên đóng vai gián điệp của anh không có gì đáng trách,
nhưng dẫu sao vẫn thiếu sức thu hút, quả đúng thế.

U-Khốp quay người về phía cô Ma-sa đang đứng cạnh:

- Cô cho chúng tôi xem ảnh của các diễn viên khác. Anh này về bề ngoài, rất giống A-véc-kin. Ta sử dụng
cả ảnh thật của anh ta trong phim chứ?

- Có đấy.

- Quả đúng như hai giọt nước. Thật khó lòng mà phân biệt nổi ai thật, ai giả. Có điều, động tác không thật
giống lắm - U-Khốp nói.

Tiếng máy chạy xè xè, Côn-xtan-ti-nốp thậm chí nheo mắt lại vì ngạc nhiên; người diễn viên thay thế mà
người ta vừa giới thiệu gặp ông, quả giống, rất giống anh chàng đã đóng vai tên điệp viên kia trên phim.

- Sao, các anh hoá trang cho anh ta đấy à? - Ông hỏi.

- Vâng, Rim-ma của chúng tôi quả là thiên tài - Giê-nhi-a Các-lốp lên tiếng - cô ta có thể hoá trang đạt đến mức giống tuyệt đối.

- Thật không ngờ - Côn-xtan-ti-nốp nói, cảm thấy một thoáng hồi hộp lạ lùng, không cắt nghĩa nổi - Hoàn toàn thật không ngờ.
Logged
DesantnhikVDV
Thành viên
*
Bài viết: 2103


Никто, кроме нас


« Trả lời #114 vào lúc: 06 Tháng Mười Hai, 2010, 09:43:37 pm »

- Điện ảnh là nghệ thuật tổng hợp của những cái không ngờ - Các-lốp bổng phá lên cười to - Vừa rồi, tôi có một diễn viên đang đóng giở phim thì chết. Anh ta đóng vai chính, và để lại ba cảnh chưa quanh các anh hiểu chứ? Quay lại từ đầu à? Không được! Không ai người ta chi tiền để làm điều đó. Tôi bèn chọn một người thay thế anh ta và quay tiếp ba cảnh còn lại. Quay từ sau lưng, có lúc quay nghiêng - thế mà không một ai, kể cả những người chuyên nghiệp, nhận ra cái trò láu đấy của tôi.

Côn-xtan-ti-nốp đứng bật dậy. Khoát áo lên người rồi ngẩn ngơ đưa tay lên tìm điếu xì-gà:

- Này các bạn, xin lỗi, tôi phải về bây giờ.

Trở lại cơ quan, Côn-xtan-ti-nốp cho gọi Gmư-ri-a và Prô-xcu-rin tới:

- Cần một người đóng giả Du-bốp. Ngay hôm nay. Ngày mai anh ta sẽ ngồi lên xe của Đu-bốp. Chúng ta cần phải tìm được một người như thế. Và mỗi buổi sáng, anh ta sẽ phải lái xe của Đu-bốp ra khỏi nhà, đi từ bờ sông về phía trường đại học, đến trường, sẽ vào cổng chính, ra cổng hậu, cổng nhỏ, rồi trở về đây. Sau đấy đúng sáu giờ, lại lên xe, cho Ôn-ga cùng ngồi rồi trở về nhà Đu-bốp . Chỉ thế thôi. Chúng ta sẽ báo cho Ôn-ga biết mọi chuyện, chừng nào tìm được người đóng giả Đu-bốp.

- Cô ta sẽ không làm theo lời của ta đâu - Prô-xcu-rin nói. Cô ta đang yêu mà.

- Tôi sẽ cố tìm cách thuyết phục cô ta - Côn-xtan-ti-nốp đáp - Trước hết cần phải tìm người đóng giả.
Không hiểu sao tôi có cảm giác là bằng cách này, chúng ta có thể nhử CIA nối lại mối quan hệ, có lẽ chúng im lặng là vì không thấy Đu-bốp. Chính Đu-bốp đã chẳng nói rằng hắn luôn được chúng quan sát là gì…?

- Nhưng chúng có thể nhận ra người đóng giả - Gmư-ri-a nói - và thế là chúng ta sẽ thất bại hoàn toàn, không một thằng nào chịu ló mặt ra nữa.

- Điều ấy còn phụ thuộc vào người đóng giả làm việc thế nào - Côn-xtan-ti-nốp nói - Chúng ta sẽ tìm cho anh ta đủ mọi thứ cần thiết, sẽ dạy cách đi lại, cư xử… Còn bây giờ thì thế này… Tôi đã kiểm tra những chỗ phát tín hiệu mà CIA đã báo cho Đu-bốp biết. Kết quả như sau: Chúng thường hẹn hắn đi theo những đường dưới đây để gặp. Một là: đường vòng Xa-đô-vai-a, công viên Văn hoá, đại lộ Lê-nin. Hai là: qua cầu Đô-rô-gô-mi-lốp; chạy dọc bờ sông, qua “Mốt-xphim”, đến trường đại học Tổng hợp rồi rẽ ra Đại lộ Lê-nin. Đúng không? Ba là: Đại lộ Mô-giai-xkơ, rẽ sang đường vòng nhỏ, đi ngang công viên Thắng Lợi, vượt ngang đại lộ Véc-nat-xki và đại lộ Lê-nin

- Đúng thế - Gmư-ri-a nói thật trầm.

- Ôn-ga có cho tôi biết chúng thường dừng lại cạnh một công viên nhỏ trên đại lộ trường đại học, sau đó ở
cổng ra vào công viên Văn hoá Goóc-ky; Đu-bốp bao giờ cũng cho cô ta lên xe ở một địa điểm không hề thay đổi, đó là cạnh trường đại học, nơi mà chúng ta tạm dự đoán là “tín hiệu Park” (Công viên) chúng đi đến hai địa điểm kia vào cùng một thời gian: từ sáu giờ ba mươi đến bảy giờ. Xe của điệp viên CIA sẽ đi ngang đúng vào chổ ấy.

Gmư-ri-a và Prô-xcu-rin chú ý theo dõi ý kiến của Côn-xtan-ti-nốp

Ôn-ga còn nhớ lại, là hàng tuần, vào thứ ba họ tới cổng công viên Goóc-ky, và vào thứ năm thì tới vườn
hoa trên đại lộ trường đại học Tổng hợp. Hôm nay đã là thứ hai…

- Nhưng biết lấy ai cho ngồi sau tay lái ô-tô bây giờ? - Prô-xcu-rin thở dài, nói - Không có người đóng giả Đu-bốp, làm thế nào được, Côn-xtan-ti-nốp I-va-nô-vích?

Prô-xcu-rin nhìn điếu xì-gà của Côn-xtan-ti-nốp một cách thèm muốn, thầm nghĩ khi ông bắt đầu nhả làn khói xanh, anh cũng hút ngay.

- Vâng, anh cứ hút đi - đoán được ý Prô-xcu-rin, Côn-xtan-ti-nốp nói - Không được hút thuốc, chắc anh khó chịu lắm! Này, mà cậu Ga-vri-kốp bây giờ ở đâu nhỉ?

Prô-xcu-rin và Gmư-ri-a đưa mắt nhìn nhau.

- Chết thật - Gmư-ri-a rất trầm giọng - Ga-vri-kốp quả có trông giống Đu-bốp đấy. Có điều anh ta quá
nhanh nhẹn, hoạt bát, còn Đu-bốp thì làm ra vẻ bệ vệ, quan trọng: chả là hắn biết cấp trên bao giờ cũng thích, khi thấy cấp dưới của mình đường hoàng tự tin trong cả lời nói và việc làm.

- Và tôi, - Prô-xcu-rin nói xen vào, - tôi cũng thích các nhân viên cấp dưới có dáng đường hoàng nhưng điều đó không có nghĩa: Ai như thế cũng đều là gián điệp cả.

- Và ngược lại, sự nhanh nhẹn và tính hoạt bát không phải là đặc điểm cơ bản nhất của một người nói luôn miệng - Gmư-ri-a đáp lại - Ừ, Ga-vri-kốp quả giống Đu-bốp thật. Bây giờ anh ta đang chăm sóc ông bố ở bệnh viện.

Một giờ sau, Côn-xtan-ti-nốp đã đưa Ga-vri-kốp từ bệnh việc về xưởng “Mốt-xphim”, vào phòng hoá trang. Gmư-ri-a đã chờ họ ở đây bốn mươi phút, trong va-ly của anh có hai bộ com-lê của Đu-bốp, cùng một số áo sơ-mi, cà-vạt của hắn.

Đạo diễn Các-lốp làm quen Ga-vri-kốp với nữ hoạ sĩ hoá trang Rim-ma Nhê-u-tơ-ê-va.

- Ri-mô-sca - ông nói, cô hãy làm cho anh chàng đẹp trai này trở thành một người khác hẳn. Thế nào,
Đi-ma, chưa bao giờ đóng phim à? Và sợ các bà ở phòng hoá trang? Họ sẽ làm cho cậu chóng mặt lên đấy. Ảnh đâu?

Gmư-ri-a rút ra bứt ảnh của Đu-bốp từ ví ra.

- À, tôi mới nghỉ với ông này ở Pi-xun-đa - Rim-ma thở dài nói - Một người đàn ông lịch sự tôi quen, không
biết tên là gì.

- I-go, Gmư-ri-a nhắc, hốt hoảng nhìn Côn-xtan-ti-nốp vì lo mọi bí mật sẽ bị lộ ra hết - I-go Pap-lô-vích.

- Không, chị hoạ sĩ đáp - Không phải I-go. Tôi nhớ là thế. Tôi hay quên tên, chứ họ thì tôi nhớ dễ hơn. Hình như là Đu-bốp.
Logged
DesantnhikVDV
Thành viên
*
Bài viết: 2103


Никто, кроме нас


« Trả lời #115 vào lúc: 06 Tháng Mười Hai, 2010, 09:44:34 pm »

- Chị nhầm rồi - Côn-xtan-ti-nốp nói - Chắc là chị nhầm. Họ của người này là Lê-xnhi-cốp. I-ga Lê-xnhi-cốp.

- Thế thì lạ thật - Rim-ma lẩm bẩm rồi nhẹ nhàng đẩy đầu Ga-vri-kốp lên lưng ghế - Thôi, kệ xác ông ta… Xin anh cứ tự nhiên, thế, thế… Nhắm mắt lại. Ấy, không được căng thẳng như thế…

*

* *

Sáng hôm ấy, Prô-xcu-rin gọi điện đến nhà an dưỡng, và trung tá về hưu Xi-đô-ren-kô trở về Mát-xcơ-va, sau thời gian đi nghỉ. Ông già mở cửa và nhìn thấy Ga-vri-kốp mặc quần áo Đu-bốp, có cả Côn-xtan-ti-nốp và Gmư-ri-a.

- Chào anh Xê-ri-ô-gia - ông nói.

- Không phải Xê-ri-ô-gia, hàng xóm của đồng chí đâu - Côn-xtan-ti-nốp nói - Đồng chí đã về trước hạn, xin cám ơn lão đồng chí. Còn đây không phải Đu-bốp - ông nhắc lại trước sự kinh ngạc của Xi-đô-ren-kô - đây là một cán bộ của chúng tôi, đồng chí hãy làm quen đi.

Ga-vri-kốp nhìn Côn-xtan-ti-nốp có vẻ dò hỏi. Có nên tự nói tên thật mình ra không? Và Gmư-ri-a nói hộ anh:

- Đại uý Ga-vri-kốp trong cơ quan của chúng tôi

- Chúng tôi rất muốn đồng chí giúp đỡ cho Ga-vri-kốp của chúng tôi - Côn-xtan-ti-nốp nói - Đồng chí hãy
nhắc hộ xem cách thức Đu-bốp đi lại, đứng ngồi hút thuốc ra sao, có thể, đồng chí nhớ những nét gì đặc
trưng của anh ta…

- Có điều, Đu-bốp hơi đẫy người hơn một chút. Phải cho anh này ăn khoẻ vào thì mới dễ ra dáng Đu-bốp. Xi-đô-ren-kô nói - Dẫu sao mặt mũi thì rất giống.

Ga-vri-kốp ngồi lên mép ghế bành và nói:

- Đồng chí thiếu tướng. Cho phép tôi hút thuốc?

- Xin mời đồng chí.

- Tôi sẽ bắt đầu đi lại, đứng lên, ngồi xuống, hút thuốc, còn đồng chí sửa cho tôi nhé - Ga-vri-kốp nói với
Xi-đô-ren-kô.

- Xê-ri-ô-gia… À, Đu-bốp hút thuốc rất ngộ, - Xi-đô-ren-kô nói. Anh ta lấy điếu thuốc từ hộp ra thật đúng kiểu tay chơi, cặp bằng một ngón tay cho vào miệng, nhất thiết là ở phía bên trái miệng, rồi châm lửa, hút một hơi thật sâu.

- Giống những tay quan chức nhà đoan ở Anh, ở Iếc-lăng ấy - Ga-vri-kốp nói - Ngày còn đi học, xem trên phim, chúng tôi cũng bắt chước chơi trò hút thuốc theo kiểu ấy đấy. Và chắc hẳn, khi từ chiếc ghế bành đứng dậy, anh ta còn phải làm bộ chống hai tay vào đầu gối đã chứ…

- Đúng rồi, đúng thế đấy - Xi-đô-ren-kô nói - Anh thật thuộc tính nết của Đu-bốp quá!

*

* *

Ôn-ga, chào cô - Côn-xtan-ti-nốp nói, khi cô gái bước vào phòng ông - Hai người làm quen nhau đi! Cô gái nhìn Ga-vri-kốp kinh ngạc.

Xê-ri-ô-gia? - Cô nói với vẻ khác lạ - Không, không phải - Anh ta là anh em sinh đôi với Xê-ri-ô-gia à?

- Anh ta không có anh em sinh đôi, Ôn-ga ạ.

- Thế Xê-ri-ô-gia đâu?

- Chúng tôi bắt rồi.

- Sao? - Cô gái nhắm mắt lại như bị quáng, hai tay ôm lấy thái dương.

- Anh ta làm gián điệp, anh Xê-ri-ô-gia của cô ấy!

- Không thể như thế!

- Anh ta có nói gì với cô về Ôn-ga Vin-te không?

- Ai cơ? Chị ấy là ai?

- Đó là người phụ nữ bị anh ta giết, khi anh ta bị lộ mặt nạ. Và chỉ một ngày sau khi chôn cất cô ta,
Xê-ri-ô-gia đã mời cô ta đi nhảy. Vâng, chính thế đấy, ở Pi-xun-đa ấy. Tôi nghĩ rằng, cô sẽ hiểu, những lời như thế, chúng tôi không nói vô trách nhiệm

- Vâng, rất tốt là các đồng chí tin tôi, tôi xin cảm ơn các đồng chí vì lòng tin đó - cô gái nói một cách khô khan, đôi mắt nheo lại và trở nên lạnh lùng - nhưng còn tôi, tôi không thể tin các đồng chí được
Côn-xtan-ti-nốp nhìn đồng hồ, chỉ còn một tiếng nữa phải ra trước công viên mà Ga-vri-kốp cũng chưa kịp thử lại xe của Đu-bốp cho quen tay.

- Có cái gì có thể làm cho cô tin được? - Ga-vri-kốp hỏi khẽ.

- Hãy cho tôi gặp Đu-bốp. Để tôi tự đặt câu hỏi cho anh ta, và anh ta mặt đối mặt trả lời tôi. Và sau đó,
tôi sẽ xin hoàn thành mọi nhiệm vụ được giao.
Logged
DesantnhikVDV
Thành viên
*
Bài viết: 2103


Никто, кроме нас


« Trả lời #116 vào lúc: 06 Tháng Mười Hai, 2010, 09:45:49 pm »

- Ta ra xe - Ga-vri-kốp nói - Rồi cô sẽ thấy rõ rằng mọi người nói với cô sự thật. Chỉ sau một giờ nữa thôi. Cô sẽ có bằng chứng.

- Sao, có người sẽ dẫn Xê-ri-ô-gia đến trước xe ư? Bị xiềng chứ? - Ôn-ga hỏi, và một nụ cười có nét gì độc địa thoáng qua trên môi cô.

- Không phải thế. Nhưng cô sẽ thấy là Đu-bốp chở cô trên xe ra chỗ hẹn ấy để làm gì - Ga-vri-kốp nói.

- Để làm gì?

- Sau một tiếng nữa cô khắc biết. Sẽ có một chiếc xe mang biển số ngoại giao chầm chậm lướt qua cô, từ khoảng 18 giờ 30 đến 19 giờ.

- Thiếu gì xe mang biển số ngoại giao ở Mát-xcơ-va này.

- Nhưng tôi nói rõ thời gian và địa điểm của chiếc xe sẽ đi ngang qua mặt cô kia mà. Đấy không phải
chuyện ngẫu nhiên, đấy là một quy ước có tổ chức. Và cô chỉ là một con rối để Đu-bốp giật dây.

- Tôi không phải là con rối của ai cả.

- Ôn-ga - Côn-xtan-ti-nốp nói xen vào, khi rút ra một điếu xì-gà mới - cô sẽ rất xấu hổ, nếu cô quyết chí từ chối lời yêu cầu của chúng tôi: cô lên xe đi tới chỗ cửa công viên, rồi lại quay trở về. Chỉ có thế, chúng tôi không yêu cầu cô thêm một điều gì khác.

- Tôi không đi.

- Cô muốn hỏi Đu-bốp một câu như thế nào?

- Tôi sẽ chỉ nhìn thẳng vào mặt Đu-bốp và nói: “Đấy là sự thật ư, Xê-ri-ô-gia ?”. Chỉ có thế. Và anh ta
chắc chắn sẽ trả lời, rằng đó là chuyện bịa…

- Và cô chỉ tin vào lời anh ta chứ không chịu tin vào bất cứ tang chứng gì của chúng tôi chăng?

- Phải xem, đó là những tang chứng gì đã chứ

- Những chỉ thị từ trung tâm tình báo địch chẳng hạn.

- Tôi chưa được xem.

Côn-xtan-ti-nốp lấy ra một cặp giấy, tìm trong đó tờ chỉ thị yêu cầu Đu-bốp phải tường trình lý lịch của Ôn-ga, ông chìa ra cho cô tờ giấy và nói:

- Trong này có nói về cô đấy. Không phải tôi hỏi cô đầu tiên về tên, họ mẹ và tên họ bà nội cô để làm gì
đâu. Chính là Đu-bốp đã hỏi. Có điều, anh ta đã hợp lý hoá nó bằng cách tế nhị hơn, là anh ta đưa cô ra phòng đăng ký kết hôn để khai lý lịch…

Vào 18 giờ 30, Lun-xơ đã cho xe chạy ngang qua “Đu-bốp” giả, lúc ấy, anh chàng đang loay hoay sửa máy chiếc xe “Vôn-ga” đang gần hàng cột ngoài cổng công viên Văn hoá Goóc-ky. Ôn-ga chậm rãi nhìn đồng hồ, nhìn biển xe, số xe. Cô đứng lặng, khuôn mặt đờ ra, chỉ có từ trong mắt, những giọt nước mắt sau đó cứ ròng ròng chảy không cưỡng được, những giọt nước mắt to, tròn như nước mắt trẻ con.

Sáng thứ ba, vào lúc 7 giờ 15, CIA đã quyết định bắt lại liên lạc với Đu-bốp. Bức điện mật được gửi cho điệp viên Tỉnh Táo có nội dung như sau: “Bạn thân mến, chúng tôi vui mừng thấy bạn lại xuất hiện ở chổ đã hẹn, nghĩa là mọi chuyện vẫn tốt đẹp. Sở dĩ vừa qua chúng tôi không đến địa điểm vì không thấy bạn trong chiếc xe đậu ở “Park”, vả lại, chúng tôi có cảm giác rằng trong công viên có nhiều người. Việc trao đổi tài liệu, tôi dự định sẽ tiến hành vào ngày thứ năm theo giờ đã định ở địa điểm “cầu”. Chúng tôi muốn biết được tín hiệu của bạn về việc bạn có thể gặp chúng tôi hay không - một vạch nhỏ bằng son bôi môi lên cột điện cạnh địa điểm “Trẻ con”, từ 18 giờ 30 đến 19 giờ 00

Bạn của bạn G.”

Côn-xtan-ti-nốp ngước lên nhìn Gmư-ri-a:

- Chúng ta đã dụ được chúng ra khỏi hang, nhưng giờ biết làm thế nào để tìm lại được cái địa điểm “Trẻ
con” quỷ quái ấy?

- Ôn-ga Vro-xkai-a cũng không giúp gì được trong việc này, dù Ga-vri-kốp đã đưa cô đi khắp ngả Mát-xcơ-va.

- Nếu đêm nay và ngày mai chúng ta không tìm ra được địa điểm “Trẻ con” này - Côn-xtan-ti-nốp nói, khi đã triệu tập các cán bộ của mình vào lúc nửa đêm - thì nghĩa là chúng ta sẽ thất bại. Chúng ta sẽ làm hại Dô-tốp, còn Xla-vin thì khỏi nói...
Logged
DesantnhikVDV
Thành viên
*
Bài viết: 2103


Никто, кроме нас


« Trả lời #117 vào lúc: 06 Tháng Mười Hai, 2010, 09:47:42 pm »

Phần 43

XLA-VIN

“Đã sáu mươi giờ trôi qua, - vừa nằm trên chiếc gường hẹp ở một phòng giam tối, anh vừa ngẫm nghĩ:
Nghĩa là độ mười hai giờ nữa, cách này hoặc cách khác, chúng sẽ đưa mình lên hỏi cung. Chúng không thể giữ mình lâu hơn, dù sao đây cũng là vụ ồn ào.

Anh khẽ cử động mấy ngón tay - tạm thời chúng vẫn chưa bị tê cứng, dù chiếc còng tay khá nhỏ, chặt, như cắm sâu vào da.

“Glép đã lấn sâu rồi - Xla-vin thong thả nghĩ - mà định liều chơi trội những hai lần với Dô-tốp, khi hắn nhét vào nhà anh chiếc máy điện đài và tờ mật mã, và với mình, khi gắn mình với cái chết của Lô-ren-xơ. Nhưng không lẽ Pôn Đích đồng loã với hắn? Có thể, có thể lắm. Hắn là một tay nát rượu, mà những kẻ nát rượu thường hay không phân biệt được ranh giới giữa cái cao cả và cái thấp hèn. Trong việc này, chỉ có thiên tài mới đứng vững nổi, mà Pôn lại không phải là thiên tài. Hay chúng sử dụng anh ta để đánh lạc hướng? Thôi, kệ, chỉ mong sao trót lọt cả ở Mát-xcơ-va, lúc ấy mọi việc sẽ đâu vào đấy hết, và chúng sẽ phải chịu hậu quả của kẻ gieo gió gặt bão. Lô-ren-xơ thì Glép đã khử rồi. Hắn muốn giành mọi vòng nguyệt quế về mình. Rồi sau đó, thì bỏ mặc Đu-bốp. Hắn quả là một tay điệp viên nhà nghề táo tợn, làm việc đâu ra đấy và rất hăng, nhưng lộ liễu quá, và lấn tới quá. Y như kiểu quảng cáo tư bản vậy, làm lấy được, không nể ai! Dù sao cũng vẫn có tác dụng. Họ vẫn cứ quen tồn tại như thế hàng trăm năm rồi kia mà. Không biết họ sẽ nói gì với mình? Tất nhiên phải có đề nghị gì đây? Muốn mình làm việc cho họ chăng? Ngây thơ quá! Tìm chứng cớ về vụ giết Lô-ren-xơ. Làm gì có? Mình đã lên tới cửa phòng? Đúng! Mình gõ cửa? Đúng! Nhưng làm gì có dấu tay của mình ở nắm đấm cửa, hoặc ở đâu khác nữa? Hoặc một tang vật gì?

*

* *

Chúng không gọi anh lên hỏi cung mà tướng Xtau tự tới buồng giam.

- Thưa ông Xla-vin, buổi nói chuyện của chúng ta hôm nay sẽ mang tính chất nghề nghiệp thuần tuý.

- Tôi phải hiểu lời ông như thế nào?

- Nghĩa là ông, hơn bất cứ người nào khác, thừa hiểu rằng ván bài đã thất bại.

- Cụ thể ai thất bại?

- Các ông.

- Ông biết không, tôi sẽ không nói chuyện với ông đâu. Tôi chỉ giải thích mọi điều với ông khi có mặt lãnh
sự của tôi.

- Và ông tin rằng ông hành động đúng?

- Vâng.

- Thôi được, ngài lãnh sự đang ngồi chờ ở phòng đợi. Nào, ta đi. Tôi xin hỏi ông lần cuối cùng - ông không có ý định nhờ tôi giúp đỡ gì à? Tôi bảo đảm sẽ thực hiện tất cả mọi yêu cầu của ông, bởi vì bạn bè của tôi xem ông là một người rất nghiêm túc, mà những người như thế đáng được kính trọng, đúng thế không?

- Đúng vậy. Ta đi thôi.

Hành lang nhà tù được chiếu sáng đến nỗi sau hai tuần bị giam trong một buồng giam mờ tối, đôi mắt của
anh loá lên, khó chịu.

- Việc ông bị bắt sẽ đặt một dấu chấm hết trên con đường công danh của ông, Xtau nói - chắc ông cũng
biết điều đó.

- Tại sao? Nhà tù cũng là một nơi không đến nỗi quá tồi cho một người làm nghề sáng tác. Sau này, khi
được tự do, sẽ có cái để mà nghiền ngẫm.

- Ông Xla-vin, con đường công danh của ông, với tư cách là một điệp viên đã kết thúc. Chúng tôi biết cơ
quan an ninh của các ông sẽ đối xử với những người đã bị chúng tôi bắt rồi tha như thế nào.

- Thế thì theo ông, họ bị đối xử như thế nào?

- Tôi rất khâm phục cách cư xử của ông, vì vậy mà một lần nữa, tôi đề nghị ông không gặp ngài lãnh sự,
mà gặp một người nào đó trong số bạn bè thông minh và tài năng của ông.
- Họ sẽ trả cho tôi bao nhiêu?

- Xin lỗi?

- Tôi sẽ được nhận bao nhiêu tiền, sau khi tuyên bố những gì họ muốn?

- Trước hết, ông còn chưa biết cụ thể họ muốn ông nói gì. Các bằng chứng rất nghiêm trọng, thưa ông
Xla-vin? Vì vậy, ông im lặng sẽ có lợi cho chúng tôi hơn. Ông hiểu chứ? Ông càng im lặng, chúng tôi càng dễ thực hiện những gì chúng tôi định thực hiện. Đưa ông ra khỏi trò này là một việc rất khó. Ông sẽ phải trả giá bằng cách xoá hẳn trí nhớ của ông đấy, thưa ông Xla-vin! Và lúc ấy người ta sẽ đưa ông đi khỏi nơi đây và trao cho ông, như ông vừa nói, đúng bằng số tiền người ta đền ơn cho một người đã giúp đỡ người khác một việc quan trọng.

- Ước chừng bao nhiêu? Mười vạn?

- Tôi có thể chuyển những lời này của ông như một điều kiện ông đặt ra, được không?

- Thưa ông Xtau, thậm chí nếu ông đã ghi những lời này của tôi, thì cũng xin ông đừng vội nói lại với họ
như là điều kiện của tôi, ông có thể bị nguy đấy?

- Nghĩa là thế nào?

- Tôi chỉ nói được những gì tôi có thể nói.

Trong phòng đợi không chỉ có một mình lãnh sự Liên Xô, mà ngoài ông ra còn có đại diện của Viện công tố và một quan chức của Bộ ngoại giao Luy-xbua.

- Chào anh, Vi-ta-li Vxê-vô-lô-đô-vích - Lãnh sự nói - Chúng tôi đã gửi kháng nghị phản đối việc bắt giữ anh một cách trái phép. Bộ ngoại giao nước sở tại cho chúng ta gặp nhau, nhưng với sự có mặt của đại diện Viện công tố của họ. Anh có thể nói gì về những việc đã xảy ra?

- Tạm thời tôi chưa có gì cần nói cả.
Logged
DesantnhikVDV
Thành viên
*
Bài viết: 2103


Никто, кроме нас


« Trả lời #118 vào lúc: 06 Tháng Mười Hai, 2010, 09:48:59 pm »

- Thế nghĩa là thế nào? - Ông lãnh sự ngạc nhiên hỏi.

“Đừng vội, anh đừng vội, - Xla-vin thầm bảo ông ta - Hãy cứ giận tôi đi. Nhưng đừng nghĩ thế này thế nọ vội. Anh hãy cố nhớ những lời tôi nói, lúc ấy việc của chúng ta mới thành được”

- Tôi không đồng ý với việc bắt giữ tôi - Xla-vin chậm rãi đáp.

- Một số tờ báo ở đây, nhất là tờ “Tin điện” có đăng một loạt bài về việc cảnh sát hiện có đủ chứng cớ kết tội ông tham gia một nhóm tình báo Xô-viết nào đó. Ông có thể nói gì về việc này?

- Thì cứ để họ chứng minh điều ấy đã.

Công tố viên nhìn quan chức Bộ ngoại giao, lấy thuốc ra hút, duỗi thẳng chân, rồi hỏi:

- Ông có tuyên bố phản đối việc bắt giữ ông?

- Không ai cho tôi xem lệnh bắt tôi. Chỉ có lệnh tạm giữ. Theo tôi, hai việc này khác nhau. Các ông có chứng cớ, nhân chứng không? Hay có thể, với tư cách là nhân chứng, các ông đã hỏi cung Pôn Đích, công dân Hoa Kỳ? Hay Giôn-Glép?

- Chúng tôi không đi sâu phân tích vụ của ông - công tố viên ngắt lời anh - Ông bị buộc tội vì phạm pháp luật của nước chúng tôi, hoạt động gián điệp và nhiều tội khác. Như thế là đủ.

- Phải xem là đủ cái gì! tôi không thật hiểu là qua vụ này, cảnh sát các ông muốn gì. Theo tôi, việc làm của họ, trong trường hợp này, không phù hợp với lợi ích của các cơ quan khác trong chính phủ - Bộ ngoại giao chẳng hạn.

- Chúng ta đang đi xa đề tài - công tố viên lại ngắt lời - ngài lãnh sự của ông muốn gặp ông, và các ông đã được gặp nhau. Ông không bị đánh đập, người ta đã đối xử với ông một cách nhân đạo chứ?

- Nếu không kể xiềng xích - Ông lãnh sự nói xen vào.

- Đó chỉ là chiếc khoá tay - Xtau chữa lại.

- Theo tôi, có lẽ hôm nay chúng ta sẽ dừng lại ở đây - Công tố viên nói - Lời buộc tội đối với ông sẽ được công bố trong vòng năm ngày tới.

“Phải sớm hơn - Xla-vin nghĩ bụng - Tại sao chúng lại gác lại năm ngày nữa? Nếu chúng muốn gây một vụ lớn, chúng phải buộc tội mình càng sớm càng tốt, để đuổi người Nga về nước. Các ngài muốn gì đây, thưa
các ngài? Hay trong chính phủ có một người nào đó muốn chờ đến lúc Ô-ga-nô hành động?”

- Thưa ông công tố viên - Xla-vin nói, đứng dậy khỏi chiếc ghế nhỏ được đính chặt vào giữa phòng đợi - khi nào thì tôi được trao cho ông các bằng chứng của tôi? Tôi có đủ các bằng chứng và chúng hiện đang được giữ ở một nơi an toàn. Các bằng chứng của tôi sẽ làm thay đổi tính chất của tất cả những việc này. Mọi cái cần phải được đưa đến tận cùng, thưa ông, thậm chí cả sự vu khống cũng vậy. Thế mà các ngài cố vấn nước ngoài và bạn bè của ông còn bỏ qua nhiều việc chưa làm quá. Và, bởi lẽ vụ của tôi liên quan mật thiết với vụ của Dô-tốp, tôi muốn tất cả vấn đề phải được xét dưới dạng toàn cục, từ nhiều phía, chứ bây giờ ông không thấy là mọi cái có vẻ gán ép, thẳng đuột thế thôi. Đó là tất cả những gì tôi muốn nói thêm với ông…

“Cứ mặc chúng chạy cuồng lên - Xla-vin nghĩ bụng, khi cánh cửa buồng giam được khép chặt sau lưng anh - tha hồ chúng ngồi mà suy nghĩ về những lời kia của mình, chúng ta sẽ có thêm được thời gian. Tha hồ Bộ ngoại giao của chúng lo nghĩ, vì muốn hay không, chúng cũng phải tuyên bố cái quyết định mà Glép đã chuẩn bị cho chúng. Không phải ai cũng muốn làm khỉ để thò tay nhặt hạt dẻ từ lò lửa ra. Thế, cứ thế! May mà sứ quán đòi được một cuộc gặp gỡ thế này. Tất cả sẽ được quyết định ở Mát-xcơ-va, mong sao chong chóng lên một tí…”

*

* *

Buổi chiều, tờ “Tin điện” có đăng một bài báo với nội dung như sau: “Chúng ta sẽ còn phải chịu đựng các hoạt động tình báo mang tính chất toàn cục của người Nga bao lần nữa? Đến bao giờ các điệp viên của Nga mới thôi rình rập người kỹ sư bị thương Dô-tốp? Tại sao tới bây giờ báo chí vẫn chưa cho đăng công khái các chi tiết cụ thể của vụ Xla-vin, người được xem là một trong những kẻ tổ chức ám hại thương gia Mỹ Lô-ren-xơ? Ai sẽ trải lời tất cả những câu hỏi này? Tại sao chính phủ không tuyên bố thẳng, hoàn toàn không úp mở, hoặc phải tôn trọng tuyệt đối luật pháp nước ta hoặc Krem-li phải triệu hồi về nước các nhân viên của mình. Chúng tôi không muốn chưa chấp những người coi thường chủ quyền nước khác”
Buổi tối Pôn Đích đã phát biểu qua vô tuyến truyền hình. Mặt anh ta nhợt nhạt, giọng ngắt quãng:

- Tôi vừa mới biết tin về lời buộc tội nhảm nhí nhằm chống lại ông Vi-ta-li Xla-vin.

Tôi muốn mọi người biết rõ một sự thật là chính tôi là người yêu cầu ông Xla-vin tới gặp Lô-ren-xơ. Chính tôi là người gọi dây nói cho Lô-ren-xơ. Và cũng chính tôi là người phải đi với ông ấy tới đó, khi ông Lô-ren-xơ đã chết.

Một cậu bồi đã gọi tôi lại máy tê-lê-típ - cậu bồi này tôi khó có thể tìm thấy ở đâu bây giờ - và người trực máy trao cho tôi một bức điện từ đại sứ quán gửi đến: “Đại sứ cần gặp ông gấp, có việc rất quan trọng”
Tôi liền phóng đến đại sứ quán. Nhưng té ra đại sứ chẳng hệ cho gọi tôi, và tất nhiên, cũng chẳng có việc gì quan trọng cả.

Tôi xin khẳng định rằng Xla-vin không hề dính líu đến những gì người ta đã buộc tội ông ta.

Tôi không tán thành quan điểm chính trị của ông Xla-vin, và tôi luôn luôn là đối thủ của ông ta - dùng chữ luôn luôn, tôi muốn nói đến những năm sau chiến tranh gần đây, chứ năm 1945, chúng tôi là bạn chiến đấu với nhau - nhưng tôi muốn, dù có những mâu thuẫn như vậy, giữa chúng tôi, mọi cái phải sòng phẳng, công bằng, không thể khác. Tôi, Pôn Đích, phóng viên Hoa Kỳ, tuyên bố rõ như thế, và tôi bao giờ cũng sẵn sàng nhắc lại những điều trên, dù có phải lấy lương tâm ra thề.

Sáng sớm hôm sau, Glép bước vào phòng Pôn Đích:

- Pôn, đừng có điên lên như vậy - Glép nói, thậm chí không chào - Trong khi bắn nhau, hai thanh niên từ Na-gô-ni-a đến đã bị chết. Chúng là điệp viên của Xla-vin, đang tìm cách mang các tài liệu mật cho hắn. Về các chi tiết cụ thể, tạm thời tôi chưa biết, nhưng hình như chúng định báo cáo lại với hắn về những tài liệu lấy được ở Lô-ren-xơ. Anh cứ nói lên những gì thích nói, tự do ngôn luận và mọi cái tương tự, vân vân, nhưng phải dẫn chứng và thề thốt ra đây làm gì?
Logged
DesantnhikVDV
Thành viên
*
Bài viết: 2103


Никто, кроме нас


« Trả lời #119 vào lúc: 06 Tháng Mười Hai, 2010, 09:49:49 pm »

Phần 44

TRỞ LẠI TỔ HỢP CÔNG NGHIỆP QUÂN SỰ

Xai-mơn Chu biết rõ việc phó chủ tịch công ty "PLB" Ha-rôn Uyn-ki là bạn thân với Maicơn-Vensơ đã nhiều năm nay: họ cùng tham gia chiến tranh ở Triều Tiên, sau đó Uynki đi sâu vào kinh doanh, còn Vensơ tiếp tục ở lại làm việc với Đa-lét.

Vì vậy, sau khi nhận được lời mời đến nhà Uynki uống cốc tai, hỏi qua mấy câu bằng điện thoại, Xai-mơn Chu, luật sư và là một thủ lĩnh không tên của nhóm thân Trung Quốc, đã đoán biết những gì có thể xảy ra, tất nhiên mới chỉ ở dạng chung nhất.

Khi khách tự tách ra nhiều nhóm theo quyền lợi và nghề nghiệp (các nhà thầu xây dựng - các nhà băng - kiến trúc sư - giới quân sự - ngoại giao - những người có liên quan mật thiết với chính phủ), và cốc tai được dọn ra, lách qua đám đông, Uynki khoác tay Chu dẫn ra ngoài. Ông ta tổ chức tiếp khách ở căn nhà
Niu Yoóc cuả mình, đối diện với công viên trung tâm.

- Này, Xai-mơn, ông không muốn làm một chuyến công cán ngắn ngày tới Trung Hoa lục địa à? Uynki hỏi

- Điều này còn phụ thuộc vào việc tôi có thể đề nghị cho họ được những gì...

- Dù sao cái máu dân tộc trong ông còn khá nặng, - Uynki cười nói - Chúng tôi thì bộc tuệch, táo bạo, còn
các ông dè dặt, cẩn thận.

- Ai là "chúng tôi", Harôn?

- Người Mỹ

- Thế ai là "các ông" ?

- Người Trung Hoa, Xai-mơn ạ, người Trung Hoa!

- Theo tôi, nên chữa lại thế này - Chu nói, cũng là người Mỹ nhưng gốc Trung Quốc.

- Vâng, đối với báo chí mới cần thế. Chúng ta là những người thực dụng, không cần quanh co làm gì. Câu
chuyện chúng ta đang nói là về Na-gô-ni-a, về lập trường của đồng bào của ông.

- Suốt đời, bố tôi và tôi đã củng cố hết sức để được trở thành người Mỹ, thế mà ông còn luôn nhạo tôi "đồng bào, đồng chí". Người khác có thể cảm thấy bị xúc phạm, Harôn ạ

- Thôi đi.... chủng tộc không phải là sự xúc phạm mà được nhắc đến chỉ như 1 điều tự nhiên.

- Tôi sẽ mang gì tới Bắc Kinh? - Chu khẽ nhếch mép 1 cách khó hiểu và hỏi - nếu đã đề nghị, thì nên đề
nghị những gì có lợi cho cả công ty của tôi nữa.

- Ông nói đúng. Tôi thích kiểu "hai bên cùng có lợi" ấy - Luật làm ăn mà. Công ty của ông sẽ được lợi trong tương lai sắp tới. Vấn đề liên quan đến lập trường Bắc Kinh, với cái nghĩ rộng nhất của nó: Từ phản ứng với việc báo chí đưa tin người của một bên nào đó liên quan với bọn phát xít, đến bài phát biểu của đại sứ Trung Quốc ở Liên Hợp quốc về khả năng có thể xảy ra đụng độ ở biên giới Na-gô-ni-a và Luy-xbua.

- Hình như ông quan tâm đến điều thứ nhất nhiều hơn, phải không Harôn? Dep San-xơ - tôi tin ông vẫn lưu ý đến ông ta - đúng là một nhân vật phiền toái, làm Châu Âu nổi giận. Ở đấy vẫn có người còn chưa quên Hítle mà!. Còn về bài phát biểu của đại diện Trung Quốc thì tôi nghĩ, chúng ta có những đường dây liên lạc khác để thoả thuận với Bắc Kinh.

- Được, ông trả lời hay lắm, ông Xai-mơn ạ. Ông rất thông hiểu mọi chuyện.

- Cảm ơn. Nhưng tôi phải đi Bắc Kinh với ai? Ý tôi muốn nói với cương vị gì về mặt thủ thục chính thức?

- Cần thiết phải thế à? - Uynki cười - tôi cứ nghĩ ông là người có thể tới đó bất cứ lúc nào. Bạn bè của tôi tin ông đã là người nhà của họ.

- Gì thì gì, nhưng tôi vẫn phải chạy tiền để trả lương cho nhân viên của mình.

- Ấy, thế mới đúng theo kiểu Mỹ! Được, tôi đề nghị ông tới Bắc Kinh để ký một hợp đồng lớn về nhập kính
viễn vọng phóng đại được 40 lần, cái ấy bây giờ rất cần cho họ ở biên giới phía Bắc. Người Nga lập tức phải để ý tới việc này.

- Khi nào thì tôi gặp người của ông để bàn về chi tiết hợp đồng?
Logged
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM