Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 17 Tháng Tư, 2024, 02:01:07 am


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: TASS được quyền tuyên bố  (Đọc 49330 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
DesantnhikVDV
Thành viên
*
Bài viết: 2103


Никто, кроме нас


« Trả lời #90 vào lúc: 04 Tháng Mười Hai, 2010, 09:44:40 pm »

- Bỏ đi cũng được, chỉ chắn ở tất cả các lối ra cửa công viên, nhìn cho tinh. Có thể có ô-tô chạy qua, hãy xem nó ngừng ở đâu, đỗ ở đâu, xác định cho rõ…

- Được ạ, chúng tôi sẽ cố gắng.

Cô-nô-va-lốp bổng nối máy:

- Đối tượng đang đi với tốc độ cao, đã ngoặt vào một con đường nhỏ từ đại lộ - con đường nhỏ thông từ khu biệt thự tởi Khải hoàn môn; hắn dừng xe, kiểm tra xung quanh, chúng tôi không theo kể từ lúc hắn ngoặt vào đó. Hình như hắn còn quay xe lại lần nữa và đi chầm chậm dọc theo con đường hẹp này. Công viên đã được khoá kín.

- Từ đại lộ Mô-giai-xkơ có thể quan sát được không?

- Tôi sẽ cho người quan sát. Gượm đã, từ sứ quán, các trinh sát viên báo cho tôi là xe của Lun-xơ cũng đã
ra, đi dọc theo đại lộ Cu-tu-đốp, hướng về phía công viên Thắng Lợi.

- Các anh đang ở đâu? Trên đại lộ Mô-giai-xkơ à?

- Vâng, hai xe ở gần cửa công viên, hai xe đi chầm chậm theo hướng Khải hoàn môn, định cố gắng theo dõi
Lun-xơ. Xen của Lun-xơ cũng đi rất chậm.

Côn-xtan-ti-nốp phải quyết định ngay, một quyết định phải sáng suốt, chính xác, trong vài mươi giây: Bắt giữ Lun-xơ và Đu-bốp mà không có được tang vật gì thì cả chiến dịch coi như thất bại, tên gián điệp - nếu quả Đu-bốp là nhân viên CIA thật, chứ không phải ngẫu nhiên rơi vào các tiêu điểm bị chú ý - lại sẽ bảo toàn được công việc, tên gián điệp sẽ tiếp tục hoạt động, rồi sứ quán Mỹ sẽ có công văn phản kháng, biết làm sao được, họ làm đúng thủ tục ngoại giao mà. Vấn đề bây giờ là ở chỗ, CIA đang chuẩn bị kế hoạch gì, nếu quả thực đây là kế hoạch phối hợp của chúng, chứ không phải sự trùng hợp tình cờ.
Ai phải truyền tin đó? Đu-bốp chăng?

Hoặc ngược lại. CIA gửi những chỉ thị mới cho tên gián điệp? Hay đấy chỉ là một lần đi kiểm tra thử hành trình, cả của tên gián điệp, cả nhân viên CIA trong sứ quán?

Nhưng nếu vậy thì còn cần gì chiếc xe thứ hai từ sứ quán?

Dự trữ để đảm bảo cho công việc chăng?

Nếu vậy thì đây không còn là cuộc đi kiểm tra thử, mà là một hoạt động thật sự, một chiến dịch hẳn hoi?

Côn-xtan-ti-nốp ấn nút nói với Cô-nô-va-lốp :

- Anh có thể nhớ hộ, khi chiếc xe của Gác Rừng, để ở gần Học viện quan hệ quốc tế trên phố Krưm-xkai-a, có ai trong số các nhân vật mà các anh chú ý đi lướt qua không? Vào lúc 5 giờ chiều hôm kia, khi Gác Rừng đi tới cửa hàng “Mê-lô-đi-a”?

- Ô-tô chứ có phải dấu hiệu gì đặc biệt? Biển số? Hay tiếng còi?

- Anh không nhớ phải không? - Côn-xtan-ti-nốp nhắc lại chậm rãi - Hay là không xác định được?

- Chúng tôi chưa kịp nghiên cứu đến cả các chi tiết đó. “Vậy là, có thể đưa ra giả thuyết, rằng Đu-bốp để
sẵn chiếc xe của mình ở cạnh Học viện quan hệ quốc tế và đi gặp gỡ với Ôn-ga - hoặc một cô gái khác
thế chân - là để một ai đó, trong số nhân viên CIA, đi qua cầu Grưm và đọc được ám hiệu, làm như vậy chẳng ai nghi ngờ gì được, một chuyến đi dạo rất bình thường, đến mức phanh lại cũng không cần nữa, chỉ cần ngó sang hai bên, nếu thấy có ám hiệu, nghĩa là có thể trao đổi được tin tức đều đặn, mỗi tháng bốn lần. Có thể ta dự đoán đúng không? Thế nhỡ sai?”.

- Bỏ quan sát từ chiếc xe thứ hai, rồi bỏ cả đại lộ ngay, để khỏi bị chúng nhận thấy - Côn-xtan-ti-nốp nói- Ông bỏ cả hai ống nghe xuống, và cảm thấy mồ hôi toát ra trên trán. Sau mười lăm phút, những trinh sát viên theo dõi Đu-bốp lại báo cáo:

- Gác Rừng đã trở lại bến đỗ ô-tô-buýt, tay vẫn còn tờ báo ấy, nhưng cái gói nhỏ bọc trong báo đã không còn!

- Phải tóm ngay Lun-xơ - Đrô-nốp kêu lên - Hắn cầm rồi.

- Hắn có thể vứt ngay gói ra khỏi xe và làm toáng lên rằng chúng ta vi phạm chủ quyền ấy chứ!

- Hắn lúc nào cũng cứ mà khư khư với cái chủ quyền ấy. Mặc mẹ hắn!

- Không, không được vội động đến mẹ hắn đâu.

*

* *

Lun-xơ ra khỏi công viên Thắng Lợi ở gần chỗ Khải hoàn môn, và phóng như bay về sứ quán. Đã một giờ rưỡi đêm.

Đu-bốp đi chuyến xe buýt cuối cùng về nhà, cũng lại đứng rất lâu trên ngưỡng cửa, nhìn quanh quẩn, sau đó mới vứt tờ báo xuống sàn, tiến lại gần cái bàn lấy từ trong túi ra một mẩu cành cây, một mẩu cành bình thường vẫn thấy vương vãi khắp nơi trong công viên, mở dọc nó ra, và lấy từ trong lòng ra một chiếc pin nhỏ.

- Anh nhìn xem - Côn-xtan-ti-nốp nói với trung uý Đrô-nốp - hoá ra đấy lại là một cái vỏ chứa, ở trong nó rỗng ruột.
Logged
DesantnhikVDV
Thành viên
*
Bài viết: 2103


Никто, кроме нас


« Trả lời #91 vào lúc: 04 Tháng Mười Hai, 2010, 09:45:23 pm »

Đrô-nốp chỉ nhìn một thoáng:

- Loại pin này có số hiệu 437, ở ngoài cửa hiệu bán đầy, thưa đồng chí thiếu tướng…

Đu-bốp ngồi ở cạnh bàn và xoay cái nắp được lắp rất khéo ở dưới đáy thỏi pin thông thường số 437 kia. Nó rất giống bất kỳ thỏi pin nào mua trong cửa hiệu, loại phổ thông nhất chứ không phải loại khó mua, chỉ bán ở cửa hàng “Bê-ri-ê-ska”! Quả thực các chuyên viên CIA cừ thật, họ nghĩ ra tất cả mọi trò, và biến hoá nó trở thành kỳ lạ.

Đu-bốp lấy ở trong lòng thỏi pin ra một cuộn phim, đặt nó lên bàn, thở một hơi dài, chậm rãi đứng lên, đầy vẻ mệt mỏi lê bước đến tủ sách lấy từ hộc dưới ra một cái kính, quay lại bàn, bằng một động tác thành thạo, giở phim ra và bắt đầu đọc nó khá chậm, môi chỉ hơi mấp máy.

“Đrô-nốp đã không chú ý đến chiếc kính này. Côn-xtan-ti-nốp nhận xét. Đây đâu phải là kính, đây là đôi kính lúp được chế tạo riêng cho hắn”

Đu-bốp đọc rất lâu bản chỉ thị do Lun-xơ vừa trao cho, sau đó cất nó vào trong lòng pin, lắp lại pin vào cái đèn pin Trung Quốc để trên bàn, thử xem nó có sáng không. Đèn sáng bình thường. Sau đó anh ta lại lấy dưới ngăn bàn ra một tờ giấy, vẽ cái gì lên đó, lại đốt đi, vò tàn tro trong lòng tay, lại vẽ và đốt tờ thứ hai, rồi tờ thứ ba - anh ta vẽ bằng bút bi, nên sợ các dấu vết có thể còn sót lại. Rồi đứng lên, chậm rãi đi ra phía cửa, sau một phút, lại quay vào, ngồi vào bàn, hai tay ôm lấy đầu.

- Miếng bánh kiếm được ở một tên gián điệp, xem chừng cũng khó nhá lắm nhỉ? Côn-xtan-ti-nốp quay lại phía Đrô-nốp và nói - Có thể tạc một bức tượng “Nỗi sợ hãi và vô vọng” để miêu tả loại người như hắn.

*

* *

Nhóm trinh sát cho thấy:

“Lúc 7 giờ 30, Gác Rừng ra khỏi nhà, mặc bộ quần áo thể thao và chạy từ từ khoảng bốn mươi phút - tới công viên Thắng Lợi và quay lại. Trong công viên Thắng Lợi không trò chuyện với ai, chạy quanh Đài kỷ niệm, rồi về nhà. Vào 8 giờ 45 phút, xuống xe hơi và đi làm việc”.

Lúc 8 giờ, nhóm Ni-kô-đi-mốp mở cái hộp kín, tức là ruột chiếc pin trong đèn pin.

Chỉ thị thứ nhất viết: “Chuyển địa điểm liên lạc. Từ cửa ga xe điện ngầm “Xpo-tip-nai-a” (gần công viên Lu-giơ-ni-ki) hãy đi dọc bên phải đường Phơ-run-đê, song song với đường sắt, hướng về phía nghĩa địa Nô-vô-đê-vít-si. Gần đến bờ sông sẽ thấy một chiếc cầu xe lửa lớn. Cầu chỉ dành cho người đi bộ. Có những con đường nhỏ và cầu thang, dẫn lên cầu từ cả hai bên sườn và hai đầu cầu. Trên cầu có bốn tháp canh, mỗi bên hai tháp. Hãy lên cầu thang từ phía đường Phơ-run-đê, đối diện với trạm tiếp xăng, nghĩa là ở phía gần trung tâm thành phố hơn. Khi bắt đầu qua sông, con đường sẽ đi qua một trong các tháp canh. Gói tài liệu của chúng tôi sẽ nằm trong tháp canh, trên gờ lối ra của một cửa sổ bằng đá khá sâu, ở bên trái bạn, nằm cách gờ ngoài 30-40 xăng-ti-mét. Nó sẽ được nguỵ trang dưới hình thức một viên đá xám, khoảng 15x20 xăng-ti-mét. Còn tín hiệu để biết là bạn đã đến lấy rồi: Hãy để một hộp các-tông đựng sữa (2) có một vật gì nặng ở trong, để gió khỏi thổi bay. Nếu bạn muốn chuyển tài liệu gì cho tôi, thì cũng đặt vào trong hộp giấy ấy. Nhất thiết phải để hộp ấy ở đúng chổ gờ, nơi bạn đã lấy đi gói tư liệu của chúng tôi. Sau đó tiếp tục đi dọc cầu và xuống cầu thang, đi sang phía bờ có nhà ga Ki-ép. Thường thường, cảnh sát đứng ở phía ấy, gần cột đèn đường. Nhưng anh ta sẽ không thể nhìn thấy chỗ kia cũng như bản thân bạn, trong lúc bạn đi qua cầu, cảnh sát thường đổi phiên trực vào lúc giữa 22 giờ 30 đến 23 giờ 30. Gói tư liệu của chúng tôi sẽ được đặt ở đó vào lúc 23 giờ, bạn phải lượm nó vào lúc 23 giờ 15, thay dấu hiệu của bạn vào đấy, nghĩa là bỏ lại đó một hộp các-tông đựng sữa bẹp, rỗng, trong có để tài liệu cho chúng tôi. Trong trường hợp nếu bạn đặt cho chúng tôi một gói tư liệu, chúng tôi sẽ đặt lại cho bạn hộp các-tông sữa ở ngay bên xe ô-tô buýt trên đường bờ sông Bê-rê-giơ-kốp. Nhưng lần ấy, dấu hiệu để lại của chúng tôi sẽ là một chiếc vỏ đồ hộp bẹp, rỗng, trong đó có một hạt đậu, để ở một góc tường một chỗ sâu hoặc ở ngay cạnh đường. Hãy nghe các buổi truyền tin, cũng vẫn như trước đây, vào cùng giờ ấy. Chìa khoá mới, để mở mật mã, bạn hãy tìm ở tiểu thuyết của Ha-ri-ét Bít-chơ Xtâu(3). Nhà xuất bản” Đét-ghix” Mát-xcơ-va, trang 82, mà chúng tôi đã gửi cho bạn trong lần gặp trước. Để đảm bảo chắc chắn, chúng tôi sẽ còn phát lại các buổi thông tin cho bạn từ 7 giờ đến 7 giờ 30 khi bạn tập thể dục trên đường chạy vào công viên Thắng Lợi. Cuối cùng, xin đề nghị bạn đừng bỏ các buổi chạy, chúng tôi cần duy trì khả năng thường xuyên có thể gặp bạn, nếu điều ấy đối với chúng tôi trở nên cần thiết”

Trong chỉ thị thứ hai có những lời sau đây: ”Bạn thân mến! Xin cám ơn bạn, vì những tài liệu mà bạn đã sao chụp lại lần trước, có điều, chất lượng hãy còn chưa được thật cao. Có lẽ, do bạn đã cầm hơi lệch về bên trái, chứ không thật thẳng góc, cái tay cầm của chiếc ca-mê-ra cực nhạy, mà chúng tôi đã trang bị cho bạn. Xin bạn hết sức lưu ý để tay cầm của máy luôn vuông góc với mặt phẳng định chụp, vì đó là những tài liệu cực kỳ quan trọng đối với chúng tôi. Các chuyên gia của chúng tôi đang cải tiến, để thiết kế cho bạn một kiểu máy mới, có độ “bắt” của ca-mê-ra rộng hơn nhiều. Tuy nhiên, chiếc máy đó, chúng tôi sẽ chỉ có thể chuyển cho bạn sau một tháng nữa, hoặc là ở đây, hoặc là ở phương Tây, khi bạn có dịp đi công tác sang bên đó.
Logged
DesantnhikVDV
Thành viên
*
Bài viết: 2103


Никто, кроме нас


« Trả lời #92 vào lúc: 04 Tháng Mười Hai, 2010, 09:46:28 pm »

Trong lần chuyển hàng sau, chúng tôi sẽ gửi bổ sung cho bạn những ăm-pum thuốc mà bạn yêu cầu, chúng tôi hoàn toàn không muốn làm việc đó vì chúng tôi tin rằng bạn vẫn hết sức bí mật, không hề có gì đe doạ, nhất là sau khi chúng tôi đã mở một chiến dịch bịt đầu mối để bảo vệ bạn, chiến dịch ấy đã tiến hành thắng lợi.

Chúng tôi cũng gửi cho bạn tiền lương trong hai tháng, và những đồ kỷ niệm quý mà bạn đã đánh dấu trong tờ ca-ta-lo in mẫu hàng mỹ phẩm.

Chúng tôi cũng muốn bàn thêm một cách thành thực với bạn về những dự kiến tương lai. Chúng tôi hiểu nguyện vọng của bạn muốn đi công tác sang đây, và đánh giá rất cao lòng trung thành của bạn với những lý tưởng tự do và dân chủ của phương Tây. Tuy nhiên, công việc đang làm của bạn ở Mát-xcơ-va đang đem lại một lợi ích không gì so sánh nổi cho sự nghiệp chung ấy của cả chúng ta, và chúng tôi thiết tha yêu cầu bạn suy nghĩ lại về khả năng hoãn chuyến đi lại, chỉ khoảng một năm nữa thôi. Trong thời gian ấy, bạn sẽ có thêm trong tài khoảng 57.712 đô la và 52 xu, món tiền đủ tạo cho bạn khả năng làm giàu.
Về vấn đề nhà ở của bạn, định nhờ hợp tác xã xây dựng, chúng tôi đã gởi 4.000 rúp để bạn đóng vào khoản nộp trước cho hợp tác xã, mà không trừ vào khoản lương, vì chúng tôi đã tính nó sang khoản “chi phí cho trụ sở hoạt động bí mật”. Tuy nhiên chúng tôi không thể không lưu ý rằng khoản tiền ấy có thể gây thắc mắc ở những người quen biết bạn, hoặc cùng công tác, vì lâu nay bạn đã tạo nên được một định kiến quanh mình là “rất tiết kiệm về tiền nong và dè sẻn đối với mọi nhu cầu. Chớ để cái “huyền thoại” ấy trở nên vô căn cứ, và những người thân của bạn, họ hàng của bạn, lại là những người thắc mắc đầu tiên. Chúng tôi đang suy nghĩ để trang bị cho căn phòng của bạn - theo như bạn yêu cầu - cho một hệ thống tín hiệu đặc biệt, sẽ có thể thông báo bạn biết, có ai vào phòng bạn hoặc động đến bất cứ vật gì khi bạn đi vắng. Trong lần trao đổi sau, bạn hãy miêu tả kỹ các số liệu kỹ thuật của chiếc máy thu thanh có trong phòng bạn, nó sẽ được sử dụng làm trung tâm của hệ thống báo tín hiệu cho bạn, và được nối với những thiết bị ra-đi-ô của các nhân viên của chúng tôi, làm việc trên phố Trai-cốp-xky. Cách bảo hiểm ấy có thể cho phép bạn yên tâm để các tài liệu ghi chép được ở trong phòng, không cần phải giấu trong ga-ra ô-tô. Yêu cầu bạn gửi cho chúng tôi mọi số liệu cần thiết về người bạn gái mới quen kể cả vết lăn tay, lý lịch và tên họ thật của mẹ và bà nội(4). Việc kết thúc đáng buồn mọi quan hệ của bạn với người bạn gái trước đây - khi cô ta hiểu rõ chân tướng bạn, là một bài học tốt cho bạn, mà cũng là bài học tốt cho cả chúng tôi nữa. Chúng ta đã mất cảnh giác: không một trường hợp nào nên thuê phòng khách sạn theo kiểu như hồi bạn đã gặp cô ta ở bên kia, nếu sau này cần, thì thuê phòng trọ ở nhà dân. Sự chú ý lớn nhất của chúng ta bây giờ vẫn là Na-gô-ni-a, và chỉ một thời gian ngắn nữa, bạn sẽ đọc trong báo chí những thành quả của sự nghiệp, mà bạn và chúng tôi đã cùng phục vụ. Những điều chúng ta khởi xướng, đã được cấp trên phê chuẩn, và bây giờ, mọi việc sẽ được quyết định không phải tính hàng tháng, mà từng ngày. Sau khi sự nghiệp (mà bạn đã bỏ nhiều công sức vào đó) hoàn thành, có lẽ bạn sẽ phải nghỉ ngơi cho thật khoẻ. Chúng tôi sẽ coi bạn là “lực lượng dự bị” trong ba tháng, trong thời gian ấy, bạn hãy tĩnh dưỡng thần kinh, nghỉ qua vụ hè, rồi sau đó chúng ta sẽ lại lập lại mối quan hệ như cách thức nửa năm về trước chúng ta đã làm. Chúng tôi xin nhắc rằng cuộc gặp sắp tới được định vào lúc 23 giờ ngày kia, ở công viên, chỗ bạn đã biết. Tín hiệu mật khẩu sẽ trao đổi từ 18 giờ đến 18 giờ 30 ở chỗ đỗ xe “Vôn-ga” của bạn; thông báo của chúng tôi sẽ được đặt trong “cành cây”. Các bạn của bạn.

*

* *

Trung tướng Phê-đô-rốp đọc hết các tài liệu do Côn-xtan-ti-nốp mang lại, đi đi lại lại trong phòng, rồi dừng lại gần cửa sổ.

- Đu-bốp giấu gì trong ga-ra?

- Nhật ký, thư từ, hình ảnh - Côn-xtan-ti-nốp trả lời - tôi chưa kịp nghiên cứu chúng, anh em mới chụp lại, còn chưa khô.

- Đồng chí có định bắt đầu trò chơi với hắn không?

- Hắn sẽ biến ngay mất, Pi-ốt Ghê-oóc-ghi-ê-vích ạ.

- Trong những tài liệu lưu trữ của tôi từ thời chiến tranh vẫn còn giữ được biểu đồ: trong số 79 phần trăm
nhân viên phản gián áp-ve, mà chúng ta đã chơi trò vờn đuổi bằng sóng điện, thì 74 phần trăm đồng ý làm việc cho chúng ta… Trong trường hợp này, chúng ta nên chơi trò ấy không? Những tin tức mà hắn dồn sang cho trung tâm CIA đều xác thực. Đối tượng chung là Na-gô-ni-a. Thời gian bạo loạn, chỉ tính bằng tuần lễ, đúng hơn là tính từng ngày. Và chúng ta chắc sẽ không kịp “chế tạo” ra một lượng thông tin “xác thực” cho chúng, chúng sẽ hiểu ra trò chơi của chúng ta, và thay đổi ngay kế hoạch: cú quyết định sẽ được đánh sớm hơn. Bây giờ thì chúng ta đang ở giữa trận rồi, có thể đủ quyền hạn công bố tất cả những thứ này - Phê-đô-rốp quay lại bàn, búng ngón tay lên tờ phô-tô-co-py của hai bản chỉ thị CIA - Tôi cho rằng, điều đó sẽ gây nên một cú choáng mạnh, và Oa-sinh-tơn phải hoãn binh.

- Chúng phải bãi hẳn chiến dịch này ấy chứ, Pi-ốt Ghê-oóc-ghi-ê-vích ạ. Nếu chúng ta tóm được tên gián điệp ở ngay cạnh hộp thư mật, chúng mới hoãn binh.

- Các anh định cho bắt tên Đu-bốp ở đâu?

- Tại nhà. Ngay hôm nay, sau giờ làm việc. Chậm trễ hơn không được - hắn mà đốt hết chỉ thị, thì chúng ta lại sẽ trắng tay.

- Hẳn thế rồi, tốt hơn là không thể để trắng tay nữa. Sẽ khó mà giải thích, đúng không? Người ta sẽ không thể tin chúng ta vì không có bằng chứng? Ngay cả tôi cũng nhiều lúc không hiểu các anh đấy thôi! Còn Xla-vin, có tin tức gì mới không?

====================================================

(1) Lời chào (nói bằng tiếng dân tộc)

(2) Ở Liên Xô sữa tươi được đóng chai hàng ngày vào các hộp các-tông có láng pa-ra-phin để khỏi bị thấm, mỗi hộp đóng 1 lít cho tiện dùng, không phải đổ vào chai cồng kềnh, đổ vỡ (ND)

(3) Nhà văn Mỹ nổi tiếng (Harriet Beecher - Stowe, 1811-1896). Tác giả cuốn tiểu thuyết “Chiếc lều của bác Tôm” (ND)

(4) Phụ nữ phương Tây khi đi lấy chồng thường lấy tên họ nhà chồng làm tên họ chính thức của mình, do đó, người ngoài ít biết tên họ thật thời con gái (ND)

Logged
DesantnhikVDV
Thành viên
*
Bài viết: 2103


Никто, кроме нас


« Trả lời #93 vào lúc: 04 Tháng Mười Hai, 2010, 09:47:27 pm »

Phần 33
XLA-VIN

- Ông nghe tôi - Glép nói, vẻ mệt mỏi - nếu báo chí chúng tôi đã không được ai tin, thì mọi thứ tố cáo, in trên báo chí các ông, lại càng không một ai tin được. Chúng tôi sẽ không buồn phản ứng đối với những tố cáo của các ông, cũng tương tự như các ông đối với chúng tôi.

- Ông Glép, đối với những lời tố cáo như kiểu tôi vừa hé cho ông thấy - ông đã cho phép tôi rào đón mà, người ta sẽ phải phản ứng chứ. Sẽ không ai muốn có ở quầy đại diện của mình một người có liên quan về mặt họ hàng với bọn quốc xã, và che giấu khỏi mắt “In-te-pôn” một người phụ nữ làm gián điệp, sống dưới một cái tên giả trong hộ chiếu… Chúng ta phải xuống thôi, không tiện, vì Pôn đang chờ chúng ta ở dưới nhà…

- Tôi đã tổ chức để Pôn đi làm một cuộc phỏng vấn mới ở chỗ ông Lô-ren-xơ, anh ta đi rồi, chỉ có chúng ta ở đây, đừng lo gì cả. Pi-la, em làm một chút cốc-tâu cho hai chúng tôi đi chứ?

- Sẵn lòng. Ông bạn của chúng ta sẽ uống gì?

- Uống gì không chết là được - Xla-vin mỉm cười - Tuỳ theo khẩu vị của bạn.

- Không biết ai đã đọc nhiều tiểu thuyết phiêu lưu hơn đây? - Pi-la nhún vai, nói.

Cô ta đi xuống cầu thang, và Xla-vin nghe thấy tiếng cánh cửa ra vào khẽ đóng lại. Anh nói:

- Tất cả các tư liệu làm ông có thể đổ, không cất ở phòng tôi đâu. Chúng đã được cất giữ ở chỗ khác, tin
cậy hơn nhiều.

- Chắc là ý ông muốn nói, là dù tôi có nhốt ông lại để cách ly ông, cũng vô nghĩa chứ gì. Trời, sao ông lại hay đa nghi thế, Vít! Thôi được rồi, ta sẽ cùng mở bài nhé, ô-kê?

- Ô-kê.

- Tôi sẽ rất khó chịu nếu tất cả những gì ông nói với Pôn một cách có lớp lang như vậy, lại sẽ trở nên hình
thức một tài liệu: có tên tuổi, ảnh chụp, sự kiện… Chuyện sẽ khác, nếu vụ bê bối ấy được điểm xuyết thêm nhiều chuyện thêu dệt xuyên tạc, tha hồ tưởng tượng, bịa chuyện hơn thật, tuy rằng như thế đi nữa, tôi cũng không thích. Còn ông cho biết điều kiện của ông?

- Tôi cũng như Pôn, thích được biết tên tuổi những “người bạn tốt” của công ty ông Lô-ren-xơ, ngoài ra không cần gì hơn.

- Thuộc các dân tộc nào?

- Chỉ cần quốc tịch chúng thôi, tất nhiên là thế rồi.

- Cái đó cần gì cho ông?

- Cũng giống như Pôn, để có tin giật gân mà.

- Tôi sẽ trao cho ông các tên ấy, còn ông, để đáp lại, hãy trao cho tôi các tài liệu liên quan đến vụ Hồng Kông của ông.

- Còn về vấn đề quốc xã? Và về người phụ nữ sống bằng hộ chiếu của người khác, ông có cần đến không?

- Tôi qui ước trong từ “Hồng Kông” toàn bộ các tin tức ấy.

- Được rồi. Chúng ta sẽ gặp nhau vào ngày mai.

Xla-vin nhìn đồng hồ. Đã hai giờ rưỡi đêm.

- Vậy ông đề nghị đi… - Anh nói.

- Ông sẽ viết luôn cho tôi các tên người tham gia vào vụ Hồng Kông, còn tôi viết cho ông các tên “bạn
bè” của Lô-ren-xơ mà tôi biết, được không?

- Được. Ngồi ở đâu bây giờ? Dưới nhà chăng? Hay sợ sẽ có khách?

Trong phòng lớn, khi Xla-vin và Glép xuống, chỉ có một mình Pi-la. Cô ta đứng cạnh chiếc cửa sổ lớn chiếm
gần hết tường, và ép trán vào kính cửa.

- Cô bé, mừng cho chúng tôi đi - Tôi và ông Xla-vin đã thoả thuận xong với nhau rồi.

Cô gái quay lại, mặt cô ta tái nhợt.

- Khủng khiếp quá - cô ta nói - Thà chúng mình chịu điều tiếng, cuối cùng, thì mọi sự cũng qua, chúng
mình chịu được, chứ còn nếu anh ta đang nằm bệnh viện đấy, mà bị trao cho Mát-xcơ-va, thì không biết sẽ ra sao?

- Cô định nói tới Dô-tốp? - Xla-vin hỏi, nóng lòng muốn biết trước. Anh đã tạo ra được một vẻ ngạc nhiên
đắc chí.

- Tôi không biết tên anh ta, tôi cũng không quen anh ta, tôi chỉ đọc trên báo…
Logged
DesantnhikVDV
Thành viên
*
Bài viết: 2103


Никто, кроме нас


« Trả lời #94 vào lúc: 04 Tháng Mười Hai, 2010, 09:48:13 pm »

Giôn cười to bằng cái cười giả tạo, nhìn thẳng vào Xla-vin, và Xla-vin nghĩ, là họ biết cách phối hợp đóng trò khéo ghê, biết đưa vào một chút sơ ý tình cảm, đặc trưng cho phụ nữ - không kiềm chế nổi, thương hại, còn hắn ta thì nghiêm khắc và vẫn ở mức độ đã quen thuộc với Xla-vin (một nụ cười hàm ý trong những tình huống phức tạp, tỏ ra tức tối, bực dọc, đến nỗi người nghe không thể không tin vào sự phản bội của Dô-tốp.)

- Chả lẽ Dô-tốp lại là người của các ông? - Một lần nữa Xla-vin lại tỏ ra bị choáng váng.

- Ông đừng dễ tin vào phụ nữ! Thế nào, ông định giành cái quyền tin lời cô ta để rồi không chịu viết cho tôi gì hết về vụ Hồng Kông nữa sao? - Glép lại nhìn sang Pi-la - Dù sao đấy cũng là việc chúng ta đã thoả thuận một cách danh dự.

- Tôi sẽ viết, Giôn ạ. Dù sao Pi-la cũng mới nói có một tên, còn ông đã hứa những hai lần là các tên cơ
mà.

- Còn cái tên thứ hai, tôi có thể không cần viết cho ông, vì chẳng còn gì đe doạ được cô ta nữa.

- Cô ta? Sao vậy? Sao lại không đe doạ? - Xla-vin hiểu cuộc thử nghiệm và đã phản ứng kịp thời, anh thấy được điều đó qua mắt Pi-la. cô ta cũng là một người bạn tốt của Lô-ren-xơ như Dô-tốp?

- Cô ta là một người bạn rất tốt - Glép trả lời - Có điều là cô ta không còn nữa, cô ta chết rồi, Vít ạ, và chẳng ai còn có thể làm gì được cô ta nữa!

- Có lẽ đó là cô vợ của Dô-tốp chăng?

- Đúng thế - Pi-la trả lời và cầm cốc rượu gin đưa cho Xla-vin - Nếu ông muốn, tôi có thể uống thử một
ngụm trước.

- Cô chỉ hay uống rượu vang đỏ thôi kia mà - Xla-vin trả lời “Họ nghĩ, có thể đảm bảo hoàn toàn thắng lợi cho chiến dịch bịt đầu mối này đây - Xla-vin nghĩ, hớp một ngụm rượu - chiến dịch dàn cảnh khá thật, nhưng sẽ kết thúc một cách lố bịch cho mà xem. Được lắm… Chỉ có điều mình hoàn toàn chưa yên tâm được, là họ hãy còn giữ Dô-tốp, anh chàng mu-gích tốt bụng và bất hạnh kia, phải làm thế nào để anh ta được thả”

- Vì ông đã đọc tên những người bạn của ông…

- Ấy, đấy là bạn của ông Lô-ren-xơ - Glép ngắt lời - Tôi với ông ta là hai việc khác nhau, tôi chỉ lo đến
việc kinh doanh của tôi và tình yêu của tôi, chứ ông ta còn nhiều công việc khác, Vít ạ.

- Vâng, tôi hiểu. Lập trường ấy… Tôi chỉ muốn nói rằng: vì ông đã đọc tên những người kia, nên về phía tôi, tôi cũng sẽ chỉ đọc tên người tôi biết, được chứ?

Giôn nhìn Pi-la, cô ta giật đầu.

- Vậy những tên ấy là: ông Lưu, ông Lâm, cô Phéc-nan-đéc, ông San-xơ, thư ký của ông Lưu là ông Như
Nghĩa. Ông xem, tôi đã trao cho ông nhiều gấp mấy, so với các tên ông tiết lộ cho tôi. Đã đúng cách xử sự quân tử chưa?

- Rất đúng - Glép nói - Hoàn hảo nữa.

- Chưa đủ - Pi-la nói nhỏ - Ông đã không nói đến một tên… Glép cười gằn, nói ngay tức khắc:

- Ai mà tin được, cái người cô định nói ấy, đã mất trí rồi mà

- A, cô định nói đến Em-ma-phi-a? - Xla-vin hỏi - đúng không, Pi-la?

- Đúng.

- Tôi không còn bỏ sót ai nữa chứ?

- Không - Pi-la nói.

Xla-vin uống hết cốc rượu, đặt cốc lên mặt lò sưởi đá hoa, và mỉm cười:

- Ông còn thấy sót ai nữa không?

*

* *


“Gửi Trung tâm

Chưa kịp liên lạc, vì tôi đi gặp gỡ Glép. “Bạn đường’ của hắn, với tên tắt là P. theo tôi, chính là Pi-la Xoa-rét, cô ta cũng chính là Phéc-nan-đét. Glép và Pi-la tiết lộ rằng Vin-te và Dô-tốp là “bạn” của Lô-ren-xơ, để đổi lấy những gì tôi biết về vụ Hồng Kông. Tôi có cảm giác, tôi đã làm cho hắn nghĩ rằng tôi tin vào sự phản bội của Dô-tốp. Glép cũng cho rằng, sau khi “giao nộp” Vin-te và Dô-tốp cho chúng ta, chiến dịch bịt đầu mối đã kết thúc thắng lợi. Hắn cũng tính đến phản ứng dè dặt của trung tâm Len-gli trong trường hợp xuất hiện những tài liệu tố cáo hắn và Pi-la, liên quan đến vụ Hồng Kông. Tất nhiên, chỉ cho điều hắn đã không biết, rằng ảnh chụp Pi-la và Dô-tốp đặt trên ban công vào trước hôm Dô-tốp bị tấn công, đang nằm ở chỗ tôi!

Xla-vin
Logged
DesantnhikVDV
Thành viên
*
Bài viết: 2103


Никто, кроме нас


« Trả lời #95 vào lúc: 04 Tháng Mười Hai, 2010, 09:49:03 pm »

Phần 34
TÌM KIẾM - IX, TƠ-RU-KHIN, PHÔ-XCU-RIN

Đu-bốp bước vào phòng làm việc của trưởng ban mình vào lúc 12 giờ.

- Chào đồng chí Phê-đo An-đrê-ê-vích, tôi có việc muốn nhờ đồng chí. - Vâng, xin mời đồng chí cứ nói.

- Hôm nay, từ hai đến ba giờ, đồng chí cho tôi nghĩ, được không?

- Đồng chí đã tổng hợp xong tư liệu về Na-gô-ni-a chưa?

- Tôi sẽ làm xong trước một giờ - Tôi làm luôn, không nghỉ ăn trưa thì sẽ xong. Sau đó tôi muốn đi ra phòng đăng ký kết hôn…

- Ái chà, lại thế nữa kia, thật hả. Xin chúc mừng, chúc mừng từ đáy lòng! Ai sẽ là cô dâu mới đấy?

- Một cô bé rất ngoan và giỏi giang, thành phần gia đình công nhân, tôi nghĩ, sẽ không có chuyện gì phức
tạp hết! Không biết cơ quan đã xác nhận, đóng dấu cho tôi chưa?

- Tôi chưa thấy giấy tờ đâu.

- Tất nhiên, hãy còn thời gian mà. Vậy là đồng chí cho phép nghỉ phải không?

- Ồ, tất nhiên, tất nhiên rồi, Xéc-gây Đmi-tơ-ri-ê-vích, không có vấn đề gì hết.

Đu-bốp trở về chỗ, sơ bộ nhìn quanh phòng tư liệu mật một lát, rồi giở cặp tư liệu về Na-gô-ni-a, lấy bút ra, đọc nghiền ngẫm từng dòng, trên tay cầm cái bút máy thật vuông góc với mặt giấy - hắn đã nhớ kỹ lời dặn trong chỉ thị. Các tấm ảnh trước kia nhận được, cứ bị vẹt một chút ở bên trên hoặc bên dưới mà ở trung tâm Len-gli người ta cần đọc kỹ từng dòng một, đến từng dấu phẩy.

Đúng hai giờ, hắn xuống chỗ đậu xe, mở máy chiếc “Vôn-ga” và đi tới chỗ cô da ngăm.

- Chào em thân yêu - Hắn nói - Em cầm theo chứng minh thư đấy chứ?

- Vâng. Cần làm gì vậy?

- À, anh sẽ làm cho em phải ngạc nhiên thật thú vị! - Gần tới phòng đăng ký, hắn dừng xe lại và đưa cô
gái lên tầng hai. Cô ta bám vào tay hắn, áp chặt người vào, hôn vào một bên tai.

- Em đừng làm người ta để ý - Đu-bốp nói nhỏ - Hãy kiềm chế xúc động của mình đã nào.

- Nếu thế bản thân những xúc động lại không kìm giữ nổi?

- Không nên thế! Phải biết kiểm soát mình chứ! Em rát muốn chúng mình lấy nhau, phải không?

- Rất muốn.

- Vì sao các cô đều phải thích lấy chồng đến thế nhỉ?

- Có lẽ vì chúng em quá yêu người mình chọn lựa.

Đu-bốp cười khẩy:

- Thế tình yêu là gì? Em thử định nghĩa xem nào? Mà thôi, cái đó thuộc phạm trù triết học, em cứ điền hộ
vào các chỗ trống trong bản khai này là đủ! Sau một tháng nữa, anh sẽ đưa em đi chơi nước ngoài, sang phương Tây, lúc ấy còn đủ thì giờ để bàn cãi về vấn đề triết lý ấy. Em có muốn đi cùng anh không? Đi làm việc, đi công tác ấy, đi đánh bọn tư bản ngay tại hang ổ của chúng, được chứ?

- Xê-ri-ô-gia, anh bao giờ cũng thông minh, mạnh mẽ, em thật vui sướng khi được ở bên anh.

Đu-bốp điền rất nhanh vào bản khai, giúp đỡ cả cho cô da ngăm, lơ đãng nghe những lời chúc của nhân viên phòng đăng ký kết hôn:

- Xin chân thành chúc mừng quyết định của anh chị. Sau ba tháng nữa, chúng tôi sẽ chờ hai anh chị tổ
chức lễ cưới, ô-tô có thể chở thuê ở tầng môt, còn về việc đặt nhẫn cưới, xin mời anh chị xuống phòng số 8.

- Về chuyện nhẫn và ô-tô, xin cảm ơn - Đu-bốp nói - Còn việc phải chờ ba tháng thì rất không thuận tiện cho chúng tôi, chúng tôi sắp phải đi công tác ở nước ngoài, có thể nhờ đồng chí rút ngắn thời hạn ấy được không? Nếu cần có đơn đề nghị, tôi xin làm, được chứ?

Sau đó Đu-bốp đưa cô gái đi làm, và để cô ôm hôn mình:

- Nhưng đừng có hôn vào tai đấy, anh bị nhột!

Vào năm giờ chiều, hắn trả lại tất cả tài liệu, xem lại đồng hồ, hỏi cô bảo mật xem có đúng giờ không, rồi đến dự họp công đoàn. Tơ-ru-khin và Prô-xcu-rin quan sát hắn từ hai phía, lưu ý đến hiện tượng là Đu-bốp, khác hẳn những người khác, luôn luôn cực kỳ chú ý nghe ngóng: khi có ai phát biểu một vấn đề sắc sảo, hắn nhìn đi nhìn lại rất kỹ các vị ngồi trên chủ tịch đoàn, và biểu lộ thái độ mình, tuỳ theo phản ứng ở trên đó. Nét mặt hắn thay đổi, như người thay đổi nhiều mặt nạ trên sân khẩu cổ đại: lúc thì thắc mắc, lúc thì vui thích, lúc thì giận dữ, lúc thì bỏ qua, lúc lại chăm chú…
Logged
DesantnhikVDV
Thành viên
*
Bài viết: 2103


Никто, кроме нас


« Trả lời #96 vào lúc: 04 Tháng Mười Hai, 2010, 09:50:02 pm »

*

* *

Họp xong, Đu-bốp về nhà. Hắn lên tầng bốn bằng thang máy, định mở cửa và cảm thấy ngay có hai bàn tay đè nặng lên hai vai: Prô-xcu-rin và Gmư-ri-a đã đứng ngay sau, ở gần cửa là ba chiến sĩ an ninh khác, ba người làm chứng: gồm hai phụ nữ và một người đàn ông có bộ râu là lạ, bộ râu trông như kẻ sọc ngang: ở dưới bạc trắng, ở giữa đen, và ở trên mà cho lên đến mang tai lại nâu - Đu-bốp còn kịp nhận xét vậy.

- Có chuyện gì vậy, các đồng chí? - Hắn hỏi, cảm thấy mặt mình máu dồn lên, họng như tắc lại, một cục gì rất nặng chèn lên không cho thở được nữa.

- Chúng tôi vào phòng anh và sẽ giải thích rõ cả - Gmư-ri-a nói - Anh hãy lấy chìa khoá mở cửa ra đã.
Đu-bốp không thể giữ được cơn run ở cánh tay, chìa khoá không sao cắm được vào ổ khoá. “Mình đã nghi nghi - hẵn nghĩ - là có người nào đó vào phòng mình mà…”. Các chiến sĩ để hắn ngồi, sau khi quan sát sơ bộ. Mặt hắn tái hẳn đi, dưới mắt thấy nổi lên những vệt xanh xanh.

- Mời anh đọc lệnh khám nhà - Gmư-ri-a nói.

Đu-bốp không thể đọc được gì, các dòng chữ cứ chập vào nhau. Biết làm gì bây giờ nhỉ?

- Các đồng chí có quyền khám, nhưng khám gì mới được chứ - Hắn nói - Tôi cho rằng có sự nhầm gì đấy, hoặc là sự vi phạm pháp chế xã hội chủ nghĩa.

Dự thẩm viên, đại uý A-ghi-ba-lốp kéo ghế lại, ngồi đối diện với Đu-bốp.

- Anh không muốn thú nhận thẳng thắn chứ?

- Thú nhận gì?

- Anh cứ nghĩ đi đã. Thú nhận thẳng thắn tội lỗi, bao giờ cũng được khoan hồng đấy.

- Nhưng tôi biết thú nhận tội gì?

- Có gan ăn cướp, có gan chịu đòn, Đu-bốp ạ! - Gmư-ri-a nói.

- Tôi chẳng phải thú nhận tội gì cả. Và tại sao các anh lại cho người đến lấy ô-tô của tôi? Vô ích thôi!
Prô-xcu-rin nhìn Gmư-ri-a - Đúng là ở dưới, anh em chiến sĩ đang đưa xe ô-tô đi, phải kiểm tra cấp tốc, xem trong xe có hộp thư mật nào không.

- Thôi được - A-ghi-ba-lốp nói - để họ tiến hành khám xét, còn tôi với anh hãy tạm thời ngồi chờ.

Và trong khi các chiến sĩ tìm tòi ở mọi chỗ, A-ghi-ba-lốp làm như lơ đãng cầm lấy cái đèn pin để trên bàn lấy pin ra, hai chiếc pin được tách riêng rồi bỏ xuống, còn chiếc pin thứ ba, anh cứ xoay xoay mãi trên tay.
Đu-bốp không rời mắt khỏi những ngón tay của A-ghi-ba-lốp, mặt hắn lại đỏ lên, lưỡi như không cứng lại, nặng nề tưởng không điều khiển nổi nữa.

Dự thẩm viên lại để chiếc pin xuống, hút thuốc, kéo cái gạt tàn thuốc lại gần, để que diêm bật rồi vào đấy, nhìn Đu-bốp đang ngồi căng thẳng, hơi ngả đầu ra sau, môi hắn mấp máy, trắng bệch.

A-ghi-ba-lốp quyết định cầm lấy thỏi pin, xoay cái đáy, bỏ ra bàn cuốn phim đựng trong hộp phim, lại nhìn Đu-bốp.

- Thì ra…a…, các anh đã biết cả…ả…!

- Biết chứ - A-ghi-ba-lốp trả lời và lấy từ trong cặp ra một viên đá, đá bình thường, đúng màu đá, có điều là nhẹ hơn, ấn vào một cái nút không nhìn thấy, thì nó tự tách ra, đây là cái hộp thư bí mật vừa mới tìm thấy trong ga-ra. Đu-bốp nhìn Gmư-ri-a và Prô-xcu-rin, họ đang ngồi sát bên hắn, áp vào tay ghế bành, nên hắn không thể đứng dậy. Hắn lại nhìn sang A-ghi-ba-lốp và nói chậm rãi:

- Nếu các anh muốn dùng tôi trong công việc, hãy ra lệnh ngay cho người của các ông mang trả ô-tô lại đúng chỗ cũ; mỗi chỗ đỗ ô-tô được người của sứ quán kiểm tra rất cẩn thận, nếu khác đi, có thể làm gián đoạn cuộc gặp gỡ lần sau… Prô-xcu-rin đứng dậy, ra khỏi phòng, Đrô-nốp liền ngồi ngay vào chỗ của anh. Đu-bốp lại nói tiếp:

- Nhưng ô-tô không thể tách rời tôi. Tôi cũng là đối tượng quan sát thường xuyên của sứ quán, nghĩa là, bản thân cuộc sống của tôi cũng có giá trị hàng hoá. Các anh có đảm bảo cho cuộc sống của tôi không?
Nếu đảm bảo, tôi sẽ hợp tác với các anh tốt hơn…

- Về chuyện đó, toà án sẽ quyết định - Gmư-ri-a nói.

- Không thể giải quyết cách nào không qua toà án à?

- Không qua được - A-ghi-ba-lốp nói - Đây không phải là chuyện móc ngoặc.

- Vô ích thật. Mà tôi thì có thể còn giúp được rất nhiều, những gì tôi sẽ làm cho các anh, không một ai khác làm nổi…

- Thôi được, anh hãy khai đi! Gmư-ri-a nói - Chúng tôi nghe đây.

- Để tôi viết, dễ hơn.

Hắn đứng dậy, lấy cái bút máy từ túi áo vét, được khoác trên một chiếc ghế bành khác, với tay lấy tờ giấy nằm thành một xấp gần cái đèn bàn và viết bằng nét chữ to bè: “Tôi, Đu-bốp Xéc-gây Đmi-tơ-ri-ê-vích, xin được khai như dưới đây, về những vấn đề liên quan đến công việc tôi làm với CIA…”

Trong khoảnh khắc, hắn suy nghĩ, lấy cớ ấy để đưa cái bút lên gần miệng, rồi bất thần ngửa cổ, cắn cái đầu bút thật mạnh. Gmư-ri-a chưa kịp phản ứng gì, thì Đu-bốp đã ngã vật xuống, mặt hắn xanh lét. Họ gọi xe cấp cứu đến, triệu chứng phù phổi nặng. Ba tiếng đồng hồ, người ta ra sức cứu sống cho Đu-bốp nhưng không tỉnh lại. Hắn chết lúc mười giờ đêm, khám nghiệm và mổ tử thi thấy hắn bị chết vì cùng một loại chất độc như Ôn-ga Vin-te đã chết.

Hắn chính là tên điệp viên CIA mang biệt danhTỉnh Táo!
Logged
DesantnhikVDV
Thành viên
*
Bài viết: 2103


Никто, кроме нас


« Trả lời #97 vào lúc: 04 Tháng Mười Hai, 2010, 09:51:06 pm »

Phần 35
CÔN-XTAN-TI-NỐP

Côn-xtan-ti-nốp nhìn những người được triệu tập, ông húng hắng ho, nhưng không bắt đầu nói vội, lại chậm rãi gõ gõ mở vỏ bọc điếu xì-gà, bỏ nó vào điếu và rít một hơi chầm chậm, thả ra một luồng khói xanh nhẹ trước mặt.

- Nào - cuối cùng, ông vừa ho vừa nói - ta đem được cái gì để trình lên cấp trên?

- Chỉ có cái xác - Gmư-ri-a thở dài - Hỏng hết cả, còn biết nói thế nào bây giờ!

- Tôi không đến nỗi bi quan thế - Prô-xcu-rin nói - cuối cùng thì tên điệp viên cũng đã bị phát giác, việc rò rỉ tin tức đã bị chặn đứng, những chỉ thị của CIA đang nằm trong tay ta. Chẳng lẽ thế là quá ít?

- Đừng nên an ủi? - Cô-nô-va-lốp nhún vai, lắng nghe tiếng chuông đồng hồ điểm hai tiếng - Đã hai giờ đêm rồi… Đồng chí Prô-xcu-rin nói đúng cả, nhưng chúng ta chưa hoàn thành được việc chính: Chúng ta chưa bắt được quả tang những tên gián điệp để vạch mặt kẻ địch.

- Đúng thế - Côn-xtan-ti-nốp đồng ý - Lại bị xôi hỏng bỏng không lần nữa. Nhưng chúng ta phải vạch mặt được chúng.

- Nhưng không có Đu-bốp, chúng ta làm sao tóm được cả ổ chúng bây giờ? - Prô-xcu-rin nói.

- Chúng ta hãy cùng phân tích những gì chúng ta có - Côn-xtan-ti-nốp nói - Đồng chí Gmư-ri-a bắt đầu đi.

- Chúng ta chưa có gì nhiều. Trong tay ta chỉ có các bản chỉ thị của chúng. Ngày kia Đu-bốp phải gặp một nhân viên sứ quán mà ta chưa biết là ai. Có thể là Lun-xơ hoặc Các-pô-vích. Chỗ làm mật hiệu đối với xe của Đu-bốp là chỗ đỗ gần công viên. Nó ở đâu, ta chưa biết. Và chưa biết cả chỗ gặp nhau chính xác trong công viên, ở đó quá rộng - Để đưa được nhân viên CIA tới gặp Đu-bốp ở công viên, chúng ta phải tìm cho ra chỗ đỗ xe làm mật hiệu kia.

- Mời đồng chí - Côn-xtan-ti-nốp hướng tới Prô-xcu-rin.

- Tôi đồng ý với Gmư-ri-a.

- Đồng chí Cô-nô-va-lốp?

- Nếu chúng ta muốn ngày kia ra công viên, phải nghĩ ra một chuyện bịa để cho Đu-bốp biến mất, thật bất
thình lình. Chính hắn đã nói, rằng nhân viên sứ quán không những chỉ theo dõi chiếc xe, mà còn theo dõi quan sát cả hắn nữa.

- Hết à? - Côn-xtan-ti-nốp hỏi - Xin cảm ơn! Vậy là việc thứ nhất: nhóm đồng chí Gmư-ri-a suy tính và tạo ra câu chuyện “đi công tác đột xuất” của Đu-bốp ở Viễn Đông, đi dự hội nghị về những vấn đề liên quan đến vùng Thái Bình Dương. Thứ hai, nhóm đồng chí Prô-xcu-rin tiếp tục việc hỏi cung rất cẩn thận tất cả những người quen của Đu-bốp - Hành trình những chuyến đi, thời gian, những lối hay đi dạo trong công viên. Thứ ba: nhóm đồng chí Cô-nô-va-lốp chuẩn bị mọi tài liệu về hành trình của các nhân viên CIA mà ta phát hiện được - xem có những chỗ ngã ba, ngã tư nào trùng với tuyến đi của Đu-bốp, xem có dấu hiệu gì ở những chỗ đỗ xe của Đu-bốp giống như tín hiệu mà bọn chúng thu được ở gần trường quan hệ quốc tế, và đã thông báo trong chỉ thị trước. Cũng giống thế, hắn bỏ xe ở đó già nửa giờ, đi gặp cô da ngăm, và ngày hôm sau đến gặp gỡ ở công viên Thắng Lợi.

- Thế chúng ta tính toán chỗ đỗ xe ở gần công viên thế nào? Prô-xcu-rin thở dài - Chẳng có một dấu tích gì.

- Thử gọi cô da ngăm - tức Ôn-ga Vrôn-xkai-a - trước chín giờ sáng mai. Côn-xtan-ti-nốp nói - Chúng ta thử nói chuyện với cô ta. Mời cả Pa-ra-mô-nốp, anh này cũng vẫn bảo dưỡng xe cho Đu-bốp.

*

* *

Vào bốn giờ sáng, Côn-xtan-ti-nốp gởi đi bằng mật mã cho Xla-vin:

“Hãy đề nghị Glép tác động vào việc gọi Dô-tốp về Liên Xô. Làm sao cho hắn hiểu là anh được yêu cầu làm việc đó, như vậy, anh càng khẳng định được “chiến dịch bịt đầu mối” của hắn đã thắng lợi. Ảnh Pi-la cũng có thể đưa vào việc, tôi nghĩ vậy. Tài liệu này, sau này chúng ta còn cần đến”

Vào lúc năm giờ sáng, Côn-xtan-ti-nốp duyệt ma-két công viên Thắng Lợi, mà các nhân viên của ông đã làm suốt cả ngày: Cần phải nghĩ cách sắp đặt các lực lượng ở đâu, vì phải bịt chặt được cả một khu vực rộng lớn. Trong chỉ thị, chỗ gặp chính xác không được nêu rõ, phải sơ bộ đưa các trinh sát viên tới đó, đặt các ống ca-mê-ra tầm xa, các thiết bị quan sát ban đêm, đặt trụ sở chỉ huy chiến dịch để tóm cho được toàn bộ lưới điệp viên CIA

*

* *

Vào chín giờ sáng, Ôn-ga Vrôn-xkai-a, mà anh em gọi đùa là “Ôn-ga còn sống” - để phân biệt với Ôn-ga Vin-te - bước vào phòng Côn-xtan-ti-nốp, mỉm cười với ông, không thấy có một dấu tích gì nghi ngờ trên nét mặt, hoàn toàn bình tĩnh.

- Chào bác, người ta bảo cháu đi tới lối rẽ và ở cửa thứ tư.

- Chào cô. Mời cô ngồi. Cô đã kịp ăn sáng chưa?

- Ngày hôm nay, nói chung cháu không ăn, chỉ uống nước lạnh.

- Cô cũng ăn kiêng cho nhẹ bụng sao?
Logged
DesantnhikVDV
Thành viên
*
Bài viết: 2103


Никто, кроме нас


« Trả lời #98 vào lúc: 04 Tháng Mười Hai, 2010, 09:52:02 pm »

- Đây là lần thứ ba trong đời, bác ạ!

- Cô có hỏi bác sĩ không? Có phải là nên áp dụng cho tất cả mọi người đâu?

- Cháu có một anh bạn rất giỏi I-ô-ga, anh ấy bảo rằng rất nên có một ngày nhịn đói - Ôn-ga nhìn đồng hồ.

- Cô đã nóng ruột muốn ăn rồi sao? Chờ đến chiều đã chứ.

- Không, cháu phải gọi điện đến chỗ làm việc.

- Cô nghĩ thế nào, có lý do gì người ta mới phải mời cô đến chỗ tôi chứ?

- Chắc chắn là có liên quan đến chuyện đi nước ngoài…

- Cô chuẩn bị ra nước ngoài à?

- Vâng. Với anh Xê-ri-ô-gia ấy ạ. Chồng chưa cưới của cháu đấy - cô ta giải thích thêm.

- Rõ cả. Nhưng, tôi mời cô đến đây không phải vì chuyện ấy đâu, dù rằng… Tôi muốn hỏi cô một câu: Cô
có quan điểm như thế nào đối với một người làm điệp viên?

- Cháu cũng như bác thôi - Ôn-ga trả lời nhẹ nhõm, làm gián điệp là một tội ghê tởm.

- Sao vậy? - Côn-xtan-ti-nốp tỏ vẻ chú ý hơn - Nó cũng là một công việc… Có người lái thuyền, có người lái máy bay, thì cũng có người làm gián điệp, mỗi người một nghề.

- Cái nghề mới thật đẹp mắt chứ! - Ôn-ga cười rũ.

- Nhưng được trả lương cao! Thời bây giờ, gián điệp được trả lương cao lắm, để gây hại cho nước khác.
Tất nhiên cũng chỉ là khả năng sống thật sướng để chờ ngày bị xử bắn.

- Cháu nhớ thời còn bé, mẹ cháu đọc câu thơ

“Tên gián điệp và tên phá hoại

Bầy đánh thuê lẻn qua biên giới…”

Làm cháu sợ lắm, đến nỗi sau đó cháu không dám đi chơi trong rừng với bà nữa, cứ tưởng tượng sau mỗi
gốc cây có một thằng gián điệp hoặc phá hoại đang ẩn nấp…

- Cô có yêu bà cô không?

- Yêu đến mức thần tượng hoá ấy chứ!

- Hay lắm. Cô Ôn-ga, xin lỗi cô vì tôi hỏi câu này: Cô yêu Xéc-gây Đmi-tơ-ri-ê-vích chứ?

- Rất yêu bác ạ!

- Không chỉ là yêu, mà lại “rất yêu”?

- Vâng, đúng thế.

- Công việc của cô có làm cô ưa thích không?

- Không thích.

- Vì sao vậy?

- Nó buồn tẻ lắm. Cháu nghĩ, cháu có thể cống hiến được nhiều hơn nữa, nhưng hình như cũng chẳng ai
cần!

- Cô có đề nghị không?

- Đề nghị gì?

- Đề nghị để cống hiến nhiều hơn.

- Cái đó kể cũng khó nói. Bất tiện nữa, làm như mình bắt buột người ta.

- Bắt buộc là phải đòi hỏi, còn đề nghị lại là chuyện khác. Xéc-gây Đmi-tơ-ri-ê-vích không lôi cuốn cô để
làm cô yêu thích y học à?

- Anh ấy có kể cho cháu nghe về I-ô-ga. Rất lý thú.

- Cả chuyện nhịn ăn, cũng do anh ấy nói?

- Nhất định rồi!

- Tôi hiểu, anh ấy thì có thể cần thiết đấy, chứ còn với tầm vóc của cô, thì nhịn để làm gì? Còn quá sớm
đấy!

- Xê-ri-ô-gia bảo rằng từ lúc trẻ người ta đã phải biết chuẩn bị cho tuổi già rồi. Bây giờ mà phì ra thì sau này làm sao giữ được “co” người nữa!

- Nói chung là cũng đúng: Thế cô yêu Xéc-gây Đmi-tơ-ri-ê-vích vì cái gì là chính?

- Anh ấy rất thông minh, mạnh mẽ. Thế hệ chúng cháu thích yêu lớp đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, chứ
những bạn trai cùng lứa chán lắm, thật “quỷnh”, y như lũ trẻ ranh. Thế nhưng bác hỏi những chuyện ấy để làm gì nhỉ?

- Thì chính cô đã chẳng nói lý do, tại sao tôi lại phải mời cô đến đây rồi là gì? Cô làm quen với anh ấy lâu chưa?

- Mới. Dầu rằng bây giờ tưởng như đã gặp nhau suốt cả đời… Cháu ngồi làm việc lúc nào cũng ngó ra cửa sổ, để không ai ngăn trở cháu một mình hình dung ra khuôn mặt của anh ấy…

- Cô gặp anh ấy từ bao giờ?

- Gặp ngẫu nhiên thôi. Cháu hẹn một cô bạn cùng đi nghỉ, nhưng rồi mất hút, vì cô ta không đến. Anh ấy đã mời cháu cùng nghỉ ngơi, đi chơi với anh ấy một ngày, cùng ăn sáng với nhau. Cháu không ngờ rằng bữa ăn sáng có thể lý thú đến thế, cũng như một bữa ăn chính: Trang trọng, đầy ý nghĩa…

- Sau bữa ăn sáng, cô yêu anh ấy liền?

- Bác thì không hiểu được đâu, dù rằng cháu biết tại sao bác lại phải đi hỏi như thế… Sau đó à, thì còn tắm
biển, phơi nắng…

- Biển với nắng là một chuyện, tình yêu lại là chuyện khác.

- Cũng có thể thế…

- Thế tại sao cô cho nhưng bạn trai cùng lứa lại là lũ “quỷnh”?

- Cũng chả rõ nữa… Cái đó cũng khó giải thích. Họ có gì đó lười nhác, hoa không biết tặng, không biết nói
chuyện hấp dẫn, nói năng lúng búng, và chỉ cần nhìn vào mắt là biết ngay họ đang muốn gì.

- Chẳng lẻ họ lại lười?

- Ôi chao, còn gì nữa! Bác cứ hỏi thử xem bao nhiêu người trong số họ biết là lấy cái quần cho mình hoặc giặt nổi cái áo sơ-mi! Họ sẽ trả lời “Thế còn mẹ để làm gì?”

- Có lẽ là cô không gặp may.

- Đời nào, cháu đi chọn bạn cũng đã nhiều…

- À, có thể cô chọn chưa đúng chỗ thôi. Này, thời gian tôi đang gấp gáp. Tôi xin nói thẳng nhé: Cô có sẵn
lòng giúp đỡ chúng tôi một việc không?

- Sẵn lòng thôi.

- Cô không cần hỏi là việc gì sao?

- Là vì cháu tin bác, nếu là việc xấu thì bác đã chẳng cho mời cháu đến.

- Chúng tôi muốn nhờ cô giúp chúng tôi lật mặt một tên gián điệp. Cô nghĩ kỹ đi.

- Có gì mà phải nghĩ, đó là nhiệm vụ. Vậy cháu phải làm gì?

- Cô hãy gắng nhớ lại những chỗ cô đã đi cùng với Xéc-gây Đmi-tơ-ri-ê-vích, những chỗ dừng lại nghỉ…
Logged
DesantnhikVDV
Thành viên
*
Bài viết: 2103


Никто, кроме нас


« Trả lời #99 vào lúc: 04 Tháng Mười Hai, 2010, 09:52:47 pm »

- Nếu vậy thì bác cứ hỏi ngay anh ấy có hơn không, anh ấy biết rõ hơn cháu chứ.

- Nhất định rồi… Nhưng gặp cô tôi muốn hỏi cô trước đã.

- Nếu vậy, thì… chúng cháu đi tới đồi Lê-nin, đến công viên Thắng Lợi, dừng ở đó và đi dạo.

- Khoảng hai tiếng, không hơn, phải không?

- Không đến, chỉ nửa tiếng là cùng.

- Anh ấy kêu xe ọc ạch, dây điện có chuyện, chứ gì?

- Vâng, thỉnh thoảng. Nhưng anh ấy ra khỏi xe, lật nắp xe, giật giật dây điện, là đâu lại vào đấy.

- Cái đó hay hỏng mà. Tôi cũng đến là khổ với dây điện ô-tô đấy. Này, Ôn-ga, hay là ta lên xe và cô chỉ
giúp tôi những chỗ cô đã từng đi dạo, được không?

- Cháu không thật hiểu ý bác. Sao bác lại không hỏi anh Xê-ri-ô-gia?

- Sau khi ta đi dạo các chỗ rồi, cô sẽ ra sân bay với một đồng chí của tôi và bay đi Át-le luôn. Cô sẽ lại
được sống ở Pi-xun-đa; nghỉ ngơi, tắm nắng, tắm biển…

- Trời! Lý thú thật! Nhưng thế thì cháu phải gọi cho anh Xê-ri-ô-gia và mẹ cháu, để ở nhà khỏi lo gì chứ?
Mà lại còn cơ quan nữa, làm thế nào?

- Cơ quan thì để chúng tôi lo, cô không cần gọi về đấy nữa. Còn với mẹ, thì cô sẽ bảo sao?

- Nói gì chả được, miễn là có báo cho mẹ cháu biết để yên tâm - Ôn-ga thở dài - Thủ tục cần thiết mà!

Côn-xtan-ti-nốp đẩy lại cho cô máy điện thoại đường phố - cô gọi đi.

Ôn-ga quay số. Côn-xtan-ti-nốp nhận thấy, trước tiên cô gọi tới cơ quan của Đu-bốp.

- Cho tôi nói chuyện với Xéc-gây Đmi-tơ-ri-ê-vích! Tôi là Ôn-ga Vrôn-xkai-a, người quen của anh ấy. Sao,
bay đi rồi? Đi đâu? Thế bao giờ về? Vâng, xin cám ơn…

Cô kinh ngạc nhìn Côn-xtan-ti-nốp:

- Anh ấy đã đi công tác đột xuất… Có lẽ đã gọi điện cho cháu, còn cháu lại đang ở đây. Chán thật, rồi anh
ấy lại nghĩ ngợi. Cô ta nhanh chóng quay số điện nhà mình - Mẹ ơi, Xê-ri-ô-gia có gọi cho con không? Ôi,
có hả mẹ! Anh ấy nói gì? … À, thế ạ… Thế bao giờ anh ấy sẽ trở về?

“Gmư-ri-a khá thật, - Côn-xtan-ti-nốp nhận xét - đến cả việc đó cũng còn kịp nghĩ ra, khá thật!”

- Mẹ ạ, con có việc phải đi gấp… Không, không phải đến chỗ anh ấy đâu. Con sẽ giải thích cho mẹ sau…

- Khi nào con về… - Côn-xtan-ti-nốp nhắc thầm.

- Khi nào con về, - Ôn-ga nhắc lại. Đây là công tác gấp, mẹ ạ… À, không, mẹ, sao mẹ lại có thể nghĩ thế
được? Thôi, tạm biệt, mẹ hôn bà hộ con với.

Cô ta gác máy, nhìn Côn-xtan-ti-nốp - như muốn hỏi: Nói như thế đã đúng yêu cầu chưa?

Ông lưỡng lự một phút, có nên nói tất cả cho cô ta chưa, sau ông quyết định hoãn lại. Dù rằng tới phút
này, ông đã hoàn toàn có thể tin được là Ôn-ga không hay biết gì về con người Đu-bốp thật cả, nói dối mẹ
cũng là không biết cách; trả lời mọi câu hỏi thẳng đuột nhẹ dạ; không suy nghĩ gì sâu sắc, ý nghĩ của cô ngây thơ, cứng nhắc, có vẻ đúng sách, thế thôi. Nhưng có gì trong ông ngăn lại: hãy khoan, hãy đợi đã! … Sau chuyến đưa Ôn-ga đi dạo một vòng và dừng lại ở những chỗ cần thiết ở Mát-xcơ-va, Côn-xtan-ti-nốp giao Ôn-ga cho chị Kriu-kô-va, đại uý an ninh, đưa đi nghỉ, còn mình đến thẳng phòng của Đu-bốp. Ông đã lục tìm mọi sách vở và thấy ngay cuốn định tìm: “Chỉ dẫn về các khách sạn Hin-tơn”. Lật lật các trang, ông tìm thấy một trang bị vết gấp “Phòng thuê “luých” ở khách sạn “Hin-tơn” gồm hai phòng nhỏ bên trong, có tiện nghi đặc biệt: Ti-vi màu, máy thu thanh, chương trình nhạc chọn lọc truyền riêng trong hệ thống máy thu của khách sạn, phòng tắm tuyệt đẹp, có cả nước biển, tủ lạnh và bộ đồ ăn cho đủ 6 người. Giá tiền: 95 đô-la, giờ nhận thanh toán 14 giờ, sau bữa trưa”

Côn-xtan-ti-nốp gấp cuốn sách lại cẩn thận, gói vào trong giấy và hỏi một cán bộ tác chiến trong đội mai phục:

- Đồng chí cho biết là dấu tay có thể lấy được trên những trang giấy bóng lộn này không?

Nhưng thật ra, Côn-xtan-ti-nốp cũng không cần đợi câu trả lời, ông đã có thể khẳng định chắc chắn rõ
ràng, rằng tại sao Đu-bốp đã phải thủ tiêu Ôn-ga Vin-te: Thời kỳ say mê đầu tiên đã qua, những câu hỏi bắt đầu xuất hiện, và đã thành ra khó trả lời, chẳng hạn trả lời về chuyện thuê căn phòng “luých” ở khách sạn “Hin-tơn”. Nhất là khi người hỏi lại là Ôn-ga Vin-te, không phải ngu xuẩn gì.

“Bi kịch của một người đàn ông yếu đuối và thiếu trung thực, khi ở cạnh một người phụ nữ cương nghị và trung thực - Côn-xtan-ti-nốp nghĩ - người phụ nữ ấy không chỉ là một người thụ động, mà lại ưa hoạt động. Chắc chắn, cô ta sẽ hỏi về chuyện chi tiêu quá xa xỉ ở “Hin-tơn”, và anh ta đã nối dối một cách vụng về, và vì cô ta thông minh hơn, cô ta đã ngờ vực, và đem đôi hoa tai tặng phẩm đến cho cô bạn gái nhờ đánh giá hộ: cô ta cũng không thể ngờ được là thợ kim hoàn đã đánh giá đôi hoa ấy đắt tiền đến thế. Một người có nghị lực mạnh mẽ, phải choáng váng lùi lại trước sự thật, vì sự thật đòi hỏi phải hành động. Cô ta đã từng làm việc ở nước ngoài và hiểu rất rõ mọi chuyện, tất nhiên, chỉ còn có một lối thoát: là đến thông báo với cơ quan có trách nhiệm. Và anh ta hiểu điều đó. Anh ta có thể nói dối điều gì nữa? Nói giảm bớt giá khách sạn. Có thể lắm. Không ai trong số cán bộ chúng ta ở nước ngoài biết được rành rẽ lắm các thứ giá cả khách sạn, họ chỉ hiểu là họ không thể đủ tiền túi để chi được, nhưng không muốn hỏi là hết tất cả bao nhiêu - lòng tự ái đã khiến họ không muốn hỏi rõ. Tất nhiên, khi ở Luy-xbua, còn đang quáng lên về tình yêu, cô ta đã không kịp nghĩ đến cái khoản 95 đô-la chết tiệt kia, cứ phải chi đều đặn mỗi tối cho tình yêu của họ trong căn phòng “luých” kia. Tình yêu và tiền nong - đúng là thuộc về hai bản chất khác nhau, thế tại sao cô ta lại muốn hiểu rõ cả bây giờ? Đã hiểu ra sự thật cay đắng, là ông vua cởi truồng chăng? Vả lại đã đoán ra bộ mặt thứ hai của anh ta chăng? Có lẽ, cô ta đã đoán ra rõ rệt hôm ở nhà Ni-a-mê-tô-va, khi anh ta hắt đổ rượu vang vào người và đưa ra nhà tắm để gột áo - anh ta hẳn đã buộc cô phải bỏ đi trước mặt cô bạn gái. Điều đó đi ngược lại với bản chất cô ta. Rồi cô ta đi hỏi giá đôi hoa tai. Và hoảng sợ. Và tiếp tục đi mượn cuốn sách quảng cáo về khách sạn “Hin-tơn”. Trở về với anh ta, cô ta đã chất vấn về tất cả mọi chuyện, thế là anh ta hiểu, anh ta kinh hãi rụng rời: bản thân mình có thể đi tong…
Logged
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM