Vâng. Cám ơn chị. Em đã lưu ý điều này và đã hợp đồng chặt chẽ. Xe hàng sẽ chạy cùng đoàn vào địa điểm.
Ngày mai đội phân loại số đồ đã có và thống kê sơ bộ. Hiện trong số hàng hóa quyên góp được có một lượng sách vở, bút....
Ok vậy là tốt rồi, nhưng không nhất thiết 2 xe chạy cùng 1 thời điểm, nhóm mình toàn đóng hàng xe tải chạy trước, hôm sau xe người mới chạy.
Lại nói chuyện xe pháo
Khi thuê xe hay liên hệ được tài trợ xe thì bạn cũng nên hỏi lái xe xem họ có quen đi những cung đường nhiều khúc cua hay đoạn đường gặp bùn đất ở thôn bản. Đại khái là khó khăn, để họ xác định trước tư tưởng mà phối hợp với mình, cái này phải nói khéo với họ chứ đừng nặng lời quá họ lại tự ái hoặc nghĩ mình coi thường, họ...dỗi đấy
Thêm nữa, nếu các nhà tài trợ muốn đi cùng đội bạn để chứng kiến hoàn cảnh thực tế của địa phương, bạn nên hỏi rõ và thống nhất mấy người để bố trí xe. Tránh tình trạng lúc thì nói 3 lúc nói 5 rồi cuối cùng xe thiếu chỗ, mà người ta tài trợ cho mình không lẽ mình lại mở mồm ra nói đội cháu nhiều người rồi, cô/chú/bác thông cảm đi chuyến sau
Rồi chẳng biết người ta có hiểu cho mình thiếu chỗ thật sự hay lại đặt 1 dấu chấm hỏi là đội mình có gì khuất tất mới không cho họ đi? Sau này có gì mình cần thì cũng khó ăn khó nói với họ lắm (mặc dù mình chẳng sai gì, là do họ không nhất quán thôi) mình đã vấp phải trường hợp này, mình chia sẻ kinh nghiệm xương máu đấy
Như mình đã nói ở đầu cuộc trao đổi, làm tình nguyện không phải vì bản thân mình hay vì đội/ nhóm nào, mà làm VÌ CỘNG ĐỒNG. Làm tình nguyện không phải chỉ biết đi quyên góp, đến ngày đến giờ trèo lên xe, ăn vội chiếc bánh mỳ rồi trao quà cho bà con với thái độ gật gật đầu tỏ vẻ cảm thông. Làm tình nguyện là phải thấy mình ĐƯỢC cái gì sau mỗi chuyến đi?
Mình nói thêm về chữ ĐƯỢC để bạn hiểu nhé, quan điểm của mình rất rõ ràng là trước mỗi chuyến đi mình dốc tâm dốc sức vì cộng đồng, sau mỗi chuyến đi mình nhìn lại mình, nghĩ cho riêng mình.
Ví dụ : Trước kia mình rất lầm lì và ít nói, mình ngại giao tiếp với mọi người, mình mặc cảm về hoàn cảnh của bản thân(xin phép không kể ra đây) nhưng bạn có thể hiểu mình thiệt thòi về vật chất + tinh thần. Nhưng từ khi biết làm tình nguyện, minh lên vùng núi cao phía Bắc(cụ thể ở đây là Hà Giang) thì mình thay đổi hẳn. Mình thấy khâm phục nghị lực sống của con người nơi đây, những nụ cười của họ mình và các bạn lưu lại được là những nụ cười vô tư hồn nhiên từ người già đến trẻ nhỏ, như thể họ chưa từng chịu khổ cực, phải
sống trên đá chết vùi trong đá...Thế rồi mình nghĩ đến mình, cuộc sống mình may mắn là được học hành tử tế, có cơm trắng để ăn, có quần áo ấm mặc, có nước uống. Và mình tự hỏi tại sao mình phải bi quan, chán nản với cuộc sống? Tại sao lại có lúc muốn buông xuôi tất cả? Và cứ thế mình càng cố gắng nỗ lực để chiến thắng bản thân, mang lại niềm vui hạnh phúc cho người khác. Từ khi biết đến Hà Giang thì mình sống tiết kiệm hơn, đặc biệt là nước trong sinh hoạt vì HG là 1 tỉnh miền núi mà quanh năm đồng bào dân tộc thiếu nước trung bình 7 tháng. Nói vậy không phải mình không dám dùng nước
nhưng mình tiết kiệm hơn, dùng vừa phải hơn hihi
Hay như lúc mình đi thăm các trẻ em bị nhiễm HIV, mồ côi cha mẹ, các em phải hàng ngày chiến thắng với bệnh tật, giành sự sống từ tay tử thần. Mình thấy mình cần giữ sức khỏe, thấy may mắn còn mẹ trên đời, đó là niềm hạnh phúc tuyệt với, mình thương mẹ nhiều hơn, như câu nói của ai đó:
Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc
Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không?Khi mình đi thăm các em bị nhiễm chất độc da cam, mình ngồi đối diện với mẹ các em là cựu Thanh niên xung phong trong k/c chống Mỹ, cô ấy bảo cứ nhìn thấy con là khóc, 17 năm làm mẹ chưa bao giờ được nghe con gọi 2 tiếng "Mẹ ơi!". Mình khóc vì thương cô ấy, mình nghĩ về mẹ, gần 4 năm sống và chiến đấu ở chiến trường quân khu IV trong những năm ác liệt nhất của cuộc k/c chống Mỹ, mẹ mình may mắn sống sót trở về và không bị nhiễm thứ chất độc quái ác đó. Mẹ sinh mình lành lặn, mặc dù không có sữa nuôi con và khi lớn lên mình thấp bé so với lứa tuổi, nhưng với mình như vậy là hạnh phúc rồi.
Còn nhiều cái ĐƯỢC mình không kể hết ra đây, nhưng mình chỉ muốn nói với bạn rằng :
Dù tham gia 1 chương trình hay nhiều chương trình tình nguyện, hãy làm với cái TÂM của mình, bạn sẽ thấy ĐƯỢC nhiều hơn là mất!