tribeco
Cựu chiến binh
Bài viết: 973
|
|
« Trả lời #33 vào lúc: 11 Tháng Mười Một, 2010, 12:10:50 am » |
|
Trong khi chờ đợi phumtarop và minhchau lên tiếng; tribeco xin trích lại một đoạn hồi ức của bác minhchau đã viết trong phần 1 của topic này: -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tình yêu của lính
....Mùa hè năm 1978, chiến sự trên biên giới Tây Nam Tổ quốc ngày càng trở nên ác liệt, quân Khơme đỏ đã đưa nhiều Sư đoàn chủ lực với pháo hạng nặng, ngày đêm xua quân lấn chiếm biên giới nước ta, chúng tàn phá ruộng vườn, đốt nhà, tàn sát người già, phụ nữ, trẻ con bằng những công cụ và hình thức giết người man rợ chỉ có ở thời trung cổ. Nhận lệnh của Quân khu, Trung đoàn 55 đã sẳn sàng hành quân ra biên giới. Để chiến sỉ có thể thích nghi với điều kiện chiến đấu ở chiến trường rừng núi, đã hơn 10 ngày qua, ngày nào cũng vậy cả đơn vị thực hành luyện tập những cuộc hành quân mang vác nặng, vượt qua những quảng đường dài nhiều đồi dốc. Suốt cả tuần, đêm nào chúng tôi phải thức giấc nhiều lần để rèn luyện phản ứng nhanh nhẹn với các bài tập báo động chiến đấu. Đã mấy hôm rồi, ngoài trời mưa không dứt, ngồi nhìn những hạt mưa, bay giăng giăng che mờ ngọn núi Thị Vãi, trong lòng tôi lại dậy lên một nổi nhớ ! Tôi nhớ không khí đầm ấm của gia đình, nhớ những người thân thương của tôi. Ngày hành quân ra trận đã đến gần, tôi nôn nao chờ đợi Mai đến với tôi, để tôi được căn dặn đôi điều trước lúc tôi ra mặt trận. Tôi muốn được bế trên tay đứa con trai chưa tròn 3 tháng tuổi, một chú nhóc dễ thương có khuôn mặt giống hệt mẹ nó. Nhưng, Mai đã không đến ! Đoàn xe quân sự đưa những đoàn quân tình nguyện ra đi trong đêm, những người lính trẻ hành quân về phía biên giới, để lại sau lưng thành phố thân thương đang chìm trong giấc ngủ thanh bình. Ngày tháng cứ trôi đi, theo bước tiến của đoàn quân anh hùng, tôi, người lính trẻ hôm nào nay đã dạn dày với gian khổ, không còn giật mình khi nghe pháo dội, không còn cảm giác bồn chồn, hồi hộp khi tiếp cận mục tiêu chờ trận đánh sáng mai. Người lính ấy giờ đã có đủ bản lĩnh và nghị lực để vượt qua nổi nhớ quê hương và cuộc sống với nhiều hy sinh, gian khổ ở chiến trường. Hạnh phúc mà tôi nâng niu gìn giữ bấy lâu, nay đã trở thành bi kịch . Trận đánh đẹp kết thúc chiến dịch ngày 09/01/1979 đã mang đến cho chúng tôi niềm vui chiến thắng, tôi muốn được chia sẻ niềm vui của tôi với đồng đội, với bạn bè khi tôi được đơn vị đề nghị tặng thưởng huân chương chiến công và danh hiệu chiến sĩ thi đua, tôi muốn dâng tặng chiến công ấy cho mẹ tôi, cho Mai và các con tôi, nhưng niềm mong ước ấy đã không còn trọn vẹn . Mùa khô năm 1978, để chuẩn bị cho chiến dịch giải phóng PhnomPênh, cùng các cánh quân khác,Trung đoàn 55 đã liên tục mở ra các trận đánh lớn với Quân Khơ me đỏ trên Quốc lộ 13, và như một qui luật của chiến tranh, cứ sau mỗi trận đánh chúng tôi lại chất chồng thêm nổi đau về những mất mát hy sinh của đồng đội. Chỉ mới qua đợt 1 của chiến dịch tôi đã mất hai thằng bạn thân cùng xóm, Hoàng và Hoằng đã hy sinh trong một trận đánh ác liệt ở Sông T, ít lâu sau đó Hà, Luận, Giáo cũng rời quân ngũ trở về với gia đình với một phần thân thể để lại chiến trường. Phải chăng khi đối diện với những mất mát ấy Mai đã nghĩ tới viễn cảnh về một điều không may nào đó rồi cũng sẽ đến với tôi ? Tôi nhận được thư Mai giữa lúc đơn vị đang chuẩn bị bước vào chiến dịch. Sau những năm tháng xa nhau, cô ấy đã hoàn toàn xa lạ với cuộc sống thực tại của tôi. Trong thư cô ấy nói, cô không thể thay tôi để gánh vác cuộc sống gia đình vốn đã có quá nhiều khó khăn, cô mong muốn tôi trở về để xây dựng một hạnh phúc thực tế, cô không chấp nhận bất kỳ sự bất trắc nào nếu xảy đến với tôi. Thế là tôi đã hiểu, hạnh phúc mà tôi đang ấp ủ đã trở nên mong manh. Hai tháng sau tôi lại nhận được thư nhà, lần này là thư của mẹ tôi, trong thư bà báo cho tôi biết Mai đã lặng lẽ rời bỏ gia đình để đi tìm hạnh phúc với một người đàn ông khác, hai đứa bé đã bị chính mẹ chúng bỏ rơi, khi cha chúng còn đang ở ngoài mặt trận! Kể từ hôm ấy các con tôi sống trong tình thương yêu, đùm bọc của bà nội và các cô, chú trong UBND Phường. Mẹ tôi vì nhớ thương và lo lắng cho tôi nên sức khoẻ ngày thêm suy sụp, lại phải cưu mang 2 đứa cháu nội tuổi hãy còn thơ dại ! Trong tình cảnh ấy tôi tưởng chừng như mình không thể vượt qua nổi, cả đơn vị như cùng chia sẻ với nổi buồn riêng của tôi. Một buổi chiều cuối năm 1979, sau trận tập kích của Tiểu đoàn 2 vào một đơn vị của bọn PônPốt tôi cùng các đồng chí trinh sát đưa thương binh về Trạm xá Trung đoàn, đến nơi tôi được gọi vào Trung đoàn bộ, đến Ban chính trị tôi nhìn thấy vị chính ủy của Trung đoàn đang đợi tôi, ân cần bảo tôi ngồi xuống rồi ông nói với tôi bằng giọng nói trìu mến như một người cha đang quan tâm đến những đứa con của mình, Ông nói: “Tôi đã nghe kể rất nhiều về hoàn cảnh gia đình của đồng chí, tôi luôn muốn làm một điều gì đó để giảm bớt những mất mát của hai đứa trẻ, tôi cũng như đồng chí không ai trong chúng ta biết trước điều gì sẽ xảy ra ngày mai cho những người lính ở mặt trận, tôi không muốn hai đứa trẻ đang thiếu tình thương của mẹ lại phải mất cha nếu không may đồng chí hy sinh, nhưng tôi không thể làm gì được vì chiến trường đang cần chúng ta và tôi tin đồng chí sẽ vượt qua được thử thách này! Ngay chiều nay đồng chí hãy theo xe tải thương về nước, rồi tranh thủ mà về thăm mẹ và hai đứa nhỏ, hãy chuẩn bị nhanh rồi đi đi.” Đưa tôi về đến tận nhà, đồng đội tôi ai cũng cảm thấy ái ngại cho hoàn cảnh của tôi lúc này, tuy không ai nói ra nhưng tôi biết, mọi người đã nghĩ đến chuyện tôi sẽ không trở lại. Sự trở về bất ngờ của tôi đã mang đến cho mẹ tôi nổi vui mừng khôn tả, con trai tôi cứ nhìn tôi lạ lẫm vì ngày tôi đi nó chỉ mới tròn 3 tháng tuổi nào đã biết gì đâu. Rồi ngày trở lại đơn vị cũng đã đến, trước hôm về đơn vị, tôi đã thức suốt đêm để an ủi mẹ tôi, bà không nói gì chỉ ôm chặt đứa cháu nội trong lòng và lặng lẽ khóc ! Chiếc xe Quân sự đang chờ tôi ngoài ngõ, tôi xúc động nói lời từ biệt mẹ và các em tôi, tôi ôm hôn hai đứa con nhỏ rồi khoác nhanh Balô lên vai bước vội ra xe, con gái tôi cất tiếng gọi: “Ba”, rồi ôm chân tôi khóc ngất, tôi phân vân với nổi lòng nặng trỉu, nhưng không, tôi không thể quên lời hứa với đồng đội, rằng tôi nhất định sẽ trở lại, nén xúc động tôi hôn lên khuôn mặt ướt đẩm nước mắt của con gái rồi quay mặt bước nhanh ra xe không ngoảnh nhìn lại, vì tôi biết mình sẽ không kềm được sự xúc động trào dâng. Sau lưng tôi, tôi biết mẹ tôi đang khóc, lần thứ hai mẹ tôi lại tiển con ra trận. Về đến Trung đoàn tôi đi ngay đến Ban chính trị, đồng chí chính ủy đang chờ tôi ở đó, tôi báo cáo với ông rằng tôi đã trở lại đơn vị như đã hứa, ông bước đến cầm tay tôi hồi lâu rồi xúc động nói: “Chú sợ con không vượt qua được thử thách khắc nghiệt này...”, nói đến đây dường như không kềm được xúc động ông dang tay ôm lấy tôi mà nói: “Con giỏi lắm, đơn vị rất tự hào có một chiến sỹ như con, chú thật sự xúc động, khi biết con quyết định trở lại nơi này”. Tôi cảm nhận được giọt nước mắt yêu thương của ông đang nóng ấm trên vai áo của tôi. Ôi! người đồng chí đáng kính của tôi, người cha tinh thần của những đứa con lính chiến! Tôi thật sự hạnh phúc trước tình cảm thiêng liêng ấy, kỷ niệm ấy đến nay tôi vẫn giữ mãi trong lòng như giữ một tình yêu . Trong cuộc sống hôm nay, dù ở cương vị nào tôi cũng tự hứa với lòng mình, sẽ không bao giờ quên tình yêu ấy, tình yêu của người lính, tôi luôn tin vào những điều tốt đẹp của con người, và tôi tin rằng mọi người sẽ lại tìm thấy những tình yêu như thế trong cuộc sống hôm nay. Phan Minh Châu
|