Cũng không hoàn toàn như vậy bác ạ ,mình đang tham khảo tìm kiếm thì mọi thứ liên quan cũng cần được suy xét ,ở đây có nói đến hồi ký của viên quan tư pháp phụ trách quân ycủa chúng ở ĐbP nếu ai mà có nó đưa nên thì mình cũng có thêm một ít thông tin về trường hợp bắt của đờ cát. Chính sử của ta đều nói bác Luật dẫn 4 chiến sỹ ta vào bắt đờ cát tại hầm nhưng cũng có một số người nói khác đi ,ta cũng cần tìm hiểu xem phía tù binh pháp nói gì ,bài trước có cái địa chỉ này:
(Dựa theo tập hồi ký “Tôi từng là thầy thuốc tại Điện Biên Phủ” của quan tư Gờ-rô-oanh - Chủ nhiệm Quân y tập đoàn cứ điểm Điện Biên Phủ ...)
Đây là trang nói về những sự kiện liên quan tời vụ bắt Đờ Cát trong sách của Gờ-rô-oanh.
J'etais médecin à Dien-Bien-Phu, Médecin Commandant Grauwin, Édition FRANCE-EMPIRE, 1954.
Phần xanh xanh nói rằng Grauwin đang đứng trong hầm phẫu, nhìn ra cửa hầm thì thấy quân ta xông vào. Một lúc sau thì quân ta quay trở ra, đi giữa là Đờ Cát và toàn bộ ban tham mưu.
Vụ bác gì gọi Grauwin lại xảy ra mãi sau, lúc Grauwin đang đi cùng đội y sỹ của mình.
Ngô Trọng Bảo nghiêm giọng: “Ông phải quay lại tiếp tục cứu chữa thương binh của các ông!”
Grauwin chép là
“Ông phải quay lại tiếp tục cứu chữa thương binh của các ông! Đây là lệnh của Tổng chỉ huy Quân đội chúng tôi.”Viên quan tư nói ông ta chả có gì trong tay cả. Tiểu đoàn phó Ngô Trọng Bảo rút trong xà cột ra giấy bút, viết một giấy phép cho Gờ-rô-oanh được sử dụng bốn xe GMC chiến lợi phẩm, dặn cắm cờ hồng thập tự, rồi đi quy tập mọi thương binh và dụng cụ y tế về một bãi đất phẳng cạnh sông Nậm Rốm để kịp thời cứu chữa.
Sau này, viên quan tư có nói, mệnh lệnh lúc đó của viên sĩ quan Việt Nam là mệnh lệnh Lương Tâm. Đó là tình người nơi chiến trận. Còn Ngô Trọng Bảo thì kể rằng, có thể văn hoá Việt Nam ngấm vào máu thịt để con người ta đưa ra những quyết định lúc khẩn cấp, nhân văn nhất ngay cả với kẻ thù.
Những chi tiết này Grauwin sau này nói ở đâu không rõ, nhưng trong hồi ký thì không thấy có.