ducthao
Cựu chiến binh
Bài viết: 915
|
|
« Trả lời #530 vào lúc: 24 Tháng Mười Hai, 2010, 12:07:19 pm » |
|
Những tấm ảnh anh H3 Hùng gởi lên vào ngay lúc nầy,làm duc thao chạnh lòng nhớ về 1 thời quá khứ quá.Mo hơn,tây bắc Poi pet và cả cầu con rồng.Địa danh nào cũng gây cho duc thao thật nhiều cảm xúc.Cảm ơn anh H3 Hùng và anh em trong chuyến đi tìm về quá khứ.Cảnh vật đả đổi thay nhiều,thanh bình và phồn thịnh hơn xưa,1 sự thay đổi phải đổi bằng biết bao nhiêu mồ hôi ,xương máu của nhiều lớp quân tình nguyện mới có được,càng tự hào về những gì mà những người 1 thời chúng ta đả đóng góp. Và xin được tiếp tục tìm về những hồi ức ngày xưa,qua khung cảnh các anh đả cung cấp. POI PET TRONG CÔNG TRÌNH K5(1985 TT). Trước khi đi vào phần nhiệm vụ của đ/v(c5 D2 BP F5)tiếp tục,xin có vài dòng để ae hiểu rỏ hơn tình hình chúng tôi lúc đó,để hình dung và thông cảm bởi 1 sự việc gây nên rất nhiều khó khăn trong việc hoàn thành nhiệm vụ của đ/v,mà suốt bao nhiêu năm rồi,duc thao mới dám trình bày,vì lúc nầy qua xem 1 số bài ae viết lên trong trang khác,thấy có nét gì đó cũng tương đồng với đ/v mình,nên nghỉ rằng viết lên ae đọc sẻ hiểu được. Có ae thắc mắc về chuyện hỏa lực cấp trên,sau ta được chi viện,mà đ/v không phát huy lợi thế để tiêu diệt địch.Phần nầy xin giải thích để ae thấy được đặc điểm sự bất lợi của ta như sau.Như duc thao có nêu ra ở những bài viết trước đây,thời điểm nầy(1985)về tác chiến trực tiếp,chỉ còn đ/v D2 duc thao là đ/v Việt Nam duy nhất ở khu vực nầy.Cho nên trận địa pháo lúc nầy nằm ở phum Viêng(E bộ E 10 K)là 1 đ/v pháo 122mm cũng là pháo của bạn.Quy trình xin pháo nầy bắn chi viện thì từ chốt báo điện về D,còn D không biết phải liên hệ như thế nào để xin pháo bắn cho chính xác và nhanh chóng được.Nhiều lúc địch vây lấn rát quá,xin pháo bắn xong thì cứ đánh,đến khi địch rút thật lâu,mới thấy pháo đề ba,mà điểm nổ ở đâu xa lắc.Chúng tôi chỉ báo tọa độ như người mù,còn pháo bắn từ phía sau lên như kẻ đui, không thấy trinh sát pháo binh nào lên nằm cùng đ/v để hiệu chỉnh. Mà nếu có thật tình chúng tôi cũng không làm sao để liên hệ được.Cả 1 D thiếu của bạn đi theo chỉ có 1 thằng phiên dịch là biết tiếng Việt,mà nó cứ vài ngày là trốn theo đoàn tải ra ngoài,vài hôm mới mò vô.Triển khai nhiệm vụ cho bạn thì:" mình nói mình nghe,bạn nói bạn nghe",dùng động tác diển tả,thì bạn gật gật,nhưng khi hỏi lại,bạn chỉ nhe răng ra cười trừ,vậy là xong.Mà trong tác chiến,bạn thì cứ ôm súng chạy theo,lính ta thì lại sợ bạn không hiểu ý,bắn từ phía sau lên,lạc đạn.Vậy là chúng tôi phải "dìu dắt"tiểu đoàn nầy theo đúng nghĩa đen lẩn nghĩa bóng.Cứ giao bạn ở lại giử những vị trí mà ta vừa lấn chiếm được,rồi ta lại tiếp tục đánh lên.Đánh chiếm xong lại cử người xuống đưa bạn lên nằm chung,bảo vệ hướng thứ yếu.Điều may mắn là dù không biết tiếng,nhưng cả 2 đ/v đều rất đoàn kết với nhau,không được cùng nhau chiến đấu,nhưng bạn sẳn sàng chia sẻ với ta từng ngụm nước,viên đạn khi cần. Về mặt hỏa lực tiểu đoàn,thật sự là D của duc thao là 1 D được trang bị hỏa lực khá mạnh lúc đó,với 1 cối 120mm,1 rôc ket 3 nòng,3 cối 82,2 DKZ 82 cải tiến bắn đạn bơ 10,3 12ly7,còn các c thì rất nhiều hỏa lực cối 60,B40,B41... Chốt 36 thời điểm đó chỉ nằm trong tầm cối 120mm của D(vào khoảng 6km),nhưng có 1 sự thật không thể diển tả nổi trong công tác chỉ huy và sử dụng hỏa lực lúc đó,mà cho đến giờ duc thao mới dám nêu lên,để nhằm giúp ae hiểu được câu hỏi tại sao ta không thể phát huy được hỏa lực trong chi viện. Thú thật về hỏa lực cối,trong tiểu đoàn lúc đó chắc có lẻ chỉ có duc thao là tương đối thành thục nhất,vì thời gian còn nằm ở Mo hơn,dù chỉ là học lại từ những đàn anh đi trước chứ không qua trường lớp gì,nhưng trong quá trình tác chiến,duc thao tham gia bắn rất nhiều,có lúc 1 mình 1 súng,xin đi tải D còn không cho,có trận trong hơn 2 giờ chiến đấu,duc thao bắn cả trăm trái đạn.Khi về Poi pet,đ/c Hai Bội gọi duc thao lên trao đổi có nói là do duc thao khá thành thục các loại hỏa lực,nên đ/c xin trên cho duc thao ở lại nhằm chỉ huy các loại hỏa lực nầy cho D. Nhưng quá trình công tác,duc thao lại lên chỉ huy c bộ binh và hiện giờ đang cầm quân trực tiếp làm nhiệm vụ ở hướng nầy,không thể tham gia vào công tác chỉ huy hỏa lực. Còn đ/c Tâm(lính 81 thanh hóa)thì vốn xuất thân là liên lạc c7,khi đ/v chuẩn bị rút ra,đ/v cử đi học 1 khóa hỏa lực ở sư đoàn 3 tháng,về nắm b trưởng cối chưa lâu,nên không thể chỉ huy cối 120 bắn chính xác trong chi viện các c bộ binh ở phía trước.Các đ/c pháo thủ cũng vậy,thành phần là ở bộ phận hỏa lực các nơi gom về,không có đ/c nào đả từng sử dụng cối 120 cả.Mà đây là loại hỏa lực mạnh,có tầm sát thương cao,yếu tố tâm lý trong sử dụng nó rất lớn.Lúc đó có cái thuận lợi là đ/c Vinh c trưởng c6 nguyên là c phó c8 hỏa lực từ ngày duc thao mới bổ sung về đ/v,đang nằm ngay chung đội hình với D bộ,có thể tăng cường xuống chỉ huy các b hỏa lực thuộc tiểu đoàn.Nhưng kể từ đợt chỉnh cối lấy chuẩn chi viện cho cửa khẩu lệch tầm vào sâu trong đất Thái khiến chúng phản ứng dử dội,khẩu cối 120mm nầy không còn có lần nào nổ súng nửa,vì tâm lý ae sợ hải quá cao. Về mặt chỉ huy tiểu đoàn,kể từ lúc đ/c Hai Bội về trên viết kiểm điểm,những đ/c còn lại nói thật không đ/c nào có đủ khả năng để chỉ huy hỏa lực được nửa.Đ/c Bùi công Tạo,D phó quyền d trưởng lên thay thì quá sợ trách nhiệm và chỉ huy tác chiến không có uy tín với ae.Đ/c Trần văn Tứ,d phó thì là 1 đ/c tương đối có trình độ,nhưng hình như chỉ thiên về mặt hậu cần.Chỉ có đ/c Huỳnh văn Tấm là còn được ae trong đ/v tin tưởng,nhưng rất tiếc trình độ anh hình như hơi thấp(học vấn lớp 4 hay 5 gì đó),nên anh chỉ giỏi trong trực tiếp chỉ huy chiến đấu,còn những gì thuộc về văn bản,giấy tờ,thì anh lại mù tịt.Tóm lại,với tâm lý sợ trách nhiệm,sợ cối bắn trúng đầu bộ binh,sợ cơ động sẻ bị đánh mất cối,dẩn đến cuối cùng khẩu cối 120 của đ/v hầu như không còn tác dụng. Mà không phải chỉ cối 120 mm không,tất cả các loại hỏa lực khác của D hầu như cũng án binh bất động.Mà khi về chỉ huy c5,1 c bộ binh của tiểu đoàn,trong quyền hạn của duc thao lúc đó chỉ nắm trong tay đến cối 60 là hết cở,nên sự tổ chức lực lượng có đông đến cở nào thì cũng chỉ đến mức đó thôi.Có lẻ những đ/c ở BCH D lúc đó không dám tăng cường cối 82 hoặc DKZ 82 cho c5 vì sợ sẻ phải có 1 đ/c chỉ huy D theo chỉ huy trực tiếp hay sao đó? Vừa là 1 chỉ huy trẻ,còn nhiều háo thắng,vừa lo sợ cho sinh mạng lính tráng dưới quyền,nên phải cố gắng chỉ huy đ/v bằng mọi cách phải hoàn thành nhiệm vụ được giao.Đả là 1 người chỉ huy thật tâm,thay vì chọn cách nằm nhà chỉ huy chung,còn miển sao thuộc cấp mình hoàn thành nhiệm vụ theo yêu cầu là được,thì duc thao chọn cách cùng trực tiếp theo sát đội hình mới thấy yên tâm.Thôi thì bất chấp phía sau có những toan tính như thế nào,cứ dẩn dắt đ/v đi theo nhiệm vụ trên giao,mà tránh gây thương vong cho lính mình nhất. Cái may của duc thao là nhằm thời điểm nầy,đ/v lại được 1 dàn cán bộ a,b khá cứng cỏi trong chỉ huy và tác chiến,lớp chỉ huy trưởng thành từ những đ/c lính nhập ngủ 82.Đây cũng là lớp lính mà theo duc thao là lớp lính gian khổ và giỏi nhất của D duc thao thời bấy giờ.Ví như duc thao và vài ae nhập ngủ năm 80 còn ở lại trong cương vị chỉ huy,thì đợt công tác,chiến đấu nầy là nhiệm vụ đả được xác định,còn những đ/c khác đến những đ/c nhập ngủ 81 đả về.còn những đ/c nhập ngủ 82,ngay từ đầu về đ/v ở Mo hơn đả gặp sự ác liệt,trải qua trận 11 ngày đêm bị vây đánh,rồi các lần cơ động giải vây cho D3 ở Đăng cum,trận ga Sô phi cũng ác liệt không kém,giờ lại phải gồng mình tham gia chiến dịch nầy trong điều kiện khó khăn tiếp tục.Những đ/c dũng cảm trong chiến đấu nầy giờ đả trưởng thành,tiến bộ rất nhiều,hầu như không đ/c nào có biểu hiện ngán ngại. Điều khiến chúng tôi đến giờ nầy vẩn hoàn thành tốt nhiệm vụ nửa là đối tượng tác chiến pa ra nầy hỏa lực rất hạn chế,không nhiều bằng pot,chúng chỉ dựa vào chiến thuật cá nhân và đường ngắm tốt để tiêu hao lực lượng ta là chủ yếu.Nếu đối mặt mà tâm lý ae không cao,sẻ dẩn đến tình trạng vở trận,bể chiến đấu do sợ bị tỉa,sẻ không hoàn thành được nhiệm vụ.Khi chạm với đ/v chúng tôi,do có sự đoàn kết và quyết tâm tốt ngay từ đầu,tất cả mọi chiến thuật của chúng đều bị ae đ/v chúng tôi phá vở.Chúng tôi cứ vừa nổ súng vừa tiến lên,vì cả đ/v ai cũng hiểu rằng,đối với bọn nầy,nổ súng mà co cụm sẻ bị chúng tổ chức vây hảm ngay lập tức. Nhưng với lực lượng có hạn,trong điều kiện hậu cần ,tiếp liệu khó khăn,do cả c5 chịu trách nhiệm,vừa đánh,vừa tải,vừa chi viện lực lượng khi cần(trong khi 2 c kia và cả D bộ không thấy làm gì),nên chúng tôi cứ tiến về hướng địch từ từ,chắc chắn.Thậm chí chúng tôi không quan trọng đến việc phải thu vủ khí,giết được bao nhiêu địch trong các bức điện báo cáo hàng ngày về trên.Làm sao để phía trước,phía sau vẩn nằm trong khả năng tự chi viện lẩn nhau là được.Suốt hàng tháng trời vừa đi,vừa đánh,có lúc co cụm lại chống đở địch phản kích,có lúc tiến công trong hành tiến,lần lượt đánh chiếm những mục tiêu đả định,trong khi vẩn chưa thấy đ/v F9 mình phải bắt tay ở đâu.
|