Thấy nói Mông Cổ giỏi bắn cung thì cho rằng ra trận toàn cung. Kim chi giỏi Teacundo thì ra trận toàn tay không. Nhật bủn giòi Karate thì ra trận cũng toàn đấm.
Ở đâu trong những post của tôi ông thấy tôi nói toàn trận đánh sử dụng cung. Tại sao ông không làm chút bài nhà là download cuộc thảo luận này bằng Internet Explorer dưới dạng .mht và làm chút bài nhà là đọc kĩ lại các luận điểm của tôi. Thế sẽ tốt hơn là ngồi đây nói văng mạng.
Có một trận đánh quan trọng mà người Mông Cổ dùng cung tên là vũ khí quan trọng, nhưng cũng không vì thế mà cũng bắn được như súng máy và trở thành vũ khí chính. Đấy là trận đánh của Truật Xích tấn công liên quân Ba Lan-Đức. Liên Quân sợ tài mã tấu của quân Mông Cổ, nên bận giáp trụ kín người ngựa, chuyển sang dùng giáo dài như khi thách đấu. Quân Mông Cổ phát hiện ra nhược điểm của kiểu này, dùng mã tấu không dược, nhưng quân Ba Lan-Đức nặng nề di chuyển chậm. Vậy nên Mông Cổ giữ khoảng cách an toàn 50 mét và nã tên vào chân ngựa. Cái dở của Liên Quân là dàn hàng ngang Giáp kỵ mà không hề có vu hồi kỳ binh, nên chỉ sau vài loạt bắn là Liên Quân thành bộ binh. Đến đây thì quân Mông Cổ xông vào vung mã tấu chém giết.
Tôi nói lại một lần nữa, và nhớ cho kĩ trước khi post tiếp. Tôi chưa hề nói cung bắn hơn súng máy, vì vậy, ngừng ngay việc ném vào đây những thứ không liên quan và mang tinh chất phóng đại, hoang tưởng và đầy chất vu khống. Cung Mông Cổ sát thương cao vì khả năng chính xác và sức công phá mạnh. Việc tên của người Mông Cổ được thiết kế không có gì khác hơn so với các dân tộc khác như người Jurchen và người Khitans. Vì vậy, chất liệu làm tên là không hoàn toàn quan trọng. Các di vật được khai thác trong các ngôi mộ gần Samakand, Ulan Bato và Karakorum cho thấy vũ khí của người Mông Cổ dùng chính vẫn là cung tên.
dinh_van_thanh, tôi cho rằng ông không hề đọc nghệ thuật chiến trân Trung Hoa, Trung Á, nhưng nay, ông hình như cũng không hiểu gì về Châu Âu luôn. Trận đánh ở Châu Âu tiêu biểu nhất mà ông mô tả là trận đánh Mohi (hay Muhi - Battle of Mohi) hay còn gọi là trận đánh tại sông Sajo, giữa một bên là Hungary dẫn đầu bởi vị vua Bela đệ tứ (Bela IV) cùng với các hiệp sĩ đền thần (Knight Templar) và bên kia là hỗn hợp quân Mongol-Kipchaps-Tartars, dưới sự chỉ huy của Khan Batu và vị tướng lừng danh Sobotai (hay Subodei). Ông đã pha tạp thêm trò bắn tên vào chân ngựa, một chi tiết hoang đường không hề được ghi trong sử sách. Việc quân Hungary và quân Templar thất bại không phải do cung thủ Mông Cổ trước hết, mà do sự bất đồng giữa vị vua xứ Hungary này và vị Khan Cumans, người đã từng bị đánh bại trước đó không lâu trong chiến dịch sông Kalka. Vị Khan bị ám sát, công với sự thiếu hảo chí giữa các bên tham chiến là nguyên nhân dẫn đến cuôc thất bại đẫm máu này. Có khá nhiều các vị tước công mang theo binh lính để hội quân với vua Bela IV nhưng đã hoặc là không kịp dự trận đánh vì ở xa (Hungary khá trắc trở về địa hình dõ dãy Carpathia) hoặc là bị các nhóm quân Mông Cổ đi tuần phát hiện rồi tiêu diệt.
Việc ông cho rằng người Mông Cổ đánh thắng như bởn cũng là hoàn toàn sai và thiển cận.. Hãy đọc đoạn trích này:
1. It is very unlikely that the Mongols wanted to attack at night (horse archers avoid night battles), but they wanted to cross the river to be able to attack the Hungarian camp at dawn. When Kálmán and Ugrin arrived they found the Tartars unprepared and in the middle of crossing the river. They successfully forced them into pitched battle and achieved a great victory at the bridge. The Mongols were totally unprepared for the crossbowmen who inflicted considerable losses on the Mongol forces, especially due to the size of the bridge, which was a minimum of 200 meters long.
Tạm dịch như sau: Khả năng tất công vào ban đêm là khó có thể, bở lẽ kị cung tránh các trận đánh vào ban đêm [một điều khá khó chịu, và đã diễn ra ở Đại Việt]. Họ [người Mông Cổ] muốn băng qua sông để có thể đánh úp vào trại quân Hungary vào hoàng hôn. Khi Kalman và Urgin đến, họ thấy ngườ Tartars chưa chuẩn bị vào đoạn giữa cầu [chưa mặc giáp và cài tên mà đã băng qua cầu]. Họ vì vậy mà đã ép quân Mông Cổ vào một trận địa thoải dốc (vì cây cầu cong như hình cung) và giành chiến thắng. Người Mông Cổ không hề chuẩn cho việc bị tấn công bằng nỏ, khiến quân số bị thiệt hại nặng nề, đặc biệt là do kích thước của cây cầu, với khoảng tối thiểu chỉ có 200 met dài [vì cây cầu ngắn và hẹp, khoảng cách giữa mỗi người là hết sức hẹp. Vì vậy, khi người Hungary dùng nỏ như mưa, quân Tartars-Mông Cổ tất nhiên là bị thiệt hại nhiều.]
Và đây là lí do để bị thua [tôi thấy hơi uổng]:
2. . The Hungarians left some soldiers to guard the bridge and returned to the camp, unaware that the main Mongol army was still there. When they arrived at the camp around 2 a.m., they celebrated their victory.
Tạm dịch: Người Hungary để lại một số lính để canh phòng cây cầu rồi quay lại doanh trại, không biết rằng quân tổng lực Mông Cổ vẫn còn ở đây [bờ bên kia sông Sarjo]. Họ đến doanh trại vào lúc 2 giờ sáng và ăn mừng chíên thắng.
Ông có thể thấy rồi đấy, người Hungary thất bại vì ngộ nhận, chứ không phải hoàn toàn là do họ không tinh việc chiến trân. Vì ông không đọc sử, mà vẫn kêu la, nên ông cũng không nhận ra luôn một điều quan trọng là tổ tiên người Hungary là người Magyars, một bộ tộc ở Trung Á, cũng sử dụng cung tên và chiến thuật hệt như quân Mông Cổ.
Đó là chưa kể tổng số quân của Hungary là từ 60,000 - 88000 có thể xê xích lên 90,000. Vậy mà thương vong cùng lắm là 10,000. (Genghis Khan's Greatest General: Subotai the Valiant. University of Oklahoma Press) Nếu chém kiểu như ông nói, nội 5000 quân liệu đã đủ chưa không biết.
Cỏn về vụ tên vào chân ngựa, như đã nói trên, là hoang đường và vô căn cứ. Với sức mạnh 300 Joules, người Mông Cổ đủ sức xuyên thủng lớp giáp của người Châu Âu. Ông cũng không phân biệt được rằng vào thế kỷ thứ mười ba, giáp trụ châu Âu không phải được đúc thành từng tấm như những kị sĩ Gothic (Plate Armour), vốn chỉ thịnh hành dần từ thế kỉ thứ 15 đến nửa đầu thế kỉ thứ 17, mà là những giáp có dạng khoen (Mail hoặc Chain Mail hay Mail Hauberk cho phần thân và Mail Aventail - tiếng Pháp Aventail có nghĩa là dạng hình quoạt - để bảo vệ đầu, cổ và một phần tư phần ngực.
Các luận điểm mơ hồ của tất cả các quí ngài tham dự toạ đàm hôm qua, hôm nay đã được đem ra ánh sáng. Thái độ phi sử học, phi khảo cổ học, báng bổ và coi thường việc sưu tầm và nghiên cứu sử liệu (primary source) và sách sử (secondary source) mà ông và các bạn của ông đã làm chỉ khiến cho người ta thấy rõ ràng là các ông không hề nghiên cứu sử học ngày nào, nhưng vẫn thích bắt chẹt người khác. Những thái độ như vậy là nhảm (lame), vô căn cứ (baseless), phản khoa học (pseudo-scientific) và nghèo nàn (poor).