nttran1979
Thành viên
Bài viết: 45
|
|
« Trả lời #43 vào lúc: 25 Tháng Hai, 2011, 06:40:31 am » |
|
Bước chân vào phòng, Văn đã ngửi thấy mùi thuốc bắc sực nức, ở góc buồng, chiếc siêu đất đun thuốc đang sôi, phì khói: - Sức khỏe mày hồi này ra sao?- Văn ngồi xuống ghế và khẽ hỏi bạn. Cần đưa tay xoa lên ngực: - Tao lo không chắc có sống được đến ngày ấy không… “Ngày ấy” có nghĩa là ngày cách mạng thành công. Văn ái ngại, an ủi: - Đừng lo lắng quá nhiều. Phải dũng cảm mà sống… Có điều mày phải giữ gìn… Văn vội ngừng lời, không dám nói tiếp. Anh nghĩ đến vóc người đậm chắc và đôi gò má lúc nào cũng hồng rực lên của vợ Cần. Điều ấy, Văn chẳng thể nói ra với Cần được, nó tội tội thế nào ấy… Hai người im lặng, Văn nghe tiếng thở khò khè nặng nhọc của Cần, có cảm giác như bộ ngực lép kẹp, xệu xạo và trống rỗng của Cần đang phát tra tiếng u u của sáo diều… Ở phòng ngoài, ông Tài Hiên đang tiếp khách. Khách là một gã trai chừng hăm nhăm, hăm sáu, mặc sọc trằng, sơ-mi-đét trắng và đầu húi cua, người mập và đô như một tay chơi thể thao nhà nghề. Ông Tài Hiên nói: - Này, tôi nói để anh nghe nhá. Sấm Trạng Trình có câu như thế này: “Lồ lộ mặt rồng, trán thích chữ Vương…”. Câu ấy theo chiết tự thì đúng là chữ Quốc chứ còn gì nữa. Có phải là ông Nguyễn Ái Quốc rồi sẽ ra làm vua thay Bảo Đại không nào? - Xin lỗi chú, chú cho phép cháu nói, trên đời này việc gì cũng phải có trình tự của nó. Ngay như trong sách mác-xít họ cũng viết thế, họ bảo không thể à… đốt cháy giai đoạn, tiếng Tây gợi là Bruler les étapes, đúng vậy đấy. Xã hội phải tiến lên từng bước một, chế độ quân chủ rồi sang chế độ dân chủ, sau đó có muốn mới chuyển thành cộng sản được, chú ạ. Ai chẳng biết ông ta là cộng sản. Nhưng nước ta trước hết phải là dân chủ đã, phải đi theo chủ nghĩa Tam Dân của Tôn Trung Sơn. Tam Dân tức là Dân chủ, Dân sinh và Dân quyền. Làm sao với dân trí lúc này mà theo cộng sản ngay được… - Vậy chứ anh sang Tàu được bao lâu? - Cháu sang đó gần hai năm, lúc thì ở Vân Nam, rồi sang Côn Minh, sau thì ở Quảng Tây. Chú không biết chứ, ở bên đó, người của cụ Nguyễn Hải Thần rất đông, hàn mấy vạn, còn cánh ông Nguyễn Ái Quốc chỉ có một dúm. Họ chỉ giỏi tuyên truyền nên cứ tưởng nhiều thế lực lắm… Nay mai Nhật thua, người của Nguyễn Hải Thần kéo về, chú sẽ biết… Còn mấy cái bố Việt Minh ở đây cứ nho nhoe, trêu chọc thằng Nhật, chúng nó khùng lên, làm thiệt lây cả dân chúng. Thằng Cần nhà chú đấy, trẻ người non dạ biết gì mà cũng học đòi, a dua… cuối cùng thì bò lê bò càng, tiền mất tật mang, khô cha mẹ, khổ vợ con. Chú nên khuyên bảo nó, đừng có đua đòi với đám Việt Minh, chỉ chuyên đi xúi giục bọ khố rách áo ôm nay phá kho thóc này, mai phá kho thóc kia, cứ tưởng Nhật nó để yên à. Nó sợ là sợ quân Đồng Minh chứ sợ gì mấy tướng Việt Minh… Khi Văn nhìn lên, anh thấy gương mặt Cần nhăn nhúm như đang ngậm phải trái ớt cay. Cần hơi nhún vai: - Lão anh họ tao đấy. Hắn làm việc ở Chemin de fer vừa rồi vọt sang Tàu. Hắn ăn phải bả của bọn Tưởng Giới Thạch rồi… - Sau này cách mạng sẽ rắc rồi vì bọ này đây – Văn đứng lên – Thôi tao đi đã… À, những thứ vừa rồi chuyển về, mày còn để ở nhà không? Cần lắc đầu” - Bà cụ tao sợ, không dám cho tao để ở nhà… Tao đã cho chuyển vào nhà thằng Luyện. Nó ở xa đường cái, lại kín đáo. Tao dặn nó hễ thấy động thì sai người quẳng xuống ao, có mà giời tìm được… - Tất cả à? - Tất cả. Cả đá, cả ru-lô, cả mấy hộp mực in… Tao nhận chỉ có vậy thôi mà… - Cũng được. Để trong nhà thằng Luyện cũng được. Bây giờ tao phải vào trong ấy… - Tối nay mày ngủ ở đây à? - Không, tao phải đi, có việc gấp… Văn muốn nói thật công việc của anh cho Cần nghe để Cần có được nguồn vui, nhưng Văn im lặng. Công việc chưa ra sao, chưa biết kết quả như thế nào, không thể nói trước ra được… Tiến chuông đồng hồ treo tường ở phòng ngoài thong thả buông bốn tiếng. Văn từ biệt Cần, dắt xe luồn ra sau nhà rồi ra cổng. Văn nghe giọng nói oang oang khoe mẽ của gã anh họ Cần từ phòng ngoài vẳng ra. Gã đang say chuyện… ***
|