Đọc báo giùm bạnĐám cưới kim cương của thiếu tướng binh chủng thông tin liên lạc
Mở đầu cuộc trò chuyện với tôi, thiếu tướng Nguyễn Diệp thuộc Binh chủng thông tin liên lạc không giấu giếm niềm vui: “Còn hơn 2 tháng nữa, tôi và bà nhà tổ chức đám cưới kim cương. Chúng tôi đã gắn bó với nhau gần tròn chặn 60 năm hạnh phúc”. Ở cái tuổi ngoài 80, thiếu tướng Nguyễn Diệp và người vợ hiền thảo, xinh đẹp Nguyễn Sỹ Nga vẫn dành cho nhau những cử chỉ ân cần, thân mật, trao cho nhau ánh mắt sáng ngời, lấp lánh tin yêu. Tôi trộm nghĩ và thấy thấm thía chân lý ngàn đời: Tình yêu không bao giờ có tuổi, đặc biệt tình yêu của những người lính cùng trải qua những đau thương, mất mát của chiến tranh càng bền vững, son sắt, trường cửu hơn bất cứ mọi tình yêu khác.
Cô nữ sinh Hà thành và chàng trai ngoại tỉnh
Thuở 18, 19 – lứa tuổi đẹp nhất của người con gái, cô thiếu nữ Nguyễn Sỹ Nga rạng rỡ, tươi thắm khiến không ít chàng trai si mê, thầm thương trộm nhớ. Ngày đó, là nữ sinh trường Đồng Khánh, Nga nhận được không ít thư làm quen, xin tìm hiểu của những người bạn khác giới. Xuất thân trong một gia đình nề nếp, gia phong của người Hà Nội gốc, ngay từ nhỏ, Nga đã được thừa hưởng những nét lịch lãm, ý tứ, kín đáo của cha mẹ, cho nên trái tim cô chưa vội mở cửa cũng là điều dễ hiểu. Mỗi lần nhận được thư tỏ tình, Nga đều thẳng thắn bày tỏ: “Tôi không yêu, tôi còn tham gia kháng chiến”, người ta hỏi vì sao Nga không chịu mở lòng, đón nhận tình yêu của họ, Nga mượn một câu thơ Pháp khẳng khái: “tôi không yêu bởi vì tôi không yêu”. Vậy thôi!
Kháng chiến bùng nổ, Nga lên chiến khu Việt Bắc đảm nhận bộ phận Báo vụ và tại mảnh đất núi rừng đại ngàn này, Nga không thể ngờ mình đã gặp người đàn ông định mệnh của cuộc đời. Lớp Nga học là khóa thứ hai lớp sửa chữa vô tuyến điện, do chính đàn anh khóa trước giảng dạy. Vừa là thầy giáo, vừa là đàn anh, vừa là đồng chí, người thanh niên sở hữu gương mặt thư sinh, hiền lành khiến không ít học viên nữ xôn xao, bàn tán, chỉ riêng Nga bản tính vô tư, hồn nhiên chẳng hề bận tâm tới bất cứ điều gì ngoài công việc.
Cho tới một hôm thủ trưởng đơn vị cơ quan gọi Nga đại diện lên trao giấy khen của Bộ tổng tham mưu do đại tướng Võ Nguyên Giáp kí tặng cho đồng chí Nguyễn Diệp vì có thành tích di chuyển nhanh chóng, an toàn xưởng sản xuất và sửa chữa vô tuyến điện vào rừng, tránh được sự bắn phá của địch. Nga hoàn toàn bất ngờ, lập cập lên trao tặng giấy khen mà mặt đỏ lừ, chân tay thừa thãi chẳng hiểu vì sao. Nhưng sau buổi đó, bất chợt trong lòng cô nữ sinh Hà thành xuất hiện những cảm xúc mới mẻ, lạ lẫm rất khó gọi tên.
Còn chàng trai Nguyễn Diệp, cũng có ý có tình với Nga từ lâu nhưng chưa dám thổ lộ. Sau buổi trao quà đó, bạn bè anh ra sức vun vén, tác hợp cho hai người. Anh từng nghĩ, một người xinh đẹp, giỏi giang như Nga sẽ chẳng để ý tới mình, nên tình cảm chỉ dám chôn chặt trong lòng. Nỗi lòng không dám tỏ với người thương, bao nhiêu tâm tình Nguyễn Diệp viết trọn vào một cuốn sổ nhỏ. Đều đặn ngày qua ngày, anh gửi vào đó nỗi nhớ thương, đắm đuối với người con gái ý tứ, kín đáo nọ. Cho tới khi cảm xúc trào dâng không thể kìm nén, Nguyễn Diệp đã nhờ một cô bạn gái cùng lớp Nga chuyển cuốn sổ tới Nga, mong Nga hiểu thấu nỗi lòng. Trong cuốn sổ ấy, anh kể cho cô nghe về gia đình, về lý tưởng cuộc đời anh theo đuổi. Anh không ngại bày tỏ, dù anh biết Nga là cô gái xinh đẹp, có rất nhiều chàng trai theo đuổi, trong khi anh chỉ là chàng trai ngoại tỉnh, người con của quê hương quan họ và em là con gái thủ đô lịch lãm, kiêu sa, nhưng anh tin điều đó chẳng có nghĩa lý gì với hai trái tim cùng chung nhịp đập.
Sổ nhỏ trao đi, một tuần, hai tuần không thấy phản hồi từ phía Nga. Hai tuần ấy, anh như ngồi trên đống lửa, phập phồng, lo lắng, hàng trăm câu hỏi chen chúc trong đầu: cô ấy không nói gì, cô ấy khước từ tình cảm của mình ư? Khi nỗi bồn chồn, nóng ruột chuyển sang nỗi thất vọng và chán nản xâm chiếm, bất chợt, anh nhận được một lá thư nhỏ, là Nga gửi tới. Nâng niu lá thư trên tay, anh nín thở chờ đợi một phép màu kì diệu và quả thật, chân tình đã được chân tình đền đáp. Niềm hạnh phúc, hi vọng rực cháy trong lòng chàng thành niên trẻ. Những lời lẽ tin tưởng, yêu thương: “thân mến gửi anh Diệp! Em đã đọc kĩ những điều anh viết. Em – một cô gái bắt đầu biết yêu, nhận lời yêu một người con trai, vì em tin tưởng ở anh – một thanh niên cách mạng, một hướng đạo sinh từ tư tưởng, lời nói cho tới việc làm” đưa Nguyễn Diệp trở thành người đàn ông may mắn và hạnh phúc nhất trên đời.
Khi tình yêu chín muồi, Nguyễn Diệp và cô nữ sinh Hà thành xinh đẹp xin với cấp trên được chính thức tìm hiểu nhau. Đúng ngày 2/9/1948, khi đơn vị long trọng tổ chức mít tinh kỉ niệm ngày quốc khánh của Dân tộc, họ đã nắm tay nhau dõng dạc tuyên bố với toàn đơn vị về lễ đính hôn. Không có mặt cha mẹ đôi bên, song có những đồng chí, đồng đội sát cánh làm chứng, Nguyễn Diệp và Nguyễn Sỹ Nga lúc ấy trở thành cặp đôi trai tài gái sắc nổi tiếng khắp cả chiến khu Việt Bắc.
Điều kiện sinh hoạt thiếu thốn, Nga thường xuyên đau ốm, đặc biệt những cơn sốt rét rừng lập xập kéo tới hành hạ cô gái yếu đuối, mỗi lần như thế, anh Diệp lại chạy đôn chạy đáo tranh thủ ngoài giờ làm việc chạy sang thăm. Thời ấy, mỗi lần gặp gỡ, Nga dành tặng anh một phần khẩu phần ăn của mình, bởi cô thương anh sức dài vai rộng mà ăn uống khổ sở quá. Nhận món quà giản dị, ấm áp từ người yêu, anh Diệp khi đó chẳng biết nói gì ngoài ánh mắt rưng rưng cảm động.
Chiến dịch Biên giới bùng nổ, là người có kĩ năng, hiểu biết trong nghiệp vụ sửa chữa vô tuyến điện, đảm bảo liên lạc toàn mặt trận, Nguyễn Diệp được cấp trên tin tưởng điều động lên biên giới phục vụ cách mạng. Chính anh là người đội trưởng của đại đội vô tuyến điện 101 đầu tiên của Quân đội nhân dân Việt Nam. Thời gian tham gia chiến dịch biên giới, nỗi nhớ thương người con gái nơi Việt Bắc bập bùng trong tiềm thức của ông. Hễ rểnh rang, anh lại viết những dòng nhật kí để sau này gặp lại, anh sẽ đưa cô đọc để hiểu thêm cuộc sống chiến đấu khốc liệt của người lính trên mặt trận thông tin, liên lạc như thế nào.
Từ đám cưới nơi rừng thiêng đến đám cưới kim cương khi xế bóng Trở về sau chiến dịch Biên giới, anh và cô quyết định tổ chức hôn lễ. Đám cưới thời đó giản dị, nhưng vô cùng ấm áp và gần gũi. Chàng trai Nguyễn Diệp vận bộ quân phục giản dị còn cô dâu Sỹ Nga mặc tấm áo màu gỗ hồng, chiếc quần đen duyên dáng, tất cả bạn bè đều tấm tắc khen cặp đôi trời sinh, xứng đôi vừa lứa. Chàng lính nghèo dành tặng cô dâu một chiếc bút máy làm kỉ niệm, cho tới ngày hôm nay, bà vẫn giữ nó và coi như báu vật cho tình yêu của hai người.
Sau đám cưới 3 ngày, ông lên đường tham gia chiến dịch Hà Nam Ninh, chiến dịch Hòa Bình biền biệt, một mình bà ở lại chiến khu, tiếp tục công tác Báo vụ của mình. Sau này nhớ lại kỉ niệm của ngày xưa, bà Nga cười hồn hậu: hai bác lấy nhau hãy còn trẻ, cả hai đều vô tư và ngây thơ lắm, ở bên nhau 3 ngày ngắn ngủi có biết động phòng hoa chúc là gì đâu. Mãi sau khi giành thắng lợi ở các chiến dịch trở về, hai người mới thật sự có được thời gian quý giá bên nhau. Bốn người con lần lượt chào đời trong những năm tháng chiến tranh đói khổ, vất vả ấy.
Và trong những lần đó, ông đều mải miết cùng đồng đội xông pha nơi chiến hào, không được ở bên chăm sóc vợ và tự tay đón chào những đứa con bé bỏng, hiểu được nỗi vất vả của ông, chưa một lần bà lên tiếng kêu ca, phàn nàn nửa lời. Khi yêu nhau và gắn bó với nhau, họ hiểu hoàn cảnh của nhau và sẵn sàng san sẻ nỗi vất vả, khó khăn trong cuộc đời binh nghiệp, tình yêu ấy quện chặt trong nỗi niềm cảm thông lớn lao, vượt qua những năm tháng mưa bom bão đạn khốc liệt của chiến tranh.
Khi bà cùng đơn vị chuyển cơ sở lên Sơn Tây, đều đặn thứ bảy hàng tuần, ông đạp xe gần 100 cây số từ Thái Nguyên về Sơn Tây thăm vợ. Chiếc xe cọc cạch vượt qua những còn đường ngổn ngang sỏi đá, về tới Sơn Tây cũng là khi bóng tối sập xuống vai người, quần áo, tóc tai đều phủ một màu đỏ ối bụi bặm, nhưng ông chưa bao giờ than vãn, hay tỏ ra mệt mỏi. Bà thương ông đi lại vất vả, ông chỉ cười hiền hậu, nói nhớ hơi vợ quá nên muốn trở về thăm. Rồi sáng sớm hôm sau ông lại tất bật đạp xe ngược về Thái Nguyên để buổi chiều kịp điểm danh và triển khai công việc của đơn vị. Ông vẫn bảo, 100 cây số có đáng là bao, nếu gấp 10 lần, hàng trăm lần con số ấy, ông sẽ vẫn đạp xe trở về đoàn tụ với vợ con cho dù thời gian ở bên ngắn ngủi đến mức nào.
Sau này bà chuyển sang ngành dược và công tác tại Xí nghiệp dược phẩm trung ương I, ông trút bỏ cây súng và chiến bào ngoài chiến trường, cũng là quãng thời gian hai người có thời gian được ở bên chăm sóc, gần gũi nhau nhiều hơn. Cùng trải qua những thăng trầm của cuộc đời, cùng sát cánh bên nhau trong hai cuộc chiến tranh lẫy lừng của dân tộc, ngay từ ngày đầu nguyện gắn bó, ở nơi người lính Nguyễn Diệp, người phụ nữ xinh đẹp Sỹ Nga đã tìm được sự tin tưởng và tình yêu, nguyện gửi gắm cả cuộc đời.
Vợ chồng thiếu tướng Nguyễn Diệp nhìn nhau cười hạnh phúc, mãn nguyện, cuộc sống với họ trong những năm tháng bóng xế có thể được gọi là viên mãn. Thức dậy cùng nhau mỗi buổi sáng sớm, cùng tham gia những hoạt động đoàn thể, cùng đi ngao du đó đây…Và sẽ chẳng lâu nữa, họ kỉ niệm đám cưới kim cương – mốc son lịch sử trong mối tình 60 năm gắn bó, chung sống hạnh phúc tròn đầy, nhưng nhìn vào ánh mắt họ dành cho nhau, tôi tin, tình yêu ấy vượt xa hơn nhiều lần con số 60 năm bền chặt.
Huyền Trang