Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 29 Tháng Ba, 2024, 08:00:02 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Những chuyện không thể quên - Cười ra nước mắt (Phần 2)  (Đọc 374010 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
dangpmc
Thành viên
*
Bài viết: 26


« Trả lời #590 vào lúc: 25 Tháng Hai, 2011, 12:01:10 pm »

  Đèo Hải Vân thời đó hẹp hơn bây giờ lại có nhiều khúc cua gập cùi trỏ mà bác TTNL lần đầu ôm vô lăng vẫn dám vượt qua. Khiếp quá, khiếp quá !
[/i]
Em đã học lái và đi công tác qua đèo này nhiều vẫn thấy ớn. Bác TTNL có thể hồi tưởng thêm về cảm giác lúc chạy ấy không.
Logged
lamson1981
Thành viên
*
Bài viết: 432


Chết vì thích làm oan hồn!


« Trả lời #591 vào lúc: 25 Tháng Hai, 2011, 12:49:16 pm »

Cái ga này cũng lạ, chẳng thấy có hàng rào xung quanh, mà trong ga cũng chẳng có cái toa nào như thường thấy. Mấy cái đường sắt ở đây có vẻ như cũng lâu lâu không có tàu chạy qua thì phải.

..................................

- Thời chiến tranh thì ở miền trung làm sao có tàu chạy được bác ? Từ những năm 1967 ở Quảng Ngãi quê em thì toàn bộ đường ray và máng sắt ( tà vẹt ) bị người dân cưa hết về làm hầm.

- Thật bái phục bác ! chưa một lần lái ô tô mà vẫn chạy xe GMC qua đèo Hải Vân. Từ Hà Nội vào Sài Gòn  thì đèo Hải Vân là nguy hiểm nhất. Chả bù cho mấy tay có bằng lái hẳn hoi mà vẫn đâm vào nhà dân gây chết người.

 
Logged
baoleo
Moderator
*
Bài viết: 1500


« Trả lời #592 vào lúc: 25 Tháng Hai, 2011, 03:35:44 pm »

Những ngày đầu tiên cầm vô lăng, mặc giù chạy trên bãi cát, em vẫn toát mồ hôi, ướt đẫm áo quân phục.
Vậy mà bác đã leo đèo Hải Vân, ngay ngày đầu tiên cầm vô lăng, thập là thập phần bái phục  Wink
Logged
haanh
Thượng tá
*
Bài viết: 5795


HOT nhất forum


« Trả lời #593 vào lúc: 25 Tháng Hai, 2011, 04:07:03 pm »

Những ngày đầu tiên cầm vô lăng, mặc giù chạy trên bãi cát, em vẫn toát mồ hôi, ướt đẫm áo quân phục.
Vậy mà bác đã leo đèo Hải Vân, ngay ngày đầu tiên cầm vô lăng, thập là thập phần bái phục  Wink
hehe tập lái thì ai mà không ướt áo mồ hôi , như em đây lấy bằng chục năm rồi mà bây giờ cầm vô lăng quần áo vẫn ướt hết thế mới kinh  Grin
Logged

NAM QUỐC SƠN HÀ NAM ĐẾ CƯ .
binhyen1960
Trung tá
*
Bài viết: 3862


HOT nhất forum năm 2009


« Trả lời #594 vào lúc: 25 Tháng Hai, 2011, 04:59:56 pm »

hehe tập lái thì ai mà không ướt áo mồ hôi , như em đây lấy bằng chục năm rồi mà bây giờ cầm vô lăng quần áo vẫn ướt hết thế mới kinh  Grin
[/quote] Các bác là lính mà không hiểu cái tâm trạng thằng lính lúc ôm vô lăng xe . Grin
 Haanh bây giờ tập lái mà đã toát mồ hôi lưng thế thì thằng Pốt nó dí cho thì mồ hôi... toát ra đến cỡ nào ? Điều này cũng dễ thông cảm bởi tập lái xe bây giờ mà nhỡ " ôm " vào đâu một phát thì có mà ... vỡ nợ . Grin
 Nhưng khi xưa đang là lính , nhất là lính đang đánh theo chiến dịch , xe pháo ầm ầm chạy tẹt ga trên đường , chạy càng nhanh thì càng ... mát và nhỡ có " ôm " vào đâu cũng cứ ... vô tư .
 Lính ở K GP Phnom Penh xong thì xe pháo trong thành phố gần như vô chủ , trên đường truy quét xe địch vứt bỏ chạy cũng đầy , lính ta thằng biết thằng không cứ nhảy lên lái bừa nếu có đâm vào đâu thì cũng mặc xác cho nó nằm đấy , đầu sân bay lúc đó có vài xe Hồng Hà xanh lè , nước sơn mới nguyên mà đầu thì cắm xuống ruộng đít quay ra đường , chắc do thằng lính nào của mình nghịch lái đâm xuống đó rồi không lái lên được nên vứt lại , mấy ông cán bộ E hoặc bộ phận lìu tìu nào đó trên E cũng làm con xe du lịch loại đời cũ trong kho ra đi rồi hết xăng ở đâu là vứt đó , xe máy cũng vậy , lính phóng xe máy nhặng hết cả lên , thằng đun thằng đẩy cài số chạy khắp Phnom Penh sau đó cũng vứt nốt . Grin
  Đèo Hải Vân thời đó hẹp hơn bây giờ lại có nhiều khúc cua gập cùi trỏ mà bác TTNL lần đầu ôm vô lăng vẫn dám vượt qua. Khiếp quá, khiếp quá !
Bác TichTuongNhuLe lúc đó cứ lái xe lên đèo Hải Vân cùng lắm đoạn nào thấy khó qua thì cho xe xuống núi người ở lại là cùng chứ có sao đâu . Grin
Logged

Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận, đình tiền tạc dạ nhất chi mai
Hai Ruộng
Thành viên
*
Bài viết: 1275


« Trả lời #595 vào lúc: 25 Tháng Hai, 2011, 09:45:41 pm »

 Anh TTNL ơi em thấy mấy tay mê kỹ thuật , tay nào cũng có cái tật nghịch ngợm . Em lúc ra trường BK ngành điện khi về cơ quan nhận công tác chưa được một tuần em cũng chơi dạy một lần tởn tới già  . Buổi chiều ra đá banh khi đã thấm mệt ,thấy có chiếc xe ủi đất to đùng nằm cạnh đấy , mấy anh em trèo lên ngồi chơi , em ngồi vào ghế lái thấy có cái công tắc , em thò tay bật thử không dè nó nổ máy mà nó lại còn lù lù tiến tới , trước mặt chiếc xe ủi bánh xích là dãy nhà của Cán Bộ - công nhân viên , căn đầu tiên lại là nhà của Ông Trưởng phòng tổ chức , ông ta vừa mới nhận em về vì thấy em cũng là bộ đội phục viên . Cã nhà ổng đang ăn cơm chiều bỏ cã buổi ăn ra đứng ngoài nhà la ó , kêu trời " Thôi chết rồi cậu ơi ! Cậu nghịch thế nầy tan cã dãy nhà rồi ...." Em cũng hết sức lúng túng vì lúc đó thò tay tắt công tắt mà máy nó vẫn nổ , xe vẫn tiến . May sau em nhìn vào cần gạt bên tay phải thấy có ba vị trí , cần gạt đang ở vị trí FORWART , một vị trí giữa là NEUTRON và một vị trí là REVERT . Em gạt đại tay cần về vị trí NEUTRON may thay chiếc xe ủi đất của Mỹ dừng lại lúc nầy càng xe ủi chỉ còn cách vách tường của ông trưởng phòng tổ chức khoảng một mét . Em mừng quá mặt mày còn xanh mét . Lúc đó cã xóm mới thở phào . Nhưng vẫn chưa tìm được chổ tắt máy , máy vẫn nổ . Em tiếp tục gạt cần về phia Revert là chiếc xe lùi dần về . Khi lùi xa khu chung cư khoảng trên 10 mét , em kéo cần phía trước về phía tay phải thế là bánh xích bên phải đang lùi đứng lại và bánh xích bên trái vẫn lùi , thế là chiếc xe quẹo trái giống như chiếc xe tăng , khoái chí em làm luôn một vòng sân banh , đến khi về chổ cũ vẫn chưa tìm được chổ tắt máy xe , em định để cho chạy hết dầu rồi tự tắt , nhưng chạy nữa tiếng vẫn chưa tắt , bật hết các công tắc còn lại cũng không có cái nào tắt , mà chỉ bật đèn linh tinh thôi , một số anh em còn hù " xe ủi đất quân sự của Mỹ biết đâu nó có nút tự hủy bằng mìn , bật bậy bạ là mầy toi đời " . Nhưng mà lở trèo lên lưng cọp rồi nên phải chịu thôi . May sao em nhìn dưới gầm bàn điều khiển thấy có một cái cần hình chữ T em nắm kéo nhẹ thấy nó hơi run run bàn tay , em nghĩ chắc nó đây rồi , em kéo thật mạnh thấy máy lịm dần và tắt hẳn . Sau đó em bật lại công tắc nó lại nổ máy và chạy một vòng rồi lại đậu về chỗ cũ và tắt máy . Ngày hôm sau ông trưởng phòng gọi em lên phòng tổ chức giũa một trận tơi bời .
« Sửa lần cuối: 25 Tháng Hai, 2011, 11:29:20 pm gửi bởi Hai Ruộng » Logged
TichTuongNhuLe
Thành viên
*
Bài viết: 1310



« Trả lời #596 vào lúc: 25 Tháng Hai, 2011, 11:23:53 pm »

Anh TTNL ơi em thấy mấy tay mê kỹ thuật , tay nào cũng có cái tật nghịch ngợm . Em lúc ra trường BK ngành điện khi về cơ quan nhận công tác chưa được một tuần em cũng chơi dạy một lần tởn tới già  .

      Chuyện này thì đúng là kinh thật. Đổ nhà, chết người như chơi. Mà chết hay bị thương lại không được là liệt sỹ hay thương binh đâu.  Grin.

      Nói đùa một tý thôi.

      Mọi người hỏi chuyện lái xe. Tôi chẳng biết phải trả lời thế nào. Lúc đó tôi thực sự không nghĩ gì cả. Không lo sợ, không ướt áo mà lại thích thú mới lạ chứ. Thế này đi, tôi sẽ nhắc lại lời phê trong sổ liên lạc của rất nhiều thày cô từ lúc tôi học phổ thông vậy:

      "Ngoan, hiền. Học tập tốt. Nghịch ngầm."

      Lần nào tôi cũng bị mẹ tôi truy là làm gì trong lớp mà để thày cô phê là "nghịch ngầm". Cho đến bây giờ tôi vẫn không trả lời được câu hỏi đó vì tôi thấy mình chẳng nghịch gì cả và không hiểu tại sao các thầy cô lại nói thế ?!

      Có điều này tôi tự nghiệm thấy, nhiều lần hút chết tôi cũng chỉ tái mặt mất vài giây, sau đó lại thấy bình thường. Đã có lần tôi viết, tôi đi vào cuộc chiến cứ như đi đùa chơi với cái chết. Chỉ có cái chết của đồng đội mới làm tôi đau và dằn vặt nhiều.


CHUYỆN XV     QUA ĐÈO HẢI VÂN    (tiếp 14)

      Làng Kim Liên là một làng bán nông nghiệp vừa làm ruộng ở vùng bán sơn địa vừa làm chài lưới. Một cái làng nghèo. Tất cả các nhà trong làng đều lợp tôn, vách thưng bằng loại cây gì đó như cây đót hoặc bằng lá gồi. Trong làng không có cây gì đáng kể ngoại trừ phi lao. làng cũng không có đường làng. Từ nhà này sang nhà khác muốn đi lối nào thì đi toàn cát pha và lá phi lao rụng.

     c20 chúng tôi ở đó một vài hôm thì quân đoàn 2 xin được đi chiến đấu tiếp, lập nên cánh quân duyên hải.

      Thằng Toàn, người Vĩnh Linh là cây đập bóng chuyền số một của đại đội tôi. Ngoài cách đập thông thường, nó còn có kiểu riêng là đập quai, đánh bóng vòng qua đầu làm đối phương rất khó chắn. Toàn cao to, trắng trẻo, đẹp trai, tính tình cới mở. Không biết nó kiếm đâu ra một chiếc bình bịch, loại xe đam (xe nam) mầu đỏ xậm, hiệu Honda (mãi sau này tôi mới biết là xe Honđa “67”). Hai bên bình xăng có biểu tượng cánh phượng hoàng bạc, lóng lánh. Cả đại đội chưa thằng nào biết đi bình bịch. Mấy thằng đạp cái cần số mãi không được. Loay hoay một hồi cũng về được số không rồi đạp nổ máy. nhưng cứ vào số là xe chồm lên và tắt máy. Thằng toàn chạy sang tôi vì nghĩ chắc là tôi lái được ô tô thì phải đi được bình bịch.

      Đúng là tôi biết về xe máy rất rõ. Từ những năm 60, bố tôi đã đi làm bằng bình bịch, loại xe Simpson Spart  của Đức, xe MZ, rồi xe gì rất to của bộ đội có hai xi lanh, hai ống xả, tiếng nổ rất chậm rãi bùng  . . . boằng  . . . bùng  . . . boằng  . . ., loại xe có thể lai thêm cái thùng ở bên cạnh gọi là mô tô ba. Nói thế, nhưng tôi cũng chỉ được ngồi đằng sau thôi, chưa bao giờ cầm lái. Tuy vậy cách bóp côn vào số tay hay đạp số chân thì tôi rất rõ. Hồi học trinh sát ở tiểu đoàn 74 ở Sơn Tây, ở gần đó có đơn vị huấn luện lái mô tô. Tôi rất hay xem họ tập. Bài khó nhất là dừng xe giữa dốc. Mô tô không có phanh hãm như ô tô nên lúc dừng xe giữa dốc muốn đi tiếp phải tăng ga, nhả côn và nhả phanh kết hợp với nhau. Không cẩn thận là xe tụt xuống dốc hoặc chết máy. Sau này khi lái xe Jeep tôi áp dụng khá ngon.

      Tôi chạy ngay sang chỗ Toàn. Xe của Nhật chỉ khác xe của các nước XHCN là cần khởi động nằm ở bên phải, ngồi lên rồi mới đạp. Tôi bóp côn, về số không rồi đạp cho máy nổ. Toàn vội trèo ngay lên ngồi sau. Thế là, “không tiền khoáng hậu”, hai thằng vù đi chơi Đà Nẵng. Mặc dù không mang theo bản đồ hay thứ gì khác nhưng tôi vẫn còn nhớ được các con đường đã xem trên bản đồ từ trước. Qua cầu Nam Ô một đoạn dài là bãi tha ma. đường rất vắng, thỉnh thoảng mới có xe máy chạy ngược chiều. Thêm một đoạn nữa thì nhìn thấy bức tượng trắng rất lớn ở trên đồi cao, bức tượng Phật ngồi trên tòa sen. Bây giờ tôi không còn nhớ chính xác nó ở chỗ nào. Qua ngã ba Huế, tôi cho xe chạy thẳng vào thành phố. Vào đến thành phố mới thấy rất nhiều xe máy chạy rầm rập. Tôi chạy xe khá nhanh, cũng lạng lách ra trò như ngày nào lạng lách xe đạp trên đường Hà Nội-Hà Đông để vượt qua xe buýt Karosha  (xe Tiệp) và xe Lvov (của Liên Xô). Nhiều lần cái Yến “béo” và thằng Quát “điên” đi xe buýt đến lớp nhìn thấy tôi trên đường phải kêu trời vì tôi đi quá nhanh.

      Đủ các kiểu xe máy trong thành phố. Ngay từ ngày đó, xe máy đã nhiều hơn xe đạp. Chúng tôi cứ dông thẳng dọc thành phố. Được một lúc thì thấy đường phố vắng vẻ hơn. Trước mặt tôi là một cây cầu thép, giàn thép nổi vồng lên thành từng múi, từng múi, trông khá hoành tráng. Đó là cầu Trịnh Minh Thế. Sang bên kia cầu, đường rất vắng vẻ. Thế là hết vui rồi ! (Lúc đó ở bên kia cầu rất vắng vẻ và hết thành phố rồi).

      Tôi vòng xe, quay lại. Hai thằng lợn lờ các phố cho biết. Thành phố rất nhiều biển quảng cáo. Nhiều biền rất lớn và treo rất cao. Tôi nhớ nhất cái biển quảng cáo đen trắng “Hinos” với hình đầu tây đen nhe hàm răng trắng. Đó là kem đánh răng đầu tây đen. Lòng vòng một hồi rồi hai thằng quay về đơn vị. Đang chạy thì bỗng có hai quân cảnh thuộc ban quân quản của thành phố chặn xe chúng tôi lại hỏi giấy tờ. Nói dối loanh quanh một hồi, cuối cùng vẫn bị họ thu mất xe. Chúng tôi nói với họ sẽ về đơn vị lấy giấy tờ và ghi lại biển số xe..

     Thế là hai thằng phải lóc cóc đi bộ. Chết cha ! xa quá ! Đoạn này chưa ra đến ngã ba Huế. Hai thằng bàn nhau vẫy tay đi nhờ. Mãi rồi cũng có người nhận cho đi nhờ và chở luôn cả hai thằng. Ông ta tầm trung niên cũng chạy chiếc xe đam và chỉ đi đến Nam Ô. Nhưng ông ấy chở chúng tôi đến tận Kim Liên rồi mới quay xe lại.

      Rồi chúng tôi bàn nhau xin ban 2 cho giấy đi lấy lại xe. Bọ Luyến suy nghĩ một lúc rồi đồng ý cho giấy và giao nhiệm vụ cho hai thằng đi lấy xe về và đưa lên ban 2 để sử dụng cho ban “đi công tác”. Thật là “không có cái dại nào bằng cái dại nào”. Bố sư khỉ !

. . . (còn nữa)


      
« Sửa lần cuối: 26 Tháng Hai, 2011, 11:09:04 am gửi bởi TichTuongNhuLe » Logged

quangcan
Global Moderator
*
Bài viết: 3233



« Trả lời #597 vào lúc: 26 Tháng Hai, 2011, 01:52:31 pm »

Đọc bài bác Hai Ruộng lại nhớ hồi mới tập lái xe, em lao cả con Gát xuống ruộng Hòa Lạc. Cả bọn trên xe được phen hãi hồn, "lạy bố" như tế sao, chết cười,  Cheesy
Logged

Trinhsat
Thành viên
*
Bài viết: 397


« Trả lời #598 vào lúc: 26 Tháng Hai, 2011, 02:10:55 pm »

Đơn vị bác TTNL vào Đà Nẵng mà lấy được ít xe máy quá nhỉ.

Cứ tưởng quân cảnh nó giữ thì cho nó luôn, kiếm cái khác.
Đơn vị bọn em vào Cheo reo hay Tuy Hòa xe máy cả đống, tiếc là không ai biết đi và cũng không dám đi. Cho dân hết
Logged
TichTuongNhuLe
Thành viên
*
Bài viết: 1310



« Trả lời #599 vào lúc: 26 Tháng Hai, 2011, 03:30:16 pm »

.
CHUYỆN XV     QUA ĐÈO HẢI VÂN    (tiếp và hết chuyện XV)

      Ban 2 còn cử thêm anh Vinh, tiểu đội trưởng trinh sát kỹ thuật, đi lấy xe cùng. Ba anh em ra đường bắt xe bộ đội đi nhờ. Khi vào đến chỗ giữ xe máy, tôi đi vòng một lượt bãi để xe. Rất nhiều xe, cả môt bãi mênh mông. Ngắm nghía chán thì tăm được một cái xe ưng ý. Ba thằng lại lộn ra ngoài. Tôi rút giấy của phòng tham mưu sư đoàn đề nghị trả xe cho đơn vị làm nhiệm vụ. Trong giấy có ghi số xe của chiếc “67”. Tôi rút bút ghi thêm một số xe nữa vừa tăm được. Chúng tôi trình giấy cho quân cảnh và lấy ra hai chiếc xe. Chiếc xe lấy thêm là chiếc Vespa 150 Spring. Xe này rất nổi tiếng ở Hà Nội hồi đó. Tiếng nổ nghe phành . . . phành . . . từng phát một gọi là “đếm tiếng”. Những lão anh chị ở Hà Nội vẫn bảo xe này rất dễ nổ, chỉ cần chim bay qua thả một bãi trúng cần khởi động là nổ.

      Tôi ngồi lên chiếc xe Vespa, nổ máy rồi hướng dẫn anh Vinh cách vào số tay. Số 1 xuống, số hai lên, số ba lên tiếp. Cái số tay cũng rất hay, nếu không bóp côn thì không chuyển số được nên muốn chuyển số, kiểu gì cũng phải bóp côn, chỉ cần nhả côn từ từ là được. Anh Vinh đi Vespa còn tôi đèo thằng Toàn bằng xe “67”. Thế là mất một xe, bây giờ lại được hai xe. ban 2 lấy chiếc vespa còn bọn tôi vẫn giữ chiếc “67”.

      Xăng thì khỏi lo. Hết xăng là phi lên kho xăng Liên Chiểu xin. Thủ kho mới là bộ đội của mình cả, vô tư. Được hai hôm thì được lệnh hành quân. Chúng tôi hành quân bằng xe của “559” trong cánh quân Duyên Hải. Chiếc xe máy được đưa lên ô tô đi cùng mãi vào tận Sài Gòn.

(hết chuyện XV)
Logged

Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM