.
CHUYỆN XIV TỪ PHÚ LỘC ĐẾN HUẾ (tiếp 25)
Một hôm Sự với tôi đi chơi Đông Hà, trước khi về, vào mậu dịch để ăn chè sen dừa. Ăn xong, nó rút túi áo ra đưa cho tôi mùi xoa để lau (bấy giờ chưa có giấy ăn như bây giờ). Nó rút túi áo bên kia ra một khăn khác cũ hơn để nó lau. Rồi nó cười bảo:
- Tính ông hay mất những thứ lặt vặt. Ông chỉ cẩn thận những thứ quan trọng thôi. Tôi chắc là ông mất khăn rồi nên mang đi hai cái. Chả biết cái này ông giữ được bao lâu ?
- Khăn thơm quá, gấp rất vuông. Đúng là cái gì cũng vuông . . .
Thằng Sự vừa cười thoải mái vừa thụi cho tôi mấy phát vào sườn. Ai bảo . . . trêu nó lùn.
Tôi có rất nhiều bút, bút máy Trường Sơn, Bút Hồng Hà, bút bi Big “nguyên tử” và nhiều bút chì. Tôi chỉ giữ cẩn thận bút chì còn các bút khác trước sau rồi cũng theo nhau đi mất. Thằng Sự có mỗi cái bút Trường Sơn màu ghi lúc nào cũng cắm ở túi ngực.
Một hôm nào đó cái bút màu ghi đó cũng sang túi tôi và không bao giờ quay về túi thằng Sự nữa. Tôi và Sự cũng không còn được gặp lại nhau nữa. Sau khoảng hai tháng gì đó tôi đi luồn sâu rồi đơn vị chuyển vào Huế thì trước đó Sự đã bị chuyển đi bộ binh.
Đoạn trên đây là hồi tưởng lại ngững ngày thánh năm 73 và 74, đại đội tôi đang huấn luyện. Thấy nhớ và tiếc anh em tiểu đội tôi và anh em các tiểu đội khác tự dưng bị chuyển đi đơn vị khác. Chuyện này tôi chưa bao giờ có thể tha thứ cho người đã gây ra mặc dù đã 36 năm rồi. Nhất là, tại sao lại chuyển thằng Sự đi ??
Một hôm, lúc này tôi đang đắp sa bàn trên sư đoàn thì có đứa nào đó từ đại đội lên chuyển điện cho bọ Luyến. Xong việc, nó gặp tôi và bảo:
- Hôm qua tôi từ đài 843 về đại đội thì dọc đường gặp thằng Sự. Nó là bộ binh 101 đang đi vác đạn. Mấy đứa đi 101, mỗi đứa một nơi. Trông nó vẫn khỏe nhưng buồn lắm.
- Chắc nó vẫn cười . . . ? Nhưng buồn thật. Chỉ vì cái lão P . . .
- Tôi chờ nó viết thư cho ông. Thư đây.
Thư thằng Sự viết cho tôi đặc bốn trang giấy học trò “thủng bụng”. Nhiều năm rồi tôi không còn nhớ câu chữ nhưng nội dung bức thư thì không thể quên. Bức thư này tôi để trong ba lô cùng với khăn mùi xoa của Sự khi đụng địch trên đường từ Xuân Lộc đi Bà Rịa trước khi xuyên rừng cao su đánh Long Thành. Ba lô của tôi bị cháy cùng chiếc xe chở chúng tôi.
“ Anh TTNL thương mến !
Cho phép em gọi như vậy vì em đã muốn gọi như thế đã lâu rồi. Anh em mình sống với nhau lâu nhất và em rất hiểu anh gần gũi và thương yêu mọi người như thế nào. Rồi những ngày anh đi luồn sâu liên tục. Chắc anh có thể hiểu em rất lo cho anh. Không biết một khi nào đó anh có ra đi như thằng Sơn Trọc không. Người đi thì chẳng lo lắng gì, có biết đâu người ở nhà mới lo. Em lo anh, nhỡ có chuyện gì . . .
. . . Em biết có thể em không xứng đáng làm em của anh nhưng em luôn mong anh là anh trai của em. Được như vậy thì còn gì bằng nữa.
Anh ạ ! Những ngày anh đi vắng em rất lo đã đành, mà em cũng tự trách mình rất nhiều. Sao lúc ở gần nhau em đã không xin làm em trai của anh. Nhưng mà, thực sự em thấy lúc nào anh cũng đối xử với em như người anh ruột đối với em trai vậy. Không biết anh có thấy em quý anh như anh trai không ? Nếu thế thì kể ra cũng chẳng phải nhận anh em cũng được vì mình đã sống với nhau như anh em rồi . . .
Lúc anh đi em mới thấy nhớ và em đã quyết tâm, lúc nào anh về, em sẽ nói ra và xin được làm em trai của anh.
. . . Bây giờ em chuyển đi bộ binh rồi, chẳng biết bao giờ mới được gặp lại anh. Đợi khi nào gặp thì biết đến bao giờ. Em viết thư này để xin làm em của anh.
Có được không anh ?
. . . Em xuống bộ binh vẫn mạnh khỏe như thường. Nhưng mà rất buồn. Về đơn vị mới chẳng quen ai lại phải liên tục hành quân. Rồi liên tục đào hầm, vác đạn. . .
. . . Hôm nay trời mưa quá, lại nhớ ngày ở Trà Liên nước lũ. Hai anh em ở trên giường suốt ngày. Cơm nước cũng thổi trên giường. Em nhớ cái hôm trời rét quá, đốt lửa dưới gầm giường. Đang đêm giật mình tỉnh dậy, lưng nóng rát. Cài tấm gỗ dán dầy thế mà cháy đen một đám tròn ở bên dưới.
. . .
Thôi nhé ! Anh nhớ viết thư và kể chuyện ở đơn vị mình nhé !
Anh nhớ giữ gìn sức khỏe !
Em – Phạm Xuân Sự “ . . . (còn nữa)