Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 29 Tháng Ba, 2024, 03:04:39 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Một vài hồi ức về Điện Biên Phủ  (Đọc 97966 lần)
0 Thành viên và 2 Khách đang xem chủ đề.
TuongLinh
Thành viên
*
Bài viết: 874



« Trả lời #140 vào lúc: 04 Tháng Chín, 2010, 12:53:26 am »

Trông mấy anh dân công lúc đó vừa buồn cười vừa thương hại. Họ cắn răng lại, đứng tần ngần, mở mắt trân trân nhìn anh em thương binh một lúc lâu. Chắc là lòng họ bị giằng xé đau đớn lắm. Cuối cùng, họ lẳng lặng quay ra, thì thầm với anh chị em trong đoàn của họ. Thế rồi cả đoàn đã nhận tải thương binh.

Chúng tôi trao thương binh vào tay họ, lòng cảm động và sung sướng. Rõ ràng là họ rất tốt, rất đáng tin cậy. Chắc chắn rằng dọc đường về hậu phương, họ sẽ nhóm lên những “gia đình” đầm ấm, những “gia đình” của thương binh.

Trả mau về mặt trận những chiến sĩ đáng quý

Cùng với việc đưa thương binh nặng về hậu phương chúng tôi phần đầu để trả mau những người đau nhẹ về mặt trận.

Chúng tôi luôn nhắc nhở, làm cho cán bộ các đội điều trị nhận rõ rằng anh em thương binh hầu hết là những chiến sĩ dũng cảm và dày dạn chiến đấu, rất cần cho mặt trận. Số thương binh nhẹ lại chiếm một nửa hoặc trên một nửa tổng số thương binh. Cho nên không thể vì lo chạy chữa cho thương binh nặng mà bỏ quên anh em đau nhẹ. Ra sức chữa cho thương binh nhẹ mau lành thì sẽ bổ sung cho mặt trận một nguồn sinh lực khá quan trọng. Chính đó là một biểu hiện của lòng quyết tâm tiêu diệt địch.

Chúng tôi chỉ thị cho các đội điều trị lập ra các tổ chuyên lo việc chữa cho thương binh nhẹ. Chúng tôi lại rút một số cán bộ, lập ra một đội bổ sung, tập trung ở đó những thương binh sắp lành để bồi dưỡng cho mau khỏe và trả về mặt trận.

Ở những nơi điều trị thương binh nhẹ, không khí thật vui tươi lành mạnh. Không có một tiếng rên rỉ. Trái lại chỉ có tiếng hát, tiếng cười. Tổng cục Chính trị thường phái những đội văn công đến phục vụ thương binh, trước nhất là những anh em đau nhẹ có điều kiện tham gia những đêm văn nghệ. Nhưng khi không có văn công thì tự họ cũng biết tổ chức vui chơi. Họ hò, hát, đánh bài, đánh cờ, đọc sách hoặc ôn lại chuyện chiến đấu.

Ở đội điều trị 1, anh em thương binh nhẹ còn tự động lập ra cả một “công trường thủ công” thật sự. Ở lán này, mươi anh em ngồi cặm cụi vót tăm, vót đũa. Mấy lán bên cạnh, những anh em khéo tay hơn ngồi đan rổ, rá, lồng bàn… Ở những lán cuối cùng, anh em kỳ cạch gò những chiếc thìa mà nguyên liệu là vỏ bom napan của địch, có thể tìm kiếm dễ dàng ở khắp núi rừng Điện biên phủ.
Logged

Điều vĩ đại chính là điều giản dị - Sức mạnh chân chính nằm trong sự dịu dàng
TuongLinh
Thành viên
*
Bài viết: 874



« Trả lời #141 vào lúc: 04 Tháng Chín, 2010, 12:53:53 am »

Rổ, rá làm ra, họ chuyển xuống cho anh nuôi dùng. Riêng thìa, tính ra họ làm được đến hàng nghìn chiếc, đem cung cấp cho tất cả các đội điều trị trên mặt trận. Những chiếc thìa ấy không đẹp lắm, nhưng thật quý đôố với những thương binh chỉ sử dụng được một bàn tay. Nếu phải chờ đợi những chiếc thìa mua ở hậu phương lên thì cũng hơi sốt ruột!

Anh em thương binh nhẹ sống rất vui tươi. Họ mang trong lòng niềm tin và tinh thần lạc quan của những người chiến thắng. Nếu họ có đôi chút băn khoăn thì đó là nỗi băn khoăn, mong mỏi mau được trở về mặt trận. Chúng tôi đã cố gắng đáp lại lòng mong mỏi ấy. Chúng tôi đã mời một số bác sĩ phẫu thuật giầu kinh nghiệm đến giúp các tổ quân y chuyên chữa thương binh nhẹ. Nhờ vậy công tác điều trị ở đây có nhiều tiến bộ.

Những thương binh mạnh khỏe trở về mặt trận mỗi ngày một đông. Đặc biệt ở đội bổ sung, vào thời kỳ trước tổng công kích, mỗi ngày có hàng trăm anh em trở về mặt trận. Họ ra đi vui vẻ phấn khởi, đội ngũ chỉnh tề như những đơn vị hoàn chỉnh.

Bình thường hóa đời sống dưới chiến hào

Ngoài mặt trận quân ta không ngừng khép chặt vòng vây. Từ giữa đợt hai, hầu hết các đơn vị chiến đấu của ta ngày đêm sống dưới chiến hào. Mỗi ngày họ phải chịu đựng bao nhiêu trận mưa thép lửa. Hầu như không khí cũng vẩn đục vì khói súng. Lại thêm mùi hôi thối, từ các xác giặc nằm phơi giữa hai trận tuyến xông lên. Nhiều chiến sĩ ở lâu ngoài trận địa không được tắm rửa, không được uống cho khỏi khát, mặc dù trời đang oi bức. Ngay cả lúc nằm ngủ họ cũng không được duỗi chân cho thoải mái vì hầm hố không đủ rộng.

Tình hình đó được cán bộ quân y các đơn vị báo cáo về.

Tôi vội đi thăm một vài đơn vị. Quả là đời sống của chiến sĩ quá căng thẳng. Để tình trạng đó kéo dài sẽ ảnh hưởng đến sức chiến đấu của bộ đội. Là những người được giao việc chăm sóc sức khỏe của bộ đội, cán bộ quân y chúng tôi không thể không lo lắng.

Tôi đem tình hình đó báo cáo với anh Văn. Anh cho biết là các đồng chí thủ trưởng quân chính các đơn vị cũng đã báo cáo tình hình đó.

Từ đầu chiến dịch, anh Văn rất quan tâm đến sức khỏe bộ đội. Nhiều lần anh để thì giờ nghe tôi báo cáo tình hình và cho những chỉ thị cần thiết.

Có lần, nghe nói thương binh rét, anh đã ra lệnh cấp cho các đội điều trị một số dù chiến lợi phẩm.
Logged

Điều vĩ đại chính là điều giản dị - Sức mạnh chân chính nằm trong sự dịu dàng
TuongLinh
Thành viên
*
Bài viết: 874



« Trả lời #142 vào lúc: 04 Tháng Chín, 2010, 12:54:39 am »

Gần đây, được biết có một số thương binh sọ não, ngoài khả năng giải quyết của cán bộ quân y mặt trận, anh đã điện về Trung ương yêu cầu đưa những thầy thuốc giỏi nhất ra. Điện của anh về hậu phương đúng lúc Hồ Chủ tịch đã cử một phái đoàn thay mặt Chính phủ lên thăm cán bộ, chiến sĩ trên mặt trận; trong đoàn có hai bác sĩ Vũ Đình Tụng và Tôn Thất Tùng. Các bác sĩ Triệu, Huấn là những thầy thuốc giỏi của quân y cũng đưa một số học sinh trường quân y lên. Thật là một sự chi viện vô cùng quý báu cho chúng tôi.

Lần này, nghe báo cáo xong, anh Văn chỉ thị: phải bình thường hóa đời sống dưới chiến hào.

Mấy ngày sau, trong một cuộc họp cán bộ cao cấp toàn mặt trận, anh Văn đã phổ biến chủ trương trên.

Có cán bộ phát biểu rằng đời sống ngoài trận địa không thể bình thường hóa được, vì hoàn cảnh chiến đấu là một hoàn cảnh không bình thường. Tôi nhớ anh Văn đã nói:

- Đối với những người thường dân thì trận địa không phải là hoàn cảnh bình thường, nhưng đối với bộ đội chúng ta thì chiến đấu lại là hoạt động bình thường. Bộ đội ta chiến đấu nhiều hơn nghỉ ngơi. Trong chiến dịch này, thực hiện phương châm “đánh chắc tiến chắc”, bộ đội còn phải bám lầy trận địa một thời gian dài nữa. Có bình thường hóa đời sống dưới chiến hào mới giữ vững được sức chiến đầu để đè bẹp giặc.

Anh Hoàng văn Thái lại nói rất tỉ mi về những biện pháp thực hiện chủ trương trên.

Từ sau cuộc họp đó, đời sống ngoài mặt trận có những chuyển biến rõ rệt.

Dẫn đầu là các đơn vị pháo binh. Tôi đến thăm một số hầm của anh em: Hầm của họ đào rộng và chắc chắn. Họ dùng gỗ hòm đạn để lát trần, lát vách, ghép giường nam và đóng cả bàn ghế nữa. Họ còn khéo léo dùng vỏ đạn chế tạo thành những chiếc đèn và những chiếc lọ xinh xinh để cắm mấy bông hoa núi.
Chúng tôi lấy thành tích của pháo binh cổ vũ các đơn vị, làm cho phong trào bình thường hóa đời sống dần dần lan rộng.

Đối với những đơn vị gặp nhiều khó khăn, chúng tôi phái đội phòng dịch tới. Những cán bộ có kinh nghiệm của của đội này giúp đỡ cán bộ chỉ huy và anh em quân y đơn vị thúc đẩy phong trào.
Logged

Điều vĩ đại chính là điều giản dị - Sức mạnh chân chính nằm trong sự dịu dàng
TuongLinh
Thành viên
*
Bài viết: 874



« Trả lời #143 vào lúc: 04 Tháng Chín, 2010, 12:55:20 am »

Gần cuối đợt 2, tôi đi thăm mấy đơn vị bộ binh, thấy tình hình đã khác hẳn trước.

Đến khu vực của một trung đoàn bộ binh, tôi rất thích những đường hào sạch sẽ với những hầm ngủ ở hai bên, giống như một đường phố ngầm. Mỗi hầm đủ chỗ nằm thoải mái cho một tổ ba người. Trong những hầm đó, nơi thì anh em đang ngủ ngon lành, nơi thì đang đánh tu-lơ-khơ sôi nổi.

Đến hầm nhà bếp của họ càng thú vị hơn. Hầm đó dài và rộng, có chỗ nấu nướng, có kho thực phẩm, có đủ chỗ ở cho anh nuôi nằm, và có một cái giếng xinh xắn, nước trong như lọc.

Khu hầm của đội quân y cũng được sửa sang nhiều. Bước xuống phòng mổ, tôi có cảm giác như được vào một bệnh viện hiện đại nào. Đây không phải là một cái hầm mà đúng là một căn phòng xinh xắn, tường rất phẳng, góc rất vuông. Trên trần và bốn chung quanh đều căng vải trắng tinh. Mặt đất lát bằng thân cây sậy và phủ một lớp vải dù. Giữa phòng đặt một chiếc bàn mổ kiểu cơ động, nhẹ và đẹp. Ở các góc phòng có kê mấy chiếc bàn nhờ, trên đó xếp đặt ngăn nắp những chai thuốc, những khay đồ mổ, những chồng vải và áo choàng trắng toát. Trong không khí dịu mát, phảng phất thùi ê-te thơm thơm…

Buổi trưa, tôi ghé qua trận địa của một tiểu đội bố trí ở phía bắc sân bay. Anh em chiến sĩ chia nhau, người theo dõi quân địch, người nghỉ ngơi, tắm rửa. Họ có cái giếng nhỏ trong chiến hào của họ.

Gặp bữa cơm, anh em mời tôi và đồng chí cán bộ đi với tôi cùng ăn. Họ chỉ có cơm nắm, cá khô và nước gạo rang. Nhưng cái hay ở đây là mọi thứ đều rất sạch sẽ. Anh em chiến sĩ múc nước giếng rửa tay thật sạch trước khi ăn, y như ở hậu phương.

Buổi tối, chúng tôi sang đến phía đông, tìm vào một đội điều trị. Mấy đồng chí thầy thuốc đang làm việc trong phòng mổ, dưới ánh sáng của một ngọn đèn pha xe đạp. “Máy phát điện” của họ là một cái bình điện xe đạp và một cái guồng quay tay làm bằng bánh, đĩa, xích xe đạp.

Hôm ấy mãi chín, mười giờ khuya họ mới ăn bữa chiều. Họ thết tôi món củ mài hầm xương và món nộm hoa chuối rừng. Đó cũng là những món ăn của phong trào “bình thường hóa đời sống”.
Logged

Điều vĩ đại chính là điều giản dị - Sức mạnh chân chính nằm trong sự dịu dàng
TuongLinh
Thành viên
*
Bài viết: 874



« Trả lời #144 vào lúc: 04 Tháng Chín, 2010, 12:55:53 am »

Chuyến ấy, tôi ở mặt trận về, trong lòng rất vui. Không ngờ về đến cơ quan lại nhận được thư hậu phương. Nhà tôi sinh cháu trai khóe mạnh. Cháu ra đời ngày 13 tháng 3, đúng cái ngày quân ta mở màn chiến dịch, nổ súng giòn giã tiêu diệt cứ điểm Him-lam, Anh em đều mừng cho tôi. Chúng tôi bàn chuyện đặt tên cho cháu. Người nói nên gọi luôn là Him Lam, người lại bảo nên đặt là Chiến Thắng. Cuối cùng tôi chọn cho cháu hai chữ Điện Biên. Ngay đêm ấy, tôi ngồi cặm cụi viết thư về.

Nhưng rồi những khó khăn mà lại nảy ra. Những ngày chiến dịch là một chuỗi khó khăn dồn dập và đấu tranh khắc phục khó khăn.

Về cuối đợt hai,, trời mưa rả rích. Mưa kéo dài mấy ngày đêm không dứt.

Một đêm, tôi đang ngủ chợt thấy lạnh ở cổ và tỉnh giấc. Từ trên đình màn, nước mưa nhỏ xuống từng giọt, từng giọt. Mái lán bị dột.

Tôi không ngủ được nữa. Tôi nằm suy nghĩ miên man. Mái lán của tôi. đồng chí cần vụ đã chịu khó cắt nhiều gianh về lớp khá dày, thế mà vẫn dột. Không biết đêm nay các đồng chí thương binh có bị rét không? Máy đoàn cáng thương có lẽ đang đi trong mưa gió, đi trên đỉnh đèo Pha-đin hay đèo Mường-la, đèo Lũng-lô? Còn những chiến sĩ dưới trăm ngàn ngách giao thông hào nữa, đêm nay họ có ngủ được không? Nước mưa có chảy vào các hầm của họ không?

Sáng hôm sau tôi được một số đội điều trị báo cáo về những khó khăn do mấy ngày mưa gây ra. Tôi phản ảnh lại với đồng chí chủ nhiệm hậu cần mặt trận. Đồng chí nói:

- Đảng ủy mặt trận vừa họp cũng có nhận định rằng mưa gió có thể gây nhiều khó khăn cho chúng ta, nhưng ta khó khăn một thì giặc khó khăn mười...

Nhận định ấy thật đơn giản mà cũng thật tài tình. Đêm hôm trước, tôi nghĩ liên miên nhưng chỉ luẩn quẩn với những khó khăn của bộ đội ta. Tôi không nhớ ra rằng kẻ địch nằm giữa lòng chảo Mường-thaah và bao nhiêu nước mưa giội xuống vành đai rừng núi của ta, cuối cùng sẽ dồn xuống các hầm hố của chúng nó. Chúng nó sẽ trở thành một lũ chuột nằm trong cống.

Nhận định của Đảng ủy mặt trật làm cho tôi thêm tỉnh táo và phấn khởi. Tôi truyền niềm phấn khởi đó cho cán bộ, nhân viên ở các đội điều trị. Họ lại hăng hái lao vào mưa gió, lợp lại những mái lán thương binh. chặt gỗ chống những hầm sụt lở, sửa sang những lối ra vào bệnh viện.

Ngoài hỏa tuyến, anh em quân y cũng sát cánh cùng bộ đội sửa chữa hầm ho, đào những rãnh tiêu nước trong các chiến hào.

Tất cả đều quyết tâm vượt lên trên những khó khăn do mưa gió gây nên.
Logged

Điều vĩ đại chính là điều giản dị - Sức mạnh chân chính nằm trong sự dịu dàng
TuongLinh
Thành viên
*
Bài viết: 874



« Trả lời #145 vào lúc: 04 Tháng Chín, 2010, 10:34:13 pm »

Giọt nước mắt của người tù binh da đen

Khi quân ta bắt đầu tổng công kích, trời lại đổ mưa to.

Đêm mồng 6 tháng 5, đội điều trị 5 báo cáo với chúng tôi là hầm mổ và một số hầm thương binh bị sụt.

Sáng mồng 7 tháng 5, tôi gọi điện báo cáo đồng chí chủ nhiệm hậu cần mật trận, định xin lực lượng giải quyết. Đồng chí nói to vào ống nói, đáp lại rằng chúng tôi phải trông vào lực lượng bản thân. Đồng chí còn chỉ thị cho chúng tôi phải tiếp tục chuẩn bị mọi mặt để phục vụ bộ đội ta đánh lâu dài hơn nữa, nếu đợt tổng công kích này chưa giành được thắng lợi cuối cùng.

Thế là mấy đồng chí dược sĩ của chúng tôi vội vã chạy đi lo việc tiếp tế thuốc men. Những cán bộ khác trong cơ quan, ai có thể tạm rút ra khỏi công việc của mình thì tập hợp lại, chuẩn bị đi chi viện cho đội điều trị 5.

Buổi chiều, khi những anh em đó sắp sửa lên đường, bỗng chuông điện thoại reo một hồi dài. Tôi đặt ông nghe vào tai:

- Chiến thắng rồi! Đờ Cát hàng rồi! - Tôi reo lên.

Anh em trong cơ quan nhảy lên mà cười, mà reo, mà hát.

Đêm ấy, chúng tôi đổ ra đường cái. Đường vui như hội. Mưa vừa tạnh. Trăng sáng mờ mờ. Xe vận tải, xe thồ, dân công, bộ đội đi về tập nấp. Người ta hò hét ầm ĩ để truyền tin chiến thắng cho nhau.

Thế là chiến dịch đã kết thúc thắng lợi, sau ngót nửa năm chiến đấu. Nửa năm!... Bao nhiêu gian khổ và bao nhiêu nỗ lực phi thường.... Nửa năm khá đài, nhưng bây giờ nhìn lại thấy nó trôi qua nhanh quá. Tính từ ngày tôi đi chuẩn bị chiến trường tới nay thì đã được gần tám tháng. Tám tháng ở mặt trận, điều kiện sinh hoạt kém xa hậu phương, thế mà tôi luôn luôn khoẻ khoắn, đủ sức đạp xe, cuốc bộ, leo dốc và làm việc căng thẳng nhiều ngày đêm ròng rã. Bệnh đau dạ dày không hành hạ tôi như những mùa đông ở hậu phương! Thật lạ lùng! Những người thầy thuốc chuyên môn thuần túy sẽ không cắt nghĩa được điều này. Họ không hiểu được sự tác động của yếu tố tinh thần. Chính cái yếu tố vô hình đó lại là một vị thuốc hiệu nghiệm có thể đẩy lùi bệnh tật, nếu chưa phải là tiêu trừ vĩnh viễn.
Logged

Điều vĩ đại chính là điều giản dị - Sức mạnh chân chính nằm trong sự dịu dàng
TuongLinh
Thành viên
*
Bài viết: 874



« Trả lời #146 vào lúc: 04 Tháng Chín, 2010, 10:35:19 pm »

Hôm sau, chủ nhiệm hậu cần mặt trận chỉ thị cho tôi lo việc cứu chữa thương binh địch và tẩy uế chiến trường.

Tình hình vệ sinh khu trung tâm Mường - thanh thật là khủng khiếp!

Cái khoảnh đất chỉ rộng vài cây số vuông ấy mới hôm qua đây còn chứa ngót một vạn binh sĩ địch, chui rúc trong những hầm hố lầy lội, hôi hám. Khắp nơi ngổn ngang những xác chết thối rữa, những rác rưởi với những đàn ruồi đen đặc.

Khu vực “tiểu đoàn quân y” của chúng lại càng bi đát. Một nghìn tên vỡ đầu, thông bụng, què cụt chân tay… đã bị lèn chật ních, thằng nọ chồng lên thằng kia, trong những ngách hàm lõng bõng bùn thôi, nhung nhúc những ruồi và bọ. Chúng khóc lóc rên xiết, đòi ăn và gào uống… Nhưng vô ích, những nhân viên y tế
của chúng cứ tảng lờ như không biết.

Thật ra thì những người này cũng hoàn toàn bất lực. Hai mươi mốt bác sĩ và hàng chục nhân viên “hồng thập tự” ấy chỉ còn là những con ma đói, những cái hình nhân gầy guộc, phờ phạc, không có tinh thần.

Một anh chàng rất trẻ - bác sĩ nội trú các bệnh viện Pa-ri tốt nghiệp một trường đại học nổi tiếng của nước Pháp – lúc gặp một cán bộ quân y của ta đã giơ cả hai tay lên trời mà nói: “Từ ngày đặt chân xuống cái Điện - biên - phủ đáng nguyền rủa này, tôi chỉ rúc trong một xó hầm, có làm được việc gì đâu. Các ông tính, trong những điều kiện này tôi có thể làm được cái gì.

Được nghe báo cáo tỉ mỉ về những tình hình trên, tôi phái đội điều trị 3 vào cứu chữa cho thương binh địch.
Tôi lại chỉ thị cho đội phòng dịch vào phối hợp với quân y các đơn vị lo việc tẩy uế chiến trường. Những hòm thuốc men bông băng dự trữ - mà các đồng chí dược sĩ của chúng tôi đã vượt rất nhiều khó khăn đế tiếp tế lên mặt trận - chúng tôi cũng phải đem sử dụng một phần cho thương binh địch.

Vài hôm sau tôi vào giữa Mường-thanh giải phóng.

Đó là một buổi quá trưa, nắng rực rỡ và gió lộng. Tôi đi trên một chiếc xe díp mà tên bại tướng Đờ Ca-xtơ-ri vừa phải nộp cho ta.

Xe tôi đi giữa những hàng tù binh địch đủ các hạng, đủ các màu da đang lốc nhốc kéo ra.
Logged

Điều vĩ đại chính là điều giản dị - Sức mạnh chân chính nằm trong sự dịu dàng
TuongLinh
Thành viên
*
Bài viết: 874



« Trả lời #147 vào lúc: 04 Tháng Chín, 2010, 10:39:16 pm »

Lúc tôi vào đến Mường-thanh, quang cảnh ở đây đã hoàn toàn đổi mới. Bộ đội, dân công và cán bộ quân y của chúng ta đã chôn chặt vùi sâu bao nhiêu xác giặc và rác rưởi, ruồi bọ, di tích của quân đội viễn chinh Pháp hùng cường (!).

Tất cả những chỗ hôi hám, bẩn thỉu đều được rắc vôi bột trắng xóa. Xin dừng lại một chút để nói về chỗ vôi này. Chung quanh Điện-biên-phủ chẳng tìm đâu ra cái của hiếm ấy. Chính các đồng chí cán bộ ngành dược của chúng tôi đã nhìn thấy trước nhu cầu của việc tẩy uế chiến trường nên đã tổ chức nung đá lấy vôi. Họ đi kiếm khắp nơi mới được hai người dân công biết nung vôi. Thế là một lò vôi được xây dựng ở cây số 15, cách Điện-biên trên 60 cây số. Mẻ vôi bột đầu tiên được đưa đến chiến trường thật đúng lúc! Nếu không có nó, biết lấy gì để tẩy rửa những cái ô uế của đội quân xâm lược.

Những thương binh địch đã được moi lên khỏi cái địa ngục mà bọn thực dân hiếu chiến đã đẩy họ vào. Những chị dân công hiền hậu của chúng ta, lòng sôi sục căm thù quân địch đã cướp bóc đốt phá làng mạc họ, giết chóc người thân của họ, nhưng đã nghe theo lời Đảng và vì tình nhân đạo mà bắt tay vào khiêng chúng lên, rửa ráy cho chúng, đặt chúng vào trong những chiếc dù mới căng lên.

Đi qua dãy dù đó, tôi tìm đến đội điều trị được giao nhiệm vụ săn sóc thương binh địch. Một đồng chí nữ y sĩ đưa tôi vào phòng mổ. Đó là một tấm dù phía trong giăng vải trắng tinh, cũng đẹp như các phòng mổ trong lòng đất mà tôi đã nói ở trên. Các đồng chí quân y của ta, khi săn sóc thương binh địch, vẫn tỏ ra tận tụy và làm việc với đầy đủ tinh thần trách nhiệm.

Tôi tỏ lời khen ngợi. Nữ y sĩ vui vẻ kể lại:

- Hôm nọ một tên sĩ quan địch đến phòng mổ này. Nó nhìn chúng tôi săn sóc thương binh của nó rồi hỏi một đồng chí cán bộ: “Thương binh của các ông có được săn sóc như thế này không?

- Các đồng chí trả lời sao? - Tôi hỏi.

- Đồng chí của ta trả lời: “Sao lại như thế này? Tất nhiên là phải tốt hơn...”. Thằng sĩ quan địch đã thốt lên:
“Thật không ngờ chỉ cách có vài bước chân mà chúng tôi chui rúc dưới địa ngục, còn các ông thì ngự trên thiên đường…”.

Chúng tôi đang trò chuyện thì trên đầu có tiếng máy bay. Một chiếc đa-cô-ta lượn vòng rồi hạ cánh.
Logged

Điều vĩ đại chính là điều giản dị - Sức mạnh chân chính nằm trong sự dịu dàng
TuongLinh
Thành viên
*
Bài viết: 874



« Trả lời #148 vào lúc: 04 Tháng Chín, 2010, 10:41:42 pm »

Đối phương đã, được Bộ Tổng tư lệnh quân đội ta cho phép, tiếp tục dùng máy bay chuyển thương binh của chúng đi. Lần này đại điện hội hồng thập tự của đối phương vẫn là Huy-a. Đây là lần thứ ba, kể từ chiến dịch biên giới, Huy-a - bác sĩ đại tá trong quân đội viễn chinh Pháp - được lĩnh cái “vinh dự” đi nhận những tên thương binh thảm hại mà quân đội ta đã rộng lượng trao trả cho bên chiến bại. Có điều khác hai lần trước là lần này ông ta được vinh dự to lớn hơn nhiều lắm vì được nhận về hàng nghìn tên một lúc.

Chào đồng chí nữ y sĩ, tôi bước sang phòng thay băng.

Một đồng chí y tá của ta đang mở vết thương của một anh tù binh da đen. Anh ta bị thương ở gần mang tai. Những “ân nhân” người Pháp của anh ta đã dán vào đó một miếng băng dính. Miếng băng dính cắn chặt vào da. Đồng chí y tá phải giội nước ê-te vào cho nó bở ra, rồi bóc dần từng tí. Có chỗ băng dính vào những sợi tóc mai. Đồng chí đó phải lách mũi kéo cắt từng sợi tóc để gỡ miếng băng ra một cách nhẹ nhàng.
Đồng chí y tá của chúng ta làm khéo lắm. Thế nhưng anh lính da đen lại rưng rưng nước mắt.

Tôi lấy làm lạ, hỏi anh ta:

- Tại sao anh lại khóc?

Người lính da đen ngồi im, để mặc những giọt nước mắt ứa ra, từ từ lăn trên má. Một lúc lâu anh ta mới nói được bằng giọng nghẹn ngào:

- Thưa ông đại úy, từ khi tôi có trí khôn, ngoài mẹ tôi ra bây giờ tôi mới biết đến sự dịu dàng và lòng yêu thương.

Tôi vẫn chưa hiểu tại sao một việc nhỏ bé như vậy lại có thể làm anh ta xúc động đến thế. Tôi hỏi:

- Ở trong quân đội Pháp anh có được săn sóc như vậy không?

Anh ta lắc đầu:

- Chẳng bao giờ! Chẳng đời nào! Thưa ông, chúng nó cứ dùng cặp kẹp chặt một góc miếng băng rồi giằng ra
thật mạnh - Anh ta làm cử chỉ, đưa tay vào gần vết thương rồi giật mạnh ra - Thưa ông đại úy, mỗi lần chúng làm như thế là vết thương của tôi ứa máu, đau như xé thịt. Ôi! mỗi lần thay băng là cả một sự ghê sợ, một sự khủng khiếp đối với tôi! - Anh ta rùng mình. Mặt anh ta nhăn nhó như còn đang đau đớn và sợ hãi.
Logged

Điều vĩ đại chính là điều giản dị - Sức mạnh chân chính nằm trong sự dịu dàng
TuongLinh
Thành viên
*
Bài viết: 874



« Trả lời #149 vào lúc: 04 Tháng Chín, 2010, 10:46:30 pm »

- À, ra thế! Thì ta cái nhân đạo của những người hồng thập tự trong quân đội viễn Chinh Pháp là như vậy.
Không cần phải hỏi thêm, tôi có thể hiểu thân phận của người lính da đen này trong đội quân ăn cướp đó ra sao. Anh ta cũng bị khinh rẻ như ngàn vạn người nô lệ da đen mấy trăm năm trước đã bị bọn lái buôn người đem bán như súc vật sang châu Mỹ. Nếu giữa hai bên có sự khác nhau thì đó là ở chỗ những người nô lệ trước kia bị buộc vào cái cày để làm thân trâu ngựa, còn anh lính này thì bị buộc vào cây súng để biến thành một con thú dữ giết người (!)

Tôi hiểu biết chút ít và rất yêu thích nền văn hóa tiến bộ của nước Pháp, đã một thời tiêu biểu cho tinh thần nhân đạo. Chính nó đã nhiều lần gợi cho tôi suy nghĩ về tình nhân đạo. Có lẽ chính có đã phần nào thôi thúc tôi đi vào nghề thuốc mà người ta thường coi là cái nghề nhân đạo.

Nhân đạo! Cái tiếng rất đẹp ấy, mỗi ngày tôi lại hiểu sâu sắc thêm về nó. Chính vì thế, khi trưởng thành lên, tôi biết rằng muốn thực hiện được lý tưởng nhân đạo thì phải đi một con đường khác, con đường mà bây giờ chúng ta đang theo đuổi.

Câu chuyện của anh thương binh da đen hôm nay càng chứng thinh thêm điều đó. Ở phía bọn kẻ cướp chẳng bao giờ có nhân đạo cả. Ở phía chúng nó, ngay cả cái “nghề nhân đạo” cũng không còn nhân đạo nữa!

Nhân đạo thuộc về chúng ta. Chỉ chúng ta, những người chiến đấu cho một giai cấp và một dân tộc bị áp bức mới có nhân đạo chân chính.

Đứng trong quân đội cách mạng, những người quân y chúng tôi đang thực hiện một lý tưởng nhân đạo cao quý nhất.

Đảng ta đã dạy chúng tôi biết thông cảm với những người bị áp bức. Chính nhờ Đảng giáo dục, anh y tá của chúng tôi đã biết thương xót anh lính da đen bị đẩy đi làm công cụ giết người cho bọn thực dân xâm lược.
Được Đảng giáo dục, các đồng chí quân y chúng ta đã tỏ rõ lòng nhân đạo với hàng ngàn thương binh và hàng vạn tù binh địch.

Đối với anh em bộ đội chúng ta thì lòng nhân đạo của những người quân y biểu hiện thành tình thương yêu đồng chí thiêng liêng và thắm thiết.

Chính tình thương yêu đó đã thôi thúc anh chị em cán bộ quân y vượt qua mọi khó khăn, làm tốt việc chạy
chữa cho thương binh, tận tình săn sóc sức khỏe và đời sống của bộ đội ngoài trận địa.

Chính tình thương yêu đó đã đem lại cho các cán bộ quân y sức mạnh để lao mình vào những chỗ chết chóc, và sẵn sàng nhỏ máu của mình để giành lấy sự sống cho thương binh.

Tháng 5 năm 1964
Logged

Điều vĩ đại chính là điều giản dị - Sức mạnh chân chính nằm trong sự dịu dàng
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM