Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 29 Tháng Ba, 2024, 05:06:14 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Một vài hồi ức về Điện Biên Phủ  (Đọc 97969 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
TuongLinh
Thành viên
*
Bài viết: 874



« Trả lời #20 vào lúc: 15 Tháng Tám, 2010, 07:26:56 pm »

Hai anh em tỉ tê tâm sự một lát nữa rồi mới đi vào bàn bạc công việc. Cũng chỉ mới phác qua được những nét lớn thôi. Đồng chí chủ nhiệm cung cấp tiền phương mở hòm, trao cho tôi một bó bạc, nói:

- Nhiệm vụ của anh phức tạp lắm đấy. Nhất là nếu kho tàng bị nó đốt thật rồi. Anh cần bao nhiêu người, cứ lấy đi. Ở nhà, Tổng cục sẽ vươn ra hỏa tuyến, giúp anh em. Bây giờ, không chỉ axít mà còn thiếu nhiều thứ. Nhưng anh cứ yên tâm mà đi. Lúc về, nhất định anh sẽ thấy nhiều cái khác. Tình hình vận chuyển, cung cấp sẽ tốt hơn, tiến bộ hơn cho mà xem.

*
*   *

Tôi về đến nhà thấy anh Lê Thản vẫn đang thức đợi. Tôi phổ biến tóm tắt tình hình và chủ trương của Bộ chỉ huy chiến dịch rồi hối hả giục anh em bắt tay chuẩn bị để đi được ngay. Anh em báo cáo là đơn vị làm nhiệm vụ lúc ra đi chỉ có hai, ba ngày gạo toòng teeng trên vai.

Chúng tôi cả thảy có mười người đi vòng xuống phía nam. Tại đây, cũng có một bộ phận làm nhiệm vụ “đóng chốt” ở Pom lót trên đường Điện biên đi Tây trang. Khi chúng tôi đến thì bộ phận này cũng đã đi rồi. Chúng tôi vội vã tập hợp dân công, thu thập gạo thóc rồi ba chân bốn cẳng đuổi theo bộ đội.

Phải nói rằng dân công trong chiến dịch Điện biên anh dũng lắm và được tổ chức khá chặt chẽ. Nhiều anh chị em ở quê nhà đang tham gia phát động quần chúng, nghe tin mở chiến dịch, tranh nhau xung phong, phải bình nghị mãi mới được đi. Cho nên tinh thần họ rất khá. Nghe nói được đi làm nhiệm vụ đặc biệt, anh chị em bật dậy ngay tất cả. Đoàn quân của chúng tôi nhiều “binh chủng” là thế nhưng hành quân rất gọn, tư thế rất chững chạc, nhất là khi tiến càng sâu vào phía tây. Trong lòng mọi người, một tình cảm cao thượng cộng với lòng tự hào chính đáng đã được khơi lên.

Mấy ngày liền cứ hết lên dốc rồi lại xuống dốc, có hôm lội suối suốt ngày, hai bàn chân trắng bệch ra. Vùng này địch đã đi qua nên chỗ nào cũng có dấu vết tàn phá. Nhiều bản bị đốt trụi. Có bản còn xác nhà nhưng dân đã chạy vào rừng hết, rất vắng lặng, không một tiếng gà gáy hay chó sủa. Thỉnh thoảng, chúng tôi cũng gặp những gốc đào vẫn đứng gan góc mà nở hoa rực rỡ giữa những đồi cỏ gianh đã bị bom đạn cày lên hoặc đốt cháy. Quang cảnh đó nhắc tôi nhớ Tết nhất sắp đến nơi và cũng gợi lên trong tôi một cái gì mâu thuẫn và cũng thật hào hùng khó tả.
Logged

Điều vĩ đại chính là điều giản dị - Sức mạnh chân chính nằm trong sự dịu dàng
TuongLinh
Thành viên
*
Bài viết: 874



« Trả lời #21 vào lúc: 15 Tháng Tám, 2010, 07:28:21 pm »

Một hôm, chúng tôi đang băng rừng đi, chợt thấy có một đồng chí từ xa chống gậy đi lại, dáng điệu hớt hải. Đến gần, hóa ra đồng chí cán bộ quân nhu được phái đi trước điều tra tình hình kho tàng. Trông thấy tôi, đồng chí chạy sầm lại:

- Báo của anh Bình, đúng là nó đốt chạy hết kho rồi, chẳng còn lấy một hột gạo nào nữa.

Tuy trong bụng đã có dự kiến nhưng thoạt đầu tôi cũng bàng hoàng mất một lúc. Anh em quây lại, xôn xao, nỗi lo lắng hiện trên mọi nét mặt:

- Gay go quá, lại như Khâu vác thì chết!

Quả tình, bao nhiêu dự trữ mất hết, lại hoạt động trên một chiến trường xa như thế này thì kó khăn lắm đấy. Nhưng sau giây lát bàng hoàng, tôi vẫn rất tin. Tôi nói:

- Cứ bình tĩnh các đồng chí ạ. Chúng ta chiến đấu vì chính nghĩa, vì nhân dân thì hễ còn dân là còn có cái nuôi được bộ đội. Cái chính là biết dựa vào dân, dựa vào cấp ủy địa phương, sẽ gỡ dần được hết.

Chiều ba mươi Tết chúng tôi bỏ đường bộ, xuống thuyền. Lênh đênh suốt một đêm, chả có gì đón giao thừa nhưng anh em vẫn vui, vẫn hát. Sáng mồng một thì đuổi kịp bộ phận anh Nĩu đã đi với bộ đội trước chúng tôi một ngày. Tôi mừng quá, túm lấy áo anh Nĩu:

- Bộ đội đâu?

Anh Nĩu lau mồ hôi trán, chỉ lên những đỉnh núi cao vút phía trước mặt:

- Đang truy kích phía đó…

Tôi lại hỏi:

- Bộ phận dưới này được mấy ngày gạo?

Anh Nĩu nói:

- Hơn Hồng lếch một chút thôi, có 5 ngày ăn.

Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi quyết định:

- … Thôi được, tìm cái gì cho anh em ăn lấy sức rồi ta bôn luôn một lèo.

May làm sao lại gặp được một cái bản còn có dân. Mọi người thở phào nhẹ nhõm, nói như reo:

- Có dân là có ăn rồi!
Logged

Điều vĩ đại chính là điều giản dị - Sức mạnh chân chính nằm trong sự dịu dàng
TuongLinh
Thành viên
*
Bài viết: 874



« Trả lời #22 vào lúc: 15 Tháng Tám, 2010, 07:28:52 pm »

Hôm sau, đi suốt ngày, đường chỉ toàn xuống dốc. Đến một quãng, thấy chỗ nào cũng có mương thuốc phiện đang nở hoa sặc sỡ. Đi một thôi nữa lại thấy từng đàn ngựa đông có đến hàng mấy trăm con đang thong dong gậm cỏ đỏ ối cả sườn đồi. Tiếp đến là ruộng, ruộng bát ngát, vừa mới gặt xong, chỗ nào cũng có thóc đánh đống như đống rơm. Tôi buột miệng khen:

- Trù phú thật!

Anh Nĩu cũng hoan hỉ hiện ra nét mặt:

- Không lo nữa rồi anh Bình ạ, thế nào cũng có gạo cho bộ đội ăn.

Chúng tôi đi vào bản. Nhà nào cũng cao ráo, khang trang, gà, vịt, lợn đầy sân.
Ở bản này, chúng tôi tóm được cái “đuôi” của bộ đội và sau đó, theo anh em chỉ, tìm được đến chỗ anh X
và cơ quan đoàn bộ đóng.

Vừa trông thấy tôi, anh X đứng phắt dậy, reo lên:

- A! Anh Bình đến đây rồi. Thế nào “cụ”?

Tôi ngồi xuống sàn, đỡ lấy chén nước trong tay anh X…

- Các kho gạo ta bố trí từ trước bị nó đốt chạy hết cả rồi…

Anh X lo lắng, ngắt lời:

- Chết! Làm sao có gạo cho bộ đội tiếp tục truy kích bây giờ?

Tôi cười:

- Yên trí! Nằm trên kho lương thực mà lại lo à? Không có nhiều thì cũng có ít cho các anh… Nhưng hượm, để tôi đi bắt liên lạc với địa phương cái đã.

Sáng sau, tôi và anh Nĩu đi quanh quanh mất một lúc mới tìm được các đồng chí cấp ủy địa phương. Không đợi chúng tôi trình bày lâu, các đồng chí đã sốt sắng hứa thế nào cũng có đủ gạo cho bộ đội ăn. Và ngay tối hôm ấy, cán bộ cơ sở các nơi đã nhận được công văn về họp đông đủ.
Logged

Điều vĩ đại chính là điều giản dị - Sức mạnh chân chính nằm trong sự dịu dàng
TuongLinh
Thành viên
*
Bài viết: 874



« Trả lời #23 vào lúc: 15 Tháng Tám, 2010, 07:29:31 pm »

Hội nghị họp trên một căn nhà sàn rộng. Cán bộ cơ sở lần lượt kéo lên, tốp thì quây ngay lấy chúng tôi, tốp thì chụm lại chuyện trò líu ríu, tốp thì sà xuống quanh bếp chuyền tay nhau rít thuốc lào tong tóc nghe nhộn nhịp, ấm cúng lạ.

Các đồng chí cấp ủy bắt đầu nói chuyện bằng tiếng địa phương. Tôi để ý nhìn thấy vẻ mặt người nghe cứ rạng rỡ mãi lên, thỉnh thoảng, anh em lại vỗ tay ran như pháo cắt ngang khiến người nói cứ phải xua xua tay mới giữ được trật tự.

Anh Nĩu rỉ tai tôi:

- Anh nói đúng quá, có dân, sẽ có hết. Tình hình này có lẽ không đến nỗi quá khó khăn như ta dự kiến, anh ạ...

Trong bụng, tôi cũng tin là như thế.

Sáng ra, anh em cán bộ cơ sở chia tay nhau, người thì cấp tốc chạy đuổi theo các đơn vị đang trên đường truy kích, một số khác thì xuống các đơn vị đang đóng ở đây, hướng dẫn cán bộ ta đi huy động gạo.

Chất phác, thật thà như nhân dân vùng này quả là có một. Nhiều người chạy tít vào trong rừng sâu, nghe tin có bộ đội đến rủ nhau kéo về. Chúng tôi hỏi mua thóc gạo, bà con chỉ ra đồng, bảo cứ đến chỗ ấy chỗ nọ mà xúc. Bộ đội cứ việc gánh, còn định giá cả, trả tiền trả nong, đã có cán bộ cơ sở.

Chúng tôi trao tiền cho các đồng chí, cứ dặn đi dặn lại mãi:

- Đáng thế nào các đồng chí liệu mà trả. Dân càng tốt, bộ đội càng phải sòng phẳng, chớ có để cho ai thiệt, dù chỉ là một đồng hay một hào...

Chỉ trong một ngày, ta đã huy động được hàng trăm tấn thóc. Cái gay bây giờ là làm thế nào cho ra gạo. Bà con địa phương cứ quen ăn đến đâu, giã đến đó. Mỗi nhà có một cái máng con con với mấy cái chày tay, Giỏi lắm cũng chỉ có cái cối nước cót ca cót két suốt ngày mới được cối gạo. Với những loại công cụ cổ sơ như vậy, làm sao bảo đảm được đủ gạo ăn cho bộ đội bây giờ.

Tôi về bàn với anh X.:

- Gạo không có nhưng thóc thì huy động được nhiều đấy… Bây giờ phải nghĩ cách làm thế nào mà xay, giã...
Logged

Điều vĩ đại chính là điều giản dị - Sức mạnh chân chính nằm trong sự dịu dàng
TuongLinh
Thành viên
*
Bài viết: 874



« Trả lời #24 vào lúc: 15 Tháng Tám, 2010, 07:30:25 pm »

Anh X. sốt sắng:

- Được thóc là quý rồi. Còn xay, giã các anh cứ để đấy chúng tôi bảo đảm cho. Bộ đội ta làm được hết...
Quả nhiên, khi tôi ở chỗ cấp ủy địa phương về đã thấy nơi thì anh em đang vác dao vào rừng chặt cây, đẵn tre, nơi thì đang cưa gỗ xoèn xoẹt. Ngoảnh đi ngoảnh lại, đã thấy các đơn vị đóng xong cối xay, cối giã, lại đan được cà giần, sàng, nong, nia nữa...

Bộ đội thì mấy khi được ăn gạo mới, lại tự tay mình làm lấy nên đơn vị nào cũng giã trắng xanh lên. Xôi đồ chín dỡ ra thơm phưng phức mấy gian nhà, ăn nhạt cũng đã thấy ngon rồi.
Mày hôm sau, anh Từ Giấy đi với một cánh quân truy kích địch từ trước, vòng về báo cáo tình hình.

Bác sĩ quân y nhìn mâm xôi, có ý kiến ngay:

- Gạo giã thế này thì mất hết cám!

Tối đến, anh Từ Giấy kỳ kèo anh Nĩu:

- Gạo trắng để được lâu. Nhưng ta có yêu cầu để lâu đâu. Giã trắng quá thì hao, lại thiếu vi-ta-min, nhỡ bộ đội làm sao thì ảnh hưởng đến chiến đấu to.

Anh Nĩu cười trừ:

- Khốn, nhưng chết một nỗi là đơn vị nào cũng ưng thế kia... Mà thóc thì đã giao cho anh em rồi.

Anh Từ Giấy vẫn không chịu:

- Thế thì phải quy định. Chỉ được giã tám trăm hay nhiều lắm là nghìn chày thôi.

Tôi nghe nói phải, hôm sau ra quy định luôn. Và bộ đội thì cũng chấp hành ngay. Bây giờ, đồng chí nào cũng lo liệu vì một lý do gì mà không được tiếp tục chiến đấu trên chiến trường này thì thật ân hận.

Ngoài thóc ra, dân còn đem lợn, rau đến bán cho chúng tôi muốn mua mấy cũng có. Mỡ lợn ở vùng này thì tuyệt. Con nào cũng một tạ trở lên, lông mượt bóng khổ mỡ dày có đến hàng tấc nhưng thịt ăn lại không ngấy. Thành thử, ăn ở đây còn tươi gấp mấy lần trong Điện-biên.
Logged

Điều vĩ đại chính là điều giản dị - Sức mạnh chân chính nằm trong sự dịu dàng
TuongLinh
Thành viên
*
Bài viết: 874



« Trả lời #25 vào lúc: 15 Tháng Tám, 2010, 07:30:59 pm »

Thế nhưng đó mới là ăn. Ăn ngon mà để bộ đội bệnh tật thì cũng họa như không. Cho nên, ngay khi vừa lên đường, đang tối mắt tối mũi chạy gạo, tôi vẫn không quên nắm tình hình vệ sinh phòng bệnh. Được cái, công việc này, anh Từ Giấy làm đã lâu, rất quen, nên tôi cũng yên tâm.

Anh Từ Giấy nói:

- Phấn khởi lắm anh Bình ạ. Bộ đội ta truy kích dài ngày như thế mà hầu như không có ai tụt lại sau phải thu dung. Nền nếp ăn tốt, đi tốt, ngủ tốt, ta hành quân khẩn trương là thế, mà vẫn giữ được rất vững. Tôi nhớ có một buổi trưa, nắng to lắm, người nào cũng khát khô cả cổ. Thế mà khi bộ đội qua sông, tôi để ý nhìn, không thấy đồng chí nào uống nước lã cả. Mới hay ý thức giữ gìn sức khoẻ để chiến đấu của bộ đội ta tốt lắm.

(Sau này anh Từ Giấy còn kể cho tôi nghe một mẩu chuyện khá thú vị như sau:

...Trong hội nghị của Ủy ban liên hiệp đình chiến họp ở Trung-dã, một tên quan tư thày thuốc ở Điện-biên hỏi anh Từ Giấy thế này:

- Tôi rất ấy làm lạ là tại sao sống kham khổ hàng mấy tháng ròng như thế mà các anh vẫn giữ vững được quân số. Trong những ngày chúng tôi bị bao vây, chúng tôi vẫn nuôi một hy vọng sẽ có một trận dịch lớn lan ra trong các đơn vị ông Võ Nguyên Giáp. Và như thế thì sẽ cứu chúng tôi. Anh nhớ là tôi ở Đông-dương này hai mươi năm rồi nhé. Tôi biết người Việt-nam lắm. Muốn họ đi tiêm chủng, phải có cu-lít đến tận nhà bắt đi…

Anh Từ Giấy nghe nó nói chỉ nhếch mép cười. Về nhà, anh có viết một bài báo rất hay, trong đó, có nhắc đến công tác vệ sinh phòng bệnh chúng tôi tiến hành trong các đơn vị đang làm nhiệm vụ truy kích ở phía này).

Còn về thương binh thì bây giờ chúng tôi không gặp khó khăn mấy. Địch đang mất tinh thần, chạm phải ta là cắm cổ chạy. Thương binh rất ít. Bà con địa phương, đầy lòng yêu thương, kính trọng bộ đội, đã giúp quân y rửa ráy, nâng giấc cho thương binh không nề hà gì cả.

Bộ đội ta truy kích ngày càng gấp rút. Việc tiếp tế gạo cho bộ đội gặp nhiều khó khăn. Bộ phận anh Nĩu phân tán theo các mũi gần hết. Địch chạy trước, nên khi ta đến thì dân đã chạy hết hoặc nếu có ở nhà thì cũng đã bị cướp bóc sạch. Tình hình gay go như thế, giá không có các cán bộ địa phương đi theo giúp đỡ thì thật lôi thôi to. Bộ đội dừng lại trú quân là cán bộ cơ sở vội vã đi tìm dân ngay, họp dân lại giải thích chính sách. Cuối cùng, dân hiểu, lại dẫn ta vào rừng lấy thóc về.
Logged

Điều vĩ đại chính là điều giản dị - Sức mạnh chân chính nằm trong sự dịu dàng
TuongLinh
Thành viên
*
Bài viết: 874



« Trả lời #26 vào lúc: 15 Tháng Tám, 2010, 07:31:47 pm »

Để đỡ vất vả cho các đồng chí cán bộ cơ sở, tôi bàn với anh Nĩu chia nhỏ bộ phận cung cấp ra làm nhiều tốp. Tốp thứ nhất đi cùng đơn vị đi đầu, đến nơi, huy động được gạo, tổ chức phát luôn, nếu còn thừa thì giao lại cho tốp sau. Tốp sau phát còn thừa thì tổ chức chuyển đi theo. Cứ thế...

Thế nhưng cũng có hôm qua bản nào cũng thấy vừa bị đốt hết. Đang chưa biết tính sao thì lại thấy dân ở các bản xung quanh, có khi cách hàng ngày đường, cũng bế gạo, đánh hàng đàn bò đến tiếp tế cho bộ đội.
Chúng tôi lại phải nói mãi họ mới nhận tiền.

*
*   *

… Thế là những lực lượng địch thập thò ở phía tây đã bị quét sạch. Điện-biên-phủ hoàn toàn bi cô lập, đứng chơ vơ như một hòn đảo nhỏ giữa đại dương hậu phương mênh mông cửa ta. Bộ đội anh X. nhận được lệnh trở về nhận nhiệm vụ mới.

Chuyến đi này cũng rất vất vả nhưng không lo đói nữa (trước khi lui quân, chúng tôi còn thừa hàng chục tấn gạo giao lại cho địa phương). Đoàn chúng tôi lượt về lại có thêm anh Từ Giấy, một tay kể chuyện có duyên và lặn cũng tài. Hôm nào, hết cái ăn, lại dừng lại tìm chỗ ném cá. Tôi lóng ngóng chỉ vớt được những con chết nổi thôi. Còn dưới sâu lại phải đến tay ông Từ Giấy. Bác sĩ chỉ ngụp mấy hơi là đã tìm dược hàng yến cá rồi.

Một hôm, đi qua một cái bản cheo leo trên sườn núi có khoảng vài ba chục nóc nhà. Anh Nĩu nhận ra, bảo:

- Tôi nhớ rồi... Lần trước ta đi qua đây, dân trông thấy bộ đội chạy hết. Chả biết lần này thì thế nào...

Đang nói chưa dứt thì chợt có tiếng người kêu rên từ giữa bản vằng ra. “Dân có nhà”. - Tôi nghĩ thế.

Đến đầu bản, gặp một cụ già. Xem ý, ông cụ đứng đó chờ chúng tôi đã lâu, có lẽ đã trông thấy chúng tôi khi còn ở dưới chân núi.

Lát sau, chúng tôi theo ông cứ bước lên một căn nhà sàn ụp sụp. Một người đàn ông nằm mọp trên sạp, hai tay ôm lấy chân rên rỉ, thỉnh thoảng lại kêu thét lên.

Anh Từ Giấy nói:

- Anh ta lên bắp chuối. Phải chích. Thế nhưng đồng chí phẫu thuật lại đi với bộ đội mất rồi... Còn ta thì lại đang phải đi gấp...

- Anh có dụng cụ gì không?

- Dụng cụ không đủ nhưng dùng tạm cũng được.

Tôi giục:

- Thế thì chích cho người ta. Xong, anh em mình chịu khó rảo bước hơn một chút vậy.

Nửa giờ sau, được băng bó xong, người đàn ông thiêm thiếp nằm yên. Còn ở dưới sân thì dân bản kéo đến đông lắm, người mang trứng, người mang mía. Bà con đi theo chúng tôi lên đỉnh dốc, lưu luyến mãi rồi mới chịu chia tay, mang quà trở lại.

*
*   *

Về đến gần Điện biên, đã thấy quang cảnh đổi khác. Đường ô-tô đã vươn vào được đến tận đây, to, bề thế lắm. Hôm đó, có sương mù nên mãi đến chín, mười giờ, ô-tô vẫn kìn kìn chở gạo, chở đạn vào. Dân công, bộ đội thì cứ đi lại như mắc cửi. Xế lên trên ít nữa, bản nào cũng có vườn rau mới trồng để cung cấp cho bộ đội. “Chu đáo quá! Quy mô quá!” - Tôi vừa lẩm bẩm như vậy vừa nhớ lại chuyện thiếu a-xít và những lời đồng chí chủ nhiệm cung cấp nói lúc chia tay. “Xem ý ra công tác chuẩn bị đã sắp kết thúc” - Tôi đoán thầm. Quả nhiên, chỉ mấy hôm sau, tiếng súng tấn công Him-lam, Độc-lập - hai cánh cửa của Điện-biên-phủ - đã nổ ran, mở màn cho chiến dịch đại thắng của quân dân ta.
Logged

Điều vĩ đại chính là điều giản dị - Sức mạnh chân chính nằm trong sự dịu dàng
TuongLinh
Thành viên
*
Bài viết: 874



« Trả lời #27 vào lúc: 15 Tháng Tám, 2010, 08:49:05 pm »

TRẬN MỞ ĐẦU

Thượng tá MẠC NINH

Cuộc họp Đảng ủy đại đoàn mở rộng của chúng tôi bàn về công tác chuẩn bị đánh cụm cứ điểm Him-lam đã quyết nghị:

- Phải quán triệt ý nghĩa của trận đánh mở đầu, xây dựng một quyết tâm nhất định hoàn thành trận đánh thật gọn ghẽ và giòn giã.

- Về sử dựng lực lượng: kiên quyết tập trung những đơn vị  có nhiều khả năng công kiên nhất đế đánh bằng được Him-lam.

- Về hiệp đồng với pháo: phải đảm bảo kế hoạch thật khớp giữa bộ binh, pháo binh. Cán bộ tham mưu phải nắm chắc ý định của Đảng ủy để tận dụng hết uy lực của pháo.

- Về cấu trúc trận địa: phải đảm bảo đúng tiêu chuẩn, thời gian và cán bộ các cấp phải xuống tận nơi để kiểm tra…

Cuộc họp đó kết thúc vào khoảng 12 giờ trưa.

Mọi lần, hễ cứ xong công việc, đồng chí Trần Độ - bí thư Đảng ủy ngồi gần ai bắt tay người đó trước và khi
người cuối cùng đi khỏi, đồng chí ở lại tiếp tục ngay phần nhiệm vụ của mình. Nhưng lần này, vừa dứt câu: “giải tán” đồng chí đã đứng phắt dậy lách qua mấy đồng chí ngồi bên, tiến thẳng đến chỗ tôi, đưa bàn tay to, dày ra cầm chặt lấy bàn tay tôi, miệng cười để lộ hàm răng có kẽ hở rộng, bảo tôi:

- Mạc Ninh về khẩn trương, tích cực chuẩn bị đi. Công việc nhiều đấy, phải tìm mọi cách làm cho anh em quán triệt đầy đủ quyết tâm của trên thì công việc mới hoàn thành đạt yêu cầu được. Trên này bọn mình cũng sẽ nỗ lực tiến hành phần của Đảng ủy đã trao cho. Thôi về khẩn trương, tích cực chuẩn bị đi…

Giữa lúc đồng chí bị thư dặn dò tôi thì xung quanh, hàng chục cặp mắt đều hướng về tôi chan chứa niềm tin, vui. Đồng chí Lê Trọng Tấn - tư lệnh trưởng - đã gầy lại cao, đang vấn điếu thuốc lá sợi, cũng cười hà hà, nói tiếp lời đồng chí bí thư:

- Tuy có cả đơn vị của Hoàng Cầm cũng đánh, có cả một bộ phận của Lê Thùy phối hợp, nhưng đại đoàn vẫn coi như đơn vị Mạc Ninh “lĩnh ấn tiên phong” đấy. Đánh trận mở đầu mà. Liệu làm ăn cho thật giòn giã!
Đồng chí chủ nhiệm chính trị đại đoàn nhìn tôi, tủm tỉm mãi mới hóm hỉnh nói:

- Hiệp đầu, “cụ Mạc” cứ cho nó đo ván ngay đứ đừ ra để từ hiệp sau bọn chúng mới thất kinh hồn vía.
Logged

Điều vĩ đại chính là điều giản dị - Sức mạnh chân chính nằm trong sự dịu dàng
TuongLinh
Thành viên
*
Bài viết: 874



« Trả lời #28 vào lúc: 15 Tháng Tám, 2010, 08:50:18 pm »

Và dáng chừng muốn giải thích thêm cái “ẩn ý” của đồng chí chủ nhiệm chính trị, đồng chí Quang Trung - tư lệnh phó - thẳng thừng nói ngay một điểm trong lai lịch của tôi:

- Phải rồi! Cũng vì hiệp đầu nên đại đoàn mới cho “bốc-xơ trứ đanh của thành Đông”1 lên vũ đài đấy chứ! Hà, hà! Không hẹn mà nên nhỉ.

Mỗi người một ý kiến khiến cho cuộc hội nghị lúc thảo luận, không khí nghiêm trang bao nhiêu thì lúc giải tán này lại thân mật vui vẻ, ồn ã bấy nhiêu. Ấy, những cuộc họp mặt của chúng tôi thường theo một nền nếp như vậy.

Nhưng trên đường về vị trí tập kết của Đầm-hà1 mới được chừng dăm ba chục bước thì cái không khỉ vui vẻ, ồn ã đó tự nhiên như bị chặn đứng lại. Những suy nghĩ về nhiệm vụ đã sớm “chiếm lĩnh” hoàn toàn trong đầu óc tôi, mặc đầu, trước mặt, sau lưng tôi, những cán bộ, những chiến sĩ, những nam nữ dân công đang tấp nập ngược xuôi như dòng nước lũ gặp chỗ xoáy mạnh nhất.

Với cương vị chính ủy trung đoàn đi nhận nhiệm vụ và tôi đã ước lượng được tương đối đầy đủ khối lượng công việc và thời gian cần hoàn thành của trung đoàn. Tôi cố gắng tranh thủ sắp xếp sẵn việc nào làm trước, việc nào làm sau, những việc nào cần làm song song để về tới “nhà” là có thể bắt tay tiến hành ngay
- “Khẩn trương, tích cực ...!” Đảng ủy đại đoàn - trong đó có cả tôi - đã nghị quyết và đồng chí bí thư cũng chả đã nhắc đi, nhắc lại mãi đó ư.

Đúng, không khẩn trương, không tích cực không xong! Phương châm tác chiến “đánh nhanh giải quyết nhanh” đã được thay thế bằng phương châm “đánh chắc tiến chắc”. Và theo đó, từ việc kéo pháo vào, chúng tôi lại kéo pháo ra... đến việc làm đường cho pháo có khả năng cơ động, việc củng cố, tổ chức, xây dựng tư tưởng đánh lâu dài, v.v. tất cả đơn vị chúng tôi đều đã hoàn thành tốt. Nhưng với nhiệm vụ cụ thể - nhiệm vụ làm mũi điểm trong trận Him-lam sắp tới đây lại nảy ra cho trung đoàn không biết bao nhiêu là công việc chưa thể gọi là hoàn thành để bảo đảm “đánh chắc tiến chắc” được Tuy vậy, tôi cũng đã tìm thấy được mấy việc chính cần phải về họp trung đoàn ủy để tìm biện pháp tiến hành gấp. Từ nay đến ngày 13 - ngày nổ súng mở màn cho chiến dịch to lớn này - không còn bao xa nữa rồi! Cứ nghĩ đến công việc, nghĩ đến thời gian là trong bụng dạ tôi cứ bồn chồn áy náy. Bước chân tôi tự nhiên cứ bước dài ra và cũng tự nhiên mơ ước giá mình cùng với toàn thể cán bộ, chiến sĩ trong trung đoàn mỗi người có thêm ba, bốn tay để mà làm thì tốt biết mấy! Nhưng rồi tôi lại cười thầm về cái ước mơ viển vông ấy. Thực ra mỗi cán bộ, chiến sĩ trong trung đoàn cũng như mỗi cán bộ chiến sĩ có mặt trên mảnh đất Điện-biên này đã làm việc không chỉ bằng ba, bốn tay mà tất cả đã làm việc mỗi người bằng không biết bao nhiêu trí não và cánh tay rồi. Chỉ riêng việc kéo pháo vào, kéo pháo ra băng qua hàng chực ngọn nút cao, hàng chục con suối sâu dưới bom rơi, đạn nổ chẳng đủ để chứng minh hay sao?... Và phải là những con người như thế nào mới làm nổi được sự kiện lạ lùng ấy chứ!
------------------------------------------------------------------------------------------------------

1 Trước kia ở Hải-dương tôi có học mấy miếng võ để tự vệ khi hoạt động hồi trước Cách mạng tháng Tám.
1 Bí danh trung đoàn chúng tôi lúc đó.

Logged

Điều vĩ đại chính là điều giản dị - Sức mạnh chân chính nằm trong sự dịu dàng
TuongLinh
Thành viên
*
Bài viết: 874



« Trả lời #29 vào lúc: 15 Tháng Tám, 2010, 08:52:47 pm »

Nhưng dòng suy nghĩ của tôi cũng chưa thể chấm dứt ở đây được. Tôi nghĩ sang chuyện bố trí lực lượng. Theo sự góp ý của đại đoàn ủy lúc này ngẫm đi, ngẫm lại tôi thấy vẫn đúng và hợp lý. Mà đã nghĩ đến lực lượng mạnh mẽ, chắc chắn của trung đoàn hiện tại là tôi không thể nào không như “mở cờ trong bụng” được.

Tôi nhớ có lần anh Tuyến. - trung đoàn phó của đơn vị bạn mới sang nhận nhiệm vụ trung đoàn trưởng thay anh Nam Long đi công tác khác - sau một thời gian “chu du khắp các tiểu đoàn, đại đội để tiếp tục “ra mắt” và “làm quen” anh về chưa kịp bỏ mũ, tháo giày đã cười tưởng chừng đôi mắt anh như nhắm tịt cả lại mà nói với tôi:

- Hay lắm! Tốt lắm!

Tôi chưa kịp hỏi: - Thế nào mà hay, thế nào mà tốt?” thì anh đã nói luôn một hồi:

- Cán bộ chiến sĩ đầy đủ cả. Vấn đề tổ chức như vậy đã được kiện toàn. Sau chỉnh huấn chính trị có khác, chất lượng chắc chắn thật. Bạn, thù, ta anh em nhận thức rất rõ. Ý chí chiến đấu sôi sục. Đến đơn vị nào anh em cũng quấn lấy mà hỏi: “Bao giờ đại tướng cho xuất quân?”. Ở tiểu đoàn 16, có đại đội nêu khẩu hiệu “Quyết tiến tới đảm nhiệm mũi chủ công trong chiến dịch mới”. Ở tiểu đoàn 428, có đại đội đang ầm ầm phong trào “Bách phát, bách trúng”. Còn tiểu đoàn Phủ Thông1, cái loại tiểu đội cậu Oanh ở đại đội 243 như các anh giới thiệu, tôi xem ra có nhiều đấy. Cũng ở đại đội này còn có một tổ ba người khá độc đáo. Các cậu ấy tự đặt tên cho nhau là Quyết, Chiến, Thắng. Chà! Cả ba đều cạo trọc đầu lông lốc. Tinh cỡ 18, 19 hết, nô vỡ trời vỡ đất, học chính trị, quân sự rất hăng, không kém gì các tổ của Oanh.

Đồng chí Lương Thịnh, trung đoàn phó kiêm tham mưu trưởng trung đoàn vốn là người có “bệnh” hay nói to. Chính cái “bệnh” đó mà Thịnh đã bị “dính” đạn trong một cuộc đi điều tra đồn địch ở chiến dịch vừa qua. Lúc này Thịnh cũng ngồi cạnh tôi. Thấy đoàn trưởng Tuyến nói về việc học tập của anh em, Thịnh vươn cái cổ tròn ra, giọng nói khàn khàn nhưng hỏi vẫn cứ như quát vào tai mọi người:

- Anh bảo các cậu ấy học thế nào?

- Chà! Cứ huỳnh huỵch suốt ngày, suốt buổi - Anh Tuyến đáp, rồi anh mở xà-cột, lấy ra một quyến sổ con,
lật lật gần đến giữa, anh dừng lại, nói tiếp: - Đây, mình ghi được mấy câu của “các ông Vệ trọc” ấy dán ở báng súng đây này - Anh đọc rành rọt:

Thục luyện súng trường

Tinh tường lựu đạn

Bộc lôi các hạng

Giật nổ giòn ngay

Súng máy đến tay

Cỡ nào, bắn tuốt


------------------------------------------------------------------------------------------------------

1 Danh hiệu của một tiểu đoàn trong trung đoàn chúng tôi.
Logged

Điều vĩ đại chính là điều giản dị - Sức mạnh chân chính nằm trong sự dịu dàng
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM