tralientay
Thành viên
Bài viết: 301
|
|
« Trả lời #223 vào lúc: 02 Tháng Chín, 2010, 09:41:29 am » |
|
--- Nếu TranLam99 muốn biết chuyện bác Bảo vượt sông Thạch Hãn bao nhiêu lần, như thế nào thì cứ để bác Bảo tự kể. Bác ấy cũng mới tham gia quân sử và cũng đang thảo luận ở topic này đấy. Thể nào cũng có lúc lộ diện. Cứ tinh ý một tý. Bác ấy là lính trinh sát đại đội 20 sư đoàn 325 mà không phải hai cái tên SauChinBayMot hay TichTuongNhuLe. ---
Thế này thì tôi cũng chui ra khỏi "hầm" thôi. (hôm nọ đi gặp đại trưởng Ngơi, tụi tôi 6971, TTNL và tôi cũng nhớ lại nhiều hồi tập đào và năm hầm bí mật, cũng là những kỷ niệm nhớ mãi).
Do bị thương trong đợt đi công tác địch hậu và chuyển ra Bắc ngay, tôi thất lạc tất cả sổ sách ghi chép và không nhớ các chi tiết (rất nể thấy bác Tường, TTNL, 6971 ... nhớ và kể được rất nhiều chi tiết), tôi xin kể những sự kiện chính. Gần 40 năm, rất nhiều chi tiết đã nhòe dần.
Cuối tháng 8, thủ trưởng Luyến phó ban trinh sát sư đoàn xuống chỉ huy nhóm trinh sát gồm tiểu đội tiểu đội tôi của c20 sư đoàn và nhóm c20 trung đoàn (e95). Tối 13/9, có lệnh trinh sát sang thị xã lấy tin. Tôi và một người của trung đoàn đi.
Mấy hôm đó nước sông đã lớn. Thành đã bị vây ba mặt, và mặt còn lại quay ra bờ sông cũng bị thu hẹp dần, chỉ còn quãng trên dưới 200 mét. Hai chúng tôi với trang bị nhẹ, ngụy trang bơi qua không bị lộ và không gặp pháo dù mặt sông bị pháo sáng soi khá rõ.
Hầm của Ban chỉ huy bảo vệ thị xã nằm dưới tầng hầm nhà tỉnh trưởng, được đào sâu và kiên cố. Có nhiều hầm nhỏ nối vào hầm chính (bọn tôi chỉ ở đó). Hầm khá ngột ngạt và chật vì nhiều thuơng binh chưa đưa được qua sông. Tôi nhớ, sau khi nhận tin và trước khi về, một anh trung đội trưởng trong số thương binh đó kể là bị thương cách hầm có mấy chục mét mà bò hai ngày đêm mới về tới đó.
Sau khi nhận được báo cáo về tình hình hai đứa tôi bơi về. Thời gian ở đấy chỉ hơn một tiếng. Về bên sông kể lại chi tiết để thủ trưởng Luyến làm báo cáo gửi điện lên sư đoàn và mặt trận.
Tối 14/9, 15/9 tụi tôi trinh sát không sang sông vì không thấy lệnh, chỉ quan sát từ đài bên Nhan Biều. Tôi không rõ các bộ phận khác như cứu thương, vận tải, ... có sang và sang được thị xã không. Nhưng ấn tượng về những người còn lại trong hầm là rất mạnh khi chúng tôi bơi về.
Tụi tôi chỉ đến hầm chỉ huy lấy tin. Có nhiều chốt quanh hầm chỉ huy trong một diện tích nhỏ bị thu hẹp dần. Cách đây hơn ba tuần, tình cờ tôi gặp lại Vũ Thạch Lương ở thành phố HCM, người bạn cùng trường, cùng tiểu đội khi huấn luyện ở Hà Bắc. Chúng tôi không có liên lạc từ lúc chia tay sau ba tháng huấn luyện đến giờ. Lương ở đại đội cối của e95, đánh nhau trong thị xã từ khi trung đoàn làm nhiệm vụ ở đây cho đến tối 15/9 bị thương nặng và được đưa ra ngoài. Như vậy, trong các đêm 14/9, 15/9, các bộ phận cứu thương vẫn còn hoạt động. Hôm trước tôi cũng dự định mời Lương tham gia viết lại những câu chuyện đánh nhau trong thị xã. Lương là người của e95 tham gia cả 2 tháng bảo vệ thị xã.
Xin thêm vài chuyện quanh ngày 16/9.
Nghe kể sáng 16/9 khi giao ban, tướng Lê Quý Hai tư lệnh mặt trận đã nổi nóng nghe tin ta rút khỏi thị xã, và nói sẽ đưa quân chiếm lại.
Sau khi chiếm lại thị xã, trưa 16/9 quãng từ 11 giờ đến 1 giờ, pháo các loại bắt đầu bắn nhiều qua Nhan Biều, ở đoạn trông qua thị xã. Tụi tôi chưa lúc nào bị pháo nhiều và lâu như vậy. Liên tục là pháo phá, pháo chụp và pháo khoan xen kẽ, bắn dày đặc trên một diện tích nhỏ. Tôi nghiệm thấy khi đã ra khỏi hầm sẽ rất tập trung để quan sát, di chuyển, ... nhưng khi ngồi trong hầm bị pháo bắn trong một quãng thời gian dài (lần khác với tôi là khi trong hầm lúc máy bay đánh tập trung ở đầu cầu trong vòng 1 tiếng), thì hết sức căng thẳng. Căng thẳng vì không biết quả pháo khoan tiếp có trúng hầm mình không.
Quãng 2 giờ chiều tt Luyến gọi qua, nói mặt trận có lệnh cho trinh sát tối sang thị xã điều tra để đêm dẫn bộ đội đánh chiếm lại. Lệnh giao cho một trinh sát trung đoàn và tôi ở sư đoàn làm nhiệm vụ. Có vẻ ngậm ngùi, nên tt Luyến lấy hộp thịt dự trữ ở đáy ba lô ra cho hai đứa ăn. Bữa đó có quyết định hai đứa không mang súng, chỉ một con dao găm và một lựu đạn cho dễ bơi và tiềm nhập, với lời dặn nếu lộ dù sao cũng không cho địch bắt.
Chiều đó trời lâm thâm mưa. Quãng gần 5 giờ, anh Thời c phó (tôi không nhớ anh Thời xuống Nhan Biều khi nào), một b trưởng trinh sát trung đoàn, 2 đứa tôi (và một người nữa) bò ra bờ sông (khu vực hầm cách bờ Thạch Hãn vài trăm mét, phải qua đường 1). Vừa đến mép đường 1 thì bị trận pháo giã đúng chỗ, chúng tôi nhào ra nằm quanh. Cách chưa đầy 2 mét, chợt thấy xác một đồng đội đã căng phồng và có mùi. Có lẽ tải thương đến đây bị pháo bỏ lại hoặc thương vong hết, cũng phải đã vài ba ngày trước (kể lại để thấy ngay cả bờ bên mình, không phải mọi thứ đều được lo chu đáo và rõ ràng).
Ngớt pháo chúng tôi bò tiếp ra bờ sông. Bên kia, trên con đường sát ngay bờ sông, một chiếc tăng đi đi lại lại, nổ động cơ gầm rú thị uy. Trong khung cảnh trời dần chiều lúc ấy, uy lực của một chiếc tăng như lớn hơn nhiều.
Dùng ống nhòm quan sát kỹ, bờ Tây bên này thoai thoải xuống nước nhưng bờ Đông bên kia thị xã là con đường và bờ sông gần dựng đứng. Cách mấy bước là một ụ súng chĩa xuống nước. Pháo sáng bắn thế, hai gã trinh sát tay không có thể bơi qua không bị lộ, nhưng làm sao đưa được cả đoàn quân với súng ống qua mà không lộ? Nếu lộ làm sao tránh được các ổ súng đang chĩa xuống sông kia? Nêu ra các câu hỏi không khó trả lời này, anh Thời quyết định hai đứa tôi không qua sông nữa, mà tất cả quay về báo cáo lên trên. Một bức điện được soạn ra, nêu nhận định của trinh sát, và đề nghị cấp trên không tổ chức đánh đề chiếm lại thị xã.
Rất tốt là mặt trận cũng quyết định dựa theo báo cáo này của trinh sát. Sau này mỗi khi nghĩ lại, tôi luôn cho rằng đây là một quyết định dũng cảm và đầy trách nhiệm của anh Thời.
Ngày 19/9, tiểu đội tôi được rút về phía sau nghỉ ngơi sau hai tháng tham gia phục vụ chiến đấu bảo vệ thị xã.
|