VỀ QUẢNG TRỊ
(
tiếp theo)
13g30 đến Hồ Xá - Vĩnh Linh - Quảng Trị. Rẽ trái vào thăm khu di tích địa đạo Vịnh Mốc. Nghe nói đã nhiều nhưng cũng không thể hình dung được chỉ với 1 cái địa bàn,1 sợi dây có buộc nút để đánh dấu, những người nông dân bình dị không qua bất kỳ trường lớp nào đã tạo ra 1 hệ thống địa đạo tầng tầng lớp lớp để bám trụ giữ làng, giữ đất. Chính giữa Bảo tàng trên bức phù điêu mô tả toàn cảnh thế trận Vịnh Mốc trong chiến tranh là dòng chữ
'' To be or not to be '' - '' Tồn tại hay không tồn tại ''- đã làm nên những điều kỳ diệu ngoài sức tưởng tượng của con người.
Cầu Hiền Lương, sông Bến Hải vết đau chia cắt 2 miền suốt gần hai chục năm nhưng đã không thể ngăn được ý chí thống nhất của một dân tộc khao khát tự do. Tại đây bên cạnh cây cầu mới, người ta dựng lại một cây cầu theo mẫu của chiếc cầu cũ đã bị bom Mỹ phá sập trong chiến tranh để làm chứng tích của một thời quá khứ oai hùng. Nếu như thế còn thiếu cây cột cờ cầu Hiền Lương mà đã đi vào bài tập đọc của tuổi thơ thế hệ chúng tôi.
Qua cầu Hiền Lương, ta đi vào Nam khu phi quân sự, đến Dốc Miếu. Đây chính là một căn cứ quân sự lớn nằm trong hệ thống
''Hàng rào điện tử Mắc Namara'' trải dài hơn 70 km từ Cửa Việt cho tới biên giới Việt-Lào. Nó đã bị nghiền nát tan tành vào một ngày cuối tháng 3/1972 .
Đông Hà đây rồi, nơi bắt đầu của con đường 9 huyền thoại còn vang mãi những chiến công vang dội làm bạt vía kinh hồn quân thù suốt trong những thập kỷ 60 và 70 của thế kỷ trước. Tại ngã ba này trước đây có một tháp canh cao của Pháp, trong những ngày tháng của mùa Hè 1972 nó là đài trinh sát pháo binh sau 1973 ta tập trung những xác xe M41, M48, M113, những pháo 105, 155 và đặc biệt là cả pháo tự hành
''Vua chiến trường'' 175 ly... thu được của địch bị quây xích dưới chân tháp canh này, trên đỉnh tháp canh 1 lá cờ giải phóng nửa xanh nửa đỏ ngạo nghễ tung bay, một hình ảnh thật là ấn tượng. Thế mà sau những năm 90 tất cả những gì ở đây đã bị san phẳng để thay vào đó là 1 tháp vô tuyến viễn thông tượng trưng cho kỷ nguyên mở cửa ở mảnh đất này. Vui vì những thay đổi theo hướng thời đại, buồn vì hình tượng hào hùng của một thời vĩnh viễn mất đi. Có những cái mất đi nhưng không tiền bạc nào có thể lấy lại được.
Ái Tử, đây chính là mảnh đất mà Nguyễn Hoàng theo lời dạy của Nguyễn Bỉnh Khiêm sau khi dứt bỏ được nhà Trịnh đã định đô đầu tiên, nó cũng có nghĩa là thương nhớ con, phải chăng vị Chúa Tiên này vì sự nghiệp muôn đời của dòng họ đã buộc phải để lại đứa con nhỏ cho Chúa Trịnh làm con tin… Những năm chiến tranh đây là 1 căn cứ hậu cần tiền phương khổng lồ phía Bắc vùng Chiến thuật 1 của địch với sân bay có thể tiếp nhận những máy bay vận tải quân sự loại lớn như C130, C141, hàng dãy kho tàng khổng lồ, những trận địa pháo đủ các cỡ, rồi căn cứ của Sư đoàn 3 ngụy mang tên Bến Hải nhằm
''lấp sông Bến Hải Bắc tiến'', tất cả đã bị tan hoang trong Mùa Hè 1972 ấy. Hỡi anh, người lính năm xưa - người đã nhận ra chúng tôi cùng là sinh viên Đại học Xây dựng khi Chiến hát bài
'' Về đây với trường Xây dựng '' của thầy Trương Hùng Cường - giờ anh đang ở đâu, anh còn hay mất, ngày ấy cũng chẳng kịp hỏi anh học khoa nào, khoá nào, tên là gì, quê ở đâu...nhưng hình ảnh của anh với khuôn lặt đen xạm của người lính trận còn dặn dò những thằng lính mới chúng tôi cẩn thận củi lửa vì lũ OV10 đang lượn vè vè trên đầu. Giờ nơi đây trở thành huyện lỵ của huyện Triệu Phong, không còn 1 vết tích gì của căn cứ Ái Tử năm xưa. Bên phải là Nghĩa trang Liệt sĩ Triệu Phong, năm 2002 đã đưa anh Lan vào đây vì không biết quê anh ở đâu còn Huỳnh và Thiệm đã được trở về với mảnh đất quê hương.
Cầu Thạch Hãn, bờ Bắc uy nghi 1 đài tưởng niệm với hình tượng 20 trái tim đỏ thắm tượng trưng 20 chiến sĩ của trung đội Mai Quốc Ca đã hy sinh tới người cuối cùng để chặn đường rút quân của địch không cho chúng phá cầu nhằm chặn đường tiến của xe tăng ta vào Thị xã Quảng Trị.
(còn tiếp)