Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 18 Tháng Tư, 2024, 11:04:30 am


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Tổ Tam Tam  (Đọc 367351 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
smilingmen
Thành viên
*
Bài viết: 363


« Trả lời #130 vào lúc: 19 Tháng Năm, 2008, 10:45:49 pm »

Mong được liên tục nghe tiếng RPD, tiếng đại liên của Bác

Phải nói, cán bộ như vậy, mới thực sự là người anh, người bạn của lính trẻ, Bác nhỉ

Cán bộ cũng như lính thôi! Hoàn cảnh ấy không thương nhau thì thương ai? Vớ vẩn, hách dịch xúc phạm kiểu thời huấn luyện ... lúc lâm trận lính nó cho đi theo địch luôn không biết khi nào em à!
Đơn vị tôi có Đ/C A lé. Thời huấn luyện ngoài Bắc quát lính kinh lắm! Có thằng nào trốn về (rồi lại lên đơn vị) thì khốn khổ với bố b trưởng này. Báo động chiến đấu, bắt cả b lội ao, leo đồi cả đêm mệt nghỉ...Chả hiểu sao lại phải vào cùng đoàn. Trước khi ra chốt, A lé phải làm một mâm rượu xin lỗi anh em, sợ chúng nó khử. Bây giờ nhớ lại ly rượu ấy vẫn thấy đắng ngắt! Đắng vì con người thay đổi nhanh quá. Hoàn cảnh nó đẩy ngươì ta...

Nghe bác nói sợ nhỉ? Chẳng nhẽ tức nhau đến mức "khử" cả người mình co ạ? Cry
Logged
lethaitho
Thượng tá
*
Bài viết: 1313



« Trả lời #131 vào lúc: 19 Tháng Năm, 2008, 11:18:36 pm »

Mong được liên tục nghe tiếng RPD, tiếng đại liên của Bác

Phải nói, cán bộ như vậy, mới thực sự là người anh, người bạn của lính trẻ, Bác nhỉ

Cán bộ cũng như lính thôi! Hoàn cảnh ấy không thương nhau thì thương ai? Vớ vẩn, hách dịch xúc phạm kiểu thời huấn luyện ... lúc lâm trận lính nó cho đi theo địch luôn không biết khi nào em à!
Đơn vị tôi có Đ/C A lé. Thời huấn luyện ngoài Bắc quát lính kinh lắm! Có thằng nào trốn về (rồi lại lên đơn vị) thì khốn khổ với bố b trưởng này. Báo động chiến đấu, bắt cả b lội ao, leo đồi cả đêm mệt nghỉ...Chả hiểu sao lại phải vào cùng đoàn. Trước khi ra chốt, A lé phải làm một mâm rượu xin lỗi anh em, sợ chúng nó khử. Bây giờ nhớ lại ly rượu ấy vẫn thấy đắng ngắt! Đắng vì con người thay đổi nhanh quá. Hoàn cảnh nó đẩy ngươì ta...

Mới có là A trưởng mà đã như vậy thì không hiểu lên đến ....Z trưởng thì sẽ ra sao? Buồn thật!!! Tớ ở ngoài bắc cũng gặp ông C trưởng tên T.." keo khòng " cũng " oách " như vậy. Tên " keo khòng " là do mặt ông ấy quắt lại như hai ngón tay chéo. Hách dịch, hành lính đến khổ. May mà không phải vào mặt trận chứ không thì phải làm bao nhiêu mâm rượu đây tạ lễ đây?Huh
Logged

Ngôi sao như mắt anh, trong những đêm không ngủ
Giáo án em vẫn mở, cho ánh sao bay vào
Trungsy1
Thượng tá
*
Bài viết: 1670



« Trả lời #132 vào lúc: 20 Tháng Năm, 2008, 11:05:49 am »


Nghe bác nói sợ nhỉ? Chẳng nhẽ tức nhau đến mức "khử" cả người mình co ạ?

Cùng một hành động nhưng hồn cốt chứa trong đó khác nhau hẳn chứ! Có anh cb rèn lính thế này, lăn lê bò toài thế nọ, chỉ bảo từng ly từng tý để anh em về sau đi trận đỡ đổ máu. Mệt quân một chút nhưng hiểu tình nhau ngay. Nhưng cũng có ông chỉ thích thể hiện khâu oai, thích thể hiện mình...điều ấy nó nhận ra ngay. Thế nên mới có chuyện ấy đấy!
Logged
lethaitho
Thượng tá
*
Bài viết: 1313



« Trả lời #133 vào lúc: 20 Tháng Năm, 2008, 11:14:27 am »

Bữa nhậu vừa kết thúc. Đại đội chúng tôi lại lên đường, Tôi lại trở về với B của anh Nhạn với khẩu RPD quen thuộc. Vài anh lính còn đang trong trạng thái lơ mơ. Đi trên bờ ruộng mà thỉnh thoảng lại loạng choạng bổ nhào xuống ruộng lõm bõm nước. Tiếng cưòi vẫn rộ lên.... Chúng tôi lại nhằm hướng nam, nơi có con lộ nhỏ không tên vừa đánh bữa trước. Trời tối, chúng tôi tập trung tại một căn nhà nhỏ ở phum Prey Ko ki. Sau khi chính trị viên tiểu đoàn phổ biến nhiệm vụ cụ thể cho từng đơn vị. Anh đứng trên một mô đất cao nói với chúng tôi :
  - Đợt chiến đấu sắp tới sẽ diễn ra rất quyết liệt, tính bất ngờ có thể không còn nữa. Nhưng tôi xin hứa với các đồng chí, các đồng chí cứ yên tâm chiến đấu. Nếu đồng chí nào chẳng may hy sinh, chúng tôi dù rằng phải hy sinh thêm ba bốn đồng chí nữa để mang xác các đồng chí về, chúng tôi cũng quyết không để các liệt sỹ nằm lại trận địa.
Trong chiến đấu đối với người lính, cái sợ nhất có lẽ là bị đồng đội bỏ rơi mình nằm trong tay địch, dù còn sống hay đã chết. Nghe chính trị viên nói vậy, chúng tôi cũng yên lòng phần nào. Do kết quả của những bữa ăn xả láng vừa qua, bụng tôi lại có vấn đề. Thật chết vì cái mồm. Nguời mệt rã rời.
Đêm ấy, tôi ngồi gác để cho anh Nhạn và thằng Màu ( người Tam đảo Vĩnh phúc - lính mới tò te được bổ xung vào B tôi thay thằng Minh ) ngủ trước. Đang gác, người tôi bỗng lạnh run, hai hàm răng va vào nhau cầm cập, chân tay run lẩy bẩy. Bỏ mẹ, sốt rét rồi. Từ chỗ tôi ngồi gác vào đến hầm thùng, nơi Anh Nhạn đang nằm chỉ có khoảng chưa đến chục mét mà tôi bò mãi mới đến nơi. Tôi thì thào báo cáo với anh Nhạn. Anh Nhạn ra gác thay cho tôi và bảo tôi vào hầm nằm. Thằng Màu lấy hết màn, tăng, nilon đắp lên người tôi, lấy 2 viên Quinin cho tôi uống. Vẫn run lập cập. Thằng Màu liền đè cả người nó lên người tôi cho ấm. Ôi, cái tình đồng đội sao mà ấm áp thế, đáng quý thế. Màu ơi, bây giờ em ở đâu?
Sáng hôm sau, người tôi ê ẩm rã rời, các khớp xương như muốn long ra từng đoạn. Cơn sốt đã dứt nhưng tôi vô cùng mệt. Tôi liền báo cáo với anh Nhạn xin phép cho tôi được về cứ anh nuôi nghỉ ngơi ít ngày cho lại sức. Anh Nhạn trầm ngâm một lát rồi động viên tôi :
-   Thọ ạ, nếu B mình còn nhiều người thì anh sẽ đồng ý cho em về cứ ngay. Nhưng em xem, cả B bây giờ còn có 3 anh em. Nếu em về nghỉ thì còn mỗi anh và thằng Màu ú a ú ớ, nó chưa đánh đấm bao giờ.... Thôi, em cố gắng một chút nhé. Em đưa khẩu RPD cho anh, còn em em cầm lấy khẩu M79 này cho nhẹ.
Lần đầu tiên tôi thấy anh nhẹ nhàng đến vậy, tịnh không thấy một tiếng đù má, đù cha trong câu nói của anh. Tôi lặng lẽ cầm lấy khẩu M79 và dây đạn anh đưa. Tôi còn biết nói gì nữa. Trung đội đã hao tổn qúa nhiều trong suốt những trận đánh vừa qua. Mỗi người còn lại phải cố ráng lên một chút vậy.
« Sửa lần cuối: 20 Tháng Năm, 2008, 09:22:36 pm gửi bởi lethaitho » Logged

Ngôi sao như mắt anh, trong những đêm không ngủ
Giáo án em vẫn mở, cho ánh sao bay vào
lethaitho
Thượng tá
*
Bài viết: 1313



« Trả lời #134 vào lúc: 20 Tháng Năm, 2008, 11:18:14 am »

Chúng tôi không ngờ rằng, trận đánh chiếm Chi phu lần này lại nhàn đến vậy. Khi tiểu đoàn 3 lên đến nơi, các đơn vị bạn đã giải quyết xong. Chúng tôi thong thả hành quân hướng về cầu Tà yên. Người mệt mỏi rã rời sau trận sốt rét, tôi đi rất chậm và nghỉ liên tục. Mãi đến trưa, chúng tôi mới lên đến nơi. Do anh nuôi không thể đưa cơm lên kịp, chúng tôi dừng chân bên một căn nhà nhỏ cạnh cầu Tà yên để nấu cơm ăn trưa. Khoảng 2 g chiều, chúng tôi rẽ xuống con đường nhỏ bên tay trái hướng về phum Prey khlok. Chiều tà thê lương, vắng lặng không một tiếng súng. Không gian quánh đặc mùi tử khí. Chốc chốc, chúng tôi lại bắt gặp những xác người ( địch hay dân nhỉ? ), xác trâu bò hoặc vừa chết, hoặc chết đã lâu bốc mùi sặc sụa. Vòng vèo mãi đến lúc trời tối mịt, chúng tôi mới tới được Prey Ampil. Mệt rã rời, cả trung đội ( mà cũng chỉ còn có 3 mống ) chui vào một căn lều sát ngay bên đường. Chẳng kịp mắc võng, tôi lăn ra đất ngủ một mạch. Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi mới nhận ra cả bọn nằm ngủ ngay trong chuồng bò, phân vẫn còn đầy trên mặt đất. Chúng tôi thay nhau đi đào hầm, xác định vị trí xạ kích... Buổi chiều, sang C14 tìm thằng Long xem nó có ổn không? Hơn nửa tháng, đánh liên miên cũng chẳng kịp để ý đến nhau nữa. Đang đi, bỗng thấy tiếng gọi Thọ ơi í ới. Hoá ra bọn thằng Chương bên C12 ( hay C13 nhỉ??? ) ở phố Ngõ Trạm. Chúng nó vừa bắn chết mấy con Trâu. Thấy tôi, chúng nó gọi vào để ăn thịt Trâu luộc chấm với muối ớt. Anh em xa lâu ngày nay gặp lại, tay bắt mặt mừng, vui quá thể.
-   Sao chúng mày không xào thịt lên ăn có phải ngon hơn không? Tôi hỏi.
-   Làm gì có mỡ, mắm muối. Thôi cứ luộc lên, mỗi thằng một tảng.
Thịt nhiều vô kể. Cả mấy con trâu, chúng nó chỉ xẻo lấy có mấy cái đùi sau và tim, gan. Còn thì vứt tất. Thật phí của giời.
Hôm sau, chúng tôi nghỉ ngơi và bổ xung thêm trang bị, tôi nhận khẩu B40, còn khẩu RPD giao lại cho thằng Màu. Tôi hướng dẫn cho Màu cách tháo lắp, cách sử dụng khẩu súng. Thằng Màu thủ thỉ kể cho tôi về gia đình, về bản thân nó. Đang ở nhà chăn trâu, nó phải đi bộ đội. Huấn luyện chỉ hơn một tháng đã phải lên đường vào đây. Nó chưa được bắn một phát súng nào. Nó bảo tôi :
-   Anh ơi, lúc nào các anh “ chạy “, anh nhớ bảo em với nhé !
-   Yên tâm đi, nhưng sao mà phải “ chạy “? Tôi lên giọng “ lính cựu “.
-   Thì em nghe thấy mấy anh bảo, thỉnh thoảng mình vẫn bị Miên nó đánh cho chạy “ re kèn “ mà !
Tôi bảo nó mang súng ra ngoài hầm phía sau, lúc nào nghe thấy tiếng súng bọn Miên bắn thì cho nó bắn thoải mái. Lúc nào nghe tiếng súng mà nó hết thấy sợ thì thôi.
Đến khoảng nửa đêm hôm ấy, đại đội chúng tôi được trinh sát trung đoàn dẫn đi đánh phối thuộc với trung đoàn 2. Đêm tối như hũ nút, tôi cứ bì bõm bước thấp bước cao theo sát anh Nhạn đi phía trước. Cứ có lệnh nghỉ tại chỗ là tôi đặt ịch giá đạn xuống đất, không thèm tháo nó ra khỏi vai và tranh thủ nhắm mắt. Buồn ngủ quá trời. Chúng tôi đi theo một bờ đê của con sông chạy về thị xã Svayrieng. Đang vừa đi, vừa ngủ gà gật bỗng..Ùm. Tôi phi cả người xuống sông. Thằng Màu vội vàng kéo tôi lên. Xung quanh, chúng nó cứ bịt mồm cười khùng khục. Trinh sát trung đoàn không bắt được liên lạc với trung đoàn 2, chúng tôi lại quay về vị trí cũ. Đêm hôm sau cũng vẫn như vậy, chúng tôi cứ ra đi lúc nửa đêm và về lúc gần sáng. Sáng hôm sau, anh Nhạn càu nhàu tôi :
-   Đi đột ban đêm mà giày của mày cứ lép nha lép nhép, lộ bố nó mất.
-   Nhưng nước nó cứ tràn vào giày của em, đi nặng chình chịch. Tôi cãi.
-   Đù má, mày ngu lắm. Lấy dao chặt ngay cái mũi giày đi “ con ạ “. Nước có vào, chỉ cần chống mũi giày lên là ra hết.
Lại một bài học bổ ích cho tôi. Tôi và thằng Màu lập tức thực thi “ mệnh lệnh “.
« Sửa lần cuối: 20 Tháng Năm, 2008, 09:24:08 pm gửi bởi lethaitho » Logged

Ngôi sao như mắt anh, trong những đêm không ngủ
Giáo án em vẫn mở, cho ánh sao bay vào
SaoVang
Đại tá
*
Bài viết: 8205



« Trả lời #135 vào lúc: 20 Tháng Năm, 2008, 12:03:53 pm »

Úi giời ơi, sao mà yêu các bác trungsy, hạ sỹ và tran thế không biết. Chúc sức khoẻ các bác.
Logged
tran479
Thành viên
*
Bài viết: 793


« Trả lời #136 vào lúc: 20 Tháng Năm, 2008, 02:01:14 pm »

Ráng lên bác Thọ nhé ,mình cũng vừa ...hóng bài bác ,vừa ...lết theo bác hihihi
Logged
smilingmen
Thành viên
*
Bài viết: 363


« Trả lời #137 vào lúc: 20 Tháng Năm, 2008, 03:23:09 pm »

Sau khi chính trị viên tiểu đoàn phổ biến nhiệm vụ cụ thể cho từng đơn vị. Anh đứng trên một mô đất cao nói với chúng tôi :
  - Đợt chiến đấu sắp tới sẽ diễn ra rất quyết liệt, tính bất ngờ có thể không còn nữa. Nhưng tôi xin hứa với các đồng chí, các đồng chí cứ yên tâm chiến đấu. Nếu đồng chí nào chẳng may hy sinh, chúng tôi dù rằng phải hy sinh thêm ba bốn đồng chí nữa để mang xác các đồng chí về, chúng tôi cũng quyết không để các liệt sỹ nằm lại trận địa.
Trong chiến đấu đối với người lính, cái sợ nhất có lẽ là bị đồng đội bỏ rơi mình nằm trong tay địch, dù còn sống hay đã chết. Nghe chính trị viên nói vậy, chúng tôi cũng yên lòng phần nào.

Đọc đoạn này của bác nhà cháu suýt khóc ngay Cry. Có ai ngờ trước khi ra trận, người ta lại dặn dò nhau điều tưởng chừng như giản dị thế. Nhà cháu cứ tưởng sẽ phải là: các đ/c fải thế này, các đ/c phải thế kia... Vậy mà...Nhưng như thế liệu có bị "kết tội" làm nhụt tinh thần chiến sĩ k các bác nhỉ  Grin. Hè, em đùa tý cho bớt căng thẳng ạ!
Logged
smilingmen
Thành viên
*
Bài viết: 363


« Trả lời #138 vào lúc: 20 Tháng Năm, 2008, 03:24:14 pm »

Bác lethaitho viết ngày càng hay! Hoành tráng lắm! Phấn chấn lắm! Grin
Logged
smilingmen
Thành viên
*
Bài viết: 363


« Trả lời #139 vào lúc: 20 Tháng Năm, 2008, 03:28:07 pm »


Nghe bác nói sợ nhỉ? Chẳng nhẽ tức nhau đến mức "khử" cả người mình co ạ?

Cùng một hành động nhưng hồn cốt chứa trong đó khác nhau hẳn chứ! Có anh cb rèn lính thế này, lăn lê bò toài thế nọ, chỉ bảo từng ly từng tý để anh em về sau đi trận đỡ đổ máu. Mệt quân một chút nhưng hiểu tình nhau ngay. Nhưng cũng có ông chỉ thích thể hiện khâu oai, thích thể hiện mình...điều ấy nó nhận ra ngay. Thế nên mới có chuyện ấy đấy!


Nghe bác trungsy1 nói có lý thật. Đúng là cần phải phân biệt rõ đâu là huấn luyện, đâu là "luộc quân" (như thằng bạn em học trường sĩ quan lục quân vẫn nói Cheesy). Trong chiến đấu ác liệt, chuyện đó chắc k khó!
Logged
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM