CHUYỆN I
Chúng tôi là lính trinh sát 325. Sau 5 ngày luồn sâu trong lòng địch ở ngay gần nhà thờ La Vang, Quảng Trị, gần sáng luồn về được cứ nằm ven sông Nhùng. Cứ này nằm trên phần đất do ta kiểm soát. Chúng tôi bò ra làm hồ sơ để chuyển về trên. Đến trưa công việc cũng xong. Không biết có ae nào đã trải nghiệm 5 ngày chỉ nói thầm hoặc làm ám hiệu mà không được nói thành tiếng ? Chúng tôi hoàn toàn mất tiếng nói. Thường thì sẽ hồi phục dần sau vài ngày. Anh là Ng T D, quê ở Bình Lục, Nam Hà (Hồi đó là 2 tỉnh Nam Định và Hà nam sáp nhập), nhập ngũ tháng 8 năm 70. Xong việc, hứng chí mấy ông giọng khạc khạc trong cổ như nagn đực ngồi tán chuyện dóc rồi thách đố nhau. Loanh quanh thế nào, anh nhận thách đố ăn hết 1 cân lương khô (loại 701). Một cân 4 phong, mỗi phong có 4 thanh. Anh em phải xót xa, từng người móc gùi của mình để có đủ 1 cân. Quả thật, đang đói khát, nửa cân đầu hết đánh vèo. Nửa cân sau càng ngày càng khó. Mà cái giống ăn lương khô là phải uống nước, không thì không trôi được. Đến thanh cuối cùng thì anh không ngồi được, cũng chẳng nằm được. Chỉ còn một tư thế giống như bà đẻ đang nằm chống tay trên bàn đẻ. Rồi cũng không thể chịu được. Cả chiều hôm đó, anh phải nằm ngâm mình dưới sông Nhùng. Chuyện không còn cười được nữa. Nếu bây giờ, chắc phải đưa đi viện cấp cứu rồi.
Không quên được vì sau đó anh đã hy sinh trên đường tiến vào Sài Gòn, nơi gần cửa Xuân Lộc.
Em góp vui.thêm chuyện thách-đố vui của lính,do ông già kể lại hồi chống Pháp,việc xẫy ra hình như trước trận đánh lớn o Bắc ninh thì phải,sau đó ông cụ bị thương va bị bắt.do lâu rồi lên khống nhớ được chính xác thời gian xảy ra:đóng quân trong nhà dân,trong lúc rỗi rãi,hết chuyện nọ xọ chuyện kia,lạii thấy nhà chủ có 1 đàn gà,trong đó có 1 con gà sống tầm 3kglính mới quay ra thách nhau ăn hết 1 con gà đó,muốn chế biến kiêu gì cũng được chỉ có 1 yêu cầu nho nhỏ: không được có 1 tý mắm,muối nào cả.Ai thắng tất nhiên được ăn trọn con gà và 1 bao thuốc lá của Pháp thơi đó.Nếu thua hình phạt sẽ gấp đôi,Cuộc thi bắt đầu,có cán bộ đứng ra làm trọng tài : tình hình lúc đầu diển ra thuận lợi,ông kia ăn hết 1/2 con gà luộc sau đó tốc độ châm dần,vì không có muối chấm,lên ngán+mứ nhưng mặt vẫn bình thản coi như không ;khi được 2/3 con gà thì bên thách đố Giành lại 1/3 còn lai chia nhau ăn,Vì họ nghĩ Mình thua là cái chắc rồi,vớt vát được cái gì hay cái nấy,Còn ông " vân đông viên" ăn gà thì sau này thú nhận: phúc tổ 70 đời nhà em,chúng nó lúc đó không Giành lai gà,chắc em chết mất,lúc đầu nghĩ đơn giản.lâu ngày không ăn uông thiếu thốn,giờ chỉ phai ăn 1 con,chứ 2 con cũng xơi tái được,vì không nghĩ ra là bị cấm dùng muối & nước mắm .ăn mấy miếng đầu không sao,cố được 1/2 con thì không thể ăn được vì nhạt & ngán.sau đó vừa nhâm nhi vừa nghĩ kế chuồn,may sao mấy ông kia non gan,lên thoát chết trong gang tấc
.Bản thân em những năm hồi 198x mới sang Liên xô,ở nhà đi thiếu thốn thế nào,chắc mọi người đều biết.Lúc sang em là trưởng phòng,phụ trách ăn uống
.đến bữa cứ 1con gà+ 1chai sữa tươi+ 1chai nước ngọt=napitok/1 người sau mấy tháng học tiếng em lên được 9kg,đứng thứ 2 toàn đoàn vì "tăng trọng" thua ông thứ 1 lên có 12.5kg.Sau đó cứ nhìn thấy gà lại rùng mình vì sợ.Gần đây mới ăn lại được.Phàm những cái gì Quá,đều không hay các bác nhỉ