Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 29 Tháng Ba, 2024, 12:01:47 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Những chuyện không thể quên - Cười ra nước mắt  (Đọc 374645 lần)
0 Thành viên và 2 Khách đang xem chủ đề.
Hungnt_E1F2
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 1072


« Trả lời #370 vào lúc: 19 Tháng Bảy, 2010, 04:50:01 pm »

Tặng bác Binhyen và bác TTNL:
 Bi đông Mỹ, ảnh chụp tại bảo tàng trong thành cổ QT
Buổi sáng tôi đã mô tả cái bi đông Mỹ có gờ hàn hai nửa vì nó làm bằng inox. Sợ sai không phát biểu nữa, vì lâu quá chỉ thấy mà không dùng nên nhớ mang máng thôi. Chúng tôi vào sau "nhặt ống bơ" còn thấy loại ấy mà.
Bọn em sau này ở KPC 1979, vẫn còn dùng cả bi đông TQ lẫn bi đông Mỹ (cả loại inox và loại nhựa), thìa US rất tiện lợi. Cái ca inox Mỹ dùng đun nước. Phần lớn là mỗi lính có 2 bi đông. Những vật ấy còn tồn tại nhiều ít hay không có lẽ tùy theo đơn vị thôi.
Logged
Bodoibucket
Thành viên
*
Bài viết: 913


« Trả lời #371 vào lúc: 19 Tháng Bảy, 2010, 06:43:39 pm »

Chợ làng Bích La, gần cầu qua sông ...


Bích La Nam (1 phần của Bích La)


Cầu qua sông Vĩnh Định
« Sửa lần cuối: 19 Tháng Bảy, 2010, 06:49:26 pm gửi bởi Bodoibucket » Logged
TichTuongNhuLe
Thành viên
*
Bài viết: 1310



« Trả lời #372 vào lúc: 20 Tháng Bảy, 2010, 08:01:31 am »



       CHUYỆN IX   CHUYỆN KỂ CỦA LÊ XUÂN TƯỜNG   (tiếp Cool

       Sau hơn chục ngày ở hậu cứ kể từ khi vượt sông về đơn vị, một buổi chiều mưa tầm tã chúng tôi được lệnh ra bến sông để lấy đạn. Lần này lấy toàn lựu đạn, những bánh thuốc nổ TNT, dây cháy chậm, ngòi nổ và nụ xòe cùng một số lượng đạn B40, B41. Sáng hôm sau anh Tạo và Phồm hướng dẫn cách kết nối những bánh TNT loại 200g và 400g thành những quả thủ pháo. Lệnh từ C bộ truyền xuống đêm nay sẽ đi tập kích địch tại khu vực An Tiêm, Chợ Sãi sau đó sẽ chốt lại. Ba anh em trong hầm hối hả chuẩn bị cho lần vào trận này. Bắc được ở lại trông hậu cứ, tiểu đội chỉ còn 4 người nhưng trang bị khá mạnh Lào giữ B40, Bình là khẩu trung liên RPK còn tôi và Phồm mang AK. Theo lời khuyên của mấy người lính đơn vị bạn tôi gặp trong chốt khi đưa cơm, lần này vào chốt ngoài 2 băng đạn buộc chéo nhau lắp sẵn ở súng tôi còn mang trên người yếm đựng đạn AK trước ngực. Tuy có nặng và nóng nhưng được cái dễ cơ động nhất là nó bảo vệ ngực cho mình khi bị đạn găm vào phía trước. Trước khi vào trận tôi tranh thủ tắm rửa thay bộ quần áo đang mặc trên người bằng bộ đã giặt sạch để trong ba-lô (bộ này để phòng khi có làm sao sẽ được mặc bộ quần áo sạch sẽ trên người). Đấy là một ý nghĩ lãng mạn lúc đó mà thôi vì chỉ trên đường vào chốt thôi thì người ngợm đã như  trâu lầm toàn bùn đất. Thấy Phồm chỉ có 2 băng đạn buộc chéo lắp vào súng như thế chỉ có 60 viên tôi hỏi: “Có 2 băng thôi à, nhỡ hết đạn thì lấy ở đâu”. Nó lầm bầm: “Bắn làm sao hết được, ở đây chỉ dùng B40, B41 và lựu đạn thôi, mà đạn AK có đầy trong các hầm chốt”. Nghe Phồm nói cũng phải vì quan sát trận địa những đêm đi đưa cơm thì thấy ta và địch toàn bám vào các vật cản là những nhà đổ.

       Anh Tạo mang sang 1 bao cát toàn lựu đạn Mỹ chia cho mấy anh em. Cầm quả US trên tay, da láng bóng mầu xám tròn thu, mỏ vịt của nó cứng cáp và khoằm nên cài vào xanh-tuya-rông rất chắc chắn. Tôi lấy 5 quả mỏ vịt US và 4 quả lựu đạn tấn công của ta, trong ruột tượng đeo qua lưng cũng có 5 trái thủ pháo. Tôi cắt một đoạn dây võng làm lại quai cho cái bòng bằng túi bao cát để đeo trên lưng, trong đó có võng, vài bánh lương khô, cuốn nhật ký ghi chép suốt từ khi nhập ngũ đến giờ, một cuốn sổ học tập của sinh viên mang đi từ trường để làm kỷ niệm. Cơm đã nấu xong, mỗi thằng mang theo 2 nắm đeo bên hông. Rồi bông băng cá nhân mới lĩnh nữa, đeo tất cả vào người nhảy thử vài cái, lại chỉnh, lại buộc cho đến khi mọi thứ không còn phát ra tiếng kêu lạch cạch nữa. Theo anh em cũ thì nên đội mũ cối vì sẽ đỡ được vôi gạch nện vào đầu khi pháo nổ gần. Cái mũ giải phóng tôi nhét luôn vào bòng nhỡ khi mất mũ cối còn có cái mà thay thế. Đúng là tâm trạng vào trận đầu của lính mới: mang cái này đi, bỏ cái kia lại, không mang thì tiếc, mang lại nặng.

       Trong khi đó, anh em cũ lại rất đơn giản, ngoài vũ khí, trang bị chiến đấu, cơm nắm, lương khô, võng, vải mưa thì chỉ thêm có điếu cày và thuốc lào. Thấy tôi có tới 5 băng AK (150 viên bao gồm 2 băng buộc chéo nhau lắp vào súng, 3 băng dự trữ ở yếm), Phồm bảo tôi bỏ bớt lại 1 băng ở yếm để mang theo điếu cày. Chiếc điếu cày được làm từ ống pháo sáng bằng nhôm, nõ điếu được khoét từ một tay tre, khi hút thì sìn sịt nhưng còn hơn là không có điếu để hút. Một số cậu làm “điếu bát” từ hộp nhựa đựng thuốc sốt rét, cắm nõ ở trên nắp, lắp 1 vòi truyền huyết thanh để làm cần hút. Loại này gọn nên có thể nhét được vào túi ngực. Phồm lưu ý chúng tôi khi dùng lựu đạn và thủ pháo của ta rất dễ bị lộ vì khi giật nụ xòe sẽ phát tiếng khá to cộng thêm tia lửa phụt ra của nụ xòe.

       Trời vẫn mưa, chúng tôi tranh thủ ngủ để nửa đêm sẽ vào trận, anh Tạo sang ngủ bên hầm chúng tôi. Anh liên tục rít thuốc lào, khiến tôi cũng trằn trọc không ngủ được. Quê anh ở Phúc Yên, anh có một con trai chưa đầy năm. Chắc lúc này anh đang nhớ tới gia đình, vợ con. Những người có gia đình thường thường hay nặng lòng khi phải xa nhà để đi vào nơi trận mạc như thế này. Chợt anh quay sang tôi nói:
-   Giờ này vợ con mình ở nhà chắc nghĩ rằng mình sướng lắm đấy nhỉ ! Tôi đang lơ mơ lầu bầu trả lời:
-   Ông chỉ vớ vẩn, sướng cái nỗi gì...ông ngủ đi để cho chúng tôi ngủ với. Anh Tạo nằm xuống giọng nói như nghẹn đi:
-   Những thằng chưa vợ như chúng mày là sướng nhất, không phải lo lắng gì.
Trong giấc ngủ chập chờn đầy âu lo, trước khi vào trận đánh ai mà chẳng nghĩ, nghĩ về gia đình, về Mẹ, về những gì đang chờ đợi. . .  Còn cái chết ư  ? Tôi đã xác định từ đầu, ngay cái đêm vượt sông khi bị pháo địch chụp trên đầu mà Chiến, Sơn đã lôi tôi lên bờ.

. . . (còn nữa)
Logged

tai_lienson
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 1231


« Trả lời #373 vào lúc: 20 Tháng Bảy, 2010, 08:42:21 am »

Khẩu 12,8 đặt trên nhà tầng ở chợ Sãi sao mình không dùng pháo bắn thẳng tiêu diệt hoặc kiềm chế hả bác vì chỉ cần bắn trúng căn nhà là thế nào địch cũng bị thương vong ??
  Tâm trạng  bác Tạo đúng là tâm trạng chung của những người lính đã có vợ con , không dễ gì ra trận thanh thản được như đồng đội là trai tơ . Hồi bọn em ở K cũng vậy , thấy mấy bác có vợ khi đánh  nhau hay tìm mọi cách ở phía sau sao ghét thế nhưng rồi đến lượt mình có vợ  khi lên Vị xuyên chỉ muốn đào ngũ . Bản thân mình hy sinh thì rất dễ chấp nhận nhưng nghĩ chỉ tội vợ con ,thương cha mẹ
  Bây giờ cũng vậy luật nghĩa vụ quy định tuổi nhập ngũ của thanh niên rõ ràng nhưng các đơn vị khi lấy quân xem hồ sơ thấy vị nào đã có vợ là xin kiếu
« Sửa lần cuối: 20 Tháng Bảy, 2010, 08:49:51 am gửi bởi tai_lienson » Logged

Lính trung đoàn tình nguyện quân 866 - qua những miền tây - (một khẩu súng giữ đất trời ba nước, một dấu chân in khắp nẻo Đông Dương)
vitính
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 483


« Trả lời #374 vào lúc: 20 Tháng Bảy, 2010, 10:23:08 am »

Bây giờ cũng vậy luật nghĩa vụ quy định tuổi nhập ngũ của thanh niên rõ ràng nhưng các đơn vị khi lấy quân xem hồ sơ thấy vị nào đã có vợ là xin kiếu
Bác Tài vẽ đường cho trai chạy? Các cháu ở Đô Lương mà "tảo hôn tập thể" là do bác Tài đấy nhé  Grin
Logged
hamduthu
Thành viên
*
Bài viết: 53


« Trả lời #375 vào lúc: 20 Tháng Bảy, 2010, 11:16:43 am »

   Thế bác vitinh muốn đi NVQS 2 năm lại về, với lí lịch còn độc thân, bay nhảy 5-7 năm nữa. Hay bác muốn vào "tù chung thân" sớm 10 năm Grin
Logged
TichTuongNhuLe
Thành viên
*
Bài viết: 1310



« Trả lời #376 vào lúc: 20 Tháng Bảy, 2010, 09:13:49 pm »

Khẩu 12,8 đặt trên nhà tầng ở chợ Sãi sao mình không dùng pháo bắn thẳng tiêu diệt hoặc kiềm chế hả bác vì chỉ cần bắn trúng căn nhà là thế nào địch cũng bị thương vong ??
  

       "Nhà tầng" Là từ các cựu binh thường dùng. Bác Lê Xuân Tường là tân binh trong đơn vị cứ thế gọi theo. Thực ra 12 ly 8 nó có đặt tên nóc nhà tầng không thì không rõ, nhưng  thằng này khống chế hết cả một quãng sông. Không biết trước đó ta đã dùng pháo bắn chưa. Nhưng mà lúc bấy giờ, ta rất thiếu đạn, chỉ thấy địch bắn chứ mấy khi mình bắn.

       Theo đại tá Nguyễn Việt, là người chỉ huy phòng ngự ở khu vực thành cổ từ 20/8/1972, lúc đó pháo tiểu đoàn và trung đoàn chỉ có cối 82 (50-100 viên/khẩu); DKZ (20-30 viên/khẩu). Pháo sư đoàn đặt ở Xuân An có 6 khẩu cối 120, 2 khẩu cối 160, 5 dàn BM14, 2 tiểu đội B72. Đạn dược đều thiếu. Pháo của mặt trận B5 có trung đoàn 164, trung đoàn 84 và trung đoàn 45 như mối ngày bắn chi viện cho phía trong thành từ 40 đến 50 quả.

       Lính bộ binh chúng tôi thì chỉ thấy pháo một chiều: địch bắn ta !
Logged

TichTuongNhuLe
Thành viên
*
Bài viết: 1310



« Trả lời #377 vào lúc: 20 Tháng Bảy, 2010, 09:51:35 pm »

CHUYỆN IX   CHUYỆN KỂ CỦA LÊ XUÂN TƯỜNG   (tiếp 9)

       Nửa đêm cả đại đội tập trung ở sân C bộ dưới trời mưa to, mang tiếng đại đội nhưng chỉ là 2 trung đội với khoảng mười lăm tay súng. Ông Nghĩ dẫn quân đi, ông Trọng và Trình ba toác ở nhà, cả Bắc điếc nữa. Đơn vị không cho Bắc đi vì nó không nghe được tiếng pháo rít trên đầu, nhiều lần đi với nó tôi phải kéo nó nằm xuống để tránh những quả pháo nổ gần. Chính vì không nghe được mà nó đã hy sinh khi dính một mảnh pháo vào gáy lúc về gần đến hầm, trong một đêm đi tải gạo và đạn sau đó hơn 1 tháng.
      
       Trinh sát dẫn chúng tôi ra đến lộ 4, vượt qua đống đổ nát của dẫy nhà ven đường nơi mấy cái xe thiết giáp bị cháy nhưng lần này không rẽ phải như những lần vào chốt đưa cơm mà chúng tôi cứ men theo lộ mà đi. Nước mưa táp vào mặt làm nhòe nhoẹt mắt kính nhưng tôi vẫn bám được đội hình nhờ ánh sáng của hỏa châu địch, qua một khoảng ruộng lầy thụt đến một rặng tre tan hoang, cậu trinh sát ra hiệu chúng tôi dừng lại rồi biến về phía trước. 4 chúng tôi cụm lại sau một gò mộ ngổn ngang những bia mộ xen lẫn các hố pháo, hố bom. Chỗ chúng tôi liên tục bị những quả cối cá nhân nã vào, nhìn những quả đạn đỏ lừ lướt qua đầu nổ phía sau, quả thì nổ phía trước, phía bên cạnh. Tôi lăn ngay vào một hố pháo gần đấy, hố sâu khoảng 50cm lại ngập nước, mỗi khi úp mặt để tránh thì coi như phải nín thở để khỏi sặc nước.

       Chợt phát hiện bóng mấy người lố nhố ở đoạn hào gần đấy, tôi lao ngay xuống, Phồm, Bình và Lào đều ở đó. Đây là khu vực chốt của C6 thuộc D2, họ có các đường hào dẫn tới các hầm chốt khá hoàn chỉnh. Trong một ngách hào tôi thấy mấy bóng người nằm chồng chất lên nhau - đó là những anh em hy sinh đang chờ vận tải chuyển ra ngoài. Ngồi bệt dưới hào, bùn nước ngang bụng mấy anh em tranh thủ chợp mắt một lúc trong lúc chờ trinh sát dẫn đi tiếp. Một khoảng thời gian khá lâu chúng tôi bị dựng dậy để đi tiếp. Qua dãy chốt của C6 chúng tôi lom khom tiến về phía trước giữa các đống nhà đổ nát.

       Chợt một loạt tiếng nổ liên tục, rất đanh, rất gần chỗ chúng tôi. Chùm đạn đỏ lừ sát trên đầu chúng tôi lao vào khu vực chốt của C6. Có một ổ đại liên của địch rất gần đây trong một căn nhà đổ nào đó. Một đường hào cạn (có thể là đường tăng) cắt ngang thấp hẳn xuống so với xung quanh tới gần 1 mét rộng đến gần năm chục mét chi chít hố pháo. Chúng tôi qua khỏi con hào đó tới một khu vực xung quanh rất nhiều dẫy nhà dài đổ nát. cả đại đội nép dưới chân những đống gạch vụn khi được biết đã đến nơi. Hình như chúng tôi vào quá sâu thì phải vì căn cứ những luồng đạn đại liên cũng như tiếng nổ của M79 ở phía sau lưng chúng tôi.

       Anh Tạo đi hội ý với đại đội bò về chỗ chúng tôi:
-   Các tiểu đội tản ra, tranh thủ đào công sự , trời sáng đến nơi rồi. Cố gắng trụ lại chờ lệnh mới. Mỗi thằng bắn một hơi thuốc rồi đi nhé  !.
Tôi rút cái điếu cài ở yếm đạn đưa cho anh, mấy anh em chụm đầu trong một cái hố để hút thuốc, rất cẩn thận còn phải lấy vải mưa chùm lên cho khỏi phát sáng ra ngoài. Tôi theo Phồm bò ra cách đấy chưa đầy hai chục mét thì một chớp đỏ kèm theo tiếng oành của M79. Một bóng người đang dẫy dụa xung quanh là khói đạn khét lẹt. Tôi và Phồm lao về phía đó. Trời ! Anh Tạo từ  cổ đến ngực bị nát bét đầm đìa máu. Thường giữ chặt người anh, tay bịt lấy miệng không cho tiếng rên la phát ra vì địch đang ở rất gần ngay tại bên kia ngôi nhà đổ. Bàng hoàng nhìn anh ưỡn người và đuối dần, chúng tôi vuốt mắt cho anh, đặt anh dựa vào đống gạch vụn và lấy vải mưa phủ cho anh. Anh Tạo ơi ! Em vẫn nhớ tới câu nói của anh đêm hôm trước khi anh không ngủ được nhớ tới gia đình. Phải chăng đó là một điềm báo trước? ”Giờ này vợ con mình ở nhà chắc nghĩ rằng mình sướng lắm đấy nhỉ ?”. Sao anh lại hỏi em một câu như vậy ? Ai oán quá anh ơi . . . !

       Trời đã tạnh, chỗ chúng tôi nằm cạnh một vườn chuối xơ xác đổ ngổn ngang. Đào vội mấy cái hố cá nhân dưới chân đống đổ nát của ngôi nhà. Được cái đất ở đây mềm do mấy hôm mưa nên đào cũng dễ, tranh thủ lôi mấy cây chuối phủ lên làm nóc hầm. Mỗi hố cá nhân cách nhau khoảng 5,7 mét để hỗ trợ lẫn nhau. Trời sáng dần, tôi quan sát xung quanh nhận thấy chúng tôi đang nằm tại một khu trường học khá lớn bởi rất nhiều bàn ghế học sinh, bảng đen lẫn trong đống gạch vụn. Ngay sau lưng chúng tôi, nơi anh Tạo nằm là một dãy lớp học. Trước mặt, không xa lắm khoảng năm chục mét là một con sông nhỏ - sau này mới biết đây là sông Vĩnh Định chảy ra Thạch Hãn tại Chợ Sải. Vườn chuối khá rộng chạy từ dãy lớp học cho tới sát bờ sông. Chếch về phía phải quãng độ 200 mét có một cây cầu sắt còn sót lại vài thanh dầm và lan can, có một nền đường khá cao chạy qua cầu dẫn tới một khu vực rất nhiều nhà cửa cây cối đổ nát. Sau này tôi mới biết đây chính là cầu Sải bắc qua sông Vĩnh Định trên trục đường 4 chạy từ  QL1 chỗ cầu Ga bắc qua sông Thạch Hãn, qua Thị xã Quảng Trị để ra Cửa Việt. Con đường này chạy qua thôn Đầu Kênh như tôi đã nói ở đoạn trên. Hai đầu cầu sắt lố nhố những bóng áo rằn ri của địch. Mấy khối nhà đổ xung quanh vọng ra tiếng gọi nhau thậm chí có cả tiếng còi thổi toét...toét.

       Xung quanh toàn là địch và hình như chúng chưa phát hiện ra chúng tôi. Có tiếng gầm rú của xe tăng địch từ  phía cầu vọng lại - chính vì thế càng khẳng địch đoạn hào cạn mà đêm qua chúng tôi vượt qua chính là đường cơ động của xe tăng địch. Có thể ở đây nằm sâu trong khu vực của địch nên hầu như không bị một quả pháo nào có chăng chỉ bị pháo của ta mà thôi, mà pháo của ta đâu có nhiều đạn để bắn.

. . . (còn nữa)
« Sửa lần cuối: 20 Tháng Bảy, 2010, 11:06:30 pm gửi bởi TichTuongNhuLe » Logged

TichTuongNhuLe
Thành viên
*
Bài viết: 1310



« Trả lời #378 vào lúc: 21 Tháng Bảy, 2010, 05:19:20 pm »



CHUYỆN IX   CHUYỆN KỂ CỦA LÊ XUÂN TƯỜNG   (tiếp 10)

       Bỗng hàng loạt cối M79 dồn dập nã vào đầu dãy lớp học. Bị lộ rồi !  Tiếng đạn nổ chát chúa cùng  mùi khói đạn khét lẹt. Từ sau những khối nhà đổ phía đường tăng khoảng hơn hai chục tên lính lom khom xông vào hướng của B2 cách chỗ chúng tôi khoảng 4,5 chục mét. Hai quả B40 nổ trúng đám lính, số còn lại tản ra có mấy thằng đang xông thẳng hướng về phía tiểu đội tôi.

       Tim đập thình thịch, bụng thắt lại, hai tay run run vì lần đầu tiên trực diện nhìn thấy lính địch, tôi lẩy bẩy đưa khẩu AK hướng về phía thằng gần nhất, nòng súng cứ rung lên bần bật không thể nào ổn định được đầu ngắm. Nhìn sang bên chỗ Phồm, nó lom khom trong hố mồm cắn chặt quai mũ tai bèo, hai tay hai quả lựu đạn, trước mặt để mấy quả thủ pháo và lựu đạn. Dáng vẻ lì lợm của nó làm cho tôi yên tâm phần nào, nó nhìn sang tôi gật gật đầu như để động viên. Bắt chước nó, tôi lôi mấy quả lựu đạn đặt trước mặt.

       Khoảng cách với địch ngắn dần, thằng đi đầu cách tôi khoảng hai chục mét, nó quỳ xuống giương một khẩu súng nòng to ngắn về hướng dãy lớp học, một tiếng cạch đanh gọn rồi một chớp lửa đỏ cùng tiếng oành dội phía phải chúng tôi. Đây là thằng xạ thủ M79 đây, nghĩ đến đây tôi rút chốt quả US và tung về phía trước, liên tiếp tôi tung thêm 2 quả lựu đạn tấn công nữa, liền sau đó chỗ Lào bùng lên một chớp lửa đỏ của B40, quả đạn nổ tung vào giữa đám lính địch đang xông lên phía B2. Hàng loạt cối cá nhân nã liên tục vào chỗ chúng tôi.

       Tôi chúi đầu trong công sự để tránh. Bỗng có tiếng thình thịch kèm theo tiếng còi toét...toét, tôi bật dậy, ngay trước mặt tôi chưa đầy chục mét một bóng áo rằn ri đang lao đến tay cầm khẩu cực nhanh, nó há hốc mồm có lẽ không ngờ thấy đối phương từ dưới đất bật lên, tôi găm một loạt đạn vào tên lính cũng chẳng kịp bắn điểm xạ như đã được huấn luyện, đồng thời lăn ra khỏi hố lao sang một hố pháo ngập nước gần đấy. Liên tiếp quét thêm vài loạt vào tụi lính khiến chúng phải lùi ra xa sau những dẫy nhà đổ.

     Thằng Lào bị thương rồi ! Nó đang nằm trong hố pháo với vết thương ở cổ máu chảy ướt sũng cả vạt áo, nước trong hố cũng chuyển sang mầu hồng vì máu của Lào. Tôi băng cho nó nhưng không làm sao cầm được máu, mấy cuộn băng thẫm đẫm máu, cũng chẳng nhớ là chặn động mạch ở đâu nữa. Phồm cởi luôn áo của Lào quấn lấy chỗ bị thương ở cổ rồi lấy 1 cuộn băng buộc lại. Chúng tôi kéo Lào về hầm, nó phều phào không ra tiếng ra hiệu cho uống nước. Bình tông của tôi bị một mảnh đạn từ lúc nào chảy gần hết nước, còn bao nhiêu tôi cho Lào uống từng tí một, nó mất máu nhiều quá, cho uống nhiều lúc này sẽ chết mất.

       Chúng tôi giờ chỉ còn 3 thắng, phía lớp học không biết còn ai không. Định vứt nắp cơm đã nhão nhoét vì ngấm nước, nhưng Phồm ngăn lại và lấy dao gọt bỏ lớp vỏ ngoài. Không ngờ miếng cơm lại ngon thế, vị ngòn ngọt của nắm cơm làm cho tôi tỉnh hẳn. Lúc này Bình đang cảnh giới, tôi bò lại chỗ nó đưa nắm cơm nhưng nó đang gặm lương khô, nó vừa nhai giọng nghẹn lại:
-   Thằng Lào liệu có sao không anh ?  Nó cùng quê với em . . .

       Nằm trong hố pháo ngập nước nơi  Lào bị thương, vẫn còn mầu hồng hồng của máu, bên dưới là lớp nước bùn, trời nắng to, hơi nước bốc lên hầm hập, khát nước quá mà bình tông lại thủng, tôi đành lấy cái ca bình tông gạn lấy lớp nước ở trên để uống. Mùi bùn lẫn máu tanh tanh, khăn khẳn như muốn lộn mửa, nhưng chỉ còn cách nhấp thật nhanh để cho đỡ cơn khát. Khẩu B40 của Lào còn 4 quả, tôi còn mấy quả lựu đạn và thủ pháo, đạn AK còn nhiều. Phồm ra hiệu cho chúng tôi lui về phía vườn chuối, ở đây có mấy đoạn rãnh và nhiều hố pháo có thể làm công sự  nhưng phía bờ sông lại quá trống trải. Từ bên kia sông vọng sang tiếng ì ầm của xe địch, thấp thoáng giữa những khu nhà đổ nát là bóng lính địch - sau này mới biết đấy là làng Cổ Thành nằm sát Thị xã.

. . . (còn nữa)
Logged

napoleon
Thành viên
*
Bài viết: 521


Không có gì là không thể


« Trả lời #379 vào lúc: 22 Tháng Bảy, 2010, 01:33:30 am »

Thời điểm bác Tường đánh trận đầu là ngày nào vậy bác? Có phải là trung tuần tháng 9/1972 không bác?
      Pháo của mặt trận B5 có trung đoàn 164, trung đoàn 84 và trung đoàn 45 như mối ngày bắn chi viện cho phía trong thành từ 40 đến 50 quả.

       Lính bộ binh chúng tôi thì chỉ thấy pháo một chiều: địch bắn ta !
Con số đó còn ít hơn nữa bác ạ Grin Hèn gì bác thấy toàn pháo địch là phải: 10.000 quả:
http://www.quansuvn.net/index.php/topic,6451.40.html
"...Trong chiến đấu bảo vệ Quảng Trị, pháo binh ta giữ một vai trò quan trọng. Các chiến sĩ trung đoàn 84, 164, 45 pháo binh mặt trận bám sát cuộc chiến đấu ở phía trước, thường xuyên chi viện kịp thời cho bộ binh ta trên cánh Đông, cánh Tây và trong thị xã đánh địch. Nhiều lần pháo binh ta còn chủ động tập kích hỏa lực sâu vào hậu phương địch gây cho chúng nhiều thiệt hại. Nhưng giờ đây số đạn pháo dự trữ của ta còn rất ít, hàng ngày chỉ có thể bảo đêm chi viện cho toàn bộ khu vực thị xã vài ba chục viên. Trong khi đó, mỗi ngày địch vẫn tập trung bắn vào các trận địa của ta khoảng một vạn quả đạn pháo các loại..."
Logged

Tôi có thể thất bại một trận đánh, nhưng tôi sẽ chiến thắng cả cuộc chiến tranh. Trí thông minh của con người được tính từ trán tới trời.
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM